Lục thủy thanh sơn
– Đại Phong Quát Quá –
Đệ thập nhị chương
Gần đây, tâm tình của Cơ Dung Quân rất tốt.
Y mỗi ngày thần thái sáng láng, trên môi luôn có nụ cười chẳng rõ lý do, dưới ánh mặt trời tam phục chói chang, y lại như thời thời khắc khắc đắm chìm giữa nắng xuân, ngay cả tay áo cũng được gió xuân thổi tới.
Các đốc an lang trong ti bộ đều suy đoán, nhất định là Cơ Dung Quân đã biết chuyện mình nhất định vào được Binh bộ, thẳng tắp trên con đường đền đáp triều đình nên mới vui mừng như vậy.
Cơ Dung Quân, Vương Lăng, Ứng Cảnh Lan ba người trước điện bi tráng thề độc khiến các đốc an lang đều vô cùng khâm phục. Đời này không thể thú thê lập thất, đối với một nam nhân mà nói là chuyện thống khổ biết bao, kiểu thề thốt này đối với các đốc an lang trẻ tuổi, so với dâng mạng già vì triều đình còn vĩ đại hơn nhiều. Có đốc an lang còn bởi vì đã ra nói trước khi Vương Lăng lập lời thề, liền không thể noi gương hắn, hiện tại hối hận không thôi.
Tất nhiên khiến các đốc an lang khâm phục nhất, chính là Vương Lăng.
Vương Lăng dẫn đầu lập một lời thề dõng dạc kinh thiên động địa, khiến các đốc an lang đều nghĩ hắn nhất định là chân nhân bất lộ tướng, bề ngoài thờ ơ nguội lạnh lại che giấu một trái tim nhiệt thành yêu nước.
Cơ Dung Quân gần đây xuân phong đầy tay áo, Vương Lăng thì không có gì khác ngày thường, vẫn không nhanh không chậm quản mấy chuyện linh tinh, các đốc an lang nhìn vào chỉ nghĩ Vương Lăng hỉ nộ ái ố không lộ ra sắc diện, quả nhiên tu dưỡng cao thâm, vì thế mà càng thêm sùng bái hắn.
Kỳ thực Vương Lăng lúc này là đang vì chuyện từ hôn thành công mà mừng như điên, mừng đến cảnh giới vân đạm phong khinh, điềm tĩnh tự tại.
Sau khi hắn lập thệ không thành thân, quốc cữu lập tức vào một buổi chạng vạng nóng hầm hập chạy tới Vương phủ, sắc mặt xanh mét, tức giận đến cả người run rẩy, Vương Lăng mặt tràn ý cười, một bộ lợn chết không sợ nước sôi cung kính đứng một bên, quốc cữu nhìn hắn, nghiêm mặt trừng mắt nửa ngày chỉ nói được mấy chữ: “Ngươi… ngươi… ngươi…”, sau đó hất đổ một chung trà trên bàn, vung tay áo rời đi.
Cô lão phu nhân cùng mấy lão bộc đến trước mặt Vương Lăng, lão lệ tung hoành: “Vương thị từ nay về sau vô hậu!”, Vương Lăng nói: “Vì xã tắc vì triều đình, dù có vô hậu thì đã sao?”, cô lão phu nhân cùng mấy lão bộc phản bác không được, lệ rơi đầy mặt bỏ đi.
Vương Lăng được giải trừ hôn ước, một thân nhẹ nhàng, nhìn trời trời rộng rãi, nhìn nước nước xanh trong. Nếu không phải trong lòng còn chút áy náy với Ứng Cảnh Lan, nhân sinh của hắn thời khắc này quả thật là thập toàn thập mỹ.
Ứng Cảnh Lan u mê noi gương hắn thề không thú thê, buồn bực mấy ngày, Tạ Lạc Bạch khuyên giải: “Cái gọi là thê tử, có cũng như không, đôi khi có, ngược lại chỉ thêm rườm rà, mỹ nhân như hoa, mỗi đóa đều kiều diễm, mỗi đóa đều xinh đẹp, bây giờ ngươi có thể thưởng thức tất cả, cũng không có ai bên cạnh kiểm soát ngươi cằn nhằn ngươi, không phải rất tốt sao?”
Ứng Cảnh Lan liền phản bác: “Nếu thật tốt như vậy, sao lúc ấy huynh không thuận tiện lập thệ luôn cho rồi?”
Tạ Lạc Bạch cười híp mắt: “Có thành thân hay không với chuyện lập thệ không liên quan nhau, ta đây là tầm nhìn rộng mở.”
Ứng Cảnh Lan lười phản bác, cậu gần đây bị các trưởng bối trong nhà giáo huấn đến đau đầu, cậu là cháu đích tôn của Ứng thị, vốn gánh vác trọng trách khai chi tán diệp, làm rạng rỡ tổ tông, sau khi lập thệ trước triều đình quay về, các trưởng bối rất vui mừng, cảm thấy cậu là người vì chuyện lớn gác tình riêng, so với các bậc tiền nhân còn cao hơn một cảnh giới, cha của cậu chạy tới nhà cậu ở kinh thành, xách cậu vào thư phòng trịnh trọng giáo huấn đến hừng đông, cái gì mà con nguyện vì triều đình không thú thê là chuyện hiếm có, tương lai nhất định phải kiên trì báo đền ơn vua lộc nước… Các trưởng bối thúc bá trong nhà mỗi người đều viết thư dài mấy vạn chữ khoái mã đưa đến kinh thành cổ vũ cậu, chỉ có mẹ cậu là nghe nói khóc như mưa, còn bị bà nội cậu mắng cho một trận. Ứng Cảnh Lan đầu óc choáng váng, mỗi ngày ủ rũ, Vương Lăng thấy vậy thì lại càng áy náy, nhưng Vương Lăng gần đây thực sự đang vui mừng, cho dù áy náy thì tâm tình vẫn sáng lạng tươi tắn, hắn lại thêm áy náy.
Tạ Lạc Bạch vỗ vai Ứng Cảnh Lan: “Ứng hiền đệ a, ngươi đừng buồn, kỳ thực Dung Quân cũng như ngươi thôi, ngươi xem hắn không phải rất rạng rỡ đó còn gì. Ngu huynh cũng bị người nhà giáo huấn, có khác gì đâu.”
Ứng Cảnh Lan kinh ngạc, Vương lăng cũng rất kinh ngạc: “Đường Tri hiền đệ ngươi… ngươi đâu có thề độc, sao lại…” Tạ Lạc Bạch cười gượng hai tiếng, đang muốn mở miệng, Cơ Dung Quân nãy giờ chỉ im lặng mỉm cười chợt ôn tồn nói: “Vương Lăng, ngươi yên tâm, trong nhà của ta không có việc gì.” Tạ Lạc Bạch bất đắc dĩ nhìn y một cái.
Cơ Dung Quân lập lời thề độc, cha của y phản ứng y chang cha Ứng Cảnh Lan, Cơ phu nhân lại đau khổ khóc lóc: “Dung Quân a, con còn trẻ, không cưới thê lập thất tương lai phải làm sao, con sao lại thề như vậy, nương còn đang trông mong mấy năm nữa được bồng cháu, con kêu nương…”
Cơ thái sư gọi Cơ Dung Quân tới, nghiêm nghị nói: “Con hôm nay lập lời thề như vậy, tuy rằng con là nam đinh của Cơ gia, vô hậu là tội thẹn với tổ tông, nhưng con vì triều đình lập chí cha rất tán thưởng! Tin tưởng liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất vui mừng, không hổ là nhi tử của Cơ Tu này! Đừng để ý mẹ con, nhi nữ thường tình, chuyện thê thiếp, đối với đại trượng phu cũng như xiêm y thôi, thay đổi vô chừng, đền đáp triều đình, kiến công lập nghiệp, lưu danh sử xanh, đó mới là trọng trách của đời người!”
Cơ phu nhân khóc lớn: “Nhi nữ thường tình, ta đây nhi nữ thường tình thì thế nào?! Nhi tử sau này không ai chiếu cố, ngay cả người bầu bạn đầu ấp tay gối cũng không có, một mình cô độc linh linh thì có gì tốt! Chính chàng tam thê tứ thiếp, ngược lại khuyên con không thú thê! Cái gì nữ nhân là xiêm y có cũng như không hả? Xiêm y là có cũng như không sao? Chàng có thấy người nào không mặc quần áo đi ra đường chưa? Coi như tương lai con nó như chàng đi chinh chiến sa trường thì cũng cần người thay nó chăm lo nhà cửa chứ. Chúng ta già rồi, có bọn chúng chăm sóc, tương lai nó già thì phải làm sao? Hu hu hu…”
Cơ thái sư thật ra có hơi sợ vợ, mẹ Cơ Dung Quân là tiểu thư quyền quý, lẽ ra từ nhỏ đã định hôn với một vị công tử hầu gia, nhưng một hôm Cơ Tu đến dự tiệc, đi lạc vào nội uyển, cùng mẹ Cơ Dung Quân nhất kiến chung tình, hai người trải qua bao khó khăn mới có thể thành quyến thuộc, mẹ Cơ Dung Quân từ nhỏ được giáo dưỡng như nam nhi, cá tính rất mạnh lại có kiến thức, Cơ thái sư cưới nàng về liền nâng niu trong lòng bàn tay, trừ hai người thiếp nạp từ trước khi thành thân thì về sau không nạp thêm ai nữa, dù vậy, mỗi khi Cơ phu nhân tâm huyết dâng trào vẫn thường lấy hai vị tiểu thiếp kia ra khóc lóc với Cơ thái sư.
Nhưng Cơ thái sư ở trước mặt mọi người đều rất có phụ uy, ông xua tay nói với Cơ Dung Quân: “Cho mẹ con khóc đi, đừng để ý nàng, phụ nhân a, đều không biết nghĩ. Tương lai còn nhi tử của lão đại lão tam lão tứ, mặc kệ đứa nào con đều có thể chọn làm con thừa tự, huống hồ nếu có thể vì triều đình mở rộng biên cương bảo vệ bờ cõi, máu nhuộm sa trường da ngựa bọc thây mới là quang vinh của hàng dũng tướng, còn lo lắng cái gì dưỡng lão với lâm chung…”
Lời còn chưa dứt, Cơ phu nhân chợt ngẩng đầu, nước mắt rơi như mưa: “Cơ Tu, chàng dám nguyền rủa nhi tử của ta đoản mệnh chết trận, ta không tha cho chàng đâu! Huhuhuhuhu…” Một phát bắt được xiêm y Cơ thái sư.
Cơ thái sư vừa tránh vừa nói: “Nhi tử đang nhìn kìa, khụ khụ ~ dù sao nó lập thệ rồi, còn có thể thế nào? Chẳng lẽ chặt chân nó, cầu Hoàng thượng ban ân xóa bỏ lời thề cho nó đi thú thê?”
Cơ phu nhân buông tay ra, ôm mặt khóc.
Cơ Dung Quân không nói được một lời đứng ở một bên, Cơ thái sư nháy mắt, khoát tay áo, Cơ Dung Quân ngầm hiểu, lặng yên không một tiếng động rón ra rón rén lui ra cửa.
Ngoài Vương Lăng, Cơ Dung Quân, Ứng Cảnh Lan, Tạ Lạc Bạch cũng bị người nhà giáo huấn, lý do thì có khác một chút.
Tạ Lạc Bạch cùng Cơ Dung Quân đều là niên thiếu tài hoa, trưởng bối hai nha, nhất là Hộ quốc công cùng Cơ thái sư, luôn luôn có một loại cạnh tranh như có như không, hy vọng con mình sẽ hơn con của đối phương.
Ngày đó, Cơ Dung Quân được phong làm Giám sát của Giám sát đốc an ti, Tạ Lạc Bạch bởi vì bại trong trận tỉ võ chỉ làm Phó giám sát, Cơ thái sư cảm thấy con mình hơn một bậc, phi thường vui vẻ, khó tránh thường xuyên trước mặt Hộ quốc công lộ vẻ đắc ý, Hộ quốc công tuy ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng thật khó chịu.
Chuyện mấy người Vương Lăng lập thệ trước điện, đêm đó Tạ Lạc Bạch bị Hộ quốc công gọi vào thư phòng.
Hộ quốc công nhìn nhi tử, thở dài: “Cha biết tính con, thích chuyện phong nguyệt, dám vì triều đình chung thân không thú thê, loại giác ngộ này con tuyệt đối sẽ không có, bởi vậy, ta cũng không trông cậy con có thể giống tiểu tử Cơ gia phát thệ như vậy. Ai…”
Tạ Lạc Bạch nói: “Cha, đừng nói người tiếc hận vì nhi tử không lập lời thề suốt đời không thú thê lập thất chứ, loại này lời thề… Ha ha ~~ ”
Hộ quốc công khẽ nhíu mày: “Ta không thấy có chỗ nào đáng cười cả, dám vì triều đình vô duyên cưới gả, ta lúc lấy nghe thấy, cảm động hết sức. Trái lại là con, ai, chỉ trách tu dưỡng không bằng người, biết chừng nào con mới tới được cảnh giới đó đây!”
Tạ Lạc Bạch nhướng mày: “Cha, nhi tử thiển kiến, triều đình tất nhiên cần người trung thành, nhưng cũng không thể tự có lỗi với bản thân. Đêm dài tịch mịch triều đình cũng đâu có phái người tới bầu bạn với mình, đợi con già rồi chỉ sợ triều đình cũng không cho con được một người cùng trò chuyện, những chuyện này nhân sinh sao có thể không có đây?”
Hộ quốc công vỗ mạnh thư án, giận tím mặt: “Tiểu súc sinh, càng nói càng khó nghe! Nhân sinh này, ta thấy nữ sắc mới là thứ con cần! Trong đầu đều là suy nghĩ linh tinh! Con… con đúng là so với tiểu tử Cơ gia kia…”
Tạ Lạc Bạch cười hì hì: “Cha, con cần nữ sắc sao cha lại tức giận, chẳng lẽ cha muốn con cần nam sắc?”
Hộ quốc công giận trắng bệch mặt mày, một tay ôm ngực, một tay run rẩy vươn ra chỉ chỉ, nhất thời lại nói không nên lời, Tạ Lạc Bạch nhân cơ hội: “A, con chợt nhớ còn có công vụ quan trọng!”, Hộ quốc công chưa kịp thuận khí, Tạ Lạc Bạch đã nhanh chân chạy mất.
Tóm lại, sau chuyện lập thệ trước điện, có người vui mừng, cũng có người ưu sầu.
Không lâu sau, Lại bộ đưa công văn xuống, Giám sát, phó giám sát và các đốc an lang trong ti bộ đều được phân tiến vào các công bộ trong triều.
Lúc này là mùng mười tháng tám năm Thịnh Tường thứ mười chín, Tạ Lạc Bạch được phong vào Ngự sử đài, là lục phẩm ngự sử; Ứng Cảnh Lan rốt cuộc không vào được ti bộ nhàn rỗi như mong muốn, mặt ủ mày chau vào Hình bộ, cậu còn trẻ, thời gian ở Giám sát đốc an ti không lâu nên chỉ được phong tùy thị lang trung lục phẩm.
Nhưng, chuyện khiến Vương Lăng cực kỳ khiếp sợ chính là, hắn và Cơ Dung Quân lại có thể cùng nhau vào Lễ bộ, nghe nói là Hoàng Thượng tự mình sắp xếp, lệnh cho Lại bộ đặc biệt đề bạt hắn và Cơ Dung Quân cùng làm Lễ bộ lang trung, tòng ngũ phẩm.
…
Giữ đúng lời, hôm nay lên 1 chương Lục thủy thanh sơn:’)
– Đại Phong Quát Quá –
Đệ thập nhị chương
Gần đây, tâm tình của Cơ Dung Quân rất tốt.
Y mỗi ngày thần thái sáng láng, trên môi luôn có nụ cười chẳng rõ lý do, dưới ánh mặt trời tam phục chói chang, y lại như thời thời khắc khắc đắm chìm giữa nắng xuân, ngay cả tay áo cũng được gió xuân thổi tới.
Các đốc an lang trong ti bộ đều suy đoán, nhất định là Cơ Dung Quân đã biết chuyện mình nhất định vào được Binh bộ, thẳng tắp trên con đường đền đáp triều đình nên mới vui mừng như vậy.
Cơ Dung Quân, Vương Lăng, Ứng Cảnh Lan ba người trước điện bi tráng thề độc khiến các đốc an lang đều vô cùng khâm phục. Đời này không thể thú thê lập thất, đối với một nam nhân mà nói là chuyện thống khổ biết bao, kiểu thề thốt này đối với các đốc an lang trẻ tuổi, so với dâng mạng già vì triều đình còn vĩ đại hơn nhiều. Có đốc an lang còn bởi vì đã ra nói trước khi Vương Lăng lập lời thề, liền không thể noi gương hắn, hiện tại hối hận không thôi.
Tất nhiên khiến các đốc an lang khâm phục nhất, chính là Vương Lăng.
Vương Lăng dẫn đầu lập một lời thề dõng dạc kinh thiên động địa, khiến các đốc an lang đều nghĩ hắn nhất định là chân nhân bất lộ tướng, bề ngoài thờ ơ nguội lạnh lại che giấu một trái tim nhiệt thành yêu nước.
Cơ Dung Quân gần đây xuân phong đầy tay áo, Vương Lăng thì không có gì khác ngày thường, vẫn không nhanh không chậm quản mấy chuyện linh tinh, các đốc an lang nhìn vào chỉ nghĩ Vương Lăng hỉ nộ ái ố không lộ ra sắc diện, quả nhiên tu dưỡng cao thâm, vì thế mà càng thêm sùng bái hắn.
Kỳ thực Vương Lăng lúc này là đang vì chuyện từ hôn thành công mà mừng như điên, mừng đến cảnh giới vân đạm phong khinh, điềm tĩnh tự tại.
Sau khi hắn lập thệ không thành thân, quốc cữu lập tức vào một buổi chạng vạng nóng hầm hập chạy tới Vương phủ, sắc mặt xanh mét, tức giận đến cả người run rẩy, Vương Lăng mặt tràn ý cười, một bộ lợn chết không sợ nước sôi cung kính đứng một bên, quốc cữu nhìn hắn, nghiêm mặt trừng mắt nửa ngày chỉ nói được mấy chữ: “Ngươi… ngươi… ngươi…”, sau đó hất đổ một chung trà trên bàn, vung tay áo rời đi.
Cô lão phu nhân cùng mấy lão bộc đến trước mặt Vương Lăng, lão lệ tung hoành: “Vương thị từ nay về sau vô hậu!”, Vương Lăng nói: “Vì xã tắc vì triều đình, dù có vô hậu thì đã sao?”, cô lão phu nhân cùng mấy lão bộc phản bác không được, lệ rơi đầy mặt bỏ đi.
Vương Lăng được giải trừ hôn ước, một thân nhẹ nhàng, nhìn trời trời rộng rãi, nhìn nước nước xanh trong. Nếu không phải trong lòng còn chút áy náy với Ứng Cảnh Lan, nhân sinh của hắn thời khắc này quả thật là thập toàn thập mỹ.
Ứng Cảnh Lan u mê noi gương hắn thề không thú thê, buồn bực mấy ngày, Tạ Lạc Bạch khuyên giải: “Cái gọi là thê tử, có cũng như không, đôi khi có, ngược lại chỉ thêm rườm rà, mỹ nhân như hoa, mỗi đóa đều kiều diễm, mỗi đóa đều xinh đẹp, bây giờ ngươi có thể thưởng thức tất cả, cũng không có ai bên cạnh kiểm soát ngươi cằn nhằn ngươi, không phải rất tốt sao?”
Ứng Cảnh Lan liền phản bác: “Nếu thật tốt như vậy, sao lúc ấy huynh không thuận tiện lập thệ luôn cho rồi?”
Tạ Lạc Bạch cười híp mắt: “Có thành thân hay không với chuyện lập thệ không liên quan nhau, ta đây là tầm nhìn rộng mở.”
Ứng Cảnh Lan lười phản bác, cậu gần đây bị các trưởng bối trong nhà giáo huấn đến đau đầu, cậu là cháu đích tôn của Ứng thị, vốn gánh vác trọng trách khai chi tán diệp, làm rạng rỡ tổ tông, sau khi lập thệ trước triều đình quay về, các trưởng bối rất vui mừng, cảm thấy cậu là người vì chuyện lớn gác tình riêng, so với các bậc tiền nhân còn cao hơn một cảnh giới, cha của cậu chạy tới nhà cậu ở kinh thành, xách cậu vào thư phòng trịnh trọng giáo huấn đến hừng đông, cái gì mà con nguyện vì triều đình không thú thê là chuyện hiếm có, tương lai nhất định phải kiên trì báo đền ơn vua lộc nước… Các trưởng bối thúc bá trong nhà mỗi người đều viết thư dài mấy vạn chữ khoái mã đưa đến kinh thành cổ vũ cậu, chỉ có mẹ cậu là nghe nói khóc như mưa, còn bị bà nội cậu mắng cho một trận. Ứng Cảnh Lan đầu óc choáng váng, mỗi ngày ủ rũ, Vương Lăng thấy vậy thì lại càng áy náy, nhưng Vương Lăng gần đây thực sự đang vui mừng, cho dù áy náy thì tâm tình vẫn sáng lạng tươi tắn, hắn lại thêm áy náy.
Tạ Lạc Bạch vỗ vai Ứng Cảnh Lan: “Ứng hiền đệ a, ngươi đừng buồn, kỳ thực Dung Quân cũng như ngươi thôi, ngươi xem hắn không phải rất rạng rỡ đó còn gì. Ngu huynh cũng bị người nhà giáo huấn, có khác gì đâu.”
Ứng Cảnh Lan kinh ngạc, Vương lăng cũng rất kinh ngạc: “Đường Tri hiền đệ ngươi… ngươi đâu có thề độc, sao lại…” Tạ Lạc Bạch cười gượng hai tiếng, đang muốn mở miệng, Cơ Dung Quân nãy giờ chỉ im lặng mỉm cười chợt ôn tồn nói: “Vương Lăng, ngươi yên tâm, trong nhà của ta không có việc gì.” Tạ Lạc Bạch bất đắc dĩ nhìn y một cái.
Cơ Dung Quân lập lời thề độc, cha của y phản ứng y chang cha Ứng Cảnh Lan, Cơ phu nhân lại đau khổ khóc lóc: “Dung Quân a, con còn trẻ, không cưới thê lập thất tương lai phải làm sao, con sao lại thề như vậy, nương còn đang trông mong mấy năm nữa được bồng cháu, con kêu nương…”
Cơ thái sư gọi Cơ Dung Quân tới, nghiêm nghị nói: “Con hôm nay lập lời thề như vậy, tuy rằng con là nam đinh của Cơ gia, vô hậu là tội thẹn với tổ tông, nhưng con vì triều đình lập chí cha rất tán thưởng! Tin tưởng liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất vui mừng, không hổ là nhi tử của Cơ Tu này! Đừng để ý mẹ con, nhi nữ thường tình, chuyện thê thiếp, đối với đại trượng phu cũng như xiêm y thôi, thay đổi vô chừng, đền đáp triều đình, kiến công lập nghiệp, lưu danh sử xanh, đó mới là trọng trách của đời người!”
Cơ phu nhân khóc lớn: “Nhi nữ thường tình, ta đây nhi nữ thường tình thì thế nào?! Nhi tử sau này không ai chiếu cố, ngay cả người bầu bạn đầu ấp tay gối cũng không có, một mình cô độc linh linh thì có gì tốt! Chính chàng tam thê tứ thiếp, ngược lại khuyên con không thú thê! Cái gì nữ nhân là xiêm y có cũng như không hả? Xiêm y là có cũng như không sao? Chàng có thấy người nào không mặc quần áo đi ra đường chưa? Coi như tương lai con nó như chàng đi chinh chiến sa trường thì cũng cần người thay nó chăm lo nhà cửa chứ. Chúng ta già rồi, có bọn chúng chăm sóc, tương lai nó già thì phải làm sao? Hu hu hu…”
Cơ thái sư thật ra có hơi sợ vợ, mẹ Cơ Dung Quân là tiểu thư quyền quý, lẽ ra từ nhỏ đã định hôn với một vị công tử hầu gia, nhưng một hôm Cơ Tu đến dự tiệc, đi lạc vào nội uyển, cùng mẹ Cơ Dung Quân nhất kiến chung tình, hai người trải qua bao khó khăn mới có thể thành quyến thuộc, mẹ Cơ Dung Quân từ nhỏ được giáo dưỡng như nam nhi, cá tính rất mạnh lại có kiến thức, Cơ thái sư cưới nàng về liền nâng niu trong lòng bàn tay, trừ hai người thiếp nạp từ trước khi thành thân thì về sau không nạp thêm ai nữa, dù vậy, mỗi khi Cơ phu nhân tâm huyết dâng trào vẫn thường lấy hai vị tiểu thiếp kia ra khóc lóc với Cơ thái sư.
Nhưng Cơ thái sư ở trước mặt mọi người đều rất có phụ uy, ông xua tay nói với Cơ Dung Quân: “Cho mẹ con khóc đi, đừng để ý nàng, phụ nhân a, đều không biết nghĩ. Tương lai còn nhi tử của lão đại lão tam lão tứ, mặc kệ đứa nào con đều có thể chọn làm con thừa tự, huống hồ nếu có thể vì triều đình mở rộng biên cương bảo vệ bờ cõi, máu nhuộm sa trường da ngựa bọc thây mới là quang vinh của hàng dũng tướng, còn lo lắng cái gì dưỡng lão với lâm chung…”
Lời còn chưa dứt, Cơ phu nhân chợt ngẩng đầu, nước mắt rơi như mưa: “Cơ Tu, chàng dám nguyền rủa nhi tử của ta đoản mệnh chết trận, ta không tha cho chàng đâu! Huhuhuhuhu…” Một phát bắt được xiêm y Cơ thái sư.
Cơ thái sư vừa tránh vừa nói: “Nhi tử đang nhìn kìa, khụ khụ ~ dù sao nó lập thệ rồi, còn có thể thế nào? Chẳng lẽ chặt chân nó, cầu Hoàng thượng ban ân xóa bỏ lời thề cho nó đi thú thê?”
Cơ phu nhân buông tay ra, ôm mặt khóc.
Cơ Dung Quân không nói được một lời đứng ở một bên, Cơ thái sư nháy mắt, khoát tay áo, Cơ Dung Quân ngầm hiểu, lặng yên không một tiếng động rón ra rón rén lui ra cửa.
Ngoài Vương Lăng, Cơ Dung Quân, Ứng Cảnh Lan, Tạ Lạc Bạch cũng bị người nhà giáo huấn, lý do thì có khác một chút.
Tạ Lạc Bạch cùng Cơ Dung Quân đều là niên thiếu tài hoa, trưởng bối hai nha, nhất là Hộ quốc công cùng Cơ thái sư, luôn luôn có một loại cạnh tranh như có như không, hy vọng con mình sẽ hơn con của đối phương.
Ngày đó, Cơ Dung Quân được phong làm Giám sát của Giám sát đốc an ti, Tạ Lạc Bạch bởi vì bại trong trận tỉ võ chỉ làm Phó giám sát, Cơ thái sư cảm thấy con mình hơn một bậc, phi thường vui vẻ, khó tránh thường xuyên trước mặt Hộ quốc công lộ vẻ đắc ý, Hộ quốc công tuy ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng thật khó chịu.
Chuyện mấy người Vương Lăng lập thệ trước điện, đêm đó Tạ Lạc Bạch bị Hộ quốc công gọi vào thư phòng.
Hộ quốc công nhìn nhi tử, thở dài: “Cha biết tính con, thích chuyện phong nguyệt, dám vì triều đình chung thân không thú thê, loại giác ngộ này con tuyệt đối sẽ không có, bởi vậy, ta cũng không trông cậy con có thể giống tiểu tử Cơ gia phát thệ như vậy. Ai…”
Tạ Lạc Bạch nói: “Cha, đừng nói người tiếc hận vì nhi tử không lập lời thề suốt đời không thú thê lập thất chứ, loại này lời thề… Ha ha ~~ ”
Hộ quốc công khẽ nhíu mày: “Ta không thấy có chỗ nào đáng cười cả, dám vì triều đình vô duyên cưới gả, ta lúc lấy nghe thấy, cảm động hết sức. Trái lại là con, ai, chỉ trách tu dưỡng không bằng người, biết chừng nào con mới tới được cảnh giới đó đây!”
Tạ Lạc Bạch nhướng mày: “Cha, nhi tử thiển kiến, triều đình tất nhiên cần người trung thành, nhưng cũng không thể tự có lỗi với bản thân. Đêm dài tịch mịch triều đình cũng đâu có phái người tới bầu bạn với mình, đợi con già rồi chỉ sợ triều đình cũng không cho con được một người cùng trò chuyện, những chuyện này nhân sinh sao có thể không có đây?”
Hộ quốc công vỗ mạnh thư án, giận tím mặt: “Tiểu súc sinh, càng nói càng khó nghe! Nhân sinh này, ta thấy nữ sắc mới là thứ con cần! Trong đầu đều là suy nghĩ linh tinh! Con… con đúng là so với tiểu tử Cơ gia kia…”
Tạ Lạc Bạch cười hì hì: “Cha, con cần nữ sắc sao cha lại tức giận, chẳng lẽ cha muốn con cần nam sắc?”
Hộ quốc công giận trắng bệch mặt mày, một tay ôm ngực, một tay run rẩy vươn ra chỉ chỉ, nhất thời lại nói không nên lời, Tạ Lạc Bạch nhân cơ hội: “A, con chợt nhớ còn có công vụ quan trọng!”, Hộ quốc công chưa kịp thuận khí, Tạ Lạc Bạch đã nhanh chân chạy mất.
Tóm lại, sau chuyện lập thệ trước điện, có người vui mừng, cũng có người ưu sầu.
Không lâu sau, Lại bộ đưa công văn xuống, Giám sát, phó giám sát và các đốc an lang trong ti bộ đều được phân tiến vào các công bộ trong triều.
Lúc này là mùng mười tháng tám năm Thịnh Tường thứ mười chín, Tạ Lạc Bạch được phong vào Ngự sử đài, là lục phẩm ngự sử; Ứng Cảnh Lan rốt cuộc không vào được ti bộ nhàn rỗi như mong muốn, mặt ủ mày chau vào Hình bộ, cậu còn trẻ, thời gian ở Giám sát đốc an ti không lâu nên chỉ được phong tùy thị lang trung lục phẩm.
Nhưng, chuyện khiến Vương Lăng cực kỳ khiếp sợ chính là, hắn và Cơ Dung Quân lại có thể cùng nhau vào Lễ bộ, nghe nói là Hoàng Thượng tự mình sắp xếp, lệnh cho Lại bộ đặc biệt đề bạt hắn và Cơ Dung Quân cùng làm Lễ bộ lang trung, tòng ngũ phẩm.
…
Giữ đúng lời, hôm nay lên 1 chương Lục thủy thanh sơn:’)
Danh sách chương