Dịch giả: hungprods
Ngoại Sự Điện, Liễu nhận Tịch Cốc đan
Linh Pháp Các, Yến thu Linh Thạch phí.
========================
Tuy nhiên trước khi chính thức tu luyện, hắn còn phải lên đỉnh Cửu Anh Sơn để nhận lấy một ít Tịch Cốc Đan và điển tịch tu luyện pháp thuật đơn giản.
Theo lời Tiết Viễn Hải, những vật ấy đều miễn phí, nhưng tất cả đều là những vật không thể thiếu đối với việc tu luyện của Linh Đồ sơ kỳ.
Trong đầu Liễu Minh đã có quyết định, sau đó hắn liền mặc bộ Tị Trần phục, bước ra khỏi tiểu viện, dọc theo một con đường nhỏ uốn lượn đi thẳng lên đỉnh núi.
Trên đường đi, hắn tình cờ gặp được một vài tên đệ tử ngoại môn hoặc là cõng túi vải vừa thô vừa to, hoặc là mang theo từng bọc lớn nhỏ đi lên đi xuống núi.
Những người này vừa nhìn thấy Tị Trần phục màu xanh trên người Liễu Minh đều lộ vẻ cung kính dạt sang hai bên nhường đường, sau khi Liễu Minh đi qua mới dám đi tiếp. Xem ra trong Man Quỷ Tông, địa vị của Linh Đồ và đệ tử ngoại môn quả thực là cách biệt một trời một vực, căn bản không thể nào so sánh nổi.
Con đường nhỏ nối thẳng lên đỉnh núi này khá dốc, cho dù hắn đã từng tu luyện qua bí kỹ luyện thể nhất định, hơn nữa còn bắt đầu đi từ lưng chừng núi, mà vẫn phải tốn trọn vẹn nửa canh giờ mới chính thức lên tới đỉnh núi.
Trong nháy mắt khi hai chân Liễu Minh lại lần nữa bước vào quảng trường trên đỉnh núi, trong lòng liền hạ quyết tâm, đợi sau khi có thể chuyển hóa một chút Pháp lực, điều đầu tiên phải làm chính là học thuật Đằng Không.
Nếu không, chỉ cần đi tới đỉnh núi khác hơi xa một tí, một lần qua lại cũng phải mất thời gian tới nửa ngày, thực sự quá mức bất tiện.
Trong khi Liễu Minh đang vừa đi vừa suy nghĩ trên quảng trường, phía đối diện có hai nữ tử trẻ tuổi đi tới.
Một nữ tử trong đó dáng người đầy đặn, sau khi nhìn thấy hắn bỗng nhiên tự nhiên cười nói.
"Ồ, đây không phải là Bạch sư đệ sao? A, tiểu sư đệ, chắc ngươi đang tới Ngoại Sự Điện nhận đồ a."
Liễu Minh khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện ra hai nữ tử phía đối diện, rõ ràng là hai nữ đệ tử cũ của chi Cửu Anh có dung mạo xuất sắc nhất mà hắn đã để ý ngày hôm qua, bước chân hơi dừng lại, đáp lễ:
"Chào hai vị sư tỷ, đúng là tiểu đệ đang tới Ngoại Sự Điện nhận một ít Tịch Cốc Đan."
"Hì hì, xem ra Bạch sư đệ còn không biết tên hai người chúng ta, nhớ kỹ nha, ta là Cố Mi San, còn đây là Chu Tinh Liên Chu sư tỷ của ngươi." Cố Mi San vừa cười vừa nói.
Nữ tử cao gầy bên cạnh nghe thấy đồng bạn trực tiếp nói tên của mình cho thiếu niên trước mắt, mặt hơi đỏ lên gắt nhẹ Cố Mi San, sau đó mới ngượng ngùng chào Liễu Minh một tiếng.
"Sư đệ nhất định sẽ ghi nhớ tên của hai vị sư tỷ, tuyệt đối không dám quên." Liễu Minh nghiêm túc trả lời.
"Hì hì, tốt tốt, Bạch sư đệ mau tới Ngoại Sự Điện đi a. Điện này ở hướng kia, nếu tới trễ, nói không chừng phải đợi tới ngày mai mới có thể nhận Tịch Cốc Đan đấy!" Cố Mi San nghe thế vốn khẽ giật mình, nhưng thần sắc lập tức trở lại bình thường, nói thêm.
Sau đó nàng này một tay kéo Chu Tinh Liên, một tay bấm niệm pháp quyết thi triển thuật Đằng Không.
Một lát sau, hai người đã cưỡi mây bay lên không mất hút.
Liễu Minh đợi hai nữ tử đi xa, sau đó mới thu lại ánh mắt đi theo hướng mà Cố Mi San vừa chỉ.
Vượt qua vài kiến trúc, hắn đã đi tới trước một đại điện treo tấm hoành phi “Ngoại Sự Điện”.
Nói là đại điện, nhưng kỳ thật chỉ là một căn phòng hơi lớn một chút mà thôi. Khi Liễu Minh vừa bước vào trong, vừa hay gặp một nam tử mặc quần áo và trang sức của đệ tử ngoại môn đang ngồi phía sau một chiếc bàn, cúi đầu dùng một bàn tính lấp lóe ánh sáng màu vàng, đang ‘lốp bốp’ tính toán gì đó, bên cạnh còn để một chồng sổ sách cao ngất.
"A, là sư huynh mới tới a, chắc sư huynh đến nhận Tịch Cốc Đan phải không?!" Nam tử này phản ứng cực nhanh, vừa nhìn thấy Liễu Minh đi vào, động tác hai tay liền dừng lại, lập tức đứng dậy tươi cười nói.
"Đúng thế. Nghe nói phàm là đệ tử trong núi đều có thể nhận miễn phí số lượng Tịch Cốc Đan dùng trong ba tháng ở đây phải không?" Liễu Minh không lưỡng lự hỏi.
"Đúng vậy, mời sư huynh lấy Minh bài ra, sau khi ta ghi chép một thoáng là sư huynh có thể nhận Tịch Cốc Đan lần thứ nhất rồi." Nam tử trung niên không dám chậm trễ trả lời.
"Tốt!" Liễu Minh không do dự nữa, móc Minh bài từ trong tay áo ra, đưa thẳng cho nam tử.
Nam tử trung niên lật qua lật lại một quyển sổ bên cạnh, sau khi giở tới một trang lập tức cầm Minh bài điểm nhẹ lên trên một cái.
Ngay tức khắc ba chữ ‘Bạch Thông Thiên’ màu bạc nhạt trực tiếp hiện lên trên trang sách.
"Hóa ra là Bạch sư huynh, ba tháng Tịch Cốc đan này, một lần ăn một viên, sau đó có thể không cần ăn cơm trong vòng ba ngày, chỉ cần uống một chút nước sạch là được." Nam tử trung niên lấy một cái túi màu xám trên giá gỗ đủ loại đồ vật lẫn lộn với nhau, cung kính đưa nó và Minh bài lại cho Liễu Minh.
Liễu Minh nhận lấy cái túi và Minh bài, tiện tay cởi nút dây buộc miệng túi ra, tay thò vào trong đó lấy ra một viên đan dược màu vàng nhạt. Viên đan dược này tản mát ra một mùi thơm thoang thoảng như có như không.
Đây đích xác là Tịch Cốc Đan độc nhất vô nhị mà Tiết Viễn Hải đã miêu tả.
Liễu Minh khẽ gật đầu, sau đó cất kỹ hai vật, suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu hỏi nam tử:
"Đúng rồi, ta muốn tìm đọc một vài điển tịch pháp thuật bình thường thì phải đi đâu?"
"A, sư huynh muốn đi Linh Pháp Các, chỉ cần đi dọc theo con đường nhỏ này một quãng, đi vào chỗ quẹo đầu tiên là được." Nam tử trung niên hết sức cẩn thận nói.
Liễu Minh nghe vậy, trên mặt lộ vẻ tươi cười cảm ơn một tiếng liền bước ra khỏi phòng, đi thẳng tới Linh Pháp Các.
******
"Mỗi một lần tối đa chỉ có thể mượn đọc ba quyển điển tịch pháp thuật sơ giai, một quyển điển tịch cần một viên Linh Thạch." Một nữ tử gầy gò trông như cây sậy đứng trước mặt Liễu Minh, dùng giọng điệu cay nghiệt nói.
"Sư tỷ, chẳng phải nói mượn đọc điển tịch là miễn phí sao?" Liễu Minh nghe xong lời nói của nữ tử Linh Đồ trước mắt, hơi ngẩn ra nói.
"Hừ, mượn đọc một quyển điển tịch một lần là một viên Linh Thạch, điều này với miễn phí có khác gì nhau. Nếu trong tay ngươi không có Linh Thạch thì một lần mượn một quyển thôi, đợi tháng sau có Linh Thạch quay lại mượn sau cũng không muộn." Nữ tử gầy gò hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói, không để cho vị sư đệ mới nhập môn này chút mặt mũi nào.
"Được, vậy trước tiên sư đệ sẽ mượn ba quyển này." Trong lòng Liễu Minh có chút tức giận, nhưng trên mặt không biểu hiện ra chút nào, đưa tay cầm lấy ba quyển điển tịch lúc trước và ba viên Linh Thạch cùng Minh bài của mình đưa cho nữ tử.
Thứ gọi là Linh Thạch, không ngờ lại chính là ba khối tinh thể hình chữ nhật to bằng ngón tay, kích thước giống hệt nhau, chúng tản ra một tầng sáng trắng dịu nhẹ.
Nữ tử gầy gò nhận lấy ba quyển điển tịch, tiện tay lật mặt sau nhìn thoáng qua bìa sách, mặt không đổi sắc nói:
"Thuật Đằng Không, thuật Hỏa Viêm, thuật Ngưng Thủy, trong vòng một tháng phải trả lại."
Vừa dứt lời, nàng ta dùng Minh bài của Liễu Minh ghi lại thân phận, sau đó ném cho hắn ba quyển điển tịch, ba viên Linh Thạch đương nhiên cũng bị nàng này nhanh chóng thu lại.
Liễu Minh cũng không muốn ở lại đây thêm chút nào, vừa nhận lại Minh bài và điển tịch lập tức quay người rời khỏi lầu các.
Tuy nhiên hắn đi ra khỏi cửa chưa được bao xa, trước mặt gặp phải hai người một trước một sau đang đi về phía Linh Pháp Các.
Người đi trước có khuôn mặt đoan chính, đúng là Thạch Xuyên, người đằng sau chính là thiếu niên tóc đỏ tên Vu Thành được chọn làm đệ tử thân truyền kia.
"Ồ, Bạch sư đệ đã chọn xong điển tịch rồi sao! Ta và Vu sư đệ cũng tới chọn một vài điển tịch pháp thuật đây." Thạch Xuyên vừa thấy Liễu Minh liền cười cười nói.
Thiếu niên tóc đỏ cũng lên tiếng chào Liễu Minh.
"Sư huynh, mượn đọc điển tịch ở Linh Pháp Các phải mất Linh Thạch sao?" Mặt Liễu Minh tươi cười đáp lễ, sau đó dường như tùy ý hỏi một câu.
"Sao, Triệu sư tỷ lại thu Linh Thạch của đệ tử mượn đọc điển tịch ư! Thật sự là quá vô lý rồi! Sư đệ chớ trách, Triệu sư tỷ có chút họ hàng với Khuê sư, cho nên đôi khi làm việc có chút quá phận. Nhưng nể mặt Khuê sư, chúng ta cũng nên nhường nhịn một chút. Đúng rồi, Triệu sư tỷ thu của sư đệ bao nhiêu Linh Thạch, ta bù lại cho đệ." Trên mặt Thạch Xuyên vốn có chút tức giận, nhưng lại lập tức bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, định lấy một ít Linh Thạch trên người bù cho Liễu Minh.
"Sư huynh coi ta là ai vậy. Chừng ấy Linh Thạch, sư đệ còn không để vào trong mắt. Thì ra Triệu sư tỷ có họ hàng với Khuê sư, như vậy ta càng không để trong lòng. Sư huynh và Vu sư đệ đi thuận lợi a, tiểu đệ xin cáo từ trước." Liễu Minh khoát tay chặn lại, sau đó trực tiếp chắp tay cáo từ rời đi.
Thạch Xuyên nhìn về phía bóng lưng Liễu Minh đang khuất dần, thở dài một hơi, dẫn Vu Thành tiếp tục đi tới Linh Pháp các.
Khi Liễu Minh trở lại chỗ ở đã là xế chiều.
Hắn không nghỉ ngơi chút nào, ra giếng múc một thùng nước đầy rồi đi vào một gian phòng không có bất cứ vật gì khác ngoài một bồ đoàn, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn mò mò trong ngực áo lấy ra túi Tịch Cốc Đan, sau đó liền lấy ra một viên ném thẳng vào trong miệng.
Tịch Cốc Đan nhìn như rất cứng, nhưng vừa vào trong miệng đã lập tức hóa thành một dòng nước ấm chảy xuống bụng.
Sau đó có một luồng hơi ấm khuếch tán ra toàn thân, trong dạ dày bỗng xuất hiện cảm giác đầy bụng.
Liễu Minh sau khi cảm thấy điều đó, lập tức vui mừng không thôi.
Tịch Cốc đan này có hiệu quả thần kỳ như thế, thật sự vượt quá dự liệu trước kia của hắn. Nếu như vậy thì thực sự hắn không cần lo lắng gì tới vấn đề ăn cơm nữa rồi, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.
Nghĩ tới đây, cánh tay Liễu Minh khẽ động, sờ soạng một hồi lấy quyển sách gấm ghi lại Minh Cốt Quyết từ trong lòng, lập tức vùi đầu vào nghiên cứu. Mặc dù hơn phân nửa thời gian trước đây Liễu Minh đều sống ở Hung đảo, nhưng cũng đọc được không ít kinh thư trong tay đám hung đồ trên đảo, hơn nữa hắn lại có thiên phú nhất tâm nhị dụng, cho nên cũng đầy một bụng học vấn, chỉ sợ cũng không kém những tài tử nổi danh ở bên ngoài là bao.
Nhưng chính bởi như vậy, sau khi hắn xem qua một lần pháp quyết Minh Cốt Quyết này, chỉ cảm thấy câu câu huyền cơ, chữ chữ ảo diệu, căn bản không thể nào tìm hiểu thấu đáo được trong một thời gian ngắn.
Trong lòng Liễu Minh thất kinh, thần sắc nghiêm túc lại, sau đó dùng ngón tay nhấn mạnh lên huyệt Thái Dương hai bên trán, tiếp đó liền hít sâu một hơi vận dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng, toàn bộ tinh thần đột ngột chia làm hai nửa, một nửa tiếp tục tham ngộ pháp quyết, một nửa khác lại chìm vào trong giấc ngủ say mà nghỉ ngơi. Không bao lâu sau, tâm thần Liễu Minh hoàn toàn chìm vào trong việc tham ngộ pháp quyết, không để ý chút nào tới hoàn cảnh bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, khi từ bụng truyền vào trong đầu cảm giác đói khát mãnh liệt, Liễu Minh cuối cùng cũng tỉnh lại, khi vừa mới đứng dậy hắn lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Sắc mặt hắn đại biến, cuống quít ăn vào một viên Tịch Cốc Đan, nháo nhào lao tới thúng gỗ bên cạnh, sau khi điên cuồng uống mấy ngụm to, sắc mặt rút cuộc mới có chút hồng hào.
Tuy nhiên hiện giờ Liễu Minh vẫn đang cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, rõ ràng đây là dấu hiệu cho thấy tinh thần bị thương tổn quá mức. Từ khi hắn bắt đầu tìm hiểu pháp quyết tới nay, bất tri bất giác đã trôi qua năm ngày, nếu không phải cảm giác đói khát trong bụng truyền tới, có khả năng hắn vẫn đang đắm chìm trong tham ngộ mà không cách nào kìm chế nổi.
Ngoại Sự Điện, Liễu nhận Tịch Cốc đan
Linh Pháp Các, Yến thu Linh Thạch phí.
========================
Tuy nhiên trước khi chính thức tu luyện, hắn còn phải lên đỉnh Cửu Anh Sơn để nhận lấy một ít Tịch Cốc Đan và điển tịch tu luyện pháp thuật đơn giản.
Theo lời Tiết Viễn Hải, những vật ấy đều miễn phí, nhưng tất cả đều là những vật không thể thiếu đối với việc tu luyện của Linh Đồ sơ kỳ.
Trong đầu Liễu Minh đã có quyết định, sau đó hắn liền mặc bộ Tị Trần phục, bước ra khỏi tiểu viện, dọc theo một con đường nhỏ uốn lượn đi thẳng lên đỉnh núi.
Trên đường đi, hắn tình cờ gặp được một vài tên đệ tử ngoại môn hoặc là cõng túi vải vừa thô vừa to, hoặc là mang theo từng bọc lớn nhỏ đi lên đi xuống núi.
Những người này vừa nhìn thấy Tị Trần phục màu xanh trên người Liễu Minh đều lộ vẻ cung kính dạt sang hai bên nhường đường, sau khi Liễu Minh đi qua mới dám đi tiếp. Xem ra trong Man Quỷ Tông, địa vị của Linh Đồ và đệ tử ngoại môn quả thực là cách biệt một trời một vực, căn bản không thể nào so sánh nổi.
Con đường nhỏ nối thẳng lên đỉnh núi này khá dốc, cho dù hắn đã từng tu luyện qua bí kỹ luyện thể nhất định, hơn nữa còn bắt đầu đi từ lưng chừng núi, mà vẫn phải tốn trọn vẹn nửa canh giờ mới chính thức lên tới đỉnh núi.
Trong nháy mắt khi hai chân Liễu Minh lại lần nữa bước vào quảng trường trên đỉnh núi, trong lòng liền hạ quyết tâm, đợi sau khi có thể chuyển hóa một chút Pháp lực, điều đầu tiên phải làm chính là học thuật Đằng Không.
Nếu không, chỉ cần đi tới đỉnh núi khác hơi xa một tí, một lần qua lại cũng phải mất thời gian tới nửa ngày, thực sự quá mức bất tiện.
Trong khi Liễu Minh đang vừa đi vừa suy nghĩ trên quảng trường, phía đối diện có hai nữ tử trẻ tuổi đi tới.
Một nữ tử trong đó dáng người đầy đặn, sau khi nhìn thấy hắn bỗng nhiên tự nhiên cười nói.
"Ồ, đây không phải là Bạch sư đệ sao? A, tiểu sư đệ, chắc ngươi đang tới Ngoại Sự Điện nhận đồ a."
Liễu Minh khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện ra hai nữ tử phía đối diện, rõ ràng là hai nữ đệ tử cũ của chi Cửu Anh có dung mạo xuất sắc nhất mà hắn đã để ý ngày hôm qua, bước chân hơi dừng lại, đáp lễ:
"Chào hai vị sư tỷ, đúng là tiểu đệ đang tới Ngoại Sự Điện nhận một ít Tịch Cốc Đan."
"Hì hì, xem ra Bạch sư đệ còn không biết tên hai người chúng ta, nhớ kỹ nha, ta là Cố Mi San, còn đây là Chu Tinh Liên Chu sư tỷ của ngươi." Cố Mi San vừa cười vừa nói.
Nữ tử cao gầy bên cạnh nghe thấy đồng bạn trực tiếp nói tên của mình cho thiếu niên trước mắt, mặt hơi đỏ lên gắt nhẹ Cố Mi San, sau đó mới ngượng ngùng chào Liễu Minh một tiếng.
"Sư đệ nhất định sẽ ghi nhớ tên của hai vị sư tỷ, tuyệt đối không dám quên." Liễu Minh nghiêm túc trả lời.
"Hì hì, tốt tốt, Bạch sư đệ mau tới Ngoại Sự Điện đi a. Điện này ở hướng kia, nếu tới trễ, nói không chừng phải đợi tới ngày mai mới có thể nhận Tịch Cốc Đan đấy!" Cố Mi San nghe thế vốn khẽ giật mình, nhưng thần sắc lập tức trở lại bình thường, nói thêm.
Sau đó nàng này một tay kéo Chu Tinh Liên, một tay bấm niệm pháp quyết thi triển thuật Đằng Không.
Một lát sau, hai người đã cưỡi mây bay lên không mất hút.
Liễu Minh đợi hai nữ tử đi xa, sau đó mới thu lại ánh mắt đi theo hướng mà Cố Mi San vừa chỉ.
Vượt qua vài kiến trúc, hắn đã đi tới trước một đại điện treo tấm hoành phi “Ngoại Sự Điện”.
Nói là đại điện, nhưng kỳ thật chỉ là một căn phòng hơi lớn một chút mà thôi. Khi Liễu Minh vừa bước vào trong, vừa hay gặp một nam tử mặc quần áo và trang sức của đệ tử ngoại môn đang ngồi phía sau một chiếc bàn, cúi đầu dùng một bàn tính lấp lóe ánh sáng màu vàng, đang ‘lốp bốp’ tính toán gì đó, bên cạnh còn để một chồng sổ sách cao ngất.
"A, là sư huynh mới tới a, chắc sư huynh đến nhận Tịch Cốc Đan phải không?!" Nam tử này phản ứng cực nhanh, vừa nhìn thấy Liễu Minh đi vào, động tác hai tay liền dừng lại, lập tức đứng dậy tươi cười nói.
"Đúng thế. Nghe nói phàm là đệ tử trong núi đều có thể nhận miễn phí số lượng Tịch Cốc Đan dùng trong ba tháng ở đây phải không?" Liễu Minh không lưỡng lự hỏi.
"Đúng vậy, mời sư huynh lấy Minh bài ra, sau khi ta ghi chép một thoáng là sư huynh có thể nhận Tịch Cốc Đan lần thứ nhất rồi." Nam tử trung niên không dám chậm trễ trả lời.
"Tốt!" Liễu Minh không do dự nữa, móc Minh bài từ trong tay áo ra, đưa thẳng cho nam tử.
Nam tử trung niên lật qua lật lại một quyển sổ bên cạnh, sau khi giở tới một trang lập tức cầm Minh bài điểm nhẹ lên trên một cái.
Ngay tức khắc ba chữ ‘Bạch Thông Thiên’ màu bạc nhạt trực tiếp hiện lên trên trang sách.
"Hóa ra là Bạch sư huynh, ba tháng Tịch Cốc đan này, một lần ăn một viên, sau đó có thể không cần ăn cơm trong vòng ba ngày, chỉ cần uống một chút nước sạch là được." Nam tử trung niên lấy một cái túi màu xám trên giá gỗ đủ loại đồ vật lẫn lộn với nhau, cung kính đưa nó và Minh bài lại cho Liễu Minh.
Liễu Minh nhận lấy cái túi và Minh bài, tiện tay cởi nút dây buộc miệng túi ra, tay thò vào trong đó lấy ra một viên đan dược màu vàng nhạt. Viên đan dược này tản mát ra một mùi thơm thoang thoảng như có như không.
Đây đích xác là Tịch Cốc Đan độc nhất vô nhị mà Tiết Viễn Hải đã miêu tả.
Liễu Minh khẽ gật đầu, sau đó cất kỹ hai vật, suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu hỏi nam tử:
"Đúng rồi, ta muốn tìm đọc một vài điển tịch pháp thuật bình thường thì phải đi đâu?"
"A, sư huynh muốn đi Linh Pháp Các, chỉ cần đi dọc theo con đường nhỏ này một quãng, đi vào chỗ quẹo đầu tiên là được." Nam tử trung niên hết sức cẩn thận nói.
Liễu Minh nghe vậy, trên mặt lộ vẻ tươi cười cảm ơn một tiếng liền bước ra khỏi phòng, đi thẳng tới Linh Pháp Các.
******
"Mỗi một lần tối đa chỉ có thể mượn đọc ba quyển điển tịch pháp thuật sơ giai, một quyển điển tịch cần một viên Linh Thạch." Một nữ tử gầy gò trông như cây sậy đứng trước mặt Liễu Minh, dùng giọng điệu cay nghiệt nói.
"Sư tỷ, chẳng phải nói mượn đọc điển tịch là miễn phí sao?" Liễu Minh nghe xong lời nói của nữ tử Linh Đồ trước mắt, hơi ngẩn ra nói.
"Hừ, mượn đọc một quyển điển tịch một lần là một viên Linh Thạch, điều này với miễn phí có khác gì nhau. Nếu trong tay ngươi không có Linh Thạch thì một lần mượn một quyển thôi, đợi tháng sau có Linh Thạch quay lại mượn sau cũng không muộn." Nữ tử gầy gò hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói, không để cho vị sư đệ mới nhập môn này chút mặt mũi nào.
"Được, vậy trước tiên sư đệ sẽ mượn ba quyển này." Trong lòng Liễu Minh có chút tức giận, nhưng trên mặt không biểu hiện ra chút nào, đưa tay cầm lấy ba quyển điển tịch lúc trước và ba viên Linh Thạch cùng Minh bài của mình đưa cho nữ tử.
Thứ gọi là Linh Thạch, không ngờ lại chính là ba khối tinh thể hình chữ nhật to bằng ngón tay, kích thước giống hệt nhau, chúng tản ra một tầng sáng trắng dịu nhẹ.
Nữ tử gầy gò nhận lấy ba quyển điển tịch, tiện tay lật mặt sau nhìn thoáng qua bìa sách, mặt không đổi sắc nói:
"Thuật Đằng Không, thuật Hỏa Viêm, thuật Ngưng Thủy, trong vòng một tháng phải trả lại."
Vừa dứt lời, nàng ta dùng Minh bài của Liễu Minh ghi lại thân phận, sau đó ném cho hắn ba quyển điển tịch, ba viên Linh Thạch đương nhiên cũng bị nàng này nhanh chóng thu lại.
Liễu Minh cũng không muốn ở lại đây thêm chút nào, vừa nhận lại Minh bài và điển tịch lập tức quay người rời khỏi lầu các.
Tuy nhiên hắn đi ra khỏi cửa chưa được bao xa, trước mặt gặp phải hai người một trước một sau đang đi về phía Linh Pháp Các.
Người đi trước có khuôn mặt đoan chính, đúng là Thạch Xuyên, người đằng sau chính là thiếu niên tóc đỏ tên Vu Thành được chọn làm đệ tử thân truyền kia.
"Ồ, Bạch sư đệ đã chọn xong điển tịch rồi sao! Ta và Vu sư đệ cũng tới chọn một vài điển tịch pháp thuật đây." Thạch Xuyên vừa thấy Liễu Minh liền cười cười nói.
Thiếu niên tóc đỏ cũng lên tiếng chào Liễu Minh.
"Sư huynh, mượn đọc điển tịch ở Linh Pháp Các phải mất Linh Thạch sao?" Mặt Liễu Minh tươi cười đáp lễ, sau đó dường như tùy ý hỏi một câu.
"Sao, Triệu sư tỷ lại thu Linh Thạch của đệ tử mượn đọc điển tịch ư! Thật sự là quá vô lý rồi! Sư đệ chớ trách, Triệu sư tỷ có chút họ hàng với Khuê sư, cho nên đôi khi làm việc có chút quá phận. Nhưng nể mặt Khuê sư, chúng ta cũng nên nhường nhịn một chút. Đúng rồi, Triệu sư tỷ thu của sư đệ bao nhiêu Linh Thạch, ta bù lại cho đệ." Trên mặt Thạch Xuyên vốn có chút tức giận, nhưng lại lập tức bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, định lấy một ít Linh Thạch trên người bù cho Liễu Minh.
"Sư huynh coi ta là ai vậy. Chừng ấy Linh Thạch, sư đệ còn không để vào trong mắt. Thì ra Triệu sư tỷ có họ hàng với Khuê sư, như vậy ta càng không để trong lòng. Sư huynh và Vu sư đệ đi thuận lợi a, tiểu đệ xin cáo từ trước." Liễu Minh khoát tay chặn lại, sau đó trực tiếp chắp tay cáo từ rời đi.
Thạch Xuyên nhìn về phía bóng lưng Liễu Minh đang khuất dần, thở dài một hơi, dẫn Vu Thành tiếp tục đi tới Linh Pháp các.
Khi Liễu Minh trở lại chỗ ở đã là xế chiều.
Hắn không nghỉ ngơi chút nào, ra giếng múc một thùng nước đầy rồi đi vào một gian phòng không có bất cứ vật gì khác ngoài một bồ đoàn, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn mò mò trong ngực áo lấy ra túi Tịch Cốc Đan, sau đó liền lấy ra một viên ném thẳng vào trong miệng.
Tịch Cốc Đan nhìn như rất cứng, nhưng vừa vào trong miệng đã lập tức hóa thành một dòng nước ấm chảy xuống bụng.
Sau đó có một luồng hơi ấm khuếch tán ra toàn thân, trong dạ dày bỗng xuất hiện cảm giác đầy bụng.
Liễu Minh sau khi cảm thấy điều đó, lập tức vui mừng không thôi.
Tịch Cốc đan này có hiệu quả thần kỳ như thế, thật sự vượt quá dự liệu trước kia của hắn. Nếu như vậy thì thực sự hắn không cần lo lắng gì tới vấn đề ăn cơm nữa rồi, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.
Nghĩ tới đây, cánh tay Liễu Minh khẽ động, sờ soạng một hồi lấy quyển sách gấm ghi lại Minh Cốt Quyết từ trong lòng, lập tức vùi đầu vào nghiên cứu. Mặc dù hơn phân nửa thời gian trước đây Liễu Minh đều sống ở Hung đảo, nhưng cũng đọc được không ít kinh thư trong tay đám hung đồ trên đảo, hơn nữa hắn lại có thiên phú nhất tâm nhị dụng, cho nên cũng đầy một bụng học vấn, chỉ sợ cũng không kém những tài tử nổi danh ở bên ngoài là bao.
Nhưng chính bởi như vậy, sau khi hắn xem qua một lần pháp quyết Minh Cốt Quyết này, chỉ cảm thấy câu câu huyền cơ, chữ chữ ảo diệu, căn bản không thể nào tìm hiểu thấu đáo được trong một thời gian ngắn.
Trong lòng Liễu Minh thất kinh, thần sắc nghiêm túc lại, sau đó dùng ngón tay nhấn mạnh lên huyệt Thái Dương hai bên trán, tiếp đó liền hít sâu một hơi vận dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng, toàn bộ tinh thần đột ngột chia làm hai nửa, một nửa tiếp tục tham ngộ pháp quyết, một nửa khác lại chìm vào trong giấc ngủ say mà nghỉ ngơi. Không bao lâu sau, tâm thần Liễu Minh hoàn toàn chìm vào trong việc tham ngộ pháp quyết, không để ý chút nào tới hoàn cảnh bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, khi từ bụng truyền vào trong đầu cảm giác đói khát mãnh liệt, Liễu Minh cuối cùng cũng tỉnh lại, khi vừa mới đứng dậy hắn lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Sắc mặt hắn đại biến, cuống quít ăn vào một viên Tịch Cốc Đan, nháo nhào lao tới thúng gỗ bên cạnh, sau khi điên cuồng uống mấy ngụm to, sắc mặt rút cuộc mới có chút hồng hào.
Tuy nhiên hiện giờ Liễu Minh vẫn đang cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, rõ ràng đây là dấu hiệu cho thấy tinh thần bị thương tổn quá mức. Từ khi hắn bắt đầu tìm hiểu pháp quyết tới nay, bất tri bất giác đã trôi qua năm ngày, nếu không phải cảm giác đói khát trong bụng truyền tới, có khả năng hắn vẫn đang đắm chìm trong tham ngộ mà không cách nào kìm chế nổi.
Danh sách chương