“Ngon a!” Tô Khuynh Quốc không chút để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, xòe tay về phía Mộ Dung Cửu Châu, cười tủm tỉm nói: “Còn nữa không?”
Nhìn sắc mặt Mộ Dung Cửu Châu từ từ chuyển xanh, tim Hạ Lan Thính Tuyết hầu như ngừng đập.
Tiểu Tô phen này, e rằng tai kiếp khó tránh.
Đáy mắt Mộ Dung Cửu Châu thoáng lóe lên sát khí, bỗng nhiên đứng dậy, xuất thủ như chớp, bắt lấy mạch môn trên tay phải Tô Khuynh Quốc.
“Hoàng thượng bớt giận ── “Hạ Lan Thính Tuyết muốn cầu xin, liền bị Mộ Dung Cửu Châu lạnh lùng liếc mắt, chặt đứt ý nghĩ.
“Trẫm sẽ không tổn thương hắn.” Mộ Dung Cửu Châu kéo theo Tô Khuynh Quốc, cũng không quay đầu, lên xe ngựa, ngắn gọn phun một câu: “Khởi hành!”
Tô Khuynh Quốc trước khi bị đẩy vào trong xe, cư nhiên còn quay đầu nháy mắt với Hạ Lan Thính Tuyết. Hạ Lan Thính Tuyết suýt nữa phát điên, nhưng trước mặt mọi người, không thể xông tới cướp người, chỉ đành hy vọng Mộ Dung Cửu Châu có thể thủ hạ lưu tình.
Bánh xe lộc cộc lăn đi, Mộ Dung Cửu Châu vẫn nắm chặt cổ tay Tô Khuynh Quốc, thờ ơ nhìn Tô Khuynh Quốc buông màn xe xuống, mới lạnh lùng nói: “Ngươi quả thật đối xử không tồi với tiểu tử Hạ Lan kia, cư nhiên không sợ chết giúp hắn giải vây. Bất quá, ha ── “
Hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi đã ăn Trung hồn cổ của trẫm, nếu muốn giữ mạng, thì…”
Lời uy hiếp đột nhiên ngưng bặt, bởi vì Tô Khuynh Quốc đối diện đang cười hì hì giơ tay trái lên, từ trong miệng lấy ra viên hồng hoàn ban nãy, làm mặt quỷ với Mộ Dung Cửu Châu.
“Ta cũng không phải tên ngốc, sao có thể thật sự nuốt thứ này?” Chữ sau cùng còn chưa nói xong, Tô Khuynh Quốc mạnh mẽ lật tay phải, nắm lấy Uyển mạch của Mộ Dung Cửu Châu.
“Ngươi! ── ” Mộ Dung Cửu Châu vừa định quát lớn, hồng hoàn theo gió, bẳn thẳng vào trong miệng hắn.
Mộ Dung Cửu Châu kinh hãi, thế nhưng thứ đang lấp kín môi khiến đầu óc hắn “ầm” một tiếng, ngây ra như con gà gỗ.
Chấn động chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để đầu lưỡi Tô Khuynh Quốc manh động, đẩy hồng hoàn thẳng tiến xuống bụng Mộ Dung Cửu Châu, nhân tiện còn liếm hai cái trên đôi môi của nam nhân ──
Ân, môi của hoàng đế này cũng rất đàn hồi, còn mang chút dư hương của rượu…
Rốt cục hiểu được mình đã ăn cổ độc, trước giờ chưa từng bị kẻ nào “khinh bạc” như vậy, Mộ Dung Cửu Châu tức giận đến cả người phát run.
Lột da, rút gân, thiêu sống, lăng trì xử tử… Trong nháy mắt, tất cả những hình phạt khốc liệt nhất mà Mộ Dung Cửu Châu có thể nghĩ ra đều lũ lượt xuất hiện trong đầu.
Đáng tiếc người hắn đụng chạm lại là Tô Khuynh Quốc.
Cho nên, Mộ Dung Cửu Châu còn chưa kịp kêu người, đã bị Tô Khuynh Quốc nhanh tay lẹ mắt phong bế yếu huyệt, mềm nhũn ngả trên thảm nỉ, duy chỉ còn ánh mắt là hữu dụng, hung hăng trừng Tô Khuynh Quốc.
“Trên người ngươi nhất định giấu thuốc giải!” Tô Khuynh Quốc đương nhiên không mong đợi Mộ Dung Cửu Châu ngay cả á huyệt cũng bị điểm mà có thể trả lời hắn, vươn tay lục soát khắp người nam nhân.
Hai bên tay áo không có, bên hông thắt lưng cũng không có.
Bàn tay Tô Khuynh Quốc lần theo da thịt nơi thắt lưng buộc chặt của Mộ Dung Cửu Châu, tiến vào trong thượng y.
Nhãn thần nam nhân lúc này có thể nói là kinh khủng, nhưng đối với Tô Khuynh Quốc không nửa điểm lực sát thương.
Vóc dáng hoàng đế có vẻ không tồi…. Cơ thể của người luyện võ đặc biệt săn chắc mà dẻo dai, da cũng không thô ráp, trái lại bởi vì bảo dưỡng đúng cách, nên rất mịn màng…
Tô Khuynh Quốc sờ tới sờ lui, hoàn toàn quên mất ý định ban đầu, cảm thấy tay mình lướt đến đâu, da thịt nơi đó sẽ run khẽ, độ ấm cũng tăng dần, đủ loại cảnh tượng trong mấy quyển Xuân Cung đồ kia đột nhiên vọt đến trước mắt hắn.
Thân thể hắn cũng mạc danh kỳ diệu bắt đầu nóng lên, hắn mô phỏng theo động tác trong tranh, dùng ngón tay ngắt điểm hồng đã hơi dựng đứng trên ngực nam nhân, nhất thời cảm nhận được nam nhân một trận chấn động kịch liệt.
Từ sâu trong yết hầu Mộ Dung Cửu Châu tựa hồ cũng thở dốc, ánh mắt lại càng như muốn giết người.
Lực chú ý của Tô Khuynh Quốc đều bị phản ứng kỳ quái của nam nhân câu dẫn. Dứt khoát lột sạch y phục của Mộ Dung Cửu Châu, hiếu kỳ lần lượt công kích hai khoả hồng châu trước ngực nam nhân.
Là nam nhân bình thường, sẽ không chịu nổi loại khiêu khích này. Mộ Dung Cửu Châu tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù trong lòng hận không thể lập tức phá vỡ huyệt đạo, đem tên cả gan làm càn này tru di cửu tộc, nhưng dục vọng vẫn phản bội lý trí, bi ai ngẩng đầu.
Lồng ngực một mảnh đỏ ửng, như đang đau tim mà phập phồng đến lợi hại. Hô hấp cũng dần gấp gáp nặng nề, lại bị tiếng bánh xe cùng tiếng vó ngựa xen kẽ át đi
Nhìn sắc mặt Mộ Dung Cửu Châu từ từ chuyển xanh, tim Hạ Lan Thính Tuyết hầu như ngừng đập.
Tiểu Tô phen này, e rằng tai kiếp khó tránh.
Đáy mắt Mộ Dung Cửu Châu thoáng lóe lên sát khí, bỗng nhiên đứng dậy, xuất thủ như chớp, bắt lấy mạch môn trên tay phải Tô Khuynh Quốc.
“Hoàng thượng bớt giận ── “Hạ Lan Thính Tuyết muốn cầu xin, liền bị Mộ Dung Cửu Châu lạnh lùng liếc mắt, chặt đứt ý nghĩ.
“Trẫm sẽ không tổn thương hắn.” Mộ Dung Cửu Châu kéo theo Tô Khuynh Quốc, cũng không quay đầu, lên xe ngựa, ngắn gọn phun một câu: “Khởi hành!”
Tô Khuynh Quốc trước khi bị đẩy vào trong xe, cư nhiên còn quay đầu nháy mắt với Hạ Lan Thính Tuyết. Hạ Lan Thính Tuyết suýt nữa phát điên, nhưng trước mặt mọi người, không thể xông tới cướp người, chỉ đành hy vọng Mộ Dung Cửu Châu có thể thủ hạ lưu tình.
Bánh xe lộc cộc lăn đi, Mộ Dung Cửu Châu vẫn nắm chặt cổ tay Tô Khuynh Quốc, thờ ơ nhìn Tô Khuynh Quốc buông màn xe xuống, mới lạnh lùng nói: “Ngươi quả thật đối xử không tồi với tiểu tử Hạ Lan kia, cư nhiên không sợ chết giúp hắn giải vây. Bất quá, ha ── “
Hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi đã ăn Trung hồn cổ của trẫm, nếu muốn giữ mạng, thì…”
Lời uy hiếp đột nhiên ngưng bặt, bởi vì Tô Khuynh Quốc đối diện đang cười hì hì giơ tay trái lên, từ trong miệng lấy ra viên hồng hoàn ban nãy, làm mặt quỷ với Mộ Dung Cửu Châu.
“Ta cũng không phải tên ngốc, sao có thể thật sự nuốt thứ này?” Chữ sau cùng còn chưa nói xong, Tô Khuynh Quốc mạnh mẽ lật tay phải, nắm lấy Uyển mạch của Mộ Dung Cửu Châu.
“Ngươi! ── ” Mộ Dung Cửu Châu vừa định quát lớn, hồng hoàn theo gió, bẳn thẳng vào trong miệng hắn.
Mộ Dung Cửu Châu kinh hãi, thế nhưng thứ đang lấp kín môi khiến đầu óc hắn “ầm” một tiếng, ngây ra như con gà gỗ.
Chấn động chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để đầu lưỡi Tô Khuynh Quốc manh động, đẩy hồng hoàn thẳng tiến xuống bụng Mộ Dung Cửu Châu, nhân tiện còn liếm hai cái trên đôi môi của nam nhân ──
Ân, môi của hoàng đế này cũng rất đàn hồi, còn mang chút dư hương của rượu…
Rốt cục hiểu được mình đã ăn cổ độc, trước giờ chưa từng bị kẻ nào “khinh bạc” như vậy, Mộ Dung Cửu Châu tức giận đến cả người phát run.
Lột da, rút gân, thiêu sống, lăng trì xử tử… Trong nháy mắt, tất cả những hình phạt khốc liệt nhất mà Mộ Dung Cửu Châu có thể nghĩ ra đều lũ lượt xuất hiện trong đầu.
Đáng tiếc người hắn đụng chạm lại là Tô Khuynh Quốc.
Cho nên, Mộ Dung Cửu Châu còn chưa kịp kêu người, đã bị Tô Khuynh Quốc nhanh tay lẹ mắt phong bế yếu huyệt, mềm nhũn ngả trên thảm nỉ, duy chỉ còn ánh mắt là hữu dụng, hung hăng trừng Tô Khuynh Quốc.
“Trên người ngươi nhất định giấu thuốc giải!” Tô Khuynh Quốc đương nhiên không mong đợi Mộ Dung Cửu Châu ngay cả á huyệt cũng bị điểm mà có thể trả lời hắn, vươn tay lục soát khắp người nam nhân.
Hai bên tay áo không có, bên hông thắt lưng cũng không có.
Bàn tay Tô Khuynh Quốc lần theo da thịt nơi thắt lưng buộc chặt của Mộ Dung Cửu Châu, tiến vào trong thượng y.
Nhãn thần nam nhân lúc này có thể nói là kinh khủng, nhưng đối với Tô Khuynh Quốc không nửa điểm lực sát thương.
Vóc dáng hoàng đế có vẻ không tồi…. Cơ thể của người luyện võ đặc biệt săn chắc mà dẻo dai, da cũng không thô ráp, trái lại bởi vì bảo dưỡng đúng cách, nên rất mịn màng…
Tô Khuynh Quốc sờ tới sờ lui, hoàn toàn quên mất ý định ban đầu, cảm thấy tay mình lướt đến đâu, da thịt nơi đó sẽ run khẽ, độ ấm cũng tăng dần, đủ loại cảnh tượng trong mấy quyển Xuân Cung đồ kia đột nhiên vọt đến trước mắt hắn.
Thân thể hắn cũng mạc danh kỳ diệu bắt đầu nóng lên, hắn mô phỏng theo động tác trong tranh, dùng ngón tay ngắt điểm hồng đã hơi dựng đứng trên ngực nam nhân, nhất thời cảm nhận được nam nhân một trận chấn động kịch liệt.
Từ sâu trong yết hầu Mộ Dung Cửu Châu tựa hồ cũng thở dốc, ánh mắt lại càng như muốn giết người.
Lực chú ý của Tô Khuynh Quốc đều bị phản ứng kỳ quái của nam nhân câu dẫn. Dứt khoát lột sạch y phục của Mộ Dung Cửu Châu, hiếu kỳ lần lượt công kích hai khoả hồng châu trước ngực nam nhân.
Là nam nhân bình thường, sẽ không chịu nổi loại khiêu khích này. Mộ Dung Cửu Châu tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù trong lòng hận không thể lập tức phá vỡ huyệt đạo, đem tên cả gan làm càn này tru di cửu tộc, nhưng dục vọng vẫn phản bội lý trí, bi ai ngẩng đầu.
Lồng ngực một mảnh đỏ ửng, như đang đau tim mà phập phồng đến lợi hại. Hô hấp cũng dần gấp gáp nặng nề, lại bị tiếng bánh xe cùng tiếng vó ngựa xen kẽ át đi
Danh sách chương