CHƯƠNG THỨ SÁU
Editor: Jung Tiểu Kú
Đốt nến đỏ, hai người lên giường, đối với loại chuyện này, Tần Tam Lượng đã coi như thuần thục, nhưng vẫn cảm thấy có chút e lệ.
Nhớ lại lời chủ tử mới nói, nam nhân cũng có thể thích nam nhân, trong lòng y đột nhiên cảm thấy rất bối rối, ánh mắt ôn nhuận ngẩng đầu hướng Nam Cung Giang Độ mỉm cười: “Chủ… chủ tử, ngươi sẽ không thích ta chứ? Nhưng … đối với ngươi là phải thành hôn a….”
“Nói nhăng nói cuội gì đó, chúng ta bất quá chỉ là giúp đỡ nhau thoải mái thôi, làm sao có thể thích hay không thích ở đây được.” Nam Cung Giang Độ miễn cưỡng kiềm chế bối rối ở trong lòng, trấn tĩnh gõ đầu Tần Tam Lượng nói: “Nhanh lên một chút, hôm nay nếu như ngươi giúp ta thoải mái, ta cũng sẽ giúp ngươi như thế.”
Thổ bao tử cũng không ngu ngốc nha, quả nhiên cái đề tài này vẫn có sức công phá rất lớn, khiến y lập tức liền liên tưởng trên người mình, bất quá hoàn hảo, rốt cục vẫn là người thiện lương, bị mình nói xạo hai ba câu liền cho qua mọi chuyện.
Nam Cung Giang Độ lẳng lặng nhìn Tần Tam Lượng đang thật tình thay mình “tự làm”, trong lòng có một ngọn lửa như thiêu đốt, phun không ra mà thu về cũng không được, loại khó chịu cùng hưng phấn như thế này thực khiến con người ta không biết phải làm gì.
Người thì luôn có lòng tham, đứng núi này trông núi nọ. Sau khi bắn mấy lần trong tay Tần Tam Lượng, dục hỏa kia không những không có nửa điểm muốn biến mất, ngược lại càng ngày càng nhiều hơn, hận không thể đem thổ bao tử gầy yếu kia lập tức áp dưới thân, điên cuồng mà yêu thương.
Bất quá Nam Cung Giang Độ cuối cùng vẫn khắc chế được, hắn muốn cũng không chỉ là thân thể của Tần Tam Lượng mà ngay cả trái tim của y hắn cũng muốn.
Lấy ví dụ thê thảm của một huynh đệ nhà mình Tư Không Lãm Nhiên mà nói, hắn cũng là mạnh mẽ đem người thu vào tay, nhưng cuối cùng không phải vẫn chạy trốn đó thôi, khiến cho người ta ói máu chính là, trong hoàn cảnh sống chết cận kề, mới biết được hóa ra Tô Đông Ly kia thế nhưng lại đối hắn hữu tình.
Ngươi nói xem chuyện này có phải rất ngu ngốc không, tự nhiên lãng phí mà phải trải qua một kiếp sinh tử kia, nếu như lúc mới bắt đầu liền dùng thủ đoạn ôn nhu vô cùng, khiến cho Tô Đông Ly nhận rõ tâm ý của mình, làm sao còn có những đau khổ kia phát sinh.
Nam Cung Giang Độ nghĩ đến bài học thê thảm mà Tư Không Lãm Nhiên phải trải qua, vị huynh đệ ở chỗ kín đang trong tình trạng ý chí chiến đấu sôi sục cuối cùng từ cao ngạo ngẩng đầu mà buông thõng xuống, tiếp theo hắn nghe thấy Tần Tam Lượng kêu lên vui mừng: “Ha ha ha, thật tốt quá, cuối cùng ngươi cũng xuống rồi, ai nha, nếu lại tiếp tục một lần nữa, tay của ta nhất định sẽ mỏi căng mất, thiệt là, lúc trồng rau cũng không mệt như thế.”
“Vụt” cự vật ở chỗ kín vẫn đang ủ rũ trong phút chốc bị bộ dạng khả ái của Tần Tam Lượng kích thích đột nhiên lại giật nảy lên cao, Nam Cung Giang Độ âm thầm kêu khổ, không nói lời nào liền đem chăn đắp lên người, sau đó túm Tần Tam Lượng đến trước ngực, ha hả cười nói: “Tam Lượng, hiện tại đến lượt ta chuẩn bị cho ngươi.”
“Không…Không cần, ngươi là chủ tử, ta … ta làm sao có thể để ngươi làm chuyện này chứ?” Tần Tam Lượng khép chặt hạ thân, thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút chờ mong, nhưng loại chuyện này, suy nghĩ một chút liền thấy không được tự nhiên, còn không bằng để tự y trở về phòng nhỏ, len lén ở trong chăn tự mình làm lấy.
“A, là đáp lễ chứ sao?” Nam Cung Giang Độ đâu chịu bỏ qua cho y, không nói tiếng nào liền đem y phục của y giải khai, đưa tay vào sờ mó, vật nhỏ kia đã hơi hơi ngẩng đầu, nhìn lại Tần Tam Lượng, một gương mặt thanh tú đang trướng đỏ bừng, ánh mắt ướt át không dám nhìn thẳng vào mình, vạt áo bị mở ra, lộ bên ngoài đầu nhũ đỏ bừng như ẩn như hiện, thật sự là vô cùng hấp dẫn.
Một bàn tay nhẹ nhàng vân vê nơi ngọc trụ, một tay khác cũng không nhàn rỗi, đi tới trêu đùa núm vú nho nhỏ kia. Sau một khắc, hắn nghe được tiếng thở dốc đụng đục của Tần Tam Lượng truyền đến, tiếp theo thổ bao tử hoảng sợ ngẩng đầu, thất thanh kêu: “Chủ tử…chủ tử, ngươi làm gì? Ta … ta nhưng tới bây giờ cũng không làm thế với ngươi?”
“Ngươi không hiểu, làm như vậy sẽ tận hứng hơn.” Ở bên tai là lời nói mị hoặc phả vào, quả nhiên, sau một khắc, Tần Tam Lượng liền an tĩnh, mắt nhắm chặt, tựa hồ ngượng ngừng vì bị hắn trêu chọc mà chìm trong ***, hai hàng lông mi kia khẽ run rẩy, rất là động lòng người.
“Tam Lượng…” Nam Cung Giang Độ cũng không nhịn được nữa, cúi người liền hôi lên đôi môi đỏ mọng đang không ngừng bị cắn kia, trên tay lại tăng thêm chút khí lực, khiến cho Tần Tam Lượng vừa đau vừa tê dại lại vừa thoải mái cùng khổ sở, không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ, trong lúc nhất thời, bên trong phòng xuân sắc khôn cùng.
Lần này Tần Tam Lượng cũng bắn hai ba lần, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, vốn là y cũng không hiểu chừng mực của người hầu, huống chi vừa rồi, hướng đến Nam Cung Giang Độ cũng không có tâm tư khác thường, trước kia thay chủ tử làm xong những chuyện này liền lập tức rời đi.
Nhưng lần này eo cùng chân đều không phối hợp, cộng thêm Nam Cung Giang Độ cố gắng giữ lại, cho nên nhịn không được nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại kia cùng đối phương.
“Chủ tử, ta làm sao lại cảm thấy kỹ thuật của ngươi so với ta tốt hơn? Kia sao ngươi còn muốn ta chuẩn bị cho ngươi?”
Đây là chỗ Tần Tam Lượng nghi ngờ nhất, mấy đầu ngón tay kia của chủ tử, quả thực so với xà tinh cùng hồ ly tinh còn muốn lợi hại hơn, bất quá chỉ hơi làm một chút mình liền phun ra ào ào như nước.
“Ân, ta có một căn bệnh, loại bệnh này ấy mà, tự mình lộng thì không cảm thấy vui vẻ gì, huống chi cũng là học theo ngươi, có cái gì lợi hại hơn chứ.”
Nam Cung Giang Độ hời hợt trả lời câu hỏi, chỉ là, một ngón tay quấn vòng vòng những sợi tóc đang thả tán loại của Tần Tam Lượng, bỗng nhiên nói: “Tam Lượng, nếu như lần này ngươi trở về, cái người tên Thúy Hoa kia không chịu gả cho ngươi thì làm sao bây giờ?”
“Thúy Hoa không chịu gả cho ta?” Tần Tam Lượng nghi ngờ quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt thâm thúy mà chân thành, trong chốc lát, trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng nhắm mắt lại, có chút bối rối nói: “Nếu không chịu gả sao, cái này cũng không phải chuyện lạ gì trong thôn của chúng ta, chuyện từ hôn nay, ở trong thôn chúng ta cũng không phải là không có.”
Nam Cung Giang Độ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tốt quá, phản ứng của thổ bao tử đối với chuyện này cũng vượt quá dự liệu của bản thân, thì ra y đối với người tên Thúy Hoa kia cũng không có tình cảm nào, cái này khó trách cô thôn nữ kia tại sao cũng không có tình cảm với y, mình chỉ cần bỏ ra một chút tiền, đối phương liền cao hứng mà đáp ứng từ hôn.
“Dù sao cho dù Thúy Hoa không lấy thì còn có Hương Hoa, Ngọc Hoa, Lan Hoa, cha mẹ ta nói, nha đầu trong thôn chúng ta so với tiểu tử thì nhiều hơn, ta cùng đệ đệ không thể nào không lấy vợ được, hơn nữa, hiện tại chủ tử cho ta nhiều phần thưởng như thế, nhà chúng ta ở trong thôn coi như cũng không tệ hơn so với nhà của Thúy Hoa hoặc các nhà khác trong xóm.”
Tần Tam Lượng vừa nói tới đây, liền nở một nụ cười sáng lạn. Lời của y khiến cho Nam Cung Giang Độ vừa mới rồi tươi vui rạo rực, trong nháy mắt liền rơi xuống đáy cốc. Trong lòng vừa hận vừa tức, thầm nghĩ thổ bao tử của ta, ngươi không thể không thẳng thắn như thế được không? Có biết hay không chủ tử vì những lời nói vô tâm của ngươi mà sắp hộc máu nội thương rồi không? “Chủ tử, ngươi tại sao lại hỏi thế? Chẳng nhẽ ngươi có tin tức gì sao?” Vừa rồi nói mà không thèm để ý nhưng sau một khắc, Tần Tam Lượng lại không nhịn được khẩn trương lên, mắt to nhanh như chớp chừng nhìn Nam Cung Giang Độ, sợ hắn nói ra đáp án bản thân không thích nghe.
“Nga, ta là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, ngươi đừng khẩn trương, dù sao ngươi đối với cái người tên Thúy Hoa kia cũng không có tình cảm?” Nam Cung Giang Độ qua loa trả lời, sau đó kéo tay Tần Tam Lượng: “Tốt lắm, tốt lắm, trời đã tối rồi, hai chúng ta ngủ thôi, ngày mai ta còn muốn dậy sớm đi xử lý một chút chuyện.”
“Chủ tử, kia ta đây đi về thôi.” Cảm thấy eo cùng chân dần dần khôi phục khí lực rồi, Tần Tam Lượng thật vội muốn nhanh chóng trở về phòng của mình, trong này, vạn nhất nếu buổi sáng bị ai nhìn thấy y cùng chủ tử ngủ cùng một chăn, y còn mặt mũi nào làm người nữa? Chỉ sợ nước bọt của Lương tổng quản sẽ dìm chết đuối mình mất.
“Sợ cái gì, cứ nằm với ta, ngày mai khi những người đó còn chưa đến hầu hạ, ta đã sớm tỉnh rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ gọi ngươi rời đi.”
Nam Cung Giang Độ không nói gì, lôi kéo tay của Tần Tam Lượng, an ổn nhắm mắt lại, trong lòng thì lại cười trộm: ngu ngốc a ngu ngốc, đừng nói ngươi, cho dù là những con hồ ly tinh trong Bách Hoa Lâm kia, ta cũng có biện pháp đùa bỡn khiến các nàng xoay vòng quanh, hôm nay muốn dần dần tạo thói quen cho ngươi trước, đây không phải chỉ mới là bữa sáng thôi sao?
Tần Tam Lượng nghe chủ tử nói như vậy, tâm cũng thả ra đôi chút, huống chi bản thân cũng mệt mỏi, cho nên liền nắm tay Nam Cung Giang Độ, rất thành thực nhắm mặt lại, ngủ sâu như chết ngay sau đó. Đến cả khi Nam Cung Giang Độ ăn một đêm đậu hủ cũng không khiến y thức dậy.
Tần Tam Lượng bị một tiếng thét chói tai làm cho tỉnh dậy.
Giống như cương thi nhảy bật dậy, đại não hỗn loạn còn chưa thực sự thanh tỉnh, vì vậy không cách nào đối mặt với tình huống trước mắt.
Trong mắt y chỉ thấy cột giường hoa lệ, bị che bởi màn sa tanh mỏng manh như nước thêu hình uyên ương, bên cạnh còn có chủ tử mặt dày đang ngáp dài.
Chủ tử…
Tần Tam Lượng thoáng cái lập tức bị dọa cho hoàn toàn tỉnh lại, quay đầu nhìn, quả nhiên, chỉ thấy ánh mắt của hai nha hoàn như mắt cá, trợn trừng, ngơ ngác nhìn y cùng Nam Cung Giang Độ.
Đại khái vì quá kinh ngạc cho nên tạm quên thân phận của mình, bởi vì ngón tay của hai người kia thẳng tắp chỉ vào mình cùng Nam Cung Giang Độ, giống như thê tử bắt gian tại giường.
“Cung chủ, ngươi, ngươi, ngươi…” Hai nha hoàn cà răm tựa hồ đang cố tìm từ thích hợp, nhưng mà “ngươi” hồi lâu cũng không biết “ngươi” như thế nào nói hết.
“A a a a a, ta, ta… ta cùng chủ tử không có gì, chúng ta… chúng ta là trong sáng, các ngươi… các ngươi đừng hiểu lầm…”
Tần Tam Lượng bối rối xua tay liên tục, lại nghĩ muốn ra khỏi chăn, bất quá, rất nhanh, thân hình của y liền cứng đơ, làm sao cũng không nhớ được, tối qua lúc đi ngủ, mình khi nào thì đem quần áo cởi ra chứ? Hôm nay cặp chân trơn bóng làm sao ra ngoài gặp người đây?
Bởi vì hai tiếng kêu sợ hãi kia, lại có hai ba nha hoàn cầm dụng cụ rửa mặt đi vào, nghe thấy lời biện hộ của Tần Tam Lượng, trên mặt mấy nha hoàn đều lộ ra vẻ “có quỷ mới tin ngươi”, “ngươi cho chúng ta là hài tử ba tuổi sao?”.
“Chủ tử, ngươi…ngươi…ngươi cũng nói gì đó đi chứ?”
Tần Tam Lượng nóng nảy, nghĩ thầm người này đến thời khắc mấu chốt rồi, làm sao tính tình chậm chạp như thế chứ, mình là một nông phu, nếu như có chuyện gì đó cùng lắm thì sẽ cuốn gói về quê, nhưng người này là chủ tử, không thể giống như thế được, hắn là quý tộc, nhân vật nổi tiếng, này… này vạn nhất bị người khác hồ ngôn loạn ngữ truyền đi lung tung, sau này, tiếng tăm của hắn làm sao đây?
Nghĩ tới đây, Tần Tam Lượng lại càng gấp gáp, đã thế lại thấy Nam Cung Giang Độ miễn cưỡng giơ tay lên vuốt tóc mình, mí mắt cũng lười nhấc lên, quét qua đám nha hoàn đang đứng ở cửa một cái, nói lầm bầm: “Có cái gì ngạc nhiên, định lực của các ngươi chờ rèn luyện thêm đi.”
“Cung chủ, chúng ta… chúng ta thật sự không có nhìn thấy chuyện gì mà, cầu … xin ngài đừng giết chúng ta.” Hai nha hoàn phát hiện chuyện đầu tiên đột nhiên “cộp cụp” một tiếng liền quỳ xuống, cả người lạnh run.
“Giết … giết người?” Tần Tam Lượng cũng kinh hãi, ở trên đời mười mấy năm cũng chưa thấy qua một vụ giết người nào trong thôn nhỏ nhà mình, mắt nghe thấy cái chữ này nhất thời vô cùng kinh sợ.
“Ai nói muốn giết các ngươi?” Nam Cung Giang Độ liếc mắt: “Được rồi, tới đây đi, ta muốn rửa mặt. Đúng rồi, Tam Lượng ngươi còn ngủ nữa không? Nếu là cảm thấy mệt mỏi, thì vẫn nên ngủ tiếp đi, ngươi không giống ta người tập võ, tối hôm qua đích thực là mệt muốn chết rồi.”
Hắn vừa nói, trong lòng lại âm thầm buồn cười, nghĩ thầm trông cậy vào các ngươi tung lời đồn đại còn chưa được, ước gì các ngươi truyền đi càng nhanh càng tốt, ta làm sao có thể giết các ngươi đây? Ân, hai người nha hoàn này đại khái mới được điều tới, cho nên không rõ tác phong làm việc của ta lắm.
“Chủ tử, ngươi… ngươi không có…ngươi … trước để các nàng đi ra ngoài, ai nha, làm sao ngươi có thể nói như thế được chứ?” Tần Tam Lượng cũng không ngốc đến mức độ đó, dĩ nhiên biết mấy câu nói kia mập mờ như thế nào, y vừa vội vừa tức, nhưng trước mặt bọn nha hoàn, không thể làm gì được mà cũng không thể nói thêm gì được.
“Nga, nga, tại sao? A, ta hiểu rồi.” Nam Cung Giang Độ cười ha ha hai cái, phất tay với bọn nha hoàn, nói: “Được rồi, được rồi, các ngươi đi ra ngoài, để Tam Lượng trước tiên mặt y phục vào cái đã rồi hãy nói sau.”
“Chủ tử…”
Tần Tam Lượng bi thúc kêu một tiếng, oán hận nhìn chằm chằm Nam Cung Giang Độ, nhìn dáng vẻ của y, nếu trong nhà không có ngoại nhân, y đại khái sẽ nhào lên cắn xé đối phương. Này chủ tử vô liên sĩ rốt cục có hay không rõ ràng tình huống này a? Chẳng lẽ hắn không sợ danh tiếng của mình bị hao tổn sao?
“Nga, nga, làm gì? Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi cũng đi ra ngoài đi, nhìn cái gì nữa? Còn chưa có nhìn đủ sao?” Nam Cung Giang Độ tỏ ra uy nghiêm lớn tiếng nói, sau một khắc, mấy nha hoàn tò mò liền nối đuôi nhau lui ra ngoài.
“Chủ tử, làm sao bây giờ?”
Đợi những người khác biến mất rồi, Tần Tam Lượng liền vội vàng quay đầu lại hỏi Nam Cung Giang Độ đòi biện pháp. Vừa nói, còn không nhịn được ngoái nhìn ngoài cửa sổ, vài tia nắng sớm mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong giường. Khiến y không khỏi sửng sốt là, tiếp theo nhảy ra kéo rèm cửa lên, liền thấy sắc trời bên ngoài sáng choang, đoán chừng bây giờ mặt trời cũng đã lên cao rồi.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Nam Cung Giang Độ lại ngáp một cái nữa, đem cái quần ném cho Tần Tam Lượng: “Nào, quần của ngươi, trước mặc vào đi.”
“ngươi, ngươi rõ ràng nói sáng nay sẽ dậy sớm mà.” Tần Tam Lượng chỉ ngoài cửa sổ, tức giận lên án Nam Cung Giang Độ đang bày ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, đột nhiên cảm giác được hình như trên đầu người kia có hai cái tai hồ ly đang ve vẩy.
“A? Đúng rồi, ta hôm nay vốn cần phải dậy sớm để đi làm chút chuyện, đúng rồi, mà thôi, dù sao cũng dậy muộn rồi, không đi cũng không sao cả.” Nam Cung Giang Độ nhún nhún vai, nhìn Tần Tam Lượng một cái: “Mặc xong rồi? Mặc xong rồi ta liền gọi người đi vào.”
“Chủ tử, ngươi… ngươi chẳng lẽ một chút cũng không lo lắng sao? Tối hôm qua hai chúng ta rõ ràng không có chuyện gì mà, nhưng… nhưng hôm nay ta tỉnh lại trên giường của ngươi, ngươi nhảy xuống Hoàng hà cũng rửa không sạch, sau này nếu người ta biết rồi, giờ làm sao đây?”
“Ân, ngươi nói cũng đúng, vậy làm sao bây giờ? Bằng không chúng ta đem mấy nha hoàn kia đem đi giết đi?” Nam Cung Giang Độ ra vẻ buồn rầu tựa vào trên giường, tựa hồ thật sự suy nghĩ biện pháp giải quyết.
“Giết…giết người? Không được? Vậy quá độc ác.” Tần Tam Lượng lần nữa bị dọa sợ, hai tay khẩn trương xoắn xoắn vạt áo, sợ rằng Nam Cung Giang Độ thật sự sẽ ra lệnh như thế.
“Ân, Tam Lượng cảm thấy giết người quá ác sao? Vậy thì không bằng chúng ta băm nát đầu lưỡi của các nàng, ngô, đúng rồi, các nàng cũng sẽ viết ra, tay cũng chặt đi thôi…”
Lần này, không đợi Nam Cung Giang Độ nói xong, Tần Tam Lượng liền “hô” lập tức đứng lên, hét lớn: “Không được, ngươi…chủ tử ngươi tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy được, các nàng… các nàng đều là nha hoàn của ngươi, ngươi… ngươi sao lại vô tình như vậy?”
Y vừa nói hốc mắt vừa nhịn không được liền đỏ lên, nghĩ thầm, ta nhiều nhất cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, có phải hay không tương lai cũng sẽ có một ngày,chủ tử không thích ta nữa, lại bị ta phát hiện được bí mật của hắn, hắn sẽ không chút lựa chọn đối ta nổi sát tâm, nghĩ như vậy, vẻ mặt kia liền ảm đạm xuống.
Nam Cung Giang Độ lập tức đọc được suy nghĩ trong lòng của y, thầm nghĩ hỏng rồi, diễn có chút quá rồi, cũng không thể để Tam Lượng vì sự kiện này mà nhận định ta là một chủ tử lãnh khốc vô tình, nếu không, đừng nói y bây giờ đối ta còn chưa có tình cảm, ngay cả có, chỉ sợ cũng bị sợ làm cho rụt vào.
Nghĩ tới đây, vội vàng ôm Tần Tam Lượng vào trong ngực, ôn nhu an ủi: “Tốt, Tam Lượng, ta còn không phải vì ngươi sao? Ngươi mới vừa nói sợ chuyện này truyền đi, cho nên ta mới giúp ngươi nghĩ biện pháp, thật ra thì ta cũng không thể hạ thủ được, nếu thật sự giết các nàng, mới rồi đã giết rồi, còn chờ đến lúc này sao? Có phải hay không?”
“Ngươi đang nói lăng nhăng cái gì thế? Thanh danh của ta có gì quan trọng đâu, ta bất quá chỉ là một nông dân, ở trong thành hỗn loạn quá không chịu đựng được nổi cùng lắm là một bao quần áo, liền về nhà trồng ruộng, vẫn có thể nuôi sống mình. Ta sợ là sợ ngươi, Minh đại ca nói ngươi là quý tộc thượng lưu, người kết giao cũng là hoàng thân quốc thích cùng vương công đại thần, ta mặc dù không có học vấn kiến thức nhưng cũng biết những người kia rất coi trọng cái này…”
Tần Tam Lượng nói tới đây, đã cảm thấy trong lòng càng thêm lo lắng hơn cho Nam Cung Giang Độ, ngẩng đầu muốn nhìn một chút vẻ mặt đối phương, nghĩ thầm cái người nay còn chưa tỉnh hay sao? Ngươi phải biết lo lắng chứ?
Ai ngờ lại thấy Nam Cung Giang Độ ngơ ngác nhìn mình, một lúc lâu cũng không nói gì, qua thật lâu, mới nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ giọng nói: “Tam Lượng, ngươi là lo lắng cho ta sao? Ngươi không để ý đến mình mà lo lắng cho ta sao?”
“Ân…” Tần Tam Lượng thực thà gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới Khuynh Minh đã nói, bị làm cho hoảng cuống quýt khoát tay nói: “Chủ…chủ tử, ngươi đừng hiểu lầm, a. ta… ta không có ý tứ khác, ta… thân thể của ta là người hầu của ngươi, nên vì ngươi mà lo lắng, a, ta không thích ngươi… ta còn muốn về nhà lập gia đình.”
“Nha~ … ta không có hiểu lầm.” Nam Cung Giang Độ buông Tần Tam Lượng, trong lòng có chút xíu thất vọng, bất quá chợt bị ý chí chiến đấu thay thế. Bởi vì bất kể nói như thế nào, thổ bao tử chịu vì mình lo lắng mà suy nghĩ, này chính là một hiện tượng tốt.
“Ân… Kia…Kia không có chuyện gì nữa, ta đi ra ngoài trước.” Tần Tam Lượng mất tự nhiên đứng lên, không biết tại sao, vừa mới rồi Nam Cung Giang Độ ôm mình, cái loại cảm giác này, giống như… giống như hắn thật sự thích mình, nhớ tới bình thường chủ tử luôn đối tối với mình, cái ***g ngực ấm áp kia khiến y lưu luyến.
“Đừng có đoán mò nữa, Tần Tam Lượng, ngươi bất quá chỉ là thổ bao tử mà thôi, chủ tử làm sao thích ngươi được.”Đi ra đến cửa phòng, Tần Tam Lượng giống như trốn mà vọt vội về phòng mình, rửa mặt xong liền yên lặng nằm ở trên giường, trong đầu tất cả đều một cái nhăn mày một nụ cười, tất cả nhất cử nhất động của Nam Cung Giang Độ.
“Không sai, cho dù là chủ tử có thích ngươi, ngươi cũng không thể thích hắn, ngươi còn muốn thành thân, ngươi không thể làm chuyện có lỗi với Thúy Hoa, ngươi còn muốn sinh hài tử, sinh thật nhiều thật nhiều nhi tử, ba điều bất hiếu vô hậu là lớn nhất, Tần Tam Lượng ngươi thanh tĩnh một chút có được không? Đúng, không sai, chính là như vậy, tốt lắm, tiếp tục làm việc thôi.”
Y tự mình khuyên mình như thế, dần dần liền quên đi, sau này trăm triệu lần không thể cùng chủ tử lại chơi cái kia nữa, nếu lại bị người nhìn thấy lần nữa, tất nhiên sẽ lại hiểu lầm, nếu sau này mình đem Thúy Hoa đến làm việc trong phủ, nếu bị lão bà biết, mình mặc dù không sai nhưng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Vừa nghĩ như thế, lại nặng nề đi ra khỏi phòng, đánh giá nơi nào trong sân thích hợp để khai phá. Đi tới đi lui, giây lát liền tới mảnh đất trong hoa viên bên cạnh, chỉ thấy bên trên đủ loại cỏ dại cao hơn một thước, trong lòng y vừa động, thầm nghĩ đúng rồi, mình không có ở quá nơi này, nếu để chủ tử nhìn thấy, vẫn không thể tự trách mình hành sự bất lực a? Không bằng hai ngày nữa đem cỏ dại làm sạch, chính là sẽ có thêm một mảnh vườn rau mới cho coi.
Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có người gọi: “Tần Tam Lượng có ở đây không? Trong nhà ngươi có người tới thăm đó, nói là có chuyện, bảo ngươi nhanh về nhà đi.”
Tần Tam Lượng nhìn ra bên ngoài, thấy gã tiểu tư trước cửa, trong bụng kinh ngạc, vội vàng đi ra ngoài, nói: “Có biết là ai hay không? Kỳ quái, ta vừa về bất quá cũng chỉ có hai ba tháng trước, làm sao lại có chuyện quan trọng rồi chứ?”
Gã tiểu tư cười nói: “Ngươi đây đi hỏi hắn đi, ta nào biết là ai đâu, nói là đệ đệ của ngươi, được rồi, được rồi, đi nhanh đi, đi gặp không phải là sẽ biết được sao?”
Đang khi nói chuyện, chân đã sớm đi tới thính phòng ở tiền viện, chỉ thấy một bé trai đang ngồi ở trong phòng hết nhìn tới lại nhìn lui, trên mặt tràn đầy thần sắc mới lạ, đột nhiên nhìn thấy y, đứa bé kia đứng lên, gọi: “Ca, ta ở chỗ này.” Nguyên lai là đệ đệ Tần Tam Lượng.
“Đi, Cẩu Đản, tại sao ngươi tới đây?” Tần Tam Lượng rất là kinh ngạc, hô to nhũ danh của đệ đệ liền chạy tới thính phòng, lại thấy Cẩu Đản nhìn chung quanh một lần, sau đó mới lôi kéo cánh tay của y, nói: “Đi, Chúng ta đi ra ngoài nói, nơi này nhiều người.”
“Rốt cục là xảy ra chuyện gì?” Đi tới chỗ không có người, Tần Tam Lượng cũng hơi sợ, nghĩ tới thời điểm mình rời nhà, thân thể cha mẹ còn khỏe, sẽ không phải trong thời gian ngắn như vậy liền bị bệnh gì nặng đó chứ?
“Ca? Không biết xảy ra chuyện gì, cha mẹ của Thúy Hoa tỷ tỷ sáng nay bỗng nhiên đến nhà chúng ta, nói muốn từ hôn. Cha mẹ ta khuynh can mãi cũng vô dụng, cho bọn họ rất nhiều tiền cũng vô dụng.”
Cẩu Đản nhìn xung quanh không có người, mới vội vàng nhỏ giọng nói: “Cha mẹ nói, xem ngươi có nhàn rỗi một chút không, nếu rảnh thì trở về nhà một chuyến, còn nếu không rảnh, tốt nhất mấy ngày nữa cũng nên trở về, ta phải đem chuyện này làm cho rõ ràng.”
“A? Từ hôn?” Tần Tam Lượng thoáng cái bối rối, không tự chủ được liên tưởng đến chuyện tối hôm qua có phải đã truyền đến tai Thúy Hoa rồi không?
Nhưng nghĩ lại: Không đúng, sáng nay mấy nha hoàn mới nhìn rõ, lời đồn kia cho dù có ngồi thiên lý mã cũng không có nhanh như vậy truyền đến tai Thúy Hoa được.
Huống chi cho dù Thúy Hoa có biết đi chăng nữa, cũng sẽ không làm loại chuyện từ hôn này, ở nông thôn, địa vị của nam nhân cao đến không thể rung chuyển được. Huống chi hiện tại Tần Tam Lượng còn đi làm trong thành, còn có thể kiếm được không ít tiền, đừng nói chỉ cùng chủ tử chơi như thế mấy lần, cho dù làm luyến đồng, y muốn cưới hỏi thì nữ nhân kia vẫn gả.
“Ca, ngươi vẫn đang nghe ta nói đấy chứ? Rốt cục có trở về hay không? Mẹ nói, mặc dù có về cũng không có gì, nhưng việc hôn sự này cũng đã định rồi, nếu nói thôi liền cho nàng thôi, đây người ta cũng quá xem nhẹ chúng ta, huống chi ngươi hiện tại lại đang làm công trong phủ…” Cẩu Đản thấy ca ca không có nói lời nào, có chút nóng nảy, định đem lời nói của cha mẹ nói hết với Tần Tam Lượng.
“Ân, coi như xong, quả dưa cố chấp vặn mãi cũng không ngọt được, ngươi trở về để cho nàng thôi đi, ngày khác có rảnh, ta sẽ về nhà, để xem nguyên nhân là gì. Dù sao ngươi ta tâm không có nơi của ta, nếu cưỡng ép người cưới về, thì có ý nghĩa gì chứ? Huống chi hôm nay ta bất quá cũng chỉ là một hạ nhân, làm sao có tư cách để làm chuyện bá đạo bò không uống nước còn cố nhấn đầu xuống chứ?”
Câu trả lời của Tần Tam Lượng khiến Cẩu Đản có chút ngoài ý muốn, ấp úng nói: “Cái gì gọi là bá đạo? Vốn chính là nhà nàng ấy không đúng mà, hôn sự cũng chỉ còn mấy tháng nữa, nàng một câu nói thôi liền thôi, nữ nhân như vậy ngày sau còn ai dám muốn nữa chứ. Được rồi, ngươi đã không thèm để ý, ta nói nhiều còn có ý nghĩa gì chứ. Ta chính là tức giận, ngươi cũng không biết, cha Thúy Hoa tỷ kia đến nhà chúng ta, bộ dạng vênh mặt tự đắc, nói chúng ta bất luận bỏ ra bao nhiêu tiền từ hôn thì hắn cũng không cần.”
Tần Tam Lượng nhíu mày, y biết nhà Thúy Hoa thực sự là nghèo khó, nếu không ngày đó cũng sẽ không chọn một gia đình cũng nghèo khó như mình, rốt cục hôm nay làm sao lại mạnh mẽ từ chối như vậy chứ?
Nghe nói hai ca ca của Thúy Hoa cũng ở trong thành kiếm tiền, chẳng lẽ kiếm được món hời nào sao? Hoặc có lão gia nào coi trọng Thúy Hoa, muốn lấy nàng về làm thê thiếp, nhà bọn họ mới lớn lối như vậy?
Bất quá hiện tại nghĩ những thứ này còn có ý nghĩa gì chứ.
Đem Cẩu Đàn khuyên trở về, mình lại trở về trong viện, trước phòng của y có một tảng đá trắng sạch sẽ, lại có mái hiên che mát, cho nên ngày thường không có Nam Cung Giang Độ quấn quýt, y đều thích nhất ngồi ở chỗ này, nhìn cảnh tượng viện tử ngoài kia, thuận tiện đánh giá địa phương tốt nhất thích hợp để canh tác vườn rau.
6
Editor: Jung Tiểu Kú
Đốt nến đỏ, hai người lên giường, đối với loại chuyện này, Tần Tam Lượng đã coi như thuần thục, nhưng vẫn cảm thấy có chút e lệ.
Nhớ lại lời chủ tử mới nói, nam nhân cũng có thể thích nam nhân, trong lòng y đột nhiên cảm thấy rất bối rối, ánh mắt ôn nhuận ngẩng đầu hướng Nam Cung Giang Độ mỉm cười: “Chủ… chủ tử, ngươi sẽ không thích ta chứ? Nhưng … đối với ngươi là phải thành hôn a….”
“Nói nhăng nói cuội gì đó, chúng ta bất quá chỉ là giúp đỡ nhau thoải mái thôi, làm sao có thể thích hay không thích ở đây được.” Nam Cung Giang Độ miễn cưỡng kiềm chế bối rối ở trong lòng, trấn tĩnh gõ đầu Tần Tam Lượng nói: “Nhanh lên một chút, hôm nay nếu như ngươi giúp ta thoải mái, ta cũng sẽ giúp ngươi như thế.”
Thổ bao tử cũng không ngu ngốc nha, quả nhiên cái đề tài này vẫn có sức công phá rất lớn, khiến y lập tức liền liên tưởng trên người mình, bất quá hoàn hảo, rốt cục vẫn là người thiện lương, bị mình nói xạo hai ba câu liền cho qua mọi chuyện.
Nam Cung Giang Độ lẳng lặng nhìn Tần Tam Lượng đang thật tình thay mình “tự làm”, trong lòng có một ngọn lửa như thiêu đốt, phun không ra mà thu về cũng không được, loại khó chịu cùng hưng phấn như thế này thực khiến con người ta không biết phải làm gì.
Người thì luôn có lòng tham, đứng núi này trông núi nọ. Sau khi bắn mấy lần trong tay Tần Tam Lượng, dục hỏa kia không những không có nửa điểm muốn biến mất, ngược lại càng ngày càng nhiều hơn, hận không thể đem thổ bao tử gầy yếu kia lập tức áp dưới thân, điên cuồng mà yêu thương.
Bất quá Nam Cung Giang Độ cuối cùng vẫn khắc chế được, hắn muốn cũng không chỉ là thân thể của Tần Tam Lượng mà ngay cả trái tim của y hắn cũng muốn.
Lấy ví dụ thê thảm của một huynh đệ nhà mình Tư Không Lãm Nhiên mà nói, hắn cũng là mạnh mẽ đem người thu vào tay, nhưng cuối cùng không phải vẫn chạy trốn đó thôi, khiến cho người ta ói máu chính là, trong hoàn cảnh sống chết cận kề, mới biết được hóa ra Tô Đông Ly kia thế nhưng lại đối hắn hữu tình.
Ngươi nói xem chuyện này có phải rất ngu ngốc không, tự nhiên lãng phí mà phải trải qua một kiếp sinh tử kia, nếu như lúc mới bắt đầu liền dùng thủ đoạn ôn nhu vô cùng, khiến cho Tô Đông Ly nhận rõ tâm ý của mình, làm sao còn có những đau khổ kia phát sinh.
Nam Cung Giang Độ nghĩ đến bài học thê thảm mà Tư Không Lãm Nhiên phải trải qua, vị huynh đệ ở chỗ kín đang trong tình trạng ý chí chiến đấu sôi sục cuối cùng từ cao ngạo ngẩng đầu mà buông thõng xuống, tiếp theo hắn nghe thấy Tần Tam Lượng kêu lên vui mừng: “Ha ha ha, thật tốt quá, cuối cùng ngươi cũng xuống rồi, ai nha, nếu lại tiếp tục một lần nữa, tay của ta nhất định sẽ mỏi căng mất, thiệt là, lúc trồng rau cũng không mệt như thế.”
“Vụt” cự vật ở chỗ kín vẫn đang ủ rũ trong phút chốc bị bộ dạng khả ái của Tần Tam Lượng kích thích đột nhiên lại giật nảy lên cao, Nam Cung Giang Độ âm thầm kêu khổ, không nói lời nào liền đem chăn đắp lên người, sau đó túm Tần Tam Lượng đến trước ngực, ha hả cười nói: “Tam Lượng, hiện tại đến lượt ta chuẩn bị cho ngươi.”
“Không…Không cần, ngươi là chủ tử, ta … ta làm sao có thể để ngươi làm chuyện này chứ?” Tần Tam Lượng khép chặt hạ thân, thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút chờ mong, nhưng loại chuyện này, suy nghĩ một chút liền thấy không được tự nhiên, còn không bằng để tự y trở về phòng nhỏ, len lén ở trong chăn tự mình làm lấy.
“A, là đáp lễ chứ sao?” Nam Cung Giang Độ đâu chịu bỏ qua cho y, không nói tiếng nào liền đem y phục của y giải khai, đưa tay vào sờ mó, vật nhỏ kia đã hơi hơi ngẩng đầu, nhìn lại Tần Tam Lượng, một gương mặt thanh tú đang trướng đỏ bừng, ánh mắt ướt át không dám nhìn thẳng vào mình, vạt áo bị mở ra, lộ bên ngoài đầu nhũ đỏ bừng như ẩn như hiện, thật sự là vô cùng hấp dẫn.
Một bàn tay nhẹ nhàng vân vê nơi ngọc trụ, một tay khác cũng không nhàn rỗi, đi tới trêu đùa núm vú nho nhỏ kia. Sau một khắc, hắn nghe được tiếng thở dốc đụng đục của Tần Tam Lượng truyền đến, tiếp theo thổ bao tử hoảng sợ ngẩng đầu, thất thanh kêu: “Chủ tử…chủ tử, ngươi làm gì? Ta … ta nhưng tới bây giờ cũng không làm thế với ngươi?”
“Ngươi không hiểu, làm như vậy sẽ tận hứng hơn.” Ở bên tai là lời nói mị hoặc phả vào, quả nhiên, sau một khắc, Tần Tam Lượng liền an tĩnh, mắt nhắm chặt, tựa hồ ngượng ngừng vì bị hắn trêu chọc mà chìm trong ***, hai hàng lông mi kia khẽ run rẩy, rất là động lòng người.
“Tam Lượng…” Nam Cung Giang Độ cũng không nhịn được nữa, cúi người liền hôi lên đôi môi đỏ mọng đang không ngừng bị cắn kia, trên tay lại tăng thêm chút khí lực, khiến cho Tần Tam Lượng vừa đau vừa tê dại lại vừa thoải mái cùng khổ sở, không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ, trong lúc nhất thời, bên trong phòng xuân sắc khôn cùng.
Lần này Tần Tam Lượng cũng bắn hai ba lần, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, vốn là y cũng không hiểu chừng mực của người hầu, huống chi vừa rồi, hướng đến Nam Cung Giang Độ cũng không có tâm tư khác thường, trước kia thay chủ tử làm xong những chuyện này liền lập tức rời đi.
Nhưng lần này eo cùng chân đều không phối hợp, cộng thêm Nam Cung Giang Độ cố gắng giữ lại, cho nên nhịn không được nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại kia cùng đối phương.
“Chủ tử, ta làm sao lại cảm thấy kỹ thuật của ngươi so với ta tốt hơn? Kia sao ngươi còn muốn ta chuẩn bị cho ngươi?”
Đây là chỗ Tần Tam Lượng nghi ngờ nhất, mấy đầu ngón tay kia của chủ tử, quả thực so với xà tinh cùng hồ ly tinh còn muốn lợi hại hơn, bất quá chỉ hơi làm một chút mình liền phun ra ào ào như nước.
“Ân, ta có một căn bệnh, loại bệnh này ấy mà, tự mình lộng thì không cảm thấy vui vẻ gì, huống chi cũng là học theo ngươi, có cái gì lợi hại hơn chứ.”
Nam Cung Giang Độ hời hợt trả lời câu hỏi, chỉ là, một ngón tay quấn vòng vòng những sợi tóc đang thả tán loại của Tần Tam Lượng, bỗng nhiên nói: “Tam Lượng, nếu như lần này ngươi trở về, cái người tên Thúy Hoa kia không chịu gả cho ngươi thì làm sao bây giờ?”
“Thúy Hoa không chịu gả cho ta?” Tần Tam Lượng nghi ngờ quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt thâm thúy mà chân thành, trong chốc lát, trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng nhắm mắt lại, có chút bối rối nói: “Nếu không chịu gả sao, cái này cũng không phải chuyện lạ gì trong thôn của chúng ta, chuyện từ hôn nay, ở trong thôn chúng ta cũng không phải là không có.”
Nam Cung Giang Độ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tốt quá, phản ứng của thổ bao tử đối với chuyện này cũng vượt quá dự liệu của bản thân, thì ra y đối với người tên Thúy Hoa kia cũng không có tình cảm nào, cái này khó trách cô thôn nữ kia tại sao cũng không có tình cảm với y, mình chỉ cần bỏ ra một chút tiền, đối phương liền cao hứng mà đáp ứng từ hôn.
“Dù sao cho dù Thúy Hoa không lấy thì còn có Hương Hoa, Ngọc Hoa, Lan Hoa, cha mẹ ta nói, nha đầu trong thôn chúng ta so với tiểu tử thì nhiều hơn, ta cùng đệ đệ không thể nào không lấy vợ được, hơn nữa, hiện tại chủ tử cho ta nhiều phần thưởng như thế, nhà chúng ta ở trong thôn coi như cũng không tệ hơn so với nhà của Thúy Hoa hoặc các nhà khác trong xóm.”
Tần Tam Lượng vừa nói tới đây, liền nở một nụ cười sáng lạn. Lời của y khiến cho Nam Cung Giang Độ vừa mới rồi tươi vui rạo rực, trong nháy mắt liền rơi xuống đáy cốc. Trong lòng vừa hận vừa tức, thầm nghĩ thổ bao tử của ta, ngươi không thể không thẳng thắn như thế được không? Có biết hay không chủ tử vì những lời nói vô tâm của ngươi mà sắp hộc máu nội thương rồi không? “Chủ tử, ngươi tại sao lại hỏi thế? Chẳng nhẽ ngươi có tin tức gì sao?” Vừa rồi nói mà không thèm để ý nhưng sau một khắc, Tần Tam Lượng lại không nhịn được khẩn trương lên, mắt to nhanh như chớp chừng nhìn Nam Cung Giang Độ, sợ hắn nói ra đáp án bản thân không thích nghe.
“Nga, ta là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, ngươi đừng khẩn trương, dù sao ngươi đối với cái người tên Thúy Hoa kia cũng không có tình cảm?” Nam Cung Giang Độ qua loa trả lời, sau đó kéo tay Tần Tam Lượng: “Tốt lắm, tốt lắm, trời đã tối rồi, hai chúng ta ngủ thôi, ngày mai ta còn muốn dậy sớm đi xử lý một chút chuyện.”
“Chủ tử, kia ta đây đi về thôi.” Cảm thấy eo cùng chân dần dần khôi phục khí lực rồi, Tần Tam Lượng thật vội muốn nhanh chóng trở về phòng của mình, trong này, vạn nhất nếu buổi sáng bị ai nhìn thấy y cùng chủ tử ngủ cùng một chăn, y còn mặt mũi nào làm người nữa? Chỉ sợ nước bọt của Lương tổng quản sẽ dìm chết đuối mình mất.
“Sợ cái gì, cứ nằm với ta, ngày mai khi những người đó còn chưa đến hầu hạ, ta đã sớm tỉnh rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ gọi ngươi rời đi.”
Nam Cung Giang Độ không nói gì, lôi kéo tay của Tần Tam Lượng, an ổn nhắm mắt lại, trong lòng thì lại cười trộm: ngu ngốc a ngu ngốc, đừng nói ngươi, cho dù là những con hồ ly tinh trong Bách Hoa Lâm kia, ta cũng có biện pháp đùa bỡn khiến các nàng xoay vòng quanh, hôm nay muốn dần dần tạo thói quen cho ngươi trước, đây không phải chỉ mới là bữa sáng thôi sao?
Tần Tam Lượng nghe chủ tử nói như vậy, tâm cũng thả ra đôi chút, huống chi bản thân cũng mệt mỏi, cho nên liền nắm tay Nam Cung Giang Độ, rất thành thực nhắm mặt lại, ngủ sâu như chết ngay sau đó. Đến cả khi Nam Cung Giang Độ ăn một đêm đậu hủ cũng không khiến y thức dậy.
Tần Tam Lượng bị một tiếng thét chói tai làm cho tỉnh dậy.
Giống như cương thi nhảy bật dậy, đại não hỗn loạn còn chưa thực sự thanh tỉnh, vì vậy không cách nào đối mặt với tình huống trước mắt.
Trong mắt y chỉ thấy cột giường hoa lệ, bị che bởi màn sa tanh mỏng manh như nước thêu hình uyên ương, bên cạnh còn có chủ tử mặt dày đang ngáp dài.
Chủ tử…
Tần Tam Lượng thoáng cái lập tức bị dọa cho hoàn toàn tỉnh lại, quay đầu nhìn, quả nhiên, chỉ thấy ánh mắt của hai nha hoàn như mắt cá, trợn trừng, ngơ ngác nhìn y cùng Nam Cung Giang Độ.
Đại khái vì quá kinh ngạc cho nên tạm quên thân phận của mình, bởi vì ngón tay của hai người kia thẳng tắp chỉ vào mình cùng Nam Cung Giang Độ, giống như thê tử bắt gian tại giường.
“Cung chủ, ngươi, ngươi, ngươi…” Hai nha hoàn cà răm tựa hồ đang cố tìm từ thích hợp, nhưng mà “ngươi” hồi lâu cũng không biết “ngươi” như thế nào nói hết.
“A a a a a, ta, ta… ta cùng chủ tử không có gì, chúng ta… chúng ta là trong sáng, các ngươi… các ngươi đừng hiểu lầm…”
Tần Tam Lượng bối rối xua tay liên tục, lại nghĩ muốn ra khỏi chăn, bất quá, rất nhanh, thân hình của y liền cứng đơ, làm sao cũng không nhớ được, tối qua lúc đi ngủ, mình khi nào thì đem quần áo cởi ra chứ? Hôm nay cặp chân trơn bóng làm sao ra ngoài gặp người đây?
Bởi vì hai tiếng kêu sợ hãi kia, lại có hai ba nha hoàn cầm dụng cụ rửa mặt đi vào, nghe thấy lời biện hộ của Tần Tam Lượng, trên mặt mấy nha hoàn đều lộ ra vẻ “có quỷ mới tin ngươi”, “ngươi cho chúng ta là hài tử ba tuổi sao?”.
“Chủ tử, ngươi…ngươi…ngươi cũng nói gì đó đi chứ?”
Tần Tam Lượng nóng nảy, nghĩ thầm người này đến thời khắc mấu chốt rồi, làm sao tính tình chậm chạp như thế chứ, mình là một nông phu, nếu như có chuyện gì đó cùng lắm thì sẽ cuốn gói về quê, nhưng người này là chủ tử, không thể giống như thế được, hắn là quý tộc, nhân vật nổi tiếng, này… này vạn nhất bị người khác hồ ngôn loạn ngữ truyền đi lung tung, sau này, tiếng tăm của hắn làm sao đây?
Nghĩ tới đây, Tần Tam Lượng lại càng gấp gáp, đã thế lại thấy Nam Cung Giang Độ miễn cưỡng giơ tay lên vuốt tóc mình, mí mắt cũng lười nhấc lên, quét qua đám nha hoàn đang đứng ở cửa một cái, nói lầm bầm: “Có cái gì ngạc nhiên, định lực của các ngươi chờ rèn luyện thêm đi.”
“Cung chủ, chúng ta… chúng ta thật sự không có nhìn thấy chuyện gì mà, cầu … xin ngài đừng giết chúng ta.” Hai nha hoàn phát hiện chuyện đầu tiên đột nhiên “cộp cụp” một tiếng liền quỳ xuống, cả người lạnh run.
“Giết … giết người?” Tần Tam Lượng cũng kinh hãi, ở trên đời mười mấy năm cũng chưa thấy qua một vụ giết người nào trong thôn nhỏ nhà mình, mắt nghe thấy cái chữ này nhất thời vô cùng kinh sợ.
“Ai nói muốn giết các ngươi?” Nam Cung Giang Độ liếc mắt: “Được rồi, tới đây đi, ta muốn rửa mặt. Đúng rồi, Tam Lượng ngươi còn ngủ nữa không? Nếu là cảm thấy mệt mỏi, thì vẫn nên ngủ tiếp đi, ngươi không giống ta người tập võ, tối hôm qua đích thực là mệt muốn chết rồi.”
Hắn vừa nói, trong lòng lại âm thầm buồn cười, nghĩ thầm trông cậy vào các ngươi tung lời đồn đại còn chưa được, ước gì các ngươi truyền đi càng nhanh càng tốt, ta làm sao có thể giết các ngươi đây? Ân, hai người nha hoàn này đại khái mới được điều tới, cho nên không rõ tác phong làm việc của ta lắm.
“Chủ tử, ngươi… ngươi không có…ngươi … trước để các nàng đi ra ngoài, ai nha, làm sao ngươi có thể nói như thế được chứ?” Tần Tam Lượng cũng không ngốc đến mức độ đó, dĩ nhiên biết mấy câu nói kia mập mờ như thế nào, y vừa vội vừa tức, nhưng trước mặt bọn nha hoàn, không thể làm gì được mà cũng không thể nói thêm gì được.
“Nga, nga, tại sao? A, ta hiểu rồi.” Nam Cung Giang Độ cười ha ha hai cái, phất tay với bọn nha hoàn, nói: “Được rồi, được rồi, các ngươi đi ra ngoài, để Tam Lượng trước tiên mặt y phục vào cái đã rồi hãy nói sau.”
“Chủ tử…”
Tần Tam Lượng bi thúc kêu một tiếng, oán hận nhìn chằm chằm Nam Cung Giang Độ, nhìn dáng vẻ của y, nếu trong nhà không có ngoại nhân, y đại khái sẽ nhào lên cắn xé đối phương. Này chủ tử vô liên sĩ rốt cục có hay không rõ ràng tình huống này a? Chẳng lẽ hắn không sợ danh tiếng của mình bị hao tổn sao?
“Nga, nga, làm gì? Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi cũng đi ra ngoài đi, nhìn cái gì nữa? Còn chưa có nhìn đủ sao?” Nam Cung Giang Độ tỏ ra uy nghiêm lớn tiếng nói, sau một khắc, mấy nha hoàn tò mò liền nối đuôi nhau lui ra ngoài.
“Chủ tử, làm sao bây giờ?”
Đợi những người khác biến mất rồi, Tần Tam Lượng liền vội vàng quay đầu lại hỏi Nam Cung Giang Độ đòi biện pháp. Vừa nói, còn không nhịn được ngoái nhìn ngoài cửa sổ, vài tia nắng sớm mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong giường. Khiến y không khỏi sửng sốt là, tiếp theo nhảy ra kéo rèm cửa lên, liền thấy sắc trời bên ngoài sáng choang, đoán chừng bây giờ mặt trời cũng đã lên cao rồi.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Nam Cung Giang Độ lại ngáp một cái nữa, đem cái quần ném cho Tần Tam Lượng: “Nào, quần của ngươi, trước mặc vào đi.”
“ngươi, ngươi rõ ràng nói sáng nay sẽ dậy sớm mà.” Tần Tam Lượng chỉ ngoài cửa sổ, tức giận lên án Nam Cung Giang Độ đang bày ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, đột nhiên cảm giác được hình như trên đầu người kia có hai cái tai hồ ly đang ve vẩy.
“A? Đúng rồi, ta hôm nay vốn cần phải dậy sớm để đi làm chút chuyện, đúng rồi, mà thôi, dù sao cũng dậy muộn rồi, không đi cũng không sao cả.” Nam Cung Giang Độ nhún nhún vai, nhìn Tần Tam Lượng một cái: “Mặc xong rồi? Mặc xong rồi ta liền gọi người đi vào.”
“Chủ tử, ngươi… ngươi chẳng lẽ một chút cũng không lo lắng sao? Tối hôm qua hai chúng ta rõ ràng không có chuyện gì mà, nhưng… nhưng hôm nay ta tỉnh lại trên giường của ngươi, ngươi nhảy xuống Hoàng hà cũng rửa không sạch, sau này nếu người ta biết rồi, giờ làm sao đây?”
“Ân, ngươi nói cũng đúng, vậy làm sao bây giờ? Bằng không chúng ta đem mấy nha hoàn kia đem đi giết đi?” Nam Cung Giang Độ ra vẻ buồn rầu tựa vào trên giường, tựa hồ thật sự suy nghĩ biện pháp giải quyết.
“Giết…giết người? Không được? Vậy quá độc ác.” Tần Tam Lượng lần nữa bị dọa sợ, hai tay khẩn trương xoắn xoắn vạt áo, sợ rằng Nam Cung Giang Độ thật sự sẽ ra lệnh như thế.
“Ân, Tam Lượng cảm thấy giết người quá ác sao? Vậy thì không bằng chúng ta băm nát đầu lưỡi của các nàng, ngô, đúng rồi, các nàng cũng sẽ viết ra, tay cũng chặt đi thôi…”
Lần này, không đợi Nam Cung Giang Độ nói xong, Tần Tam Lượng liền “hô” lập tức đứng lên, hét lớn: “Không được, ngươi…chủ tử ngươi tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy được, các nàng… các nàng đều là nha hoàn của ngươi, ngươi… ngươi sao lại vô tình như vậy?”
Y vừa nói hốc mắt vừa nhịn không được liền đỏ lên, nghĩ thầm, ta nhiều nhất cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, có phải hay không tương lai cũng sẽ có một ngày,chủ tử không thích ta nữa, lại bị ta phát hiện được bí mật của hắn, hắn sẽ không chút lựa chọn đối ta nổi sát tâm, nghĩ như vậy, vẻ mặt kia liền ảm đạm xuống.
Nam Cung Giang Độ lập tức đọc được suy nghĩ trong lòng của y, thầm nghĩ hỏng rồi, diễn có chút quá rồi, cũng không thể để Tam Lượng vì sự kiện này mà nhận định ta là một chủ tử lãnh khốc vô tình, nếu không, đừng nói y bây giờ đối ta còn chưa có tình cảm, ngay cả có, chỉ sợ cũng bị sợ làm cho rụt vào.
Nghĩ tới đây, vội vàng ôm Tần Tam Lượng vào trong ngực, ôn nhu an ủi: “Tốt, Tam Lượng, ta còn không phải vì ngươi sao? Ngươi mới vừa nói sợ chuyện này truyền đi, cho nên ta mới giúp ngươi nghĩ biện pháp, thật ra thì ta cũng không thể hạ thủ được, nếu thật sự giết các nàng, mới rồi đã giết rồi, còn chờ đến lúc này sao? Có phải hay không?”
“Ngươi đang nói lăng nhăng cái gì thế? Thanh danh của ta có gì quan trọng đâu, ta bất quá chỉ là một nông dân, ở trong thành hỗn loạn quá không chịu đựng được nổi cùng lắm là một bao quần áo, liền về nhà trồng ruộng, vẫn có thể nuôi sống mình. Ta sợ là sợ ngươi, Minh đại ca nói ngươi là quý tộc thượng lưu, người kết giao cũng là hoàng thân quốc thích cùng vương công đại thần, ta mặc dù không có học vấn kiến thức nhưng cũng biết những người kia rất coi trọng cái này…”
Tần Tam Lượng nói tới đây, đã cảm thấy trong lòng càng thêm lo lắng hơn cho Nam Cung Giang Độ, ngẩng đầu muốn nhìn một chút vẻ mặt đối phương, nghĩ thầm cái người nay còn chưa tỉnh hay sao? Ngươi phải biết lo lắng chứ?
Ai ngờ lại thấy Nam Cung Giang Độ ngơ ngác nhìn mình, một lúc lâu cũng không nói gì, qua thật lâu, mới nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ giọng nói: “Tam Lượng, ngươi là lo lắng cho ta sao? Ngươi không để ý đến mình mà lo lắng cho ta sao?”
“Ân…” Tần Tam Lượng thực thà gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới Khuynh Minh đã nói, bị làm cho hoảng cuống quýt khoát tay nói: “Chủ…chủ tử, ngươi đừng hiểu lầm, a. ta… ta không có ý tứ khác, ta… thân thể của ta là người hầu của ngươi, nên vì ngươi mà lo lắng, a, ta không thích ngươi… ta còn muốn về nhà lập gia đình.”
“Nha~ … ta không có hiểu lầm.” Nam Cung Giang Độ buông Tần Tam Lượng, trong lòng có chút xíu thất vọng, bất quá chợt bị ý chí chiến đấu thay thế. Bởi vì bất kể nói như thế nào, thổ bao tử chịu vì mình lo lắng mà suy nghĩ, này chính là một hiện tượng tốt.
“Ân… Kia…Kia không có chuyện gì nữa, ta đi ra ngoài trước.” Tần Tam Lượng mất tự nhiên đứng lên, không biết tại sao, vừa mới rồi Nam Cung Giang Độ ôm mình, cái loại cảm giác này, giống như… giống như hắn thật sự thích mình, nhớ tới bình thường chủ tử luôn đối tối với mình, cái ***g ngực ấm áp kia khiến y lưu luyến.
“Đừng có đoán mò nữa, Tần Tam Lượng, ngươi bất quá chỉ là thổ bao tử mà thôi, chủ tử làm sao thích ngươi được.”Đi ra đến cửa phòng, Tần Tam Lượng giống như trốn mà vọt vội về phòng mình, rửa mặt xong liền yên lặng nằm ở trên giường, trong đầu tất cả đều một cái nhăn mày một nụ cười, tất cả nhất cử nhất động của Nam Cung Giang Độ.
“Không sai, cho dù là chủ tử có thích ngươi, ngươi cũng không thể thích hắn, ngươi còn muốn thành thân, ngươi không thể làm chuyện có lỗi với Thúy Hoa, ngươi còn muốn sinh hài tử, sinh thật nhiều thật nhiều nhi tử, ba điều bất hiếu vô hậu là lớn nhất, Tần Tam Lượng ngươi thanh tĩnh một chút có được không? Đúng, không sai, chính là như vậy, tốt lắm, tiếp tục làm việc thôi.”
Y tự mình khuyên mình như thế, dần dần liền quên đi, sau này trăm triệu lần không thể cùng chủ tử lại chơi cái kia nữa, nếu lại bị người nhìn thấy lần nữa, tất nhiên sẽ lại hiểu lầm, nếu sau này mình đem Thúy Hoa đến làm việc trong phủ, nếu bị lão bà biết, mình mặc dù không sai nhưng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Vừa nghĩ như thế, lại nặng nề đi ra khỏi phòng, đánh giá nơi nào trong sân thích hợp để khai phá. Đi tới đi lui, giây lát liền tới mảnh đất trong hoa viên bên cạnh, chỉ thấy bên trên đủ loại cỏ dại cao hơn một thước, trong lòng y vừa động, thầm nghĩ đúng rồi, mình không có ở quá nơi này, nếu để chủ tử nhìn thấy, vẫn không thể tự trách mình hành sự bất lực a? Không bằng hai ngày nữa đem cỏ dại làm sạch, chính là sẽ có thêm một mảnh vườn rau mới cho coi.
Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có người gọi: “Tần Tam Lượng có ở đây không? Trong nhà ngươi có người tới thăm đó, nói là có chuyện, bảo ngươi nhanh về nhà đi.”
Tần Tam Lượng nhìn ra bên ngoài, thấy gã tiểu tư trước cửa, trong bụng kinh ngạc, vội vàng đi ra ngoài, nói: “Có biết là ai hay không? Kỳ quái, ta vừa về bất quá cũng chỉ có hai ba tháng trước, làm sao lại có chuyện quan trọng rồi chứ?”
Gã tiểu tư cười nói: “Ngươi đây đi hỏi hắn đi, ta nào biết là ai đâu, nói là đệ đệ của ngươi, được rồi, được rồi, đi nhanh đi, đi gặp không phải là sẽ biết được sao?”
Đang khi nói chuyện, chân đã sớm đi tới thính phòng ở tiền viện, chỉ thấy một bé trai đang ngồi ở trong phòng hết nhìn tới lại nhìn lui, trên mặt tràn đầy thần sắc mới lạ, đột nhiên nhìn thấy y, đứa bé kia đứng lên, gọi: “Ca, ta ở chỗ này.” Nguyên lai là đệ đệ Tần Tam Lượng.
“Đi, Cẩu Đản, tại sao ngươi tới đây?” Tần Tam Lượng rất là kinh ngạc, hô to nhũ danh của đệ đệ liền chạy tới thính phòng, lại thấy Cẩu Đản nhìn chung quanh một lần, sau đó mới lôi kéo cánh tay của y, nói: “Đi, Chúng ta đi ra ngoài nói, nơi này nhiều người.”
“Rốt cục là xảy ra chuyện gì?” Đi tới chỗ không có người, Tần Tam Lượng cũng hơi sợ, nghĩ tới thời điểm mình rời nhà, thân thể cha mẹ còn khỏe, sẽ không phải trong thời gian ngắn như vậy liền bị bệnh gì nặng đó chứ?
“Ca? Không biết xảy ra chuyện gì, cha mẹ của Thúy Hoa tỷ tỷ sáng nay bỗng nhiên đến nhà chúng ta, nói muốn từ hôn. Cha mẹ ta khuynh can mãi cũng vô dụng, cho bọn họ rất nhiều tiền cũng vô dụng.”
Cẩu Đản nhìn xung quanh không có người, mới vội vàng nhỏ giọng nói: “Cha mẹ nói, xem ngươi có nhàn rỗi một chút không, nếu rảnh thì trở về nhà một chuyến, còn nếu không rảnh, tốt nhất mấy ngày nữa cũng nên trở về, ta phải đem chuyện này làm cho rõ ràng.”
“A? Từ hôn?” Tần Tam Lượng thoáng cái bối rối, không tự chủ được liên tưởng đến chuyện tối hôm qua có phải đã truyền đến tai Thúy Hoa rồi không?
Nhưng nghĩ lại: Không đúng, sáng nay mấy nha hoàn mới nhìn rõ, lời đồn kia cho dù có ngồi thiên lý mã cũng không có nhanh như vậy truyền đến tai Thúy Hoa được.
Huống chi cho dù Thúy Hoa có biết đi chăng nữa, cũng sẽ không làm loại chuyện từ hôn này, ở nông thôn, địa vị của nam nhân cao đến không thể rung chuyển được. Huống chi hiện tại Tần Tam Lượng còn đi làm trong thành, còn có thể kiếm được không ít tiền, đừng nói chỉ cùng chủ tử chơi như thế mấy lần, cho dù làm luyến đồng, y muốn cưới hỏi thì nữ nhân kia vẫn gả.
“Ca, ngươi vẫn đang nghe ta nói đấy chứ? Rốt cục có trở về hay không? Mẹ nói, mặc dù có về cũng không có gì, nhưng việc hôn sự này cũng đã định rồi, nếu nói thôi liền cho nàng thôi, đây người ta cũng quá xem nhẹ chúng ta, huống chi ngươi hiện tại lại đang làm công trong phủ…” Cẩu Đản thấy ca ca không có nói lời nào, có chút nóng nảy, định đem lời nói của cha mẹ nói hết với Tần Tam Lượng.
“Ân, coi như xong, quả dưa cố chấp vặn mãi cũng không ngọt được, ngươi trở về để cho nàng thôi đi, ngày khác có rảnh, ta sẽ về nhà, để xem nguyên nhân là gì. Dù sao ngươi ta tâm không có nơi của ta, nếu cưỡng ép người cưới về, thì có ý nghĩa gì chứ? Huống chi hôm nay ta bất quá cũng chỉ là một hạ nhân, làm sao có tư cách để làm chuyện bá đạo bò không uống nước còn cố nhấn đầu xuống chứ?”
Câu trả lời của Tần Tam Lượng khiến Cẩu Đản có chút ngoài ý muốn, ấp úng nói: “Cái gì gọi là bá đạo? Vốn chính là nhà nàng ấy không đúng mà, hôn sự cũng chỉ còn mấy tháng nữa, nàng một câu nói thôi liền thôi, nữ nhân như vậy ngày sau còn ai dám muốn nữa chứ. Được rồi, ngươi đã không thèm để ý, ta nói nhiều còn có ý nghĩa gì chứ. Ta chính là tức giận, ngươi cũng không biết, cha Thúy Hoa tỷ kia đến nhà chúng ta, bộ dạng vênh mặt tự đắc, nói chúng ta bất luận bỏ ra bao nhiêu tiền từ hôn thì hắn cũng không cần.”
Tần Tam Lượng nhíu mày, y biết nhà Thúy Hoa thực sự là nghèo khó, nếu không ngày đó cũng sẽ không chọn một gia đình cũng nghèo khó như mình, rốt cục hôm nay làm sao lại mạnh mẽ từ chối như vậy chứ?
Nghe nói hai ca ca của Thúy Hoa cũng ở trong thành kiếm tiền, chẳng lẽ kiếm được món hời nào sao? Hoặc có lão gia nào coi trọng Thúy Hoa, muốn lấy nàng về làm thê thiếp, nhà bọn họ mới lớn lối như vậy?
Bất quá hiện tại nghĩ những thứ này còn có ý nghĩa gì chứ.
Đem Cẩu Đàn khuyên trở về, mình lại trở về trong viện, trước phòng của y có một tảng đá trắng sạch sẽ, lại có mái hiên che mát, cho nên ngày thường không có Nam Cung Giang Độ quấn quýt, y đều thích nhất ngồi ở chỗ này, nhìn cảnh tượng viện tử ngoài kia, thuận tiện đánh giá địa phương tốt nhất thích hợp để canh tác vườn rau.
6
Danh sách chương