Ba ngày sau, với hoa trong tay, Jason rời khỏi bãi đậu xe ở cửa hàng hoa và lái trở lại Bluff Hoke. Trở lại với Sue. Anh chẳng tiến gần tới vụ án hơn là bao. Nhưng cũng không có bất kỳ điều gì xảy ra kể từ vụ việc trong công viên. Đèn cảm ứng anh lắp đặt ở nhà Sue thậm chí còn không sáng lên một lần nào. Jason đã phải ra ngoài để xem chắc chắn là chúng vẫn đang hoạt động. Chúng vẫn bình thường. Nhưng khi niềm vui rằng tên bám đuôi không có động tĩnh gì, Jason không thể không tự hỏi đây có phải là sự bình yên trước cơn bão. Mọi thứ anh biết về những kẻ quấy rối đều nói rằng chúng sẽ không đơn giản là từ bỏ.
Anh đã dành vài ngày qua để tìm hiểu về Brighten hay Braxton, mà anh nghi ngờ rằng đó chỉ là một người. Kay Andrews, chủ sở hữu chiếc Saturn, không hề khẳng định người đàn ông đó là kẻ quỵt nợ. Jason cũng ghé qua nhà bốn người bạn cũ của anh ta, chỉ để biết thêm rằng Mike tốt bụng đã không thấy xuất hiện nữa và cả bốn người vợ của họ cũng khẳng định anh ta là kẻ bừa bộn. Jason muốn tin rằng mình đã đi đúng hướng, đặt biệt là kể từ khi Mike dường như đã biến mất khỏi thế giới. Nhưng anh sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều nếu cảnh sát New York tìm thấy gì đó và gửi thông tin cho anh. Dường như có được thông tin từ NYPD còn dễ hơn là vắt sữa bò nữa.
Bên cạnh việc tìm kiếm kẻ tình nghi, anh còn phải đối mặt với bà Roberts, quý bà dưa chuột, về chuyện cho chiếc Cadillac hồng nghỉ hưu được rồi. Jason đã cho bà tên hãng dịch vụ đưa đón. Ban đầu bà còn phản kháng.
“Nếu họ không tới khi ta cần thì sao?”
“Họ sẽ tới.”
“Thỉnh thoảng họ không tới.”
Cuối cùng anh cũng giành chiến thắng bằng cách chỉ ra rằng bà, một quý bà như vậy, nên có tài xế riêng thay vì tự mình lái xe. Và bà đúng là một quý bà. Sống tại một trong những khu cao cấp nhất của Houston. Vậy nên, rõ ràng là bà có tiền. Trước khi anh có thể rời đi, bà đã mời anh ăn một bữa nhẹ. Anh đã phải chịu đựng một giờ nhìn ngắm những tấm ảnh gia đình bà cùng bánh và cà phê. Ảnh ngày lễ gia đình, kỳ nghỉ gia đình. Cả một thế giới những điều Jason chẳng biết tí gì. Khi Jason hỏi về con gái bà, người đã xuất hiện trong tất cả các tấm ảnh, Bà Roberts im lặng một lát rồi kể với anh rằng con gái bà đã mất vì ung thư khi cô mới chỉ hai mươi tuổi.
Bà ấy đã lùa anh ra xe và trước khi rời đi bà nói thêm. “Cậu sẽ quay lại nữa, phải vậy không? Và nhớ mang theo cả cô vợ ngọt ngào của cậu nữa đấy.”
Vợ sao? Anh không biết tại sao mình lại không sửa lại điều đó với bà. Anh chỉ đơn giản gật đầu và rời đi mà không nói thêm gì.
Sớm hay muộn, Jason cũng sẽ học cách không can thiệp quá nhiều vào đời sống hàng ngày của mọi người. Hoặc không.
Khi lái xe, anh nghĩ về những tối vừa rồi ở cùng Sue. Những tối dành để đọc sách, ra ngoài ăn tối, và, hoạt động yêu thích nhất của anh, làm tình. Những lần làm tình tuyệt vời nhất trong đời anh. Sue cũng bắt đầu nhờ anh giúp về cuốn sách mới của cô. Cảm giác đó mới tuyệt làm sao. Cực kỳ tuyệt vời. Điều kém tuyệt vời là anh vẫn chưa được biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà Chase. Thỉnh thoảng anh bắt gặp cô nhìn chằm chằm vào hư không. Có điều gì đó đang chạy đua trong những suy nghĩ của cô.
Không, cảm giác đó thật chẳng tốt chút nào.
Trong quá khứ, Jason chưa bao giờ phải lo lắng về những thứ như thế. Nếu nó không ảnh hưởng đến chuyện tình dục, anh sẽ chẳng bao giờ thèm bận tâm đến nó lần thứ hai. Nhưng không phải trong khoảng thời gian này.
Anh không hẳn xác định được điều gì khác lạ nơi Sue. Cô chỉ là... tuyệt hơn. Mọi thứ đều tuyệt hơn. Chuyện tình dục. Sự bầu bạn. Mùi hương của cô. Cách cô khiến anh bật cười. Cách anh khiến cô bật cười. Chuyện tình dục.
Không phải anh lo cô sẽ đào bới quá khứ của mình hoặc cô sẽ hỏi những điều anh không thể trả lời. Cô đã biết hết quá khứ của anh. Và sau đó họ vẫn quan hệ.
Ồ phải, chuyện tình dục. Cô gái mọi đàn ông đều mơ tưởng đến. Nhưng cô không thuộc về mọi người đàn ông. Cô thuộc về anh. Chỉ mình anh. Cái đêm họ trở về từ nhà Chase, họ đã uống chai sâm-panh anh mua, ăn dâu tây, và có một khoảng thời gian vật lộn cùng kem whipped và kẹo M&M. Và MoonPie có vị còn tuyệt hơn anh từng tưởng tượng nữa. Anh hy vọng Chase cũng đang tận hưởng nó; nếu không, bạn của anh đã bỏ lỡ mất phần hay nhất rồi. Chỉ nghĩ về nó lúc này cũng khiến Jason phải với xuống để chỉnh lại quần jean của mình. Anh gần như không phải giải thích những chiếc MoonPie để làm gì với Sue. Tự cô đã tìm ra cách riêng với chúng.
Đúng vậy, chuyện tình dục với Sue chắc chắn là tuyệt vời hơn nữa.
Một nụ cười nhếch lên trên khóe môi anh khi anh nghĩ về cách Sue đã chia nhỏ nó, và anh tự hỏi chủ đề thảo luận tiếp theo của các cô gái là gì. Các ‘vị trí khác nhau’ để khiến một người vui vẻ. Có vài vị trị anh muốn thử với Sue nhảy tới trong tâm trí anh. Thứ gì đó khác chắc chắn là cũng đang dựng lên nữa. Nó đòi hỏi thêm một sự điều chỉnh khác nơi quần anh. Không phải hỏi khi Chase lại có một cuộc hôn nhân tốt đến chết tiệt như vậy.
Tâm trí Jason quay lại với cặp vợ chồng đã cãi nhau, những người sở hữu chiếc Saturn, và anh tự hỏi nếu Chase nói đúng về những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Có lẽ Andrewses chỉ là không gặp đúng người. Và rồi anh tự hỏi anh đang nghĩ về cái khỉ gì vậy.
Rẽ vào đường đậu xe của Sue, anh vẫy tay chào Ricky, một cảnh sát về hưu, anh đã nhờ ông ấy để mắt đến Sue trong khi anh ra ngoài. Sau lời nhận xét của Danny về Sue, Jason quyết định anh sẽ muốn người khác để chơi trò vệ sĩ. Đơn giản và dễ hiểu, cơ thể Sue là thứ quá đỗi quan trọng cần được bảo vệ khỏi bất cứ ai thậm chí chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ đánh cắp cô. Ricky đã sáu mươi tuổi, về hưu, đã lên chức ông nội, là ứng cử viên hoàn hảo. Ricky cũng thích quan sát ngôi nhà từ trong xe ô tô, và vì Sue luôn phàn nàn về việc bị ngắt ngang trong quá trình viết lách vậy thì đây là sự sắp xếp hoàn hảo.
Khi Jason cầm tập tài liệu lên, một bức ảnh của Michael Brighten, được chủ sở hữu chiếc Saturn cung cấp, trượt ra ngoài. Jason nhìn kỹ bức ảnh, cảm giác thất vọng trở lại châm chích dạ dày anh. Nếu gã này là kẻ chịu trách nhiệm mọi chuyện – và linh cảm của anh nói rằng chính là hắn ta – Jason muốn hắn bị tống vào tù càng sớm càng tốt.
Điều tra thêm về quá khứ của người đàn ông này cũng hé lộ cho Jason thêm nhiều điều: Một người vô cùng phù hợp với hồ sơ cá nhân của một kẻ giết người hàng loạt: một kẻ cô độc, bị lạm dụng khi còn bé, có rắc rối với pháp luật vì ngược đãi động vật nhưng chưa bao giờ đến mức phải hầu tòa.
Không phải Jason tin tưởng toàn bộ một hồ sơ như vậy. Bởi chuyện ngược đã động vật có thể chỉ cần nộp tiền phạt và thế là xong chuyện dù cho hắn ta có làm điều tồi tệ nhất với chúng.
Nhét bức ảnh trở lại tệp tài liệu, Jason đặt vứt nó qua băng ghế sau ô tô và quyết định gác lại vụ việc thay vào đó anh nghĩ về người phụ nữ gợi cảm đang chờ mình bên trong. Leo ra khỏi chiếc Mustang của mình, anh với lấy bó hoa.
Khi bước đến hiên nhà, đèn cảm biến bật sáng. Chúng không mấy khi được hoạt động kể từ khi tên quấy rối không quay lại, nhưng anh vẫn vui vì có chúng. Một phụ nữ sống một mình cần tất cả sự bảo vệ –
Nhưng Sue không còn sống một mình nữa. Cô có anh đây rồi.
Jason tra chìa vào ổ khóa cửa Sue và gọi lớn, “Anh đã về” – nhà – “đây!” Đây không phải nhà anh, nhưng giờ anh đang sống ở đây, sống trong một khoảng thời gian. Đó là điều anh đang làm. Và nó thật tuyệt. Không thể tuyệt hơn được nữa.
Nói dối.
Anh đóng cửa, thừa nhận những lý do đang đe dọa đến niềm hạnh phúc của mình. Là vì ánh mắt không tập trung của Sue. Là vì biết rằng ngay khi anh tìm thấy Mike Brighten/Braxton anh sẽ không còn lý do gì để tới nhà cô mỗi ngày nữa. Ồ, anh không nghi ngờ gì cô vẫn cần anh trong nhu cầu tình dục. Nhưng hãy đối mặt với nó: Mày không thể sống với một người tình được. Như một vấn đề thực tế, nó là một trong những thứ không-là-không của Jason.
Anh chưa bao giờ sống với bất kì ai. Thực sự thì hiếm khi anh ở lại qua đêm. Dĩ nhiên với Sue, thì khác.
Nhưng cô cần anh ở lại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không cần?
Anh gạt câu hỏi sang bên. Anh đang sống ở đây hôm nay, không cần phải lo lắng tới ngày mai làm gì.
“Em ở đây,” Sue gọi với ra từ trong phòng làm việc.
Jason bước vào phòng và đưa cho cô bó hoa hồng đỏ mà anh đã mua từ cửa hàng hoa. “Dành tặng cô gái của anh và một nhà văn nổi tiếng.” Anh đặt một nụ hôn lên môi cô.
Khi họ rời ra để thở, anh miết một ngón tay lên môi cô. “Anh vừa đọc xong cuốn sách của em hôm nay. Em đã có một kết thúc thật tuyệt. Anh thích nút thắt em đánh lạc hướng khi để kẻ gây án cài bẫy một người khác.”
“Anh thật sự thích nó sao?” cô hỏi, và anh nghe thấy nhiều hơn đó chỉ là một câu hỏi. Quan điểm của anh rất quan trọng với cô. Anh thật sự thích ý tưởng đó. “Khỉ thật, ừ, anh thích nó. Anh rất ngạc nhiên trước tài năng của em đấy.”
Sau vài nụ hôn sâu khác, anh bước theo cô vào bếp. Khi cô bước tới trước mặt anh, anh thấy cô mặc chiếc quần soóc hình vịt Daisy thứ đã khiến anh phát điên trong lần đầu tiên tới đây. Cô cúi xuống để tìm lọ hoa trong tủ. Hông cô vẫn đong đưa phía trên khi cô nhìn ra sau. “Anh tốt hơn là cẩn thận đấy,” cô nói.
“Vì cái gì cơ?” Mắt anh đang dán chặt vào mông cô. “Em mới là người nên cẩn thận. Em biết anh cảm thấy thế nào về mấy cái quần soóc rồi đấy.”
Nụ cười toe toét của cô đánh vào anh – theo một cách thật tuyệt. Ồ, cô đang giả vờ ngây thơ, nhưng vẫn có những tia lửa cháy sáng trong ánh mắt cô.
Cô chớp mắt. “Anh không biết hoa hồng đỏ mang ý nghĩa gì sao?”
Câu hỏi trôi nổi trong đầu anh. Anh biết anh sẽ phải nghĩ về nó sau, và có lẽ anh sẽ không mấy hạnh phúc khi tìm ra câu hỏi đó dẫn tới đâu, nhưng đang có thứ khác khiến đầu óc anh bận rộn hơn.
“Anh biết quần soóc mang ý nghĩa gì.” Anh bế cô lên và đặt lên quần bếp. “Nói cho anh là em không nhớ anh đã bảo những chiếc quần soóc khiến anh phát điên lên.”
Anh di chuyển tay lên chân cô bên dưới chiếc quần rách, mong muốn chạm được tới quần lót của cô. Thay vào đó anh tìm thấy thứ còn mềm hơn lụa. Anh cứng như đá.
“Ồ, em là một cô nàng hư hỏng nhé. Em không mặc quần lót.”
Sue mỉm cười, nhìn có chút rụt rè và vô cùng đài các. “Chỉ là một chút ngạc nhiên thôi. Cái đó, và...” Cô với đến túi quần sau và rút ra một chiếc bánh MoonPie.
“Rồi, giờ thì em sẽ nhận được sự bất ngờ,” anh nói. “Chỉ là nó sẽ không hề nhỏ chút nào. Thực tế thì, nó đang lớn dần lên trong khi anh nói chuyện đây.” Anh bắt đầu cởi quần soóc của cô ngay khi điện thoại đổ chuông. “Anh phải ném cái thứ này đi thôi!” Anh kiểm tra số. Là Chase. Bật mở máy, anh lên tiếng. “Đang bận. Để sau đi.”
“Đừng cúp máy. Chuyện quan trọng.”
“Việc tớ đang làm cũng thế.”
Bằng một tay anh tiếp tục cởi quần Sue. Những lọn vàng hé ra bên dưới khóa quần. Anh trượt một ngón tay vào trong quần cô... và vào bên trong cô. Cô đang ướt. Bắt gặp ánh mắt cô, anh liếm môi, một cử chỉ bóng gió cho chính xác những gì anh muốn làm với tình trạng ẩm ướt đó. Anh đang chuẩn bị ngắt máy khi những lời tiếp theo của Chase ngăn anh lại.
“Họ tìm thấy chiếc Saturn rồi.”
Jason tập trung ngay lập tức. “Tìm thấy rồi sao?” Anh rút tay khỏi quần Sue và gửi tới cô ánh mắt xin lỗi.
“Ừ. Và chúng đã sai. Tay họa sĩ không đứng sau vụ này đâu.”
Anh đã dành vài ngày qua để tìm hiểu về Brighten hay Braxton, mà anh nghi ngờ rằng đó chỉ là một người. Kay Andrews, chủ sở hữu chiếc Saturn, không hề khẳng định người đàn ông đó là kẻ quỵt nợ. Jason cũng ghé qua nhà bốn người bạn cũ của anh ta, chỉ để biết thêm rằng Mike tốt bụng đã không thấy xuất hiện nữa và cả bốn người vợ của họ cũng khẳng định anh ta là kẻ bừa bộn. Jason muốn tin rằng mình đã đi đúng hướng, đặt biệt là kể từ khi Mike dường như đã biến mất khỏi thế giới. Nhưng anh sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều nếu cảnh sát New York tìm thấy gì đó và gửi thông tin cho anh. Dường như có được thông tin từ NYPD còn dễ hơn là vắt sữa bò nữa.
Bên cạnh việc tìm kiếm kẻ tình nghi, anh còn phải đối mặt với bà Roberts, quý bà dưa chuột, về chuyện cho chiếc Cadillac hồng nghỉ hưu được rồi. Jason đã cho bà tên hãng dịch vụ đưa đón. Ban đầu bà còn phản kháng.
“Nếu họ không tới khi ta cần thì sao?”
“Họ sẽ tới.”
“Thỉnh thoảng họ không tới.”
Cuối cùng anh cũng giành chiến thắng bằng cách chỉ ra rằng bà, một quý bà như vậy, nên có tài xế riêng thay vì tự mình lái xe. Và bà đúng là một quý bà. Sống tại một trong những khu cao cấp nhất của Houston. Vậy nên, rõ ràng là bà có tiền. Trước khi anh có thể rời đi, bà đã mời anh ăn một bữa nhẹ. Anh đã phải chịu đựng một giờ nhìn ngắm những tấm ảnh gia đình bà cùng bánh và cà phê. Ảnh ngày lễ gia đình, kỳ nghỉ gia đình. Cả một thế giới những điều Jason chẳng biết tí gì. Khi Jason hỏi về con gái bà, người đã xuất hiện trong tất cả các tấm ảnh, Bà Roberts im lặng một lát rồi kể với anh rằng con gái bà đã mất vì ung thư khi cô mới chỉ hai mươi tuổi.
Bà ấy đã lùa anh ra xe và trước khi rời đi bà nói thêm. “Cậu sẽ quay lại nữa, phải vậy không? Và nhớ mang theo cả cô vợ ngọt ngào của cậu nữa đấy.”
Vợ sao? Anh không biết tại sao mình lại không sửa lại điều đó với bà. Anh chỉ đơn giản gật đầu và rời đi mà không nói thêm gì.
Sớm hay muộn, Jason cũng sẽ học cách không can thiệp quá nhiều vào đời sống hàng ngày của mọi người. Hoặc không.
Khi lái xe, anh nghĩ về những tối vừa rồi ở cùng Sue. Những tối dành để đọc sách, ra ngoài ăn tối, và, hoạt động yêu thích nhất của anh, làm tình. Những lần làm tình tuyệt vời nhất trong đời anh. Sue cũng bắt đầu nhờ anh giúp về cuốn sách mới của cô. Cảm giác đó mới tuyệt làm sao. Cực kỳ tuyệt vời. Điều kém tuyệt vời là anh vẫn chưa được biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà Chase. Thỉnh thoảng anh bắt gặp cô nhìn chằm chằm vào hư không. Có điều gì đó đang chạy đua trong những suy nghĩ của cô.
Không, cảm giác đó thật chẳng tốt chút nào.
Trong quá khứ, Jason chưa bao giờ phải lo lắng về những thứ như thế. Nếu nó không ảnh hưởng đến chuyện tình dục, anh sẽ chẳng bao giờ thèm bận tâm đến nó lần thứ hai. Nhưng không phải trong khoảng thời gian này.
Anh không hẳn xác định được điều gì khác lạ nơi Sue. Cô chỉ là... tuyệt hơn. Mọi thứ đều tuyệt hơn. Chuyện tình dục. Sự bầu bạn. Mùi hương của cô. Cách cô khiến anh bật cười. Cách anh khiến cô bật cười. Chuyện tình dục.
Không phải anh lo cô sẽ đào bới quá khứ của mình hoặc cô sẽ hỏi những điều anh không thể trả lời. Cô đã biết hết quá khứ của anh. Và sau đó họ vẫn quan hệ.
Ồ phải, chuyện tình dục. Cô gái mọi đàn ông đều mơ tưởng đến. Nhưng cô không thuộc về mọi người đàn ông. Cô thuộc về anh. Chỉ mình anh. Cái đêm họ trở về từ nhà Chase, họ đã uống chai sâm-panh anh mua, ăn dâu tây, và có một khoảng thời gian vật lộn cùng kem whipped và kẹo M&M. Và MoonPie có vị còn tuyệt hơn anh từng tưởng tượng nữa. Anh hy vọng Chase cũng đang tận hưởng nó; nếu không, bạn của anh đã bỏ lỡ mất phần hay nhất rồi. Chỉ nghĩ về nó lúc này cũng khiến Jason phải với xuống để chỉnh lại quần jean của mình. Anh gần như không phải giải thích những chiếc MoonPie để làm gì với Sue. Tự cô đã tìm ra cách riêng với chúng.
Đúng vậy, chuyện tình dục với Sue chắc chắn là tuyệt vời hơn nữa.
Một nụ cười nhếch lên trên khóe môi anh khi anh nghĩ về cách Sue đã chia nhỏ nó, và anh tự hỏi chủ đề thảo luận tiếp theo của các cô gái là gì. Các ‘vị trí khác nhau’ để khiến một người vui vẻ. Có vài vị trị anh muốn thử với Sue nhảy tới trong tâm trí anh. Thứ gì đó khác chắc chắn là cũng đang dựng lên nữa. Nó đòi hỏi thêm một sự điều chỉnh khác nơi quần anh. Không phải hỏi khi Chase lại có một cuộc hôn nhân tốt đến chết tiệt như vậy.
Tâm trí Jason quay lại với cặp vợ chồng đã cãi nhau, những người sở hữu chiếc Saturn, và anh tự hỏi nếu Chase nói đúng về những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Có lẽ Andrewses chỉ là không gặp đúng người. Và rồi anh tự hỏi anh đang nghĩ về cái khỉ gì vậy.
Rẽ vào đường đậu xe của Sue, anh vẫy tay chào Ricky, một cảnh sát về hưu, anh đã nhờ ông ấy để mắt đến Sue trong khi anh ra ngoài. Sau lời nhận xét của Danny về Sue, Jason quyết định anh sẽ muốn người khác để chơi trò vệ sĩ. Đơn giản và dễ hiểu, cơ thể Sue là thứ quá đỗi quan trọng cần được bảo vệ khỏi bất cứ ai thậm chí chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ đánh cắp cô. Ricky đã sáu mươi tuổi, về hưu, đã lên chức ông nội, là ứng cử viên hoàn hảo. Ricky cũng thích quan sát ngôi nhà từ trong xe ô tô, và vì Sue luôn phàn nàn về việc bị ngắt ngang trong quá trình viết lách vậy thì đây là sự sắp xếp hoàn hảo.
Khi Jason cầm tập tài liệu lên, một bức ảnh của Michael Brighten, được chủ sở hữu chiếc Saturn cung cấp, trượt ra ngoài. Jason nhìn kỹ bức ảnh, cảm giác thất vọng trở lại châm chích dạ dày anh. Nếu gã này là kẻ chịu trách nhiệm mọi chuyện – và linh cảm của anh nói rằng chính là hắn ta – Jason muốn hắn bị tống vào tù càng sớm càng tốt.
Điều tra thêm về quá khứ của người đàn ông này cũng hé lộ cho Jason thêm nhiều điều: Một người vô cùng phù hợp với hồ sơ cá nhân của một kẻ giết người hàng loạt: một kẻ cô độc, bị lạm dụng khi còn bé, có rắc rối với pháp luật vì ngược đãi động vật nhưng chưa bao giờ đến mức phải hầu tòa.
Không phải Jason tin tưởng toàn bộ một hồ sơ như vậy. Bởi chuyện ngược đã động vật có thể chỉ cần nộp tiền phạt và thế là xong chuyện dù cho hắn ta có làm điều tồi tệ nhất với chúng.
Nhét bức ảnh trở lại tệp tài liệu, Jason đặt vứt nó qua băng ghế sau ô tô và quyết định gác lại vụ việc thay vào đó anh nghĩ về người phụ nữ gợi cảm đang chờ mình bên trong. Leo ra khỏi chiếc Mustang của mình, anh với lấy bó hoa.
Khi bước đến hiên nhà, đèn cảm biến bật sáng. Chúng không mấy khi được hoạt động kể từ khi tên quấy rối không quay lại, nhưng anh vẫn vui vì có chúng. Một phụ nữ sống một mình cần tất cả sự bảo vệ –
Nhưng Sue không còn sống một mình nữa. Cô có anh đây rồi.
Jason tra chìa vào ổ khóa cửa Sue và gọi lớn, “Anh đã về” – nhà – “đây!” Đây không phải nhà anh, nhưng giờ anh đang sống ở đây, sống trong một khoảng thời gian. Đó là điều anh đang làm. Và nó thật tuyệt. Không thể tuyệt hơn được nữa.
Nói dối.
Anh đóng cửa, thừa nhận những lý do đang đe dọa đến niềm hạnh phúc của mình. Là vì ánh mắt không tập trung của Sue. Là vì biết rằng ngay khi anh tìm thấy Mike Brighten/Braxton anh sẽ không còn lý do gì để tới nhà cô mỗi ngày nữa. Ồ, anh không nghi ngờ gì cô vẫn cần anh trong nhu cầu tình dục. Nhưng hãy đối mặt với nó: Mày không thể sống với một người tình được. Như một vấn đề thực tế, nó là một trong những thứ không-là-không của Jason.
Anh chưa bao giờ sống với bất kì ai. Thực sự thì hiếm khi anh ở lại qua đêm. Dĩ nhiên với Sue, thì khác.
Nhưng cô cần anh ở lại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không cần?
Anh gạt câu hỏi sang bên. Anh đang sống ở đây hôm nay, không cần phải lo lắng tới ngày mai làm gì.
“Em ở đây,” Sue gọi với ra từ trong phòng làm việc.
Jason bước vào phòng và đưa cho cô bó hoa hồng đỏ mà anh đã mua từ cửa hàng hoa. “Dành tặng cô gái của anh và một nhà văn nổi tiếng.” Anh đặt một nụ hôn lên môi cô.
Khi họ rời ra để thở, anh miết một ngón tay lên môi cô. “Anh vừa đọc xong cuốn sách của em hôm nay. Em đã có một kết thúc thật tuyệt. Anh thích nút thắt em đánh lạc hướng khi để kẻ gây án cài bẫy một người khác.”
“Anh thật sự thích nó sao?” cô hỏi, và anh nghe thấy nhiều hơn đó chỉ là một câu hỏi. Quan điểm của anh rất quan trọng với cô. Anh thật sự thích ý tưởng đó. “Khỉ thật, ừ, anh thích nó. Anh rất ngạc nhiên trước tài năng của em đấy.”
Sau vài nụ hôn sâu khác, anh bước theo cô vào bếp. Khi cô bước tới trước mặt anh, anh thấy cô mặc chiếc quần soóc hình vịt Daisy thứ đã khiến anh phát điên trong lần đầu tiên tới đây. Cô cúi xuống để tìm lọ hoa trong tủ. Hông cô vẫn đong đưa phía trên khi cô nhìn ra sau. “Anh tốt hơn là cẩn thận đấy,” cô nói.
“Vì cái gì cơ?” Mắt anh đang dán chặt vào mông cô. “Em mới là người nên cẩn thận. Em biết anh cảm thấy thế nào về mấy cái quần soóc rồi đấy.”
Nụ cười toe toét của cô đánh vào anh – theo một cách thật tuyệt. Ồ, cô đang giả vờ ngây thơ, nhưng vẫn có những tia lửa cháy sáng trong ánh mắt cô.
Cô chớp mắt. “Anh không biết hoa hồng đỏ mang ý nghĩa gì sao?”
Câu hỏi trôi nổi trong đầu anh. Anh biết anh sẽ phải nghĩ về nó sau, và có lẽ anh sẽ không mấy hạnh phúc khi tìm ra câu hỏi đó dẫn tới đâu, nhưng đang có thứ khác khiến đầu óc anh bận rộn hơn.
“Anh biết quần soóc mang ý nghĩa gì.” Anh bế cô lên và đặt lên quần bếp. “Nói cho anh là em không nhớ anh đã bảo những chiếc quần soóc khiến anh phát điên lên.”
Anh di chuyển tay lên chân cô bên dưới chiếc quần rách, mong muốn chạm được tới quần lót của cô. Thay vào đó anh tìm thấy thứ còn mềm hơn lụa. Anh cứng như đá.
“Ồ, em là một cô nàng hư hỏng nhé. Em không mặc quần lót.”
Sue mỉm cười, nhìn có chút rụt rè và vô cùng đài các. “Chỉ là một chút ngạc nhiên thôi. Cái đó, và...” Cô với đến túi quần sau và rút ra một chiếc bánh MoonPie.
“Rồi, giờ thì em sẽ nhận được sự bất ngờ,” anh nói. “Chỉ là nó sẽ không hề nhỏ chút nào. Thực tế thì, nó đang lớn dần lên trong khi anh nói chuyện đây.” Anh bắt đầu cởi quần soóc của cô ngay khi điện thoại đổ chuông. “Anh phải ném cái thứ này đi thôi!” Anh kiểm tra số. Là Chase. Bật mở máy, anh lên tiếng. “Đang bận. Để sau đi.”
“Đừng cúp máy. Chuyện quan trọng.”
“Việc tớ đang làm cũng thế.”
Bằng một tay anh tiếp tục cởi quần Sue. Những lọn vàng hé ra bên dưới khóa quần. Anh trượt một ngón tay vào trong quần cô... và vào bên trong cô. Cô đang ướt. Bắt gặp ánh mắt cô, anh liếm môi, một cử chỉ bóng gió cho chính xác những gì anh muốn làm với tình trạng ẩm ướt đó. Anh đang chuẩn bị ngắt máy khi những lời tiếp theo của Chase ngăn anh lại.
“Họ tìm thấy chiếc Saturn rồi.”
Jason tập trung ngay lập tức. “Tìm thấy rồi sao?” Anh rút tay khỏi quần Sue và gửi tới cô ánh mắt xin lỗi.
“Ừ. Và chúng đã sai. Tay họa sĩ không đứng sau vụ này đâu.”
Danh sách chương