Nhanh chóng tới giờ nghỉ trưa, đám học sinh lục tục tản đi.

Vương Đại Lang vào phòng dọn dẹp, Chung Thiên Lộc đang ngồi cũng đứng dậy trợ giúp.

Phó Vân anh hơi nhíu mày, ngăn hắn lại, nói: "Thiên Lộc, về nghỉ ngơi đi, đừng để tới chiều đi học lại buồn ngủ."

Chung Thiên Lộc đỏ mặt, "Ta, ta..."

"Về đi, buồn ngủ, tiên sinh nhất định sẽ phạt ngươi."

"Vậy ta đi nha, lần sau ngươi có việc gì thì bảo ta, ta làm giúp ngươi."

Chung Thiên Lộc tần ngần xấu hổ đứng đó một chốc rồi mới đi.

"hắn làm sao thế không biết?"

Phó Vân Khải bước lại, cầm trong tay một quả lê trắng, gặm một miếng, nước tứa đầy miệng, lúng búng hỏi.

Vương Đại Lang nhìn trái nhìn phải, thấy những người khác đều đã ra về, chỉ còn hai vị thiếu gia mới thì thầm: "Tiểu quan nhân nào cũng tặng quà cho thiếu gia, chỉ có Chung thiếu gia không có..."

Phó Vân anh giảng giải cho đám học sinh, mọi người thấy nàng giúp đỡ vô tư như thế thì lấy làm cảm kích, tặng nàng mấy thứ quà, giấy bút, đồ chơi, đồ dùng, đồ ăn, có cái gì tặng cái nấy, không ai đi tay không.

Chỉ có Chung Thiên Lộc là nhiều lần không mang gì, thấy những người khác, đặc biệt là Dương Bình Trung với tay một cái là lấy ra một thứ quà xa xỉ, hắn cảm thấy lạc lõng nên thường muốn giúp Phó Vân anh làm mấy việc nhỏ, quét dọn, sắp xếp đồ đạc trong phòng gì đó.

Phó Vân Khải nghe Vương Đại Lang nói xong, à một tiếng, "hắn không phải là người Chung gia sao? Bình thường ăn mặc cũng khá mà, hơn nữa lần này hắn thi kết quả không tệ, được mấy trăm tiền tiền hoa hồng, cũng không tới mức thiếu tiền. Dương Bình Trung xa hoa như thế, sao Chung Thiên Lộc lại đáng thương như vậy chứ..."

Mấy đại thế gia dựa thế Sở Vương đã chiếm được những đồng ruộng màu mỡ nhất xung quanh phủ Võ Xương, nhà có núi vàng núi bạc, giàu nứt đổ đổ vách, Chung gia và Dương gia là hai họ trong số đó.

Vương Đại Lang suy đoán: "Có lẽ Chung thiếu gia là thứ tử, không ai quan tâm."

Trong những nhà bình thường, đích tử và thứ tử tuy thân phận khác nhau nhưng được nuôi dạy tương đối giống nhau, chỉ là sau này phân chia tài sản được ít hơn mà thôi, nhưng nếu gặp phải mẹ cả hà khắc thì lại khác.

Phó Vân Khải gật đầu, "Có thể là như thế."

Hai người họ thì thầm nói chuyện, Phó Vân anh không để tâm lắm, trở về phòng lấy mấy đôi giày mới, bảo Phó Vân Khải đưa cho Viên Tam, "hắn đòi nhiều lần lắm rồi, huynh đưa cho hắn đi."

Từ khi Viên Tam nhận Phó Vân anh làm lão đại, hắn ám chỉ với nàng vài lần rằng hắn không xu dính túi, cơm ở nhà ăn thì ăn không đủ no, ban đêm thường bị đói không ngủ được. Nàng bảo Vương Đại Lang mang cho hắn cơm rang, bánh quai chèo, bánh nướng nhân thịt để ăn cho đỡ đói, hắn hí hửng nhận luôn. Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, đôi giày rơm của hắn không chống đỡ nổi, ngón chân lạnh tới mức tím tái liền không kêu chuyện ăn không đủ no nữa, đổi thành hắn đêm nào cũng bị lạnh đến mức không ngủ được.

Kích cỡ giày của Phó Vân anh quá nhỏ, Viên Tam đi không vừa, nàng nhờ người về nhà bảo Hàn thị làm mấy đôi giày mới. Hàn thị nghe nói là làm giúp bạn học của nàng thì vui lắm, lập tức gạt hết việc đang làm sang một bên, nhanh chóng làm ba đôi, mỗi đôi một màu.

Giày Hàn thị làm không đẹp nhưng lại chắc chắn, rất hợp với Viên Tam.

"Đối xử với hắn tốt như thế làm gì... Muội còn chưa làm giày cho huynh bao giờ nữa là..."

Phó Vân Khải nhận mấy đôi giày, khẽ nói, mặt tủi thân.

Phó Vân anh lườm hắn, đưa tay lên, lắc nhẹ trước mặt hắn mấy cái, "Nhìn tay của muội đi, đây là tay làm giày à?"

Mười ngón tay nhỏ dài, do thường xuyên cần bút, ngón tay có vết trai mỏng.

Phó Vân Khải vội lắc đầu, "Tay anh tỷ nhi là tay viết chữ!"

"Mẹ làm, huynh mà thì thì bảo mẹ làm cho huynh mấy đôi."

Nghe nói giày này không phải do Phó Vân anh tự tay làm, Phó Vân Khải lập tức chuyển đổi cảm xúc, cười hề hề, "không cần làm phiền mẹ, đám nha hoàn làm là được rồi."

Giày Hàn thị làm thật sự... không được đẹp cho lắm, đi ở nhà thì được, bảo hắn đi ra ngoài, thôi, thôi vậy, hắn chú ý vẻ bề ngoài hơn Viên Tam nhiều.

Viên Tam là người thẳng thắn, trực tiếp, chẳng để ý tới mặt mũi ai bao giờ, nhưng từ khi nhận Phó Vân anh làm lão đại, hắn chưa bao giờ phản bác lời nàng, nàng bảo hắn làm cái gì hắn sẽ làm cái đó, không cần biết có hợp với đạo nghĩa không.

Nếu hắn rơi vào tay kẻ gian, chắc chắn sẽ trở thành kẻ trợ Trụ vi ngược. Giờ hắn thật lòng coi nàng là chỗ dựa, thế thì Phó Vân anh sẽ quan tâm tới hắn một chút.

Phó Vân Khải quá yếu đuối, có đôi khi còn cần nàng chắn trước mặt, có những người giúp đỡ như Viên Tam, thực ra là càng nhiều càng tốt.

Viên Tam nhận được giày mới, lập tức đi vào chân, chạy một mạch tới đường Đinh, "Lão đại, muốn đánh ai, ngươi nói đi!"

Phó Vân Khải chạy theo phía sau, thở không ra hơi, đỡ lấy eo, lẩm bẩm chửi bới.

Viên Tam liếc xéo hắn, hừ một tiếng, đầy vẻ kinh thường.

Phó Vân Khải ai da một tiếng, chỉ vào mặt hắn quát: "Ngươi dám khinh thường ta hả?"

Viên Tam đáp: "không dám, không dám, ta chỉ cảm thấy ngươi yếu đuối như này, lại còn môi hồng răng trắng, trông cứ như con gái, nếu không phải biết từ trước, còn tưởng ngươi là con gái ấy chứ! Bắt chước Chúc anh Đài trong kịch ấy, nữ giả trang nam tới thư viện học..."

Phó Vân Khải tim đập thình thịch, tưởng rằng Viên Tam phát hiện ra cái gì, nhưng nghe giọng Viên Tam rõ ràng là đang trêu chọc hắn chứ không phải ám chỉ về Phó Vân anh, lập tức tức giận gằn giọng: "Ngươi là con gái thì có! Trả ta giày đây!"

"Giày lão đại cho ta, có phải ngươi đâu, sao phải trả ngươi? Chẳng lẽ giày này do ngươi làm?"

"Của Vân ca nhi cũng là của ta! Ta là anh trai nó!"

"Ha, ngươi cũng biết ngươi là anh trai cơ đấy..."

...

Phó Vân anh ngồi trước cửa sổ đọc sách, nghe hai người một trước một sau xộc vào thư phòng, đấu võ mồm, không ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Đại Lang, tiễn khách."

Vừa dứt lời, Vương Đại Lang như một con khỉ, nhảy vọt ra từ góc nào đó, đấy hai người ra ngoài: "Đừng quầy rầy thiếu gia nhà chúng ta đọc sách."

Viên Tam ặc một tiếng, móc tay vào cổ áo phía sau của Phó Vân Khải, kéo hắn ra ngoài.

Phó Vân Khải giãy giụa cũng không thoát ra được, chỉ có thể lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

...

Dựa theo quy tắc khen thưởng, lần thi này, Phó Vân anh tổng cộng nhận được sáu quan tiền hoa hồng.

Nàng sai người đem một nửa số tiền về phố Cống Viện đưa Hàn thị giữ, một nửa còn lại bảo tiểu nhị ở cửa hàng đưa về huyện Hoàng Châu đưa cho Phó tứ lão gia.

Từ huyện Hoàng Châu trở về, tiểu nhị cười ha hả kể cho nàng: "Đại quan nhân cười không khép miệng lại được, đặt tiệc rượu, mời họ hàng thân thích tới uống rượu, còn đặt mấy quan tiền thưởng của thư viện lên khay lớn bưng tới phòng khách cho họ hàng thân thích xem, mọi người tranh nhau sờ, nói muốn lấy may để sau này trong nhà cũng có người đọc sách."

Phó Vân anh dở khóc dở cười, đây có phải thi đỗ khoa cử đâu, nhưng mà chỉ cần Phó tứ lão gia thấy vui, ông muốn làm gì cũng được.

Nàng lại hỏi về chuyện hôn nhân của Phó Nguyệt và Phó Quế.

Tiểu nhị đáp: "Chuyện hôn nhân của Nguyệt tỷ nhi đã được quyết định rồi, cách đây không lâu đã xem mặt, Quế tỷ nhi cũng sắp, là con trai của một chưởng quầy ở cửa hàng, mặt mũi đoan chính, nhân phẩm cũng tốt!"

Tiểu nhị đi rồi, Phó Vân anh vẫn trầm mặc.

Phó Quế từ xưa đến nay vẫn kiêu ngạo, muốn được gả tới nhà giàu có, nhưng Phó tứ lão gia rốt cuộc không phải cha nàng, những nhà giàu có tới Phó gia cầu thân đa phần là cầu thân Phó Nguyệt, những người muốn cưới Phó Quế thì hoặc là trong nhà lục đục, không đàng hoàng, hoặc là thiếu gia năm thê bảy thiếp, ăn chơi đàng điếm, Phó gia không thiếu tiền, làm sao có thể vì muốn kết thân với nhà quyền quý mà đẩy Phó Quế vào hố lửa.

Nàng chỉ có thể gả vào một nhà môn đăng hộ đối trong vùng.

Chuyện giờ thế này, không biết Phó Quế có giận dỗi với Phó Nguyệt hay không.

Phó Vân anh quyết định khi nào rảnh phải về huyện Hoàng Châu một chuyến, thăm Phó Nguyệt và Phó Quế, nhân tiện bàn bạc với Phó tứ lão gia chuyện khắc chữ in sách. Nàng đã chọn xong một cốt truyện cho Viên Tam viết.

Từ khi bắt đầu vào mùa đông, thời tiết càng ngày càng lại, hoa phù dung trong sân đã tàn từ lâu. Quần áo giặt xong phơi dưới hành lang, tới hôm sau đã đông lại cứng đơ, mặt trời lên băng dần tan ra, quần áo nhỏ nước tong tỏng, tới đêm lại bị đông lại lần thứ hai, mấy lần như thế, một bộ quần áo phơi bốn năm ngày không khô.

Giờ đọc đồng thanh buổi sáng cũng bị đẩy ra phía sau một khắc, lúc Trần Quỳ tuyên bố chuyện này, đám học sinh mừng tới độ khoa chân múa tay, mùa đông, có thể ngủ dậy muộn được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Phó Vân anh vẫn tuân thủ đúng thời gian biểu hằng ngày, đúng giờ là dậy đọc sách. Bình thường, lúc Dương Bình Trung còn đang ngáy o o, nàng đã cầm quyển sách đứng trên hành lang nhẩm lẩm đọc, tới lúc học sinh đường Đinh lồm cồm bò dậy, nàng đã ăn xong bữa sáng đi khu phía đông học bài.

Nàng ngày nào cũng vậy, không có ngày nào đi muộn chứ không nói gì đến trốn học.

Tô Đồng cũng thế.

Trời vừa tảng sáng, xung quanh yên tĩnh, khi mọi người vẫn còn cuộn mình trong chăn ấm, hai người đã cầm túi sách, bất chấp gió lạnh ra khỏi phòng mình nên thường chạm mặt trước khu phía đông.

Họ ít khi chào hỏi nhau, mỗi người chọn một góc ngồi xuống đọc sách.

Khi những người khác nghe thấy ba tiếng chuông, chạy vội vào khu phía đông, hai người đã ôn tập xong bài ngày hôm trước từ lâu, bắt đầu chuyển sang học bài khác.

Hai người họ mới nhập học chưa lâu nhưng trong trên lớp học đã liên tục trả lời được câu hỏi của các thầy, những câu hỏi này tới Đỗ Gia Trinh và những học sinh lớn hơn cũng không trả lời được. Nhiều học sinh trong thư viện dù không dám để lộ vẻ bất mãn ra ngoài nhưng thực ra trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấy sự cần cù của hai người, những lời bực tức, oán giận ngày càng ít đi.

"Nếu chúng ta cũng có thể như Phó Vân, Tô Đồng... không, chỉ cần làm được bằng nửa bọn họ thôi, làm sao có thể bị tụt hạng liên tiếp như thế chứ?"

...

Cứ như vậy, Giang Thành thư viện được bao phủ bởi một bầu không khí học tập tích cực, số học sinh hằng ngày dậy sớm với Phó Vân anh ngày càng nhiều, đường trưởng đường Đinh đưa luôn chìa khóa cho nàng giữ để nàng đi sớm về trễ cũng không phải chờ mở cửa.

...

Lúc hoa tịch mai nở, Phó Vân anh nghe Triệu sư gia nói, Hoắc Minh Cẩm đã xử lý xong công việc, chuẩn bị về kinh, Phạm Duy Bình dẫn quan viên phủ Võ Xương tới Hoàng Hạc Lâu mở tiệc tiễn Hoắc Minh Cẩm.

"Hoắc đại nhân là người học võ, gần đây chẳng hiểu sao bỗng nhiên quan tâm tới quan học địa phương, hỏi nhiều về chuyện thư viện, ngày mai sơn trưởng cũng đi!"

Quan viên triều đình nghe tới Cẩm Y Vệ đã run cầm cập, Khương Bá Xuân tuy chưa làm gì trái với lương tâm nhưng vẫn vô cùng sợ hãi Cẩm Y Vệ. Tuy vậy, Phạm Duy Bình dứt khoát nói một câu, ông ta không muốn đi cũng phải đi.

Phó Vân anh nghĩ ngợi chút rồi nói: "Con có vật này muốn trả lại cho Hoắc đại nhân, không biết sơn trưởng có tiện trả giúp con hay không."

Nàng kể lại chuyện ở bến tàu.

Nghe nàng nói xong, Triệu sư gia nhíu mày nói: "anh tỷ nhi, ngươi như thế là thất lễ rồi, nếu đã là ơn cứu mạng, sao có thể nhờ người khác trả lại? Ngươi hẳn nên trực tiếp gặp mặt trả lại cho Hoắc đại nhân mới phải."

Phó Vân anh cười nói: "Hoắc đại nhân là Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, làm gì đến lượt con muốn gặp là gặp."

Lần trước ở quán rượu tính là bồng bột, gặp nhau trên đường núi là hoàn toàn ngẫu nhiên. Lần thứ nhất thì không phải là lúc nhắc tới chuyện ở bến tàu, lần thứ hai thì nàng vẫn chưa cầm được ngọc bội trong tay, tự nhiên có chuyện xảy ra, trong lòng canh cánh chuyện của Ngũ tỷ nhi trên núi, quên không nói, về sau không còn cơ hội nào tốt như thế nữa.

Mấy ngày trước mới nhận lại được ngọc bội, nàng không phải chưa thử đút lót chút tiền cho Cẩm Y Vệ, nhờ người trả lại ngọc bội, cuối cùng bên kia không chỉ trả lại tiền mà ngọc bội cũng bị trả lại, tiện thể còn nhắn: Hoắc đại nhân không tiếp ai cả.

Sơn trưởng sắp đi dự tiệc, chắc chắn có thể gặp Hoắc Minh Cẩm, ngọc bội hẳn là sẽ không bị trả về lần nữa.

"không thử thì làm sao biết không gặp được?" Triệu sư gia khăng khăng, "Ta nghĩ cách giúp ngươi."

Thấy ông ta đã quyết, phó Vân anh chần chừ một lát, càng để lâu càng lắm chuyện, nàng không muốn thế, đành phải đề nghị: "Vậy thì có khi nhân dịp Hoắc đại nhân đi dự tiệc ngày mai, con qua bên đó chờ, tự tay trả lại ngọc bội."

Triện sư gia ngạc nhiên, "Ngươi không sợ hả? Ta ghét nhất là cái thể loại này, một đống người nịnh nọt ton hót, chẳng có ai tốt lành!"

Vừa nói dứt lời, ông ta mới ý thức được mình vừa đánh đồng cả Khương Bá Xuân vào Phạm Duy Bình vào mắng chửi cả thể, sửa lại, "Chẳng có mấy người tốt lành!"

"Con nào có tư cách dự tiệc đâu..." Phó Vân anh nghe Triệu sư gia xả ra cho bõ tức xong, nói, "Chỉ là qua đó rồi con sẽ tự tìm cơ hội gặp Hoắc đại nhân. Nếu không không biết tới bao giờ mới trả lại được."

Gặp được thì sẽ trực tiếp nói lời cảm ơn, không gặp được thì sẽ nhờ sơn trưởng giúp.

Triệu sư gia cười nói: "Việc này không khó, cũng không cần nhờ tới sơn trưởng, ta bảo Phạm Duy Bình đưa ngươi cùng đi, nó còn là tri phủ, to hơn sơn trưởng nhiều."

...

Thư viện ngay gần Hoàng Hạc Lâu.

Sáng hôm sau, Phó Vân anh vẫn thức dậy đọc sách như thường lệ, nhìn thấy trời bên ngoài dần sáng, chuẩn bị kỹ càng, thay một bộ áo lụa tươm tất, lấy dải gấm vấn tóc, đi ủng rồi dẫn Vương Đại Lang ra khỏi thư viện.

Người giữ cửa hỏi nàng có giấy xin phép nghỉ học hay không, nhìn thấy trên giấy có phê chuẩn của sơn trưởng Khương Bá Xuân nên để nàng ra.

Trời lạnh, nàng không cưỡi ngựa nữa, bảo Vương Đại Lang thuê hai con lừa.

Hai chủ tớ đứng ở giao lộ đợi nửa canh giờ mới nghe thấy tiếng xe ngựa từ xa truyền đến.

Phạm tri phủ ra ngoài, khí thế hoành tráng, có mấy chiếc xe ngựa lớn, mấy chục nô bộc đi theo.

Người trên đường thấy vậy cũng vội vàng tránh sang một bên.

Đoàn xe vừa tới giao lộ, Phạm Duy Bình vén màn, thấy Phó Vân anh đang đứng chờ ở ven đường cười nói: "Lạnh lắm, lên xe ngồi đi!", nói xong thì thả màn xe xuống, xe ngựa tiếp tục lộc cộc đi về phía trước.

Phó Vân anh không biết phải từ chối sao, đành đưa lừa cho Vương Đại Lang trông, bước lên một chiếc xe ngựa khác theo chỉ dẫn của người hầu Phạm gia.

trên xe ngựa có một người đang nằm trên đệm ngủ lơ mơ, nghe thấy tiếng nói chuyện thì từ từ mở mắt, nhìn thấy Phó Vân anh thì hoảng hốt, suýt nữa thì sặc nước bọt, vội vàng bò dậy, ngồi thật nghiêm chỉnh.

"Triệu huynh."

Phó Vân anh lên xe, chắp tay chào hỏi Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ khẽ ừm một tiếng, đáp lễn, nói: "Tối qua ta ngủ ở nhà biểu huynh, hôm nay đi theo cho biết việc đời."

Hai người lại rơi vào im lặng.

một lúc lâu sau, Triệu kì phá vỡ sự tĩnh lặng đó, "Ai dà, Vân ca nhi, đệ có biết lời đồn gần đây trong thư viện không?"

Phó Vân anh lắc đầu, "không biết Triệu huynh đang nói về chuyện gì?"

Triệu Kỳ nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, dường như cảm thấy không thể tin nổi, thất vọng nói: "Đệ không biết thật..."

Đường lên núi khó đi, xe ngựa xóc lên xóc xuống, hai người bị quăng quật trong xe, làm gì còn tâm trạng nói chuyện phiếm nên không nói tiếp.

Chẳng mấy chốc đã tới Hoàng Hạc Lâu, Phạm tri phủ mời Phó Vân anh cùng đi lên dự tiệc, nàng vội vàng uyển chuyển chối từ.

Triệu Kỳ ở bên cạnh nói: "Biểu huynh, Vân ca nhi còn nhỏ, lại uống không tốt, khách trong tiệc đệ ấy chẳng biết ai, bắt đệ ấy vào làm gì cho khổ ra?"

Phạm tri phủ cười ha hả, vỗ vai Triệu Kỳ, "Được rồi, biết đệ quan tâm bạn học rồi."

Phó Vân anh mỉm cười không nói, nhìn theo hai người họ được tôi tớ vây quanh bước vào Hoàng Hạc Lâu.

Nàng tới tìm Vương Đại Lang vẫn đi theo đoàn người để lấy bạc rồi tìm một người làm công hỏi thăm.

Người làm công cầm mẩu bạc trong tay, cho vào miệng cắn thử, khấp khởi vui mừng, nói: "Vị Hoắc đại nhân kia đã tới, đang ở phòng bao tầng hai."

Bình thường người làm khách thường tới muộn, càng tới muộn thì thân phận càng tôn quý, Hoắc Minh Cẩm khác hẳn người thường, rõ ràng thân phận cao hơn toàn bộ quan viên phủ Võ Xương nhưng lại là người tới sớm nhất. Phạm Duy Bình vào tới sảnh mới biết Hoắc Minh Cẩm đã tới từ lâu, hoảng hốt, kéo lại áo choàng, vội vã chạy lên tầng lấy lòng.

Tiệc rượu đã bắt đầu.

Phó Vân anh nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng đàn tiếng sáo từ trên lầu cao, những vũ cơ mặc trang phục cung nữ tiền triều lả lướt múa theo tiếng nhạc, xuyên qua tấm rèm bằng vải mỏng thi thoảng có thể thấy được một bóng dáng yêu kiều.

Nàng nhíu mày im lặng, Triệu sư gia nói thì đơn giản chứ bằng thân phận hiện giờ của nàng, gặp mặt trực tiếp Hoắc Minh Cẩm nào phải chuyện dễ dàng.

Vương Đại Lang thông minh, lấy một mẩu bạc đưa cho người làm công, nhờ hắn đưa ngọc bội giúp.

không cần phải giao tận tay Hoắc Minh Cẩm, chỉ cần đưa cho thuộc hạ bên người của Hoắc đại nhân là được.

Người làm công nắm chặt mẩu bạc, vỗ ngực đảm bảo sẽ làm tốt chuyện này.

Phó Vân anh đứng bên ngoài đợi trong chốc lát.

Tiếng nhạc trên tầng bỗng ngừng lại, sau đó vang lên tiếng mời rượu ồn ào.

Tạp dịch trở lại mặt ngắn tũn, đưa ngọc bội lại cho Vương Đại Lang, lúng túng nói: "Công tử chớ trách, mấy vị quan lão gia đó nhất định không chịu nhận ngọc bội, còn mắng ta một trận."

"không sao, làm phiền ngươi rồi."

Phó Vân anh nhíu mày, quả nhiên là vẫn không được. Nàng xoay người, đang định tìm người hầu Phạm gia, nhờ bọn họ mang ngọc bội lên cho Khương Bá Xuân, lại nghe thấy phía sau có tiếng nói, giọng điệu biếng nhác, "Ai là Phó Vân?"

Tôi tớ đang chờ lệnh xung quanh vội vàng xúm lại, hướng về phía thiếu niên vừa đi xuống bậc thang vừa hỏi kia.

Phó Vân anh giật mình, từ từ nhìn lại.

Thiếu niên đứng trong hành lang che lụa mỏng, mắt to, mày rậm hiên ngang, làn da đen bóng, từ trên cao nhìn xuống, quan sát Phó Vân anh, "Là ngươi hả?"

Phó Vân anh trầm mặc giây lát, gật đầu chào hỏi hắn.

"Ngươi tới đây, nhị ca ta muốn gặp ngươi." Thiếu niên có vẻ chẳng mấy quan tâm, xoay người bước lên bậc thang, thái độ vô cùng ngạo mạn.

Người làm công tới cạnh Phó Vân anh, thì thầm: "Vị này là Nguyễn thiếu gia, là nghĩa đệ của Hoắc đại nhân, công tử cẩn thận, đừng chọc tức ngài ấy. Quý nhân trong kinh, chúng ta đắc tội không nổi đâu!"

Phó Vân anh sửng sốt hồi lâu, cảm ơn người nọ rồi đi theo Nguyễn Quân Trạch lên cầu thang.

Ban đầu, nàng căn bản không nhận ra, chỉ cảm thấy quen quen mà không hiểu tại sao, nghe người làm công nọ nói thiếu niên này họ Nguyễn, nàng mới nhận ra người kia là ai.

...

Kiếp trước.

Đứa bé bụ bẫm chống cằm, ngồi xổm bên bờ sông, hơi nhăn nhó, nhìn người phụ nữ đang xếp đá chuẩn bị nhóm bếp nấu cơm, buồn bã nói: "anh tỷ nhi, nếu đệ bỏ trốn, sau này mai danh ẩn tích, tỷ không tìm được đệ thì phải làm sao bây giờ?"

Đứa bé suy tư nghiêm túc hồi lâu bỗng mắt sáng bừng lên, vỗ tay một cái, kéo tay áo người phụ nữ, cười nói: "Đệ biết rồi! Sau này đệ sẽ tên là Nguyễn Quân Trạch, theo họ mẹ tỷ, như thế tỷ có thể tìm thấy đệ rồi."

...

hắn thay đổi rất nhiều, không chỉ có tướng mạo, khí chất, mà cả tiếng nói, cách đi đứng cũng thay đổi, như thể đã lột xác, trở thành một người khác.

Ngay cả người đã từng biết hắn từ nhỏ, từng có thời gian sống nương tựa lẫn nhau với hắn như Phó Vân anh, tới giờ đối mặt với hắn cũng không nhận ra hắn.

Thảo nào Hoắc Minh Cẩm dám đưa hắn đi theo bên người.

hắn còn nhỏ, toàn bộ người nhà đều chết thảm, chạy trốn một mạch từ bắc xuống nam, không biết đã chịu bao nhiêu vất vả. Nàng chết, hắn náu mình ở Cam Châu rồi tiếp tục chạy trốn, tới tận khi Hoắc Minh Cẩm tìm thấy hắn. hắn vẫn chưa trưởng thành mà đã phải trải qua bao nhiêu trắc trở... không biết mấy năm nay hắn sống thế nào mà thay đổi nhiều đến vậy.

Phó Vân anh yên lặng suy nghĩ miên man, bỗng Nguyễn Quân Trạch ở phía trước đột nhiên dừng lại không đi nữa, nàng không ngẩng đầu, tới khi nhìn thấy đôi ủng gấm đằng trước vẫn không kịp dừng lại, va nào người hắn.

Nguyễn Quân Trạch cau có, bất mãn hừ lên một tiếng, lùi lại hai bước, giũ giũ tay áo.

Dường như thật khó chịu.

Phó Vân anh cười nhạt, cảm thấy hơi buồn cười nhưng cũng lại hơi buồn.

hắn là tiểu công tử của phủ Định Quốc công, từ nhỏ đã được nuông chiều, sống trong nhung lụa, chỉ cần có gì không đúng ý một chút đã bực tức gắt gỏng, chị dâu nàng thường bị hắn làm cho tức điên, đánh hắn thì không nỡ, mắng hắn thì hắn vào tai này ra tai kia, vẫn ương ngạnh, nhất nhất phải làm theo ý mình, chị dâu buồn lòng không để đâu cho hết. Sau này trốn chui trốn lủi khắp nơi, những tính xấu đó của hắn không còn nữa, biết phải ngoan ngoãn trốn phía sau nàng để tránh trạm kiểm tra, đi mấy ngày mấy đêm trên đường núi, giày rách ra, lòng bàn chân bị xướng xát hết cả, hắn len lén lau nước mắt, cắn răng đi tiếp, tìm được mấy loại quả có thể ăn nhưng cũng không nỡ ăn, giấu trong tay áo để dành cho nàng.

Khi đó hắn thực sự quá đáng thương.

Nguyễn Quân Trạch hiện giờ trang phục đẹp đẽ, khí phái tôn quý, dường như đã trở lại thành tiểu công tử phủ Quốc Công suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến người dưới kia.

Phó Vân anh không cười nhưng Nguyễn Quân Trạch lại nhìn thấy ý cười chợt lóe lên nơi đáy mắt nàng, cau mày.

"Ngươi cười cái gì?"

Phó Vân anh không trả lời.

Nguyễn Quân Trạch bước lên hai bước, cúi đầu nhìn Phó Vân anh, vừa định lên tiếng, Phan Viễn Hưng đã đi tới, nói: "Nhị gia mời Phó thiếu gia vào."

...

Bữa tiệc toàn khách quý.

Hoắc Minh Cẩm ngồi sừng sững trước tiệc, trong tay cầm một chén rượu nhưng lại không uống. Mỹ cơ hầu rượu bên cạnh do dự nhưng lại sợ hãi, không dám tùy tiện bước tới rót thêm rượu cho chàng.

Ca múa vốn là để trợ hứng nhưng mọi người đang ngồi trong bữa tiệc lại vô cùng căng thẳng, Hoắc đại nhân quá khó chiều, thích hay không cũng chỉ trưng ra một bộ mặt lạnh lùng. không đoán được suy nghĩ của quan trên, tới những lời lấy lòng họ cũng phải đặt lên đặt xuống mãi mới dám nói ra miệng, một bữa cơm thôi mà cứ phải nơm nớp lo sợ.

Lúc này, một binh sĩ Cẩm Y Vệ nhanh chóng đi tới cạnh Hoắc Minh Cẩm, thì thầm vào tai chàng: "Nhị gia, lại có người đem miếng ngọc bội hình cá kia tới. Ngài từng dặn, trừ phi đích thân Phó thiếu gia tới, nếu không thì không được nhận, tiểu nhân nghe lời ngài, không nhận. Nhưng mà Phó thiếu gia thực sự đã tới, mỗi tội không vào."

Động tác trên tay Hoắc Minh Cẩm ngừng lại một chút, nhìn về phía góc trời xanh biếc lộ ra sau tấm rèm lụa mỏng, "hắn đâu rồi?"

"Phó thiếu gia ở dưới tầng, người làm công trả lại ngọc bội cho cậu ta rồi."

Hoắc Minh Cẩm không trả lời, giơ tay phải lên.

Tri phủ Phạm Duy Bình ở bên cạnh vội vàng đưa mắt cho người hầu, người hầu nhìn về phía nhạc công, lắc đầu.

Tiếng nhạc đột nhiên tắt ngấm, buổi tiệc tự nhiên yên tĩnh.

Đám quan viên đưa mắt nhìn nhau, cười gượng mấy tiếng, tiếp tục mời rượu.

Hoắc Minh Cẩm đặt ly rượu xuống, đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

Đám quan viên vội vàng đặt ly rượu, bát đũa xuống, đứng lên theo, uỳnh uỳnh mấy tiếng, mấy tiểu lại chân tay luống cuống, làm đổ cả ghế tựa. Mọi người lo lắng, Phạm Duy Bình cũng không biết có chuyện gì, tìm một thuộc hạ hỏi thăm.

Người nọ trả lời: "Nhị gia có chuyện quan trọng muốn làm, đại nhân không cần lo lắng."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện