“Thật là… quá sơ suất.”

Khải Minh vừa ngồi vừa cúi đầu lầm bầm, cậu cho rằng tất cả là vì mấy tháng nay giả gái đi bên cạnh Trưng Trinh tạo nên. Lâu ngày không chú ý tới, cứ việc đi vào phòng của cô Vua em như vào nhà mình quên mất chú ý đây là chốn của con gái, cũng quên luôn ngó trước nhìn sau.

“Ài… lần này tới tởn, phải chú ý hơn mới được…”

Việc cần làm bây giờ là mau chóng quên đi những thứ vừa nãy, mau chóng cho cơ thể… trở về bình thường để an toàn đi ra ngoài. Thế nhưng dù cậu có làm thế nào vẫn không thể xua đuổi đi được những hình ảnh mình vừa thấy. Chả nhẽ vì thân thế này đang sắp bước vào “tuổi mới nhớn” nên những thứ này có tác động quá mạnh mẽ chăng? Hoặc dĩ, bởi hai cô gái vừa vặn tuổi chớm mai kia quả thật quá xinh đẹp lung linh? Cũng có thể đi, vì cả Trưng Trinh lẫn Nàng Nội đều là hai cô gái xinh đẹp như tiên nữ, lại quen vận động nên càng thêm hết sức khỏe khoắn đáng yêu, không phải người khác có thể sánh được.

Đúng, nhớ lại phong thái đó, đường nét đó… A, không đúng, mình đang nghĩ cái gì? Lại nói, quả nhiên Nội cá tính quật cường hơn Trinh nhiều, lúc đó còn dám đối mắt với mình như vậy…

A… không được, không thể lại nghĩ miên man như thế. Phải làm việc, làm việc cho quên đi.

Và thế là, Khải Minh quyết định dùi đầu vào đống thẻ tre có sẵn trên bàn để phụ Trưng Trinh. Dù sao thì từ kiếp trước hắn vốn đã giỏi về kế toán, sổ sách các loại, nên mặc nhiên có thể nói hắn chính là nhân tài toán học bẩm sinh ở nơi này. Nghĩ mà làm, Khải Minh lập tức vớ lấy cuộn thẻ tre gần đó, tấm da bọc bên ngoài ghi rõ ràng hàng chữ: 《Lương thực sử dụng tháng tư》. Thế nhưng, vừa mở cuộn thẻ tre dày cộm ra, Khải Minh liền nhanh chóng phát hiện có lẽ mình đã nghĩ nhầm, hoàn toàn nhầm, nơi này chắc chắn không thể nào là trái đất được, chắc chắn là sao Hỏa hay sao Kim gì đấy, bởi vì:

Quân A dùng ba ngàn bốn trăm năm mươi tám bao lương, chi ra là xxx yyy hộc, abc xyz, tất cả đều là chữ, chữ dài ngoằng ngoặc, vừa nhìn đã dọa người muốn chết đứng tại chỗ… Khải Minh đành vội vàng buông cuộn thẻ tre xuống, thân thủ lẹ như chớp cuốn lấy một cuộn khác: 《Vũ khí dự phòng》, mở ra, lại váng đầu, để qua một bên, vớ thứ khác. 《Quân lương trong tháng tư》, 《Quân nhu Kho số một》... tất cả đều như nhau, đều toàn chữ là chữ, dài đến chóng cả mặt.

Khó trách gì sao những ngày gần đây Trưng Trinh lại mệt mỏi đến thế. Dù chỉ vừa nhìn sơ qua những thứ này Khải Minh đã lập tức cảm giác được óc mình có chút không đủ, hơi nhức nhối rồi, không biết làm sao nàng ấy có thể đọc, ghi nhớ tất tần tật chúng rồi tính toán nổi. Như thế này quả thật không được, rất hại não.

“Sao ta lại không chú ý đến đống này sớm hơn…”

Khải Minh nhìn đống thẻ tre, lại nhìn đám bút khắc nhiều đến cả tá trên bàn cùng vô số khúc tre hỏng vương vãi khắp nơi, có lẽ chúng là những lần Trưng Trinh tính sai, không thể làm gì khác ngoại việc vứt bỏ. Và vì tính toán mệt mỏi khó khăn như thế nên nàng cũng không thể nào phí phạm đống da thú mà viết lên đó được.

“Thế này… không được rồi, chả lẽ ta cũng phải nhập gia tùy tục, học cách tính toán này?” vừa nghĩ đến vấn đề này, Khải Minh liền lắc đầu nguầy nguậy, như thế quả là quá vô trách nhiệm với thân phận xuyên việt đi.

“Để xem, quân sự không bằng, chiến thuật võ công không bằng, rèn khí cũng… không bằng, ngay cả uống bia uống rượu cũng thua, ít ra… ta còn có chút ít gì đó… công dụng chứ?” đầu nghĩ, tay làm, Khải Minh liền mau chóng vươn tay lấy một tấm da dê gần đó, quệt bút mực than viết lên từng con số Ả Rập, là chữ số Ả Rập, bởi vì không dùng thứ này hắn không cách nào tính toán được.

“Tháng này kho lương tồn… hừm… chi…” Cứ thế, hắn liền bắt đầu sự nghiệp trưởng phòng thu chi của mình. Dưới sự giúp đỡ của những con số, phần thẻ tre dày cộm nhanh chóng bị Khải Minh giải mã, chỉ còn hai trương da dê mỏng.

“Chà, sai lầm nhiều như vậy!”

Vừa xem xong quyển đầu, Khải Minh đã nhíu mày. Bởi việc viết chữ dàn trải, những số liệu ghi ra đã có kha khá chỗ sai, có chút sai nhỏ, có chút lầm to. Nếu không phải Khải Minh vì tìm cách quên đi những hình ảnh… lộng lẫy kia mới tìm tới chúng, chẳng biết những sai lầm này sẽ còn tồn tại đến bao giờ. Thoáng nhìn ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sáng, Khải Minh hơi xoay xoay vai, nhếch môi bảo:

“Thôi thì cũng còn sớm, để mình kiểm tra lại hết xem sao.”

Cứ thế, từng cuộn thẻ tre trên mặt bàn bị hắn mở tung ra, đối chiếu, viết lại, tính toán, chỗ nào sai thì đánh dấu, chỗ nào hụt thì bù vào. Dần dà, số thẻ tre dày đặc liền bị thay thế bởi từng cuộn da dê mỏng, không những nhìn mặt bàn nhẹ nhàng hơn, lại trông thanh lịch gọn gàng gấp mấy lần. Còn bản thân Khải Minh thì sớm đã chìm sâu vào trong những con số, mải miết đến quên cả xung quanh.

“Chị Minh, chị đang làm gì vậy?” Đương lúc hắn đang hí hoáy tính toán, bỗng có một giọng ngọng nghịu vang lên bên tai. Khải Minh mỉm cười, vẫn cắm đầu vào đống số liệu trên bàn, miệng trả lời:

“Anh đang… tính toán.”

“Tính toán? Là gì vậy?” Bé Na gặp chuyện hiếm lạ, tính tò mò được khích lên tiếp tục hỏi.

“Là… chà.” Khải Minh hơi nhíu mày, hơi suy nghĩ hắn từ tốn giải thích:

“Là cộng trừ các con số, ghi chép lại, chỉnh sửa lại đống số liệu này.”

“Con số? Cộng trừ? Là gì vậy?” bé Na lại hỏi.

“Ưm…” Đến lúc này, Khải Minh mới nhớ ra việc tạo sự kiện để em nhỏ tò mò là một hành động không những xấu còn hết sức mệt mỏi, hết sức… sai lầm, sợ là còn làm hắn tốn sức hơn cả những con số phức tạp trên bàn.

“Như vậy đi;” Khải Minh vẫn không ngẩng đầu lên, giọng hết sức ngọt ngào khéo léo nói:

“Bé Na hãy còn nhỏ lắm, những thứ này phức tạp, rất phức tạp, cực kỳ cực kỳ phức tạp… Nói chung khi nào bé Na lớn hơn đi, anh sẽ dạy cho nhé.”

“A, thật chứ, chị Minh hứa nhé.” Hai mắt Na sáng rực lên, miệng nhỏ nhắn cười vui, hồn nhiên reo vang.

“Ừ, anh hứa, đợi bé Na lớn hơn anh sẽ chỉ.”

“Lớn như chị Trinh được chứ?”

“Trưng Trinh? Ừ, nếu là nàng quả thật mình có thể dạy nàng chữ số, cũng đỡ cho nàng vất vả phần nào.” trong lòng hơi động, Khải Minh gật đầu đáp:

“Đương nhiên, chẳng cần Na lớn như Nhị Vương anh cũng sẽ dạy.”

“Thế lớn cỡ chị Nội được không?” Na lại hỏi.

“Nội?... Na lớn bằng nàng anh cũng dạy.”

“Vậy chị Trinh với chị Nội ai lớn hơn vậy chị Minh?” giọng Na vẫn yêu kiều dễ thương vang lên.

“Cái này…” bỗng đâu trong lòng Minh khẽ động, đôi tay đang múa bút viết lia lịa bỗng dưng thoáng dừng lại. Trong đầu chẳng hiểu sao lại xuất hiện một khung cảnh nên thơ. Minh hơi nhoẻn miệng, chẳng biết vì sao lại vuốt cằm cười nói:

“Tính ra… Nội vẫn lớn hơn Nhị Vương một vòng, thật sự lớn hơn một vòng…”

“Một vòng? Ồ! Lớn cỡ nào?” Bỗng đâu có một giọng nữ nhẹ nhàng dìu dắt hỏi lấy.

“Cỡ này này.”

Khải Minh chẳng kịp suy nghĩ liền lấy tay khoa hai vòng quả bưởi nho nhỏ. Rồi bỗng dưng, hắn khựng người lại, chợt nhận ra giọng nói vừa rồi không thể nào là của bé Na được.

“Ực!”

Mắt vẫn dán vào cuộn thẻ tre gần nhất, Khải Minh thầm nuốt ngụm nước bọt, vào lúc này hắn chẳng cần dùng đến võ công cao cường cũng nhận ra độ ấm trong không khí xung quanh đang nhanh chóng rớt xuống với tốc độ chóng mặt. Kèm theo đó là hai cỗ sát khí ẩn ẩn hiện hiện như hai dòng lốc xoáy chẳng biết tự bao giờ đã xuất hiện hai bên trái phải của hắn.

“Được, nơi đây còn không ít sổ sách, tranh thủ trời còn sớm, nhanh chóng giải quyết chúng thôi.” làm việc cần chú ý tập trung, hạn chế xao nhãng lo ra, Khải Minh sâu sắc cảm nhận hàm ý này, lập tức cúi đầu cầm bút, mặc kệ trời long đất lở, trong mắt chỉ còn có những dòng chữ hằn sâu trên quyển thẻ tre.

“Ừm, đúng là nên giải quyết thôi… chị Lan!”

Két!

“Nội, kêu tôi à?”

Âu Lan nghe tiếng bước vào, dùng ánh mắt vừa mắc cười, vừa thương hại nhìn lấy Lĩnh Nam quân quân sư.

“Cũng đến giờ ăn rồi, cô vui lòng đưa bé Na đi tìm chút gì lót dạ đi nhé.”

“Ứ? Không!” Na nghe Nội đuổi mình đi lập tức tru mỏ, lắc đầu quầy quậy hô:

“Em muốn ở đây để chị Minh dạy tính toán cơ.”

Âu Lan thoáng nhìn qua gương mặt ngượng ngùng của Trưng Trinh, đôi mắt tóe lửa của Nội cùng những giọt mồ hôi to đùng đang thi nhau tụ họp trên trán quân sư, tay che miệng cười nàng quay về phía Na vẫy tay bảo:

“Na, lại đây nào, may sao vừa nãy bọn chị ra sau rừng gặp được một khu vải hoang, quả rất ngọt em có muốn nếm thử không?”

“A, vải, hay quá!”

Na nghe món ngon lập tức hai mắt hóa thành ánh sao, chân bước chân sáo vui vẻ chạy tới bên nàng Lan. Lúc được dẫn đi, nàng vẫn không quên khoa tay múa chân ngoan ngoãn chào ba người, kèm lời dặn dò chắc nịch đến với Khải Minh.

“Chị Minh nhớ nhé, bao giờ em to bằng quả bưởi như chị Nội thì chị dạy em tính toán nhé.”

“Phù!” Mấy cô thị vệ gác bên ngoài cửa lập tức bụm miệng cố ngăn lại.

“Hít!” Khải Minh mếu máo cười chào Na. Quả nhiên là một cô bé thông minh, chỉ cần thấy mình vẽ tay đã hiểu loại quả muốn nói tới.

KÉT!! RẦM!!!!

Chưa bao giờ tiếng đóng cửa trong trí nhớ của Minh lại nặng nề, đầy ngập sát khí đến như vậy. Không khí như vậy làm sao có thể làm việc tiếp được?

Không tính toán nổi, cố mãi vẫn không tính nổi, tất cả chỉ vì sát khí ngày càng nặng nề, ngày càng chân thật đang đè lên vai hắn.

“Quânnnn… sưưư…” tiếng Nội kéo dài.

“À, hai cô, mời ngồi, thật ra tôi cũng đang muốn tìm hai nàng để hướng dẫn một chút về số học…”

Rầm! Thẻ tre trên bàn tung bay.

“Tha mạng!”

“Không!”

“Cứu! Anh Sáng! Không, Nhị Vương cứu tôi!”

“Không, dừng lại đi, đừng mà!!!!!!!!!!!!!!!!”

Cứ như thế, ngày hôm đó, trời đẹp mây quang, vì thế dàn nữ quân thị vệ đang canh gác bên ngoài trụ sở của Nhị Vương đều tăm tăm theo lệnh u Lan, nhìn trời đếm mây, mặc kệ cho sau lưng họ có muôn vàn tiếng rào rú xin tha kinh hồn táng đảm, thảm thiết không thôi.

“Quân sư, đau không?” Trưng Trinh khẽ dùng miếng lụa mỏng lau vết trầy nơi bờ vai Khải Minh, giọng đầy quan tâm hỏi lấy.

“Hít!!!!! Không chỗ nào….không...” Đau, sao không đau? Khải Minh vừa định thốt lên lời ấy thì bắt gặp đôi mắt như lang sói đang chòng chọc khóa chặt lấy mình liền vội vã hành động theo bản năng: đầu lắc liên hồi đáp:

“...Không… không đau tẹo nào, chỉ là trầy sước sơ mà thôi…”

Tay nghề của Nội thì khỏi cần phải bàn cãi, một không chạm dung nhan, hai không gây nội thương, nhưng chiêu thức thì hết sức hiểm hóc, đủ để Khải Minh có thể từ tốn nếm đủ thế nào gọi là địa ngục trần gian mà vẫn có thể vỗ ngực tự xưng lông tóc không tổn, chỉ bị trầy da. Thân là bạn tri kỉ, Trưng Trinh đương nhiên hiểu rất rõ kỹ năng của Nội, nàng liền bĩu môi, đưa mắt nhìn về phía cô bạn yêu của mình. Đôi mắt trách cứ của Trưng Trinh tuy không khiến Nội buông tha cho Khải Minh, nhưng cũng đủ để Bạch Hạc công chúa tạm thời thôi đi ý định tiếp tục hành hạ hắn. Nàng hừ lạnh, mặt quay sang đám da dê trên bàn, thuận tiện mở chúng ra xem 《 thành quả lao động》 của tên dê xồm.

Vừa đọc, đôi mày ngọc của nàng liền lập tức nhìn y chang lúc Khải Minh nhìn đám thẻ tre của Nhị Vương.

“Đây là đống quái quỉ gì? Hình thù gì? Anh vẽ bùa ngải?”

Nội nhăn mặt nhìn Khải Minh hỏi. Nhìn thấy gương mặt của nàng, Khải Minh mới tìm thấy một chút cân bằng hả hê, cảm giác lòng tự trọng của mình rốt cuộc như giữa ngày tuyết dày vớ được đống lửa ấm, hả hê cực. Đương nhiên, tuyết rơi lạnh cỡ nào hắn cũng chả bao giờ biết được.

“Hừ, ừ ừ…” Khải Minh giả như không nghe thấy, miệng rên nhẹ nhìn bâng quơ ngoài cửa. Hành động làm giá lộ liễu này của hắn ngay lập tức kích thích dây thần kinh của cô gái nhỏ. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cô phi thân về phía hắn, chân trái vung mạnh bang một phát trời giáng đá hắn lăn quay ra đất, thân thể theo đà lao lên ngồi chặt trên người Minh, tay tạo quyền trảo bóp chặt nơi cổ, Nội nhe hàm răng đen lóng, rít lên:

“Đừng làm giá, KHAI!”

“Này… này… cô thật thô bạo…” Khải Minh đau đến chết đi sống dậy nói. Phải mất vài giây, hắn mới cảm giác được thân thể mình, lập tức một luồng hương thơm cơ thể nữ giới đập ngay vào mặt hắn. Hiển nhiên đó là mùi thơm do Nội đem đến. Nhìn mớ tóc dài còn ươn ướt đang khoác trên vai nàng, nhìn đôi mắt sáng cùng gương mặt tinh xảo, cảm nhận từng luồng cảm giác điện giật đang chạy khắp cơ thể do hai người đang dính vào nhau, bản thân cơ thể Khải Minh liền có phản ứng. Phản ứng bất ngờ khiến hắn cũng không kịp điều khiển.

“Chết!” Khải Minh nghĩ thầm, trong lòng đã sớm nguyền rủa lấy cái cơ thể non nớt chưa từng biết mùi đời này. Hiển nhiên, thân là con gái Nội càng nhạy cảm hơn hắn vạn lần. Cảm giác có gì đó khác lạ, hai má nàng lập tức hồng nhuận. Đầu bóc khói trắng, nàng mặc kệ Trưng Trinh đang lao tới cản, sát khí từ người nàng như đã ngưng thật thành một con chim hung ác dữ dội.

“Ngươi… muốn… chết…!!!!!”

“KHOOOOONGGGGG!!!!!!!!!!!”

Rầm, Phang, Oành!!!!.

“Quái, Quân sư lại làm gì xúc phạm Bạch Hạc công chúa rồi?” Một ả thân vệ hỏi.

“Làm sao biết được. Thôi tốt nhất chúng ta đừng liên quan vào.” ả khác nói.

“Nghĩ lại, quân sư dám đụng tới cả Nhị Vương lẫn Nội cùng lúc, quả nhiên…” Một ả khác tiếp lời.

“Lợi hại!” Cả ba thầm kết luận.

….

“Là thế này… ui da, đây là con số, nhằm thay thế cho các dòng chữ dài…”

Lát sau, Khải Minh dùng chút hơi tàn trong đời, thân thể nằm bẹp trên trương sàn gỗ đặt ngoài sân, tay nặng nề dùng cành cây vẽ lên các con số trên đất mà giảng. Bên cạnh hắn lúc này đã không chỉ có Nội cùng Trưng Trinh. Bởi vì cảm thấy bản thân mình không tài nào đủ sức ngăn chặn Bạch Hạc hành hạ Minh, Nhị Vương đành phải gọi cả Âu Lan cùng bé Na vào giúp mình căn ngăn, vì thế sẵn tiện Thều Hoa đang ở gần bên cũng được tham gia vào khóa học. Nhìn hình dung tàn tạ của Khải Minh, Thiều Hoa thì âm thầm khó hiểu, còn Na lại luôn mồm cằn nhằn bĩu môi, cho rằng mọi người chơi trò gì đó thú vị mà không gọi nàng vào.

Còn vì sao phải nằm trên sàn mà không đứng? Đó là vì hai cái mông hắn đang sưng múp cả lên, không tài nào làm gì khác là phải phiền các thân vệ khiêng một trương sàn ra sân, đồng thời vì tiết kiệm mớ thẻ tre, Nàng Nội cũng đề nghị hắn dùng cây viết lên đất thay thế. Điều này làm hắn một lần nữa mở to mắt đánh giá cô Bạch Hạc công chúa này, qua đó lại bị thêm một đá vào mông, và phát hiện ra vô số ánh mắt châm chọc từ các ả thân vệ xung quanh. Xấu hổ chết mất.

“Về cơ bản, tôi chẳng làm gì khác cả. Mà chỉ thay thế các dòng chữ bằng các hình vẽ đơn giản hơn này cho dễ nhớ thôi…” Minh hơi suy nghĩ, mở miệng bắt đầu giải thích.

“Hình vẽ? Vậy đây không phải bùa ngãi?” Nội mở to hai mắt hỏi.

“Đương nhiên là không.” Minh bĩu môi. “Bởi vì phải ghi từng hàng chữ dài dòng như trước khiến một kẻ ngốc như tôi rất khó nhớ nổi… Nhất là khi đi săn phải đối mặt với đầy rẫy nguy hiểm, vì thế tôi mới dùng đám… chữ số này…”

Vừa nói, Minh vừa viết lên từng hình vẽ nguệch ngoạc bảo:

“Cái này thay cho chữ một… đây là chữ hai…”

“Quân sư?” Trưng Trinh bỗng nhíu mày cắt ngang hắn, giọng ngân nga hỏi:

“Quân sư, vì sao vẽ thế này, thật khó hiểu?”

“A. Khó hiểu? Có sao? Tôi thấy dễ hiểu mà?” Bây giờ đến lượt Khải Minh ngớ người hỏi. Vừa nói hắn vừa nhìn quanh để tìm kiếm đồng minh. Thế nhưng đáp lại là những cái gật đầu chắc nịch như từng mũi tên găm vào trái tim bé nhỏ của mình:

“Đúng, chả hiểu gì cả.” Âu Lan nói.

“Từ đâu ra những thứ này?” Nội lại hỏi.

“Chả có ý nghĩa gì, làm sao… chủ quân bảo chúng đại diện cho đám chữ kia được?” Thiều Hoa kết luận.

Ok. Ok, cuộc đời xuyên không, không như trong truyện, các nhân vật nữ ở đây thật sự không dễ gì bị lừa gạt ngon ngọt như Minh từng nghĩ. Hắn gãi gãi tóc, mặt đớ ra bảo:

“Cứ coi như đây là những ký tự… rút ngắn cho đám chữ kia, không được sao?”

“Không thể nào!” Các cô gái đồng thanh.

“Như vậy thì,” Trưng Trinh thấy mặt hắn đã sắp ngốc đến phát khóc liền nở nụ cười duyên, nhẹ nhàng dùng một cây gậy khác khẽ viết từng hình thù tròn trĩnh gọn gàng trên nền đất, dịu dàng giải vây:

“Quân sư, thế thì chúng ta có thể dùng những nét đầu của dòng chữ, hơi thay đổi tý để tạo con số, được không?”

“Đúng, như thế tiện hơn, số một này, có nét này, đây là số hai, nhìn biết ngay.” Nội gật đầu đáp.

“Ừ, quả thật có thể nhìn hiểu ngay được.” Thiều Hoa vẫn một kiểu khoanh tay mà đứng, làm tôn lên bộ ngực no tròn, đầu đánh nhịp đồng ý.

“....” Ai nói con gái xưa là phái yếu đâu? Ai nói con gái thời xưa dễ nghe dễ bảo đâu? Mau lao ra đây cho bản quân sư chất vấn, mẹ nó đây là dễ nghe dễ bảo, là yếu ớt cần chỗ dựa sao? Mình mới gợi ý, các nàng đã tạo thành cả một dãy chữ số rồi.

“Đây là mười một, mười hai, mười ba…” Âu Lan tiếp tay Trưng Nhị Vương, liên tiếp vẽ hình trên đất, đoạn nàng khựng người lại, suy nghĩ một lúc liền lắc đầu phản bác:

“Quân sư, không ổn. Thế chả phải càng về sau càng dài, càng khó nhớ?”

“Khụ khụ… cái này thì…” Cuối cùng cũng có cơ hội gỡ gạc thể diện, Khải Minh vội ho vài cái rồi bảo:

“Cái này, chúng ta không cần phải tạo hết số, chỉ cần từ không có gì đến chín là đủ, còn lại chúng ta ghép số, ví dụ như…” Khải Minh vừa nói vừa vẽ hai ký tự tượng trưng cho số một và không kề nhau, tay chỉ chúng bảo:

“Ví dụ như đây có thể thay cho số mười, rồi thì trăm, ngàn… cứ thế.” vừa giải thích hắn vừa vẽ, rồi chợt hắn nhìn sang những con chữ xinh đẹp do Trưng Trinh ghi ra lúc nãy, nhìn lại mình… thật xấu, quá xấu…

“Mười một đến mười chín, rồi thành hai chục, ghi tương tự…”

Cứ như thế, Khải Minh cùng các cô gái dùng cả ngày hôm đó để tạo nên một bảng chữ số đơn giản mà về sau được nhiều thế hệ người Việt ưa dùng. Càng bàn bạc thảo luận, hắn càng không khỏi kinh ngạc trước tài năng của các nàng.

Ngoài trừ Âu Lan có chút chậm khi tính toán, các cô gái còn lại đều có khả năng tiếp thu cực kỳ mạnh. Ngay cả bé Na tuy còn nhỏ tuổi cũng nhanh chóng đếm được đến hai mươi số, hiểu sơ sơ các phép tính cộng đơn giản. Bất ngờ nhất chính là cô gái tính tình táo bạo, nóng nảy như Nội lại là một cô học trò xuất sắc, học một biết mười, không chỉ nàng có thể dễ dàng tính cộng trừ tới hàng ngàn, lại có thể suy luận ra quy luật của phép nhân căn bản, thật sự khiến người ta lau mắt mà nhìn, thán phục mãi.

“Đời thật bất công.”

Khải Minh than thầm, tuy rất muốn mở miệng trổ tài, tìm cách dìm chết thái độ hất hàm ngạo mạn của cô nữ sinh nhỏ. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy những tia cảm xúc sung sướng vui vẻ hiếm hoi lóe lên trong đôi mắt hay nặng trĩu đầy phiền muộn của Nội, nhìn thấy thái độ năng nổ hết quay trái quay phải chỉ bảo những người khác làm toán, lòng vị tha trong Khải Minh bỗng dưng vùng dậy mãnh liệt khiến hắn đành phải nuốt xuống ý định của mình.

Các cô gái sau khi biết sơ sơ toán học thì đua nhau quay lại đám da dê cùng những cuộn thẻ tre, hăng say tập luyện tính toán, bỏ mặc cho Khải Minh nằm im rên rỉ, gặm nhấm cơn đau toàn thân một mình. Nhìn một rừng hoa đang lúc thiên nhiên xinh đẹp thi nhau đua nở, trong lòng Minh thấy vui vẻ lạ, hắn hơi nhêch miệng, cười nụ cười thật hiền hòa. Vừa hay lúc này Nội mới giảng cho Trưng Trinh xong một phép tính nào đấy, ngước đầu lên, tay vuốt tóc mai nhìn thấy nụ cười của hắn. Không hiểu sao nàng bỗng dưng nhớ tới những gì đã trải qua, một cơn ngượng ngùng bỗng dưng xuất hiện khiến nàng cực kỳ khó chịu.

“Này!” Nàng quát lên: “Tên dê xồm kia, lại cười cái quái quỉ gì?”

Nụ cười trên mặt Khải Minh cứng lại, tính vị tha trong lòng thi nhau đào ngũ, thay thế bằng một lời tuyên thệ mới: “Chờ xem, sẽ có ngày ta tính toán với nàng ta đủ cả vốn… lẫn lời…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện