“Bây giờ mọi người đều thích xem thể lại này a, nói không gạt ngươi chứ trong phòng ta cũng nhiều mô hình lắm, kiểu như ma giết người, u linh màu trắng, còn có oán linh rối gỗ, đúng rồi, còn có búp bê Sadako tạo hình rất thật, ta lấy cho ngươi xem nhé?” Hắc hắc, nhìn đến mấy thứ này tiểu Nhân còn không nhanh nhanh trốn vào vòng tay ta sao.

“Ngươi không phải là cảm thấy nói như vậy ta sẽ chủ động yêu thương nhung nhớ ngươi a?” Tề Tử Nhân tức giận trừng mắt nhìn người kia: “Ừ đấy, ta sợ bóng tối, sợ cả chuyện xưa ma quỷ, nhưng cũng không có nghĩa ta sợ luôn cả kế hoạch nham hiểm trong lòng ngươi a, hừ hừ, ngươi tỉnh táo chút đi.” Y giận dỗi đô đô bĩu môi, bước đến ghế tựa đầu giường ngồi xuống.

Đông Phương Hủ sửng sốt một chút, chợt nở nụ cười: “Không nghĩ tới tiểu Nhân cũng thông minh quá nha, dù sao cũng là em trai của tiễn nô đại ca, nói chứ, ta bắt đầu hoài nghi ngươi trước đây cứ bày ra bộ dáng ngốc ngốc có phải hay không là vì lạt mềm buộc chặt, chờ đến bây giờ, xem câu được con rùa vàng ta rồi, mới lộ ra bản chất khôn khéo.”

“Ngươi nói lải nhải cái quỷ gì vậy? Ta nếu dùng lạt mềm buộc chặt để câu rùa vàng, cũng phải là rùa mẹ mới được. Làm ơn đi, ngươi trước nhìn lại chính mình chút được không?” Tề Tử Nhân trợn trắng mắt: “Còn nữa, đừng nhắc tới cái tên tiễn nô kia với ta, tên hỗn đản không có lây một chút bộ dáng làm anh a, chẳng những đem tiền mồ hôi nước mắt của ta cầm mất, ngay cả tiền thưởng thay thế cũng lấy luôn, ngươi nói xem y rốt cuộc là anh ta hay là chủ nợ a?”

Đông Phương Hủ nhún nhún vai: “Ngươi đi mà hỏi y a, y là anh ngươi, ta làm thế nào biết được.” Hắn vừa nói vừa dính sát vào người kia: “Tiểu Nhân, ngươi nói xem xấp tiền thưởng thay thế vào tay anh trai rồi, ngươi còn lấy lại được để trả ta không?”

“Ngươi có thấy khi nào con lang đói nhả ra miếng thịt béo không?” Xem ra Tề tử Nhân thật sự là rất giận, mới phi thường bất kính mang thằng anh ra so sánh với lang đói: “Y.. cái tên hỗn đản chết tiệt thế nhưng dám nói tiền đấy là tiền bán nụ hôn đầu của ta, ô ô ô, nếu đã là tiền bán nụ hôn đầu ấy, chính là nên thuộc về ta đúng không?” Y nước mắt lưng tròng ngẩng lên nhìn Đông Phương Hủ: “Ngươi nói xem, tiền này nên là của ta đúng không? Ô ô ô…”

Hai anh em nhà này cũng không phải là có ý tứ bình thường. Đông Phương Hủ đã sớm muốn cười đến đau bụng. Hắn vốn cực kì chán ghét cái loại này thần giữ của, nhưng nhìn đến hai anh em nhà này vì tiền mà làm ra cả một màn kịch, hắn lại cảm thấy thực sự đáng yêu khôi hài vô cùng. Chính là mắt nhìn đến tiểu Nhân hai mắt đẫm lệ mênh mang, bộ dáng cứ như chú chó nhỏ cần chủ nhân định đoạt, hắn cả người nhiệt huyết đều rất nhanh sôi trào.

“Đông Phương Hủ, ngươi thực là người tốt, không nghĩ đến ngươi cũng biết công bằng như vậy.” Tề Tử Nhân nhào vào trong vòng tay người kia, chỉ câu nói đầu tiên đã làm cho đại lang vốn đang bừng bừng càng thêm đắc ý dâng trào, ý chí chiến đấu tăng cao. Sau đó, y nhằm ngay lúc đại lang đã muốn sục sôi đến đỉnh điểm, ngẩng đầu dùng ánh mắt tràn ngập hi vọng mà nhìn hắn: “Ngươi giúp ta lấy lại tiền được không?”

Sự thay đổi nhanh chóng như vậy cũng thực quá mức đả kích đi, cho dù là người quen tung hoành trên thương trường như Đông Phương Hủ cũng có chút không đỡ được, hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, một tay đem Tề Tử Nhân áp đến trên giường: “Ngươi biết không? Hiện tại ta đối với số tiền trong tay anh trai ngươi tuyệt không thấy hứng thú.”

“Chính là y đã có nhiều tiền như vậy vẫn lớn tiếng đếm a đếm, chắc chắn không quá nửa đêm sẽ không dừng lại, như vậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ a, ta chính vì vậy mới nghĩ muốn sang phòng khác ngủ.” Tề Tử Nhân ý thức được nguy hiểm gần kề, vội thông minh nói sang chuyện khác, nhưng không hiểu vì sao nhịp tim lại tăng lên không ngừng.

“Không quan hệ, ngươi chẳng lẽ không biết thiết bị cách âm nơi này rất tốt sao?” Đông Phương Hủ liếm môi, phía dưới một trận hỏa hừng hực thiêu đốt, tưởng như có thể đem tiểu nhân nhân dưới thân hóa thành tro tàn, hắn không tin với nhiệt độ như vậy Tề Tử Nhân còn không biết sẽ phát sinh sự tình gì, xem ra vật nhỏ này nhất định là cố ý nói sang chuyện khác, ân, cũng rất thông minh đấy chứ.

“Ngươi…. Ngươi là định thoát quần áo ta?” Tề Tử Nhân nhìn đến hai móng vuốt soi được bảo dưỡng tốt lắm xốc lên áo ngủ của mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: sớm biết thế này thà chịu ồn chết cũng không đến nơi này chui đầu vào lưới, ô ô ô, hôm nay nhất định là ngày cực kì xui xẻo, bị sao quả tạ chiếu trúng.

“Không lẽ ngươi cho rằng ta là định chơi trò chọc lét a? Cũng không sao, ngươi muốn ta liền cho ngươi làm.” Đông Phương Hủ đỏ mắt, một ngụm cắn lên hai hạt hồng hồng trên ngực y, nhẹ nhàng liếm. Không đến hai giây sau, Tề Tử Nhân đã kêu lên: “Dừng, dừng lại, ngươi này đâu phải cho ta làm gì ngươi a… A…. ân…. Không được…. A… a…. ta sợ nhột… a… Đông Phương Hủ…. a…”

“Ngươi xem, chẳng qua là nhột một tí, ngươi cũng đã muốn nghẹn chết, Nhân Nhân a, cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp, tiểu tổ tông ngươi cũng đừng gây khó dễ cho ta.” Đông Phương Hủ thở hổn hển giữ lại tay chân người kia đang đấm đá giãy giụa.

“Nếu…. nếu nhất định phải làm, ngươi… ngươi sẽ cho ta tiền sao?” Dù sao khí lực cũng không bằng người ta, vẫn là bỏ cuộc sớm một chút cũng tốt lắm, nhanh nhanh chiếm một ít phúc lợi cho bản thân cũng là chuyện đúng đắn. Huống chi Đông Phương Hủ người kia, thực không phải là dễ nhìn bình thường: ánh mắt hắn sáng như vậy, lông mi đen dày, mũi cao, đôi môi gợi cảm…. A, chỉ nhìn thôi cũng thấy nóng người. Hoạt động tâm lí của Tề Tử Nhân bởi vì đặt trên người Đông Phương Hủ, mà đang phát sinh phản ứng nghiêng trời lệch đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện