Bởi quân Hán thành công nhổ bỏ trại của Nga Sơn công chúa Lê Thị Hoa, cùng với nội bộ quân Lĩnh Nam chịu nhiều vấn đề rắc rối, Vua Bà đã quyết định toàn bộ các tuyến đều co cụm về bờ bên kia dòng sông Đốc rộng lớn, để lại một dải bờ đông sớm đã chi chít lều trại cùng cờ xí đỏ rực của Hán quân.

“Dung, đã xảy ra chuyện gì? Giặc đánh tới sao?”

Nàng Thục siết chặt đôi song đao trong tay, đôi chân ngọc nhanh chóng phi lên bờ tường gỗ, đối với người đang có nhiệm vụ quan sát tình hình địch - Đông Châu công chúa Phương Dung hỏi.

“Không hẳn...”

Phương Dung không vội nói rõ ràng, nàng hơi nhíu mày đánh giá từng đội từng đội thuyền con đang dần dần trôi tới gần nơi xa, dường như bản thân nàng cũng muốn tìm hiểu rõ rốt cục Hán quân muốn làm gì.

Ngày hôm đó khi quân Hán thực thi chuỗi liên hoàn kế, vừa dẫn xà xuất động dụ dỗ chủ lực Lĩnh Nam lên cao, vừa bất ngờ tập kích khe Bầu, phá Nga Sơn, lại vẫn không quên xuất một toán kỳ binh dùng đường thủy cố ý đánh lén đầu não quân Việt, ý đồ cùng với loạn quân trong ứng ngoài hợp một lần nhổ sạch hậu phương quân Nam, từ đó vây chết cánh chủ lực phía trên. Có thể nói, kế hoạch do Mã Viện bày ra thiên biến vạn hóa, chu toàn vô cùng, quả thực nếu cứ chiếu theo chiều hướng ban đầu, Trưng Vương hoàn toàn có thể rơi vào tình thế cô lập, thập diện mai phục không còn lối về. Xong, may mắn sao lần này kết quả đã khác hẳn.

Bởi vì sự xuất hiện và ảnh hưởng của Đặng Khải Minh, mục tiêu của quân Nam vốn từ tử thủ Cấm Khê, quyết chiến với quân Hán một trận thư hùng đã chuyển thành cù nhây, vừa cố tiêu hao sinh lực địch, vừa kéo dài thời gian, và quan trọng hơn là nhờ sự giúp đỡ từ tình báo của thôn Kẻ Khí đã moi ra những con sâu bên trong chiến tuyến quân Việt.

Do đó mà không những quân Nam có thể ung dung sớm rút toàn bộ chủ lực, tránh cho tổn thất không đáng, mà còn có thể điều binh giáng đòn bất ngờ phủ đầu quân Hán, khiến chúng trở tay không kịp đành từ bỏ truy kích quân ta. Quan trọng hơn nữa là, Vua Bà đã sớm nhìn thấu mưu kế của Mã Phục Ba, bản thân nàng cũng chôn cất rất nhiều phục binh nơi đại doanh để kịp thời cứu lửa, một trận quét gần như sạch sẽ những tên nội gián. Đồng thời nữ tướng miền Biển là Thánh Chân công chúa Lê Chân cũng không hề làm phai mờ tên tuổi của mình. Đương ban đêm dùng thuyền nhẹ mai phục thủy quân Hán, thành công nuốt gọn mấy chục chiếc chiến thuyền nguy nga này, nhân tiện lấy luôn thủ cấp tên bộ binh giáo úy Lục Hạng, dọa chạy mất tên Khâu Thủy Trung Lang Tướng Lỗ Lâm. Nếu không phải do quân số hạn chế cùng độc kế của Ban Siêu, không chừng Nga Sơn công chúa Lê Thị Hoa còn có thể thành công phản sát hơn vạn quân Hán, đoạt lại khe Bầu, từ đó đánh sập toàn bộ sắp xếp của Mã Viện.

Nếu như chuyện đó xảy ra, e rằng toàn bộ cán cân của chiến trường sẽ trong chớp mắt dời về phía Việt quân, lúc đó, không chừng mục tiêu của Vua Bà hoàn toàn có thể quay về ý định ban đầu: dùng một trận mà định càn khôn, quét sạch quân ngoại xâm ra khỏi bờ cõi.

Tiếc là trên đời này không có hai từ 《nếu như》. Hơn nữa, Trưng Châu là một người hết sức cố chấp cùng thông minh, nàng đương nhiên hai năm rõ mười nội bộ quân mình vẫn chưa hề sạch sẽ gọn gàng, đâu đó sau lưng quân dân Lĩnh Nam vẫn còn những đôi mắt chó sói đang chòng chọc nhòm đấy, chực chờ các nàng sơ hở để lao lên xâu xé nền độc lập nhỏ nhoi này. Vả lại, kẻ mà nàng đối đầu không phải là một tên tướng lĩnh non nớt chưa biết mùi đời, mà là một con cáo già sành sỏi chiến trận, đang mong ước dù có “da ngựa bọc thây” vẫn kiên quyết bình Nam, hết sức nguy hiểm. Ai mà biết đằng sau hắn còn có những bước chuẩn bị gì, những mưu kế gì chưa tung ra? Tóm lại, sau trận giao tranh đẫm máu đầu tiên, cả hai bên đều đã sơ bộ hoàn thành kế hoạch của mình. Trong khi quân Nam thành công tiêu diệt một lượng không nhỏ Hán quân cùng với thanh lọc phần lớn nội bộ. Quân Hán cũng đã thành công khóa chặt quân Nam, cô lập cùng ép Vua Bà phải co cụm lại nơi bờ tây sông, khó lòng trốn chạy.

Tuy nhiên, tính ra thì Mã Phục Ba vẫn chịu thiệt thòi lớn hơn. Bởi lẽ hơn mười chiếc chiến thuyền lớn theo bộ quân cùng tiến đã bị Lê Chân diệt gọn, làm cho tính chủ động chiến lược của quân Hán bị suy giảm nghiêm trọng. Vào lúc này, ai cũng rõ ràng quân Hán buộc phải dùng bè gỗ và cầu phao để tấn công, hoặc chờ đợi nhánh thủy quân viện binh khác kéo tới. Mà dù là tấn công hay chờ đợi, Mã Viện đều cần có thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng, không thể nào vội vã sử dụng đám bè gỗ chưa thành hình kia ra tham chiến được.

“Chị, chúng định làm gì?” Trưng Trinh nhíu mày khó hiểu hỏi: “Nội ứng ngoại hợp chăng?”

“Chị không biết, tình hình này… chúng ta gặp chiêu phá chiêu thôi.”

Trưng Châu trả lời, hai tay nàng ung dung khoanh trước ngực, hết sức bình tĩnh nhìn quân Hán đang chống bè tới. Đoạn, nàng hơi nghiêng người phất áo choàng, che đi tầm nhìn của cô em gái rồi nói:

“Trinh, giữ bình tĩnh. Dù Mã Viện có tính kế thế nào đi chăng nữa. Lão cũng không thể manh động dùng gián lúc này được. Em cứ dùng ánh mắt dè chừng đó nhìn mãi một hướng như thế sẽ gây chú ý mất.” Rồi nàng hơi nhăn mày hỏi:

“Vả lại, vì sao em cho là hắn?”

“Chị, em cùng quân sư tìm ra một cách tính toán kiểm kê sổ sách mới, chúng em…” Trưng Trinh vốn định nói tiếp thì Vua dùng tay ngăn lại, nhỏ giọng bảo:

“Việc liên quan đến Thiên mệnh, tốt nhất không nên nói ở đây, lát nữa em theo ta về dinh bàn bạc.”

“Vâng ạ.” Trưng Trinh nghe chị dạy, ngoan ngoãn cúi đầu thưa. Nàng không biết khi mình cúi đầu, Trưng Châu lại nhanh chóng nhìn về phía thân ảnh đang len lỏi giữa đám tướng lĩnh Lĩnh Nam quân, rồi trong sát na dời về phía lòng sông bên dưới răn dạy:

“Dạo gần đây em quá… quyến luyến cậu ấy, nếu cậu ấy tiếp tục giả nữ vệ của em thì thôi. Nếu không em nên chú ý. Thiên mệnh là vấn đề sống còn của cả tộc ta. Trước khi dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi, em không nên để thân phận cậu ấy bộc lộ, sẽ rất nguy hiểm!”

“Vâng, em nhớ rồi.” Trưng Trinh bị chị điểm tim đen hai chữ “quyến luyến” đành xấu hổ cúi đầu không dám cãi. Mãi một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng nhìn về bờ sông đầy chướng ngại, cố gắng điều hòa tâm tình của mình. Bên cạnh, Trưng Châu thấy em mình đã hiểu chuyện hơn, cũng âm thầm gật đầu hài lòng.

“Giá mà có một mồi lửa cùng cơn gió đông thì hay.”

Khải Minh nhìn lều trại quân Hán san sát với nhau, chặc lưỡi bảo.

“Cái gì gió đông, cái gì lửa?” Âu Mạn đứng bên cạnh cậu, nghe thế khẽ hỏi.

“À…” Khải Minh hơi trầm ngâm nói:

“Là vậy, khi xưa có hai nước giao tranh với nhau, cùng hẹn nhau nơi một dòng sông lớn. Một bên kéo quân trăm vạn, bên kia dốc bốn vạn người ra ngăn…”

“A, bốn vạn quân làm sao có thể thắng nổi trăm vạn? Bên ngăn chắc chết thê thảm.” Gấu Đen giật mình bảo.

“Đánh trận nào phải như vậy? Dù có trăm vạn đại quân cũng không thể một lúc hùa nhau lên chém giết, đã chủ quân nói thế ắt hẳn phải có gì khác biệt đi.” Bên cạnh hắn, Thiều Hoa chẳng cần suy nghĩ cũng lắc đầu bác bỏ tên Gấu Đen.

Nội đứng kế bên thấy tên Khải Minh đang dùng một nụ cười mỉm kiểu ra vẻ hiểu biết liền khó chịu lắm. Nàng âm thầm dựa sát, dùng hai ngón tay bất ngờ bẹo lấy eo hắn xoay mạnh hai vòng lớn, miệng lạnh lùng bảo:

“Quân sư, có chuyện mau kể, chớ vòng vo!”

“Hiiii!” Khải Minh điếng người, âm thầm đưa tay ôm nhẹ chỗ đau, chả hiểu sao từ cái hôm ấy hắn vô tình… thấy sạch sẽ Nội, nàng như cố tính gia tăng ác ý với hắn, hễ chút là cốc đầu, hễ chút là bẹo hông đau không sao tả nổi. Chẳng biết nàng có biết làm vậy dễ khiến người ta hiểu lầm hắn đang khi dễ nàng hay không? Quan trọng hơn là, mặt mũi của hắn coi như mất sạch, nhìn đám người nam thanh nữ tú võ công cao cường lại làm bộ làm ngơ chẳng thấy 《hành vi càn rỡ》 vừa rồi của Nội, hắn coi như thanh danh mình đã rớt tận đáy vực rồi, ngay cả tên Gấu Đen còn làm bộ? Quái? Hắn cũng học giả vờ làm bộ rồi? Làm bộ thì có thể khéo hơn được không, miệng anh còn đang cố nín cười thế kia...

Khải Minh khẽ ho vài tiếng, dù sao thì từ ngày hắn chính thức quyết định gia nhập vào giai thoại này, thanh danh của hắn cũng nhanh chóng biến đổi rồi. Nói hắn có vị trí quan trọng, uy danh khó ai thay thế nổi cũng đúng, mà nói hắn thanh danh đen đúa, chẳng còn cái gì ráo cũng chẳng sai đi. Thở dài, Khải Minh bắt đầu kể:

“Đúng vậy, kết quả cuối cùng bốn vạn quân kia đã thắng lớn, bọn họ dùng kế hỏa công, cộng thêm một trận gió đông, là thế này…”

“A… người mưu sĩ kia thật to gan, dám thân một mình vào doanh trại giặc lừa chúng.”

“Xích sắt buộc chiến thuyền, kế này không tệ…”

“Gió Đông, ra là như vậy…”

Đợi Khải Minh sơ lược kể xong trận Xích Bích, mọi người cũng cúi đầu trầm ngâm. Lúc này bản thân hắn còn muốn kể tiếp một trận hỏa công nổi tiếng thứ hai, trận Đầm Thị Nại. Xong xét tới bối cảnh trận này cùng lịch sử khác nhau quá xa, Khải Minh đành lắc đầu bỏ qua.

“Đó là một trận thắng hay, thế sao tôi chưa từng bao giờ nghe đến nó?”

Bỗng đâu có một giọng nữ khá lạ vang lên bên cạnh khiến chư tướng Lĩnh Nam quân giật mình. Mọi người nhao nhao nhìn lại thì thấy có bốn cô nữ tướng đã đứng sau lưng họ từ lâu.

“Trinh Thục công chúa, Thánh Thiên công chúa, Thánh Chân công chúa, Đông Châu công chúa!”

Quỳnh nhìn bốn cô đại tướng quân cùng dắt tay nhau tới, khẽ giật mình ra mắt. Tuy nàng cũng được phong tướng, bái làm công chúa, thế nhưng nàng sâu sắc hiểu rõ địa vị của mình cùng bốn cô gái kia hoàn toàn khác biệt. Mà chẳng cần có nàng nhắc nhở thì uy danh bốn vị trụ cột Lĩnh Nam này cũng hoàn toàn khắc sâu trong lòng mỗi người chiến binh đất Nam. Bọn họ cũng thi nhau cúi đầu ra mắt.

“Đúng, ta cũng chưa từng nghe sách nào ghi chép trận này.” Nàng Chủ, Thánh Thiên công chúa vốn là người thích đọc sử sách cũng nhíu mày nói theo Lê Chân.

“À… đó là vì trận đánh này… đã sớm thất truyền, tôi chỉ nghe lão… cha kể lại.”

“Là như vậy sao?” Lê Chân cùng Thánh Thiên tất nhiên không hài lòng với câu trả lời này, hai nàng nhíu mày nhìn Khải Minh thật sâu. Xong, Vua Bà đã nhắc nhở việc của Thiên Mệnh không nên can thiệp quá sâu, cho nên hai nàng cũng mặc kệ không tiếp tục truy cứu nữa. Còn Phương Dung cùng nàng Thục lại có vẻ không quá bất ngờ trước lời biện hộ của Khải Minh cho lắm, vẫn thoải mái trò chuyện với mọi người bên cạnh.

“Tiếc là trận chiến ấy tuy hay, kế sách ấy tuy độc, tôi cũng chưa từng… nghe nhắc tới trên đời… xong quân ta lại không thể nào áp dụng được.” Lê Chân lắc đầu tiếc nuối, chống hai tay lên thành tường, từ tốn giải thích trong ánh mắt tò mò của mọi người:

“Trận đó yêu cầu nhiều yếu tố, trong đó thái độ chủ quan khinh địch của chủ tướng phe kia cùng với kinh nghiệm thủy chiến ít ỏi là điểm mấu chốt quan trọng nhất.” hơi suy nghĩ nàng phân tích:

“Nếu kẻ họ Tào kia không phải vì tìm cách bù đắp thiếu khuyết của quân mình về thủy chiến, lại không quá vội vàng khinh địch mà cố gắng đẩy cao, nóng lòng đánh nhanh thắng nhanh, ắt hẳn sẽ chẳng thể dễ dàng trúng liên hoàn kế của tên mưu sĩ họ Bàng kia. Lại nói nếu binh lính dưới trướng hắn vốn sĩ khí tràn đầy lại thông thạo thủy chiến, ắt sẽ không lúng túng đến độ để hỏa thuyền áp sát, hoặc xao động loạn cả lên như vậy.”

“Ra là thế.” Khải Minh nghe nàng giảng, bản thân cũng vỡ ra nhiều điều, không hổ là thủy quân đại tướng, chỉ nghe hắn kể sơ sài đã có thể phán đoán được tinh tế trong trận Xích Bích.

“Còn quân Hán hiện giờ đây?” Thiều Hoa hỏi dồn.

“Quân Hán bây giờ, rất mạnh!” Lần này đến phiên nàng Chủ lên tiếng.

“Mã Phục Ba tuy nam chinh bắc chiến cả một đời người, kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều lại có một dàn tướng lĩnh mưu sĩ theo cùng, cho dù lão có khinh địch chủ quan cũng không thể quá mức độc đoán như tên kia, dám thu dụng kẻ xa lạ. Mà bản thân lão cũng chỉ là tướng soái, càng không thể làm bộ cầu hiền cho bản thân sử dụng, nếu không muốn bị tên Lưu Tú nghi kị giết chết.”

“Đúng vậy.” Phương Dung cũng góp vào:

“Hơn nữa lần này Hán quân có thật nhiều tên xuất thân từ vùng Dương, Kinh, vốn quen với thủy chiến, lão cũng chẳng cần phải dùng liên hoàn xích sắt, cũng chẳng cần lo lắng quân lính vì thiếu thốn kinh nghiệm thủy chiến mà dẫn đến lúng túng sai lầm. Lão chỉ cần đợi chiến thuyền đến hoặc dựng đủ bè gỗ, cầu phao là đủ.”

“Quan trọng nhất là dù bọn Hán tặc ấy có chấp nhận đầu hàng hay không cũng chỉ là giả vờ giả vịt, không thể nào coi trọng hay tin tưởng dân Nam ta được. Nên càng khó có thể khổ nhục kế hay hỏa thuyền.” Hai mắt Nàng Quỳnh phiếm hồng, cắn chặt răng rít. Hiển nhiên những ký ức kinh khủng khi bị giặc bắt vẫn còn hằn sâu vào trí óc khiến nàng không thể nào tha thứ cho chúng được.

Khải Minh nghe từng vị danh tướng nước Nam từ từ mổ xẻ tình thế hai quân, trong lòng âm thầm bội phục. Quả nhiên là anh hùng dân tộc Việt, tài năng, tầm nhìn cùng tri thức của họ đã sớm không phải người thường có thể so sánh. Chỉ nghe họ bàn luận thôi đã đủ để hắn mở mang đầu óc không ít.

“Mau nhìn, bọn chúng biến trận!”

Bỗng chốc, quân Hán thay đổi. Đám bè gỗ đang dàn ngang hùng hổ tiến lên đến độ tầm xa hơn một tầm bắn cung thì dừng lại. Bọn chúng tách ra làm hai, để lại một khoảng trống ở giữa cho một chiếc thuyền chài nhỏ từ tốn tiến tới. Ánh mắt Vua Trưng đăm chiêu nhìn chiếc thuyền rẽ sóng dưới đôi mái chèo lực lưỡng, trong lòng nàng thoáng có chút so đo một, hai.

Rồi trong ánh mắt của Vua, từ trong thuyền có một lão già chống gậy bước ra. Vừa nhìn thấy hắn, quân Lĩnh Nam liền lập tức im bặt. Bởi đó là một tên trưởng lão tộc Việt, bộ tộc lão sinh sống gần Hợp Phố, là thành phần từ lâu đã thân Hán, sớm đầu hàng quân Hán từ ngày đầu giặc đặt chân lên đất Việt. Vừa thấy mặt lão, từ Vua đến quân Lĩnh Nam đều hiểu giặc muốn làm gì.

Kêu hàng mà thôi.

Quả nhiên, ông lão kia chống gậy, đứng thẳng người, dùng lực lượng mạnh mẽ khác xa vẻ già gầy gòm bên ngoài hô:

“Trưng Trắc, đã chơi đủ mệt hay chưa?”

Vua nghe lão vừa mở miệng đã buông lời khó nghe liền không vui đáp:

“Lão Chiêu Hi, lão thân là tộc trưởng tộc Việt, lại có uy danh không tệ, vì sao lại phản bội dân tộc, đầu hàng cho giặc?”

“Ha ha ha, Trưng Trắc. Ta kêu tên ngươi một tiếng không phải vì lão coi trọng ngươi đâu. Thời lão còn tung hoành, ngươi hãy còn chưa sinh cơ. Lão đây là bức xúc trước cảnh ngươi lừa gạt dân chúng u muội, vì lợi ích riêng của mình mà đẩy người dân vào cảnh lầm than, xót hận.” Đoạn, lão ta hừ lạnh tỏ vẻ chả thèm để ý đến Vua, giọng rên rên hô hào:

“Con dân Giao Châu nghe ta một lời, chớ có cả tin bị ả kia dụ dỗ lừa gạt. Cái gì mà nô lệ, cái gì mà đàn áp giết chóc. Tất cả đều là láo chó, ba qua nói xạo cả.”

“Các ngươi không tin có thể đi đi, đến chỗ lão mà xem. Con dân thôn lão đang sống trong cảnh ấm êm, được làm tá điền, được chia thóc gạo. Kẻ có nhan sắc thì được các quan trên ưu ái, càng có thể chen chân vào sống ở các nơi giàu sang, được hưởng thụ cuộc sống thế gia. Chứ nào đâu chịu cảnh chó cùng rứt giậu thế này?”

Lão ta hả hê bảo:

“Lại nói, quân triều đình cũng chả gia hại dân chúng bao giờ, có chi là khi các người cố tình chống cự, gia nhập phản quân mới phải chịu họa liên đới mà thôi.”

“Lão già kia, câm miệng!” Thục nhìn lão Chiêu Hi khua môi múa mép thì giận lắm, giương cung cài tên bảo:

“Lão khinh nơi đây ai cũng ngu dốt? Không nhìn rõ thực tế sao? Hay lão cho rằng cánh cung mũi tên trong tay ta không thể bắn tới nên mặc sức già mồm lương lẹo?”

“Ha ha ha.” Chiêu Hi nhìn Vũ Thị Thục nhắm tên vào mình, không những không giận mà còn tỏ ý vui vẻ cười phá lên bảo:

“Ta tuy thân là lão già ít học cũng hiểu đạo lý từ xưa hai quân giao tranh, không phương hại sứ giả. Nay ta chỉ nói lời chân thực lại bị ngươi hăm he đe dọa là làm sao? Đuối lý hay sao? Hay là đây chính là bản chất, luật rừng của đám nhóc con phản tặc nhà ngươi?” vì cười to nói lớn quá đỗi, lão phải dừng lại ho khan thật lâu mới có thể giữ lấy hơi sức tiếp:

“Nghe ta, dân chúng Giao Châu, mau mau buông bỏ vũ khí, trở về với chánh nghĩa quốc gia, sẽ được thiên triều tha thứ.”

“Mau hàng!”

“Mau hàng!”

Quân Hán lập tức hùa theo vang dậy.

“Tiến lên!”

Giả Tông đang ở bên cạnh biết nên tiến tới bước kế tiếp liền lập tức vảy lệnh kỳ ra hiệu. Ngay tức khắc mấy chục chiếc thuyền con thi nhau đẩy mạnh, tiến tới gần tường trại quân Nam.

“Hỗn láo!” Thục thấy quân giặc vi phạm lệnh đình chiến, có ý đánh lén liền tức giận buông tên. Mũi tên xé gió lao thẳng vào lão Chiêu Hi, tiếc thay tên Hán quân giáo úy đã sớm lấy khiên che chắn cho lão cẩn thận. Thân ảnh lão nhanh chóng khuất mất giữa tiếng cười khò khè cùng nhịp chèo thuyền của Hán quân.

“Chuẩn bị phòng thủ… Khoan, chúng làm gì?” Phương Dung vừa định tổ chức quân lính bắn tên áp chế thì phát hiện quân giặc đột nhiên biến đổi.

Chỉ thấy quân Hán đưa thuyền đến gần hơn ba mươi bước thì dừng lại. Chúng không hò reo công trại mà đồng loạt giương cung cài tên, thi nhau phóng mưa tên như trút nước vào bờ phía tây.

“Mau lẩn tránh!” Trưng Châu thấy mưa tên tới gần lập tức la lên. Việt quân cũng nhanh chóng phản ứng, che khiên cúi đầu né tránh, ẩn núp đợt mưa tên dữ dội.

Đốp! Đát! Đát!!!!

Thế nhưng khó hiểu thay, mưa tên không những bắn thiếu rải khắp không tập trung, lại thiếu chính xác ghê gớm. Nhiều mũi thậm chí không bay được lên trên tường, gắm phập vào mặt đất như những chiếc lông nhím đang rung rẩy. Nhiều mũi khác thì lại bay vọt ra sau, rơi hẳn vào cả những chốn không người.

“Cẩn thận chúng bắn đợt tiếp theo.”

Đào Kỳ phân phó. Thế nhưng đợi mãi quân Lĩnh Nam vẫn chẳng thấy mưa tên tới tiếp. Đến khi vua tôi nhoài người lên nhìn thì phát hiện Hán quân đã sớm rút ra xa.

“Chúng làm gì?” Hoẵng khó hiểu, chau mày hỏi. Thế nhưng hắn chưa kịp nói câu tiếp thì lập tức trận doanh quân Nam loạn cả lên.

“Quân sư, mau coi, đây là…”Âu Lan hoa dung thất sắc, hốt hoảng chạy đến, trên tay nàng còn cầm một mũi tên. Rõ ràng, đó chính là một trong số những mũi tên quân Hán vừa bắn. Trên đầu tên còn cài một dãi lụa trắng ghi chi chít chữ. Vừa thấy chúng, Khải Minh đã giật mình. Cậu chẳng kịp suy nghĩ vội giựt mảnh vải, mở ra xem, chỉ thấy mấy dòng đơn giản như sau:

“Hàng mau đi, hàng mau đi,

Nhà cửa giàu sang có khiếm chi.

Vinh hoa phú quý thời nan khó?

Chặt đầu Trắc, Nhị ắt có thì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện