Chiến hoả vô biên thảo phạt nghịch tặc Hạ Lan thị, đầu tiên bùng nổ ở Thuấn An châu, nhanh chóng lan sang các châu huyện lân cận. Thống lĩnh trận này, hoàng cờ thiết kỵ Mộ Dung Cửu Châu từng bước tiến gần đến kinh thành.
“Khúc châu, Cầm châu, Thanh Hoa châu… đều đã nằm trong sự khống chế của Mộ Dung Cửu Châu. Hôm nay mười vạn hoàng sư đang giằng co với đại quân Hạ Lan thị bên bờ sông Càn Thủy, chỉ cần binh mã của Mộ Dung Cửu Châu chiếm được đoạn sông chính này, là có thể vượt sông đánh thẳng vào kinh thành…”
Cừu Nhược Nhân đứng dưới gốc đại thụ, cung kính bẩm báo nửa ngày, thuỷ chung không nghe thấy nửa điểm phản ứng, mới ngẩng đầu lên.
Vắt vẻo trên cành cây cách mặt đất cả trượng, Tô Khuynh Quốc nằm dài uể oải như con khỉ bị ốm, hai chân đung đưa qua lại giữa không trung.
“Sư thúc, người nói một câu có được không?” Cừu Nhược Ngân cùng Sở Tín đứng bên cạnh nhìn nhau, đồng loạt cười khổ thở dài.
Tuy lúc đầu hai người họ và các đệ tử khác trong Huyền Thiên phủ đều muốn mau chóng đuổi Mộ Dung Cửu Châu xuống núi, nhưng hiện tại, chỉ hận không thể bắt Mộ Dung Cửu Châu trở về, giam trên núi cung phụng cả đời như Bồ Tát.
Mộ Dung Cửu Châu đi thật rồi, cũng mang cả hồn phách Phủ Tông của họ đi theo luôn.
Cả người như quả cà dầm sương, ủ rũ chán nản, liên tiếp nhiều ngày, công cũng không luyện, lời cũng chẳng nói, chỉ đờ đẫn trốn trên cây.
Ngay cả những món điểm tâm Tô Tuyền công phu chế ra cũng không làm Tô Khuynh Quốc nổi hứng ăn uống. Thành thử, trên dưới Huyền Thiên phủ đều biết, tiểu Phủ Tông bọn họ hết mực cưng chìu thất tình rồi.
Đau lòng nhất, đương nhiên phải kể đến Cừu Nhược Ngân và Sở Tín vẫn luôn yêu thương Tô Khuynh Quốc như con cháu. Hai người mỗi ngày đều mang tin tức về Mộ Dung Cửu Châu báo cho Tô Khuynh Quốc, Tô Khuynh Quốc lại giống như vào tai trái ra tai phải, toàn bộ đều không để tâm, vẫn không có tinh thần như trước.
Tâm tình của hai người Cừu Sở chỉ có thể dùng hai từ bó tay để hình dung.
Còn không nghĩ ra được cách làm tiểu tổ tông này tươi tỉnh trở lại, e rằng trong lịch sử Huyền Thiên phủ sắp xuất hiện một vị Phủ Tông vì tương tư đơn phương mà chết đói.
Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, trên sơn đạo tiếng cước bộ càng lúc càng gần, Tô Ki một mạch chạy đến dưới gốc cây nói: “Phủ Tông, Phương tiên sinh về rồi…”
Không đợi hắn nói xong, hai người Cừu Sở đã thấy Phương Ca Nhai thanh sam phiêu phiêu, khoan thai đi tới.
Sau lưng hắn, còn có một nam nhân trường thân ngọc lập.
“Đàm môn chủ?” Nhìn rõ gương mặt cực kỳ bình phàm của nam nhân, Cừu Nhược Ngân khẽ biến sắc.
Đàm Tiếu ôm quyền thi lễ: “Hai vị đừng sợ, tại hạ chỉ cùng đi với bằng hữu cũ, không hề có ý gì khác.” Nói xong, liếc nhìn Tô Khuynh Quốc trên cành cây, lắc đầu cười.
Phương Ca Nhai vẫn giữ vẻ mặt tiếu ý, lớn tiếng gọi: “Khuynh Quốc, thuốc giải cho Trung hồn cổ đã tìm được rồi.”
Cành lá một trận lao xao, Tô Khuynh Quốc cuối cùng cũng có động tĩnh, trở mình đáp xuống, vành mắt đỏ hoe nhìn Phương Ca Nhai: “Mộ Dung hắn đi rồi.”
“Ta biết.” Mộ Dung Cửu Châu cùng Hạ Lan thị đánh đến long trời lở đất, dọc đường đi Phương Ca Nhai đã sớm nghe qua, ôn tồn bảo: “Vào trong nhà hẵng nói.”
Nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của Tô Khuynh Quốc, hắn cau mày, bảo Tô Ki Tô Tuyền mau chuẩn bị đồ ăn.
“Trong này là thuốc giải Trung hồn cổ?” Tô Khuynh Quốc nhìn Đàm Tiếu dúi vào tay hắn một chiếc hộp nhỏ bằng hắc ngọc.
“Mỗi ngày một viên vào giờ Tý, liên tục mười ngày, độc tính có thể trừ tận gốc.” Phương Ca Nhai trả lời thay Đàm Tiếu, mỉm cười: “Ta vốn định đi thu thập dược dẫn tự mình bào chế thuốc giải, nhưng trùng hợp gặp được Đàm môn chủ, cũng tiết kiệm không ít thời gian ── “
Phát hiện đáy mắt Đàm Tiếu mơ hồ hiện lên nét cười, khuôn mặt thanh tú của Phương Ca Nhai hiếm khi lộ ra vài phần xấu hổ, ho khan hai tiếng vỗ vai Tô Khuynh Quốc: “Ngươi mau đem thuốc giải đến cho Mộ Dung Cửu Châu đi.”
Tô Khuynh Quốc cúi đầu, nhãn thần băng lãnh dị thường của Mộ Dung Cửu Châu trước lúc rời đi đột nhiên hiện lên trước mắt.
Mấy ngày qua, thanh âm hình bóng của nam nhân không khắc nào không xuất hiện xung quanh hắn, khiến hắn vô pháp tĩnh tâm làm bất cứ chuyện gì, chỉ mặc cho nỗi đau từng chút một gặm nhấm hắn như tằm ăn dâu.
Hắn đẩy đĩa bánh xốp mè Tô Tuyền đưa đến trước mặt ra, rầu rĩ nói: “Mộ Dung ghét ta như vậy, ta đi tìm hắn, hắn nhất định lại nổi giận. A ── “
Sau gáy phát đau, bị Phương Ca Nhai gõ một cái, bực bội nói: “Ngươi không đi, sao biết hắn còn giận hay không?”
“Không sai, nếu ngươi không đi tìm, mới thực sự vĩnh viễn không có cơ hội. Ha ha…” Đàm Tiếu đột nhiên xen vào một câu, ánh mắt thuỷ chung dán lên người Phương Ca Nhai, không chút để ý đến nhãn thần cảnh cáo của đối phương.
Tô Khuynh Quốc hoàn toàn không phát hiện hai người này mày qua mắt lại, chỉ là tinh thần chấn động, nói: “Phương tiên sinh, ngươi nói Mộ Dung hắn sẽ không giận ta?”
Phương Ca Nhai trên trán toát mồ hôi, thầm nghĩ tiểu tử ngươi trước thì bá đạo thượng người ta, sau lại bắt người ta lên núi, cho dù bị người ta róc thành tám mảnh cũng đáng kiếp. Bất quá, hắn cũng nhìn Tô Khuynh Quốc lớn lên, thật sự không muốn để tiểu gia hoả này thất vọng. Gật đầu, hàm hồ nói: “Hắn đã không phái người đánh Huyền Thiên phủ, cũng không tìm ngươi tính sổ, có lẽ là không còn giận ngươi nữa.”
“Phải a, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!” Tô Khuynh Quốc dùng sức gõ đầu mình một cái, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức mặt mày hưng phấn, nhét vội vài mẩu bánh vào miệng rồi gọi Tô Ki mau chuẩn bị ngựa.
Nghĩ tới nam nhân đã tha thứ cho mình, lòng hắn nóng như lửa đốt, quả thật chỉ muốn gắn thêm đôi cánh lập tức bay đến bên cạnh Mộ Dung Cửu Châu.
Ngựa rất nhanh được dẫn ra ngoài đại môn, hắn vừa nhảy lên, Đàm Tiếu đột nhiên chắn trước ngựa, kéo dây cương.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Khuynh Quốc hoài nghi trừng Đàm Tiếu, đừng nói tên này vẫn còn nhớ món nợ bát mì kia a? Lại thấy Đàm Tiếu ngoắc ngoắc ngón tay: “Ngươi cứ thế này mà đi tìm người cũng vô dụng. Ta dạy ngươi.”
Tô Khuynh Quốc cúi người, nghe Đàm Tiếu ghé vào tai hắn khẽ cười nói: “Sống chết bám theo, còn không hiệu quả, thì quỳ từ sáng đến tối, nói chung cứ cầu cho đến khi hắn chịu mới thôi.”
“Hữu dụng sao?”
“Bảo đảm hữu dụng.” Đàm Tiếu vô cùng chắn chắn.
“Vậy đa tạ.” Tô Khuynh Quốc quất dây cương, tuấn mã như tên rời cung, phi thẳng xuống núi, đảo mắt đã khuất khỏi đường nhìn của mọi người.
Đàm Tiếu cười ầm lên, xoay người liền thấy Phương Ca Nhai bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao ngươi lại trêu chọc tiểu hài tử?”
“Không phải ngươi thích tiểu gia hoả này sao? Nên ta đương nhiên phải giúp hắn.” Đàm Tiếu đến gần Phương Ca Nhai, say mê ngắm nhìn, đến khi Phương Ca Nhai ho khan một tiếng nhắc nhở… Đàm Tiếu mới quay đầu cười, cùng Phương Ca Nhai thưởng thức phong cảnh nơi đỉnh núi. Thì thầm: “Bảy năm rồi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi. Nếu ngươi còn phớt lờ ta nữa, ta sẽ làm Huyền Thiên nhai nháo loạn đến gà bay chó sủa.”
Khoé môi Phương Ca Nhau mang theo nét cười như có như không, đạm đạm quay lại nhìn: “Một thân công phu của ngươi, đều là ta dạy, ngươi nghĩ ngươi có thể đấu lại ta sao?”
Đàm Tiếu cười hì hì, đang định nói, Tô Tuyền đột nhiên kêu to một tiếng, gấp đến dậm chân: “Nguy rồi! Phủ Tông đi một mình, ai cho hắn ăn a?”
“Bên ngoài tuy binh hoang mã loạn, chỉ cần có lộ phí, vẫn có thể tự mua đồ ăn.” Phương Ca Nhai trấn an Tô Tuyền.
“Chuyện này ── ” Tô Ki đứng bên cạnh sắc mặt cũng trắng xanh, lúng túng nói: “Phủ tông hắn… hình như… quên mang theo bạc rồi…”
“Khúc châu, Cầm châu, Thanh Hoa châu… đều đã nằm trong sự khống chế của Mộ Dung Cửu Châu. Hôm nay mười vạn hoàng sư đang giằng co với đại quân Hạ Lan thị bên bờ sông Càn Thủy, chỉ cần binh mã của Mộ Dung Cửu Châu chiếm được đoạn sông chính này, là có thể vượt sông đánh thẳng vào kinh thành…”
Cừu Nhược Nhân đứng dưới gốc đại thụ, cung kính bẩm báo nửa ngày, thuỷ chung không nghe thấy nửa điểm phản ứng, mới ngẩng đầu lên.
Vắt vẻo trên cành cây cách mặt đất cả trượng, Tô Khuynh Quốc nằm dài uể oải như con khỉ bị ốm, hai chân đung đưa qua lại giữa không trung.
“Sư thúc, người nói một câu có được không?” Cừu Nhược Ngân cùng Sở Tín đứng bên cạnh nhìn nhau, đồng loạt cười khổ thở dài.
Tuy lúc đầu hai người họ và các đệ tử khác trong Huyền Thiên phủ đều muốn mau chóng đuổi Mộ Dung Cửu Châu xuống núi, nhưng hiện tại, chỉ hận không thể bắt Mộ Dung Cửu Châu trở về, giam trên núi cung phụng cả đời như Bồ Tát.
Mộ Dung Cửu Châu đi thật rồi, cũng mang cả hồn phách Phủ Tông của họ đi theo luôn.
Cả người như quả cà dầm sương, ủ rũ chán nản, liên tiếp nhiều ngày, công cũng không luyện, lời cũng chẳng nói, chỉ đờ đẫn trốn trên cây.
Ngay cả những món điểm tâm Tô Tuyền công phu chế ra cũng không làm Tô Khuynh Quốc nổi hứng ăn uống. Thành thử, trên dưới Huyền Thiên phủ đều biết, tiểu Phủ Tông bọn họ hết mực cưng chìu thất tình rồi.
Đau lòng nhất, đương nhiên phải kể đến Cừu Nhược Ngân và Sở Tín vẫn luôn yêu thương Tô Khuynh Quốc như con cháu. Hai người mỗi ngày đều mang tin tức về Mộ Dung Cửu Châu báo cho Tô Khuynh Quốc, Tô Khuynh Quốc lại giống như vào tai trái ra tai phải, toàn bộ đều không để tâm, vẫn không có tinh thần như trước.
Tâm tình của hai người Cừu Sở chỉ có thể dùng hai từ bó tay để hình dung.
Còn không nghĩ ra được cách làm tiểu tổ tông này tươi tỉnh trở lại, e rằng trong lịch sử Huyền Thiên phủ sắp xuất hiện một vị Phủ Tông vì tương tư đơn phương mà chết đói.
Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, trên sơn đạo tiếng cước bộ càng lúc càng gần, Tô Ki một mạch chạy đến dưới gốc cây nói: “Phủ Tông, Phương tiên sinh về rồi…”
Không đợi hắn nói xong, hai người Cừu Sở đã thấy Phương Ca Nhai thanh sam phiêu phiêu, khoan thai đi tới.
Sau lưng hắn, còn có một nam nhân trường thân ngọc lập.
“Đàm môn chủ?” Nhìn rõ gương mặt cực kỳ bình phàm của nam nhân, Cừu Nhược Ngân khẽ biến sắc.
Đàm Tiếu ôm quyền thi lễ: “Hai vị đừng sợ, tại hạ chỉ cùng đi với bằng hữu cũ, không hề có ý gì khác.” Nói xong, liếc nhìn Tô Khuynh Quốc trên cành cây, lắc đầu cười.
Phương Ca Nhai vẫn giữ vẻ mặt tiếu ý, lớn tiếng gọi: “Khuynh Quốc, thuốc giải cho Trung hồn cổ đã tìm được rồi.”
Cành lá một trận lao xao, Tô Khuynh Quốc cuối cùng cũng có động tĩnh, trở mình đáp xuống, vành mắt đỏ hoe nhìn Phương Ca Nhai: “Mộ Dung hắn đi rồi.”
“Ta biết.” Mộ Dung Cửu Châu cùng Hạ Lan thị đánh đến long trời lở đất, dọc đường đi Phương Ca Nhai đã sớm nghe qua, ôn tồn bảo: “Vào trong nhà hẵng nói.”
Nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của Tô Khuynh Quốc, hắn cau mày, bảo Tô Ki Tô Tuyền mau chuẩn bị đồ ăn.
“Trong này là thuốc giải Trung hồn cổ?” Tô Khuynh Quốc nhìn Đàm Tiếu dúi vào tay hắn một chiếc hộp nhỏ bằng hắc ngọc.
“Mỗi ngày một viên vào giờ Tý, liên tục mười ngày, độc tính có thể trừ tận gốc.” Phương Ca Nhai trả lời thay Đàm Tiếu, mỉm cười: “Ta vốn định đi thu thập dược dẫn tự mình bào chế thuốc giải, nhưng trùng hợp gặp được Đàm môn chủ, cũng tiết kiệm không ít thời gian ── “
Phát hiện đáy mắt Đàm Tiếu mơ hồ hiện lên nét cười, khuôn mặt thanh tú của Phương Ca Nhai hiếm khi lộ ra vài phần xấu hổ, ho khan hai tiếng vỗ vai Tô Khuynh Quốc: “Ngươi mau đem thuốc giải đến cho Mộ Dung Cửu Châu đi.”
Tô Khuynh Quốc cúi đầu, nhãn thần băng lãnh dị thường của Mộ Dung Cửu Châu trước lúc rời đi đột nhiên hiện lên trước mắt.
Mấy ngày qua, thanh âm hình bóng của nam nhân không khắc nào không xuất hiện xung quanh hắn, khiến hắn vô pháp tĩnh tâm làm bất cứ chuyện gì, chỉ mặc cho nỗi đau từng chút một gặm nhấm hắn như tằm ăn dâu.
Hắn đẩy đĩa bánh xốp mè Tô Tuyền đưa đến trước mặt ra, rầu rĩ nói: “Mộ Dung ghét ta như vậy, ta đi tìm hắn, hắn nhất định lại nổi giận. A ── “
Sau gáy phát đau, bị Phương Ca Nhai gõ một cái, bực bội nói: “Ngươi không đi, sao biết hắn còn giận hay không?”
“Không sai, nếu ngươi không đi tìm, mới thực sự vĩnh viễn không có cơ hội. Ha ha…” Đàm Tiếu đột nhiên xen vào một câu, ánh mắt thuỷ chung dán lên người Phương Ca Nhai, không chút để ý đến nhãn thần cảnh cáo của đối phương.
Tô Khuynh Quốc hoàn toàn không phát hiện hai người này mày qua mắt lại, chỉ là tinh thần chấn động, nói: “Phương tiên sinh, ngươi nói Mộ Dung hắn sẽ không giận ta?”
Phương Ca Nhai trên trán toát mồ hôi, thầm nghĩ tiểu tử ngươi trước thì bá đạo thượng người ta, sau lại bắt người ta lên núi, cho dù bị người ta róc thành tám mảnh cũng đáng kiếp. Bất quá, hắn cũng nhìn Tô Khuynh Quốc lớn lên, thật sự không muốn để tiểu gia hoả này thất vọng. Gật đầu, hàm hồ nói: “Hắn đã không phái người đánh Huyền Thiên phủ, cũng không tìm ngươi tính sổ, có lẽ là không còn giận ngươi nữa.”
“Phải a, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!” Tô Khuynh Quốc dùng sức gõ đầu mình một cái, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức mặt mày hưng phấn, nhét vội vài mẩu bánh vào miệng rồi gọi Tô Ki mau chuẩn bị ngựa.
Nghĩ tới nam nhân đã tha thứ cho mình, lòng hắn nóng như lửa đốt, quả thật chỉ muốn gắn thêm đôi cánh lập tức bay đến bên cạnh Mộ Dung Cửu Châu.
Ngựa rất nhanh được dẫn ra ngoài đại môn, hắn vừa nhảy lên, Đàm Tiếu đột nhiên chắn trước ngựa, kéo dây cương.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Khuynh Quốc hoài nghi trừng Đàm Tiếu, đừng nói tên này vẫn còn nhớ món nợ bát mì kia a? Lại thấy Đàm Tiếu ngoắc ngoắc ngón tay: “Ngươi cứ thế này mà đi tìm người cũng vô dụng. Ta dạy ngươi.”
Tô Khuynh Quốc cúi người, nghe Đàm Tiếu ghé vào tai hắn khẽ cười nói: “Sống chết bám theo, còn không hiệu quả, thì quỳ từ sáng đến tối, nói chung cứ cầu cho đến khi hắn chịu mới thôi.”
“Hữu dụng sao?”
“Bảo đảm hữu dụng.” Đàm Tiếu vô cùng chắn chắn.
“Vậy đa tạ.” Tô Khuynh Quốc quất dây cương, tuấn mã như tên rời cung, phi thẳng xuống núi, đảo mắt đã khuất khỏi đường nhìn của mọi người.
Đàm Tiếu cười ầm lên, xoay người liền thấy Phương Ca Nhai bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao ngươi lại trêu chọc tiểu hài tử?”
“Không phải ngươi thích tiểu gia hoả này sao? Nên ta đương nhiên phải giúp hắn.” Đàm Tiếu đến gần Phương Ca Nhai, say mê ngắm nhìn, đến khi Phương Ca Nhai ho khan một tiếng nhắc nhở… Đàm Tiếu mới quay đầu cười, cùng Phương Ca Nhai thưởng thức phong cảnh nơi đỉnh núi. Thì thầm: “Bảy năm rồi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi. Nếu ngươi còn phớt lờ ta nữa, ta sẽ làm Huyền Thiên nhai nháo loạn đến gà bay chó sủa.”
Khoé môi Phương Ca Nhau mang theo nét cười như có như không, đạm đạm quay lại nhìn: “Một thân công phu của ngươi, đều là ta dạy, ngươi nghĩ ngươi có thể đấu lại ta sao?”
Đàm Tiếu cười hì hì, đang định nói, Tô Tuyền đột nhiên kêu to một tiếng, gấp đến dậm chân: “Nguy rồi! Phủ Tông đi một mình, ai cho hắn ăn a?”
“Bên ngoài tuy binh hoang mã loạn, chỉ cần có lộ phí, vẫn có thể tự mua đồ ăn.” Phương Ca Nhai trấn an Tô Tuyền.
“Chuyện này ── ” Tô Ki đứng bên cạnh sắc mặt cũng trắng xanh, lúng túng nói: “Phủ tông hắn… hình như… quên mang theo bạc rồi…”
Danh sách chương