Thực tế vốn là những điều trần trụi, không hề hào nhoáng như những lớp vỏ bọc được trang bị. Một nhân viên cơ sở có thể là bất cứ ai, bất cứ vị trí xã hội nào, miễn là họ hội tụ đủ các điều kiện cho nhiệm vụ thu thập thông tin, cũng như sẵn sàng đối mặt với việc đơn phương chịu trách nhiệm trước các hành động của mình. Cuộc sống là những chuỗi bất công ẩn hiện. Bi kịch là thứ mà một nhân viên tình báo luôn phải sẵn sàng đón nhận trong tự hào. Được săn đón, trọng vọng hay chỉ là những chuỗi ngày lẩn trốn như một chú chuột cống, không một ai có thể đoán biết trước được số phận của mình.

Rồi tôi cũng sẽ như vậy.

Đang miên man thả trôi suy nghĩ theo cơn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, tôi nhận được lời nhắn của cấp trên thông qua hộp bánh pizza được đặt vào giữa buổi. Bỗng dưng, ông kể cho tôi nghe về một người có mật danh K-1, về những năm tháng nằm vùng đầy oan trái kéo dài suốt gần hai thập kỷ. Giọng trầm đều đều như phát lại một thước phim đã được cất giấu từ lâu, vẫn còn vương một lớp bụi thời gian sờn cũ.

Một đêm mưa gió cuối tháng Tám năm 1993, bọn tội phạm đánh úp vào tận nhà, Dũng đã phải đưa cả gia đình gồm mẹ ruột, vợ và các em gái xuống hầm trú ngụ, trong khi đó, người vợ trẻ còn đang mang thai sắp đến ngày sinh nở, còn bản thân một mình ở lại chống đỡ để bảo vệ một số tài liệu quan trọng. Cho đến tận sau này, khi Dũng qua đời, đùi trái của ông vẫn còn sót lại một mảnh đạn. Câu chuyện bị bỏ lửng, tôi biết ông đang kể về ai. Và tôi cũng hiểu, những cuộc nói chuyện như thế này không bao giờ chỉ đơn thuần là kể lại những hồi ức đã qua.

Khi còn sống cùng ba, tôi đã từng nhìn thấy một khẩu súng màu đen cùng vài viên đạn trong ngăn kéo bàn làm việc của ông. Tôi chưa bao giờ chia sẻ về sự thắc mắc của mình cho bất kỳ ai, kể cả mẹ. Ba luôn dạy tôi rằng hãy tôn trọng sự riêng tư và bí mật cá nhân của người khác, họ sẽ chia sẻ khi thật sự muốn. Không giống với những đứa trẻ khác, tôi luôn giữ bí mật những điều mà mình nhìn thấy. Tôi hiểu mình đã làm đúng.

❉❉❉

Từ ngày gia nhập INTERPOL Việt Nam, tôi có một cuộc sống buồn tẻ với những hoạt động bình lặng so với những gì đã xảy ra với tôi trước đây. Công việc chính của tôi tại thời điểm này vẫn là sử dụng lợi thế ngoại giao để tiếp cận với những nguồn tin có giá trị. Trong quá trình hoạt động, tôi làm quen với nhiều quan chức tại các hội nghị trao đổi kinh tế thương mại và đã nghe ngóng được về kế hoạch Bộ Quốc phòng TH sẽ tiến hành đưa UAV xâm nhập và rải đều trên bầu trời Việt Nam phục vụ cho mục đích do thám. Công nghệ mới có thể vô hiệu hoá tạm thời hệ thống radar phòng không của chính phủ. Tuy nhiên, một thông tin cũng không kém phần quan trọng, đó là một điệp viên hai mang quốc tịch TH sẽ tiến hành một cuộc mua bán với một nhóm doanh nhân người Nga về một thiết bị được mã hoá có chức năng xâm nhập và chiếm giữ quyền điều khiển của hầu hết các UAV.

Bản báo cáo được tôi trình bày một cách chi tiết vì trước đây, khi còn hợp tác với Sáu Tân, tôi cũng đã quen với việc này. Sếp khen ngợi và tỏ ra hài lòng, ông nói không nhiều người có kỹ năng thiên bẩm như tôi, đấy là cái lợi cho quốc gia. Sếp tôi luôn khiến người khác tự hào về bản thân mình, đó là cách mà ông ấy dụng người.

❉❉❉

Nói về INTERPOL Việt Nam, sau khi nhận được báo cáo của tôi, tổ chức đã huy động lực lượng chuyên gia tiến hành phân tích các dữ liệu và thiết lập hệ thống cảnh báo, cũng như đề ra biện pháp ngăn chặn hành vi xâm nhập. Nhóm cộng tác viên chiến lược đưa ra một kế hoạch rất táo bạo: Tổ chức thương thảo thiết bị mã hoá mà điệp viên hai mang người TH sẽ thực hiện mua bán với nhóm người Nga.

Một tuần sau khi gửi báo cáo đầu tiên, tôi được cử đến Trung Quốc với danh nghĩa đại biểu trong khuôn khổ Hội nghị hợp tác phát triển kinh tế Việt - Trung. Trên chuyến bay đến Bắc Kinh, tôi tình cờ quen biết với một doanh nhân Việt kiều tên Nam. Tôi và Nam trò chuyện trong suốt chuyến bay, chúng tôi trao đổi số điện thoại để giữ liên lạc.

Tôi tham dự buổi tiếp đón chính thức cùng ngài đại sứ, các quan chức cấp cao trong các bộ, ngành thuộc Trung Quốc và giới doanh nhân, tài phiệt người Hoa, Malaysia... Mọi người chủ động qua lại chào hỏi lẫn nhau. Những cái bắt tay thân tình nhưng cũng đầy ý nhị, những ánh mắt chất chứa nhiều hàm ý, tôi được giới thiệu cho một vài người là quan chức đầu ngành kinh tế. Điểm đáng chú ý trong buổi tiệc tối hôm đó là sự xuất hiện một người đàn ông còn khá trẻ. Đó là Cheng.

Định mệnh giúp tôi gặp Cheng, hay đó là sự sắp xếp mang yếu tố phi tự nhiên thì tôi cũng không rõ. Nhưng nó ảnh hưởng rất nhiều đến con đường của tôi sau này, một sự ảnh hưởng mà tôi cho rằng rất tồi tệ.

Theo nhiều nguồn tin tình báo, Cheng là “con rơi” của một quan chức nòng cốt trong bộ máy chính trị Trung Quốc. Hay nói chính xác hơn, anh ta là kết quả của một mối tình dang dở. Gia tộc của bố Cheng vốn là một gia tộc quyền lực nhưng không may lâm vào cảnh “ngã ngựa”, bố Cheng cũng vì thế mà buộc phải tự thân vận động trong những ngày tháng gian khó. Cuộc hôn nhân mang đầy màu sắc chính trị với người vợ “chính thức” khiến Cheng và mẹ ruột mãi mãi là những người thân trong bóng tối, không bao giờ được công bố. Tuy nhiên, đối với bố của Cheng mà nói, anh ta có ý nghĩa vô cùng to lớn trong cuộc đời ông. Và bởi vì tập tục trọng nam khinh nữ khiến Cheng dù chỉ là đứa con trong bóng tối nhưng vẫn nhận được sự hậu thuẫn tối đa từ bố mình, anh ta thăng tiến nhanh chóng khi tuổi còn rất trẻ và sở hữu trong tay quyền lực ngầm, luôn sẵn sàng chờ đợi ngày “đăng quang” của quyền lực đó.

Cheng để ý đến tôi.

Sau buổi tiệc chiêu đãi, tôi trở về khách sạn. Nhân viên lễ tân nhanh chóng trao cho tôi một đoá hoa hồng rất lớn được gửi kèm với danh thiếp của Cheng. Tôi hiểu rằng cá đã cắn câu. Nhưng thật ra, đó lại là tất cả những gì mà Cheng thể hiện tại Bắc Kinh trong thời gian tôi lưu lại đây. Ngoài ra, không có một động thái nào khác rõ ràng hơn, điều này khiến tôi bắt đầu suy nghĩ về nhân vật này.

Hết thời gian chuyến công du, tôi trở về Việt Nam. Ngày cuối cùng tại Bắc Kinh, Cheng gặp tôi trong buổi tiệc chia tay phái đoàn. Anh ta cười với tôi và mời tôi một điệu valse. Nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở đó. Lại nói về chàng doanh nhân tên Nam tôi đã gặp trên chuyến bay đến Bắc Kinh. Tôi có nhận được cuộc gọi của Nam ngay đêm đầu tiên chỉ để hỏi thăm tôi. Tuy nhiên, tôi chỉ trả lời qua loa vì muốn dành hết sự tập trung cho công việc. Tôi nghĩ rằng Nam đã có một chút hụt hẫng.

Khi trở về Việt Nam, trong lúc ngồi viết báo cáo tại một tiệm cà phê nhỏ đối diện với nhà thờ Đức Bà, tôi lại vô tình gặp Nam. Anh đẩy cửa bước vào và phóng tầm nhìn lơ đãng để tìm một chỗ trống. Có vẻ như Nam không nhìn thấy tôi, bởi vì tôi ngồi một mình nép sát vào góc khuất ở cuối cửa tiệm. Chỉ đến khi tôi đến và vỗ nhẹ vào vai, anh mới giật mình rồi nở một nụ cười đầy bất ngờ dành cho tôi. Hôm đó là một buổi chiều mùa thu, thời tiết ở Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa và nắng, vì vậy mà mùa thu cũng không quá rõ rệt như miền Bắc. Vậy mà Nam đã nói rằng anh ấy nhìn thấy cả một bầu trời thu trong đôi mắt tôi. Đó là ánh mắt buồn, nhiều nỗi niềm và luôn cần được che chở. Chúng tôi đi dạo ngoài phố sau lần gặp đầu tiên không hẹn đó. Nam chỉ lặng lẽ đi bên tôi như thế và tôi cảm nhận rằng thì ra, có những thứ không có mùi thuốc súng, mùi tiền và mùi của dục vọng. Chúng ta không bao giờ có thể gọi thành tên, nhưng ta biết nó tồn tại, vậy là đủ.

Rồi lúc nào không biết, tôi chính thức hẹn hò với Nam. INTERPOL Việt Nam không can thiệp vào việc riêng tư của tôi, nhưng tôi tin rằng họ đã âm thầm chuẩn y anh. Dù sao, đó cũng là điều cần thiết cho sự an toàn của tôi lẫn mạng lưới. Ngay sau đó vài hôm thì sếp cho gọi tôi đến, sếp muốn tôi trực tiếp tham gia vào cuộc thương thảo với những kẻ buôn bán thông tin đến từ Nga. Giờ đây đã chẳng còn ngại ngùng với những việc như vậy, vì thế tôi nhận lời không chút suy nghĩ. Bất thình lình, ông Thám hỏi tôi: “P-126 đang yêu à?”

Bất ngờ nhưng tôi chỉ cười, cúi đầu như một cách thừa nhận và cũng như một sự trốn tránh cho câu hỏi đó. Sếp không nói gì thêm, chỉ buông một câu được bỏ lửng trước khi rời khỏi: “Tình yêu của điệp báo viên khó mà trọn vẹn lắm.”

Len lén thở dài mặc dù sếp đã không còn ở đó. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Những lần gặp gỡ sau đó, Nam kể cho tôi nghe nhiều về công việc của anh, về những gì mà anh đang theo đuổi và nghiên cứu. Ngoài việc là một doanh nhân thì Nam còn là một nhà nghiên cứu trong lĩnh vực công nghệ cao cho một tổ chức tại Mỹ. Nam có nhiều mối quan hệ khá thân thiết với một số giới chức Hoa Kỳ. Vài lần trong những cuộc trò chuyện, Nam hỏi tôi có quan tâm đến các vấn đề chính trị không, rồi chia sẻ cho tôi những giả thuyết mà các nhà phân tích đã từng đưa ra trước những vụ khủng bố nổi tiếng tại Mỹ.

“Họ bảo chính phủ Hoa Kỳ đã dàn dựng vụ đó.” Nam nói nửa đùa nửa thật rồi bật cười.

Tôi đã không còn quá xa lạ với những âm mưu của chính phủ Hoa Kỳ và liên minh các gia đình tài phiệt đối với việc thống trị thế giới. Tôi cũng từng nghe về một kế hoạch được cho là động trời khi Hoa Kỳ quyết định sử dụng chiến trường miền Bắc Việt Nam trong thời kỳ chiến tranh làm nơi để thử vũ khí. Kế hoạch sụp đổ sau khi thông tin này bị rò rỉ tại Liên hợp quốc, và người anh hùng có công trong nhiệm vụ này đã phải sống những ngày tháng hy sinh đúng nghĩa. Tôi đã từng hỏi sếp của tôi rằng liệu sau này khi đã già đi, tôi có thể viết một cuốn sách kể về những chiến công rất thầm lặng của những người điệp báo anh hùng, để mọi người có thể hiểu hơn về cuộc sống cũng như công việc của họ không, nó hoàn toàn không giống những bộ phim điện ảnh đã được đầu tư hoành tráng để hấp dẫn người xem. Trên phim, điệp viên là một công việc mơ ước, quá hào nhoáng. Nhưng đời và phim luôn là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau mà chúng ta không bao giờ có thể hiểu hết được. Sếp của tôi đáp rằng đã là chiến công thầm lặng thì mãi mãi hãy để cho những người anh hùng, những câu chuyện được vẻ vang trong lặng thầm. Việc tôi đưa họ ra ánh sáng rất có thể sẽ nguy hại cho những người còn đang sống lẫn gia đình của người đã hy sinh.

Và tôi chợt nhận ra rằng, có những thứ mà người đời không biết đến không có nghĩa là nó không tồn tại.

Không lâu sau đó, Cheng có chuyến thăm Việt Nam trong khuôn khổ hợp tác văn hoá - giao lưu - hữu nghị Việt - Trung. Tổ chức nói rằng anh ta đến Việt Nam lần này có một lý do sâu xa hơn ngoài việc bang giao. Tôi vẫn giữ nguyên sự lễ độ đối với Cheng, kể cả khi tôi bắt gặp ánh mắt trìu mến hơn của Cheng so với thời điểm tôi ở Bắc Kinh.

INTERPOL Việt Nam muốn tôi tiếp cận Cheng, “ngủ” với anh ta hoặc sâu sắc hơn, đi đến hôn nhân là một điều đáng được cân nhắc, bởi vì bố của Cheng chuẩn bị bước vào thời kỳ chuyển giao quyền lực lớn nhất tại chính trường Trung Quốc. Đối với kế hoạch đó, INTERPOL Việt Nam nhanh chóng lên phương án trang bị hình ảnh cho tôi. Một quan chức cấp cao tại Việt Nam, người nắm rõ và ngầm chỉ huy đầu não hoạt động của INTERPOL Việt Nam đã nhận tôi làm con nuôi như một cách hợp thức hoá danh phận cho tôi. Suy cho cùng thì dù chính trị hay người thường thì cũng không qua khỏi được quan niệm của người dân Á Đông là “môn đăng hộ đối”. Động thái này khiến hình ảnh của tôi trở nên trọn vẹn nhất có thể.

Tôi không dám nói là tất cả, nhưng khá nhiều nữ gián điệp đều khai thác thông tin của đối phương từ… trên giường. Trên thực tế thì công việc của một nữ gián điệp bao giờ cũng tủi nhục và thiệt thòi hơn những gián điệp là phái nam. Những nữ gián điệp đều ít được xem trọng. Nhiều điển hình của “scandal gián điệp” đều cho thấy điều đó. Won Jeong-hwa, gián điệp của Triều Tiên cũng là một ví dụ.

Điệp viên nhất định không được là một người quá đa cảm, phải đủ chai sạn, đủ lạnh lùng để có thể ngủ với một ai đó trong thời gian dài, và sau khi kết thúc nhiệm vụ, họ sẵn sàng phủi tay như người kia chưa bao giờ có một ý nghĩa nào trong cuộc đời họ.

Giới truyền thông Hàn Quốc đã từng ví Won Jeong-hwa là “Mata Hari của Triều Tiên”, sau khi bà hoàn thành án tù năm năm vì tội làm gián điệp, dùng tình dục để lấy cắp bí mật quân sự và âm mưu ám sát các sĩ quan tình báo. Khi thân phận gián điệp của Won Jeong-hwa bị bại lộ, Triều Tiên phủ nhận bà là điệp viên của họ, đồng thời ra cáo buộc Hàn Quốc đã dàn dựng lên vụ việc này nhằm bôi nhọ hình ảnh của đất nước Triều Tiên. Chính phủ Triều Tiên còn mạnh miệng phỉ báng Won Jeong-hwa là một tên tội phạm. Won Jeong-hwa cũng từng kể lại rằng bà đã chống lệnh ám sát hai sĩ quan tình báo Hàn Quốc bằng thuốc độc. Người đàn ông của cuộc đời bà, người đã khiến bà đem lòng yêu say đắm lại là một sĩ quan quân đội Hàn Quốc. Người này sau đó đã bị giam vì tội tiết lộ bí mật cho bà, bao gồm cả danh sách những người Triều Tiên đào tẩu.

Tôi vẫn qua lại với Cheng như một phụng sự đối với nhiệm vụ. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra rằng mình yêu Nam. Tình cảm trong tôi bây giờ không giống với những mối tình trước đây. Với Nam, tôi không chỉ quan tâm và còn muốn sở hữu. Có lẽ đó là sự chiếm hữu trong tình yêu. Nó là một trải nghiệm thật khó diễn tả khiến tôi như bị mắc kẹt trong chính cuộc đời mình. Cuộc sống là chuỗi những lựa chọn, là may mắn hay bất hạnh đều không thể lường trước được, nhưng một khi đã chọn thì nhất định chúng ta phải có trách nhiệm đi đến cùng con đường đó.

Đã ba năm trôi qua kể từ ngày Thẩm đột ngột buông tay tôi. Tiếng gọi “An!” cuối cùng của anh vẫn văng vẳng mỗi đêm khi tôi một mình trong căn phòng lạnh vắng. Thẩm đối với tôi không bao giờ là ký ức, tôi biết anh vẫn luôn hiện hữu... ở đâu đó.

Tôi nợ anh.

Tháng Mười một năm đó, một chiến dịch lớn mang tên JM-01 chính thức được ban hành từ INTERPOL Việt Nam, chiến dịch có liên quan đến vụ giao dịch với người Nga mà “sếp” đã đề cập với tôi trước đây. Tôi cùng một tiểu đội được cử đi thực hiện chiến dịch đó.

Một buổi chiều se lạnh của tiết trời Sài Gòn, tôi trở về nhà mà trong lòng đầy những suy nghĩ ngổn ngang. Thành thật mà nói, những gì đã trải qua khiến tôi buộc phải sống mạnh mẽ hơn, nhưng bên trong trong tôi lại là một tâm hồn thật sự yếu đuối. Nhiều năm trôi qua, mọi thứ vẫn như mới hôm qua, tôi cô độc như một con thú hoang lẻ bầy. Tôi lặng lẽ bước qua những năm tháng như thế với những trĩu nặng trong lòng. Tôi tự xoa dịu bản thân bằng cách nốc vô tội vạ những viên thuốc an thần chứa đầy sự già nua, cằn cỗi. Trong tôi còn ẩn hiện nỗi sợ hãi về một bí mật.

Tôi tin rằng ba vẫn luôn dõi theo và tự hào về đứa con gái duy nhất của ông. Tận sâu trong lòng tôi đến thời điểm này đã không còn nỗi hờn trách đối với ba nữa. Tôi tiếc nuối thời gian được bên ông quá ngắn ngủi, quá nông nổi để tôi có thể nhận ra rằng, chỉ cần được ở cạnh nhau, được nhìn thấy nhau mỗi ngày thì những lỗi lầm khác chỉ là hạt cát giữa biển khơi. Con người ta đôi khi chỉ có một phút để mắc sai lầm, nhưng lại phải mất cả cuộc đời để sửa chữa nó. Cuộc sống này không có đúng cũng chẳng có sai, chỉ có những ký ức tươi đẹp tồn tại mãi mãi với thời gian và không gian.

Tôi lái xe về nhà sau một bữa tiệc kéo dài đến tận khuya. Hơi chếnh choáng, tôi mở cốp sau để lấy đồ.

Có một con dao dính đầy máu.

Tôi không biết ai đã đặt nó vào đây, làm sao có thể đặt nó vào đây? Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, trời đã về khuya nên vắng lặng như tờ. Bất chợt, một bóng đen chồm tới, dồn tôi về phía chiếc xe rồi đóng mạnh cốp lại.

“An à! Em quên anh rồi sao? Em quên anh nhanh quá! Làm sao mà em có thể ăn ngon ngủ yên được trong lúc anh phải vào tù vì em?”

Tôi thật sự bàng hoàng.

Khi tôi yêu Thẩm, anh luôn xem tôi là một viên ngọc quý mà mình đang sở hữu. Mà ngọc quý thì phải đặt trong tủ kính, khoá lại. Nhưng tôi không chấp nhận điều đó, hay nói chính xác hơn là sự tham vọng trong tôi không chấp nhận như vậy! Thẩm gạt tôi ra khỏi mọi công việc làm ăn của anh, mỗi ngày tôi bên Thẩm với khuôn miệng héo hắt nụ cười. Thẩm vẫn là một con ngựa bất kham, yêu tôi nhưng vẫn muốn sống đúng với quyền lực mà anh có. Nhiều đêm, Thẩm quay cuồng với rượu, thuốc và những cô gái lạ. Với Thẩm, họ không giống tôi, họ là thứ để Thẩm có thể dày vò rồi vứt bỏ, là thứ để Thẩm chứng tỏ với đàn em của mình. Còn tôi thì như một món đồ dành riêng cho anh. Tôi lặng lẽ đi bên những cuộc vui của Thẩm, trong chờ đợi, trong ngóng trông.

Vào một đêm giữa cơn say, Thẩm đã tát tôi và nói: “Em không có quyền lên tiếng về các mối quan hệ của anh! An! Em chỉ cần biết anh yêu em và anh chính là người đưa em ra khỏi khu ổ chuột mà em từng căm ghét là đủ rồi.” Cái tát như đập nát trái tim tôi. Kể từ giây phút những lời của Thẩm được thốt ra, tôi đã biết mình cần phải làm gì. Dù rằng Thẩm đã quỳ xuống van xin tôi tha thứ vì hành động bồng bột trong cơn say, nhưng tôi biết Thẩm không bồng bột, người ta chỉ thật sự thốt ra lời từ đáy lòng mà thường ngày vẫn cố chôn giấu ở hai thời điểm: khi say và lúc sắp lìa đời.

Rồi tôi gặp Nhân. Số phận luôn biết cách đưa tôi vào những khúc quanh không lối thoát. Nhân là đối tác làm ăn với Thẩm. Trong ánh đèn lập loè và tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tôi vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt của Nhân dán chặt vào mình. Ánh mắt thèm muốn, khát khao sở hữu. Tôi biết, đó chính là cơ hội của mình. Tôi lén lút đi lại với Nhân. Trong suốt nửa năm trời mà Thẩm không hề hay biết, tôi lợi dụng thế lực của Nhân để xoay chuyển công việc của Thẩm khiến anh rối tung. Tôi không gây gổ với Thẩm về những mối quan hệ bên ngoài của anh nữa. Tôi chấp nhận nó như một lẽ thường tình, ngoan ngoãn và cao thượng. Tôi ngọt ngào, ve vuốt, rủ rỉ vào tai Thẩm những lời đầy tin yêu, tôi chiều chuộng Thẩm như một con đàn bà đầy mê hoặc. Thẩm siêu lòng mà giao cho tôi quyền quản lý tài chính ở quán bar, cho tôi quyền sai khiến đàn em của mình. Nhưng có lẽ đã quá muộn cho một sự thay đổi, bất cứ người đàn ông nào đến bên tôi cũng đều thay đổi ở giây phút mà đối với tôi là muộn màng.

Nhân si mê tôi như một con đàn bà đầy tội nghiệp, luôn cần được bảo vệ, luôn bị kìm kẹp bởi một thằng đàn ông vũ phu không biết thương hoa tiếc ngọc. Tôi thủ thỉ với Nhân những lời hờn trách. Tôi đứng giữa, ngấm ngầm gây mâu thuẫn trong công việc giữa hai người bọn họ. Tôi đẩy bản năng của một thằng đàn ông hiếu thắng trong Nhân lên đến cùng cực.

Thực ra, cái chết bí ẩn của Thẩm chính do Nhân gây ra. Một ngày mưa năm đó, khi mà mọi xúc cảm đã dâng đến đỉnh điểm, Nhân sai người giết Thẩm để có thể độc chiếm tôi, chiếm lấy địa bàn buôn thuốc lắc của Thẩm.

Ba tháng sau ngày Thẩm chết, tôi ra tay với Nhân bằng cách bí mật chỉ điểm lô hàng của Nhân cho lực lượng công an và anh ta đã sa lưới. Vậy mà giờ đây, anh ta lại đứng trước mặt tôi, phả cái giọng nhừa nhựa đầy hăm doạ vào mặt tôi.

“Anh muốn gì?” Tôi bình thản hỏi.

“Tại sao em có thể nói với anh bằng cái giọng bất cần đó? Đừng quên em cũng có phần trong cái chết của thằng Thẩm! Nếu như ngày đó em không khiêu khích tôi bằng cái giọng đầy tội nghiệp của mình thì nó đã không chết! Vậy mà em phủi tôi như thế, em đâm sau lưng tôi như thế! Tôi liều mình trốn ra đây để hỏi tội em, em nghĩ em có thể cứ thế mà sống sao?” Vừa nói anh ta vừa ghì chặt lấy vai tôi, tôi có thể cảm nhận được sự điên tiết của Nhân trong từng lời nói, từng ánh mắt và cử chỉ.

“Tôi không biết anh đang nói gì. Nhưng nếu không đi ngay thì tôi không chắc là anh còn cơ hội để hỏi tội tôi đâu!” Tôi nói với cái giọng đầy bình thản nhưng trong lòng lại rất ngổn ngang.

Bỗng một người công nhân vệ sinh thắp đèn để bắt đầu làm công việc của mình. Nhân hốt hoảng buông tôi ra và rời đi, anh ta kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai cũ sờn rồi quay lại nhìn tôi ra dấu với ý nghĩa:

“Sẽ trở lại!”

❉❉❉

Cuộc đời là những chuyến phiêu lưu trải dài bất tận, nhưng những chuyến phiêu lưu của tôi có lẽ quá kỳ lạ, và tàn khốc. Đến một lúc nào đó, con người ta sẽ không còn sợ hãi cái chết nữa, bởi vì không biết bản thân mình khát khao, mong muốn điều gì mới là đáng sợ nhất. Dù ngoài kia có điều gì đang chờ đợi thì tôi cũng không cho phép mình gục ngã trên chính đôi chân này. Cuộc sống vốn là những chuỗi ngày tranh đấu, sẽ thật tẻ nhạt nếu như chúng ta không có những mục tiêu để cố gắng và theo đuổi. Ngày mai, ngày kia, hoặc một ngày không xa nào đó, tôi sẽ lại mở ra một trang mới. Đôi khi, tôi nghĩ rằng câu chuyện trong cuộc hành trình của mình sẽ khó có thể dừng lại, và ngày nào tôi còn có thể thức dậy, thì ngày đó tôi vẫn sẽ cần mẫn viết tiếp những trang sách cho cuộc đời mình.

❉❉❉

Vào buổi tối thứ bảy, khi Sài Gòn trở mình bước vào mùa đông, tôi đang suy nghĩ về cách đối phó với Nhân thì bất ngờ nhận được một mật lệnh của cấp trên.

“Có kẻ phản bội!”

❉❉❉

HẾT.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện