Đệ cửu chương
Vương Lăng cười, “Tất nhiên là nhàn của thanh nhàn rồi”, Ứng Cảnh Lan cũng phì cười: “Lẽ nào Thiếu Hiền huynh còn tưởng huynh ấy muốn làm hiền[1] thần sao?”
Cơ Dung Quân nghẹn một họng nói không ra lời, Vương Lăng đứng dậy: “Thời gian không còn sớm, ta đi dặn trù phòng chuẩn bị chút đồ ăn”, Ứng Cảnh Lan nói, “Đan Chu ca, đừng quá phức tạp, làm chút đồ ăn là được rồi, có rượu càng tốt.”
Cơ Dung Quân thản nhiên nói: “Dục Ngạn hiền đệ đừng quá khách khí.”
Ứng Cảnh Lan gật đầu: “Ta có khách khí bao giờ đâu”, Vương Lăng xoay người lại hỏi Cơ Dung Quân: “Trong nhà cơm canh đạm bạc, công tử nếu không chê hãy lưu lại cùng dùng cơm, thế nào?”
Cơ Dung Quân đáp: “Nếu Dục Ngạn hiền đệ cũng đã thân thiết như người nhà, vậy ta cũng không nên giả vờ khách sáo”, liền đó vui vẻ đồng ý. Vương Lăng lại hỏi y có cái gì không ăn được không, y chỉ khẽ cười: “Ta ăn cái gì cũng được, không có gì cố kỵ”. Vương Lăng kinh ngạc: “Ta nhớ Cơ công tử ngươi không ăn được hẹ, cũng không ăn tỏi.”
Cơ Dung Quân nhãn thần sáng lên, chăm chú nhìn Vương Lăng: “Ngươi ngay cả chuyện này cũng biết, thật ra ta ăn một chút cũng được, bất quá đúng là không thể ăn nhiều.”
Vương Lăng hơi cười: “Bởi vì lần trước khi đi uống rượu, ta thấy khi ngươi gắp thức ăn đều tránh hai thứ này ra, nên đoán là ngươi không ăn được. Những người còn lại trong nha môn ta đều biết hết, Đường Tri hiền đệ cũng có nhiều thứ không ăn, bọn Lô Đàm Hứa Trật thì cũng…”
Vương Lăng cứ lẩm bẩm nói một thôi một hồi, thói quen ăn uống của mọi người hắn quả thật thuộc như lòng bàn tay, Cơ Dung Quân trầm mặc không nói nửa lời, vẫn là Ứng Cảnh Lan lên tiếng: “Đan Chu ca, nếu huynh còn tiếp tục niệm, ta với Thiếu Hiền huynh chắc tới nửa đêm mới được ăn cơm.”
Vương Lăng giật mình, phát hiện bản thân lại tái phát bệnh cũ, xấu hổ cười cười: “Ta liền đi phân phó trù phòng đây”. Thân ảnh mau chóng hòa vào bóng đêm trong đình viện. Ứng Cảnh Lan khó hiểu: “Không phải đã có nha hoàn sao, tại sao huynh ấy phải tự mình đi phân phó?”
Tiểu nha hoàn che miệng cười: “Công tử có điều không biết, đại thiếu gia nhà ta luôn như vậy, ngay cả chuyện trong cháo cho một muỗng đường hay nửa muỗng đường đều là tự mình chạy đến trù phòng dặn dò.”
Ứng Cảnh Lan hiểu rõ gật đầu, Cơ Dung Quân nhìn chăm chú vào chén trà, có chút suy tư: “Mấy năm nay đều hao tâm tổn trí như vậy, Vương Lăng thực sự rất vất vả.”
Một lúc sau, Vương Lăng trở về nói: “Trời đã tối, mời hai vị đến nội sảnh ngồi, cơm tối sẽ có ngay.”
Ứng Cảnh Lan lập tức đồng ý, đứng dậy, Cơ Dung Quân nâng ấm trà lên, châm hai chung trà, ôn thanh nói với Vương Lăng: “Ngươi uống chén trà đi đã, không cần gấp, chờ ngươi thở xong chúng ta tới nội sảnh cũng chưa muộn mà.”
Cơ Dung Quân giao du rộng, nhưng luôn luôn đều là cùng người khác xưng huynh gọi đệ, chén rượu luận giao, chưa từng nói ra lời săn sóc thế này, giờ lại nói, vì là lần đầu tiên, thanh âm có chút cứng nhắc, mà Vương Lăng mấy ngày nay cứ nghe tới ba chữ “không cần gấp” thì sẽ có liên tưởng khác, cười gượng: “Con người của ta luôn cứ lo đông lo tây, Cơ công tử chê cười rồi.”
Tay Cơ Dung Quân đang cầm ấm trà trở nên cứng đờ, y nhẹ giọng: “Ta, ta chỉ là…”, ngôn ngữ hóa thành một mạt cười khổ ngưng đọng bên khóe miệng, y khó khăn châm một chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Gió đêm thanh mát, tiếng côn trùng kêu vang lừng, Ứng Cảnh Lan ho một tiếng: “Cái kia… Đan Chu ca, đường tới nội sảnh thế nào ta không nhớ rõ, chắc Thiếu Hiền huynh cũng vậy, vẫn là thỉnh Đan Chu ca dẫn đường giúp.”
Nội sảnh trong phủ Vương Lăng rất lớn, cơm tối cũng rất phong phú tinh xảo, không khí trong bữa ăn không tệ.
Vương Lăng nhớ tới vừa rồi mình ở trong đình viện hiểu lầm ý tốt của Cơ Dung Quân, bỗng có chút hổ thẹn, liền khẩn thiết tự tay thay Cơ Dung Quân châm rượu gắp thức ăn, Cơ Dung Quân thật ra không để chuyện vừa rồi trong lòng, cực kỳ vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của Vương Lăng, ăn không ít, uống không ít, cũng nói không ít.
Ứng Cảnh Lan và Cơ Dung Quân đều rất thích các món do đầu bếp Vương phủ làm, Ứng Cảnh Lan yêu tha thiết món cá nấu hạt thông, cứ luôn miệng nói muốn đem đầu bếp nhà Vương Lăng về nhà mình. Vương Lăng cười: “Ngươi nếu thích đến vậy thì sau này thường đến ăn cơm đi’’, Ứng Cảnh Lan vui vẻ: “Ta sẽ coi đây là nói thật, sau này ta thường đến ăn ké, Đan Chu huynh cũng đừng tiếc nuối đó nha.”
Đang nói chuyện, món đậu phụ cuộn được bưng lên, Cơ Dung Quân gắp một miếng nếm thử, cười nói: “Đầu bếp chỗ ngươi tay nghề mấy năm nay vẫn tốt như vậy.”
Vương Lăng khiêm tốn trả lời: “Cơ công tử cũng chưa từng đến nhà ta dùng cơm lần nào, sao biết đầu bếp nhà ta tay nghề vẫn tốt, hay là đã khen nhầm rồi?”
Thần sắc Cơ Dung Quân hơi ngưng trọng, sau đó cũng mỉm cười: “Đúng vậy, là ta nhầm, thuận miệng nói ra cái câu mà hay nói ở nhà Lạc Bạch.”
Cơm nước xong xuôi, lại nói chuyện phiếm vài câu, Ứng Cảnh Lan đứng dậy cáo từ, Cơ Dung Quân cũng đứng dậy theo, thấy y cũng sắp mở miệng cáo từ, Vương Lăng rốt cục nhịn không được: “Cơ công tử lúc nãy nói có công vụ quan trọng, không biết là chuyện gì?”
Cơ Dung Quân im lặng, Ứng Cảnh Lan lại nói: “Đan Chu ca, nhà ta hơi xa, ta về trước, huynh với Thiếu Hiền huynh từ từ nói chuyện”, nói xong cáo từ rời đi. Vương Lăng tiễn Ứng Cảnh Lan ra cửa, căn dặn vài câu đi đường cẩn thận, ban đêm không nên phóng ngựa quá nhanh, sau khi hồi phủ phải tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt này kia.
Trở lại nội sảnh, Cơ Dung Quân đứng trước ngọn đèn: “Vương Lăng, ta thấy hoa viên của ngươi cảnh trí rất được, có thể phiền ngươi dẫn ta ra nhìn một chút nữa không?”
Vương Lăng cùng Cơ Dung Quân sóng vai đi trong vườn, đến bên cạnh hồ sen, ánh trăng thanh u, chung quanh vắng vẻ, Vương Lăng nói: “Nơi này không có ai, Cơ công tử muốn nói gì thì có thể nói được rồi.”
Cơ Dung Quân trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng chậm rãi: “Vương Lăng, ta cũng là chạng vạng mới biết được, vụ án tường thành lần này, đại khái dính dáng thành một đại án, mà đại án này… có chút liên quan tới quốc cữu gia.”
Quốc cữu gia là thân ca ca của đương kim hoàng hậu, cũng là thân cữu cữu của Vương Lăng.
Vương Lăng im lặng một chút, sau đó nửa đùa nửa thật hỏi: “Nếu thật sự tra ra định tội, có đến nỗi tru di cửu tộc không?”
Cơ Dung Quân nhíu mày: “Vương Lăng ngươi nói bậy bạ gì vậy, đây chỉ là một vụ án tham ô bình thường thôi, nhưng chuyện triều đình ngươi cũng không phải không biết, một khi đã có người tra tới, chuyện muốn lớn có thể lớn muốn nhỏ có thể nhỏ. Cha ta hôm nay cũng nói tới việc này, có thể thấy được triều đình để chúng ta đi tra, tức là đã có dự định tra tới cùng. Cho nên bây giờ ta rất do dự…”
Vương Lăng đáp: “Triều đình chính là phiền phức như thế, nhưng ta thấy cũng không có gì cần do dự đâu, ngươi tra được cái gì thì cứ thực tình báo cáo, đêm nay nếu ngươi không nói ta cũng không biết vụ tường thành này còn có liên lụy khác. Dù sao chỗ chúng ta quản không nổi đại án, cứ làm đúng chức trách của mình là được.”
Cơ Dung Quân ngẩn người: “Ngươi… Nhưng quốc cữu gia là thân cữu cữu của ngươi…”
Vương Lăng nghiêng người nhìn Cơ Dung Quân: “Cơ công tử đêm nay đến đây, là cho ta một cái nợ nhân tình, để ta đi tìm cữu cữu báo một tiếng. Thế nhưng nếu ông ấy có liên quan đến án này, tất nhiên phải biết linh hoạt, đây là chuyện sớm muộn thôi, không cần ta làm chuyện dư thừa, có vài chuyện, biết ít coi như không biết, đỡ phiền phức. Nếu đã là chuyện ta không nên quan tâm, hà tất phải hỏi đến. Ta ở Giám sát đốc an ti làm cái chức quan nhàn nhã này, chỉ cầu không thẹn với lương tâm cùng bổng lộc mình nhận được, còn lại thì cứ thuận thiên ý đi.”
Lại cười cười nói thêm: “Nhưng ngươi đến đây, phần nhân tình này, ta rất cảm kích.”
Cơ Dung Quân nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nói: “Có thể không quản thì sẽ không quản, đúng là tác phong của một nhàn thần.” Ngẩng đầu nhìn trăng, hình như có cảm khái nói, “Ta có lẽ cũng nên học hỏi ngươi một chút…”
Vương Lăng vội đáp: “Ầy, ta là muốn làm nhàn thần, Cơ công tử chí hướng của ngươi là trung thần lương đống, ngươi nếu học ta, trong triều tương lai mất đi một hiền thần, ta sẽ mang tội lớn.”
Cơ Dung Quân bước vài bước lại gần Vương Lăng, mỉm cười: “Khi ta nói muốn làm trung thần lương đống, ngươi ở trong lòng có phải cười ta khờ dại hay không?”
Vương Lăng lập tức xua tay: “Không có, không có”, sau đó thấy nói vậy cứ như đang nóng lòng che giấu, liền cười ngượng: “Nếu như triều đình không có trung thần lương đống như Cơ công tử đây lập chí cúc cung tận tụy, thì làm gì có chỗ cho người như ta lợi dụng mà làm một nhàn thần?”
Cơ Dung Quân cùng Vương Lăng đứng đối mặt nhau, y nhìn hắn thật lâu: “Lẽ nào ta nên vì tương lai ngươi có thể yên ổn làm một nhàn thần mà phải đi làm trung lương sao? Nếu ta thực sự trở thành trung lương cho ngươi an tâm làm nhàn thần, ngươi cảm tạ ta thế nào đây?” (yay, lấy thân báo đáp XD)
Vương Lăng nói: “Nghe lời này của Cơ công tử, ta đích thực thiếu ngươi một phần nhân tình. Cơ công tử muốn ta đáp tạ thế nào?”
Bóng đêm thâm trầm, tinh quang rực rỡ, trong lúc nói chuyện Vương Lăng không tự chủ được cùng Cơ Dung Quân thân cận hơn rất nhiều. Hai người đã cộng sự được một thời gian ở Giám sát đốc an ti, vì chuyện hôm nay mà càng trở nên thân thiết, càng trở nên quen thuộc.
Tay áo Cơ Dung Quân phiêu nhiên trong gió đêm thổi tới, y thản nhiên: “Đợi ta làm được trung lương cho ngươi tự do tự tại làm nhàn thần rồi ta sẽ nghĩ xem ngươi phải tạ ơn thế nào. Nhưng hôm nay ta có chút suy nghĩ, muốn ngươi đáp tạ ta một ít…”, trầm ngâm một lát, lại nói, “Như vậy đi, ta với ngươi quen biết cũng được một thời gian, ngươi lúc nào cũng khách sáo kêu ta Cơ công tử hoặc Cơ Giám sát, ta mỗi khi nghe cả người đều khó chịu. Ngươi đối với người khác cũng đâu khách khí như vậy. Sau này kêu ta Dung Quân hoặc Thiếu Hiền, ta cũng kêu ngươi Vương Lăng hoặc Đan Chu, được không?”
[1] “nhàn” phát âm là /xián/, “hiền” cũng phát âm là /xián/, do đó lúc trước Vương Lăng nói muốn làm “nhàn thần”, Cơ Dung Quân lại nghĩ là “hiền thần”
Vương Lăng cười, “Tất nhiên là nhàn của thanh nhàn rồi”, Ứng Cảnh Lan cũng phì cười: “Lẽ nào Thiếu Hiền huynh còn tưởng huynh ấy muốn làm hiền[1] thần sao?”
Cơ Dung Quân nghẹn một họng nói không ra lời, Vương Lăng đứng dậy: “Thời gian không còn sớm, ta đi dặn trù phòng chuẩn bị chút đồ ăn”, Ứng Cảnh Lan nói, “Đan Chu ca, đừng quá phức tạp, làm chút đồ ăn là được rồi, có rượu càng tốt.”
Cơ Dung Quân thản nhiên nói: “Dục Ngạn hiền đệ đừng quá khách khí.”
Ứng Cảnh Lan gật đầu: “Ta có khách khí bao giờ đâu”, Vương Lăng xoay người lại hỏi Cơ Dung Quân: “Trong nhà cơm canh đạm bạc, công tử nếu không chê hãy lưu lại cùng dùng cơm, thế nào?”
Cơ Dung Quân đáp: “Nếu Dục Ngạn hiền đệ cũng đã thân thiết như người nhà, vậy ta cũng không nên giả vờ khách sáo”, liền đó vui vẻ đồng ý. Vương Lăng lại hỏi y có cái gì không ăn được không, y chỉ khẽ cười: “Ta ăn cái gì cũng được, không có gì cố kỵ”. Vương Lăng kinh ngạc: “Ta nhớ Cơ công tử ngươi không ăn được hẹ, cũng không ăn tỏi.”
Cơ Dung Quân nhãn thần sáng lên, chăm chú nhìn Vương Lăng: “Ngươi ngay cả chuyện này cũng biết, thật ra ta ăn một chút cũng được, bất quá đúng là không thể ăn nhiều.”
Vương Lăng hơi cười: “Bởi vì lần trước khi đi uống rượu, ta thấy khi ngươi gắp thức ăn đều tránh hai thứ này ra, nên đoán là ngươi không ăn được. Những người còn lại trong nha môn ta đều biết hết, Đường Tri hiền đệ cũng có nhiều thứ không ăn, bọn Lô Đàm Hứa Trật thì cũng…”
Vương Lăng cứ lẩm bẩm nói một thôi một hồi, thói quen ăn uống của mọi người hắn quả thật thuộc như lòng bàn tay, Cơ Dung Quân trầm mặc không nói nửa lời, vẫn là Ứng Cảnh Lan lên tiếng: “Đan Chu ca, nếu huynh còn tiếp tục niệm, ta với Thiếu Hiền huynh chắc tới nửa đêm mới được ăn cơm.”
Vương Lăng giật mình, phát hiện bản thân lại tái phát bệnh cũ, xấu hổ cười cười: “Ta liền đi phân phó trù phòng đây”. Thân ảnh mau chóng hòa vào bóng đêm trong đình viện. Ứng Cảnh Lan khó hiểu: “Không phải đã có nha hoàn sao, tại sao huynh ấy phải tự mình đi phân phó?”
Tiểu nha hoàn che miệng cười: “Công tử có điều không biết, đại thiếu gia nhà ta luôn như vậy, ngay cả chuyện trong cháo cho một muỗng đường hay nửa muỗng đường đều là tự mình chạy đến trù phòng dặn dò.”
Ứng Cảnh Lan hiểu rõ gật đầu, Cơ Dung Quân nhìn chăm chú vào chén trà, có chút suy tư: “Mấy năm nay đều hao tâm tổn trí như vậy, Vương Lăng thực sự rất vất vả.”
Một lúc sau, Vương Lăng trở về nói: “Trời đã tối, mời hai vị đến nội sảnh ngồi, cơm tối sẽ có ngay.”
Ứng Cảnh Lan lập tức đồng ý, đứng dậy, Cơ Dung Quân nâng ấm trà lên, châm hai chung trà, ôn thanh nói với Vương Lăng: “Ngươi uống chén trà đi đã, không cần gấp, chờ ngươi thở xong chúng ta tới nội sảnh cũng chưa muộn mà.”
Cơ Dung Quân giao du rộng, nhưng luôn luôn đều là cùng người khác xưng huynh gọi đệ, chén rượu luận giao, chưa từng nói ra lời săn sóc thế này, giờ lại nói, vì là lần đầu tiên, thanh âm có chút cứng nhắc, mà Vương Lăng mấy ngày nay cứ nghe tới ba chữ “không cần gấp” thì sẽ có liên tưởng khác, cười gượng: “Con người của ta luôn cứ lo đông lo tây, Cơ công tử chê cười rồi.”
Tay Cơ Dung Quân đang cầm ấm trà trở nên cứng đờ, y nhẹ giọng: “Ta, ta chỉ là…”, ngôn ngữ hóa thành một mạt cười khổ ngưng đọng bên khóe miệng, y khó khăn châm một chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Gió đêm thanh mát, tiếng côn trùng kêu vang lừng, Ứng Cảnh Lan ho một tiếng: “Cái kia… Đan Chu ca, đường tới nội sảnh thế nào ta không nhớ rõ, chắc Thiếu Hiền huynh cũng vậy, vẫn là thỉnh Đan Chu ca dẫn đường giúp.”
Nội sảnh trong phủ Vương Lăng rất lớn, cơm tối cũng rất phong phú tinh xảo, không khí trong bữa ăn không tệ.
Vương Lăng nhớ tới vừa rồi mình ở trong đình viện hiểu lầm ý tốt của Cơ Dung Quân, bỗng có chút hổ thẹn, liền khẩn thiết tự tay thay Cơ Dung Quân châm rượu gắp thức ăn, Cơ Dung Quân thật ra không để chuyện vừa rồi trong lòng, cực kỳ vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của Vương Lăng, ăn không ít, uống không ít, cũng nói không ít.
Ứng Cảnh Lan và Cơ Dung Quân đều rất thích các món do đầu bếp Vương phủ làm, Ứng Cảnh Lan yêu tha thiết món cá nấu hạt thông, cứ luôn miệng nói muốn đem đầu bếp nhà Vương Lăng về nhà mình. Vương Lăng cười: “Ngươi nếu thích đến vậy thì sau này thường đến ăn cơm đi’’, Ứng Cảnh Lan vui vẻ: “Ta sẽ coi đây là nói thật, sau này ta thường đến ăn ké, Đan Chu huynh cũng đừng tiếc nuối đó nha.”
Đang nói chuyện, món đậu phụ cuộn được bưng lên, Cơ Dung Quân gắp một miếng nếm thử, cười nói: “Đầu bếp chỗ ngươi tay nghề mấy năm nay vẫn tốt như vậy.”
Vương Lăng khiêm tốn trả lời: “Cơ công tử cũng chưa từng đến nhà ta dùng cơm lần nào, sao biết đầu bếp nhà ta tay nghề vẫn tốt, hay là đã khen nhầm rồi?”
Thần sắc Cơ Dung Quân hơi ngưng trọng, sau đó cũng mỉm cười: “Đúng vậy, là ta nhầm, thuận miệng nói ra cái câu mà hay nói ở nhà Lạc Bạch.”
Cơm nước xong xuôi, lại nói chuyện phiếm vài câu, Ứng Cảnh Lan đứng dậy cáo từ, Cơ Dung Quân cũng đứng dậy theo, thấy y cũng sắp mở miệng cáo từ, Vương Lăng rốt cục nhịn không được: “Cơ công tử lúc nãy nói có công vụ quan trọng, không biết là chuyện gì?”
Cơ Dung Quân im lặng, Ứng Cảnh Lan lại nói: “Đan Chu ca, nhà ta hơi xa, ta về trước, huynh với Thiếu Hiền huynh từ từ nói chuyện”, nói xong cáo từ rời đi. Vương Lăng tiễn Ứng Cảnh Lan ra cửa, căn dặn vài câu đi đường cẩn thận, ban đêm không nên phóng ngựa quá nhanh, sau khi hồi phủ phải tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt này kia.
Trở lại nội sảnh, Cơ Dung Quân đứng trước ngọn đèn: “Vương Lăng, ta thấy hoa viên của ngươi cảnh trí rất được, có thể phiền ngươi dẫn ta ra nhìn một chút nữa không?”
Vương Lăng cùng Cơ Dung Quân sóng vai đi trong vườn, đến bên cạnh hồ sen, ánh trăng thanh u, chung quanh vắng vẻ, Vương Lăng nói: “Nơi này không có ai, Cơ công tử muốn nói gì thì có thể nói được rồi.”
Cơ Dung Quân trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng chậm rãi: “Vương Lăng, ta cũng là chạng vạng mới biết được, vụ án tường thành lần này, đại khái dính dáng thành một đại án, mà đại án này… có chút liên quan tới quốc cữu gia.”
Quốc cữu gia là thân ca ca của đương kim hoàng hậu, cũng là thân cữu cữu của Vương Lăng.
Vương Lăng im lặng một chút, sau đó nửa đùa nửa thật hỏi: “Nếu thật sự tra ra định tội, có đến nỗi tru di cửu tộc không?”
Cơ Dung Quân nhíu mày: “Vương Lăng ngươi nói bậy bạ gì vậy, đây chỉ là một vụ án tham ô bình thường thôi, nhưng chuyện triều đình ngươi cũng không phải không biết, một khi đã có người tra tới, chuyện muốn lớn có thể lớn muốn nhỏ có thể nhỏ. Cha ta hôm nay cũng nói tới việc này, có thể thấy được triều đình để chúng ta đi tra, tức là đã có dự định tra tới cùng. Cho nên bây giờ ta rất do dự…”
Vương Lăng đáp: “Triều đình chính là phiền phức như thế, nhưng ta thấy cũng không có gì cần do dự đâu, ngươi tra được cái gì thì cứ thực tình báo cáo, đêm nay nếu ngươi không nói ta cũng không biết vụ tường thành này còn có liên lụy khác. Dù sao chỗ chúng ta quản không nổi đại án, cứ làm đúng chức trách của mình là được.”
Cơ Dung Quân ngẩn người: “Ngươi… Nhưng quốc cữu gia là thân cữu cữu của ngươi…”
Vương Lăng nghiêng người nhìn Cơ Dung Quân: “Cơ công tử đêm nay đến đây, là cho ta một cái nợ nhân tình, để ta đi tìm cữu cữu báo một tiếng. Thế nhưng nếu ông ấy có liên quan đến án này, tất nhiên phải biết linh hoạt, đây là chuyện sớm muộn thôi, không cần ta làm chuyện dư thừa, có vài chuyện, biết ít coi như không biết, đỡ phiền phức. Nếu đã là chuyện ta không nên quan tâm, hà tất phải hỏi đến. Ta ở Giám sát đốc an ti làm cái chức quan nhàn nhã này, chỉ cầu không thẹn với lương tâm cùng bổng lộc mình nhận được, còn lại thì cứ thuận thiên ý đi.”
Lại cười cười nói thêm: “Nhưng ngươi đến đây, phần nhân tình này, ta rất cảm kích.”
Cơ Dung Quân nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nói: “Có thể không quản thì sẽ không quản, đúng là tác phong của một nhàn thần.” Ngẩng đầu nhìn trăng, hình như có cảm khái nói, “Ta có lẽ cũng nên học hỏi ngươi một chút…”
Vương Lăng vội đáp: “Ầy, ta là muốn làm nhàn thần, Cơ công tử chí hướng của ngươi là trung thần lương đống, ngươi nếu học ta, trong triều tương lai mất đi một hiền thần, ta sẽ mang tội lớn.”
Cơ Dung Quân bước vài bước lại gần Vương Lăng, mỉm cười: “Khi ta nói muốn làm trung thần lương đống, ngươi ở trong lòng có phải cười ta khờ dại hay không?”
Vương Lăng lập tức xua tay: “Không có, không có”, sau đó thấy nói vậy cứ như đang nóng lòng che giấu, liền cười ngượng: “Nếu như triều đình không có trung thần lương đống như Cơ công tử đây lập chí cúc cung tận tụy, thì làm gì có chỗ cho người như ta lợi dụng mà làm một nhàn thần?”
Cơ Dung Quân cùng Vương Lăng đứng đối mặt nhau, y nhìn hắn thật lâu: “Lẽ nào ta nên vì tương lai ngươi có thể yên ổn làm một nhàn thần mà phải đi làm trung lương sao? Nếu ta thực sự trở thành trung lương cho ngươi an tâm làm nhàn thần, ngươi cảm tạ ta thế nào đây?” (yay, lấy thân báo đáp XD)
Vương Lăng nói: “Nghe lời này của Cơ công tử, ta đích thực thiếu ngươi một phần nhân tình. Cơ công tử muốn ta đáp tạ thế nào?”
Bóng đêm thâm trầm, tinh quang rực rỡ, trong lúc nói chuyện Vương Lăng không tự chủ được cùng Cơ Dung Quân thân cận hơn rất nhiều. Hai người đã cộng sự được một thời gian ở Giám sát đốc an ti, vì chuyện hôm nay mà càng trở nên thân thiết, càng trở nên quen thuộc.
Tay áo Cơ Dung Quân phiêu nhiên trong gió đêm thổi tới, y thản nhiên: “Đợi ta làm được trung lương cho ngươi tự do tự tại làm nhàn thần rồi ta sẽ nghĩ xem ngươi phải tạ ơn thế nào. Nhưng hôm nay ta có chút suy nghĩ, muốn ngươi đáp tạ ta một ít…”, trầm ngâm một lát, lại nói, “Như vậy đi, ta với ngươi quen biết cũng được một thời gian, ngươi lúc nào cũng khách sáo kêu ta Cơ công tử hoặc Cơ Giám sát, ta mỗi khi nghe cả người đều khó chịu. Ngươi đối với người khác cũng đâu khách khí như vậy. Sau này kêu ta Dung Quân hoặc Thiếu Hiền, ta cũng kêu ngươi Vương Lăng hoặc Đan Chu, được không?”
[1] “nhàn” phát âm là /xián/, “hiền” cũng phát âm là /xián/, do đó lúc trước Vương Lăng nói muốn làm “nhàn thần”, Cơ Dung Quân lại nghĩ là “hiền thần”
Danh sách chương