Mấy yêu tinh đáp mây bay trở về, lúc này mới phát hiện ngoài động phủ, những yêu tinh khác cũng không nhàn rỗi, cùng mấy con quái vật khác đánh nhau không biết trời trăng. Kết giới lúc trước ngưu ngưu bày ra đã bị phá hư, cùng lúc đó, hắn cảm giác được một cổ khí tức hắc ám cường đại lợi hại. Trong lòng rùng mình, thầm nghĩ chuyện mình lo lắng rốt cục đã xảy ra, không nghĩ tới trong đội ngũ của đối phương có cao thủ lợi hại như vậy. Hắn nhìn xem cẩu cẩu hầu tử bạc mã chờ chưa bị ép vào thế hạ phong, vì thế nói với con thỏ: “Ngươi xem mọi người, đừng cưỡi mây bay theo ta.” Nói xong ống tay áo vung lên, lũ yêu liền cảm thấy một trận gió nhẹ thổi qua, tiếp theo ngưu ngưu tựa như đang dẫm lên từng bậc thang mà bước đến giữa không trung.

Thỏ tinh kinh ngạc, ngưu ngưu tại sao lại đột nhiên có hành động này, con thỏ vô lương bắt đầu suy đoán có phải lão ngưu tính chạy trốn hay không. Nhưng vào lúc này, liền thấy trên bầu trời trong xanh lại bỗng nhiên bị vạch một lỗ hổng, từ trong lỗ hỏng ấy lại lộ ra một khuôn mặt xấu xí, há to cái mồm đầy máu cười hả hả với ngưu ngưu, nước miếng rơi tí tách, nhưng mà không đợi ngưu ngưu tớ trước người, liền biến mất vô tung.

Lũ yêu tinh ẩn nấp dưới mặt đất đều nhìn thấy đại quái vật trên lỗ hỏng, bạch thử cùng gà trống lá gan rất nhỏ sợ tới mức liên tiếp kêu “Chít chít, oác oác”, bất quá khi bọn hắn vừa nhìn thấy thân hình uyên đình nhạc trì tuyệt đẹp kia của ngưu ngưu, tựa như nháy mắt cùng ăn một viên thuốc an thần, khiếp đảm ban đầu cũng biến mất vô tung.

Quái vật bỗng nhiên từ không trung vọt xuống dưới, mang theo một cỗ khí tanh hôi nồng hậu. Thân hình thon thả mảnh khảnh của Ngưu ngưu ở trước mặt hắn, có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Nhưng mà hắn vẫn bình tĩnh đứng ở đó, không hề có ý trốn tránh, sự kiên định chấp nhất của hắn làm cho bọn yêu tinh đang ẩn nấp lần đầu hiểu được cái từ “Vững như Thái Sơn” có đôi khi hoàn toàn có thể dùng để hình dung một nhân loại nhỏ yếu.

Mấy yêu tinh đang đánh nhau cùng quái vật cũng không hẹn mà cùng dừng thủ, hiển nhiên đều muốn nhìn xem chiến đấu của lão đại đối lão đại, nhưng mà quái vật kia vọt tới cách ngưu ngưu khoảng hai thước, thân hình đột nhiên dừng lại, đứng ở giữa không trung cùng ngưu ngưu giằng co.

Yêu tinh nhóm cùng bọn quái vật thân dài quá cổ, chờ a từ từ a chờ, cũng không biết đợi bao lâu thời gian, chợt nghe “Dát!” Một tiếng, tiếp theo chợt nghe đến thảo long kêu một tiếng: “Ôi, ta… Ta cổ ta bị chặt đứt, ô ô ô, làm sao bây giờ?” Lời còn chưa dứt đã bị hầu tử tức giận đánh gãy: “Cái gì chặt đứt, ngươi chính là bị sái cổ, không có việc gì mà, hoạt động hoạt động nhiều chút là tốt rồi, kiên nhẫn chịu đau một chút đi.”

Bọn quái vật kia cũng vòng vo chuyển cổ, dùng ngôn ngữ lũ yêu nghe không hiểu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, hắc xà tinh cảnh giác nói: “Mọi người cẩn thận, bọn họ có thể bởi vì chờ lâu lắm, muốn đánh nhau với chúng ta xong trận này, rồi lại thư thư phục phục chuyên tâm xem quyết đấu.” Vừa dứt lời, chợt nghe lão hổ rống lên một tiếng “Ngao” ”, “A, động, bọn họ động.”

Hắc xà không phòng bị, xém chút bị tiếng gào này dọa sợ tới mức té xuống đụn mây, tức giận kéo cái đuôi lão hổ một chút: “Ngươi không thể nói nhỏ chút a, lỗ tai ta sắp bị ngươi chấn điếc.” Không đợi nói xong, thân mình đã bị lão hổ dùng móng vuốt giẫm lên, nghe hắn rầu rĩ nói: “Hổ rống hổ rống, ngươi nghe nói có con hổ nào rống giống chuột kêu chưa?”

Bạch thử chẳng biết tại sao: “Hảo hảo tại sao lại kéo ta vô? Chuột kêu thì sao? Tiếng kêu của họ chuột nhà ta là rất mỹ diệu, so với tiếng mèo tuyệt vời không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa hắc xà, chuyện này chính là ngươi không đúng, ngươi xem lỗ tai chúng ta dài còn chưa bị lão hổ dọa, ngươi không có lỗ tai mà oán giận cái gì a?”

Hắc xà bạo khiêu: “Ai không có lỗ tai ai không có lỗ tai, lỗ tai của ta chỉ nhỏ mốt tí thôi, không giống có lỗ tai phô trương của bọn ngươi mà thôi, ai nói xà chúng ta không có lỗ tai?” Không đợi nói xong, thảo long ở kế bên cũng ngây ngô hát đệm nói: “Đúng vậy, xà có lỗ tai, có một lần ta đi sa mạc làm mưa, thấy loại xà này, ở hai bên đầu có lỗ tai vừa lớn vừa mỏng, chính là hình dạng rất khó coi.”

“Ngươi nói lỗ tai ai khó coi?” Hắc xà vừa muốn giơ chân, lại nghe thỏ tinh lành lạnh nói một câu: “Các ngươi muốn đấu tranh nội bộ? Nhìn xem ngưu lão đại, hắn chính là vì chúng ta mà đang đẫm máu chiến đấu hăng hái, nhìn nhìn bọn quái vật người ta, có người nào không nghiêm túc quan sát tình huống chiến đấu a? Dựa vào tiền đồ ít ỏi của các ngươi, cả đời đều đừng nghĩ đắc đạo thành tiên.”

Lũ yêu lập tức ngậm miệng, bọn họ đã nhiều năm tự do tự tại một mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua cuộc sống tập thể có kỷ luật nghiêm túc, bởi vậy mới có thể chẳng phân biệt trường hợp chẳng phân biệt được thời gian địa điểm mà đấu võ mồm, nhưng một câu của thỏ tinh đã bừng tỉnh yêu* trong mộng, vì thế mọi người căm giận đều tự trừng mắt liếc nhau một cái, liền một lần nữa ngẩng cổ xem ngưu ngưu cùng quái vật rất đối địch. Nhóm yêu tinh vốn luôn thiếu tinh thần đoàn kết, rốt cục cũng có một ít lực ngưng tụ cùng lực hướng tâm rồi.

_yêu ở đây là yêu tinh, câu gốc là bừng tỉnh người trong mộng. Nhưng ở đây ko có “người” nên Yên tỷ chế thành yêu.

Ngưu ngưu cùng quái vật kia đánh thẳng tới bình minh ngày hôm sau mới chấm dứt, ngưu ngưu chiến thắng, nhưng cả người cũng đầy vết thương, đầu lĩnh quái vật bên kia lại càng không cần nói, hắn chẳng thể nghĩ tới, nhân loại yếu nhất trong củu thiên chư giới, hơn nữa bộ dáng gầy yếu đáng thương như vậy, lại có được sức chiến đấu mạnh như vậy. Nhưng mà sự thật xảy ra trước mặt, không đến phiên hắn không tin, đành phải mang theo vài bọn quái vật xám xịt lui trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện