Cái tát của Hàn Đông, không hề rơi trên gương mặt Tô Khuynh Quốc.

Tay đi nửa đường, đột nhiên một đạo bóng đen như mũi tên từ trên lầu bắn thẳng đến.

Huyết quang tung tóe, Hàn Đông hét thảm một tiếng, ôm tay ngã xuống đất quằn quại.

Một chiếc đũa mộc tầm thường, đâm xuyên qua bàn tay hắn, dư kình còn chưa hết, cắm phập vào cột gỗ, sâu đến nửa thân đũa.

“Ai? Tên cẩu tạp chủng nào làm?” Hàn Đông được mấy tên hồ bằng cẩu hữu dìu đứng dậy, vừa rú lên đau đớn vừa lớn tiếng thóa mạ.

Tô Khuynh Quốc cũng khẽ nhướn mày, ánh mắt tập trung vào hoàng y nhân trên miệng để hai hàng ria mép đang bước xuống lầu. Mỗi một bước đều trầm ổn vô cùng, xem ra công phu cực tốt.

Hoàng y nhân diện vô biểu tình đi đến trước bọn người Hàn Đông, chỉ tay về hướng đại môn ra ý xua đuổi.

“Chủ nhân nhà ta đã bao cả lầu hai, các hạ ở đây hồ ngôn loạn ngữ, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của chủ nhân, mời ra ngoài lập tức.”

“Ngươi, ngươi là cái thá gì? Dám giáo huấn bổn thiếu gia? Ngươi ── “Hàn Đông đau đến run bắn cả lên, nhưng vẫn quát nạt.

Hoàng y nhân mục quang lạnh đi: “Ta đếm ba tiếng, nếu không đi, ta liền cắt lưỡi ngươi. Một…”

“Quên đi, xem như ngươi lợi hại!” Bàn tay bị đâm thủng kịch liệt đau nhức, Hàn Đông rốt cục ý thức được hảo hán không chịu thiệt trước mắt, loạng choạng chạy ra ngoài, ra đến cửa còn hung hăng liếc Tô Khuynh Quốc một cái.

“Món nợ này ta sẽ nhớ kỹ, tiểu thố nhi!” Hắn tuyệt không bỏ qua như vậy.

Chờ đám người Hàn Đông đi xa, hoàng y nhân mới quay về phía Tô Khuynh Quốc,  gương mặt lạnh lùng liền chuyển sang vẻ tươi cười, khom người nói: “Vị công tử này, dưới lầu rất đông người, chủ nhân nhà ta nói, công tử nếu không chê bai, xin mời lên lầu dùng cơm, tránh bị những kẻ vô lại quấy rầy lần nữa.”

Hắn nói chuyện thập phần khách sáo, nhưng thần thái lại cực cao ngạo, tựa như chủ nhân hắn chịu mời ai lên lầu, chính là đại ân huệ cho người đó. Nói xong, hơi nghiêng người, mời Tô Khuynh Quốc đi trước.

“Công tử, nếu người ta đã bao trọn lầu hai, có lẽ muốn một nơi thanh tịnh. Chúng ta ở dưới lầu ăn là được rồi, không nên đi lên.” Tô Ki dù sao cũng đã trải qua sóng gió, vừa nhìn tư thế của hoàng y nhân, đã biết chủ nhân của hắn không phải hạng tầm thường, không muốn lại gặp phiền phức.

Tô Tuyền cũng có suy nghĩ này: “Phải a, công tử, dù sao dưới lầu vẫn còn bàn trống để ngồi, chúng ta đừng quấy rầy người khác.”

“Chuyện này…” Tô Khuynh Quốc một chân đã bước lên lầu thang, nghĩ lại thấy cũng có đạo lý, vừa xoay nửa người, một làn hương thanh đạm kỳ dị tựa hồ là hỗn hợp giữa trái cây và gỗ thông thoảng qua chóp mũi.

“Hộc, nhường đường chút a, cho qua cho qua!”

Tiểu nhị một đường hô hào, bưng một mâm bạc lớn lách theo bên người Tô Khuynh Quốc, chạy lên lầu.

Trong đĩa, chính là nơi cỗ kỳ hương phát ra ──

Vịt nướng thơm quá! Mật ong vàng rực còn thấm đẫm trên da vịt kia…

Tô Khuynh Quốc hai mắt phát sáng, ba bước thành hai bước xông lên lầu.

Trên lầu rất rộng rãi, lò sưởi được đốt lên, ấm áp dễ chịu. Ở chính giữa chỉ đặt một cái bàn.

Sau bàn, chỉ có một người ngồi ngay ngắn.

Bảy tám người cao thấp béo gầy, y phục không khác gì hoàng y nhân, đứng xung quanh, trong mắt mỗi người đều tinh quang lưu chuyển, hai bên huyệt Thái Dương nhô cao, đều là những người luyện võ thân thủ bất phàm, lại đều nghiêm túc khoanh tay đứng yên hai bên bàn.

Một thiếu nữ còn rất trẻ dáng người nhỏ nhắn nhã nhặn đang nghiêng bình bạch ngọc, cẩn thận rót rượu.

Rượu màu hổ phách óng ánh, rót vào chung rượu dương chi bạch ngọc, sau đó lại từ trong những ngón tay gầy như cọng hành xanh của thiếu nữ đưa đến trước mặt người nọ ──

Chung rượu trắng thuần, đôi môi hồng nhạt. Chỉ một động tác khẽ mím môi, ưu nhã đến không chê vào đâu được.

Nam tử chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, tóc đen như mun, buộc bằng ngân quan hình đôi cánh dang rộng. Trên trán là một chuỗi ngọc đính đá tử tinh (thạch anh tím)chạm khắc thành song long tranh châu. Dung mạo thanh nhuận hơn cả mỹ ngọc, thần thái phóng khoáng du nhàn, cao quý như tuyết ngoại thanh sơn.

Một thân cẩm bào màu tím nhạt, cổ tay áo toàn bộ viền lông chồn trắng hiếm có, không nhiễm tạp sắc, hoàn toàn tự nhiên toát ra khí chất vương giả.

Trong tay hắn, nhẹ nhàng di động một đôi đũa gỗ tầm thường, mỉm cười chăm chú nhìn Tô Khuynh Quốc chạy lên lầu.

Nguyên lai trước đó xuất thủ trừng trị tên vô lại kia, là người này… Tô Khuynh Quốc vội giao hủ dương mai cho Tô Tuyền đang chạy theo lên lầu, phun hạt quả trong miệng ra, đến gần nam tử kia, ôm quyền đa tạ: “Vị đại ca này, vừa rồi cũng nhờ ngươi đuổi bọn ác nhân kia đi, đa ta đại ca.”

Tô Ki và Tô Tuyền đứng đằng sau nghe hắn luôn miệng “đại ca” gọi vô cùng thân thiết, thiếu chút nữa cười thành tiếng. Hầu hạ Tô Khuynh Quốc đã mười mấy năm, sớm đã hiểu tính tình của tiểu phủ tông này, thích nhất là làm ra vẻ lão luyện. Nếu không có việc cầu người, tuyệt không tự nhận mình là tiểu bối. (bản tính tham ăn lại nổi lên =))))))

Tiểu phủ tông lúc này nói ngọt như mật đường, con vịt kia hiển nhiên số kiếp đã định. Bất quá, nam tử trước mặt này diện mạo đoan chính, không giống hạng người dâm tà, hai người cũng yên tâm hơn.

“Chỉ là chút việc cỏn con thôi mà, vị tiểu huynh đệ này không cần đa lễ, ha ha.” Nam tử bật cười nhìn Tô Khuynh Quốc, tiểu tử kia tuy đang mang danh nghĩa cảm tạ, nhưng mục quang vẫn luôn dán vào con vịt nướng được tiểu nhị dọn ra trên bàn, không hề chớp mắt, dường như lo sợ một khi chớp mắt, vịt nướng sẽ vụt bay đi.

Mị lực của mình, từ khi nào lại giảm sút đến không bằng một con vịt nướng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện