CHƯƠNG THỨ TÁM

Editor: Jung Tiểu Kú

Thật là một câu thức tỉnh người trong mộng, Nam Cung Giang Độ cảm thấy bóng đem trước mắt bỗng nhiên tản đi, hi vọng mở rộng trước mắt, hắn đứng lên ha hả cười nói: “Không sai, chúng ta thích, chẳng qua bản thân nhau hiện nay, tại sao phải cưỡng chế thay đổi chứ? Ta không thể nào biến thành như Tam Lượng được, y cũng không thể nào biến thành ta được, nhưng có quan hệ gì đâu cơ chứ, cái này cũng không thể ngăn cản hai chúng ta yêu nhau.”

Hắn nói tới đây, thật hưng phấn ôm Khuynh Minh, vui vẻ cười nói: “Đa tạ Minh thúc, đa tạ ngươi thức tỉnh ta, ngươi yên tâm, hai người chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc, được rồi, ta đi tìm y nói chuyện.” Vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Khuynh Minh mỉm cười nhìn bóng lưng của hắn lắc đầu, nhẹ giọng thở dài nói: “Ngươi đứa nhỏ này, hiện tại giống như cùng thổ bao tử kia lưỡng tình tương duyệt như vậy, lại hết thảy mọi chuyện còn chưa kết thúc.”

Vừa nói tới đây, nụ cười kia liền chầm chậm ngưng kết trên mặt, một hồi lâu sau bỗng nhiên thở dài, trong mắt nổi lên hai đạo nước, quay mặt lại lẩm bẩm: “Nếu như năm đó, chúng ta cũng dũng cảm cùng chung ý chí như vậy, lạc quan, không chịu thua, vẫn luôn đi về phía trước, có phải hay không? Có phải hôm nay chúng ta cũng sẽ có hạnh phúc hay không?Ai…”

Nam Cung Giang Độ thích thú đi tìm Tần Tam Lượng, lại không ngờ đối phướng thừa dịp này xin phép hắn nghỉ, hắn đại khái cũng biết chuyện gì, trong lòng cũng hiểu rõ ngọn ngành, liền không nói hai lời đáp ứng.

Đáp ứng là đáp ứng nhưng nghĩ nghĩ ngày từng ngày trôi qua, lại nói tiếp: “Chẳng qua, Tam Lượng, còn có ba ngày nữa là đến Trung thu rồi, ngươi nội trong ba ngày phải về gấp đó. Theo ta trải qua trung thu, có được hay không?”

Tần Tam Lượng do dự nói: “Nhưng là chủ tử, có lẽ cha mẹ ta cũng muốn ta ở lại qua trung thu cùng họ, ta… ta lớn như vậy, chưa có trung thu nào ở bên ngoài cả.”

Y nói như vậy, Nam Cung Giang Độ khó tránh khỏi có chút thất vọng, bất quá nghĩ cũng không có lý do gì mà ngăn can, dù sao cũng là máu mủ tình thân, hắn không có lập trường ở đây.

Vì vậy, nghĩ một hồi, vẫn thật gian nan nói: “Được rồi, nếu như thế, sẽ cho ngươi về lần này, nhưng qua Trung thu, nhất định phải về gấp đó, nếu không ta liền khấu trừ tiền lương của ngươi.”

Tần Tam Lượng vốn là thuận lợi xin phép nghỉ, y vô cùng cao hứng nhưng trong lòng vừa nghĩ đến việc phải chia xa, lại cảm thấy có chút thương cảm.

Đang khổ sở, chợt nghe những lời này của Nam Cung Giang Độ, không khỏi khì khì cười một tiếng, lắc đầu nói: “Chủ tử, những gì ngươi ban tặng, ta lại không phải là thổ bao tử mới ngày đầu mới đến phủ của ngươi, ngươi chính là khấu trừ ta một hai tháng tiền lương, ta cũng sẽ không để vào mắt đâu.”

“Nha~, hiện tại liền kiêu căng như vậy? Có tin không, ta sau này không thưởng cho ngươi nữa.” Nam Cung Giang Độ vỗ vỗ Tần Tam Lượng, hai người đồng loạt cười lớn lên, cuối cùng làm tan biến chút không khí thương cảm mới rồi.

Tần Tam Lượng ngày thứ hai đã lên đường về nhà, bởi vì Nam Cung Giang Độ phái xe ngựa đưa y về, vì vậy chỉ mới hơn một canh giờ liền đã về rồi. Cùng cha mẹ chưa nói được hai câu liền nhắm thẳng hướng nhà Thúy Hoa đi, y cũng chẳng có mục đích gì khác, chỉ muốn biết rõ nguyên nhân nàng từ hôn mà thôi.

Cha mẹ Thúy Hoa thấy y tự mình đến cũng rất khách khí, vốn chính bọn họ là người sao trước, hôm nay Tần gia cũng không làm khó bọn họ mà đã cho thôi hôn, thật sự là quá tốt, vì vậy châm trà lại mang lên một chút điểm tâm đơn giản để mời y.

Tần Tam Lượng hỏi mấy câu, đến khi hỏi vì sao từ hôn, cha mẹ Thúy Hoa liền ấp úng.

Cho nên y nói đạo lý: “Triệu thúc, ta cũng không có ý tứ khác, Thúy Hoa nếu có người yêu, ta hai lời đều không nói thêm liền đồng ý, nhưng nếu các ngươi tham tiền, muốn đưa nàng đến nhà có tiền làm thiếp, ta khuyên các ngươi vẫn là nghĩ kĩ, Thúy Hoa đồng ý ta rồi, nếu là không đồng ý các ngươi cũng đừng nghích ý của nàng, nhà có tiền kia chưa chắc đã là tốt đâu.”

Y vừa dứt lời, đã thấy một thân ảnh màu đỏ từ bên ngoài xông vào, chính là Thúy Hoa, chỉ thấy nữ hài tử này vung đuôi sam, lớn tiếng nói: “Tam Lượng ca, chuyện này là ta có lỗi với ngươi, sau khi cùng ngươi đính hôn, ta thích người khác, đáng tiếc cha mẹ không cho, sau đó bỗng nhiên có một vị quí nhân nguyện ý thành toàn cho chúng ta, cho nên cha mẹ mới đi từ hôn, ngươi nếu tức giận, đánh ta mắng ta cũng được, lễ hỏi ta có thể trả lại cho ngươi nhiều hơn, chỉ mong ngươi tha thứ ta…”

Nàng một bên nói Tần Tam Lượng một bên nhìn ánh mắt của nàng, không đợi nàng nói xong, liền cười nhẹ một tiếng nói: “Nếu như thế, ta cũng không có ý kiến nữa, lễ hỏi cũng không cần đưa trả đâu, mặc dù mọi người không thể thành thông gia, những ngày sau vẫn là bằng hữu, dù sao hai bên đều cùng một thôn, cúi đầu ngẩng đầu đều thấy được, Triệu thúc các ngươi mau đứng lên, ta không làm phiền nữa đâu.”

Y vừa nói xong liền rời đi, còn lại Triệu phụ, Triệu mẫu cũng Thúy Hoa nhìn nhau, một hồi lâu, Triệu phụ thở dài nói một câu: “Thật là một hảo hài tử, nếu như cùng y thành thân, đem ngươi giao cho y chúng ta cũng yên tâm, nhưng dù sao hai người đều không có duyên phận rồi, thôi được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, hôm nay chuyện này coi như xong hết, chờ qua hai ba tháng nữa, liền cho ngươi cùng tiểu tử Trương gia thành thân.”

Tần Tam Lượng một đường đi về tới nhà, cha mẹ y sợ y tức giận, nhưng nhìn kỹ một chút, nhi tử nhà mình tựa hồ không có để tâm chuyện này trong lòng nhiều, cho nên sau đó cũng yên lòng. Mỗi ngày để nó ăn ngon một chút, y ở lại nhà, chốc lát đã hai ngày trôi qua, một ngày nữa chính là Trung thu.

Tần Tam Lượng từ sang sớm nhìn thấy hoàng lịch, tâm thần liền hoảng hốt, nghĩ tới Nam Cung Giang Độ là cô nhi, ngày Trung Thu, mình có cha mẹ cùng đệ đệ trải qua, còn hắn ở trong phủ lớn như vậy, lại chỉ có một mình, ai sẽ cùng trải qua ngày này với hắn đây? Tuy có Minh thúc nhưng những ngày bình thường trước nhìn hai người cũng không hay nói chuyện lắm. Những nha hoàn khác cùng tiểu tư, cũng không thấy bọn họ thân cận cùng chủ tử, khi trong đêm Trung Thu, không phải chủ tử sẽ là một kẻ cô đơn đáng thương hay sao?

Bởi vì nghĩ như vậy, tuy là ngày lễ, nhưng y cũng chẳng cảm thấy chút nào vui vẻ, cơm buổi trưa cũng không ăn nhiều.

Phụ mẫu Tần gia thấy bộ dạng y như thế này, trong lòng biết y có tâm tư, hai lão nhân khong nghĩ tới nhi tử nhà mình vì chủ tử của y mà lo lắng, còn tưởng rằng trong phủ y có người thân mật, cho nên Thúy Hoa từ hôn y cũng không tức giận. Cũng đã từng trải qua thời thiếu niên nên nhìn thấy nhi tử nhà mình bộ dạng mất hồn mất vía như thế trừ bỏ ngươi yêu thương trong lòng còn có thể vì nguyên nhân nào nữa đâu?

Tần gia phụ mẫu cũng là cao hứng, nữ nhân trong thành, mặc dù là nha hoàn trong phủ nhưng so với cô nương trong thôn vẫn là hơn gấp bao nhiêu lần rồi.

Tần Tam Lượng không biết ý nghĩ của cha mẹ, nằm ở trên giường ngay giấc ngủ trưa cũng không yên lòng, lăn qua lộn lại mãi, vừa nhắm mắt lại hiện lên thân ảnh cô đơn đứng một mình trong đình phía sau viện ngắm trăng rằm của Nam Cung Giang Độ.

Đau xót trong lòng cứ thế tầng tầng lan ra, còn có loại cảm giác mơ hồ không rõ, có phải hay không đây chính là cái mà người ta hay gọi là tương tư, y không biết nhưng chỉ cảm thấy nhớ Nam Cung Giang Độ vô cùng, nghĩ muốn lấy tay đè chặn lên ngực để ngăn cảm giác đau xót này, thế nhưng đè đến nỗi hít thở cũng không thông mà vẫn không thể.

Cuối cùng Tần Tam Lượng “hô” một tiếng, ngồi từ trên giường dậy, Tam Lượng đi ra ngoài phòng, thấy cha mẹ cũng không ngủ, đệ đệ thì đi chơi. Y ngập ngừng muốn nói mà không biết nói như thế nào, bởi y cũng cảm thấy được hành động này thật sự là bất hiếu.

Cũng là Tần gia phụ mẫu nhìn thấu tâm sự của y, hai lão nhân cười nói: “Có phải hay không vội trở về với thân mật với người ta? Vậy thì cứ trở về đi, ngươi hiện tại cũng lớn rồi, không cần nhất nhất ở bên cạnh chúng ta như thế, trong nhà có một người là đệ đệ ngươi là được rồi.”

Tần Tam Lượng không nghĩ tới cha mẹ chỉ một câu đã nhìn trúng tâm sự của mình, đã thế còn thông tình đạt lý như thế nữa, không khỏi mặt mày hớn hở, thu thập những đồ đơn giản, lại đem ít khoai lang khoai tây trong nhà trồng được, liền trở về với Nam Cung Giang Độ.

Nam Cung Giang Độ thật đúng là đang vô cùng nhàm chán, không có Tần Tam Lượng ở bên cạnh vui đùa, không có cử chí dáng điệu khả ái ngây thơ chân chất của y, hắn nhìn cái gì cũng không thấy vừa mắt, ngay cả bọn hạ nhân trong phủ đều nói, chủ tử luôn luôn ôn nhu như thế giống như thay đổi thành một người khác vậy, một chút là nổi giận, quả thật khiến người ta sợ run người.

Mắt thấy ngày đã qua, đêm sắp tới, có một nha hoàn trong nhà bếp nơm nớp lo sợ tới báo với hắn, trong bếp đã trưng đầy đủ các loại bánh trung thu rồi, mời hắn chọn món ăn để làm điểm tâm ăn trong đêm Trung Thu này.

Kết quả lời này đả động đến tâm sự của Nam Cung Giang Độ, khiến hắn oán giận nói: “Lễ cái gì mà lễ? Còn có tâm trạng ăn sao? Đem những bánh trung thu kia vứt đi, ai phân phó các ngươi là những thứ này chứ? Vứt đi, vứt đi…”

Không đợi nói xong, tiểu nha hoàn kia đã bị dọa cho sợ đến phát khóc, thật vất vả Khuynh Minh mới khuyên nhủ được nàng, khiến đối phương mang theo nước mắt chạy đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng nữa rồi.

Tiểu nha hoàn chân trước vừa đi, Tần Tam Lượng chân sau liền đi vào cửa, bọn hạ nhân hiểu rõ quan hệ giữa y cùng Nam Cung Giang Độ vừa nhìn thấy, miệng đồng thời niệm mấy câu a di đà phật, giống như tiếp giá, đưa y vào phủ, cho đến trước sân viện của Nam Cung Giang Độ, mọi người mới tản đi.

Tần Tam Lượng không hiểu hành vi suy nghĩ của những người này, vừa đi vào trong nhà vừa nghi ngờ lẩm bẩm: “Làm sao hôm nay thấy ta lại nhiệt tình như thế? Chẳng lẽ mấy hôm ta không có ở đây, trong phủ có chuyện vui gì phát sinh hay sao?” Nghĩ tới đây chân bước đến đại sảnh nhưng chẳng thấy ai, liền lớn tiếng kêu: “Chủ tử, ta đã trở về.”

Nam Cung Giang Độ đang rầu rỉ nằm ở trên giường, nghì thầm đi ngủ sớm một chút thôi,tránh khỏi đến ngày lễ nhớ về thân nhân, ta làm gì có thân nhân mà nhớ đây chứ? Định bụng cũng không them đi cúng trăng rằm, vừa nghĩ tới đây lại nghe thấy tiếng gọi của Tần Tam Lượng.

Nam Cung Giang Độ lốc cốc bò dậy, còn chưa tin vào tai của mình, nghĩ thầm vì nhớ quá nên ta mới xuất hiện ảo giác sao? Rõ ràng thổ bao tử nói ở nhà đón Trung thu mà.

Mặc dù nghĩ như thế, rốt cục vẫn mở cửa phòng ngủ, quả nhiên thấy thân ảnh ngày nhớ đêm mong đang đứng ngay tại chỗ, bên chân xách theo hai cái túi, gương mặt đỏ bừng, hiện rõ từng giọt mồ hôi, lúc này làm gì đã có quạt gió chứ.

“Tam Lượng…” Nam Cung Giang Độ vui mừng gọi một tiếng, giống như con sói đói bụng lâu ngày vừa nhìn thấy một đầu dê mỹ vị, không nói hai lời liền nhào tới, đầu tiên là ôm một chút, ôm thật chặc, xác định đây không phải là ảo giác, tiếp theo mới cẩn thận buông ra, nhìn thổ bao tử phong trần mệt mỏi tử trên xuống dưới.

“Không phải nói tối nay muốn ở nhà cùng với cha mẹ sao? Trong túi kia là cái gì thế?” Kéo Tần Tam Lượng ngồi xuống, Khuynh Minh cũng đi ra, tò mò nhìn chằm chằm hai túi lớn kia, thầm nghĩ sẽ không phải lại giết một con lợn mang đến cho cung chủ thịt nữa chứ?

“Cái kia… Cha mẹ có đệ đệ ở nhà rồi, cho nên ta… ta định trở về cùng ngươi ăn tết, bánh Trung thu trong phủ chúng ta..Nó cũng… ăn rất ngon…”

Càng nói về sau, mặt Tần Tam Lượng càng đỏ ủng lên, sau đó y như đang che giấu gì đó, bước nhanh đến phía hai cái túi, mở nút thắt ra, ngây ngô cười nói: “Chủ tử, đây là khoai lang cùng khoai tây của nhà ta, nhà ta ở vùng cát cho nên hai loại cây này lớn lên rất tốt, cho nên ta cố ý mang đến cho ngươi một ít nếm thử.”

“Ngươi, ngốc thổ bao tử, loại đồ này thường không hay ăn, thỉnh thoảng ăn một chút, phải ra chợ mua cũng được, sao phải mang bao lớn bao nhỏ đi làm gì? Mà cũng tại ngươi không nói sẽ quay về, nếu không ta đã đưa xe ngựa đến đón rồi.” Trong lòng Nam Cung Giang Độ ngọt ngào, cao hứng, song vừa nhìn thấy bộ dạng Tần Tam Lượng mệt mỏi thở không nổi, lại nhìn không được đau lòng.

“Cung chủ, đây là tâm ý của Tam Lượng, chỉ cần ngươi nhận là được, để ý nhiều làm gì?” Khuynh Minh ho khan một tiếng, nghĩ thầm cung chủ a cung chủ, người kia là thổ bao tử, ngươi ngu ngốc sao, những lời ngươi nói lúc nãy, chậc chậc, người ta không biết ngươi đau lòng y, còn tưởng rằng ngươi đang ghét bỏ đấy.

Nam Cung Giang Độ cũng tỉnh ngộ ra, liên tục gật đầu nói ân ân ân ân. Sau đó gọi hai nha hoàn vào, phân phó các nàng đi hỏi phòng bếp xem bánh Trung thu làm có tốt không, nếu làm xong thì trước mang lên mấy cái tinh sảo, để Tần Tam Lượng ăn.

Hai nha hoàn lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát sau méo miệng trở lại, nói với Nam Cung Giang Độ: “Tân cô nương trong phòng bếp nói làm thì cũng làm xong rồi, nhưng lúc nãy cung chủ bảo vứt hết đi, còn nói không có phân phó làm mấy thứ đó, các nàng nói mình cũng không nhiều chuyện, cho nên Tân cô nương nhận mệnh, đem những chiếc Bánh Trung thu đó vứt đi rồi.”

“Vô liêm sỉ…” Nam Cung Giang Độ vừa nghe liền nổi giận, nhưng nghĩ lại, mới vừa rồi quả thật mình có hạ loại mệnh lệnh này, nhìn lại ánh mắt kinh ngạc của Tần Tam Lượng, trên mặt liền vặn vẹo.

Hắn biết Tân cô nương trong phòng bếp kia là một nữ nhân nóng nảy, đích thị là bất mãn với mệnh lệnh của mình, thật ra sẽ không thể nào nỡ đem những cái bánh Trung thu kia ném đi được, vì thế liền truyền người đến lấy ra một cái bàn nhỏ.

Có Tần Tam Lượng, tiết Trung thu này cũng trôi qua thật sự ý nghĩa, vào lúc trăng vằng vặn treo trên cao, Nam Cung Giang Độ cùng Tần Tam Lượng liền sóng vai ngồi trên đình núi giả, nhìn vầng trăng tròn đang tỏa ánh sang dịu dàng trên cao. Hai người đều im lặng ngắm trăng, nhưng lúc này không lên tiếng thì ý nghĩa hơn là lên tiếng.

“Tam Lượng, cô nương ở nhà kia của ngươi nếu từ hôn, vậy sau này ngươi cũng đừng trở về nữa, hãy theo ta ở lại Ma cung này có được không? Hai chúng ta sẽ trải qua cả đời bên nhau, ngươi có nguyện ý không?”

Sẽ không thể nào có thời khắc nào khác lãng mạn duy mỹ hơn thời điểm này nữa, Nam Cung Giang Độ nếu không thừa thời cơ này nói ra, thì hắn chính là một tên đại ngu ngốc nhất trên trần đời này.

“Tốt, cũng được. Nhưng cung chủ ngươi sẽ không muốn ở với ta cả đời đâu, tương lai sau này ngươi sẽ có vợ, sau này ta cũng sẽ lấy vợ sinh con, trong ba điều bất hiếu thì bất hiếu nhất là vô hậu, đợi sau này, đến khi chúng ta đều có vợ có con rồi, cung chủ nhất định sẽ không đem ta để ở trong lòng nữa.”

Tần Tam Lượng ngây ngô trả lời, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng về phía Nam Cung Giang Độ.

Không biết tại sao, lời này nói ra, trong lòng thế nhưng lại khổ sở muốn chết, y thậm chí còn sợ sau này cung chủ sẽ bị nữ nhân khác cướp đi, nhưng tại sao bản thân lại nghĩ như thế? Cung chủ cho tới bây giờ cũng không phải là của mình. Y chỉ là hạ nhân, còn là một nam nhân, cũng chỉ mới cùng cung chủ làm mấy chuyện tình đó vài lần liền ngây thơ cho là cung chủ là thuộc về mình sao?

Loại tâm tư này Tần Tam Lượng không dám ở trước mặt Nam Cung Giang Độ biểu thị ra ngoài, nhưng Nam Cung Giang Độ là loại người gì nào, chỉ cần nhìn dáng vẻ của y cũng có thể nhìn thấu tám chín phần tâm tư của y rồi.

Khẽ cười, nghĩ thầm, Tam Lượng còn giãy dụa, như thế có nghĩa là y cũng có thích ta, như vậy cũng tốt, chỉ cần lại lần nữa từ từ dụ dỗ, lo gì chuyện tốt không thành đây. Hiện tại cũng không cần quá vội vàng khiến y sợ hãi.

Nghĩ đến đây liền nhẹ nhàng nắm thắt lưng của Tần Tam Lượng, để cho y cùng mình dán lại một chỗ, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ thích Tam Lượng, trong quan niệm của ta cũng không hề có cái gì mà trong ba điều bất hiếu thì vô hậu là nghiêm trọng nhất, tương lai ta cũng sẽ không lấy vợ, về phần Tam Lượng, ta không can thiệp chuyện của ngươi, chỉ cần trong lòng ngươi có ta là đủ rồi. Được rồi, trăng cũng đã lặn, chúng ta đi dâng hương, để cho Nguyệt nương nương phù hộ chúng ta cả đời bình an hạnh phúc..”

Đây dường như có thể coi là lời tâm tình thổ lộ yêu thương rồi, Tần Tam Lượng nghe mà tim cũng muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, gương mặt đã nóng rát, nhưng trong lòng lại hết sức ngọt ngào, cho nên liền gật đầu, cùng Nam Cung Giang Độ đi dâng hương, lại ăn vào hai khối bánh Trung thu, ngồi nói chuyện một chút, tiếp theo đi cùng Nam Cung Giang Độ vào trong phòng hắn cả đêm.

Khuynh Minh sớm thấy hai người cùng nhau vào phòng, đột nhiên nghiêng tai lắng nghe một chút, nhưng quả thật một chút động tĩnh cũng không có, liền biết cung chủ lại chỉ làm một chút chuyện này nọ rồi dừng lại. Trong bụng thầm thở dài nói: “ Ai, đứa nhỏ này đối đãi với người trong lòng hắn cũng thật ôn nhu, gặp phải người khác làm sao có thể nhẫn nhịn đến hiện tại, thế mà hết lần này đến lần khác hắn đều làm được, thổ bao tử kia a, cũng không biết là thắp hương mấy đời mới có duyên phận như thế cùng cung chủ đây.”

Sau Trung thu, các thôn trang đều đến thời kì thu hoạch, Nam Cung Giang Độ cũng bận rộn, mỗi ngày đều phải tiếp đãi những chưởng quỹ kia, xem xét các khoản, lại còn phải đi vào các tửu lâu ở các thành khác nhận thiết yến khoản đãi.

Một đợt bận rộn như thế này, trừ buổi tối mới có thể trở về phủ cùng Tần Tam Lượng gặp mặt ra, những thời gian khác, đều làm việc ở bên ngoài. Không chỉ có hắn mà ngay cả Khuynh Minh tất cả mọi người đều không được nhàn rỗi, đều phải cùng hắn chia nhau tiếp đón những người phụ trách của Ma cung các nơi.

Tần Tam Lưỡng cũng không để bụng lắm, một ngày kia y rốt cục liền đem ý nghĩa muốn mở một mảnh đất đã dự tính từ lâu kia thực hiện, một mảnh thật lớn, chẳng qua là bị cỏ dại mọc đã lâu năm, liền dọn được hai xe lớn, y đứng ở bên cạnh vườn rau xanh mới mở cười khúc khích, thầm nghĩ chờ chủ tử trở lại, sẽ cho hắn một cái kinh hỉ, mùa xuân sang năm có thể có một chút hành, rau thơm, còn có rau xà lách, một chút rau cải thìa để ăn, miếng đất lớn này có thể trồng được khá nhiều loại như thế.

Đang cao hứng, chợt nghe bên ngoài tường có người nói chuyện, chỗ y ở là bên cạnh tường viện phía tây, mảnh vườn này cũng là gần sát với tường viện phía đông, ngày thường trừ việc ra ngoài trồng rau ra, y cũng không đi quá nơi này, nhưng cũng biết được bên ngoài kia còn có những hạ nhân khác, bên trong còn có phòng khách, là nơi các nha hoàn xinh đẹp thường lui tới quét dọn.

Tần Tam Lưỡng vốn không có ý định nghe lén nhưng là tiếng nói của mấy nha hoàn cũng không hề nhỏ, theo gió mà lọt vào lỗ tai của y, trong đó hình như có nhắc đến tên của cung chủ cùng tên của y, này không thể trách y không thể không để ý nha, y là người trong cuộc, cho nên không thể coi việc này là nghe lén được.

Cho nên y rất tự nhiên ngồi xuống tảng đá, dỏng tai lắng nghe, chỉ có một giọng nói thanh thúy dễ nghe: “Ta liền không rõ ánh mắt của chủ tử như thế nào nữa, này trong phủ thiếu gì nha hoàn, tiểu tư, người nào không so với tên nhà quê kia hơn, lại đừng nói đến các tiểu thư con nhà quý tộc ai ai cũng thích hắn, tại sao hết lần này đến lần khác lại đi coi trọng tên đó chứ?”

Một thanh âm khác có chút trầm thấp: “Này cũng chỉ có thể coi là duyên phận thôi, ai bảo ngươi không cùng chủ tử ăn cơm chung bàn chứ? Ngươi nếu đi, có lẽ hiện tại người cung chủ cưng chiều sẽ là ngươi đó. Ngày đó, chủ tử cũng ra lệnh cho người khác cùng hắn ăn cơm, nhưng sau đó vẫn là cưng chiều tên nhà quê kia, có lẽ người nọ quả thật có chút thủ đoạn cao tay?”

“Y có cái rắm ấy.” Nha hoàn có giọng nói thanh thúy đột nhiên đem thanh âm của mình lên cao mấy phần, chính là Tần Tam Lưỡng trong lòng hiểu rõ, nha hoàn này có lẽ đối với Nam Cung Giang Độ có chút yêu thích, nếu cung chủ thích là người khác, có lẽ nàng sẽ không nói gì, nhưng hết lần này đến lần khác lại yêu thích mình, sao có thể không khiến nàng bất bình được đây?

Nhưng Tần Tam Lưỡng cũng nghi ngờ, thầm nghĩ cung chủ chỉ thích mình hầu hạ mà thôi, lại không có cái gì gọi là tình yêu nam nữ, các nàng ở chỗ này tốn thời gian bất bình như thế, sao không đến trước mặt cung chủ mà thể hiện một phen, có lẽ sẽ được coi trọng mà cho thành thiếp thất cũng không biết chừng. Thế nhưng chẳng hiểu sao vừa nghĩ đến đây trong lòng lại không nhịn được có chút không thoải mái, cho nên lại vội vàng thu hồi tâm tình, nghe các nàng nói tiếp.

Tiếp đó lại nghe một nha hoàn có giọng nói khan khàn cười lạnh nói: “Các ngươi ăn dấm chua các gì thế, thật sự cho là tên nhà quê kia sẽ một bước bay lên ngọn cây sao? Đừng có suy nghĩ xa vời nữa. Chủ tử chẳng qua là chưa từng tiếp xúc qua người như thế, cho nên mới ham mới mẻ, chờ sau khi chiếm được rồi đi, mới mẻ ban đầu cũng không còn, đến lúc đó sẽ bỏ y ngay.”

Lời này của nha hoàn khiến trong lòng Tần Tam Lưỡng không khỏi có chút chấn động, thật ra ngày thường y cũng có lo lắng suy nghĩ cái này.

Bất quá vẫn là mình tự trấn an mình rằng, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, sau này nhất định mình cũng chủ tử sẽ cưới vợ, nên vẫn là dứt khoát không them nghĩ nữa, cứng rắn đem những lo lắng này đè xuống.

Lúc này lại nghe điều đó từ miệng người khác, kinh sợ hốt hoảng lại có chút tâm trạng chán nản lo âu.

“Hương Hương tỷ, ngươi nói nhẹ thôi, ngươi nhìn chủ tử mà xem, ngày ngày đều không thể tách rời tên nhà quê kia được, nào có như ngươi nói, bỏ liền bỏ được đâu, không phải nói rất nhiều buổi sang, tên nhà quê kia đều thức dậy từ trong phòng của chủ tử sao? Chuyện này cũng đã xảy ra rồi, cũng có thấy chủ tử chán ghét đâu?”

Cô nương được gọi là Hương Hương tỷ lại cười lạnh, thản nhiên nói: “Ngươi thích một con miêu con cẩu, dù sao cũng sẽ thích mấy ngày đúng không, nào có chuyện vừa thu vào tay thì liền vứt bỏ đâu? Ta và các ngươi nói đến chuyện khác nhé, tên nhà quê kia tựa như đám hoa khoai lang phía sau hậu viện kia nhé, thực sự là tục không chịu được, khiến người khác cảm thấy vô cùng chán ghét. Chủ tử cũng có thể ví tựa như một gốc Mẫu Đơn được người chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận, là vua của trăm hoa, đứng giữa đám đông cũng vô cùng nổi bật, nếu đem so hai đóa hoa đó, ban đầu bởi vì mới mẻ mà để cùng một chỗ, thế nhưng sau này vẫn không thể thay đổi được, buộc phải tách chúng ra, không tin các ngươi cứ chờ xem, căn bản là người không cùng một thế giới, mới mẻ ban đầu đi qua, ngay cả liếc mắt hay nói đến cũng sẽ không thèm ấy chứ.”

Nha hoàn có thanh âm thanh thúy lúc trước lại nói: “Hương Hương tỷ tỷ, ngươi lấy ví dụ này quả thật vô cùng chính xác, hôm kia ra còn nghe Vương hoa tượng ( người chăm sóc hoa họ Vương) nói, những bông hoa khoai lang kia thật ghê tởm, chiếm toàn bộ hậu viện, cũng rất muốn đem chúng nhổ sạch, chỉ sợ hiện tại đã xử lý hơn phân nửa rồi.”

Nha hoàn có thanh âm trầm thấp cũng cười nói: “Không sai, chẳng lẽ tên nhà quê kia có thể cùng chủ tử ngâm phong lộng nguyệt, đánh đàn vẽ tranh sao? Chỉ sợ ngay cả Lý Thái Bạch là ai y cũng không biết đi, người như vậy, chủ tử sao có thể giữ lại lâu dài bên người được chứ? Sớm muộn gì đám khoai lang kia cũng bị nhổ sạch.”

Các nàng nói tới đây, Tần Tam Lưỡng đã cảm thấy dường như hồn phách cũng rời thân thể. Trong lòng khó chịu không thể dùng lời lẽ để miêu tả nữa rồi, chỉ cảm thấy cả người như muốn nổ tung, sau đó nhìn chằm chằm vào tầng không hư vô, một hồi lâu sau đột nhiên đứng dậy, hướng hậu viện chạy đến.

Đi tới hậu viện nhìn một chút, quả nhiên, chỉ thấy trước kia hoa khoai lang đua nhau khoe sắc, cơ hồ toàn bộ bị nhổ đi sạch sẽ, chỉ còn lại ở góc phía đông vài cây. Lúc này đã là sau Trung thu, những bông hoa kia cũng đã héo, những đóa hoa khô héo lạnh run lay động trong gió, chắc chắn vài ngày nữa sẽ hoàn toàn héo úa.

Tần Tam Lưỡng mờ mịt đứng ở nơi đó, cảm thấy trong đầu một trận lãnh ý, không kìm chế được, đi về phía trước, từ trên đất trống, từng bước, từng bước đi qua, vừa đi vừa lẩm bẩm: “ Nơi này vốn là có một bụi rậm màu hồng… Nơi này là một lùm đỏ chót… Nơi này là hai bụi màu tím nhạt… Nơi này là sắc vàng nhạt ta thích nhất… không có, hôm nay cái gì cũng không còn nữa rồi.”

Y từ ngày đó sau khi biết ở hậu viện cũng có hoa khoai lang xong, mỗi ngày khi rảnh rỗi, đều tới đây ngắm một lúc, hai ngày này đơn giản là vì quá bận rộn, cho nên không thể đi qua đây được, đâu ai ngờ khi trở lại, những bụi hoa xinh đẹp khiến y vui mừng kia lại chỉ còn những cánh hoa rơi lả tả đầy đất.

Vừa nhớ tới, liền đến trước mặt những bụi hoa ở trong góc phía đông kia, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa đã có chút khô cằn, trong lòng khó chịu cùng khổ sở tích tụ, nhưng không có chỗ phát tiết, ngăn không được khiến y tựa hồ không thể thể được, chỉ có nước mắt là giống như mưa, tí tách rơi vô số hạt châu, rơi đầy trên cánh hoa cũng như ngấm vào dưới đất.

Chợt nghe cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, một âm thanh thô to: “Chỉ còn lại mấy cây này thôi, cố lên chút nữa là hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể trở về uống ấm chè nóng cùng nhâm nhi chút rượu.”

Tiếp theo tiếng bước chân đã tới ngay phía sau, lại có một tiếng quát khẽ: “Này, ai lại ngồi ở nơi đây thế? Mau tránh ra, đừng chậm trễ chúng ta làm việc.”

“Làm việc? Làm việc gì? Muốn đem những bụi hoa này nhổ hết sạch đúng không?”

Tần Tam Lượng quay người đứng thẳng dậy, một lời bao gồm bi thống cùng lửa giận hừng hực của một thổ bao tử không mấy khi tức giận quát thẳng vào mặt mấy người kia, y đỏ mắt tàn bạo trừng hai người trước mặt, oán hận hét lớn: “Ta không cho phép, có ta ở đây, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đến chuyện động vào chúng.”

Hai người kia trợn tròn mắt, chống cuốc trong tay lên, khinh thường cười nói: “Ngươi là ai? Khẩu khí thật lớn nha, đây là Ma cung, là địa phương ngươi có thể giương oai sao? Vương hoa tượng nhìn trúng mảnh đất nơi này, muốn thay chủ tử mở một vườn hoa mẫu đơn, cùng cúc và dược liệu, ngươi đang làm gì ở đây? Có quyền gì mà cản trở chúng ta?”

Tần Tam Lưỡng sửng sốt, nghe thấy hai người này nói muốn mở vườn hoa cùng dược liệu, tự nhiên lửa giận không tự kiềm chế mà hãm xuống, y nhớ đến Nam Cung Giang Độ cũng rất thích những loại danh hoa kia, đối với đám hoa khoai lang cũng chẳng hề ngó tới, thật sự bản thân mình có lập trường gì, lại càng có tư cách gì để mà ngăn cản Vương hoa tượng chứ?

“Là… là chủ tử cho gã làm như thế sao? Chủ tử… chủ tử rõ ràng đã đáp ứng ta, không được…. không được nhổ những bụi hoa khoai lang này đi mà.”

Tần Tam Lưỡng đỏ mặt lắp bắp, nhỏ giọng phân bua, y nhớ được ngày đó mình cầu Nam Cung Giang Độ, đối phương đích xác đã đáp ứng mình, cho dù có đổi ý, cũng không nên nhanh như vậy chứ? Dù sao buổi tối trung thu nọ, hắn có nói qua bản thân thích mình mà.

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc cùng trêu tức, một người trong hai người lên tiếng: “Ngươi chính là tên nhà quê mà chủ tử hắn đang sủng ái đi? Cũng được, nếu cung chủ đã cưng chiều ngươi như thế, ngươi liền đi nói với hắn một tiếng, đem những bụi hoa này chuyển qua trong viện kia đi, ngươi thích như thế liền làm vậy đi, như thế cũng không làm khó chúng ta, có phải tốt hơn không?”

Gã nói một câu mà Tần Tam Lưỡng không thể nào đáp lại dù chỉ một từ, ngày đó y cùng Nam Cung Giang Độ đề cập qua vấn đề này, nhưng lập tức bị đối phương từ chối, còn nói, hoa khoai lang nếu để ở trong viện nhất định sẽ làm hắn mất mặt.

8
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện