Cô là cô nàng khó tính có vấn đề trong việc tin tưởng, nhưng là cô nàng khó tính dễ thương nhất mà anh từng biết.

“Dĩ nhiên là anh sợ. Em đang khống chế anh bằng một chiếc tampon. Không gì sợ hãi hơn một phụ nữ đang ‘đến tháng’.” Anh quay người lại và tim anh ngừng đập khi trông thấy khẩu súng.

Một cách bản năng, anh bắt lấy cổ tay cô và đẩy khẩu súng xuống sàn. “Em đang làm cái quái gì vậy?”

Anh đá khẩu súng đi.

“Thấy không? Em đúng nhé,” cô nói.

“Đúng gì?” Anh kiểm tra khẩu súng xem có đạn không và huyết áp của anh tăng vọt khi anh tìm thấy nó chưa được lên đạn. Nhưng bên dưới vẻ điềm tĩnh của mình anh đang giận sôi lên. “Em bị điên không? Em không bao giờ được chĩa súng vào bất kỳ ai trừ khi em có kế hoạch sử dụng nó.”

Cô mỉm cười đắc thắng. “Đâu mà. Em có sử dụng nó đấy chứ.” Cô giơ hộp tampon lên. “Nhưng anh đâu biết chắc, phải không?”

“Chết tiệt. Sue. Em không được chơi súng.”

“Nó chưa lên đạn.”

“Anh không nói thế. Em luôn mang vũ khí trong túi suốt đấy à?”

“Ai đó đang cố giết em.”

“Em có giấy phép sử dụng không?”

“Em có môt cái.” Sự phẫn nộ len lỏi trong giọng cô.

Jason không nhận ra cô đang dần tức giận. Người phụ nữ này vừa chĩa súng vào đầu anh. “Có một giấy phép không có nghĩa là em được quyền mang theo nó trong túi xách.”

“Anh chỉ đang nổi điên lên bởi vì em đã đúng.” Cô giơ chiếc tampon lên trong tay. “Anh nghĩ em chỉ có một cái tampon, và vì thế anh tin nó là một cái tampon, nhưng khi anh trông thấy khẩu súng thì anh nghĩ đó là một khẩu súng.”

“Anh nổi điên bởi vì em nghĩ cái này là đồ chơi!” Anh lắc khẩu súng.

“Quan điểm của em là,” cô nói tiếp, “nếu ai đó chĩa thứ gì đó vào đầu bạn và nói nó là một khẩu súng, bạn sẽ tin điều đó.”

“Em có biết có bao nhiêu tai nạn từ một khẩu súng chưa lên đạn đã giết người ta khi họ làm điều gì đó ngu ngốc như thế này không?”

“Nhưng em biết nó chưa lên đạn.”

“Em có nó bao lâu rồi?”

“Em mua nó hôm thứ sáu tuần trước.”

“Em đã bao giờ tập bắn súng chưa?”

“Rồi,” cô nói. “Được rồi, chỉ một lần, nhưng –”

“Em có sử dụng nó nếu em phải làm vậy không?” Anh lao vào bếp và đặt khẩu súng vào trong ngăn kéo. Sau đó, anh quay lại với cô.

Cô cựa quậy bên dưới anh mắt soi xét của anh. “Em nghĩ em có thể dọa một kẻ nào đó đủ để hắn tránh xa.”

“Không có đâu. Nhiều người nổ súng dù họ không chủ định làm vậy. Và vì Chúa, đừng bao giờ thử làm vậy, thậm chí cũng đừng nghĩ đến việc bắn thứ gì đó, hay ai đó!”

Cô đang thực sự bị tổn thương, trông cực kỳ giận dữ. Và rồi cô sầm sập lao về phía hành lang.

Khốn kiếp. Anh đã quá nặng lời với cô. Anh dợm bước theo sau cô, và rồi dừng lại. Anh không quá nặng lời. Súng không phải đồ chơi. Cô chỉ đang nổi điên thôi.

Cô quay phắt lại và đối diện với anh. Ánh nhìn giận dữ của cô nhạt dần. Giờ thì cô chỉ trông như đang bị tổn thương. Điều đó còn khiến anh cảm thấy khủng khiếp hơn nữa. “Sue, anh xin lỗi –”

“Anh nói đúng. Em không nên chĩa súng vào anh. Em đã không suy nghĩ thấu đáo. Em có lẽ không nên có một khẩu súng, nhưng em...” Anh có thể trông thấy nó – cô sắp khóc rồi. “Ai đó đang đe dọa giết em. Em phát hiện ra bạn trai mình đã kết hôn và lừa dối em cùng lúc.”

“Bạn trai cũ,” anh sửa lại.

“Anh nói với em là em viết không đủ chân thực, và anh... không đặt tên cho con mèo của mình, và em biết em cuối cùng cũng sẽ kết thúc như mẩu bánh mì thừa mà thôi.”

Anh cười toe toét. “Tin anh đi, em sẽ không bao giờ phải lo lắng về mẩu bánh mì thừa đó đâu.” Và rồi, sự hy vọng ánh lên trong mắt cô, và nụ cười của anh nhạt dần. Anh kéo cô vào vòng tay mình. “Anh xin lỗi vì đã nổi điên lên.”

Cô tựa vào ngực anh như thể đó là nơi cô thuộc về. Anh vùi mặt vào mái tóc thơm mùi dầu gội của cô. “Em nói đúng. Anh đã nghĩ đó là cái tampon, nhưng ngay lúc anh trông thấy khẩu súng anh đã nghĩ đó là khẩu súng.” Anh chạm tay lên vai cô. “và anh không bao giờ nên xúc phạm việc viết lách của em. Em là một nhà văn giỏi.”

Cô ngẩng đầu lên. “Anh chỉ nói vậy bởi vì anh muốn em ngủ với anh.”

“Không, anh nói vậy bởi vì đó là sự thật.’

Đôi mắt xanh của cô sáng lên với những giọt nước mắt không rơi khi nó gặp ánh mắt anh. “Quá tệ. Anh đã suýt thành công rồi đấy.”

“Thật sao?” Anh cúi xuống hôn cô, nhưng chuông cửa đã ngắt ngang. Anh gầm lên, “Anh sẽ giết bất kỳ ai đang đứng ngoài cửa.”

“Đây, dùng cái này đi.” Cô thả miếng tampon vào tay anh và bước lên phía trước.

Anh tóm lấy cô. “Anh sẽ mở cửa, nhớ không?” Anh tung miếng tampon về phía cô và với lấy khẩu súng của mình trong bao trước khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Là nhân viên FedEx,” anh nói. “Em có đợi thư từ gì không?”

“Nếu anh ta trông đẹp trai, tóc vàng, trông như vận động viên cử tạ, thì có. Đó là Hunky đấy.”

Jason lườm cô. “Em qua lại với nhân viên FedEx à?”

“Không, nhưng ý đó khá hay bởi vì anh ấy trông rất được.” Sue lướt qua và nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đúng anh ấy rồi.” Cô nhét miếng tampon vào trong túi áo Jason và ra mở cửa. Jason đứng lùi lại và lắng nghe.

“Chào người đẹp,” anh chàng FedEx lên tiếng.

“Anh khỏe không, Hunky?”

“Vẫn đau khổ lắm, kể từ khi em từ chối đi chơi với anh,” anh chàng FedEx nói. “Anh thực sự có thể giúp em trong mấy cảnh... sex đấy.”

Jason bước đến ngưỡng cửa bên cạnh Sue. Nụ cười của anh chàng FedEx nhạt hẳn đi.

Giật lấy tấm danh sách khách hàng của anh ta, Jason đưa nó cho Sue. “Ký đi để anh chàng này có thể đi gặp khách hàng tiếp theo của mình.” Anh lục túi lấy ra một chiếc bút, quên mất rằng đó là danh sách điện tử.

Sue nhìn chằm chằm vào tay anh và cười toe toét. “Em...nghĩ cái đó cần mực đấy.”

Jason nhìn xuống chiếc tampon. Anh chàng FedEx phá ra cười. Jason ném cái tampon qua vai.

Sue ký vào danh sách và đưa trả lại. Anh chàng FedEx giơ 2 ngón tay chào và rời đi.

Khi Sue đóng cửa, Jason lườm cô. “Cái tên khốn kiếp đó vẫn thường tán tỉnh em thế à?”

“Em cược là anh ấy đang tự hỏi liệu anh có luôn mang theo băng vệ sinh trong túi áo không đấy.”

“Buồn cười nhỉ.” Jason nói.

“Ừ, cũng kiểu buồn cười phết.” Sue tập trung vào chiếc phong bì. “Thư từ Melissa. Đây có lẽ là bản sao trang bìa cuốn sách mới của em. Họ đã viết sai chính tả tên em và phải làm lạ toàn bộ. Melissa đã đăng nó lên trang web của em.” Cô xe mở phong bì và lướt nhìn nhanh. “Anh có muốn đọc bản chính thay vì bản thảo không?”

“Chắc rồi.” Jason lườm cái cửa thêm lần nữa trước khi lấy cuốn tiểu thuyết. Anh nghiên cứu trang bìa, có một con chuột nằm ở trên đầu, nhưng phía sau là hình ảnh mái tóc và ẩn hiện phía sau một cánh cửa và nhìn ra ngoài. “Anh thích nó.” Anh nhìn chằm chằm cuốn sách, sau đó nhìn lên, nhận ra tại sao anh lại thích nó. “Nó là em.”

“Cái gì là em?” cô hỏi.

“Cô gái trên trang bìa. Đó là em. Được rồi, nó trông giống em.”

“Không, nó...” Sue giật lấy cuốn sách từ anh. “Không phải.” Cô cau mày. “Chết tiệt. Nó trông giống em, phải không?”

“Thế thì tệ lắm à?” anh hỏi.

“Vâng. Em không muốn mọi người nghĩ em tự phụ khi đặt ảnh mình làm ảnh bìa. Và bên cạnh đó, nhân vật nữ chính trong truyện của em không có chút nào giống em cả.” Cô gõ gõ tay vào cuốn sách. “Em biết ngay em không thích tay thiết kế bìa mà. Em cược 50 đô là anh ta làm thế này bởi vì em đã không đập anh ta một trận. Em sẽ gọi cho Melissa, và nếu cô ấy đứng sau chuyện này, em sẽ bắn cô ấy.”

Ngay khi Jason quyết định biên tập viên của Sue – người vẫn chưa gọi lại cho anh để cung cấp thông tin về người thiết kế bìa – sẽ biết tay anh.

***

Vài giờ sau, jason nhìn xuống hành lang tới nơi Sue đang ẩn náu lần nữa. Anh đã để lại lời nhắn thứ ba cho biên tập của Sue, dập máy, anh gọi lại cho đại diện của cô. Anh và Sue đã nói chuyện với người phụ nữ đó trong một lúc. Đại diện/truyền thông của Sue thề rằng cô ta không biết gì về phần bìa sách và nói cô ta sẽ kiểm tra lại, và cô ta hứa sẽ gọi lại cho Jason ngay khi biết thêm điều gì. Tất nhiên, ‘sớm’ của cô ta không khiến Jason vừa lòng. Điện thoại đổ chuông lần thứ sáu và Jason dập máy.

Hitchcock nhảy xuống khỏi sofa và vờn quanh chân Jason. Jason ngắt di động và cúi xuống vuốt ve nó. Con mèo, biết có một con mèo khác trong phòng làm việc của Sue, nên dường như tỏ ra khá khó chịu. Jason thong cảm với nó. Anh cũng đang cảm thấy khó chịu. Thở dài, anh cầm lên bản báo cáo của mình và nhìn chằm chằm vào tên nghi phạm. Điện thoại của anh đổ chuông. “Jason Dodd đây,” anh trả lời.

“Vâng. Tên tôi là Carl Jetton. Tôi là biên tập viên của Sue Finley.”

Ban đầu anh chàng tỏ vẻ khá khó chịu, nhưng khi Jason giải thích về mối đe dọa thực sự Carl lập tức thay đổi thái độ.

“Để xem nào, anh có thể nói chuyện với trợ lý biên tập của tôi,” anh ta nói. “Nhưng tôi có thể nói với anh là anh ta không dính dáng gì đến chuyện này. Anh ta có thể khó chịu với tác giả, và tôi biết anh ta thường thô lỗ với Sue. Nhưng khi tôi gọi để khiển trách, anh ta đã xin lỗi. Anh ta chỉ trẻ tuổi và kiêu ngạo thôi.”

“Cuối tuần vừa rồi anh ta có xin nghỉ ngày nào không?” Jason hỏi. “Không. Anh ta ở đây từ tám giờ đến gần sáu giờ mỗi ngày.”

Jason cầm sách của Sue lên và nhìn chằm chằm vào phần bìa. “Anh có nhận ra rằng người thiết kế bìa – tôi tin đại diện của cô Finley đã nói tên anh ta là Michael Braxton – đã đặt hình cô Finley lên phần bìa không?”

“Để xem nào, tôi nghĩ đại diện của Sue đề cập đến chuyên này, và phải, nó trông gần giống cô ấy, nhưng thẳng thắn mà nói tôi nghĩ đó chỉ là sự trung hợp thôi.”

Jason còn lâu mới tin đó chỉ là sự trùng hợp. “Và anh Braxton nói sao?”

“Trợ lý của tôi đã cố gọi cho anh ta nhưng không được. Thành thật mà nói, tôi không biết rõ anh ta. Anh ta chỉ làm theo hợp đồng thời vụ tại nhà thôi. Đây là lần đầu tiên anh ta làm việc với chúng tôi. Nhưng... anh ta được một người chúng tôi biết giới thiệu. Anh ta sẽ không phải là người quấn rối cô tác giả đâu.”

Jason cau mày. “Tôi nghe nói anh ta đã rất gay gắt với cô Finely khi cô ấy tới đó vài tuần trước, và anh ta trông có vẻ khó chịu vì cô ấy không mấy bận tâm.”

“Này, vậy là anh đã gặp cô tác giả phải không? Cô ấy tuyệt đẹp nhỉ. Vẫn độc thân nữa chứ. Theo đuổi cô ấy đâu phải tội ác đâu.”

Nó là tội ác đối với Jason. “Tôi vẫn muốn nói chuyện với anh ta.”

“Được rồi. Ngay khi tôi gặp anh ta, tôi sẽ bảo anh ta gọi cho anh.”

Jason đặt sách của Sue xuống. “Cho tôi số điện thoại của anh ta thì sao?”

“Tôi không có số, nhưng tôi sẽ hỏi ai đó để lấy số cho anh.”

“Tốt.”

“Có lẽ là mai.”

Jason cau mày. Hitchcock nhảy lên hạ cánh cái uỵch trên tủ đồ. Jason nhăn nhó, bế con mèo vào lòng và vuốt ve phía sau tai nó. “Lấy được số càng sớm càng tốt nhé.”

Khi Jason gác máy anh nhìn xuống danh sách nghi phạm của mình. Ánh mắt anh lần nữa trở lại với cái tên Benny Fritz. “Theo mày thì sao?” anh hỏi con mèo. “Có phải Quý ông Giày Lười là gã chúng ta đang tìm không?”

***

“Em không biết anh thế nào, nhưng tôi thì đang chết đói đây.” Sue ngọ nguậy ngón chân. Đã gần tám giờ tối thứ tư. Jason đã chọn nhà hàng trong tuần vừa rồi, hôm nay đến lượt cô. Cô chọn một trong những nhà hàng phục vụ nhạc jazz. Dù lý do tại sao cô chọn nó vẫn khiến cô không khỏi thắc mắc.

“Ừ, anh cũng đang chết đói đây.” Anh dừng đèn đỏ và nhìn cô.

Cô biết thứ anh muốn không chỉ là đồ ăn. Anh phải chờ bao lâu nữa đây? Anh đã hỏi vậy.

Nếu chiều nay là dấu hiệu thì cũng không còn lâu nwuax đâu. Cô đã sẵn sàng đáp lại những nụ hôn của anh, những cái vuốt ve của anh... và buông thả mình còn nhiều, nhiều hơn nữa.

“Tới rồi.” Sue chỉ vào dấu hiệu đèn neon đang nhấp nháy. Cô nhận thấy Jason đang quan sát gương chiếu hậu. “Chúng ta bị theo dõi à?”

“Không, anh chỉ kiểm tra thôi.” Anh cho xe vào bãi đậu và nhìn lên tấm biển. “Chúng ta ăn trong một vũ trường tên gọi Duck Fuzzy sao?”

“Đừng có đánh giá một cuốn sách qua tiêu đề. Em... em thường xuyên đến đây.”

Một nụ cười sáng lên trong mắt anh. “Em sẽ nhảy với anh chứ?”

Cô nghĩ về việc được ở trong vòng tay anh, di chuyển áp vào anh trên nền vài điệu nhạc nhẹ... và lắc đầu. “Không, chúng ta tới để ăn thôi.”

Họ bước vào trong. Bầu không khí khá tối và ồn ào, nhưng Sue nhớ nó. Một làn sóng của sự quen thuộc trào qua cô. Những kỷ niệm của cô và Collin. Sue chờ nỗi đau ập tới, nhưng thật ngạc nhiên, chỉ còn sự hối tiếc ở đó.

“Sao em tìm được chỗ này?” Jason hỏi sau khi họ đã ngồi xuống bàn.

“Em tình cờ bắt gặp nó khi em viết cuốn sách đầu tiên. Nam chính là một ca sĩ nhạc đồng quê miền Tây, và Collin cùng em đến đây mỗi tối thứ sau để em có thể hòa mình vào bầu không khí. Ngay cả khi em đã hoàn thành cuốn sách, bọn em vẫn giữ thói quen đến đây ăn và nghe nhạc. Bọn em thậm chí còn khiêu vũ với mọi người nữa.”

Jason nhìn chằm chằm cô với biểu hiện kỳ lạ trên gương mặt.

“Gì?” cô hỏi.

Anh nhún vai. “Đây là lần đầu tiên em nói bất cứ điều gì về chồng cũ với anh.”

“Anh ta không phải đề tai ưa thích của em.”

“Nhưng nghe có vẻ như em đã từng hạnh phúc – dù chỉ trong một khoảng thời gian.”

Câu hỏi làm đầu óc cô lùng bùng. “Nó cũng không hoàn toàn tồi tệ,” Sue liếc nhìn menu, ngạc nhiên thấy đó là sự thật.

“Anh nghĩ anh thích nghĩ là nó tồi tệ hoàn toàn hơn,” Jason càu nhàu.

Cô nhìn anh qua tờ menu. “Em không thể hình dung được anh là kiểu người ghen tuông đấy.”

“Không hề.” Anh cau mày. “Em chọn loạn bít tết nào?”

Cô và Jason dùng xong bữa tối trước khi ban nhạc bắt đầu. Những miếng thịt bò ngon hơn bao giờ hết. Vị vang đỏ bổ sung cho vị cay của miếng thịt bò, và Jason vét sạch đĩa của mình và dọn luôn cả đĩa của cô.

Anh đã hỏi cô có nổi điên không nếu anh ăn vài miếng khoai tây chiên của cô. Cô bật cười. “Em đã bảo anh nó không phải do khoai tây rồi mà.”

“Ừ, nhưng lần cuối anh ăn chúng anh đã đã kết thúc bằng đủ thứ rắc rối. Bị bà ngoại dưa chuột thụi cho tơi bời.”

Khi đĩa của họ đã sạch trơn, anh gọi bánh kem sô-cô-la tráng miệng.

“Đây.” Anh đưa chiếc thìa có miếng bánh trên đó cho cô.

Sue nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngọt và nghĩ về lượng calo. “Không, em đã ăn quá nhiều sô-cô-la hôm nay rồi.”

Anh cau mày. “Anh gọi nó chỉ để được xem em ăn mà. Một chiếc thìa và món tráng miệng đâu phải tội lỗi gì đâu.”

Sự nóng bỏng trong mắt anh nói với cô rằng anh đang nói sự thật. Nó cũng gần như đang nói với cô anh đang thưởng thức sự dằn vặt của cô.

“Được thôi, em sẽ thêm món tráng miệng đầy tội lỗi vào danh sách vấn đề của anh.”

“Này.” Anh nhún vai. “Em và sô-cô-la đã khiến anh như vậy đấy chứ.”

“À, anh sẽ phải tự giải quyết chỗ sô-cô-la đi. Em béo rồi.” Sue cầm ví lên và đặt thẻ tín dụng lên bàn. “Em trả tiền, nhưng em vào nhà vệ sinh đã.”

Anh túm lấy eo cô và kéo cô lại gần cho một nụ hôn. Nhẹ nhàng, ướt át. Và rồi anh lại kéo cô xuống cho một nụ hôn khác. Nhận ra chuyện này xảy ra mới dễ dàng làm sao, cô lùi lại. Chính xác là cô đã sẵn sàng để cái gì xảy ra? Không có ‘nó’. Không, cô chỉ phải tán tỉnh bằng những khả năng để khiến ‘nó’ xảy ra. Có sự khác biệt lớn đấy. Nhưng anh liệu có nhận ra sự khác biệt không?

Cô ngồi lại xuống ghế của mình.

“Thế là sao?”

Sue cắn môi. “Em đang vui thôi. Chuyện này” – cô vẫy vẫy tay giữa họ - “vui. Nhưng...”

“Nhưng sao?” anh hỏi.

“Em không muốn anh nghĩ là e... là em đã thay đổi suy nghĩ về... anh biết đấy. Chúng ta.” Cô cần thêm thời gian. “Chúng ta bây giờ,” cô nói tiếp. “Đặc biệt là chúng ta tối nay.”

Anh cau mày. “Để xem anh có thể dịch câu đó ra không nhé.” Anh ngừng lời. “Em không muốn anh nghĩ là mình sẽ may mắn tối nay.”

Cô đỏ mặt và nhìn quanh xem có ai nghe thấy không. Không ai có vẻ như đang nghe cả. “Phải.”

“Anh đã sợ đó chính là ý em mà.” Anh ngả người ra sau và nhìn chằm chằm. Sau đó anh nghiêng người lại. “Anh không biết em đang mong đợi gì. Anh –”

“Em lẽ ra không nên để anh hôn em. Em –”

Anh nắm lấy tay cô. “Để anh nói hết được không?” Khi cô ngậm miệng lại, anh quan sát cô. “Trả lời anh. Anh có đang tiến gần tới may mắn của mình hơn đêm qua không?”

Cô không thể nói dối. “Có.”

Anh nở nụ cười ấm áp, quyến rũ. “Vậy thì anh đoán là anh sẽ hạnh phúc với điều đó là được rồi.”

“Anh chấp nhận thế sao?” cô thì thầm.

“Anh đã nói với em rồi – anh sẽ luôn tôn trọng kể cả khi em nói không.”

Cô cho anh cái nhìn dò xét qua hàng mi. “Nhưng anh vẫn sẽ không ngừng cố gắng?”

“Ồ, quái quỷ là không đâu.” Anh cười toe toét. “Không khi mà anh biết mình đang tới gần hơn rồi.”

Cô đảo mắt, nhưng sâu trong cô cảm thấy chút hồi hộp nho nhỏ. “Được rồi, nó sẽ không xảy ra tối nay đâu.”

“Tối nay hơi sớm.”

Sự hồi hộp của cô nhạt đi đôi chút. “Đây không phải trò đùa đâu nhé. Em đang cố nghiêm túc đấy. Em không muốn anh nghĩ em đang chơi trò đấu trí với anh.”

Anh nắm lấy tay cô. “Anh biết em không chơi trò đấu trí gì cả.” Anh siết tay cô chặt hơn. “Xem nào, ý anh là... bất cứ khi nào nó xảy ra, anh chắc chắn rằng nó sẽ đáng để chờ đợi.”

Cô gật đầu. Và rồi, đột nhiên cảm thấy vụng về khi nói chuyện tình dục với anh, cô rút tay ra và đứng dậy. “Em đi vệ sinh đây!” Cô vội vã bỏ đi trước khi anh có thể ngăn cô lại.

Cô suýt vào tới nhà vệ sinh khi cô nghe thấy. “Susie?” Một giọng nói quen thuộc. Giọng nói từ quá khứ. Giọng nói cô ước sẽ không bao giờ phải nghe lại nữa. Và, quay người, cô trông thấy anh ta. Hay, nói đúng hơn là, cô.

Tim Sue rơi cái bịch. Anh ta/Cô ta đang dựa vào tường, quan sát cô. Vẫn như thế, Collin trông hoàn hảo. Không lọn tóc nào xổ ra ngoài, ngay cả khi đó là một bộ tóc giả. Anh ta luôn là người bừa bộn trong nhà, nhưng những thứ liên quan đến cá nhân thì không bao giờ như thế. Sue chuẩn bị tinh thần cho những cảm xúc cũ kỹ của sự phản bội, nhưng thay vào đó cô cảm thấy...

Cô hạ mắt xuống. Được rồi, cô cảm thấy giận dữ, nhưng không phải bởi vì những lời dối trá hay năm năm trước cô đã kết hôn, mà bởi vì cô nhận ra chiếc váy anh ta đang mặc. Nó là của cô!

Collin mỉm cười và bước tới bằng vài bước chân vô cùng nữ tính.

Muốn được ở một mình với những cảm xúc lẫn lộn của mình, Sue lao vào nhà vệ sinh. Khi Collin bước theo, cô nhận ra sai lầm của mình. Nhà vệ sinh phụ nữ chẳng thể ngăn được Collin, không khi anh ta đang ăn mặc như Colleen.

“Đó là váy của tôi!” cô rút lên.

“Đó là lý do nó là chiếc anh thích. Dù vậy anh phải sửa lại cho vừa người.” Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân, theo cái kiểu một người phụ nữ không bao giờ nên đánh giá người khác. Được rồi, như cái kiểu một người phụ nữ dị tính không nên đánh giá người khác. Nhưng Colleen không phải dị tính. Cô ta đồng tính.

“Em trông thật tuyệt,” anh ta lên tiếng.

Ánh mắt Sue di chuyển từ bộ tóc giả dài màu đỏ xuống đến cơ thể anh ta, cơ thể đó bằng cách nào đó lại trông rất nữ tính. “Tôi ghét anh.”

“Vì cái này sao?” Có chút buồn bã trong giọng nói của anh ta. Anh ta vẫy tay lên xuống. “Em không phải người duy nhất đâu. Gia đình anh cũng không chấp nhận được nó.”

Tim Sue dấy lên điều gì đó gần như là sự cảm thông. “Tôi không có ý đó. Tôi ghét anh bởi vì váy của tôi mà anh còn mặc đẹp hơn tôi nữa.”

Collin cười toe toét. “Chúa ơi, anh nhớ sự hài hước của em. Mỗi lần tới đây, anh chỉ hy vọng được gặp em.”

Khó chịu với những cảm xúc mới mẻ của bản thân, Sue nhịp đôi sandal trên nền gạch. “Đây là lần đầu tiên tôi ở đây.” Và chính xác là tại sao cô lại đến đây?

“Em trông thật hạnh phúc.” Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô, và sự ngượng ngùng tăng lên.

Sue hít sâu một hơi. “Tôi đang rất ổn.” Và cô nhận ra đó là sự thật. Cô đã mất một khoảng thời gian dài, nhưng cô đang ổn.

“Anh đã mua sách của em. Anh mua cả cuốn có chữ ký của em nữa. Em viết rất tốt. Không phải anh từng có ý nghi ngờ gì em cả. Em luôn có đủ sự dũng cảm cho cả hai ta.” Anh ta mân mê chiếc khăn quàng quanh cổ.

“Cảm ơn.” Cô nhớ Collin đã luôn ủng hộ ước mơ của cô thế nào. Cô nhìn chằm chằm lại đôi mắt xanh lá sáng của anh ta, có chút bối rối.

Nỗi buồn lại dâng đầy trong mắt anh ta lần nữa. “Anh không muốn làm tổn thương em đâu. Nhưng anh không thể ngừng làm thế này cũng như em không thể ngừng viết vậy. Đây là một phần của anh.”

Cô nhận ra cô đã luôn quá giận dữ nên chưa bao giờ cố để nhìn nhận theo góc độ của anh ta. “Vậy thì anh đã làm đúng rồi,” cô nói. Và cô thật sự có ý đó. Cô đã không hiểu rằng anh ta có một người phụ nữ đồng tính bị mắc kẹt trong cơ thể một người đàn ông, nhưng cô không cần – ít nhất, không muốn anh ta.

Anh ta chạm tay vào một sợi tóc cô. “Nếu anh nói với em ngay từ đầu, liệu em nghĩ em có thể chấp nhận nó không? Liệu chúng ta có thể kết hôn không? Anh thật sự chưa bao giờ muốn bất kỳ ai ngoài em. Chúng ta bên nhau rất ổn.”

Thật thế sao? Cô suy nghĩ một giây, sau đó nói ra sự thật. “Chúng ta không hề ổn. Và tôi xin lỗi, nhưng không, tôi không thể chấp nhận chuyện đó. Có thể điều đó sẽ nói lên điều gì đó về tôi, hoặc có thể nó nói điều gì đó về những gì chúng ta đã có.” Cô hít sâu một hơi. “Tuy nhiên, nếu anh nói với tôi sự thật thì sẽ tốt hơn. Có lẽ trước khi chúng ta kết hôn ấy.”

“Anh nghĩ nó sẽ hết, kết hôn sẽ chữa được cho anh.” Anh ta liếc xuống bàn tay trái của Sue. “Không có nhẫn. Thế... anh chàng đi cùng em ngoài kia – là một người đặc biệt?”

Sue coi như đó là câu hỏi. “Có lẽ. Tôi chưa chắc.”

Collin gật đầu.

Họ nói chuyện thêm vài phút, chủ yếu là về công việc của anh ta, và rồi Collin để cô lại một mình. Cô quay về phía gương và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Sau một giây, cô mỉm cười. Nghe có vẻ điên khi việc gặp lại Collin hoàn toàn ổn. Cô thậm chí còn có thể nói cuộc gặp gỡ như định mệnh – như sự an bài của số phận mà cô cần, và là sự kết thúc của một chương dài trong cuộc đời cô. Ở chương tiếp theo, cô ngừng giận dữ và thôi không than thân trách phận cho những thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của mình nữa.

Nhưng còn điều gì khác trong chương kế tiếp? Tình dục tuyệt vời với một anh chàng cảnh sát?

Thế việc đi vào nhà xí thì sao? Bàng quang của cô rên rỉ, và cô ném mình vào toilet.

Ba phút sau, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh và quay trở lại bầu không khí tối của nhà hàng. Cô dừng lại đột ngột khi phát hiện ra Jason đang đứng ngoài cửa nói chuyện với... Collin. Ánh mắt Jason đột ngột phát hiện ra cô.

“Anh ta thật đáng yêu,” Collin nói bằng giọng cao, vuốt thẳng cổ áo Jason. “Anh ta gọi anh lại để kiểm tra em.”

“Tôi ổn.” Sue lườm cảnh cáo chồng cũ.

“Susie luôn mất nhiều thời gian trong nhà vệ sinh lắm. Bàng quang có vấn đề mà.”

Jason liếc nhìn Collin. “Hai người quen nhau à?”

“Sao nào, chúng tôi đã từng vô cùng gần gũi đấy.” Collin mím môi với Sue. “Phải vậy không?”

Sue nhìn Jason. “Chúng ta đi thôi.”

“Không được nếu chưa ôm.” Collin vòng tay quanh một Jason đang chẳng hiểu mô tê gì, người đang đứng cứng đờ, khi bị ôm một cách bất ngờ. Collin lợi dụng tình huống để ép môi anh ta lên miệng Jason cho một nụ hôn chóng vánh. Khi anh ta lùi lại, anh ta nhìn Sue. “Nếu em cảm thấy mệt mỏi với anh ấy, thì cứ gửi anh ấy tới chỗ anh nhé. Nhưng nếu anh ấy khiến em tổn thương, anh sẽ giết anh ta.”

Sue bước lùi lại. “Đi thôi.” Cô nắm lấy tay Jason và dẫn anh quay lại bàn họ, ký nhận thẻ tín dụng sau đó bước ra ngoài bầu không khí đêm nóng và ẩm ướt.

Họ không ra được đến xe khi Jason túm lấy tay cô, ghìm họ dừng lại. “Em sẽ giải thích chuyện đó đúng không?”

“Anh sẽ không muốn biết đâu.” Cô thả tay anh ra và tiến về phía xe của anh.

Anh tóm cô lại. “Có thể có. Có thể không. Anh không chắc nữa.” Có hàng loạt sự bối rối lẫn trong giọng anh. Anh mở cửa xe cho cô. Sau khi ngồi yên vị sau bánh lái, anh quay sang cô. “Cô ta là ai?”

“Một người quen.” Sue nhìn qua kính chắn gió. Một người tôi đã từng quan tâm. Chỉ là, cô không còn đau đớn nhiều như đã từng. Cô hít sâu một hơi và không thể phủ nhận những cảm xúc còn sót lại, nhưng không còn như trước đây nữa.

“Thôi nào, nói anh nghe đi,” Jason thúc giục. Sue nhìn anh. Có lẽ cô nên kết thúc tối nay, nhưng cô thấy mình vẫn chưa thể chia sẻ nó được. “Hai người biết nhau rõ không? Hai người không –”

“Làm ơn đi.” Sue dựa lưng vào ghế. “Đừng có mà nói đến đó.”

“Nói đến đâu cơ?” Anh cười toe cố ý.

“Anh thấy sao về một người đàn ông và tư tưởng đồng tính của họ? Anh sẽ cảm thấy thế nào khi nghĩ đến chuyện quan hệ với một người đàn ông lấy em làm hình tượng kiểu mẫu?”

“Dừng!” Anh giơ tay lên. “Anh không bao giờ quan hệ với một người đàn ông. Không phải đó là điều sai trái, nhưng...”

Anh vừa được một người như thế hôn đấy thôi. Cô không chắc mình có muốn cười không. Thay vì vậy cô trả lời. “Anh cảm thấy sao nếu em muốn anh gặp mặt thôi để em có thể nghe về nó?”

“Anh không bảo là anh muốn... cái đó. Anh chỉ đang hỏi thôi.”

“Nếu em ngủ với cô ta, anh có muốn nghe về nó không?”

Anh do dự. “Được rồi, vài chức năng trong bộ não nam tính của anh sẽ tắt và anh sẵn sàng rồi đây. Nhưng thế không có nghĩa anh thật sự thích chuyện này đâu.” Anh vòng xe. “Thành thật mà nói, anh muốn nghĩ em thích đàn ông hơn, bởi vì đó là thứ anh đang kỳ vọng đây.”

Sue dựa người lại. “Thôi bỏ đi, được chứ?”

Hai mươi phút sau, họ lái xe vào chỗ đỗ xe của cô, và Jason quay sang cô với một tiếng thở dài. “Anh không bỏ được. Hai người từng yêu nhau à? Từ những gì anh đã thấy...”

Sue thở ra. “Anh biết gì không? Em muốn tha cho anh, nhưng... phải, bọn em từng yêu nhau.”

“Thật sao?” Anh còn hơn cả bị sốc.

Cô tháo dây bảo hiểm và quay sang. Đưa tay lên lau đi lớp son môi vẫn dính trên miệng anh. Vết son môi của Colleen. “Em đã từng kết hôn với cô gái tóc đỏ nhỏ nhắn dễ thương đó đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện