“Ngươi… bắt ta đi chỉ là để trả tiền đi?” Đông Phương Hủ vừa lái xe vừa thập phần khẳng định hỏi thằng nhóc đang mải mê nhìn khung cảnh thật nhanh lướt qua hai bên đường.

“Không phải, ta nói là cho ngươi thuận tiện chi tiền” Tề Tử Nhân có chút không yên lòng trả lời.

“Ai tin a, chỉ có tiện trả tiền thôi sao?” Đông Phương Hủ cười nhạo, hết nửa ngày lại còn chân thành nói: “Kỳ thực ngươi có thể nói cho ta, cần bao nhiêu tiền ta sẽ đưa, cũng không cần phải… lôi kéo ta theo như vậy. Ngươi có biết một phút ta kiếm được bao nhiêu tiền không? Bây giờ lại ngồi lái xe cho ngươi, chính là cực kì lãng phí, biết chưa?”

Tề Tử Nhân rốt cuộc quay đầu, cười cười nhìn hắn, nụ cười tươi rói mang theo một tia giảo hoạt làm cho Đông Phương Hủ nhất thời ngây người, song lại nhớ là mình đang lái xe, đành vội vàng hồi phục tinh thần lại nhìn đường sá, nhưng nụ cười tươi kia đã muốn không thể phai nhạt.

“Đông Phương Hủ, ngươi không phải có nhiều tiền đến nỗi đề chết người sao? Lại còn tối khinh thường ta như thần giữ của tính toán tiền bạc chi li? Kia cho ngươi đi chợ rèn luyện thể xác và tinh thần có gì không tốt? Việc gì còn muốn tính toán tổn thất bao nhiêu tiền?” Tề Tử Nhân khoanh tay lại sau đầu, tựa vào ghế, có vẻ thập phần thoải mái: “Ta nói cho ngươi, từ cái lần ngươi ăn mì thấy cọng tỏi non lại nói là rau hẹ ta đã muốn quyết định phải dẫn ngươi đi chợ cho biết bộ mặt thành phố.”

Đông Phương Hủ thực không dám phản bác gì, nhớ lại sự việc đêm hôm đó, hắn gắp lên hai cọng tỏi non, hỏi Tề Tử Nhân tại sao rau hẹ này lại không có vị của rau hẹ, kết quả làm cho đối phương cười bò cả hai ngày. Nhưng mà hắn cũng không muốn như vậy nhận thua, phi thường hùng hồn lí sự: “ Cái kia… cái kia tỏi non với cả rau hẹ bộ dáng cứ như sinh đôi, ta trong lúc nhất thời nhận không ra cũng không tính đi.”

Tề Tử Nhân cũng lười trả lời, chính là cứ nhìn phía trước chỉ đường, lại nghe Đông Phương Hủ kì quái hỏi: “Bất quá, gần nhà mình không phải có một cái siêu thị cực lớn đấy sao? Việc gì phải đi xa như vậy đến cái chợ gì gì đó mua thức ăn?”

“Siêu thị chính là không thể mặc cả, ngốc, chỉ đi chợ mới có thể trả giá a.” Tề Tử Nhân nói tới đây, bỗng nhiên hưng phấn ngồi thẳng dậy: “Đông Phương Hủ ngươi có biết? Kì thực trả giá là việc vô cùng thú vị, ngươi phải vắt hết óc ra mới làm cho các ông các bà bán rau bán thịt từng người từng người phải nhượng bộ, đến khi không thể bớt thêm được nữa, là ngươi tiết kiệm được thêm vài đồng, nga, tuy rằng chính là chỉ có vài đồng, nhưng loại vui sướng thắng lợi này không từ ngữ nào có thể miêu tả được a.”

Đông Phương Hủ trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh, càng cảm thấy hôm này không thể cưỡng lại trứng rán cùng cá nường mà đi theo Tề Tử Nhân là việc làm hết sức sai lầm, vì mấy đồng bạc mà phải đứng kì kèo, trời ạ, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy đáng sợ a.

“Tới rồi” Tề Tử Nhân ra lệnh một tiếng, tựa như một tướng sĩ vẫn xông pha chiến trường, anh dũng hiên ngang cầm rổ bước xuống xe, đợi cho Đông Phương Hủ rề ra tắt máy xe, chậm chạp chui ra, đã bị y một phen hưng phấn quá độ mà kéo vọt vào trong đám người.

Công bằng mà nói, chợ này vừa to vừa rộng nhưng cũng coi như là sạch sẽ. Chính là một thằng quen sống sung sướng an nhàn như Đông Phương Hủ vẫn cảm thấy thực khó chịu, bất quá cũng không làm gì được, tục ngữ đã nói, thượng tặc thuyền dung dịch hạ tặc thuyền nan (1), nhất là thượng tặc thuyền của Tề Tử Nhân này. Đương nhiên, đã lên được tặc thuyền này hắn sẽ không dễ dàng chịu bước xuống.

“Thái bá bá nhĩ hảo a, rau cải hôm nay có tươi không?” Tề Tử Nhân cực kì hưng phấn bước đến trước một sạp bán đồ ăn, tươi cười rạng rỡ. Đáng tiếc, ông chủ sạp vừa nhìn thấy hắn, hai chữ hoảng sợ cũng không đủ để hình dung biểu tình trên mặt, lão luống cuống thu gom đống bảng tên ghi giá, một bên dung thanh âm to quá mức hô lớn: “Haha.. hahaha… tiểu Nhân a, ngươi… ngươi đã trở lại? Mấy ngày nay đi đâu mất vậy a?” Bởi vì thanh âm quá to làm cho Đông Phương Hủ lập tức nghĩ đến mấy gã sai vặt phụ trách trông cửa trong kịch truyền hình, khi phải thông tri sự tình gì, đều dùng cách này cả.

Bất quá ngay sau đó, hắn biết chính mình đoán đúng rồi. Lúc này đã không phải thời gian đi chợ bình thường, chợ cũng vắng. Tuy rằng Tề Tử Nhân vội cúi đầu xem thức ăn, nhưng Đông Phương Hủ chính là đang ngẩng cao đầu. Hắn nhìn thấy Thái lão bá vừa hô xong, phần đông tiểu thương đều vội thu hồi bảng giá bày trên quầy hàng, động tác đều đặn, nhịp nhàng cứ như đã qua huấn luyện, quân đội mà thấy chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy tự ti.

“Thái lão bá, rau hẹ hai đồng một cân a, rất đắt, mùa hè rau hẹ rất khó ăn, tính rẻ một chút được không?” Tề Tử Nhân còn đương trả giá, thực cũng không nhìn đến bảng giá của những quầy khác đều đã muốn bị lấy xuống.

Thái lão bá trông có vẻ muốn khóc: “Tiểu Nhân a, chính là ngươi nhìn rau hẹ này mà xem, vừa tươi vừa non a, không thể đem so với rau hẹ bình thường đâu…” Không đợi ông lão nói xong, Tề Tử Nhân đã cười mỉm cười cầm lấy một bó: “Ai nha, Thái bá, lại nói như thế nào thì cũng là rau hẹ thôi, đã là rau hẹ, mùa hè ăn sẽ không ngon, bác bớt chút đi, bớt chút đi.”

“Nếu mùa hè rau hẹ không thể ăn, ngươi lại muốn mua làm gì?” Đông Phương Hủ thật sự nhịn không được, hắn không rõ Tề Tử Nhân rốt cuộc là nghĩ cái gì, không nên mua thứ không thể ăn chứ. Đáng tiếc vừa dứt lời, chân hắn đã bị Tề Tử Nhân hung hăng đạp một cái.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Chú giải:

(1) Nguyên văn: [上贼船容易下贼船难] thượng tặc thuyền dung dịch hạ tặc tuyền nan: lên được tặc thuyền thì dễ, muốn hạ tặc thuyền lại khó. Tặc thuyền nghĩa đen là thuyền (của) kẻ trộm, cướp.. cơ mà, theo mình thì có thể hiểu thoáng là lên thuyền giặc dễ, hạ thuyền giặc khó.

[Lại nói nhảm]Tình hình là đọc lại các chương trước, vẫn thấy có lỗi chính tả T^T do mắt mũi kèm nhèm, đã dò đi dò lại 3-4 lần vẫn sót. Cho nên là nếu bạn nào thấy được mình có type sai cái gì đó ở đâu mà chỉ cho thì mình cảm ơn lắm ế :”>:”>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện