Kết quả mất nửa ngày, Tô Khuynh Quốc vẫn không thể cạy ra nửa chữ nào từ khuôn miệng sống chết khép chặt của Tô Ki, đành mất hứng rầu rĩ thở dài nói, chi bằng đợi sau này đi hỏi Hạ Lan Thính Tuyết có biết hay không, đương nhiên không quên liếc mắt trừng Tô Ki mấy cái.
Một đêm im lặng đến bình minh. Tô Khuynh Quốc vẫn nhớ phải đi săn, sáng sớm đã rời giường rửa mặt chải tóc. Hạ Lan Thính Tuyết lại nghĩ hắn thích ngủ, tận trưa mới phái người đến mời hắn dùng cơm.
Ăn uống lau miệng xong, vài lão sư phụ trong hiệu may tốt nhất Phượng Diệp thành là “Cẩm Tú đường” mới sáng sớm đã bị triệu đến Thủ Bị phủ liền xúm lại đo vóc người của Tô Khuynh Quốc, lại bận rộn một hồi, mới rời phủ.
Đồ Cẩm Sơn vốn định giống như hôm qua phái theo một đội thị vệ đi theo bảo hộ tiểu Hầu gia, nhưng bị Hạ Lan Thính Tuyết cự tuyệt.
Khó khăn lắm mới có cơ hội thân cận với Tô Khuynh Quốc, sao có thể để đại đội nhân mã phá hỏng. Hạ Lan Thính Tuyết chỉ chọn Trần Lục Hợp cùng hai hoàng y nhân thân tín của mình đi theo, dắt đến một con ngựa xám trắng, ôm lấy Tô Khuynh Quốc nhảy lên lưng ngựa, vó ngựa lướt đi, bắn tung tóe bùn đất cùng tuyết đọng, nhắm thẳng hướng sườn núi hoang vắng phía nam thành mà phóng tới.
Tô Khuynh Quốc lần đầu tiên cưỡi ngựa, ngựa hắn cưỡi lại là giống Lương câu ngàn con chọn một, loại cảm giác cưỡi mây đạp gió này, quả thật khiến hắn thích thú đến hô to gọi nhỏ.
Hạ Lan Thính Tuyết thấy hắn cao hứng như vậy, càng phô trương kỵ thuật của mình, bỏ xa đám người Trần Lục Hợp ở phía sau, dẫn đầu thúc ngựa thẳng tiến sườn núi.
Sơn đạo gập ghềnh, tuyết đọng dày đặc, hắn chậm rãi thả ngựa, mặc cho nó từ từ đạp tuyết. Cúi đầu nhìn Tô Khuynh Quốc trước ngực mình, toàn thân được bao bọc trong lớp áo lông cừu thật dày mà hắn đặc biệt chuẩn bị, chỉ để lộ gương mặt tuấn tú phi phàm.
Đôi mắt trong trẻo như nước tràn ngập ý cười dõi theo đám sóc đang chạy tán loạn trên cành cây, đảo qua đảo lại theo từng chuyển động của những con sóc, linh hoạt đến Hạ Lan Thính Tuyết không muốn di dời mục quang.
“Tiểu Tô…” Nơi trái tim có loại cảm giác mềm mại dần dần trỗi lên mà chính hắn cũng không thể tin được. Từ khi lọt lòng mẹ, hắn đã là thế tử hầu môn, ngôn hành cử chỉ đều được dạy dỗ theo khuôn phép quy củ, không được vượt quá giới hạn dù là nửa bước.
Cuộc sống hào môn giàu sang phú quý ở trong mắt bách tính bình thường hiển nhiên là điều đáng ao ước, nhưng chỉ có người trong đó mới biết được nó trống trải buồn chán đến nhường nào. Suốt ngày quen nhìn đám a dua nịnh hót, còn Tô Khuynh Quốc vô tình gặp gỡ hiện đang ở trong lòng hắn, lại ngây thơ hồn nhiên như hài tử, khiến hắn yêu đến không thể buông tay.
“Tiểu Tô… Tiểu Tô…” Hắn chìm đắm trong đôi mắt trong trẻo không chút vấy bẩn đó, ghé sát bên tai Tô Khuynh Quốc, nhẹ giọng nỉ non.
Hơi nóng phả vào vành tai, Tô Khuynh Quốc cười hì hì hơi rụt cổ, quay đầu nói: “Nhột quá, a ── “
Khuôn mặt hai người vốn đã rất gần, vừa quay đầu lại, môi Tô Khuynh Quốc tình cờ lướt nhẹ qua môi Hạ Lan Thính Tuyết.
Hai người, đều ngẩn ngơ.
Nhưng khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy chỉ kéo dài trong nháy mắt, Hạ Lan Thính Tuyết ôm mặt Tô Khuynh Quốc, dụng lực ấn môi xuống, mạnh mẽ hôn.
Nóng a, bất quá cỗ vị đạo xạ hương nhàn nhạt kia cũng coi như dễ chịu… Tô Khuynh Quốc chớp chớp mắt, cảm thấy mình cũng không quá bài xích động tác quái dị này, trái lại vật thể dán chặt trên môi hắn cứ nhẹ nhàng cọ xát khiến hắn thật thoải mải, thành thử không hề đẩy Hạ Lan Thính Tuyết ra.
Đại khái đây gọi là hôn môi sao? Trước đây ở Huyền Thiên phủ, từng thấy hai đệ tử trốn sau bụi hoa làm loại chuyện này. Lúc đôi nam nữ trẻ tuổi đó tách ra, liền thở hồng hộc, hắn còn thấy khó hiểu hai người họ làm thế nào có thể nín thở trong thời gian lâu như vậy. Không ngờ tư vị hôn môi, quả thật không tồi! Hô hấp kiềm nén đến mức này, cũng đáng!
Đang định tiến sâu thêm một bước, lại phát giác Tô Khuynh Quốc vẫn cứ mở to mắt mà nín thở, Hạ Lan Thính Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười dừng lại nụ hôn. Thanh âm cũng không còn trong sáng như ngày thường, mà mang vài phần dục vọng ái muội.
Nếu còn hôn nữa, chỉ sợ bất chấp cả nơi hoang vu dã ngoại này, hắn cũng sẽ đem tên tiểu gia hỏa đang khiêu khích dục vọng trong hắn mà ăn tươi nuốt sống tại chỗ. Hắn hít sâu, ghì cương ngựa ngay trước vực.
“Sao lại ngừng?” Tô Khuynh Quốc sờ sờ đôi môi đã đỏ ửng, kỳ thực có điểm chưa thỏa mãn. Dù sao suốt hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên hắn được nếm trải loại tư vị kỳ diệu của con tim bức khỏi khống chế mà nhảy loạn trong lòng.
Kết quả hơi thở kia của Hạ Lan Thính Tuyết còn chưa hít vào đã phải phun ra, cúi đầu hôn tiếp.
Lần này, thiên lôi câu động địa hỏa, đầu lưỡi giao triền dây dưa, hôn đến Tô Khuynh Quốc choáng váng.
Thì ra trên đời, ngoại trừ luyện công cùng mỹ thực, vẫn còn thứ khác cũng rất thú vị…
“Tiểu Hầu gia ── “
Hai người đang chìm trong nụ hôn nồng nhiệt chợt nghe thấy tiếng gọi chần chừ của Trần Lục Hợp liền ngẩng đầu lên, mới phát hiện đám người Trần Lục Hợp đã ghìm ngựa vây quanh ở phía sau, ai cũng mở to mắt, xem tình hình có lẽ đã quan sát hai người từ lâu.
Hạ Lan Thính Tuyết hiếm khi đỏ mặt như vậy, ho khan hai tiếng. Tiểu Hầu gia hắn trước giờ không gần nam sắc cư nhiên đổi tính hôn nam nhân, khó trách đám thủ hạ nửa ngày cũng không dám lên tiếng.
Vẫn là Trần Lục Hợp cơ trí, kịp thời giải vây: “Tiểu Hầu gia, thuộc hạ vừa trông thấy có heo rừng chạy vào cánh rừng bên trái, chi bằng qua đó săn thử?”
Hạ Lan Thính Tuyết đương nhiên đồng ý, thúc chân vào bụng ngựa, hướng phía bên trái mà quay đầu ngựa lại.
Một đêm im lặng đến bình minh. Tô Khuynh Quốc vẫn nhớ phải đi săn, sáng sớm đã rời giường rửa mặt chải tóc. Hạ Lan Thính Tuyết lại nghĩ hắn thích ngủ, tận trưa mới phái người đến mời hắn dùng cơm.
Ăn uống lau miệng xong, vài lão sư phụ trong hiệu may tốt nhất Phượng Diệp thành là “Cẩm Tú đường” mới sáng sớm đã bị triệu đến Thủ Bị phủ liền xúm lại đo vóc người của Tô Khuynh Quốc, lại bận rộn một hồi, mới rời phủ.
Đồ Cẩm Sơn vốn định giống như hôm qua phái theo một đội thị vệ đi theo bảo hộ tiểu Hầu gia, nhưng bị Hạ Lan Thính Tuyết cự tuyệt.
Khó khăn lắm mới có cơ hội thân cận với Tô Khuynh Quốc, sao có thể để đại đội nhân mã phá hỏng. Hạ Lan Thính Tuyết chỉ chọn Trần Lục Hợp cùng hai hoàng y nhân thân tín của mình đi theo, dắt đến một con ngựa xám trắng, ôm lấy Tô Khuynh Quốc nhảy lên lưng ngựa, vó ngựa lướt đi, bắn tung tóe bùn đất cùng tuyết đọng, nhắm thẳng hướng sườn núi hoang vắng phía nam thành mà phóng tới.
Tô Khuynh Quốc lần đầu tiên cưỡi ngựa, ngựa hắn cưỡi lại là giống Lương câu ngàn con chọn một, loại cảm giác cưỡi mây đạp gió này, quả thật khiến hắn thích thú đến hô to gọi nhỏ.
Hạ Lan Thính Tuyết thấy hắn cao hứng như vậy, càng phô trương kỵ thuật của mình, bỏ xa đám người Trần Lục Hợp ở phía sau, dẫn đầu thúc ngựa thẳng tiến sườn núi.
Sơn đạo gập ghềnh, tuyết đọng dày đặc, hắn chậm rãi thả ngựa, mặc cho nó từ từ đạp tuyết. Cúi đầu nhìn Tô Khuynh Quốc trước ngực mình, toàn thân được bao bọc trong lớp áo lông cừu thật dày mà hắn đặc biệt chuẩn bị, chỉ để lộ gương mặt tuấn tú phi phàm.
Đôi mắt trong trẻo như nước tràn ngập ý cười dõi theo đám sóc đang chạy tán loạn trên cành cây, đảo qua đảo lại theo từng chuyển động của những con sóc, linh hoạt đến Hạ Lan Thính Tuyết không muốn di dời mục quang.
“Tiểu Tô…” Nơi trái tim có loại cảm giác mềm mại dần dần trỗi lên mà chính hắn cũng không thể tin được. Từ khi lọt lòng mẹ, hắn đã là thế tử hầu môn, ngôn hành cử chỉ đều được dạy dỗ theo khuôn phép quy củ, không được vượt quá giới hạn dù là nửa bước.
Cuộc sống hào môn giàu sang phú quý ở trong mắt bách tính bình thường hiển nhiên là điều đáng ao ước, nhưng chỉ có người trong đó mới biết được nó trống trải buồn chán đến nhường nào. Suốt ngày quen nhìn đám a dua nịnh hót, còn Tô Khuynh Quốc vô tình gặp gỡ hiện đang ở trong lòng hắn, lại ngây thơ hồn nhiên như hài tử, khiến hắn yêu đến không thể buông tay.
“Tiểu Tô… Tiểu Tô…” Hắn chìm đắm trong đôi mắt trong trẻo không chút vấy bẩn đó, ghé sát bên tai Tô Khuynh Quốc, nhẹ giọng nỉ non.
Hơi nóng phả vào vành tai, Tô Khuynh Quốc cười hì hì hơi rụt cổ, quay đầu nói: “Nhột quá, a ── “
Khuôn mặt hai người vốn đã rất gần, vừa quay đầu lại, môi Tô Khuynh Quốc tình cờ lướt nhẹ qua môi Hạ Lan Thính Tuyết.
Hai người, đều ngẩn ngơ.
Nhưng khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy chỉ kéo dài trong nháy mắt, Hạ Lan Thính Tuyết ôm mặt Tô Khuynh Quốc, dụng lực ấn môi xuống, mạnh mẽ hôn.
Nóng a, bất quá cỗ vị đạo xạ hương nhàn nhạt kia cũng coi như dễ chịu… Tô Khuynh Quốc chớp chớp mắt, cảm thấy mình cũng không quá bài xích động tác quái dị này, trái lại vật thể dán chặt trên môi hắn cứ nhẹ nhàng cọ xát khiến hắn thật thoải mải, thành thử không hề đẩy Hạ Lan Thính Tuyết ra.
Đại khái đây gọi là hôn môi sao? Trước đây ở Huyền Thiên phủ, từng thấy hai đệ tử trốn sau bụi hoa làm loại chuyện này. Lúc đôi nam nữ trẻ tuổi đó tách ra, liền thở hồng hộc, hắn còn thấy khó hiểu hai người họ làm thế nào có thể nín thở trong thời gian lâu như vậy. Không ngờ tư vị hôn môi, quả thật không tồi! Hô hấp kiềm nén đến mức này, cũng đáng!
Đang định tiến sâu thêm một bước, lại phát giác Tô Khuynh Quốc vẫn cứ mở to mắt mà nín thở, Hạ Lan Thính Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười dừng lại nụ hôn. Thanh âm cũng không còn trong sáng như ngày thường, mà mang vài phần dục vọng ái muội.
Nếu còn hôn nữa, chỉ sợ bất chấp cả nơi hoang vu dã ngoại này, hắn cũng sẽ đem tên tiểu gia hỏa đang khiêu khích dục vọng trong hắn mà ăn tươi nuốt sống tại chỗ. Hắn hít sâu, ghì cương ngựa ngay trước vực.
“Sao lại ngừng?” Tô Khuynh Quốc sờ sờ đôi môi đã đỏ ửng, kỳ thực có điểm chưa thỏa mãn. Dù sao suốt hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên hắn được nếm trải loại tư vị kỳ diệu của con tim bức khỏi khống chế mà nhảy loạn trong lòng.
Kết quả hơi thở kia của Hạ Lan Thính Tuyết còn chưa hít vào đã phải phun ra, cúi đầu hôn tiếp.
Lần này, thiên lôi câu động địa hỏa, đầu lưỡi giao triền dây dưa, hôn đến Tô Khuynh Quốc choáng váng.
Thì ra trên đời, ngoại trừ luyện công cùng mỹ thực, vẫn còn thứ khác cũng rất thú vị…
“Tiểu Hầu gia ── “
Hai người đang chìm trong nụ hôn nồng nhiệt chợt nghe thấy tiếng gọi chần chừ của Trần Lục Hợp liền ngẩng đầu lên, mới phát hiện đám người Trần Lục Hợp đã ghìm ngựa vây quanh ở phía sau, ai cũng mở to mắt, xem tình hình có lẽ đã quan sát hai người từ lâu.
Hạ Lan Thính Tuyết hiếm khi đỏ mặt như vậy, ho khan hai tiếng. Tiểu Hầu gia hắn trước giờ không gần nam sắc cư nhiên đổi tính hôn nam nhân, khó trách đám thủ hạ nửa ngày cũng không dám lên tiếng.
Vẫn là Trần Lục Hợp cơ trí, kịp thời giải vây: “Tiểu Hầu gia, thuộc hạ vừa trông thấy có heo rừng chạy vào cánh rừng bên trái, chi bằng qua đó săn thử?”
Hạ Lan Thính Tuyết đương nhiên đồng ý, thúc chân vào bụng ngựa, hướng phía bên trái mà quay đầu ngựa lại.
Danh sách chương