“Nó cũng là một cảnh khác trong cuốn sách của cô ấy,” Jason nói với Chase.
“Xách cái mông cô ấy ra khỏi đó đi!” bạn anh trả lời.
Jason áp điện thoại lên tai, ngả người trên ghế sofa, và liếc nhìn hành lang nơi Sue đang yên giấc trong phòng cô. “Tớ đã đề nghị cả hai cùng đến nhà tớ, nhưng cô ấy không nghe.”
Chase gầm gừ. “Cậu thấy chưa? Đây là điều mà tớ đã nói về việc cô ấy không coi chuyện này là nghiêm túc chút nào. Cô ấy có một tên quái đản đang dọa sát hại mình, vậy mà cô ấy vẫn cứ chôn chân trong cái tổ ấm đó.”
“Cô ấy có coi chuyện này là nghiêm túc đấy,” Jason nói, cảm thấy như cần bảo vệ Sue. Nhìn vào gương mặt cô khi cô đọc thấy dòng chữ Chết đi, con khốn, khiến anh đặc biệt lưu tâm.
“Không đủ nghiêm túc để xách cái mông cô ấy khỏi đó,” Chase lẩm bẩm.
“Thế là cậu thì có rời đi không? Jason hỏi.
“Cái đó khác.” Chase nói.
“Không hẳn. Bên cạnh đó, việc cô ấy dời đi chỉ vài ngày cũng chẳng để làm gì. Nếu hắn ta thật sự nghiêm túc, và chết tiệt là trông có vẻ là đúng như vậy, hắn sẽ chỉ làm thế lần nữa khi cô ấy quay về.”
Chase thở ra một hơi dài. “Tớ không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy đâu. Cô ấy rắc rối, nhưng là người tốt.”
“Tớ sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy đâu.” Jason gần như bị xúc phạm bởi những khả năng bạn anh nghĩ.
“Có lẽ tớ nên đổi chuyến bay và bọn tớ sẽ về nhà ngày mai thay vì thứ sáu,” Chase đề nghị.
“Tại sao? Đừng làm hỏng chuyến đi của các cậu. Cậu có thế làm gì mà tớ lại không chứ? Tớ sẽ lo vụ này.” Jason cũng nhớ rằng Sue chỉ đồng ý để anh ở lại cho đến khi Chase quay về, và ý nghĩ đó gây nên một cơn nhức nhối trong lồng ngực anh. Tay anh siết chặt hơn trên tai nghe điện thoại. “Giờ thì nó là chuyện cá nhân của tớ. Tự tớ sẽ bắt được tên quái đản này.”
Những giây tiếp theo trôi qua trong im lặng nói với Jason rằng Chase đang lựa chọn phân nửa những gì anh định nói.
“Sue không khiến cậu phát điên chứ?” anh hỏi.
Cô có, nhưng không phải theo hàm ý của Chase. “Không. Bọn tớ xếp nụ hôn kia vào quá khứ.”
“Xếp vào quá khứ?” Giọng Chase đầy vẻ ngạc nhiên. “Sao cậu làm được thế?”
“Bọn tớ tiến về phía trước.”
“Thế còn chuyện ‘không gọi điện’ thì sao? Lacy dường như tin rằng chuyện đó sẽ làm giảm tuổi thọ của cậu xuống đấy. Cậu cũng xếp cái đó vào quá khứ luôn à?”
Jason không trả lời. Thay vào đó, anh nói. “Mấy gã ở sở cảnh sát Hoke Bluff đã mang tảng đá và lời nhắn đi rồi. Nhưng họ không phát hiện được thêm gì cả.”
Cộng sự của anh im lặng mất một lúc. “Cậu vẫn cho là đối tác phê bình của cô ấy đứng sau chuyện này à?”
“Ừ,” Jason nói. “Tớ vẫn chờ nghe nếu họ đưa tin một tảng đá trên Sao Thổ vừa bị đánh cắp, và tớ đang kiểm tra vào người Sue đã đề cập đến có mối tư thù với thành cô của cô ấy. Và tớ vẫn không loại trừ khả năng đại diện của cô ấy đứng sau tất cả chuyện này. Nhưng nó còn điên hơn cả chuyện một người PR đang cố làm. Vậy nên ừ, tớ cược tiền là hắn ta đấy.”
“Họ có bắt cô y tá đã bắn anh chàng bác sĩ không?”
“Tớ nghe nói họ đã mang cô ta đi rồi. Peters không cho tớ biết bất cứ tin gì khác.”
“Đó là bởi vì anh ta ghét cậu.”
“Ừ, và anh ta cũng chẳng quan tâm nhiều đến cậu đâu.”
Chase cười khùng khục. “Chuẩn luôn. Tay bác sĩ vẫn đang khá lên chứ?”
“Ừ, anh ta sẽ sống thôi. Nhưng anh ta đáng phải nhận điều đó nếu như cậu hỏi tớ.”
“Phải. Này,” Chase nói. “Chị gái tới gọi rồi, tớ phải nghe máy đây. Nhưng... xem nào, tớ không muốn dính vào chuyện riêng của cậu đâu, nhưng... cẩn thận trong chuyện liên quan đến Sue nhé. Bạn làm cô ấy tổn thương, và Lacy –”
“Tớ làm cô ấy tổn thương và Lacy sẽ cắt bi của tớ - nhớ rồi.”
Chase cười lớn. “Tớ không nghĩ chỉ bi của cậu đâu.”
“Buồn cười nhỉ.” Vì cái quái gì mà mọi người đều cho rằng anh sẽ làm tổn thương Sue chứ? Chuyện này thật gây bực mình. “Nghe điện của chị cậu đi,” anh nói, và rồi dập máy.
***
Đêm đó, Sue nhón chân rời khỏi phòng. Sự im lặng bao trùm ngôi nhà. Không ngủ được. Cô tự hỏi cảnh nào tiếp theo trong sách của mình sẽ bị tên bám đuôi sử dụng, cô đột nhiên nhớ ra mình chưa uống vitamin C.
Quyết tâm không liếc về phía sofa, cô di chuyển đến bàn bếp và, cố gắng không gây ra tiếng động, nhấc lọ thuốc lên.
“Này,”
Giật mình, cô ném lọ thuốc đi, nó bắn tung lên trần nhà trước khi hạ cánh xuống sàn. Jason cười khùng khục, và đèn bên cạnh chiếc sofa sáng lên. Mắt Sue điều chỉnh để quen với ánh sáng, nhưng cô ước gì không như thế. Chẳng mặc gì ngoài chiếc quần đùi lụa lần nữa, Jason đứng dậy từ chiếc trường kỷ và bước về phía cô. Ngực-trần. Và ồ, anh trông thật tuyệt khi ở trần.
“Em... quên uống vitamin.” Cô quỳ xuống trên tay và đầu gối, tìm cái lọ, và trong khi tìm kiếm cô hy vọng sẽ tìm thấy chút ít sức mạnh lý trí.
Xuất hiện bên cạnh cô là đôi chân trần. Lớp lông vàng sẫm trên đôi chân anh, dọc theo bắp chân, mắt cá chân, thậm chí còn có vài sợi trên ngón chân cái. Nếu anh ta có bao giờ quyết định trở thành đồng cô, chắc cổ phiếu của công ty tẩy lông sẽ tăng vọt.
Cô rên lên. Sao cô lại suy nghĩ về điều đó chứ? Cô đã quản lý để không nghĩ về Collin trong một thời gian dài rồi.
Trông thấy lọ vitamin, cô chộp lấy, nhưng không đứng lên.
“Em sẽ ở dưới đó luôn à?”
“Chắc thế.” Xoay ngược lại, cô từ từ đứng lên. Khi đã đứng thẳng, cô mở lọ. “Đây.” Cô thả hai viên vào tay anh.
Anh mỉm cười.
Cô thật sự nên ở luôn dưới gầm bàn. Nụ cười ngọt ngào, quyến rũ, và tất cả mọi thứ cô không cần. Điều cô cần là vitamin C và sức mạnh lý trí cô không thể tìm thấy lúc này ở tay và đầu gối mình.
“Chúc ngủ ngon.” Cô xoay người bỏ đi.
“Ở lại đi. Nói chuyện với anh. Chỉ nói chuyện thôi.”
Cô xoay người. Ánh mắt cô dừng lại trên ngực anh và trái tim cô tăng tốc. “Mỗi lần chúng ta làm vậy em thường kết thúc bằng việc đánh mất áo mình.”
Anh cười khúc khích. “Em có thể cởi nó ra bây giờ và cứu anh khỏi rắc rối.”
Cô cau mày.
“Được rồi. Nói chuyện với anh qua điện thoại, giống như em làm lúc trước. Cả hai chúng ta đều không thể ngủ. Có mất mát gì đâu nào?”
“Lần cuối nói chuyện với anh qua điện thoại, em đã xúc phạm mẹ anh đấy.”
Anh lắc đầu vẻ thích thú, sau đó cười toe toét khi ánh mắt anh di chuyển dọc theo bộ đồ ngủ của cô. “Voi đu dây hử?”
Cô bước vào bếp và lấy nước để uống thuốc. Nuốt viên thuốc xong, cô quay lại và đưa nước cho anh. “Uống đi,” cô ra lệnh.
Anh nhìn xuống tay. “Chỉ khi em nói chuyện với anh. Qua điện thoại. Áo em vẫn sẽ an toàn.”
“Vậy thì thôi khỏi cần uống.” Cô đi về phòng. Một mình. Vẫn còn áo. Cô sẽ giữ mọi thứ của bản thân được an toàn.
“Nếu anh ốm thì sao?” anh gọi với theo. “Em sẽ không cảm thấy thật khủng khiếp khi biết tất cả chỉ vì em đã không nói chuyện với anh, và em có thể ngăn được nó?”
Cô quay ngoắt lại. “Đó là tống tiền cảm xúc đấy!”
“Hãy xem em đã làm gì với anh này?” Anh giơ những viên thuốc ra. “Giải quyết thế nào?” Khi cô không trả lời, anh mồi chài. “Anh thề là anh sắp bị đau họng rồi đây này.”
***
Jason cho Sue môt phút trong phòng trước khi anh gọi điện. Anh mỉm cười suốt lúc đó. “Giờ thì, nó có tệ không?” anh hỏi khi cô trả lời.
“Anh muốn nói về chuyện gì?”
Anh nằm ngửa lại trên sofa. “Em.”
“Em không thú vị đến thế đâu.”
“Đâu có. Maggie thấy em khá thú vị.”
“Làm ơn đi. Bác ấy nghĩ em bị ngớ ngẩn đấy.”
“Không, bà nói em nghe có vẻ như là một cô gái tốt. Đó lý do tại sao anh gặp rắc rối. Bà nói anh phải giữ lưỡi mình tránh xa miệng em và ngừng gây sức ép để em lên giường với anh.”
“Anh nói với bác là em ám chỉ chuyện đó là với anh à?”
“Bà hỏi mà, với lại Maggie luôn biết nếu anh nói dối.”
Sue ngừng lời. “Bác ấy rất hiểu anh phải không? Khi nào thì anh chuyển về sống với bác?”
Jason không muốn nói về mình. Nhưng Sue đã nói rõ ràng rằng nếu anh muốn cô mở lòng mình anh cũng sẽ phải làm thế. “Gần mười sáu tuổi.”
“Lớn thế á?” cô hỏi. “Trước đó anh đã sống ở bao nhiêu nhà rồi?”
“Đến lượt anh hỏi.” Anh nói.
“Ồ. Em không biết là chúng ta đang hỏi theo lượt đấy.”
“Luật như thế còn gì. Chính em là người ra luật không phải sao?”
“Được rồi. Anh muốn biết gì nào?”
Anh muốn biết về chồng cũ của cô nhưng quyết định gác nó lại. Anh cố nghĩ ra câu hỏi khác. Thứ gì đó nhẹ nhàng hơn. “Sao em lại bị ám ảnh về chuyện bị cảm lạnh thế?” anh hỏi. Nhưng khi cô không trả lời ngay, anh cảm giác chuyện đang tệ đi.
“Cha em,” cuối cùng cô lên tiếng. “Ông chết trong một trận cảm lạnh.”
Tuyệt vời, Dodd! “Anh xin lỗi. Anh không biết.”
“Ai có thể biết được chứ?” cô nói. “Trời lạnh đến chết tiệt. Ông lẽ ra không nên chết.”
Đó là lần đầu tiên anh thậm chí nghe cô chửi thề. Nỗi đau vang vọng trong giọng nói của cô. “Khi đó em bao nhiêu tuổi?” anh hỏi.
“Tám.”
Nỗi đau của cô thít lấy trái tim anh và trở thành nỗi đau của anh. Anh nhớ lại bức ảnh cô đứng bên mộ cha. “Điều như vậy lẽ ra không nên xảy ra với một đứa trẻ,” anh nói.
“Chuyện của anh thì sao? Cha mẹ anh qua đời thế nào?”
Câu hỏi của cô khiến tâm trí anh quay cuồng, như thể có một con cá chết đang hạ cánh trên trái tim anh. Nhưng anh phải nói hoặc cô sẽ im lặng.
“Anh chưa bao giờ biết cha. Mẹ anh có vấn đề về nghiện ngập. Họ mang anh vào trại trẻ mồ côi trong khi bà đi cai nghiện. Bà không bao giờ trở lại.”
Anh nhắn mắt lại. Anh chưa bao giờ kể cho bất cứ ai. Ngay cả với Maggie. Ồ, anh biết chắc là bà biết, nhưng bà chưa bao giờ nghe điều đó từ phía anh. Những điều như vậy sẽ có trong hồ sơ của anh khi Maggie lần đầu tiên nhận nuôi anh. Anh vẫn không hiểu tại sao Maggie lại làm thế.
Anh nhớ ra Sue vẫn đang trên đường dây. “Cũng chẳng phải Brady Bunch.”
“Em rất tiếc.” Những lời cô nói thật nặng nề.
“Không sao.” Anh ghét sự thương hại anh nghe thấy trong giọng cô. Nó cũng tệ như sự lên án vậy. “Anh ổn cả.” Anh vuốt một tay lên mặt và đóng ký ức khỏi tâm trí mình. “Đến lượt anh. Em đã ngủ với tên bác sĩ chân chưa?”
“Có lẽ là sắp,” cô nói.
“Sắp?” anh hỏi
“Chắc em sẽ dám làm thế,” cô nói.
“Dám sao?” anh hỏi.
“Không phải chúng ta thường chơi xem ai dám tham gia trò chơi nói thật hay sao?”
Câu hỏi của cô nhẹ nhàng nhưng anh nghe thấy sự tủi thân trong giọng nói. Jason cố gắng suy nghĩ về điều anh muốn nói để cô quên đi quá khứ đáng thương của mình. “Em có dám bước ra đây khỏa thân và dành cả đêm trong vòng tay anh.”
“Em chưa bao giờ ngủ với anh ta.”
Anh đặt tay lên ngực, ngạc nhiên nhưng hài lòng. Và anh cũng muốn cô quên luôn gã đó đi – đó là điều anh thật sự muốn. “Em hẹn hò với hắn ta cả tháng trời mà không quan hệ sao?”
“Bọn em định đến Mexico để... thiết lập một mối quan hệ thực sự. Rồi sau đó anh ta hủy hẹn. Nhưng em đã khẳng định chắc chắn với bản thân là em sẽ không đi nữa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em nhận ra anh ta có vấn đề.”
“Vậy là em đã biết chuyện anh ta đã lập gia đình và đang hẹn hò với mấy cô y tá sao?”
“Không. Anh ta mắc chứng tôn thờ mấy đôi chân.”
Jason cười lớn. “Được rồi, anh ghét phải nói với em điều này, nhưng em có đôi chân rất quyến rũ. Và cả tai nữa. Anh thích đôi tai em.”
“Vậy thì em sẽ thêm chứng ám ảnh chân và tai vào danh sách vấn đề của anh.”
Anh chờ một giây trước khi hỏi. “Danh sách vấn đề của anh? Danh sách của anh thế nào? Bên cạnh việc không đặt tên và không biết giới tính con mèo của mình. Anh thật sự không nghĩ đó là vấn đề lớn đâu.”
“Nó là vấn đề lớn đấy. Cộng thêm, anh ví phụ nữ với bánh mì! Theo ý anh, phụ nữ chúng em sẽ cũ đi. Và mối quan hệ lâu nhất anh duy trì được là có hai tháng thôi đấy.”
Anh đặt đầu lại trên gối. “Anh không có ý ám chỉ em cũng sẽ cũ như thế và em biết vậy mà. Và là ba tháng đấy nhé. Thật không công bằng khi phán xét một người dựa trên quá khứ của họ. Chết tiệt thật! Tại sao phụ nữ lại cứ phải làm vậy chứ?”
Sự thất vọng lấp đầy ngực anh. Lần đầu tiên, anh chấp nhận sự thật rằng Sue có thể thật sự đá mình, thật sự sẽ không để anh tới gần. Không làm tình. Tệ hơn, không Giáng sinh. Nhận ra điều đó mang tới cả tảng hối tiếc dội vào bụng anh.
“Tại sao phụ nữ làm gì cơ?” cô hỏi.
Anh ngồi lên. “Cố gắng thấy trước tương lai. Cứ sống chỉ cho hôm nay thôi thì đã làm sao? Tận hưởng thời khắc hiện tại thôi?”
“Hiện tại không kéo dài được lâu,” cô trả lời. “Thấy không? Nó đang tan biến đây này.”
“Nhưng những thứ em bỏ lỡ khi không sống cho hiện tại thì sẽ thế nào?” Jason siết chặt điện thoại. “Hãy nghĩ về có bao nhiêu thứ em sẽ tận hưởng và học hỏi. Bao nhiêu trong số những điều đó sẽ trở thành một phần cuộc đời em?” Anh buông một tiếng thở dài thất vọng. “Mọi thứ đều đến rồi đi, nhưng khóa mình lại bởi vì em không thể trông thấy tương lai và có một sự bảo đảm bằng văn bản... thì, nó là sai lầm đấy. Em đang lừa dối chính bản thân mình. Bởi không có thứ gì trong cuộc đời này đi kèm với sự đảm bảo tuyệt đối cả.”
“Anh rõ ràng là chưa bao giờ yêu,” cô nói. “Anh đã bao giờ thấy tim mình như bị xé thành từng mảnh nhỏ. Đã bao giờ nhận ra tất cả những gì anh nghĩ là thật thì thực ra lại... không hề có thật.” Giọng cô run run. “Có vài điều, Jason ạ, không thể đi kèm với rủi ro được.”
Anh biết về việc bị xé nát trái tim, và không phải bởi bất kỳ người phụ nữ nào khác. “Vậy là, anh không đáng để đánh cược với rủi ro. Đó là điều em đang nói phải không? Mẹ anh chắc chắn như quỷ là không nghĩ vậy. Anh lấy tay vò rối mái tóc.
“Không. Em chỉ không muốn nhảy bổ vài thứ gì đó trước khi...”
“Trước khi gì?”
“Trước khi em chắc chắn.”
Hy vọng và thất vọng cùng lúc dâng lên trong ngực anh. “Mất bao lâu trước khi em chắc chắn? Bởi vì ngay bây giờ anh rất chắc đấy. Anh chắc chắn là muốn có em bên mình. Anh muốn...” Giáng sinh.
“Sex phải không? Anh muốn sex.”
“Cái đó nữa. Nhưng đó không chỉ là tình dục, Sue. Chưa bao giờ là vậy.”
Anh bật dậy, nhưng khi làm vậy, Jason nhận ra ý nghĩa những gì mình vừa nói. Bởi vì trước đây nó chỉ luôn là vấn đề tình dục với anh. Luôn luôn như thế. Thế thì an toàn hơn nhiều.
Giờ thì mọi thứ trông như thể không còn an toàn nữa.
Nếu đó không chỉ là về sex, vậy thì còn vì điều gì nữa? Đó là câu hỏi khiến Sue trằn trọc suốt đên và thậm chí cả đến sáng thứ Tư khi họ đến cho mấy con thú cưng của Lacy ăn. Khi trở về, dù ngờ rằng mình có nổi chút sáng tạo nào trong đầu hay không nữa, Sue vẫn khóa mình trong văn phòng để viết – mặc dù những gì cô thực sự làm là suy nghĩ. Chuyện giữa cô và Jason là sao đây? Cô mất gần một giờ trước khi đi tới một nhận thức cực kỳ quan trọng: Để có được câu trả lời, cô phải hỏi Jason. Thành thật mà nói, cô không đủ dũng cảm để làm điều đó.
Cô bước ra ngoài và trông thấy Jason đang ngồi trên sofa, đọc sách của mình. Anh đang rất tập trung nên không nghe thấy cô. Sue cố để xem được số trang, tự hỏi anh đang đọc đến đoạn nào trong truyện và cố gắng đọc phản ứng của anh.
Có lẽ đó là sự bất an của người viết, nhưng sao cô vẫn thấy bồn chồn như vậy? Anh có đang nghĩ cô viết thiếu chân thực không. Ngay cả khi đó là những thông tin mà bạn anh đã cung cấp cho cô.
Anh cười khúc khích và ngước nhìn lên. “Này.” Anh ngồi dậy, sự hài hước vẫn hiển hiện trong mắt anh.
“Cái gì buồn cười vậy?”
“Nữ chính em của đã giật lấy bộ tóc giả của tay thám tử và ném nó về phía con chó của cô ta” Anh đặt bản thảo sang bên và đứng dậy, bước vài bước và đặt môi mình lên môi cô. Nó xảy ra quá nhanh, cô còn không có nổi cơ hội để tranh cãi.
Và có lẽ cô sẽ không làm vậy? Ai cần biết chứ?
Cô ngước lên và chấp nhận nụ hôn của anh như một phần của thực tại.
Dĩ nhiên cô không thể ngăn mình tự hỏi ‘thực tại’ khác của Jason gồm những gì. Tình dục tuyệt vời sao? Tình dục tuyệt vời trong vài tuần? Vài tháng? Hay hơn? Anh liệu có muốn một mối quan hệ thực sự hay không? Điều đó có thành vấn đề không? Liệu cô có đánh mất những điều tuyệt vời với Jason chỉ bởi cô sợ hãi nó sẽ không kéo dài? Câu nói “Thà được yêu và mất còn hơn không bao giờ yêu,” thì thầm trong đầu cô. Đây đâu phải là tình yêu.
Tuy nhiên, cô biết mối quan hệ ngắn ngủi này rồi sẽ chuyển từ say mê sang tình yêu. Và cô đang thật sự ngày càng say mê Jason Dodd.
Anh vuốt ve tai cô. “Em đã làm việc xong chưa?”
“Chưa làm được gì nhiều.” Cô liếc nhìn cửa sổ, anh đã phủ một miếng gỗ dán tìm được trong gara của cô lên đó. Và rồi, cô nhớ lại bản thảo của mình vẫn đang nằm trên sofa. “Thế, anh có tìm được cảnh nào thiết thực tế không?”
Anh cau mày. “Nếu em đang nói về điều anh đã nói trong căn hộ của mình mấy ngày trước, thì anh đã không nói chúng thiếu tính thực tế, anh chỉ nói nó hơi giống tiểu thuyết hơn là thực tế.”
Cô nhướn mày buộc tội. “Thế tức là thiếu thực tế chứ còn gì.”
“Thôi nào, em không viết những cảnh thiếu thực tế. Em chỉ làm giảm đi tính thực tế bằng sự hài hước thôi. Và sự hài hước thì rất tuyệt.”
“Thế còn về cảnh tóc giả mà anh vừa cười thì sao?”
“Phần đó hoàn hảo. Anh yêu việc viết lách của em. Anh thậm chí còn không thật sự nghĩ rằng –”
“Em lớn rồi, Jason. Ngừng tâng bốc và nói cho em biết đi.”
Biểu hiện của anh thay đổi từ nản lòng sang thứ gì đó khác. “Sao anh phải nói cho em? Em đâu có muốn hỏi xin góp ý của anh. Em có Chase rồi còn gì. Và giờ còn cả Danny nữa.”
“Thì em đang hỏi anh đây, không phải sao?” Có phải cô nghe được chút ghen tị trong giọng nói của anh không? “Nói cho em mấy đoạn em gây cười đi. Thôi nào.”
Anh do dự. “Được rồi, nó cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng cảnh trong cửa hàng tạp hóa đó. Khi nữ chính lấy ra một chiếc tampon và lắp nó vào khẩu súng. Một tên tội phạm thực sự không đời nào mua cái đó đâu.”
“Em sẽ cho anh biết, một miếng tampon của HEB có kích thước vừa với khẩu súng em nhắc đến trong sách. Em biết điều này bởi vì em đã gọi cho chuyên gia về súng đạn và có số đo chuẩn. Sau đó, em còn mua một gói tampon để đo cho chuẩn hơn nữa.”
Anh giơ hai tay lên. “Em biết đấy, anh thậm chí còn không hiểu tại sao chúng ta lại có cuộc trò chuyện này. Bởi vì anh đã nói với em là nó buồn cười rồi mà. Anh thích nó.”
“Nhưng anh không tin nó, phải không?”
Anh cau mày. “Chắc là không, nhưng anh sẽ không thay đổi đâu. Anh chỉ nói dựa trên quan điểm một cảnh sát thôi, anh không thấy nó có vấn đề gì cả.”
Anh lại lấy tay xoa mặt lần nữa. “Một người quen dùng súng sẽ không bị lừa bởi một chiếc tampon đâu. Nhưng với cảnh đó của em, anh có thể thấy tại sao –”
“Thật sao?” Sue bước tới bên bàn ăn sáng, chộp lấy túi xách và bước ra sau anh. Anh quay ngoắt lại đối mặt với cô.
“Không,” cô nói. “Thử nghiệm chút nhé.”
“Thử nghiệm sao?”
“Quay lại đi.” Cô ra lệnh.
“Thử nghiệm kiểu gì cơ?”
Cô ra lệnh lần nữa. “Cứ làm đi. Anh không tin em sao?”
“Anh không có vấn đề gì về sự tin tưởng cả.” Anh quay ngoắt đi.
Lờ đi lời bình luận về vấn-đề-về-sự-tin-tưởng, cô lấy ra một chiếc tampon từ ví. Sau đó rút súng của mình ra.
Cô xé vỏ bao chiếc tampon, vò miếng giấy để đảm bảo anh nghe thấy nó. Sau đó, cô nhét chặt miếng tampon vào khẩu súng.
“Giờ thì, Anh chàng Mạnh mẽ, anh có tranh luận với tôi khi tôi nói, ‘Bỏ súng xuống, giơ tay lên không tôi bắn.’ Anh không thấy sợ chứ?”
“Xách cái mông cô ấy ra khỏi đó đi!” bạn anh trả lời.
Jason áp điện thoại lên tai, ngả người trên ghế sofa, và liếc nhìn hành lang nơi Sue đang yên giấc trong phòng cô. “Tớ đã đề nghị cả hai cùng đến nhà tớ, nhưng cô ấy không nghe.”
Chase gầm gừ. “Cậu thấy chưa? Đây là điều mà tớ đã nói về việc cô ấy không coi chuyện này là nghiêm túc chút nào. Cô ấy có một tên quái đản đang dọa sát hại mình, vậy mà cô ấy vẫn cứ chôn chân trong cái tổ ấm đó.”
“Cô ấy có coi chuyện này là nghiêm túc đấy,” Jason nói, cảm thấy như cần bảo vệ Sue. Nhìn vào gương mặt cô khi cô đọc thấy dòng chữ Chết đi, con khốn, khiến anh đặc biệt lưu tâm.
“Không đủ nghiêm túc để xách cái mông cô ấy khỏi đó,” Chase lẩm bẩm.
“Thế là cậu thì có rời đi không? Jason hỏi.
“Cái đó khác.” Chase nói.
“Không hẳn. Bên cạnh đó, việc cô ấy dời đi chỉ vài ngày cũng chẳng để làm gì. Nếu hắn ta thật sự nghiêm túc, và chết tiệt là trông có vẻ là đúng như vậy, hắn sẽ chỉ làm thế lần nữa khi cô ấy quay về.”
Chase thở ra một hơi dài. “Tớ không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy đâu. Cô ấy rắc rối, nhưng là người tốt.”
“Tớ sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy đâu.” Jason gần như bị xúc phạm bởi những khả năng bạn anh nghĩ.
“Có lẽ tớ nên đổi chuyến bay và bọn tớ sẽ về nhà ngày mai thay vì thứ sáu,” Chase đề nghị.
“Tại sao? Đừng làm hỏng chuyến đi của các cậu. Cậu có thế làm gì mà tớ lại không chứ? Tớ sẽ lo vụ này.” Jason cũng nhớ rằng Sue chỉ đồng ý để anh ở lại cho đến khi Chase quay về, và ý nghĩ đó gây nên một cơn nhức nhối trong lồng ngực anh. Tay anh siết chặt hơn trên tai nghe điện thoại. “Giờ thì nó là chuyện cá nhân của tớ. Tự tớ sẽ bắt được tên quái đản này.”
Những giây tiếp theo trôi qua trong im lặng nói với Jason rằng Chase đang lựa chọn phân nửa những gì anh định nói.
“Sue không khiến cậu phát điên chứ?” anh hỏi.
Cô có, nhưng không phải theo hàm ý của Chase. “Không. Bọn tớ xếp nụ hôn kia vào quá khứ.”
“Xếp vào quá khứ?” Giọng Chase đầy vẻ ngạc nhiên. “Sao cậu làm được thế?”
“Bọn tớ tiến về phía trước.”
“Thế còn chuyện ‘không gọi điện’ thì sao? Lacy dường như tin rằng chuyện đó sẽ làm giảm tuổi thọ của cậu xuống đấy. Cậu cũng xếp cái đó vào quá khứ luôn à?”
Jason không trả lời. Thay vào đó, anh nói. “Mấy gã ở sở cảnh sát Hoke Bluff đã mang tảng đá và lời nhắn đi rồi. Nhưng họ không phát hiện được thêm gì cả.”
Cộng sự của anh im lặng mất một lúc. “Cậu vẫn cho là đối tác phê bình của cô ấy đứng sau chuyện này à?”
“Ừ,” Jason nói. “Tớ vẫn chờ nghe nếu họ đưa tin một tảng đá trên Sao Thổ vừa bị đánh cắp, và tớ đang kiểm tra vào người Sue đã đề cập đến có mối tư thù với thành cô của cô ấy. Và tớ vẫn không loại trừ khả năng đại diện của cô ấy đứng sau tất cả chuyện này. Nhưng nó còn điên hơn cả chuyện một người PR đang cố làm. Vậy nên ừ, tớ cược tiền là hắn ta đấy.”
“Họ có bắt cô y tá đã bắn anh chàng bác sĩ không?”
“Tớ nghe nói họ đã mang cô ta đi rồi. Peters không cho tớ biết bất cứ tin gì khác.”
“Đó là bởi vì anh ta ghét cậu.”
“Ừ, và anh ta cũng chẳng quan tâm nhiều đến cậu đâu.”
Chase cười khùng khục. “Chuẩn luôn. Tay bác sĩ vẫn đang khá lên chứ?”
“Ừ, anh ta sẽ sống thôi. Nhưng anh ta đáng phải nhận điều đó nếu như cậu hỏi tớ.”
“Phải. Này,” Chase nói. “Chị gái tới gọi rồi, tớ phải nghe máy đây. Nhưng... xem nào, tớ không muốn dính vào chuyện riêng của cậu đâu, nhưng... cẩn thận trong chuyện liên quan đến Sue nhé. Bạn làm cô ấy tổn thương, và Lacy –”
“Tớ làm cô ấy tổn thương và Lacy sẽ cắt bi của tớ - nhớ rồi.”
Chase cười lớn. “Tớ không nghĩ chỉ bi của cậu đâu.”
“Buồn cười nhỉ.” Vì cái quái gì mà mọi người đều cho rằng anh sẽ làm tổn thương Sue chứ? Chuyện này thật gây bực mình. “Nghe điện của chị cậu đi,” anh nói, và rồi dập máy.
***
Đêm đó, Sue nhón chân rời khỏi phòng. Sự im lặng bao trùm ngôi nhà. Không ngủ được. Cô tự hỏi cảnh nào tiếp theo trong sách của mình sẽ bị tên bám đuôi sử dụng, cô đột nhiên nhớ ra mình chưa uống vitamin C.
Quyết tâm không liếc về phía sofa, cô di chuyển đến bàn bếp và, cố gắng không gây ra tiếng động, nhấc lọ thuốc lên.
“Này,”
Giật mình, cô ném lọ thuốc đi, nó bắn tung lên trần nhà trước khi hạ cánh xuống sàn. Jason cười khùng khục, và đèn bên cạnh chiếc sofa sáng lên. Mắt Sue điều chỉnh để quen với ánh sáng, nhưng cô ước gì không như thế. Chẳng mặc gì ngoài chiếc quần đùi lụa lần nữa, Jason đứng dậy từ chiếc trường kỷ và bước về phía cô. Ngực-trần. Và ồ, anh trông thật tuyệt khi ở trần.
“Em... quên uống vitamin.” Cô quỳ xuống trên tay và đầu gối, tìm cái lọ, và trong khi tìm kiếm cô hy vọng sẽ tìm thấy chút ít sức mạnh lý trí.
Xuất hiện bên cạnh cô là đôi chân trần. Lớp lông vàng sẫm trên đôi chân anh, dọc theo bắp chân, mắt cá chân, thậm chí còn có vài sợi trên ngón chân cái. Nếu anh ta có bao giờ quyết định trở thành đồng cô, chắc cổ phiếu của công ty tẩy lông sẽ tăng vọt.
Cô rên lên. Sao cô lại suy nghĩ về điều đó chứ? Cô đã quản lý để không nghĩ về Collin trong một thời gian dài rồi.
Trông thấy lọ vitamin, cô chộp lấy, nhưng không đứng lên.
“Em sẽ ở dưới đó luôn à?”
“Chắc thế.” Xoay ngược lại, cô từ từ đứng lên. Khi đã đứng thẳng, cô mở lọ. “Đây.” Cô thả hai viên vào tay anh.
Anh mỉm cười.
Cô thật sự nên ở luôn dưới gầm bàn. Nụ cười ngọt ngào, quyến rũ, và tất cả mọi thứ cô không cần. Điều cô cần là vitamin C và sức mạnh lý trí cô không thể tìm thấy lúc này ở tay và đầu gối mình.
“Chúc ngủ ngon.” Cô xoay người bỏ đi.
“Ở lại đi. Nói chuyện với anh. Chỉ nói chuyện thôi.”
Cô xoay người. Ánh mắt cô dừng lại trên ngực anh và trái tim cô tăng tốc. “Mỗi lần chúng ta làm vậy em thường kết thúc bằng việc đánh mất áo mình.”
Anh cười khúc khích. “Em có thể cởi nó ra bây giờ và cứu anh khỏi rắc rối.”
Cô cau mày.
“Được rồi. Nói chuyện với anh qua điện thoại, giống như em làm lúc trước. Cả hai chúng ta đều không thể ngủ. Có mất mát gì đâu nào?”
“Lần cuối nói chuyện với anh qua điện thoại, em đã xúc phạm mẹ anh đấy.”
Anh lắc đầu vẻ thích thú, sau đó cười toe toét khi ánh mắt anh di chuyển dọc theo bộ đồ ngủ của cô. “Voi đu dây hử?”
Cô bước vào bếp và lấy nước để uống thuốc. Nuốt viên thuốc xong, cô quay lại và đưa nước cho anh. “Uống đi,” cô ra lệnh.
Anh nhìn xuống tay. “Chỉ khi em nói chuyện với anh. Qua điện thoại. Áo em vẫn sẽ an toàn.”
“Vậy thì thôi khỏi cần uống.” Cô đi về phòng. Một mình. Vẫn còn áo. Cô sẽ giữ mọi thứ của bản thân được an toàn.
“Nếu anh ốm thì sao?” anh gọi với theo. “Em sẽ không cảm thấy thật khủng khiếp khi biết tất cả chỉ vì em đã không nói chuyện với anh, và em có thể ngăn được nó?”
Cô quay ngoắt lại. “Đó là tống tiền cảm xúc đấy!”
“Hãy xem em đã làm gì với anh này?” Anh giơ những viên thuốc ra. “Giải quyết thế nào?” Khi cô không trả lời, anh mồi chài. “Anh thề là anh sắp bị đau họng rồi đây này.”
***
Jason cho Sue môt phút trong phòng trước khi anh gọi điện. Anh mỉm cười suốt lúc đó. “Giờ thì, nó có tệ không?” anh hỏi khi cô trả lời.
“Anh muốn nói về chuyện gì?”
Anh nằm ngửa lại trên sofa. “Em.”
“Em không thú vị đến thế đâu.”
“Đâu có. Maggie thấy em khá thú vị.”
“Làm ơn đi. Bác ấy nghĩ em bị ngớ ngẩn đấy.”
“Không, bà nói em nghe có vẻ như là một cô gái tốt. Đó lý do tại sao anh gặp rắc rối. Bà nói anh phải giữ lưỡi mình tránh xa miệng em và ngừng gây sức ép để em lên giường với anh.”
“Anh nói với bác là em ám chỉ chuyện đó là với anh à?”
“Bà hỏi mà, với lại Maggie luôn biết nếu anh nói dối.”
Sue ngừng lời. “Bác ấy rất hiểu anh phải không? Khi nào thì anh chuyển về sống với bác?”
Jason không muốn nói về mình. Nhưng Sue đã nói rõ ràng rằng nếu anh muốn cô mở lòng mình anh cũng sẽ phải làm thế. “Gần mười sáu tuổi.”
“Lớn thế á?” cô hỏi. “Trước đó anh đã sống ở bao nhiêu nhà rồi?”
“Đến lượt anh hỏi.” Anh nói.
“Ồ. Em không biết là chúng ta đang hỏi theo lượt đấy.”
“Luật như thế còn gì. Chính em là người ra luật không phải sao?”
“Được rồi. Anh muốn biết gì nào?”
Anh muốn biết về chồng cũ của cô nhưng quyết định gác nó lại. Anh cố nghĩ ra câu hỏi khác. Thứ gì đó nhẹ nhàng hơn. “Sao em lại bị ám ảnh về chuyện bị cảm lạnh thế?” anh hỏi. Nhưng khi cô không trả lời ngay, anh cảm giác chuyện đang tệ đi.
“Cha em,” cuối cùng cô lên tiếng. “Ông chết trong một trận cảm lạnh.”
Tuyệt vời, Dodd! “Anh xin lỗi. Anh không biết.”
“Ai có thể biết được chứ?” cô nói. “Trời lạnh đến chết tiệt. Ông lẽ ra không nên chết.”
Đó là lần đầu tiên anh thậm chí nghe cô chửi thề. Nỗi đau vang vọng trong giọng nói của cô. “Khi đó em bao nhiêu tuổi?” anh hỏi.
“Tám.”
Nỗi đau của cô thít lấy trái tim anh và trở thành nỗi đau của anh. Anh nhớ lại bức ảnh cô đứng bên mộ cha. “Điều như vậy lẽ ra không nên xảy ra với một đứa trẻ,” anh nói.
“Chuyện của anh thì sao? Cha mẹ anh qua đời thế nào?”
Câu hỏi của cô khiến tâm trí anh quay cuồng, như thể có một con cá chết đang hạ cánh trên trái tim anh. Nhưng anh phải nói hoặc cô sẽ im lặng.
“Anh chưa bao giờ biết cha. Mẹ anh có vấn đề về nghiện ngập. Họ mang anh vào trại trẻ mồ côi trong khi bà đi cai nghiện. Bà không bao giờ trở lại.”
Anh nhắn mắt lại. Anh chưa bao giờ kể cho bất cứ ai. Ngay cả với Maggie. Ồ, anh biết chắc là bà biết, nhưng bà chưa bao giờ nghe điều đó từ phía anh. Những điều như vậy sẽ có trong hồ sơ của anh khi Maggie lần đầu tiên nhận nuôi anh. Anh vẫn không hiểu tại sao Maggie lại làm thế.
Anh nhớ ra Sue vẫn đang trên đường dây. “Cũng chẳng phải Brady Bunch.”
“Em rất tiếc.” Những lời cô nói thật nặng nề.
“Không sao.” Anh ghét sự thương hại anh nghe thấy trong giọng cô. Nó cũng tệ như sự lên án vậy. “Anh ổn cả.” Anh vuốt một tay lên mặt và đóng ký ức khỏi tâm trí mình. “Đến lượt anh. Em đã ngủ với tên bác sĩ chân chưa?”
“Có lẽ là sắp,” cô nói.
“Sắp?” anh hỏi
“Chắc em sẽ dám làm thế,” cô nói.
“Dám sao?” anh hỏi.
“Không phải chúng ta thường chơi xem ai dám tham gia trò chơi nói thật hay sao?”
Câu hỏi của cô nhẹ nhàng nhưng anh nghe thấy sự tủi thân trong giọng nói. Jason cố gắng suy nghĩ về điều anh muốn nói để cô quên đi quá khứ đáng thương của mình. “Em có dám bước ra đây khỏa thân và dành cả đêm trong vòng tay anh.”
“Em chưa bao giờ ngủ với anh ta.”
Anh đặt tay lên ngực, ngạc nhiên nhưng hài lòng. Và anh cũng muốn cô quên luôn gã đó đi – đó là điều anh thật sự muốn. “Em hẹn hò với hắn ta cả tháng trời mà không quan hệ sao?”
“Bọn em định đến Mexico để... thiết lập một mối quan hệ thực sự. Rồi sau đó anh ta hủy hẹn. Nhưng em đã khẳng định chắc chắn với bản thân là em sẽ không đi nữa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em nhận ra anh ta có vấn đề.”
“Vậy là em đã biết chuyện anh ta đã lập gia đình và đang hẹn hò với mấy cô y tá sao?”
“Không. Anh ta mắc chứng tôn thờ mấy đôi chân.”
Jason cười lớn. “Được rồi, anh ghét phải nói với em điều này, nhưng em có đôi chân rất quyến rũ. Và cả tai nữa. Anh thích đôi tai em.”
“Vậy thì em sẽ thêm chứng ám ảnh chân và tai vào danh sách vấn đề của anh.”
Anh chờ một giây trước khi hỏi. “Danh sách vấn đề của anh? Danh sách của anh thế nào? Bên cạnh việc không đặt tên và không biết giới tính con mèo của mình. Anh thật sự không nghĩ đó là vấn đề lớn đâu.”
“Nó là vấn đề lớn đấy. Cộng thêm, anh ví phụ nữ với bánh mì! Theo ý anh, phụ nữ chúng em sẽ cũ đi. Và mối quan hệ lâu nhất anh duy trì được là có hai tháng thôi đấy.”
Anh đặt đầu lại trên gối. “Anh không có ý ám chỉ em cũng sẽ cũ như thế và em biết vậy mà. Và là ba tháng đấy nhé. Thật không công bằng khi phán xét một người dựa trên quá khứ của họ. Chết tiệt thật! Tại sao phụ nữ lại cứ phải làm vậy chứ?”
Sự thất vọng lấp đầy ngực anh. Lần đầu tiên, anh chấp nhận sự thật rằng Sue có thể thật sự đá mình, thật sự sẽ không để anh tới gần. Không làm tình. Tệ hơn, không Giáng sinh. Nhận ra điều đó mang tới cả tảng hối tiếc dội vào bụng anh.
“Tại sao phụ nữ làm gì cơ?” cô hỏi.
Anh ngồi lên. “Cố gắng thấy trước tương lai. Cứ sống chỉ cho hôm nay thôi thì đã làm sao? Tận hưởng thời khắc hiện tại thôi?”
“Hiện tại không kéo dài được lâu,” cô trả lời. “Thấy không? Nó đang tan biến đây này.”
“Nhưng những thứ em bỏ lỡ khi không sống cho hiện tại thì sẽ thế nào?” Jason siết chặt điện thoại. “Hãy nghĩ về có bao nhiêu thứ em sẽ tận hưởng và học hỏi. Bao nhiêu trong số những điều đó sẽ trở thành một phần cuộc đời em?” Anh buông một tiếng thở dài thất vọng. “Mọi thứ đều đến rồi đi, nhưng khóa mình lại bởi vì em không thể trông thấy tương lai và có một sự bảo đảm bằng văn bản... thì, nó là sai lầm đấy. Em đang lừa dối chính bản thân mình. Bởi không có thứ gì trong cuộc đời này đi kèm với sự đảm bảo tuyệt đối cả.”
“Anh rõ ràng là chưa bao giờ yêu,” cô nói. “Anh đã bao giờ thấy tim mình như bị xé thành từng mảnh nhỏ. Đã bao giờ nhận ra tất cả những gì anh nghĩ là thật thì thực ra lại... không hề có thật.” Giọng cô run run. “Có vài điều, Jason ạ, không thể đi kèm với rủi ro được.”
Anh biết về việc bị xé nát trái tim, và không phải bởi bất kỳ người phụ nữ nào khác. “Vậy là, anh không đáng để đánh cược với rủi ro. Đó là điều em đang nói phải không? Mẹ anh chắc chắn như quỷ là không nghĩ vậy. Anh lấy tay vò rối mái tóc.
“Không. Em chỉ không muốn nhảy bổ vài thứ gì đó trước khi...”
“Trước khi gì?”
“Trước khi em chắc chắn.”
Hy vọng và thất vọng cùng lúc dâng lên trong ngực anh. “Mất bao lâu trước khi em chắc chắn? Bởi vì ngay bây giờ anh rất chắc đấy. Anh chắc chắn là muốn có em bên mình. Anh muốn...” Giáng sinh.
“Sex phải không? Anh muốn sex.”
“Cái đó nữa. Nhưng đó không chỉ là tình dục, Sue. Chưa bao giờ là vậy.”
Anh bật dậy, nhưng khi làm vậy, Jason nhận ra ý nghĩa những gì mình vừa nói. Bởi vì trước đây nó chỉ luôn là vấn đề tình dục với anh. Luôn luôn như thế. Thế thì an toàn hơn nhiều.
Giờ thì mọi thứ trông như thể không còn an toàn nữa.
Nếu đó không chỉ là về sex, vậy thì còn vì điều gì nữa? Đó là câu hỏi khiến Sue trằn trọc suốt đên và thậm chí cả đến sáng thứ Tư khi họ đến cho mấy con thú cưng của Lacy ăn. Khi trở về, dù ngờ rằng mình có nổi chút sáng tạo nào trong đầu hay không nữa, Sue vẫn khóa mình trong văn phòng để viết – mặc dù những gì cô thực sự làm là suy nghĩ. Chuyện giữa cô và Jason là sao đây? Cô mất gần một giờ trước khi đi tới một nhận thức cực kỳ quan trọng: Để có được câu trả lời, cô phải hỏi Jason. Thành thật mà nói, cô không đủ dũng cảm để làm điều đó.
Cô bước ra ngoài và trông thấy Jason đang ngồi trên sofa, đọc sách của mình. Anh đang rất tập trung nên không nghe thấy cô. Sue cố để xem được số trang, tự hỏi anh đang đọc đến đoạn nào trong truyện và cố gắng đọc phản ứng của anh.
Có lẽ đó là sự bất an của người viết, nhưng sao cô vẫn thấy bồn chồn như vậy? Anh có đang nghĩ cô viết thiếu chân thực không. Ngay cả khi đó là những thông tin mà bạn anh đã cung cấp cho cô.
Anh cười khúc khích và ngước nhìn lên. “Này.” Anh ngồi dậy, sự hài hước vẫn hiển hiện trong mắt anh.
“Cái gì buồn cười vậy?”
“Nữ chính em của đã giật lấy bộ tóc giả của tay thám tử và ném nó về phía con chó của cô ta” Anh đặt bản thảo sang bên và đứng dậy, bước vài bước và đặt môi mình lên môi cô. Nó xảy ra quá nhanh, cô còn không có nổi cơ hội để tranh cãi.
Và có lẽ cô sẽ không làm vậy? Ai cần biết chứ?
Cô ngước lên và chấp nhận nụ hôn của anh như một phần của thực tại.
Dĩ nhiên cô không thể ngăn mình tự hỏi ‘thực tại’ khác của Jason gồm những gì. Tình dục tuyệt vời sao? Tình dục tuyệt vời trong vài tuần? Vài tháng? Hay hơn? Anh liệu có muốn một mối quan hệ thực sự hay không? Điều đó có thành vấn đề không? Liệu cô có đánh mất những điều tuyệt vời với Jason chỉ bởi cô sợ hãi nó sẽ không kéo dài? Câu nói “Thà được yêu và mất còn hơn không bao giờ yêu,” thì thầm trong đầu cô. Đây đâu phải là tình yêu.
Tuy nhiên, cô biết mối quan hệ ngắn ngủi này rồi sẽ chuyển từ say mê sang tình yêu. Và cô đang thật sự ngày càng say mê Jason Dodd.
Anh vuốt ve tai cô. “Em đã làm việc xong chưa?”
“Chưa làm được gì nhiều.” Cô liếc nhìn cửa sổ, anh đã phủ một miếng gỗ dán tìm được trong gara của cô lên đó. Và rồi, cô nhớ lại bản thảo của mình vẫn đang nằm trên sofa. “Thế, anh có tìm được cảnh nào thiết thực tế không?”
Anh cau mày. “Nếu em đang nói về điều anh đã nói trong căn hộ của mình mấy ngày trước, thì anh đã không nói chúng thiếu tính thực tế, anh chỉ nói nó hơi giống tiểu thuyết hơn là thực tế.”
Cô nhướn mày buộc tội. “Thế tức là thiếu thực tế chứ còn gì.”
“Thôi nào, em không viết những cảnh thiếu thực tế. Em chỉ làm giảm đi tính thực tế bằng sự hài hước thôi. Và sự hài hước thì rất tuyệt.”
“Thế còn về cảnh tóc giả mà anh vừa cười thì sao?”
“Phần đó hoàn hảo. Anh yêu việc viết lách của em. Anh thậm chí còn không thật sự nghĩ rằng –”
“Em lớn rồi, Jason. Ngừng tâng bốc và nói cho em biết đi.”
Biểu hiện của anh thay đổi từ nản lòng sang thứ gì đó khác. “Sao anh phải nói cho em? Em đâu có muốn hỏi xin góp ý của anh. Em có Chase rồi còn gì. Và giờ còn cả Danny nữa.”
“Thì em đang hỏi anh đây, không phải sao?” Có phải cô nghe được chút ghen tị trong giọng nói của anh không? “Nói cho em mấy đoạn em gây cười đi. Thôi nào.”
Anh do dự. “Được rồi, nó cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng cảnh trong cửa hàng tạp hóa đó. Khi nữ chính lấy ra một chiếc tampon và lắp nó vào khẩu súng. Một tên tội phạm thực sự không đời nào mua cái đó đâu.”
“Em sẽ cho anh biết, một miếng tampon của HEB có kích thước vừa với khẩu súng em nhắc đến trong sách. Em biết điều này bởi vì em đã gọi cho chuyên gia về súng đạn và có số đo chuẩn. Sau đó, em còn mua một gói tampon để đo cho chuẩn hơn nữa.”
Anh giơ hai tay lên. “Em biết đấy, anh thậm chí còn không hiểu tại sao chúng ta lại có cuộc trò chuyện này. Bởi vì anh đã nói với em là nó buồn cười rồi mà. Anh thích nó.”
“Nhưng anh không tin nó, phải không?”
Anh cau mày. “Chắc là không, nhưng anh sẽ không thay đổi đâu. Anh chỉ nói dựa trên quan điểm một cảnh sát thôi, anh không thấy nó có vấn đề gì cả.”
Anh lại lấy tay xoa mặt lần nữa. “Một người quen dùng súng sẽ không bị lừa bởi một chiếc tampon đâu. Nhưng với cảnh đó của em, anh có thể thấy tại sao –”
“Thật sao?” Sue bước tới bên bàn ăn sáng, chộp lấy túi xách và bước ra sau anh. Anh quay ngoắt lại đối mặt với cô.
“Không,” cô nói. “Thử nghiệm chút nhé.”
“Thử nghiệm sao?”
“Quay lại đi.” Cô ra lệnh.
“Thử nghiệm kiểu gì cơ?”
Cô ra lệnh lần nữa. “Cứ làm đi. Anh không tin em sao?”
“Anh không có vấn đề gì về sự tin tưởng cả.” Anh quay ngoắt đi.
Lờ đi lời bình luận về vấn-đề-về-sự-tin-tưởng, cô lấy ra một chiếc tampon từ ví. Sau đó rút súng của mình ra.
Cô xé vỏ bao chiếc tampon, vò miếng giấy để đảm bảo anh nghe thấy nó. Sau đó, cô nhét chặt miếng tampon vào khẩu súng.
“Giờ thì, Anh chàng Mạnh mẽ, anh có tranh luận với tôi khi tôi nói, ‘Bỏ súng xuống, giơ tay lên không tôi bắn.’ Anh không thấy sợ chứ?”
Danh sách chương