Đệ nhị thập tứ chương

Đợi đến lúc yến tiệc, Cơ Dung Quân thấy Mạnh lão phu nhân gọi Vương Lăng cùng Kỳ Nhàn, Kỳ Huệ tới nói gì đó, y lập tức suy đoán, có phải đang nói chuyện gả Kỳ Nhàn cho mình không, trong lòng liền khẩn trương, nuốt nước miếng, đúng lúc này, Vương Lăng nghiêng mặt nhìn y một cái.

Cơ Dung Quân ân cần nở nụ cười, Vương Lăng quay đầu đi.

Sau khi tan tiệc, Cơ Dung Quân không ngăn nổi lòng hiếu kỳ, rón rén đi theo sau Vương Lăng và Kỳ Nhàn, Kỳ Huệ, muốn nghe xem bọn họ có nói gì về mình không, y tuy rằng béo nhưng vì tập võ từ nhỏ nên bước đi rất êm, ẩn thân sau một lùm cây, y đúng lúc nhìn thấy Kỳ Nhàn nhào vào trong lòng Vương Lăng, khóc lớn: “Hu hu ~~~ ca ca, muội không muốn gả cho cái bánh nướng đó ~~ muội không muốn gả cho cái bánh nướng đó ~~~”

Vương Lăng vuốt tóc Kỳ Nhàn, trấn an: “Yên tâm, ca dù bất cứ giá nào cũng tuyệt đối không để muội gả cho tên nhóc mập ú kia, muội muội của ta sao có thể gả cho tên mập như vậy, ca ca sau này nhất định sẽ thay muội và Kỳ Huệ tìm lang quân tốt…”

Cơ Dung Quân ở sau lùm cây, ngũ lôi oanh đỉnh.

Mười mấy năm qua, lần đầu tiên y nghe người ta nói mình mập là xấu xí, là bánh nướng, tiêu chuẩn về cái đẹp từ nhỏ oanh liệt sụp đổ, khỏi phải nói y sốc cỡ nào.

Y ngơ ngác chui ra khỏi lùm cây, nhìn vẻ kinh ngạc của Kỳ Nhàn và Vương Lăng, Cơ Dung Quân bi phẫn nhìn hai người, lại ngơ ngác bỏ đi.

Sau khi hồi phủ, y cứ vậy vài ngày, tổ phụ tổ mẫu đến gấp muốn chết, liên tiếp dặn phòng bếp làm thêm nhiều món ăn y thích.

Cơ Dung Quân một chút cũng không động, chỉ ngơ ngác ngồi im.

Đại ca mang một con liêu ca biết nói đến dỗ, Cơ Dung Quân kéo tay áo đại ca: “Ca, có phải đệ mập nên xấu xí không? Mập có phải thực sự rất xấu không?”

Đại ca giật mình, xoa xoa đỉnh đầu y, “Làm gì có, là ai nói! Đại ca sẽ giáo huấn kẻ đó!”. Cơ Dung Quân nhìn đại ca, trong ánh mắt đại ca nhìn y, có chút trốn tránh.

Buổi tối, Cơ phu nhân đến thăm, Cơ Dung Quân lại hỏi: “Nương, có phải con rất mập rất xấu không? Con béo như vậy, là xấu xí lắm đúng không?”

Cơ phu nhân cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nhi tử, sau đó ôm Cơ Dung Quân, khóc, “Cha con là tên hỗn trướng! Từ nhỏ đã dạy hư, một đứa trẻ tốt lại bị dưỡng thành thế này!”

Sau ngày đó, Cơ Dung Quân biết rõ, mình là một tên mập, mập là xấu, không phải xinh đẹp.

Hơn một tháng sau, Cơ lão thái gia đột nhiên trúng gió qua đời, tang sự tổ chức cực kỳ long trọng, chúng thần trong triều đều đến phúng viếng, Cơ Dung Quân quỳ bên cạnh linh cữu, phục lạy đáp lễ. Các vị công tử cũng theo trưởng bối đến phúng viếng, Cơ Dung Quân nhớ tới tổ phụ sinh thời yêu thương mình thế nào, nhịn không được òa khóc, nước mắt đầy mặt, y cầm khăn lau nước mắt nước mũi thì nghe thấy có người nói: “Bên kia cũng là nhi tử của Cơ Tướng quân sao, nhìn như cái đèn ***g, ngộ quá ha.”

Thanh âm kia nghe thực trẻ tuổi, Cơ Dung Quân nhìn qua, là một công tử mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, bởi vì đến phúng viếng nên y phục rất giản dị, càng tôn lên vẻ phú quý hơn người, người này Cơ Dung Quân thường nghe mọi người nhắc tới, là trưởng tử của Hữu Thừa tướng Phan Nhữ Du, tên là Phan Lan Đình, Phan Lan Đình là người nổi danh nhất trong đám con cháu quý tộc, Cơ Dung Quân nhìn hắn, lại nghĩ tới mình vừa mập vừa xấu, không khỏi cúi đầu, rụt người về phía sau.

Đúng lúc này lại nghe thấy một thanh âm khác: “Phan công tử, ở giữa linh đường mà trào phúng nghị luận, e rằng có điều thất lễ”, Cơ Dung Quân nhìn lại, thấy mặt thiếu niên vừa lên tiếng, bao nhiêu cảm kích đều bay sạch. Người này sau lưng chê mình mập chê mình xấu, bây giờ thấy có người quang minh chính đại chê mình thì lại giả mù sa mưa gì chứ. Cơ Dung Quân rất không thích người này.

Phan Lan Đình cười nói: “Nga, nguyên lai là Tiểu Vương Lăng, mới vừa rồi là ta thất lễ, đa tạ đã nhắc nhở.” tiện đà lại nói, “Đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ, hôm nào hẹn ngươi cùng ăn bữa cơm, ngươi nếu có chuyện gì khó xử, cứ nói với ta”.

Vương Lăng chỉ nói: “Đa tạ, tại hạ ở nhà còn có việc, cáo từ trước”. Cơ Dung Quân thầm nghĩ, người ta hảo tâm muốn làm quen, hắn lại không biết cảm kích, thật là một người không biết điều, ngẫm lại khi ở quý phủ của Mạnh lão phu nhân y còn phải cười lấy lòng hắn mấy lần, trong lòng lại càng tức giận.

Khi Cơ Dung Quân đang thất thần thì tiền giấy trong chậu than bị gió thổi bay ra ngoài một tờ, Vương Lăng bước đến trước chậu, ngồi xuống nhặt lấy tờ tiền giấy bỏ trở vào, lại xoay người bái trước bài vị rồi mới hành lễ cáo từ mà đi, trước khi đi còn nhìn Cơ Dung Quân một cái.

Cơ Dung Quân nhìn theo bóng lưng người nọ, vị ca ca này của Kỳ Nhàn cư xử cũng rất được, nhưng vẫn khiến cho người ta thấy hắn không phải người tốt.

Sau khi lão thái gia qua đời, Cơ tướng quân vốn đang trong tang chế lại bị một đạo thánh chỉ hạ xuống, vội vàng chạy ra biên ải, Cơ phu nhân phải an ủi thái phu nhân, gia sự đều rơi xuống trên người đại ca của Cơ Dung Quân. Cơ Dung Quân tạm thời không ai quản, đóng cửa ở trong tiểu viện, theo phu tử và sư phụ đọc sách tập võ.

“Sửu bàn tử”, ba chữ này đâm sâu vào lòng Cơ Dung Quân, Phan Lan Đình dáng vẻ công tử phong lưu khiến Cơ Dung Quân hâm mộ, y liền lén lút ăn ít lại, liều mạng luyện võ, thức đêm đọc sách, được một thời gian thì thực sự hơi gầy đi, y cảm thấy đây là cách tốt, ăn ngày càng ít, dù sao hiện tại ở nhà không có ai lưu tâm y, nhưng y từ nhỏ đã quen ăn nhiều, đột ngột ăn ít lại, hậu quả chính là thường xuyên choáng đầu hoa mắt, tu tập võ công ngày càng kém, sư phụ của hắn là một người lười, cứ vậy mắt nhắm mắt mở cho qua luôn.

Cơ Dung Quân gầy đi một chút, lại bắt đầu lưu ý cách ăn mặc, Tạ Lạc Bạch thường đến cơ phủ chơi cũng chỉ điểm cho y một chút, nửa năm sau, Cơ Dung Quân đã rất khác trước kia, tuy rằng vẫn béo nhưng trông đã gọn gàng hơn, không còn tròn quay nữa, thịt lưng mỡ bụng gì đó thì không dễ mất, nhưng tay chân thì gầy đi trông thấy, trước kia y giống trái bí đỏ, hiện giờ giống trái bí đao, hai đầu thon thon ở giữa phình phình.

Thời gian đó các cậu ấm ở kinh thành thích khi cột tóc chừa lại hai đoạn dây dài thả sau ót, phía trên cài vòng ngọc hoặc chuỗi ngọc, coi đây là phong lưu. Nghe nói vốn là Phan Lan Đình khởi đầu, các vị công tử tranh nhau bắt chước. Sau đó không lâu khi Tạ Lạc Bạch đến Cơ phủ, sau đầu cũng buông thả hai đoạn dây, thư đồng của Cơ Dung Quân rất lanh lợi chạy ra chợ mua mấy sợi về dâng cho thiếu gia.

Vừa lúc ấy, Cơ tướng quân tuần tra biên ải xong quay về kinh phục mệnh, tiến cung diện thánh rồi hồi phủ, thỉnh an thái phu nhân, ôn chuyện với Cơ phu nhân, hỏi han trưởng tử, cuối cùng thay thường phục, đến tiểu hiên thăm Cơ Dung Quân.

Cơ Dung Quân không nghĩ cha sẽ tới nhanh như vậy, y đang ôm gương nhìn dây cột tóc trên đầu, chuẩn bị tháo xuống rồi đổi y phục đàng hoàng đi gặp cha, tiểu đồng đã hô to lão gia tới, Cơ tướng quân đi nhanh vào tiểu hiên, bước ngay vào phòng, liếc mắt liền thấy Cơ Dung Quân hốt ha hốt hoảng giấu cái gì dưới thư án, cúi đầu vấn an, Cơ tướng quân liếc mắt cái nữa thì thấy đoạn dây lụa đính ngọc phong tao nho nhã kia.

Cơ Tướng quân vào phòng, câu nói đầu tiên hỏi: “Con dấu cái gì dưới thư án?”

Câu nói thứ hai hỏi: “Trên đầu con, là vật gì?”

Câu nói thứ hai hỏi xong, một tay ném đi cái bàn, từ ngăn tủ kép dưới bàn, chiếc gương văng ra.

Cơ tướng quân nheo mắt nhìn gương đồng, lại nhìn dây lụa trên đầu nhi tử, nói, “Được lắm, nửa năm này con quả thật học không ít, gầy đi nhiều, ta còn cho là con có cố gắng, giờ hai thứ đồ này, là con tính làm gì?”

Cơ Dung Quân quỳ trên mặt đất lạnh run.

Thanh âm Cơ tướng quân lạnh lùng: “Đi ra, để ta xem con còn nhớ cầm kiếm thế nào không!”

Nửa năm này Cơ Dung Quân chăm chỉ nhịn ăn, võ công đương nhiên lơi lỏng ít nhiều.

Vì thế, trong ánh trời chiều đỏ như nhuộm máu, Cơ Dung Quân bị Cơ tướng quân đánh cho da tróc thịt bong, từ cửa sau ném ra khỏi Cơ phủ: “Tổ phụ vừa mất, ngươi không lo tu dưỡng đàng hoàng, lại học đòi thói phong lưu xằng bậy của nương môn khuê các, Cơ gia không cần loại tôn tử bất hiếu như ngươi, từ nay về sau ngươi không còn là con của Cơ Tu này nữa!”

Cơ Dung Quân gian nan bò ra khỏi cổng sau Cơ phủ, nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi thành, sờ soạng leo vào trong mộ viên của Cơ gia, đến quỳ trước mộ tổ phụ, òa khóc nức nở.

Đến đêm, y lại lảo đảo đi về hướng một ngọn núi hoang, bị sói ăn cũng được, rơi xuống sơn cốc cũng được, y đều mặc kệ, y không biết mình phải đi đâu bây giờ. Được một nửa đường lên núi, y ngã xuống dưới tán đại thụ, hôn mê bất tỉnh.

Sáng sớm, Vương Lăng xách theo một cái giỏ, đến tế bái mộ phần cha mẹ ở Bắc Sơn, giữa sơn đạo, hắn nhặt được một thiếu niên cả người loang lổ máu ngất ở ven đường.

Thiếu niên bộ dáng mập mạp, như một quả sơn trà. Vương Lăng sợ mình cõng không nổi, bèn vào một nhà nông dân mượn xe đẩy nhỏ, kéo thiếu niên lên xe, đắp cho manh chiếu rồi đẩy về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện