“Cậu tìm thấy gì sao? Là gì vậy?” Chase hỏi.

“Từ ‘nghệ sĩ’ đây này. Nó ở đây hai lần liền. Gã được cho là đã mượn chiếc Saturn. Vợ của chủ xe nói anh ta là một nghệ sĩ đang gặp-vận-rủi. Và rồi Sue đã từng đề cập rằng cô ấy không thích anh chàng đang thiết kế bìa cho mình, Michael Braxton.” Jason ngừng lời để tâm trí mình hấp thu ý tưởng đó. “Người đó đã để hình Sue lên trang bìa. Nhà xuất bản thì nói đó là sự trung hợp, nhưng tớ nghĩ gã này bị ám ảnh bởi cô ấy. Cuối cùng khi tớ có được thông tin để liên hệ với hắn ta thì lại không thể liên lạc được. Tuy nhiên, tớ đã không để ý kỹ bởi vì hắn ta ở New York, nhưng...”

Nhận thức mới đột ngột ập đến và thiêu đốt anh. “Khốn kiếp! Người biên tập nói hắn chỉ làm hợp đồng thời vụ, thế có nghĩa là hắn thậm chí có thể không sống ở New York. Sao tớ lại không nhận ra mọi sự sớm hơn chứ?”

“Bởi vì không có tớ ở đây để giúp cậu.” Chase cười. “Này, tớ giỏi đấy chứ.”

Jason nhảy ra khỏi xe. Sau đó anh quay đầu về phía cửa xe. “Cậu có thể đưa Sue về nhà với cậu không? Tớ cần phải đi qua đó và thẩm vấn chủ chiếc Saturn.”

Chase cau mày. “Đang là đêm của tình dục và đồ ăn đấy, và vợ tớ có thể là người thắng giải Hứng tình nhất!”

“Tớ chỉ cần –”

“Đi đi,” Chase lẩm bẩm. “Nhưng cậu nợ tớ đấy, chết tiệt.”

***

Sue trượt đôi sandal màu đào khỏi chân và để chúng rơi xuống gầm bàn của Kathy. Ngón cân cô không còn bị thít lại nữa. Ngón chân và trái tim. Tim cô không ngừng cảm thấy bị thít lại kể từ khi cô và Jason làm tình.

“Thế cậu nghĩ sao?” Kathy nhìn cô.

Phải mất một giây để Sue nhớ ra họ đang nói về chuyện gì. “Dâu tây, được. Có lẽ cả kem whippied nữa. Nhưng xi rô? Không ổn!” Sue nhấm nháp ly Jack Daniels và để nó đốt cháy cổ họng mình. Ánh mắt cô di chuyển sang phía Lacy, người đang quan sát cô với một ánh mắt đầy-cảm-thông.

“Kathy đã kể cho cậu về đám mèo con của Jason chưa?” Sue hỏi. “Có một con mèo trắng và...” Chừng nào cô còn nói, cô sẽ không phải nghĩ nữa. Suy nghĩ có khả năng gây hại cho sức khỏe tinh thần của cô.

Lacy và Kathy quay sang nhìn nhau. Sue im bặt.

Tim cô thít lại lần nữa, vậy nên cô lại bắt đầu luyên thuyên. “Hai cậu có muốn nuôi mèo con không? Tớ chỉ dám cho chúng cho người nào tớ biết thôi. À, và các cậu đã đọc bài về phong thủy trong tờ báo hôm nay chưa? Nhớ cái cô chúng ta gặp ở một trong các buộc tiệc của cậu không, Lacy? Hình như cô ta là thầy bói thì phải?”

“Ý cậu là một trong mấy thứ-đồ-chơi của Jason Dodd á?” Lacy nhướn mày.

Khốn kiếp? Con gà biết bói toán đó là một trong hàng đống phụ nữ của Jason Dodd sao? Sue giơ ly rượu của mình lên và cố gắng đổi chủ dề. “Vì tình bạn!” Cả ba đều cầm ly lên và uống một ngụm lớn.

Khi Sue chờ cho đến khi ngụm rượu đốt cháy cổ họng mình qua đi, cô tự hỏi nếu như một ai đó, owrnowi nào đó, vào hôm nào đó nói. “Cậu đã nghe về vị tác giả bí ẩn đó chưa?” Ai đó sẽ nói. “Ừ, có phải cô ta là một trong mấy cô nàng đồ-chơi của Jason Dodd không?” Sue cảm thấy họng mình bỗng thít chặt.

“Ừ, tớ nghĩ cô Feng Shui đó từng là bạn gái Jason.” Kathy đồng tình.

Cần thay đổi chủ đề thôi. Đổi nhanh. “Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ?” Sue chưa bao giờ giỏi trong việc nhanh chóng thay đổi chủ đề.

Thay vì trả lời câu hỏi của côm Lacy và Kathy lại nhìn nhau lần nữa. “Thế, theo cậu thì thế nào? Nó có tệ như chúng ta nghĩ không?”

“Thế gì cơ?”

Họ lờ câu hỏi của Sue đi. Và rồi Kathy bắn cho Sue ánh mắt thăm dò. “Tớ đã bảo cậu rồi mà, cô ấy đang hôn mông con cóc đấy.” Kathy mím môi và tạo ra tiếng chép miệng.

“Tớ không hôn mông cóc!” Sue xoay xoay ly của mình và nhìn theo chỗ whisky xoay tròn.

Tệ thật đấy. Cô chưa hề dốc hết ruột gan mình. Thường thì cô là người đầu tiên làm vậy, vì cô thường kể cho Kathy và Lacy mọi thứ. Được rồi, cô không nói với họ về chồng cũ và cô nàng đồng tính kẹt bên trong anh ta; đó là bí mật cá nhân. Cho đến khi cô kể về Jason. Nhưng giờ tất cả tình yêu của cô dành cho Jason là thứ quá... đáng sợ để chia sẻ. Thậm chí còn đáng sợ hơn cả vụ li dị của cô. Bởi nếu cô nói về Jason, lăng kính màu hồng cô cố dựng lên sau khi họ làm tình sẽ sụp đổ. Cô không muốn mất nó bởi rồi thì cô sẽ lại thấy lần nữa sẽ tồi tệ thế nào khi bị phản bội. Và nó sẽ còn tệ đến thế nào nữa? Tệ hại. Cô vẫn yêu Jason Dodd. Sâu đậm. Hoàn toàn.

Lăng kính trượt đi. Cô đang yêu một người đàn ông sợ phải cam kết khi không đặt tên và không biết giới tính con mèo của anh ta. Và đừng quên, anh nghĩ phụ nữ sẽ cũ đi, một giọng nói thì thầm trong cô. Sue không chắc đó là trái tim hay lý trí cô. Nhưng nó không phải hóc-môn của cô. Không, tiếng nói khe khẽ đó không xuất hiện đêm hôm qua. Nó hẳn đã say sưa đâu đó sau sáu lần cực khoái rồi.

Sáu.

Sáu lần cực khoái tuyệt vời.

Bốn trong số đó là với bao cao su.

Thế có nghĩa là cô vẫn còn ba mươi hai lần lên đỉnh của anh nữa trước khi ánh sáng thiên đường vụt tắt.

Hoặc trước khi cô học được rằng cô đã sai. Và vì đã sai, cô sẽ học được rằng cô cũng chỉ là một món mới khác của Jason trong tuần, hoặc tháng, hoặc bất kể bao lâu trước khi cô trở nên mốc meo. Và cô hoàn toàn nghiêm túc về tiến độ của vụ bao cao su.

Jason không biết điều đó, nhưng khi những chiếc bao cao su hết, nếu cô không chắc về chuyện gì thật sự xảy ra giữa họ, à, anh sẽ trở thành lịch sử. Cô phải có vài quy tắc, lập kế hoạch cho trò chơi, cách thức cho sự điên rồ của bản thân. Đúng vậy. Nếu ba mươi sáu chiếc bao cao su ra đi mà không thể khiến một mối quan hệ tiến về phía trước, thì không gì có thể làm được.

Uống nốt ngụm JD cuối cùng trong đau đớn, và cô bỗng nhận ra sự im lặng đáng sợ. Đêm của các cô gái chưa bao giờ im lặng. Chưa bao giờ. Cô nhìn lên hai người bạn thân nhất của mình. Sự quan tâm đầy trong đôi mắt họ. Họ đã say Jack Daniels rồi sao? Sue cầm chai rượu lên.

“Tớ nghĩ chúng ta phải đánh bật nó ra khỏi cậu ấy thôi,” Lacy nói. “Lấy cho tớ cái vỉ đập ruồi đi.”

“Làm ơn đi,” Sue nói. “Chúng ta tới đây để nói về tình dục và đồ ăn. Không phải về chuyện sex của tớ với Jason.”

Họ hét lên cùng lúc.

“Gì vậy?” Sue hỏi.

“Cậu thừa nhận rồi!” Lacy nói. “Cậu vừa thừa nhận mình quan hệ với Jason đấy!”

“Ôi trời đất ơi!” Kathy đưa tay lên tim cô. “Đầu tiên là Lacy, và giờ là cậu. Cả hai cậu có biết thế nghĩa là gì không? Tớ thắng giải Hứng Tình nhất từ nay về sau!” Cô thở dài trong nỗi buồn giải tạo.

“Không nhanh thế đâu,” Lacy ngắt ngang. “Tớ đã có một tuần vô cùng chậm chạp. Và, ồ, tớ sẽ kể cho các cậu về cháu gái Chase.”

“Cậu đã có một tuần chậm chạp á?” Kathy hỏi. “Máy rung của tớ hỏng rồi đây này, và tớ không đủ can đảm để mua cái khác.”

“Không phải đây là cái thứ hai của cậu sao?” Lacy trêu chọc.

Kathy chọc khuỷu tay vào xương sườn cô. “Tớ sẽ chuẩn bị tang lễ và một vòng hoa. Tớ nghĩ có thể hai cậu sẽ qua vào hôm nào đó trong tuần tới và chúng ta có thể tìm nơi mai táng cho nó trong sân nhà tớ.”

Lacy và Kathy đều bật cười, và rồi họ nhìn Sue. Nụ cười của họ nhạt đi.

“Có chuyện gì vậy?” Lacy hỏi.

Sue chớp mắt ngăn những giọt nước mắt chực chảy và hít sâu một hơi run rẩy. “Máy rung của Kathy đã chết,” cô nói. “Tớ luôn khóc trong những đám tang.”

“Ôi làm ơn đi. Nói toẹt ra xem nào.” Kathy tóm lấy chai Jack Daniels.

Sue chớp mắt khiến vài giọt nước mắt thật sự tràn ra ngoài. “Jason hôn chồng cũ của tớ,” cô thú nhận.

Sau đó cô thú nhận về cô nàng đồng tính sống trong cơ thể chồng cũ của mình.

Sau đó cô thú nhận rằng cô yêu Jason Dodd. Sâu đậm. Hoàn toàn.

Và những lời thú nhận đến cùng rất nhiều nước mắt và nước mũi.

Nó chẳng lấy gì là đẹp đẽ.

***

Jason đến sở hy vọng sẽ có được bản sao của báo cáo, nhưng báo cáo vẫn chưa hoàn thành, và thứ duy nhất anh có thể đào được là địa chỉ chủ sở hữu chiếc Saturn.

“Thì tôi đang cố gắng giải thích chuyện đang xảy ra đây còn gì.” Jason nhìn Andrewses, chủ sở hữu chiếc Saturn vàng bị đánh cắp, đang hổn hển lấy hơi.

“Tôi đã bảo anh là thằng khốn đó vẫn giữ chiếc xe mà,” Kay Andrews gầm gừ với chồng cô ta. “Tôi không thể tin nổi anh đủ ngu ngốc để cho hắn ta mượn xe.”

“Tôi không nói là anh ta đã lấy nó,” Jason lặp lại. Không phải anh mong đợi họ lắng nghe mình, khi mà họ dường như chỉ đang tập trung làm tổng thương nhau. “Tôi chỉ cần vài –”

“Cậu ta là bạn thân nhất của tôi từ hồi trung học,” Andrews ngắt lời. “Chỉ bởi vì cô không có bất kỳ người bạn nào...”

“Tôi sẽ có nếu anh không dọa cho họ chạy sạch,” vợ anh ta bắn trả.

“Nếu cô đang đề cập đến Lily, cô ta đã định đập tôi bằng một cái chảo rán đấy!” Người đàn ông liếc nhìn Jason. “Anh sẽ không bắt cô ta chứ?”

“Có thể,” Jason thừa nhận, sau đó ngậm miệng lại. Anh nhớ Katy đã đề cập đến vụ mụn cóc với Sue. Và cả Lacy cũng có chiến-dịch chống lại Jason. Có phải tất cả mấy cô bạn gái xấu xa đề có mối quan hệ với nhau không?

Người chồng tiếp tục. “Nói cho cô ta biết tôi không bị điên khi nói rằng con khốn đó không được quay trở lại nhà tôi nữa.”

Không sẵn sàng cướp lời, Jason nhún vai, sau đó theo dõi cặp đôi ném vào nhau những lời lăng mạ.

Giờ thì đây hẳn là điển hình của một cuộc hôn nhân tốt đẹp, Jason nghĩ.

“Xin lỗi,” Jason nói sau đã nghe đủ. “Tất cả những gì tôi cần là vài thông tin. Tên anh ta là gì? Anh ta có bất kỳ người thân nào trong thành phố không? Nếu tôi nhớ đúng, tôi từng nghe nói anh ta chỉ mới quay lại thành phố. Anh có biết anh ta tới từ đâu không?”

“Tôi biết hắn ta muốn tới đâu,” người vợ ngắt ngang. “hắn ta nghĩ mình chỉ cần cứ ở lại đây.”

“Ừ, và sau khi tôi nói là cậu ấy có thể ở lại, tôi đã nói lại rằng không thể bởi vì vợ tôi –”

“Vợ anh mệt mỏi với những người bạn quỵt nợ của anh lắm rồi.” Cô ta lao khỏi phòng, và Jason quyết định anh sẽ không nhớ tới cô ta. Anh chồng trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn.

“Xin lỗi,” anh ta nói. “Cô ấy đang bị hội chứng tiền kinh nguyệt. Cô ấy bình thường không xấu tính thế.”

Jason gật đầu nhưng không muốn lãng phí thêm thời gian. “Bạn của anh –”

“Vợ tôi không thích cậu ta bởi vì cậu ta là người tốt nhất trong hôn lễ đầu tiên của tôi. À, cậu ấy có chút kỳ lạ và đôi khi, phải, cậu ta có chút lười biếng. Nhưng, tôi cảm thấy tiếc cho cậu ấy. Cha mẹ cậu ấy qua đời cách đây vài năm và tôi không nghĩ cậu ấy có bất kỳ người thân nào có thể chu cấp được. Nhưng Mike là một người tốt –”

“Mike?” Jason nhớ Michael Braxton là tên anh chàng họa sĩ thiết kế. “Họ của anh ta là gì?”

***

Đã là mười một giờ khi anh gõ cửa nhà Chase. Chase ra mở cửa, và Jason nhét một chiếc túi vào tay anh.

“Gì vậy?” bạn anh hỏi.

“Đồ dùng.” Jason cười toe toét khi cảm nhận sự rắc rối hiển hiện trên mặt bạn anh. “Lời xin lỗi vì tớ đã cư xử như thằng ngốc.”

“Cậu lúc nào chả ngốc.” Chase nhìn xuống chiếc túi. “Uồi, Sâm-panh, kem whipped, siro sô-cô-la, kẹo M&m, và...” Anh thò tay vào túi lấy ra thứ gì đó. “Một hộp MoonPie[43]?” Lông mày anh nhíu lại.

“Chút sáng tạo thôi mà,” Jason nói.

Chase nhìn chằm chằm hộp bánh trong một giây. “Tớ sẽ phải nghĩ về cái này một lúc mất.”

Jason bật cười.

Chase đặt bánh xuống. “Có lẽ cậu nên mang chúng về nhà với cậu đi.”

“Tớ có một đống giấu trong ô tô rồi.”

Chase lắc đầu, sau đó quay lại công việc. “Cậu tìm được gì tối nay về tay họa sĩ?”

“Tớ nghĩ là cùng một gã đã mượn chiếc Saturn. Người bạn anh ta đã lái chiếc xe bị đánh cắp chỉ vừa mới quay về từ... New York. Và bên cạnh đó. Tên anh ta là Mike Brighten. Tay họa sĩ thì tên Michael Braxton.”

“Một chiếc bút và ít mực là thay đổi được giấy phép lái xe hay thẻ an sinh xã hội rồi.” Chase đồng ý. “Cậu đã từng gặp anh ta chưa?”

“Hắn lẩn như trạch ấy.” Jason cau mày và bước vào nhà. Con chó xấu kinh của Lacy, Fabio, con vật có thói quen xấu là cắn ống quần anh và nhay. “Sue đâu nhỉ?”

Nụ cười của Chase biến mất. “Trong phòng làm việc với Lacy,” anh thì thầm. “Cô ấy có vẻ không được vui.”

“Ai cơ? Sue không vui sao?” Jason – và con chó giờ đang dính lằng nhằng vào nhau khi anh lê bước vào nhà.

“Ừ. Khi tớ lái xe đưa cô ấy và Lacy về đây, mắt cô ấy sưng húp, như thể vừa mới khóc vậy.”

Dạ dày Jason quoặn lại. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tất cả những gì tớ biết là Lacy xin lỗi trước vì sẽ giết cậu. Tớ không thể có thêm thông tin gì khác bởi Sue vẫn đang ở đây.”

“Không!” Jason nuốt xuống sự thất vọng. “Bọn tớ vẫn ổn mà!” Anh bắt gặp ánh mắt Chase. “Chuyện gì có thể xảy ra chứ?”

Anh không chờ bạn trả lời. Bước về phía phòng làm việc, kéo con chó theo chân. Lo lắng hơn bản thân muốn thừa nhận, anh gõ cửa nhưng không chờ để được mời vào.

“Ai –?” Lacy cau mày khi trông thấy anh.

Jason lờ cô ấy đi. Sue đang ngồi trên sàn nhà, chan trần, đôi sandal của cô đặt bên cạnh. Một trong những con mèo của Lacy đang cuộn tròn trong lòng cô. Cô không khóc, nhưng mũi đỏ ửng. Đỏ vì khóc. Chết tiệt.

“Có chuyện gì vậy?” Anh buột miệng.

Sue lắc đầu. “Không có gì.” Dịch con mèo màu cam khỏi lòng, cô đứng lên và vuốt thẳng chiếc váy đang mặc dù hành động đó là thừa. Quỷ thật, chiếc váy trông thật tuyệt trên người cô. Hoàn hảo. Cô thật hoàn hảo.

“Em chắc chứ?” anh hỏi.

“Chắc.” Cô quay lại để chỉnh trang quần áo – dấu hiệu chắc chắn rằng cô đang nói dối. Anh đã học được từ Maggie rằng khi vuốt thẳng trang phục vốn đã thẳng hoàn toàn giống như việc lau một chiếc bàn đã sạch bóng vậy. Có điều gì đó khiến Sue bận lòng. Và sự không thoải mái của cô cũng đang bắt đầu truyền sang anh.

“Không có chuyện gì đâu,” cô nói lại, bồn chồn. “Chase nói anh đã tìm ra manh mối gì đó về tay họa sĩ thiết kế bìa. Anh có tìm hiểu được gì không?”

Chase bước vào phòng và đi thẳng tới chỗ vợ. Giống như miếng Lego được gắn nam châm vậy, hai người đó không thể ở cùng một phòng mà không dính lấy nhau.

Ánh mắt Jason quay trở lại đôi mắt sưng húp của Sue. Anh quyết định sẽ cất câu hỏi để dành sau này và nhớ ra cô đã hỏi gì, anh giải thích cho cô những gì anh phát hiện được. Anh kết thúc khi lên tiếng, “Anh đã gọi Danny tới vào ngày mai trong khi anh qua chỗ vài nghi phạm.”

“Được ạ.” Sue vồ lấy đôi dép của cô và nhìn Lacy. “Bọn tớ phải đi đây. Hai người cũng đã mệt lử rồi. Cảm ơn vì... mọi thứ.” Có rất nhiều ý nghĩa trong những từ cuối cùng đó.”

Jason quan sát hai người phụ nữ giao tiếp bằng ngôn ngữ bí mật của phái nữ. Cái quái gì Sue đã nói cho Lacy biết mà lại không muốn anh nghe được chứ?

Ánh mắt Lacy lườm anh. Jason không nói được ngôn ngữ không lời của phụ nữ, nhưng anh không phải mù hay điếc mà không nhận ra sự khinh khỉnh rành rành của cô.

“Gì nào?” anh hỏi.

“Chúng ta đi thôi,” Sue xen vào. “Họ mệt rồi.”

Lacy liếc nhìn bạn mình. “Tớ không mệt.” Ánh mắt cô chuyển trở lại phía Jason. “Nhưng tớ có thôi thúc đang muốn làm xúc xích đây.”

Mối đe dọa rành rành, và Jason nhìn Chase với hy vọng cậu ta có thể giữ vợ mình lại.

Sue vớ lấy túi xách của mình. “Tớ không biết là cậu biết làm xúc xích đấy.”

“Ừ, tớ có làm đấy.” Lacy nói tiếp khi vẫn đang nhìn chằm chằm Jason.

Chase cười khùng khục, nhưng anh vòng tay quanh người cô vợ đang đầy giận dữ của mình như thể muốn giữ cô lại, chỉ trong trường hợp cô gây nên cái chết cho Jason.

Sue tiến lại gần hơn. Jason lờ Lacy đi và hôn Sue, là điều lẽ ra anh nên làm ngay khi vừa bước vào phòng. Không phải một nụ cười chào mừng là điều anh từng bị phàn nàn bởi bất kỳ người phụ nữ nào trong quá khứ và phải thề rằng anh sẽ không lặp lại cùng sai lầm như vậy với Sue.

Cũng chẳng phải chuyện về cánh tay phải của Chase. Anh không muốn kết hôn; anh chỉ muốn khiến Sue hạnh phúc. Cô cần anh. Và nếu anh có thể làm những điều đúng đắn, cô sẽ cần tới anh trong một thời gian rất rất dài.

Có lẽ thậm chí còn hơn thế nữa.

“Em sẵn sàng đi chưa?” anh hỏi. Anh biết bản thân mình thì đã sẵn sàng rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện