Sau khi hắn uống đến ly cuối cùng thì lảo đảo vầm áo đứng dậy...! Hắn đi liễng khiễng ra khỏi quán bar

Tên phụ vụ thấy hắn rời khỏi thì vội gọi điện báo cho thư ký hắn biết

Hắn đi ra ngoài xe hơi mở cửa bước vào ngồi, hắn móc trong túi áo ra chiếc điện thoại gọi cho thư ký

"Alô...! Em nghe đây anh, anh có cần em đến đón không?" giọng đầu dây bên kia lo lắng hỏi

"Cho tôi địa chỉ nơi ở của Hàm Nhi đi!" giọng hắn trầm ấm nói

"Anh tính đi gặp Hàm Nhi trong bộ dạng say xỉn này sao...! Hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước đi mai em và anh cùng đến gặp Hàm Nhi!"

"Không cần...! Tôi chỉ muốn đến để nhìn Hàm Nhi một lát thôi, tôi sẽ không quấy rối đến hạnh phúc hiện tại của cô ấy đâu"

"Nhưng mà anh đang say mà...! Anh có lái xe được không?" giọng lo lắng

"Không sao tôi vẫn ổn!"

"Dạ...! Vậy em sẽ nhắn địa chỉ qua cho anh...! Anh nhớ lái xe cẩn thận!"

"Được rồi!" nói xong hắn cúp máy khởi động xe chạy đi

[...]

Hắn chạy suốt mấy tiếng trong bộ dạng người thì nồng nặc mùi rượu, lúc đến nơi trời cũng đã bắt đầu sáng trong người hắn giờ chỉ còn thoang thoảng hương rượu vang đỏ

Hắn chạy chậm lại rồi nhìn ngó xung quanh cuối cùng chiếc xe cũng dừng tại một ngôi nhà nhỏ trước mặt, hắn không bước xuống xe mà ngồi ở trong nhìn ngắm, hắn ngồi thêm hai tiếng nữa thì trời chuyển sáng hẳn giờ cũng là 7h 30 phút

Trong ngôi nhà nhỏ ấy...

"Nhược Phong...! Mẹ đi mua một chút đồ, con ở nhà ngoan và không được đi đâu nếu như mẹ chưa về nghe rõ chưa..!" giọng cô nghiêm khắc

"Dạ..! Nhược Phong nhớ rồi ạ" cậu nhóc ngồi trên ghế sofa đưa cặp mắt long lanh nhìn cô trả lời bằng giọng đáng yêu

"Ngoan lắm...! Mẹ đi đây" cô cười một cái rồi cầm túi xách lên mở cửa ra ngoài

Hắn ngồi trong xe vừa thấy cô đi ra khỏi nhà thì đã vội mở cửa chạy lại, hắn không thể kìm chế khi thấy cô...! Mọi suy nghỉ của hắn dần như đã không còn nữa, ngoài cái nhìn bóng quen thuộc của cô trước mặt hắn

Hắn đi lại từ phía sau ôm chầm lấy cô...! Hai tay của hắn vòng qua chiếc eo thon thả siết chặt lấy

Cô gật mình bởi cái ôm bất ngờ đó,cô trợn mắt lên tính quay người lại nhìn nhưng không thể vì đôi tay của hắn ôm cô không chịu buông còn cố ra sức ôm mạnh hơn

"Hàm Nhi..! Anh nhớ em" giọng hắn ngậm ngùi nói

Cô vừa nghe "Hàm Nhi... Anh nhớ em" thì tim cô nhói lên, cô cảm nhận được giọng nói đó,nó không phải giọng của ai khác mà là của hắn,cô đứng trong lồng ngực hắn mà cô không thể tin là có ngày cô được gặp lại hắn trong vòng tay ấm áp này...! Cặp mắt to tròn của cô cũng rơm rớm mấy giọt lệ

Nhưng nó chưa kịp rơi thì cô đã lấy lại bình tỉnh cất giọng nói

"Nhược Quân..! Mau buông em ra ở đây là giữa đường đấy" cô vừa nói vừa cố thoát khỏi cánh tay đang ôm chặt lấy cô

"Không...! Anh không muốn để mất em"

"Anh mau bỏ em ra..." cô vùng mạnh khỏi cánh tay xô hắn ra

Hắn bị cô xô ra một cái thật mạnh khiến hắn suýt ngã ra đất

Cô tính bỏ chạy vào trong nhà thì bị hắn đi lại nắm chặt lấy một bên cánh tay của cô

"Bỏ ra..! " cô vùng vẩy

"Hàm Nhi...! Sao em lại muốn tránh né anh" hắn bóp chặt tay cô nói

"Nhược Quân...! Em và anh giờ đã là hai người xa lạ rồi đừng làm phiền đến cuộc sống của em nữa" cô nhìn hắn nói

"Anh không thể...! Hàm Nhi về lại bên anh đi, anh xin em đó" hắn vừa nói hai hàng lệ cũng dần tuôn ra

Cô nghe hắn nói mà tim cô giống như đang bị đâm thành từng mãnh nó thật sự rất đau, cô rất muốn về lại bên cạnh hắn nhưng cô không thể làm vậy, cô cắn chặt môi nói với giọng lạnh lùng cứng rắn

"Không, em không thể về bên anh, em đã có một gia đình rồi còn có con nữa,anh biết chồng em là ai không"

"Anh biết, và anh cũng không quan tâm chỉ cần em chịu về bên anh, em muốn anh làm gì cũng được hết anh sẽ làm một người ba tốt của con em!" hắn nắm chặt tay cô nài nỉ

"Đủ rồi đó Bạch Nhược Quân...! Anh nên sống cho bản thân mình đi. Đừng đến tìm em nữa xin anh" cô dật mạnh tay hắn ra quay lưng bỏ đi

"Hàm Nhi...! Em đã hứa là sẽ đợi anh hoàn thành xong dự án thì lấy anh mà, còn hứa là sẽ cùng anh đi thăm ba mẹ anh... Tại sao giờ em lại không chịu giữ lời hứa" hắn gào lên

Cô nghe xong mà không thể kìm được nước mắt hai hàng lệ cứ thế rơi xuống hai gò má tim cô như muốn nổ tung...! Cô đưa tay lên vội lau hai hàng lệ quay mặt lại cười nhạt với hắn

"Nhược Quân...! Đã 5 năm trôi qua rồi lời hứa đó anh cũng nên quên đi, em giờ đã có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, em không còn yêu anh nữa thì anh cũng đừng trông chờ làm gì... Em rất yêu chồng em và con em và mong anh từ nay đừng đến gặp em nữa" cô nén nước mắt nói những lời cay độc với hắn cũng chỉ mong hắn mau chóng quên hết những gì giữa cô và hắn đã từng sảy ra của trước đây đi

HẾT PHẦN48:

Nhạt đừng chê nha...! Thùy sẽ ra nhanh

Cho thùy xin nút sao nha...! Cảm ơn

Truyện có sai sót gì mong các bạn thông cảm vì là truyện 1102 từ nên thùy không biết nó có sai lỗi chính tả nào không, nếu có thì các bạn bỏ qua nha,bữa sau thùy đọc lại sẽ sữa ạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện