“Ừ thì có cảnh cáo, nhưng ngươi chỉ bảo ta không được nói gì liên quan đến tiền bạc thôi mà, khi nãy nói về cái hang trong hồ cá ngoài phòng khách, bị hỏi về mấy loại cá cảnh nhiệt đới, ta không thể không trả lời a, ai biết đâu nói một hồi lại từ tập quán sinh sống của cá cảnh lan sang cả thị trường chứng khoán” Đông Phương Hủ có chút ủy khuất kể lể, hắn thật sự cảm thấy Tề Tử Lam đối với tiền bạc còn thiên tài hơn cả mình.

Tề Tử Nhân nhịn không được cười cười: “Đáng đời, người chính là không nên trả lời a, ông anh khẳng định là có âm mưu sẵn rồi, ngươi chờ mà xem, lát nữa nói một hồi rồi kiểu gì cũng đề nghị được ở lại, đến lúc đó ta sẽ không đồng ý, ngươi cũng không được phép hùa theo, biết chưa?”

“Kì thật ta thấy cũng chỉ có một tuần, chắc là cũng không sao đâu” Đông Phương Hủ sảng khoái nói, chính hắn sẽ không để ý phải thêm tiền chi tiêu cho vài người nữa, nếu anh trai Tề Tử Nhân vì chuyện này mà vui vẻ, cần gì phải tuyệt tình thế đâu? “Ngươi nếu không muốn lại tốn thêm một đống tiền thưởng cho ta thì cứ làm theo đi” Tề Tử Nhân trừng mắt liếc hắn một cái, làm cho hắn á khẩu, không biết trả lời thế nào, vì thật sự không nhìn ra được Tề Tử Lam với tiền thưởng có cái gì quan hệ đâu.

Bất quá sự thật chứng minh Tề Tử Nhân chính là quá lo lắng. Tề Tử Lam từ lúc vào bàn ăn, chỉ liên tiếp khen ngợi thức ăn như thế nào ngon, cơm như thế nào thơm, đối với chuyện ở lại khu biệt thự, căn bản là nửa chữ cũng chưa nhắc đến.

Đông Phương Hủ dần dần buông lơi cảnh giới. Sau khi ba người ăn sạch thức ăn trên bàn, Tề Tử Lam buông đũa, nước mắt lưng tròng mà nói: “Tiểu Nhân a, từ lúc ngươi đi rồi anh ngày ba bữa cơm đều không ăn được đàng hoàng..” Không đợi ông anh nói xong, Tề Tử Nhân đã cực kì không khách khí ngắt lời: “Anh định lừa ai a, không được ăn đàng hoàng thế đi chợ mua đồ ăn là sao?”

“Đúng mà, chính là bởi vì không ăn uống đàng hoàng được bao hôm, đến hôm nay chẳng còn gì để ăn, anh mới đi chợ đấy chứ” Tề Tử Lam dảo mắt một vòng, miệng đã muốn nói ra một lí do hoản hảo, liền lại tiếp tục ai oán kể lể: “Chú biết không? Ngày trước chú ở nhà, anh ngày nào cũng có đồ ngon mà ăn, chẳng bao giơ phải để bụng đói làm việc, bây giờ à, có khi nửa đêm đói bụng, chẳng có đồ mà ăn, chỉ có thể pha cốc café uống đỡ đói, ô ô ô, bệnh dạ dày của anh ấy, đã muốn tái phát vài lần. Hôm rồi đến bệnh viện, bac sĩ bảo may mà đến đúng lúc, chậm một tí là xuất huyết dạ dày rồi.”

“ Anh mà chịu bỏ tiền đi bệnh viện? Thiên tài mới đi mà tin lời anh a” Tề Tử Nhân cười lạnh; mà thái độ vô tình của y lại làm Đông Phương Hủ phi thường bất mãn.

“Tiểu Nhân, ngươi sao lại nói thế, Tề đại ca là anh ngươi a” Hắn lại quay sang Tề Tử Lam: “Thực xin lỗi, chỉ vì em bảo Tề Tử Nhân đến đây ở, kết quả lại làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, như vậy đi, anh mấy ngày nay trước ở lại đây, đợi đến khi đi du lịch về sẽ tính tiếp.”

“Đông Phương Hủ” Tề Tử Nhân kêu to lên, sau lại thở ra vô lực, lầm bẩm nói: “Ngươi đồ hồ ly tự dưng lại hóa heo, cứ chờ chuẩn bị thêm một đống tiền thưởng nữa đi”. Y chưa nói xong, Tề Tử Lam đã muốn cảm kích giữ chặt tay Đông Phương Hủ: “Cám ơn cậu nha, Đông Phương thiếu gia, ô ô ô, thật đúng là người có tiền vẫn thiện lương, không giống tiểu Nhân, vì kiếm tiền mà cả chuyện sinh tử của anh trai cũng mặc kệ.”

Đông Phương Hủ rốt cuộc cũng hiểu ra. Tề Tử Lam này cũng quá lợi hại đi, chủ đề tưởng như không quan hệ, kì thật lời nói ra toàn là bẫy rập. Khó trách Tề Tử Nhân bảo mình là hồ li hóa heo, trước mặt tên hồ li thành tinh Tề Tử Lam này, ngay cả chính mình cũng không dám đảm bảo sẽ không nói nhầm.

Nhưng chủ yếu chính là bời vì yêu ai yêu cả đường đi, nếu không tên lãnh tỉnh vô tình như Đông Phương Hủ, cho dù Tề Tử Lam tính toán cái gì, có cáo già hơn nữa, cũng đừng mơ tưởng lợi dụng sự nhân nhượng của hắn. Hiện tại, chỉ có thể đặt hi vọng vào Hướng Phi, hắn lại không thích Tề Tử Nhân, hi vọng sẽ không bị Tề Tử Lam làm cho mê muội. Bất quá, cứ xem đến tính cách tùy tiện của thằng kia, Đông Phương Hủ đối với việc này cũng không mấy lạc quan.

“Tề đại ca, anh hiện tại đang làm ở đâu?” .. biết đâu có thể nhận y vào công ty mình làm. Đông Phương Hủ phi thường mong thế, người tài giỏi như Tề Tử Lam, buông tha cũng khó, quan trọng là, chỉ cần cho y mức lương vừa ý, chắc chắc y sẽ toàn tâm toàn ý làm việc vì mình. Bất quá, y lại là anh trai của tiểu Nhân a, lịch sử đã chẳng có vô số ví dụ bi thảm làm bài học cho con cháu đó sao, để ngoại thích (1) đương quyền chính là chuyện đáng lo lắng, hơn nữa Tề Tử Lam lại không phải kẻ khiêm tốn trung thành như Vệ Thanh (2).

“Ai, anh đâu có đi làm đâu, bất quá chỉ là ở nhà chơi cổ phiếu kiếm sinh hoạt phí mà thôi, cơ mà đầu năm nay, tiền cũng khó kiếm a” Tề Tử Lam than thở lắc đầu. Mà thằng em vốn biết rõ y lại sắp kể lể, vội vàng nói: “Nước tắm đại khái đã chuẩn bị tốt lắm, anh mau đi tắm đi.”

“Không vội, không vội…” Tề Tử Lam rõ rang là đang cực kì hứng thú với chủ đề này, lại vì nghe thằng em nói một câu: “Dầu gội đầu, sữa tắm, xà phòng đều là hàng cao cấp, lại còn được dùng miễn phí nha”; đã lập tức đứng dậy.

“Đông Phương thiếu gia, cậu cùng tiểu Nhân chậm rãi nói chuyện, ta đi tắm trước đây, chuyện này nói sau vậy” Tề Tử Lam tươi cười đứng dậy, lại theo hướng Tề Tử Nhân chỉ phòng tắm cho mà bước đi.

xxxxxxxxxxxxxxxxx

Chú giải:

(1): ngoại thích: nguyên văn [外戚]: bên ngoại, gia đình bên vợ

(2): Vệ Thanh [卫青] vị tướng quân đời nhà Hán của Trung Quốc. Xem ở đây và ở đây để biết thêm chi tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện