Khói lửa chiến tranh, lan khắp đất trời.
Mặt trời trên Huyền Thiên nhai như quả cầu lửa đỏ rực, phủ một tầng kim quang lên người đang lặng lẽ đứng bên bờ vực thẳm. Chỉ có mái tóc xám bạc cùng vạt áo tung bay theo gió.
Mộ Dung Cửu Châu an tĩnh ngắm nhìn sóng mây trắng xốp cuồn cuộn dưới chân. Hay tay ôn nhu vuốt ve hủ sứ nhỏ màu đen như mực.
Hủ sứ lạnh băng, bị tay hắn ôm đến nóng lên. Như vậy, Chân Nhi của hắn ở bên trong sẽ không thấy lạnh nữa ──
Trước khi về đến Huyền Thiên nhai, không muốn thi thể Mộ Dung Chân trên đường đi bị thối rữa, hắn tự tay nhặt củi, gom lại thành đống, nhìn Mộ Dung Chân từ từ bị ngọn lửa nuốt chửng… Sau đó, lại tự tay thu gom tro cốt, từ tốn cho vào trong hủ sứ.
Chìm nổi nửa đời người, những gì có được, bất quá chỉ là nắm tro tàn trong tay…
Quay đầu nhìn về phía đông, một phiến bình đài nhô ra giữa vách đá dựng đứng, ẩn trong mây mù, xa đến không thể với tới.
Hắn biết, bình đài cách xa mấy dặm kia là nơi Tô Khuynh Quốc đến luyện công mỗi sớm. Tô Khuynh Quốc lúc này, có lẽ còn đang luyện công.
Mộ Dung Cửu Châu chậm rãi thu tầm nhìn.
Đồng ý theo Tô Khuynh Quốc trở về, đơn giản chỉ vì không muốn tên ngốc này nhắm mắt theo hắn lưu lạc bên ngoài. Cho dù Tô Khuynh Quốc có võ công cao cường tới đâu, cũng khó địch lại hàng ngàn hàng vạn binh mã dưới trướng Hạ Lan Thính Tuyết đang truy bắt hắn.
Hắn một thân tội nghiệt, không xứng để bất cứ ai hy sinh vì mình. Dụ Tô Khuynh Quốc về đến Huyền Thiên nhai, hắn cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Hắn mỉm cười trong im lặng, ôm chặt hủ sứ, thả người xuống vực sâu.
“Mộ Dung ──── ” Thanh âm chấn kinh cực độ đánh tan cả mây mù trên đỉnh núi.
Tô Khuynh Quốc hôm nay luyện công nửa chừng, chợt cảm thấy tâm thần bất định, vội vã rời đài luyện công trở về, đi đến gần đó phát hiện nam nhân đang đứng bên bờ vực, vừa định nhắc nhở Mộ Dung Cửu Châu đừng bất cẩn như lần trước trượt chân ngã xuống núi, một màn kia lại tái hiện trước mắt hắn.
Tô Khuynh Quốc không nghĩ ngợi nhiều, tung người, nhảy xuống theo Mộ Dung Cửu Châu.
Mây trắng sương mù, vùn vụt vút qua trước mắt Mộ Dung Cửu Châu. Tâm tình, lại tĩnh như nước.
Trường tiên màu máu bỗng nhiên xé tan mây mù, quấn lấy Mộ Dung Cửu Châu như lần trước, kéo về bên cạnh Tô Khuynh Quốc.
Tô Khuynh Quốc vẫn như cũ một tay nắm lấy gốc dây leo thô dài, một tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, nhìn thấy hủ sứ trong tay nam nhân, hắn có đơn thuần đến mấy đi nữa cũng đoán ra được Mộ Dung Cửu Châu lần này tuyệt không phải là trượt chân ngã xuống.
Mộ Dung, vẫn ghét hắn thế sao, thà nhảy xuống vực cũng không muốn ở cùng hắn…
“Tại sao vậy, Mộ Dung?” Hắn ảm đạm nỉ non: “Ta đã nói sẽ không làm chuyện đó với ngươi nữa, ngươi vẫn còn hận ta? Ta phải làm sao ngươi mới không giận nữa?”
Mộ Dung Cửu Châu bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của Tô Khuynh Quốc, cuối cùng khoé miệng hơi cong lên, mệt mỏi tự giễu: “Đều là báo ứng của ta.”
“Cái gì?” Tô Khuynh Quốc nghe không hiểu.
“Buông tay đi.” Mộ Dung Cửu Châu thở dài, thấp giọng cười nói: “Thứ ngươi thích, bất quá chỉ là thân thể của ta. Ngươi xem, tóc ta cũng sắp bạc trắng cả rồi, người cũng già trước ngươi, ngươi còn ngày ngày trông chừng ta, nhìn một lão đầu như ta làm gì?”
“Không phải!” Tô Khuynh Quốc không biết nên phản bác Mộ Dung Cửu Châu thế nào, gấp đến mức gân xanh trên trán muốn bứt ra, lớn tiếng nói: “Cho dù ngươi già, ta cũng vẫn thích ngươi a! Ta không cần ngươi vĩnh viễn trẻ mãi không già như Phương Ca Nhai, giống một lão yêu quái!”
Thấy Mộ Dung Cửu Châu vẫn thờ ơ, hắn thầm cắn môi, đành dùng đến sát chiêu mà từ ba tuổi hắn đã không còn dùng nữa! ──
Vành mắt ngấn lệ, hắn rơm rớm nước mắt nhìn Mộ Dung Cửu Châu, cầu xin: “Ta biết lần trước không nên ngang ngạnh bắt ngươi về đây. Mộ Dung, ta biết lỗi rồi! Ngươi tha thứ cho ta có được không? Mộ Dung! Ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được, ta đều nghe theo ngươi! Mộ Dung…”
Chiêu một khóc hai cầu này, lúc nhỏ dùng để đòi kẹo với đám sư điệt đồ tôn, trăm lần đều thành công. Đến khi hiểu chuyện hơn một chút, ý thức được bối phận của mình cao bao nhiêu, Tô Khuynh Quốc đương nhiên vứt bỏ phương pháp mất mặt này, đổi thành lấy thân phận trưởng bối buộc mọi người ngoan ngoãn hiếu kính bánh kẹo.
Bất quá, nếu có thể khiến Mộ Dung Cửu Châu hồi tâm chuyển ý, Tô Khuynh Quốc cũng không ngại mất mặt trước nam nhân.
Mộ Dung Cửu Châu chỉ cảm thấy khóe mắt có điểm co giật, nhắm mắt lại, kiềm nén cõi lòng đang dậy sóng, một lần nữa mở mắt ra, nhìn vẻ mặt đầy trông mong của Tô Khuynh Quốc, lắc đầu nói: “Ta không thể thể thích ngươi! Vĩnh viễn không thể! Tô Khuynh Quốc, ngươi buông tay đi!”
Tô Khuynh Quốc ngẩn ra nửa ngày, lệ đã đong đầy đến sắp tràn ra nơi khóe mắt, sau cùng mỉm cười, một giọt nước mắt rốt cuộc lăn xuống, rơi vào không trung.
“Được, ta nghe lời ngươi, buông tay thôi…” Hắn nhẹ giọng nói, chậm rãi xòe năm ngón tay ra ──
Mộ Dung Cửu Châu sắc mặt đại biến, Tô Khuynh Quốc không phải buông hắn, mà là buông gốc dây leo chịu đựng sức nặng cùng con đường sống của hai người.
Thiên hạ này sao lại có kẻ ngu ngốc như vậy?! “Đồ ngốc!” Giữa tiếng rống giận, thân ảnh hai người cấp tốc rơi xuống.
“Tên ngốc nhà ngươi, ai cần ngươi chết chung với ta? Ngươi ── ” Mộ Dung Cửu Châu vẫn không ngừng quát mắng, hai má bỗng ấm lên, khuôn mặt Tô Khuynh Quốc dán sát vào hắn.
Nước mắt nóng hổi thoáng chốc thấm ướt cả khuôn mặt hắn.
“Ta chỉ muốn ở bên ngươi, Mộ Dung, đừng ghét ta nữa.”
Tô Khuynh Quốc khẽ cọ vào khuôn mặt có hơi cứng đờ của nam nhân, thoả mãn thở phào một hơi thật dài.
Cây cối sỏi đá dưới mặt đất từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn… Mộ Dung Cửu Châu cắn răng, bất ngờ tung ra một chưởng, đẩy Tô Khuynh Quốc bay ngược lên, va vào khối nham thạch lởm chởm nhô ra giữa vách núi. Còn hắn vì phản chấn của một chưởng này, càng rơi xuống nhanh hơn.
Tô Khuynh Quốc theo bản năng bám lấy khối nham thạch giữ thăng bằng, cúi đầu, hoảng sợ nhìn Mộ Dung Cửu Châu rơi xuống, đụng gãy hai nhánh cây, nặng nề ngã ngửa trên mặt đất.
“Mộ Dung ──!” Hắn bổ nhào xuống.
Bàn tay vốn luôn ôm chặt hủ sứ của nam nhân từ từ buông lỏng. Hai mắt tựa hồ nhìn về phía Tô Khuynh Quốc đang chạy tới bên mình, lại như đang nhìn về phương trời nào đó. Trên mặt, là nụ cười nhàn nhạt.
Máu đỏ đến khiến người hoảng sợ, từ thảm cỏ bên dưới đầu Mộ Dung Cửu Châu chảy ra, lan dần khắp xung quanh, nhuộm đỏ cả mái tóc xám bạc…
Mặt trời trên Huyền Thiên nhai như quả cầu lửa đỏ rực, phủ một tầng kim quang lên người đang lặng lẽ đứng bên bờ vực thẳm. Chỉ có mái tóc xám bạc cùng vạt áo tung bay theo gió.
Mộ Dung Cửu Châu an tĩnh ngắm nhìn sóng mây trắng xốp cuồn cuộn dưới chân. Hay tay ôn nhu vuốt ve hủ sứ nhỏ màu đen như mực.
Hủ sứ lạnh băng, bị tay hắn ôm đến nóng lên. Như vậy, Chân Nhi của hắn ở bên trong sẽ không thấy lạnh nữa ──
Trước khi về đến Huyền Thiên nhai, không muốn thi thể Mộ Dung Chân trên đường đi bị thối rữa, hắn tự tay nhặt củi, gom lại thành đống, nhìn Mộ Dung Chân từ từ bị ngọn lửa nuốt chửng… Sau đó, lại tự tay thu gom tro cốt, từ tốn cho vào trong hủ sứ.
Chìm nổi nửa đời người, những gì có được, bất quá chỉ là nắm tro tàn trong tay…
Quay đầu nhìn về phía đông, một phiến bình đài nhô ra giữa vách đá dựng đứng, ẩn trong mây mù, xa đến không thể với tới.
Hắn biết, bình đài cách xa mấy dặm kia là nơi Tô Khuynh Quốc đến luyện công mỗi sớm. Tô Khuynh Quốc lúc này, có lẽ còn đang luyện công.
Mộ Dung Cửu Châu chậm rãi thu tầm nhìn.
Đồng ý theo Tô Khuynh Quốc trở về, đơn giản chỉ vì không muốn tên ngốc này nhắm mắt theo hắn lưu lạc bên ngoài. Cho dù Tô Khuynh Quốc có võ công cao cường tới đâu, cũng khó địch lại hàng ngàn hàng vạn binh mã dưới trướng Hạ Lan Thính Tuyết đang truy bắt hắn.
Hắn một thân tội nghiệt, không xứng để bất cứ ai hy sinh vì mình. Dụ Tô Khuynh Quốc về đến Huyền Thiên nhai, hắn cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Hắn mỉm cười trong im lặng, ôm chặt hủ sứ, thả người xuống vực sâu.
“Mộ Dung ──── ” Thanh âm chấn kinh cực độ đánh tan cả mây mù trên đỉnh núi.
Tô Khuynh Quốc hôm nay luyện công nửa chừng, chợt cảm thấy tâm thần bất định, vội vã rời đài luyện công trở về, đi đến gần đó phát hiện nam nhân đang đứng bên bờ vực, vừa định nhắc nhở Mộ Dung Cửu Châu đừng bất cẩn như lần trước trượt chân ngã xuống núi, một màn kia lại tái hiện trước mắt hắn.
Tô Khuynh Quốc không nghĩ ngợi nhiều, tung người, nhảy xuống theo Mộ Dung Cửu Châu.
Mây trắng sương mù, vùn vụt vút qua trước mắt Mộ Dung Cửu Châu. Tâm tình, lại tĩnh như nước.
Trường tiên màu máu bỗng nhiên xé tan mây mù, quấn lấy Mộ Dung Cửu Châu như lần trước, kéo về bên cạnh Tô Khuynh Quốc.
Tô Khuynh Quốc vẫn như cũ một tay nắm lấy gốc dây leo thô dài, một tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, nhìn thấy hủ sứ trong tay nam nhân, hắn có đơn thuần đến mấy đi nữa cũng đoán ra được Mộ Dung Cửu Châu lần này tuyệt không phải là trượt chân ngã xuống.
Mộ Dung, vẫn ghét hắn thế sao, thà nhảy xuống vực cũng không muốn ở cùng hắn…
“Tại sao vậy, Mộ Dung?” Hắn ảm đạm nỉ non: “Ta đã nói sẽ không làm chuyện đó với ngươi nữa, ngươi vẫn còn hận ta? Ta phải làm sao ngươi mới không giận nữa?”
Mộ Dung Cửu Châu bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của Tô Khuynh Quốc, cuối cùng khoé miệng hơi cong lên, mệt mỏi tự giễu: “Đều là báo ứng của ta.”
“Cái gì?” Tô Khuynh Quốc nghe không hiểu.
“Buông tay đi.” Mộ Dung Cửu Châu thở dài, thấp giọng cười nói: “Thứ ngươi thích, bất quá chỉ là thân thể của ta. Ngươi xem, tóc ta cũng sắp bạc trắng cả rồi, người cũng già trước ngươi, ngươi còn ngày ngày trông chừng ta, nhìn một lão đầu như ta làm gì?”
“Không phải!” Tô Khuynh Quốc không biết nên phản bác Mộ Dung Cửu Châu thế nào, gấp đến mức gân xanh trên trán muốn bứt ra, lớn tiếng nói: “Cho dù ngươi già, ta cũng vẫn thích ngươi a! Ta không cần ngươi vĩnh viễn trẻ mãi không già như Phương Ca Nhai, giống một lão yêu quái!”
Thấy Mộ Dung Cửu Châu vẫn thờ ơ, hắn thầm cắn môi, đành dùng đến sát chiêu mà từ ba tuổi hắn đã không còn dùng nữa! ──
Vành mắt ngấn lệ, hắn rơm rớm nước mắt nhìn Mộ Dung Cửu Châu, cầu xin: “Ta biết lần trước không nên ngang ngạnh bắt ngươi về đây. Mộ Dung, ta biết lỗi rồi! Ngươi tha thứ cho ta có được không? Mộ Dung! Ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được, ta đều nghe theo ngươi! Mộ Dung…”
Chiêu một khóc hai cầu này, lúc nhỏ dùng để đòi kẹo với đám sư điệt đồ tôn, trăm lần đều thành công. Đến khi hiểu chuyện hơn một chút, ý thức được bối phận của mình cao bao nhiêu, Tô Khuynh Quốc đương nhiên vứt bỏ phương pháp mất mặt này, đổi thành lấy thân phận trưởng bối buộc mọi người ngoan ngoãn hiếu kính bánh kẹo.
Bất quá, nếu có thể khiến Mộ Dung Cửu Châu hồi tâm chuyển ý, Tô Khuynh Quốc cũng không ngại mất mặt trước nam nhân.
Mộ Dung Cửu Châu chỉ cảm thấy khóe mắt có điểm co giật, nhắm mắt lại, kiềm nén cõi lòng đang dậy sóng, một lần nữa mở mắt ra, nhìn vẻ mặt đầy trông mong của Tô Khuynh Quốc, lắc đầu nói: “Ta không thể thể thích ngươi! Vĩnh viễn không thể! Tô Khuynh Quốc, ngươi buông tay đi!”
Tô Khuynh Quốc ngẩn ra nửa ngày, lệ đã đong đầy đến sắp tràn ra nơi khóe mắt, sau cùng mỉm cười, một giọt nước mắt rốt cuộc lăn xuống, rơi vào không trung.
“Được, ta nghe lời ngươi, buông tay thôi…” Hắn nhẹ giọng nói, chậm rãi xòe năm ngón tay ra ──
Mộ Dung Cửu Châu sắc mặt đại biến, Tô Khuynh Quốc không phải buông hắn, mà là buông gốc dây leo chịu đựng sức nặng cùng con đường sống của hai người.
Thiên hạ này sao lại có kẻ ngu ngốc như vậy?! “Đồ ngốc!” Giữa tiếng rống giận, thân ảnh hai người cấp tốc rơi xuống.
“Tên ngốc nhà ngươi, ai cần ngươi chết chung với ta? Ngươi ── ” Mộ Dung Cửu Châu vẫn không ngừng quát mắng, hai má bỗng ấm lên, khuôn mặt Tô Khuynh Quốc dán sát vào hắn.
Nước mắt nóng hổi thoáng chốc thấm ướt cả khuôn mặt hắn.
“Ta chỉ muốn ở bên ngươi, Mộ Dung, đừng ghét ta nữa.”
Tô Khuynh Quốc khẽ cọ vào khuôn mặt có hơi cứng đờ của nam nhân, thoả mãn thở phào một hơi thật dài.
Cây cối sỏi đá dưới mặt đất từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn… Mộ Dung Cửu Châu cắn răng, bất ngờ tung ra một chưởng, đẩy Tô Khuynh Quốc bay ngược lên, va vào khối nham thạch lởm chởm nhô ra giữa vách núi. Còn hắn vì phản chấn của một chưởng này, càng rơi xuống nhanh hơn.
Tô Khuynh Quốc theo bản năng bám lấy khối nham thạch giữ thăng bằng, cúi đầu, hoảng sợ nhìn Mộ Dung Cửu Châu rơi xuống, đụng gãy hai nhánh cây, nặng nề ngã ngửa trên mặt đất.
“Mộ Dung ──!” Hắn bổ nhào xuống.
Bàn tay vốn luôn ôm chặt hủ sứ của nam nhân từ từ buông lỏng. Hai mắt tựa hồ nhìn về phía Tô Khuynh Quốc đang chạy tới bên mình, lại như đang nhìn về phương trời nào đó. Trên mặt, là nụ cười nhàn nhạt.
Máu đỏ đến khiến người hoảng sợ, từ thảm cỏ bên dưới đầu Mộ Dung Cửu Châu chảy ra, lan dần khắp xung quanh, nhuộm đỏ cả mái tóc xám bạc…
Danh sách chương