Đêm khuya tĩnh lặng, Tế Nguyên ngồi trong phòng làm việc, bỗng tiếng dép kéo lê truyền đến, càng ngày càng xa.
Tế Nguyên đặt tài liệu xuống bước ra cửa, nhìn thấy Trần Tỉnh rót nước, rồi mở một chai thuốc.
""Cậu đang làm gì?""
Trần Tỉnh sợ hết hồn, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: "Anh về khi nào?"
""...""
Cậu đang mơ hả? Thế mà không nhớ hắn đã trở về.
""Bụng lại đau à?"" – Tế Nguyên bước đến gần Trần Tỉnh.
"Không." - Trần Tỉnh đáp:"Tôi mới tỉnh, uống ít thuốc ngủ."
"Cậu ngủ lâu như vậy, hiện tại chắc chắn không ngủ được." Tế Nguyên đoạt lấy bình thuốc, kiểm tra viên thuốc màu trắng bên trong:"Cậu hay uống cái này?"
Trần Tỉnh cúi đầu không đáp, chiếc áo cộc rộng lớn bao lấy cậu, cổ áo hơi lệch, lộ ra cái cổ thon dài cùng một đoạn xương quai xanh, mái tóc ngắn rối tung trên trán.
Tế Nguyên nhìn cậu như vậy có chút không chịu được, đem bình thuốc bỏ lên trên bàn, nói: "Đừng quá ỷ lại vào thuốc Ban ngày vận động nhiều một chút, buổi tối sẽ ngủ ngon."
"Hoặc là buổi tối đợi tôi trở về cùng cậu vận động cũng được, tôi thấy cậu tối hôm qua ngủ rất tốt." Tế Nguyên như có điều suy nghĩ, bổ sung.
Trần Tỉnh biết mình đang ăn nhờ ở đậu, nghe hắn đùa giỡn quá trớn cũng không đáp lại.
""Anh..."" – Trần Tỉnh khách khí hỏi:""Anh vẫn chưa ngủ à?""
Tế Nguyên nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại:""Cậu thấy sao?""
""...""
Trần Tỉnh cũng tự thấy được chính mình không những không tránh né đề tài này, ngược lại như đang hùa theo hắn.
"Tôi thấy cậu cũng được đấy" - Tế Nguyên nhẹ nhàng dựa vào bàn ăn, mỉm cười đánh giá cậu:"Cậu nên chủ động một chút."
""...""
Trần Tỉnh có chút mê man nhìn Tế Nguyên một cái, lập tức đỏ mặt, quay mắt đi nhìn xung quanh. Nhìn thêm một lần nữa, Tế Nguyên vẫn đang trong trạng thái thản nhiên tự đắc, Trần Tỉnh cắn răng, kề môi vào môi hắn.
Tế Nguyên vươn tay ôm cậu, đem người đặt lên bàn ăn, hôn sâu hơn.
Trần Tỉnh nuốt nước miếng một cái, ánh mắt vì không tìm được nguồn sáng mà đảo khắp mọi nơi. Tình huống bây giờ chắc chắn không chỉ đơn giản là hôn môi.
Tế Nguyên cắn cắn cằm Trần Tỉnh, hai tay ấn ấn eo cậu, hướng lên trên tóm chặt hai đầu v*, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa nắn, rồi nghiêng đầu liếm liếm nốt ruồi trên cổ Trần Tỉnh.
"Đừng chạm vào..."
Ký ức về sự thất bại lóe lên trong đầu Trần Tỉnh, cảm giác tuyệt vọng cùng đau đớn trong những năm qua khiến cậu muốn phát điên.
Nhưng Tế Nguyên chỉ đơn giản coi cổ cậu là một điểm nhạy cảm, hắn mở miệng cắn thêm một miếng.
Trần Tỉnh theo phản xạ nắm lấy tóc sau gáy Tế Nguyên, kéo hắn ra khỏi cổ mình. Tế Nguyên bị bất ngờ ngả người ra sau, để lộ đường quai hàm gọn gàng.
Tế Nguyên lè lưỡi chậm rãi liếm liếm răng, ngắt lấy ngực Trần Tỉnh xoay người lại. Trần Tỉnh bị đập mạnh xuống bàn, cốc nước trên bàn rơi xuống, sau đó mông bỗng mát lạnh.
Quần cậu bị lột xuống, Tế Nguyên không chút do dự mà đưa ngón giữa tiến vào hậu huyệt của cậu, nhanh chóng rút ra cắm vào mấy lần, rồi đâm hẳn ngón tay vào.
Tế Nguyên mở ngăn kéo bên cạnh bàn ăn, lấy ra lọ gel bôi trơn chưa mở, bôi nó lên khí cụ của chính mình cùng lỗ nhỏ của Trần Tỉnh, không nói hai lời liền đâm vào.
Trần Tỉnh hét lên một tiếng, tay nắm chặt lấy cạnh bàn ăn, khớp ngón tay trắng bệch. Áo Trần Tỉnh bị đẩy lên trên xương bướm, lộ ra rãnh lưng cùng xoáy hông. Tế Nguyên một tay nắm chặt áo Trần Tỉnh, một tay túm lấy hông cậu, đỉnh vào lúc sâu lúc nông.
Cốc nước bị đổ thấm ướt áo Trần Tỉnh, nhưng lửa nóng từ phía sau nhanh chóng đốt nóng nửa thân trên, lan dần ra khắp cơ thể cậu. Tiếng rên rỉ bị cậu kìm hãm dần trở nên mất kiểm soát, rơi lung tung trong không khí.
Tế Nguyên kéo một chân của cậu, ép quỳ lên bàn, điên cuồng rút ra cắm vào, bụng dưới dập vào mông Trần Tỉnh. Đến lúc hơi thở Trần Tỉnh yếu dần mới bắn vào bên trong.
Hắn rút tính khí của mình ra, lật Trần Tỉnh nằm ngửa lên bàn, đem đầu gối bầm tím gác trên vai của mình, coi tinh dịch vừa bắn làm chất bôi trơn, lại cắm vào.
Quần áo Trần Tỉnh ướt sũng, bị Tế Nguyên cởi ra ném xuống đất, cậu nhắm hai mắt thở dốc, nghe thấy Tế Nguyên nói: "Mở mắt ra."
Cậu nghe lời mở mắt ra, lập tức bị Tế Nguyên túm lấy cổ, nặng nề đỉnh vào.
""Nói cho tôi biết, tại sao không thể đụng vào?"" – Tế Nguyên lạnh lùng nhéo nốt ruồi trên cổ cậu.
Trần Tỉnh nghẹn ngào một tiếng, Tế Nguyên mới buông tay ra, ngón tay cái ma sát nốt ruồi, nhìn chằm chằm Trần Tỉnh hất cằm ra hiệu cho cậu nói chuyện.
Trần Tỉnh bỗng nở nụ cười, trong mắt lộ ra lạnh lùng cùng xem thường, có phần chế giễu.
Đây là lần thứ hai Tế Nguyên nhìn thấy Trần Tỉnh cười, hắn đột nhiên ý thức được, mình và Trần Tỉnh ở một mức độ nào đó, là cùng một loại người.
Điều thu hút hắn ở Trần Tỉnh là đôi tay xinh đẹp kia, là cặp mắt đen sáng ngời kia, thực chất, cơ thể Trần Tỉnh vẫn luôn vô tình bị bỏ rơi. Thật giống như một đóa hoa mỹ lệ, nhụy hoa tươi mới, cành lá xanh miết, nhưng nó lại lén lút mọc ra một cánh hoa hư hỏng, vì vậy càng thêm mỹ lệ.
Tế Nguyên nháy mắt hiện ra vẻ điên cuồng, hắn cúi người hôn môi Trần Tỉnh, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt cùng ôn nhu khó tin.
Qua rất lâu Tế Nguyên mới buông môi ra, Trần Tỉnh chỉ đỏ vành mắt liếc nhìn hắn, Tế Nguyên lại bắt đầu đánh đưa có nhịp điệu.
Trần Tỉnh bị thúc đến lùi ra sau, bị Tế Nguyên ngắt lấy eo kéo trở về, sau đó Tế Nguyên liền gắt gao ôm lấy eo cậu, đem cậu cố định ở trên bàn. Tế Nguyên bấm cậu đến đau đớn, Trần Tỉnh vốn luôn cắn răng nhịn, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Tế Nguyên liếm lấy nước mắt chảy dọc theo huyệt thái dương, hôn lên mí mắt run rẩy của cậu, lần thứ hai bắn vào trong rồi lui ra.
Miệng huyệt không đóng lại được, tinh dịch mấp máy chảy xuống mặt bàn thành một mớ hỗn độn.
Tế Nguyên đặt tài liệu xuống bước ra cửa, nhìn thấy Trần Tỉnh rót nước, rồi mở một chai thuốc.
""Cậu đang làm gì?""
Trần Tỉnh sợ hết hồn, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: "Anh về khi nào?"
""...""
Cậu đang mơ hả? Thế mà không nhớ hắn đã trở về.
""Bụng lại đau à?"" – Tế Nguyên bước đến gần Trần Tỉnh.
"Không." - Trần Tỉnh đáp:"Tôi mới tỉnh, uống ít thuốc ngủ."
"Cậu ngủ lâu như vậy, hiện tại chắc chắn không ngủ được." Tế Nguyên đoạt lấy bình thuốc, kiểm tra viên thuốc màu trắng bên trong:"Cậu hay uống cái này?"
Trần Tỉnh cúi đầu không đáp, chiếc áo cộc rộng lớn bao lấy cậu, cổ áo hơi lệch, lộ ra cái cổ thon dài cùng một đoạn xương quai xanh, mái tóc ngắn rối tung trên trán.
Tế Nguyên nhìn cậu như vậy có chút không chịu được, đem bình thuốc bỏ lên trên bàn, nói: "Đừng quá ỷ lại vào thuốc Ban ngày vận động nhiều một chút, buổi tối sẽ ngủ ngon."
"Hoặc là buổi tối đợi tôi trở về cùng cậu vận động cũng được, tôi thấy cậu tối hôm qua ngủ rất tốt." Tế Nguyên như có điều suy nghĩ, bổ sung.
Trần Tỉnh biết mình đang ăn nhờ ở đậu, nghe hắn đùa giỡn quá trớn cũng không đáp lại.
""Anh..."" – Trần Tỉnh khách khí hỏi:""Anh vẫn chưa ngủ à?""
Tế Nguyên nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại:""Cậu thấy sao?""
""...""
Trần Tỉnh cũng tự thấy được chính mình không những không tránh né đề tài này, ngược lại như đang hùa theo hắn.
"Tôi thấy cậu cũng được đấy" - Tế Nguyên nhẹ nhàng dựa vào bàn ăn, mỉm cười đánh giá cậu:"Cậu nên chủ động một chút."
""...""
Trần Tỉnh có chút mê man nhìn Tế Nguyên một cái, lập tức đỏ mặt, quay mắt đi nhìn xung quanh. Nhìn thêm một lần nữa, Tế Nguyên vẫn đang trong trạng thái thản nhiên tự đắc, Trần Tỉnh cắn răng, kề môi vào môi hắn.
Tế Nguyên vươn tay ôm cậu, đem người đặt lên bàn ăn, hôn sâu hơn.
Trần Tỉnh nuốt nước miếng một cái, ánh mắt vì không tìm được nguồn sáng mà đảo khắp mọi nơi. Tình huống bây giờ chắc chắn không chỉ đơn giản là hôn môi.
Tế Nguyên cắn cắn cằm Trần Tỉnh, hai tay ấn ấn eo cậu, hướng lên trên tóm chặt hai đầu v*, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa nắn, rồi nghiêng đầu liếm liếm nốt ruồi trên cổ Trần Tỉnh.
"Đừng chạm vào..."
Ký ức về sự thất bại lóe lên trong đầu Trần Tỉnh, cảm giác tuyệt vọng cùng đau đớn trong những năm qua khiến cậu muốn phát điên.
Nhưng Tế Nguyên chỉ đơn giản coi cổ cậu là một điểm nhạy cảm, hắn mở miệng cắn thêm một miếng.
Trần Tỉnh theo phản xạ nắm lấy tóc sau gáy Tế Nguyên, kéo hắn ra khỏi cổ mình. Tế Nguyên bị bất ngờ ngả người ra sau, để lộ đường quai hàm gọn gàng.
Tế Nguyên lè lưỡi chậm rãi liếm liếm răng, ngắt lấy ngực Trần Tỉnh xoay người lại. Trần Tỉnh bị đập mạnh xuống bàn, cốc nước trên bàn rơi xuống, sau đó mông bỗng mát lạnh.
Quần cậu bị lột xuống, Tế Nguyên không chút do dự mà đưa ngón giữa tiến vào hậu huyệt của cậu, nhanh chóng rút ra cắm vào mấy lần, rồi đâm hẳn ngón tay vào.
Tế Nguyên mở ngăn kéo bên cạnh bàn ăn, lấy ra lọ gel bôi trơn chưa mở, bôi nó lên khí cụ của chính mình cùng lỗ nhỏ của Trần Tỉnh, không nói hai lời liền đâm vào.
Trần Tỉnh hét lên một tiếng, tay nắm chặt lấy cạnh bàn ăn, khớp ngón tay trắng bệch. Áo Trần Tỉnh bị đẩy lên trên xương bướm, lộ ra rãnh lưng cùng xoáy hông. Tế Nguyên một tay nắm chặt áo Trần Tỉnh, một tay túm lấy hông cậu, đỉnh vào lúc sâu lúc nông.
Cốc nước bị đổ thấm ướt áo Trần Tỉnh, nhưng lửa nóng từ phía sau nhanh chóng đốt nóng nửa thân trên, lan dần ra khắp cơ thể cậu. Tiếng rên rỉ bị cậu kìm hãm dần trở nên mất kiểm soát, rơi lung tung trong không khí.
Tế Nguyên kéo một chân của cậu, ép quỳ lên bàn, điên cuồng rút ra cắm vào, bụng dưới dập vào mông Trần Tỉnh. Đến lúc hơi thở Trần Tỉnh yếu dần mới bắn vào bên trong.
Hắn rút tính khí của mình ra, lật Trần Tỉnh nằm ngửa lên bàn, đem đầu gối bầm tím gác trên vai của mình, coi tinh dịch vừa bắn làm chất bôi trơn, lại cắm vào.
Quần áo Trần Tỉnh ướt sũng, bị Tế Nguyên cởi ra ném xuống đất, cậu nhắm hai mắt thở dốc, nghe thấy Tế Nguyên nói: "Mở mắt ra."
Cậu nghe lời mở mắt ra, lập tức bị Tế Nguyên túm lấy cổ, nặng nề đỉnh vào.
""Nói cho tôi biết, tại sao không thể đụng vào?"" – Tế Nguyên lạnh lùng nhéo nốt ruồi trên cổ cậu.
Trần Tỉnh nghẹn ngào một tiếng, Tế Nguyên mới buông tay ra, ngón tay cái ma sát nốt ruồi, nhìn chằm chằm Trần Tỉnh hất cằm ra hiệu cho cậu nói chuyện.
Trần Tỉnh bỗng nở nụ cười, trong mắt lộ ra lạnh lùng cùng xem thường, có phần chế giễu.
Đây là lần thứ hai Tế Nguyên nhìn thấy Trần Tỉnh cười, hắn đột nhiên ý thức được, mình và Trần Tỉnh ở một mức độ nào đó, là cùng một loại người.
Điều thu hút hắn ở Trần Tỉnh là đôi tay xinh đẹp kia, là cặp mắt đen sáng ngời kia, thực chất, cơ thể Trần Tỉnh vẫn luôn vô tình bị bỏ rơi. Thật giống như một đóa hoa mỹ lệ, nhụy hoa tươi mới, cành lá xanh miết, nhưng nó lại lén lút mọc ra một cánh hoa hư hỏng, vì vậy càng thêm mỹ lệ.
Tế Nguyên nháy mắt hiện ra vẻ điên cuồng, hắn cúi người hôn môi Trần Tỉnh, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt cùng ôn nhu khó tin.
Qua rất lâu Tế Nguyên mới buông môi ra, Trần Tỉnh chỉ đỏ vành mắt liếc nhìn hắn, Tế Nguyên lại bắt đầu đánh đưa có nhịp điệu.
Trần Tỉnh bị thúc đến lùi ra sau, bị Tế Nguyên ngắt lấy eo kéo trở về, sau đó Tế Nguyên liền gắt gao ôm lấy eo cậu, đem cậu cố định ở trên bàn. Tế Nguyên bấm cậu đến đau đớn, Trần Tỉnh vốn luôn cắn răng nhịn, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Tế Nguyên liếm lấy nước mắt chảy dọc theo huyệt thái dương, hôn lên mí mắt run rẩy của cậu, lần thứ hai bắn vào trong rồi lui ra.
Miệng huyệt không đóng lại được, tinh dịch mấp máy chảy xuống mặt bàn thành một mớ hỗn độn.
Danh sách chương