Đệ nhị thập bát chương
– Lục thủy thanh sơn –
Đại Phong Quát Quá
Cơ Dung Quân ở nhà Vương Lăng đã được ba bốn ngày, cảm thấy ở đây rất tốt, y không thấy nhớ nhà.
Cơ Dung Quân khi ở nhà ăn nhiều sơn hào hải vị toàn dầu mỡ đến phát ngán, cơm rau canh suông của Vương Lăng đối với y mà nói, lại rất ngon ngọt. Khi ở nhà khó tránh luôn có người theo sát mình, hạ nhân hoặc đường hoàng hoặc giấu diếm đi theo y, nhà Vương Lăng thiếu người, y tùy tiện chạy đi đâu cũng chẳng ai quản, không có ai cằn nhằn bên tai bắt y đọc sách viết chữ, càng không có ai cầm gậy gộc đốc thúc y luyện võ. Cô lão thái thái của Vương Lăng tuy rằng hay nói dong dài, nhưng không giống nãi nãi Cơ Dung Quân, Cơ Dung Quân nghe nãi nãi nói đã mười năm, giờ đổi lại là cô lão thái thái, y thấy thật mới mẻ.
Vương Lăng mỗi ngày đều giúp Cơ Dung Quân tắm rửa thay thuốc, dần dần y đã không còn ngượng ngùng. Buổi tối đi ngủ y vẫn tận lực lui vào trong để tránh hất Vương Lăng xuống khỏi giường, Vương Lăng phát giác, vươn tay kéo y đến bên người, Cơ Dung Quân nhỏ giọng: “Ta, nếu ta nằm ra ngoài, ngươi sẽ rơi khỏi giường mất”. Vương Lăng nghĩ một chút rồi nói, “Hay là ngươi cứ nắm lấy áo của ta mà ngủ đi, như vậy ta sẽ không xoay người, không rơi xuống giường.”. Vương Lăng nói vậy, quả nhiên cả đêm Cơ Dung Quân ngủ đều nắm chặt lấy y phục của Vương Lăng, Vương Lăng đúng là không lăn khỏi giường thật. Cơ Dung Quân tròn vo, là một cái đệm êm, Vương Lăng dựa vào y ngủ, càng dựa càng thích, Cơ Dung Quân ngủ rất say, còn vô thức chảy nước miếng, cọ cọ dụi dụi bên người Vương Lăng, cứ như một trái bí đao nho nhỏ, Vương Lăng cảm thấy thực đáng yêu.
Vương Lăng khi ngủ không có tật xấu gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười quỷ dị, Cơ Dung Quân lần đầu nghe được thì giật mình, sáng hôm sau, Vương Lăng rời giường, sờ sờ mũi nói: “A, hôm qua ta có giấc mơ đẹp lắm, mơ thấy một bồn lớn đầy móng heo kho tàu, thơm ngon vô cùng”, thần thái mơ tưởng đến chảy nước miếng, Cơ Dung Quân cuối cùng cũng hiểu nửa đêm hắn cười sảng là vì cái gì.
Y trịnh trọng nói với Vương Lăng: “Móng heo, chờ ta sau này tốt hơn, mời ngươi ăn, thật nhiều.”
Vương Lăng ý cười đầy mặt gật đầu: “Được, được”, lại nghĩ tới cái gì, thở dài, “Bất quá tháng này chi tiêu hơi nhiều rồi, bằng không hôm nay có thể kêu Thành thúc mua vài cái móng heo về ăn. Món móng heo Quách thúc làm ngon lắm, vừa mềm vừa thơm, cô cô cũng ăn được. Như vậy đi, ta đi tính lại sổ sách, vài hôm nữa ăn một bữa, cho ngươi nếm thử hương vị món móng heo nhà ta làm”, sờ sờ đầu Cơ Dung Quân, “Trước hết cứ để ta mời ngươi ăn, chờ ngươi mời ta sẽ ăn bù càng nhiều.”
Cơ Dung Quân chớp chớp mắt. Vương Lăng lại nhéo nhéo mặt y, hắn sờ mó Cơ Dung Quân đến nghiện rồi, nhịn không được cứ sờ tới sờ lui, Cơ Dung Quân bị sờ, vẻ mặt khó chịu quay đầu đi. Vương Lăng ha ha cười.
Ở nhà Vương Lăng mấy ngày, Cơ Dung Quân phát hiện, Vương Lăng có bí mật.
Hôm đó y tắm rửa xong, đang đi trên hành lang thì bị cô lão thái thái túm được, kéo y đến đại sảnh cùng uống canh ngân nhĩ hạt sen, Cơ Dung Quân uống đến phình bụng quay về phòng, qua khe cửa nhìn thấy Vương Lăng đang ngồi bên giường xem cái gì đó, y đẩy cửa vào, Vương Lăng lập tức cất vật kia, đứng lên nói: “Nhanh lên giường nằm xuống đi, ta thay thuốc cho ngươi.”
Cơ Dung Quân thấy Vương Lăng nhét cái gì đó xuống dưới gối đầu, làm gì mà thần bí vậy, khiến y không khỏi tò mò.
Buổi sáng hôm sau, sau khi rời giường, Vương Lăng đi xuống trù phòng dặn dò điểm tâm, Cơ Dung Quân rửa mặt xong, muốn giúp Vương Lăng làm gì đó nên liền đến bên giường sắp xếp lại chăn mền. Y không biết xếp chăn, chỉ cố gắng kéo chăn và khăn trải giường cho ngay ngắn, lúc giở gối lên thì vô tình thấy một cái túi nhỏ, như là một chiếc khăn tay có gói cái gì bên trong, đây hình như là thứ hôm qua Vương Lăng nhét vào.
Nếu Vương Lăng không muốn cho y xem, Cơ Dung Quân mặc dù có chút tò mò nhưng vẫn làm như không biết, vừa lúc đó một lão mụ hầu hạ cô lão thái thái đi ngang cửa phòng, thấy Cơ Dung Quân tay chân luống cuống xếp chăn mền, vội bước vào nói: “Ai, không phải làm như vậy, để ta làm cho”, nói xong tay chân nhanh nhẹn xếp chăn mền gọn gàng, trải khăn giường phẳng phiu, do lực đạo quá lớn, túi vải kia suýt nữa rớt xuống đất, lão mụ bắt được, thuận tiện mở ra xem.
Vương Lăng vừa lúc trở lại phòng, đứng trước cửa thấy lão mụ đang cầm vật đó, trên mặt lập tức hiện vẻ không tự nhiên. Lão mụ nói: “Ta thấy vị tiểu công tử này không biết xếp chăn nên làm giúp, mấy thứ này thiếu gia đừng tùy tiện quăng trên giường, vạn nhất rớt mất thì không hay đâu.”, đưa túi kia cho Vương Lăng, cười nói, “Qua một hai năm nữa, thiếu gia có thể rước Tả tiểu thư vào cửa, ta nghe người ta bàn tán, vị tiểu thư đó càng lớn càng xinh đẹp, lại hiền thục đoan trang tri thư đạt lễ. Tướng gia lúc sinh thời sắp đặt hôn sự này cho thiếu gia, tuyệt sẽ không sai.”
Vương Lăng nắm chặt chiếc túi, cười cười, “Tốt xấu gì cũng phải chờ ta có nhất quan bán chức gì đó, không để nàng ấy về đây chịu khổ.”
Cơ Dung Quân đứng một bên, thấy vẻ mặt Vương Lăng hiện lên nét ngượng ngùng. A, nói tới thê tử tương lại, hắn đương nhiên ngượng ngùng.
Cơ Dung Quân bỗng nhớ ra, muội muội Vương Lăng cũng thiếu chút nữa là thành thê tử tương lai của mình. Y mấy ngày nay cùng ăn cùng ngủ với Vương Lăng, đã sớm không còn tức giận chuyện Vương Lăng năm đó chê mình béo quay xấu xí, nói mình không xứng với Kỳ Nhàn. Y nhớ rõ năm đó cùng nhau chơi đùa, Kỳ Nhàn nhanh mồm nhanh miệng, khi đó y cảm thấy Kỳ Nhàn như vậy thật đáng yêu, hiện tại lại nghĩ, so ra thì nàng không tốt bằng Vương Lăng.
Lão mụ nói: “Vị tiểu thư kia có thể gả cho thiếu gia, cũng là phúc khí của nàng.”
Vương Lăng nói: “Đừng nói tốt cho ta nữa, gả cho ta thì có phúc khí gì chứ.”
Lão mụ nói: “Cái khác không nói, riêng về tỉ mỉ tinh tế, ôn nhu săn sóc, điểm này các công tử nhà khác kém xa thiếu gia.”
Cơ Dung Quân sâu sắc đồng tình, Vương Lăng tuy rằng hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn trượng phu của cha y, nhưng Cơ Dung Quân cảm thấy Cơ Dung Quân như vậy thật tốt, lão mụ nói quá đúng.
Vương Lăng cười nói: “Này không thể coi là ưu điểm, là tật xấu của ta thôi, còn sợ người ta nói là gà mẹ”, Cơ Dung Quân ở bên cạnh lập tức lắc đầu, Vương Lăng tuy có dông dài gà mẹ thiệt, nhưng mà y rất thích.
Lão mụ do dự không nói, rời phòng, Vương Lăng nắm cái túi kia, đi đến cạnh bàn, Cơ Dung Quân gần đây cứ bị Vương Lăng đối đãi như tiểu hài tử, do dự thật lâu, vì muốn chứng minh mình không phải là tiểu hài tử, y ra vẻ lão thành nói với Vương Lăng: “Đó là vật đính ước của ngươi?”
Vương Lăng lập tức nhìn về phía y, Cơ Dung Quân tiếp tục đứng thẳng lưng, cười nói: “Là thứ để làm tín vật đính ước, cưới gả gì đó?”
Vương Lăng quả nhiên kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm thế nào biết?”
Cơ Dung Quân tiếp tục ra vẻ lão thành cười cười: “Ta đã thấy.”
Vương Lăng cũng cười: “Tiểu quỷ, ngươi biết thật không ít”, lại vươn tay nhào nặn mặt Cơ Dung Quân một hồi.
Cơ Dung Quân nhíu mày, chẳng lẽ mới vừa rồi còn không đủ lão thành? Vương Lăng cất cái túi kia vào tủ quần áo, sau đó Cơ Dung Quân còn vài lần thấy hắn đem ra nhìn ngắm rồi ngây ngô cười. Cơ Dung Quân âm thầm khinh bỉ, muốn có thê tử đến vậy sao? Nhớ lúc y muốn Kỳ Nhàn làm thê tử cũng chưa có đến mức này mà. Vương Lăng cầm túi vải ngẩn người xong, cất vào, sau đó hỏi Cơ Dung Quân: “Ta xem sách một chút, để đèn sáng, ngươi có ngủ được không?”
Cơ Dung Quân gật đầu, trầm ổn trả lời: “Ngủ được”, rồi lại tiếp tục trầm ổn dặn dò Vương Lăng: “Ngươi cũng đừng xem khuya quá, không tốt cho sức khỏe”, y nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong chăn, Vương Lăng nhịn cười không được, đi đến bên giường chỉnh chỉnh chăn mền cho y rồi mới đến cạnh bàn lấy sách, khêu đèn nhỏ lại, Cơ Dung Quân mở mắt ra nói: “Đừng để đèn tối quá, hại mắt”, Vương Lăng khẽ cười, “Ta biết. Ngươi ngủ đi”. Cơ Dung Quân hàm hồ ừm một tiếng, lại rúc đầu vào chăn, nhắm mắt ngủ.
Vương Lăng xem sách một hồi, cởi ngoại bào, tắt đèn đi ngủ, Cơ Dung Quân mơ mơ màng màng cảm thấy hắn giở mền chui vào, chờ hắn nằm xuống, lập tức giơ tay bắt lấy góc áo của hắn. Vương Lăng cảm giác Cơ Dung Quân cọ cọ mặt bên vai mình, liền nhịn không được mà khẽ cười.
– Lục thủy thanh sơn –
Đại Phong Quát Quá
Cơ Dung Quân ở nhà Vương Lăng đã được ba bốn ngày, cảm thấy ở đây rất tốt, y không thấy nhớ nhà.
Cơ Dung Quân khi ở nhà ăn nhiều sơn hào hải vị toàn dầu mỡ đến phát ngán, cơm rau canh suông của Vương Lăng đối với y mà nói, lại rất ngon ngọt. Khi ở nhà khó tránh luôn có người theo sát mình, hạ nhân hoặc đường hoàng hoặc giấu diếm đi theo y, nhà Vương Lăng thiếu người, y tùy tiện chạy đi đâu cũng chẳng ai quản, không có ai cằn nhằn bên tai bắt y đọc sách viết chữ, càng không có ai cầm gậy gộc đốc thúc y luyện võ. Cô lão thái thái của Vương Lăng tuy rằng hay nói dong dài, nhưng không giống nãi nãi Cơ Dung Quân, Cơ Dung Quân nghe nãi nãi nói đã mười năm, giờ đổi lại là cô lão thái thái, y thấy thật mới mẻ.
Vương Lăng mỗi ngày đều giúp Cơ Dung Quân tắm rửa thay thuốc, dần dần y đã không còn ngượng ngùng. Buổi tối đi ngủ y vẫn tận lực lui vào trong để tránh hất Vương Lăng xuống khỏi giường, Vương Lăng phát giác, vươn tay kéo y đến bên người, Cơ Dung Quân nhỏ giọng: “Ta, nếu ta nằm ra ngoài, ngươi sẽ rơi khỏi giường mất”. Vương Lăng nghĩ một chút rồi nói, “Hay là ngươi cứ nắm lấy áo của ta mà ngủ đi, như vậy ta sẽ không xoay người, không rơi xuống giường.”. Vương Lăng nói vậy, quả nhiên cả đêm Cơ Dung Quân ngủ đều nắm chặt lấy y phục của Vương Lăng, Vương Lăng đúng là không lăn khỏi giường thật. Cơ Dung Quân tròn vo, là một cái đệm êm, Vương Lăng dựa vào y ngủ, càng dựa càng thích, Cơ Dung Quân ngủ rất say, còn vô thức chảy nước miếng, cọ cọ dụi dụi bên người Vương Lăng, cứ như một trái bí đao nho nhỏ, Vương Lăng cảm thấy thực đáng yêu.
Vương Lăng khi ngủ không có tật xấu gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười quỷ dị, Cơ Dung Quân lần đầu nghe được thì giật mình, sáng hôm sau, Vương Lăng rời giường, sờ sờ mũi nói: “A, hôm qua ta có giấc mơ đẹp lắm, mơ thấy một bồn lớn đầy móng heo kho tàu, thơm ngon vô cùng”, thần thái mơ tưởng đến chảy nước miếng, Cơ Dung Quân cuối cùng cũng hiểu nửa đêm hắn cười sảng là vì cái gì.
Y trịnh trọng nói với Vương Lăng: “Móng heo, chờ ta sau này tốt hơn, mời ngươi ăn, thật nhiều.”
Vương Lăng ý cười đầy mặt gật đầu: “Được, được”, lại nghĩ tới cái gì, thở dài, “Bất quá tháng này chi tiêu hơi nhiều rồi, bằng không hôm nay có thể kêu Thành thúc mua vài cái móng heo về ăn. Món móng heo Quách thúc làm ngon lắm, vừa mềm vừa thơm, cô cô cũng ăn được. Như vậy đi, ta đi tính lại sổ sách, vài hôm nữa ăn một bữa, cho ngươi nếm thử hương vị món móng heo nhà ta làm”, sờ sờ đầu Cơ Dung Quân, “Trước hết cứ để ta mời ngươi ăn, chờ ngươi mời ta sẽ ăn bù càng nhiều.”
Cơ Dung Quân chớp chớp mắt. Vương Lăng lại nhéo nhéo mặt y, hắn sờ mó Cơ Dung Quân đến nghiện rồi, nhịn không được cứ sờ tới sờ lui, Cơ Dung Quân bị sờ, vẻ mặt khó chịu quay đầu đi. Vương Lăng ha ha cười.
Ở nhà Vương Lăng mấy ngày, Cơ Dung Quân phát hiện, Vương Lăng có bí mật.
Hôm đó y tắm rửa xong, đang đi trên hành lang thì bị cô lão thái thái túm được, kéo y đến đại sảnh cùng uống canh ngân nhĩ hạt sen, Cơ Dung Quân uống đến phình bụng quay về phòng, qua khe cửa nhìn thấy Vương Lăng đang ngồi bên giường xem cái gì đó, y đẩy cửa vào, Vương Lăng lập tức cất vật kia, đứng lên nói: “Nhanh lên giường nằm xuống đi, ta thay thuốc cho ngươi.”
Cơ Dung Quân thấy Vương Lăng nhét cái gì đó xuống dưới gối đầu, làm gì mà thần bí vậy, khiến y không khỏi tò mò.
Buổi sáng hôm sau, sau khi rời giường, Vương Lăng đi xuống trù phòng dặn dò điểm tâm, Cơ Dung Quân rửa mặt xong, muốn giúp Vương Lăng làm gì đó nên liền đến bên giường sắp xếp lại chăn mền. Y không biết xếp chăn, chỉ cố gắng kéo chăn và khăn trải giường cho ngay ngắn, lúc giở gối lên thì vô tình thấy một cái túi nhỏ, như là một chiếc khăn tay có gói cái gì bên trong, đây hình như là thứ hôm qua Vương Lăng nhét vào.
Nếu Vương Lăng không muốn cho y xem, Cơ Dung Quân mặc dù có chút tò mò nhưng vẫn làm như không biết, vừa lúc đó một lão mụ hầu hạ cô lão thái thái đi ngang cửa phòng, thấy Cơ Dung Quân tay chân luống cuống xếp chăn mền, vội bước vào nói: “Ai, không phải làm như vậy, để ta làm cho”, nói xong tay chân nhanh nhẹn xếp chăn mền gọn gàng, trải khăn giường phẳng phiu, do lực đạo quá lớn, túi vải kia suýt nữa rớt xuống đất, lão mụ bắt được, thuận tiện mở ra xem.
Vương Lăng vừa lúc trở lại phòng, đứng trước cửa thấy lão mụ đang cầm vật đó, trên mặt lập tức hiện vẻ không tự nhiên. Lão mụ nói: “Ta thấy vị tiểu công tử này không biết xếp chăn nên làm giúp, mấy thứ này thiếu gia đừng tùy tiện quăng trên giường, vạn nhất rớt mất thì không hay đâu.”, đưa túi kia cho Vương Lăng, cười nói, “Qua một hai năm nữa, thiếu gia có thể rước Tả tiểu thư vào cửa, ta nghe người ta bàn tán, vị tiểu thư đó càng lớn càng xinh đẹp, lại hiền thục đoan trang tri thư đạt lễ. Tướng gia lúc sinh thời sắp đặt hôn sự này cho thiếu gia, tuyệt sẽ không sai.”
Vương Lăng nắm chặt chiếc túi, cười cười, “Tốt xấu gì cũng phải chờ ta có nhất quan bán chức gì đó, không để nàng ấy về đây chịu khổ.”
Cơ Dung Quân đứng một bên, thấy vẻ mặt Vương Lăng hiện lên nét ngượng ngùng. A, nói tới thê tử tương lại, hắn đương nhiên ngượng ngùng.
Cơ Dung Quân bỗng nhớ ra, muội muội Vương Lăng cũng thiếu chút nữa là thành thê tử tương lai của mình. Y mấy ngày nay cùng ăn cùng ngủ với Vương Lăng, đã sớm không còn tức giận chuyện Vương Lăng năm đó chê mình béo quay xấu xí, nói mình không xứng với Kỳ Nhàn. Y nhớ rõ năm đó cùng nhau chơi đùa, Kỳ Nhàn nhanh mồm nhanh miệng, khi đó y cảm thấy Kỳ Nhàn như vậy thật đáng yêu, hiện tại lại nghĩ, so ra thì nàng không tốt bằng Vương Lăng.
Lão mụ nói: “Vị tiểu thư kia có thể gả cho thiếu gia, cũng là phúc khí của nàng.”
Vương Lăng nói: “Đừng nói tốt cho ta nữa, gả cho ta thì có phúc khí gì chứ.”
Lão mụ nói: “Cái khác không nói, riêng về tỉ mỉ tinh tế, ôn nhu săn sóc, điểm này các công tử nhà khác kém xa thiếu gia.”
Cơ Dung Quân sâu sắc đồng tình, Vương Lăng tuy rằng hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn trượng phu của cha y, nhưng Cơ Dung Quân cảm thấy Cơ Dung Quân như vậy thật tốt, lão mụ nói quá đúng.
Vương Lăng cười nói: “Này không thể coi là ưu điểm, là tật xấu của ta thôi, còn sợ người ta nói là gà mẹ”, Cơ Dung Quân ở bên cạnh lập tức lắc đầu, Vương Lăng tuy có dông dài gà mẹ thiệt, nhưng mà y rất thích.
Lão mụ do dự không nói, rời phòng, Vương Lăng nắm cái túi kia, đi đến cạnh bàn, Cơ Dung Quân gần đây cứ bị Vương Lăng đối đãi như tiểu hài tử, do dự thật lâu, vì muốn chứng minh mình không phải là tiểu hài tử, y ra vẻ lão thành nói với Vương Lăng: “Đó là vật đính ước của ngươi?”
Vương Lăng lập tức nhìn về phía y, Cơ Dung Quân tiếp tục đứng thẳng lưng, cười nói: “Là thứ để làm tín vật đính ước, cưới gả gì đó?”
Vương Lăng quả nhiên kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm thế nào biết?”
Cơ Dung Quân tiếp tục ra vẻ lão thành cười cười: “Ta đã thấy.”
Vương Lăng cũng cười: “Tiểu quỷ, ngươi biết thật không ít”, lại vươn tay nhào nặn mặt Cơ Dung Quân một hồi.
Cơ Dung Quân nhíu mày, chẳng lẽ mới vừa rồi còn không đủ lão thành? Vương Lăng cất cái túi kia vào tủ quần áo, sau đó Cơ Dung Quân còn vài lần thấy hắn đem ra nhìn ngắm rồi ngây ngô cười. Cơ Dung Quân âm thầm khinh bỉ, muốn có thê tử đến vậy sao? Nhớ lúc y muốn Kỳ Nhàn làm thê tử cũng chưa có đến mức này mà. Vương Lăng cầm túi vải ngẩn người xong, cất vào, sau đó hỏi Cơ Dung Quân: “Ta xem sách một chút, để đèn sáng, ngươi có ngủ được không?”
Cơ Dung Quân gật đầu, trầm ổn trả lời: “Ngủ được”, rồi lại tiếp tục trầm ổn dặn dò Vương Lăng: “Ngươi cũng đừng xem khuya quá, không tốt cho sức khỏe”, y nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong chăn, Vương Lăng nhịn cười không được, đi đến bên giường chỉnh chỉnh chăn mền cho y rồi mới đến cạnh bàn lấy sách, khêu đèn nhỏ lại, Cơ Dung Quân mở mắt ra nói: “Đừng để đèn tối quá, hại mắt”, Vương Lăng khẽ cười, “Ta biết. Ngươi ngủ đi”. Cơ Dung Quân hàm hồ ừm một tiếng, lại rúc đầu vào chăn, nhắm mắt ngủ.
Vương Lăng xem sách một hồi, cởi ngoại bào, tắt đèn đi ngủ, Cơ Dung Quân mơ mơ màng màng cảm thấy hắn giở mền chui vào, chờ hắn nằm xuống, lập tức giơ tay bắt lấy góc áo của hắn. Vương Lăng cảm giác Cơ Dung Quân cọ cọ mặt bên vai mình, liền nhịn không được mà khẽ cười.
Danh sách chương