Sáng sớm, một tia ánh nắng mặt trời luồn qua hàng rào sân thượng rọi vào bên trong căn phòng ngủ to lớn, Tiếu Tẫn Nghiêm gương mặt không chút cảm xúc ung dung thong thả mặc âu phục, phía sau là chiếc giường lớn màu trắng một mớ hỗn loạn, Diệp Mạc giống như con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn nằm yên tĩnh trên chiếc giường, gò má trắng nõn ửng lên một tầng triều dương, đẹp đẽ mà tinh khiết.

Đây chính là lần đầu tiên Tiếu Tẫn Nghiêm để cho một kẻ khác ngủ qua đêm trên giường của hắn, nhiều năm chém giết mưa máu đã đúc rèn cho hắn hình thành nên tính cách đa nghi thận trọng, vì thế mà hắn tuyệt không cho phép bản thân mình mất phòng thủ thậm chí là khi đang ngủ đề phòng có kẻ đánh lén, bất luận là có lên giường với ai cảm xúc mãnh liệt bao nhiêu, sau khi phát tiết xong đều ra lệnh cho đối phương cút ngay lập tức.

Đêm qua, hắn đã sai lầm rồi…

Có lẽ là bởi vì đã quá điên cuồng mà dẫn đến mệt mỏi, cũng có thể là do khối thân thể này trên giường đã mang đến cho hắn hưởng thụ trước nay chưa từng có, ít nhất khi Tiếu Tẫn Nghiêm thức giấc, đã phát hiện ra hắn đã ôm nam nhân này cùng ngủ một đêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở bên giường, đưa tay nắm lấy dưới cằm Diệp Mạc nâng lên, nhìn gương mặt ôn hòa yếu đuối đang nhắm mắt say ngủ, đôi mắt lạnh lẽo của Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ mị hợp, nhớ đến đêm hôm qua, nam nhân này ban đầu là điên cuồng tức giận mắng chửi la hét, sau đó thì lại khóc lóc xin tha, mỗi một vẻ mặt đều tựa hồ như ẩn chứa một loại ma lực hấp dẫn, khiến cho hắn không thể nhịn được mà càng tiến sâu vào tàn phá…

………….

Lúc Diệp Mạc tỉnh lại đã là buổi trưa, thân thể đau nhức không ngừng gần như chỉ có thể nặng nề ngồi ở trên giường, ngồi ở trên giường một lúc, Diệp Mạc sau khi bàng hoàng sửng sốt mất một phút, sau đó thì cố gắng lết thân đi tới phòng tắm, điên cuồng đêm qua hiện lên rõ ràng trước mắt, đại não phải chịu lực xung kích mạnh khiến cho Diệp Mạc nhất thời chẳng suy nghĩ nổi bất cứ chuyện gì, vội vàng vặn lượng nước tối đa, mặc kệ nước nóng thế nào, chỉ có thể đứng bên dưới vòi hoa sen mà tẩy rửa…

Đêm hôm qua cậu lẽ ra nên cùng với Tần Thiên đi gặp thúc thúc của anh ấy, kết quả lại là…

Tắm rửa xong, Diệp Mạc hoảng hốt đi đến bên giường, ý định muốn báo cảnh sát chợt lóe trong đầu, Diệp Mạc cầm điện thoại di động lên, phát hiện có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ với tin nhắn, toàn bộ đều đến từ Lạc Tần Thiên, trong nháy mắt, cơn giận dữ mãnh liệt cùng cảm giác nhục nhã bị sự hổ thẹn tột đột đánh gục, nếu Tần Thiên mà biết chuyện xảy ra đêm hôm qua, mặc dù có thể anh sẽ không để bụng, nhưng mà bản thân cậu còn mặt mũi nào mà ở lại bên cạnh anh được đây…

Quên… quên đi, dù sao cũng đều là đàn ông, cũng sẽ không mang thai, cứ quên nó đi… Xem như mình gặp phải ác mộng thôi…

Đại não Diệp Mạc nhanh chóng hoạt động, thân thể không ngừng run rẩy, cậu muốn mắng chửi muốn phát điên lên…

Diệp Mạc mở ra số điện thoại Lạc Tần Thiên, cậu biết đêm qua cậu không một tiếng lại biến mất, cậu nhất định là tiêu rồi…

Đúng như dự đoán, Diệp Mạc vừa mới nhấn nút gọi Lạc Tần Thiên thì đầu dây bên kia liền một tràng hỗn loạn thanh âm lo lắng dồn dập, Diệp Mạc chẳng có cơ hội chen miệng vào. Nghe giọng nói, Diệp Mạc biết Lạc Tần Thiên đã tìm cậu ròng rã suốt một đêm…

Diệp Mạc giải thích luôn miệng, lấp chỗ này chỗ kia rốt cuộc mới làm Lạc Tần Thiên nguôi lòng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Lúc rời đi, Diệp Mạc mới phát hiện phòng mình ở chính là loại phòng tổng thống ở Thiên Đường, có thể ở trong một căn phòng như vậy nói rõ lên tên hung thủ đêm qua rất có quyền thế, lúc này Diệp Mạc chỉ hy vọng mãi mãi không gặp lại tên đàn ông tối hôm qua nữa, ít nhất chỉ có như vậy, bản thân cậu mới có thể lừa gạt chính mình đêm qua không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục bước tiếp, chuyện nhục nhã đó nếu như không nói ra thì tự nhiên nó cũng sẽ theo gió cuốn bay đi…

Diệp Mạc xin nghỉ một ngày, lúc Lạc Tần Thiên lại hẹn cậu tối nay tới Thiên Đường gặp thúc thúc của anh thì Diệp Mạc chẳng cần suy nghĩ liền từ chối, có lẽ là vì cái nơi Thiên Đường này sẽ châm lửa cho cơn kích động trong Diệp Mạc bùng lên, khi Lạc Tần Thiên nghi hoặc truy hỏi, Diệp Mạc liền la mắng phủ đầu Lạc Tần Thiên một trận tơi bời hoa lá, khiến cho Lạc Tần Thiên lo sợ tới mức lập tức lái xe phóng ngay tới nhà trọ Diệp Mạc ở, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin lỗi Diệp Mạc.

Diệp Mạc có thể tức giận làm càn thoải mái trước mặt Lạc Tần Thiên như vậy là bởi vì Lạc Tần Thiên yêu cậu sâu đến tận xương tuỷ, làm bạn suốt 3 năm cao trung 4 năm đại học, Lạc Tần Thiên yêu chiều Diệp Mạc muốn gì được đó, còn dựa vào thế lực của gia tộc mà tinh tế che chở bảo vệ sự thiện lương trong sáng hồn nhiên của Diệp Mạc không nhiễm phải bất kỳ bụi bẩn nào.

Đối với Lạc Tần Thiên mà nói, Diệp Mạc chính là thế giới của anh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện