Xa xa trên hàn sơn đá kính tà, khuất sau tầng tầng lớp lớp bạch vân lững thững trôi thấp thoáng một bóng hình. Dừng xe tọa khán yêu phong lâm vãn, sương diệp hồng đã cho hai tháng hoa.

Tiết trời đúng độ cuối thu, Thiên Phong sơn chốn Kinh kì nhuộm một mảnh đan hồng, xa xa nhìn lại, tựa như xích hà hồng vân nhất đại phiến rực rỡ cực điểm, quả nhiên không phụ mỹ danh「Kinh Thành thập đại danh lam.

Thế thời thái bình thịnh trị, du sơn ngoạn thủy đã không còn là đặc quyền của đám văn nhân mặc khách. Khi phong diệp hồng nhuốm đỏ tòa sơn lâm, này cũng có tiểu Khang nhà thường dân áo vải, tự phóng thưởng bản thân ngày nghỉ ngơi, cùng gia quyến mấy khẩu lên núi thưởng phong xem cúc ăn cua, hưởng thụ một ngày lành thích ý khoái hoạt. Bất quá càng không cần bận tâm đụng độ đại quan quý nhân, bọn họ trước khi xuất hành du ngoạn đã phái hạ nhân đánh tiếng để ý, kế tiếp thuê đình lưng chừng núi, tại đó trụ hạ hai ngày, thẳng đến ngoạn cú ngoạn mệt, mới hạ sợ hồi phủ.

Liền vì nguyên do vậy, lưng chừng Thiên Phong Sơn, nơi nơi đều có thể thấy đình đài các mạo tinh xảo. Chẳng qua trừ sườn núi ngoại, còn nếu muốn kiếm nơi hảo hảo đặt xây lương đình, thì chỉ có thể ở trên đỉnh núi cao cao kia thôi Ngoại bỏ hai nơi này cùng vବ¬¬i sơn đạo đường mòn, trên Thiên Phong Sơn hết thảy đều là phong thụ cùng lá rụng.

Kỳ thực đỉnh núi thực sở hữu thực ngũ tòa đình đài tọa lạc, kia thật ra dù muốn cũng không thể dùng ‘ đình’ để hình dung, nếu tính ra chỉ là nhỏ hơn hành cung một chút thôi, trên thực tế, nói là hành cung hẳn chưa đủ đi, trừ bỏ hành cung chính giữa thuộc sở hữu của Hoàng đế chuyên dùng để nghỉ chân khi muốn ở ngoài thưởng nguyệt khán hoa du thiên hí ngoại, thì ba đình còn lại thuộc về ba vị đương kim Huân Thiên Vương gia quyền thể phỏng tay cao cao tại thượng tối quyền uy.

Ba vị vương gia này là đồng bào huynh đệ của Hoàng thượng, là tối nhân tín nhiệm của Hoàng Thượng, trong tay phân biệt nắm: quân quyền, đại quyền tài chính cùng quyền điều hành chi phối Lại bộ; cho nên nói bọn họ quyền Huân Thiên, quả không ngoa.

Nhưng trừ tứ đình, bên ngoại còn tọa một đình khác, bất đồng ở chỗ: nó thuộc về một kẻ thường nhân áo vải.

Nói là thảo dân, đương nhiên không có khả năng là kẻ dân đen tóc húi cua tầm thường, đại quan quý nhân chưa hẳn có vinh hạnh cùng Hoàng Thượng Vương gia tiếp giáp, huống chi dân đen áo vải tầm thường a, chẳng qua người này tuy không có nhất quan bán chức[1] (1 chức quan ½ chức vị)đành tạm dùng ‘dân đen’ để dễ bề xưng hô hắn. Thực tế, người này cùng thế lực phía sau hắn, so với Hoàng gia vương thất không điểm kém cạnh, hắn nguyên là Kinh thành Ma cung Cung chủ – Thượng Quan Thiên Trảm.

Ma Cung song hành cùng đương kim Hoàng tộc: một người thống lĩnh giang hồ, một kẻ thống lĩnh thiên hạ, những tưởng như thủy hỏa bất dung, lại âm thầm tương trợ dựa vào lẫn nhau, nhóm Ma cung Cung chủ đối đương kim Hoàng đế và mấy vị Vương gia thập phần giao hảo, đôi lần chịu ơn huệ nhận sủng ái từ hoàng gia tứ huynh đệ, mà tam vị nhàn tàn Vương gia với lục đại Ma cung Cung chủ rất tâm đầu ý hợp, là quân tử chi giao, nên Thượng Quản Thiên Trảm tiến cung tiếp kiến đám người Hoàng Thượng Vương gia đã thành chuyện không lạ.

Phùng đúng dịp nhiều ngày vô sự, Thượng Quản Thiên Trảm buồn chán lâu ngày trong Ma Cung, thầm muốn đi ra ngoài du ngoạn thanh tâm, nhất ý đã quyết chỉ mang theo thị vệ tâm phúc tiểu Vệ cùng thiếp thân tiểu tư Thanh Phong, thẳng tiến hướng đến「 Phong Vãn đình 」Thiên Phong sơn, nghĩ muốn lưu lại vài ngày, thưởng ngoạn tận hứng phong diệp, ăn vài hiệp đại áp cua mới tái trở về Ma cung.

Tiếp sau Thiên phong sơn là Ba Lạc hồ, đại áp cua nơi này là nổi danh đệ nhất thiên hạ. Phong diệp hồng, đại áp cua cũng tối màu mỡ, tới Thiên Phong sơn tất phải ăn đại áp cua, nếu không dù đến cũng như không. Đã sớm thành luật bất thành văn khi đến Thiên Phong sơn thưởng phong hiệp.

Thượng Quản Thiên Trảm thân là Ma cung Cung chủ, nhưng phong thái làm người thập phần phóng đãng vô pháp vô thiên không kềm chế được, tuổi chưa quá nhược quán (20t), sớm dưỡng thành bụi hoa lão thủ, tính cách thâm trầm tâm kế đa đoan cộng thêm tối tàn nhẫn tối vô tình hết thẩy đều bị che khuất sau vẻ ngoài hi hi ha ha, lướt qua một lần, tuyệt không ai có thể tưởng được tính tình hắn có bao nhiêu lãnh khốc.

Hắn tiêu sái lỗi lạc anh tuấn kim ngân rủng rỉnh, thân hình cao ngất; về phương diện thủ đoạn không thể nói thiên hạ vô địch, cũng đủ ở chốn bụi hoa hành sự thuận buồm xuôi gió, thêm trời sinh tính phong lưu, lần này đến Phong Vãn đình, đương nhiên phải dẫn theo Kinh Kì hai đại hoa khôi đầu bảng Lưu Phượng lâu và Yêu Sa viện, gì sánh bằng cùng mỹ nhân thưởng ngoạn cảnh đẹp, giải khuây quá vài ngày nhàn tảng rỗi ý.

「 Thượng Quan công tử suy nghĩ điều gì? Thập phần nhập tâm.」

Thừa dịp tịch dương tựa người lan can khán trông về phương xa, xa xa chỉ thấy hồng phong một mảnh, trên Ba Lạc hồ thượng điểm điểm lân quang, vẻ đẹp diễm lệ không sao tả xiết. Thượng Quản Thiên Trảm chính say mê trong mỹ cảnh, nghe phía sau ngân nga thanh âm kiều mỵ, khỏi cần quay nghĩ cũng biết, kia chính là hoa khôi đệ nhất Phượng Hương xinh đẹp vô ngần.

Dường như không ai biết đến thân phận thực hắn, Phượng Hương Nhu Thủy cũng vậy chỉ biết hắn là Thượng Quan công tử vung tiền như rác, các nàng thân là hoa khôi, so với các kỹ nữ khác lược cao một bậc địa vị, nhưng quy tắc cần tuân thủ vẫn phải nhất nhất tuân thủ.

Thượng Quản Thiên Trảm vừa có tiền vừa có mạo, liền trọn đủ, các nàng chỉ cần dụng tâm hảo hảo hầu hạ hắn, bạc muốn bao nhiêu khả đều có thể, tâm ngẫu nhiên cũng có điểm vọng tưởng một khắc hóa phượng bay lên chín tầng mây, nhưng chỉ ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt lãnh liệt của đối phương, các nàng liền minh bạch, nam nhân này không phải chính mình có thể chiếm hữu.

Thượng Quản Thiên Trảm xoay người, ôn nhu ấn hạ nụ hôn phớt nhẹ lên hai gò má trắng nõn mịm màng của Phượng Hương, ha ha cợt nhả cười nói:「 Ta ngắm cảnh a, dựa lan can khán trông phương xa, hồng diệp quy địa, cỡ nào giàu có ý thơ cảnh như tranh họa, huống chi, trong tranh còn có tiểu mỹ nhân a 」 Hắn quá lãm Phượng Hương, trọc nàng cười khanh khách

Hai người ỷ dựa lan can ánh mắt vô định nhìn xa xa, Thượng Quản Thiên Trảm tựa hồ không biết nhớ tới chuyện cũ gì, lâm vào trầm tư, Phượng Hương trước mỹ cảnh không quá hứng thú, ánh mắt của nàng phiêu lãng tuần tra xung quanh, bỗng nhiên 「 Di 」ngạc nhiên, sau phấn khích cười rộ lên, thân ỷ dựa Thượng Quản Thiên Trảm, mắt cười miệng cười hồ khởi nói:「 Thượng Quan công tử ngươi xem a, người nọ ngốc tử đi? Dám thâm nhập nơi này, ai chẳng hay nơi này trừ bỏ Hoàng Thượng Vương gia cùng công tử, đây là cấm địa cấm người tiến nhập a.」

Thượng Quản Thiên Trảm rất nhanh phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn, quả nhiên dưới lương đình rất xa chỗ thềm đá, bóng dáng y phục vải thô của hạ nhân. Chắc vô tình lầm đường lạc lối đến đây. Khóe miệng bất giác lộ tia sẩn tiếu, không toan tính so đo chấp nhặt, dù sao hiện tại nhóm người Hoàng Thượng Vương gia cũng không ở dây, chỉ cần hắn không truy cứu, người này tuyệt sẽ không gặp bất trắc, tuy lãnh khốc, nhưng không phải kẻ thị huyết thích giết chóc, đến chính hắn, cũng không biết vì cái gì.

「 Di, ta còn tưởng là lão đầu nhi.」 Phượng Hương đột nhiên lại ‘di’, xoay người đối diện với Thượng Quan Thiên Trảm băn khoăn hỏi:「 Thượng Quan công tử, người xem, người này quái quái, tóc y vài phần thượng bạc, khuôn mặt nhìn qua hãy còn trẻ.」

Người như vậy thế gian không phải hiếm. Đương muốn cười chọc nàng sao phải ngạc nhiên, lại vô tình xoay người, vừa vặn nhìn thấy biểu tình mờ mịt ngơ ngác của người nọ, từ trên cao nhìn xuống, rốt cục cũng thấy rõ gương mặt y.

Cả người chấn động, Thượng Quản Thiên Trảm không khỏi thoáng giật mình, tiến lại gần lan can, nghĩ muốn gọi giữ chân người nọ, bất quá đã thấy người nọ cúi đầu, chân tập tễnh lần lần bước xuống bậc thềm đá, thân ảnh thoáng chốc đã biến mất giữa biển hồng đan phong.

「 Là y?」 Thượng Quản Thiên Trảm ngây ngẩn thì thào tự vấn, ánh mắt nhiễm thượng tia nghiềm ngẫm khóe miệng tự biên nhếch nhếch tiếu ý lãnh âm băng ý, cười lạnh một tiếng, xoay người tiêu sái hồi phòng, để mặc Phượng Hương cả người run rẩy đứng ngây tại đó, nàng bị dáng cười kia dọa cho sợ hãi.

「 Tiểu Vệ.」 Trở lại thư phòng, Thượng Quản Thiên Trảm gọi thị vệ tâm phúc, tâm tình khoái trá vô cùng cười nói:「 Ngươi xuống lương đình lưng chừng núi tra cho ta, xem xem có hay không quan viên nào từ Lĩnh Nam được triệu hồi về Kinh nhậm chức, nếu có, tra thật nhanh nhà bọn họ có không một hạ nhân tên 『 Lý Thư Bạch 』, tra được, trở lại nói ta biết.」

Tiểu Vệ ứng thanh, xoay người ra ngoài, Thanh Phong ở lại dường như hiểu hiểu điều gì đó, hì hì cười nói:「 Gia, ngươi sao vậy? Thế nào lại đổi chủ ý lên hạ nhân nhà người ta? Vẫn là nói, Lý Thư Bach kia cso gì đặc biệt?」

Hắn chưa nói xong, Thượng Quản Thiên Trảm bật cười mắng:「 Sao khi luyện công không thấy ngươi hăng hái vậy, nhắc tới ngươi lại lẩn lẩn trốn trốn, lăn, xuống tấn nửa canh giờ ngay, thực không phát hiện ngươi bổn, mỗi đứng tấn thôi, nửa năm còn duy trì không được nửa canh giờ.」

Thanh Phong hích hích cái mũi, ngượng ngùng lui xuống, đau khổ hạ thân xuống tấn. Khi chỉ còn một mình, bất giác hắn lại lầm vào hồi ức nhớ lại chuyện xưa

Tiểu Vệ làm việc rất hiệu suất không phải mau bình thường, chưa đến ba canh chung, hắn đã quay về, cung kính hướng Thượng Quan Thiên Trảm hành lễ rồi báo cáo:「 Hồi gia, theo lời người, thuộc hạ đã đi thăm dò, ngụ ở đình sườn Phong Diệp sơn, xác thực có hộ quan viên nửa năm trước mới từ Lĩnh Nam được điều về, hiện nhậm chức thị lang bộ binh, quan tứ phẩm, trong nhà bọn họ, xác thực có gã hạ nhân tên Lý Thư Bạch, tiền thị lang nhị phẩm Đại Lý Tự, nhưng vì chính trực ngay thẳng dám đứng ra nói lời thẳng thắn can gián chọc giận tiên hoàng, bị bới lông tìm vết vu oan giá họa cho y, biếm hạ y thành hạ nô, lưu đày đến Lĩnh Nam, trên có song thân phụ mẫu, đều tuổi cao sức yếu, nhân chuyện này đã khuất núi, hiện tại chỉ còn lại mình y, nga, đó đã là chuyện mười năm trước.」

Thượng Quản Thiên Trảm đưa mắt nhìn thủ vệ đắc lực nhất, cười cười nói:「Ta chỉ lệnh ngươi đi điều tra xác nhận thân phận y, ngươi thế nào ngay cả gốc gác tông ti nhà người ta cũng xới lên.」 Nhếch mép cười khểnh, lẩm bẩm nói:「 Chính trực? Ăn ngay nói thẳng? Can gián? Ha ha, chỉ sợ ngươi không ngờ tới chính mình lại có ngày hôm nay đi?」

Nhấc mi nhướn mày, lạnh lùng ra lệnh:「 Một khi đã thế, tiểu Vệ, ngươi thay gia đi một chuyến, đến quý phủ quan viên kia, mua tên Lý Thư Bạch cho ta, nhớ kỹ, nhất định phải mua đứt khế ước nô tử của y, phải khiến y đời này kiếp này không thoát khỏi kiếp nô bộc đi」 Nói đến đây, ngữ khí tràn ngập hận ý khắc cốt ghi tâm, tiểu Vệ Thanh Phong chưa từng thấy qua bộ dạng dữ tợn hung thần ác sát của hắn, đồng tâm nhất niệm chuyện không hay rồi.

Tiểu Vệ không giống Thanh Phong bát quái không biết nặng nhẹ, chính cần một cái liếc mắt của chủ nhân, liền vâng mệnh nhanh chóng ly khai thực thi nhiệm vụ. Còn Thanh Phong với người kêu Lý Thư Bạch kia thập phần tò mò kỳ quái, từng là đại quan a, Cung chủ nói hắn trước không nhà không người thân, thế nào lại nhận thức Lý Bạch Thư? Hơn nữa nếu từng là thanh quan liêm khiết chính trực, càng không thể ỷ quyền ỷ thế ức hiếp người khác, hội vì cái gì Cung chủ hận y khắc cốt minh tâm đến nhường vậy? Ôm một bụng hảo hảo hiếu kỳ tò mò rất muốn đánh tiếng dò hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống tấn, không dám lân la mò đi hỏi Cung chủ nhà mình rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Cung chủ ngày thường tuy bình dị gần gũi có đôi phần dễ giãi, nhưng tuyệt không bao giờ lộ ra vẻ mặt âm trầm nguy hiểm như hiện giờ, mình tốt nhất không nên ngu ngốc đi chọc tổ kiến lửa a, hảo hảo bo bo giữ mình mới là thượng sách.

Hiệu suất làm việc của Tiểu Vệ lại một lần nữa chiếm thế thượng phong, không quá nửa canh giờ, hắn dẫn theo một nam nhân gầy yếu trở về, tiến nhập thư phòng, chắp tay hướng Thượng Quan Thiên Trảm bẩm báo:「 Khởi bẩm gia, người đã được đưa đến, y thật sự quá chậm chạp, thuộc hạ sợ gia nóng lòng, nên một mạch lôi y về.」

「 Ân, dàn xếp ổn thỏa? Thượng Quản Thiên Trảm không bao giờ hỏi chuyện vô nghĩa kiểu này, nhưng không hiểu sao hiện hắn vô cùng hưng phấn, ngay cả vị ngon ngọt đầu lưỡi cũng có thể xuất khẩu. Hắn nhận thấy, thuộc hạ đắc lực của mình bất cẩn giật mình hiển lộ biểu tình ít khi thấy lăng lăng nhìn mình, còn cái tên vô tích sự đang đứng trung bình tấn kia, dám to gan lớn mật quát to một tiếng, bật ngửa ra sau.

「 Đều giàn xếp thỏa đáng, khế tử của y ở đây.」 tiểu Vệ từ trong vạt áo xuất ra một mảnh gầy mỏng cung kính dâng lên, thân thủ tiếp nhận, dư quang khóe mắt không ngoại ý thoáng liếc qua nam nhân: thân mình hơi hơi run, rất nhanh bình ổn trầm tĩnh.

「 Được rồi, các ngươi lui.」 Huy tay phất áo, Thượng Quản Thiên Trảm thản nhiên lệnh. Tiểu Vệ nhanh chóng nhận lênh, lui bước ra ngoài, Thanh Phong dẫu bước đến ngưỡng cửa, vẫn nấn ná muốn lưu lại xem kịch, bất quá tâm nguyện chưa thỏa, đã bị tiểu Vệ đứng sau một phen túm lôi đi. Loại thời điểm nào còn dám lưu xem diễn thỏa lòng hiếu kỳ, tiểu sỏa này đúng là ngại mệnh quá dài. Tiểu Vệ vừa tha lôi Thanh Phong, vừa thầm lầu bầu kinh thường nghĩ.

________________________________________

[1] Nhất quan bán chức: 1 chức quan nửa tước vị ~ người không quyền thế
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện