Tô hoàn trở về Thái Y viện, cố gắng tra sách cổ, cuối cùng cũng tìm thấy trong quyển [ Nam Cương cổ kỷ ] có một chút manh mối mà hắn muốn biết.
Ninh Tử Hàn nằm trên long sàng tại Dưỡng Tâm điện, nghĩ ngợi không dứt, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau sau khi bãi triều, Tô Hoàn liền đến Ngự Thư phòng xin cầu kiến.
Ninh Tử Hàn vừa thấy người đến là Tô Hoàn, lập tức hỏi,“Sao? Có tra ra manh mối gì không?”
Tô Hoàn hạ giọng,“Thỉnh Hoàng Thượng cho kẻ hầu người hạ lui hết xuống ạ.”
Ninh Tử Hàn thần sắc thay đổi, sai An Hỉ mang hết cung nhân hầu hạ bên cạnh lui hết ra ngoài.
“Bây giờ thì nói đi, ngươi rốt cuộc là tra ra cái gì rồi?”
“Hoàng Thượng còn nhớ tử y giáo không?”
Nghe được ba chữ này, Ninh Tử Hàn ngẩn người,“Tử y giáo, quật khởi hô mưa gọi gió, bá chủ hai mươi bốn năm trời, sau đó giáo chúng của tử y giáo đều bị phụ hoàng hạ lệnh chém giết.”
Tô hoàn cầm quyển [ Nam Cương cổ kỷ ] tối hôm qua tìm được ra, lật đến chương về thất tâm cổ sau đó giao cho Ninh Tử Hàn,“Hoàng Thượng nhất định biết, tử y giáo sở dĩ là tà giáo lớn nhất giang hồ, chính là bởi vì thất tâm cổ này.”
Ninh Tử Hàn cẩn thận đọc ghi chép trong sách,“Thất tâm cổ, cổ trùng sinh sản trong hang đá của Nam Cương, tính thích âm, không nhìn được ánh sáng, có thể chế thành tán nhỏ, khi hạ cổ thì chỉ cần dung hợp vào máu của người muốn hạ cổ là được, người bị hạ cổ lúc đầu là rơi vào hôn mê, giống như trúng phải mê dược.”
Ninh Tử Hàn lật qua trang sau,“Tính tình của người trúng cổ thay đổi cực lớn, nếu muốn giải được cổ này, phải dùng một loại kỳ hoa ở Nam Cương cho người trúng cổ––– Ức Vãng Tích, mới khá được.”
“Xem ra, hoàng hậu hẳn là đã trúng thất tâm cổ này rồi.”
Tô Hoàn gật gật đầu,“Vi thần cũng nghĩ như vậy, đây là cách giải quyết tốt nhất đối với tình trạng của hoàng hậu nương nương lúc này.”
Ninh Tử Hàn khép sách lại, trong lòng có chút buồn bã, may mắn là, Cố Vân Sương cũng không phải vô tình vô nghĩa với hắn, y chỉ là trúng cổ mà thôi, nhưng, người hạ cổ này rất hiếm, kỳ hoa ở Nam Cương cũng khó tìm, nếu định ra một thười gian nhất định, chỉ sợ một tháng không đủ. Nhưng Cố Vân Sương hoàn toàn không chú ý đến thân thể mình, cũng không chú ý đến thai nhi trong bụng, đối với hắn thì châm chọc khiêu khích, không chịu phối hợp với Tô Hoàn để trị liệu. Ninh Tử Hàn thật sự thực lo lắng, nếu cứ như vậy, thân thể của Cố Vân Sương chỉ sợ không trụ nổi.
Ninh Tử Hàn thở dài một hơi, bàn tay xương xương thô ráp không ngừng đánh xuống mặt bàn,“Hiện tại có biện pháp gì có thể khiến hoàng hậu quan tâm một chút đến thân thể mình không?”
Tô Hoàn nghĩ nghĩ,“Biện pháp thì cũng có, chỉ là không biết Hoàng Thượng có thể đồng ý hay không thôi.”
Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày,“Đừng cùng trẫm thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là có biện pháp gì?”
Tô hoàn nói,“Dùng an thụy hương, chỉ cần hoàng hậu nương nương ngủ, vi thần mới có thể bắt mạch trị liệu cho y, Hoàng Thượng cũng có thể đút cho y ăn thêm một chút dược thiện để bổ sung dinh dưỡng.”
Ninh Tử Hàn mày nhăn càng sâu,“An thụy hương? Có tác hại gì không?”
Tô Hoàn lắc lắc đầu,“An thụy hương không có tác hại nào cả, chỉ là khiến người ngủ yên mà thôi. Chỉ là, một khi đã dùng an thụy hương, hoàng hậu nương nương chỉ sợ có thể ngủ mê man đến tận mười ngày nửa tháng, cho nên thần mới không biết là Hoàng Thượng có đồng ý hay không.”
Ninh Tử Hàn một lần nữa cầm lấy thư,“Ngoại trừ kỳ hoa Ức Vãn Tích ra thì không có biện pháp khác có thể giải được cổ này sao?”
“Vi thần hôm qua tìm sách thuốc, cũng không thấy có biện pháp khác được ghi lại.”
Ninh Tử Hàn khoát tay,“Ngươi lui xuống trước đi, để trẫm suy nghĩ đã.”
Trong nước trà phản chiếu khuôn mặt hắn, Ninh Tử Hàn cầm chung trà lên, sau đó khuấy loạn mặt nước tĩnh lặng. Trên bàn xếp từng chồng lại từng chồng tấu chương, nhưng hiện tại hắn lại không có tâm trạng xem.
Ninh Tử Hàn thở dài một hơi, tóm lại vẫn là phải đối mặt thôi.
“An Hỉ.”
An Hỉ vội vàng chạy tới,“Có nô tài.”
“Tới Thái Y viện, bảo Tô Hoàn đưa hương qua.”
An Hỉ vâng lời xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Ninh Tử Hàn gọi lại,“An Hỉ, ngươi là lão nhân đã đi theo trẫm rất lâu rồi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi cần phải nhớ kỹ.”
An Hỉ đáp lại,“Vạn tuế gia yên tâm, nô tài biết rồi ạ.”
Sau khi An Hỉ đi, Ninh Tử Hàn liền đứng dậy, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm xà ngang phía trên Ngự Thư phòng, mặt trên khắc một đồ án vô cùng phức tạp, phức tạp đến vậy nhưng lại cùng tâm tình hiện tại của hắn giống nhau.
Thở dài, Ninh Tử Hàn vẫn là rời khỏi Ngự Thư phòng, tới Vị Ương cung, việc gì nên đối diện thì trước sau gì cũng phải đối diện thôi.
Không ngồi ngự liễn, cũng không để người đi cùng, Ninh Tử Hàn một mình dọc theo con đường nhỏ ở Ngự Hoa viên đi về phía trước, thi thoảng sẽ ngắt vài cái lá, sau đó vô ý thức nghiền nát trong lòng bàn tay, hắn xòe hai tay ra nhìn nó chậm rãi bay theo gió cuốn, phân tán khắp nơi.
Người trong cung chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng như thế này, trên mặt không có biểu tình gì, hỉ nộ không rõ.
Ninh Tử Hàn thật sự hi vọng, thời điểm hắn trở lại Vị Ương cung, người hắn nhìn thấy là một Cố Vân Sương ngoài lạnh trong nóng, chứ không phải là Cố Vân Sương lạnh như băng hôm qua.
Đáng tiếc, Cố Vân Sương vẫn làm hắn thất vọng. Vừa đến cửa Vị Ương cung, Ninh Tử Hà đã thấy ngoài điện không ít người đang quỳ, mà Cố Vân Sương đang đứng ở ngoài cửa đại điện, vẻ mặt đăm chiêu.
Thấy cảnh này, Ninh Tử Hàn liền đi vòng qua mấy người này rồi trực tiếp đi đến bên cạnh Cố Vân Sương,“Đây là sao? Mấy tên nô tài này chọc giận ngươi?”
Cố Vân Sương liếc mắt nhìn Ninh Tử Hàn,“Thần còn tưởng rằng Hoàng Thượng không đến. Hôm qua Hoàng Thượng không phải là rất tức giận sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng có máu thích bị ngược?”
Ninh Tử Hàn lại bị Cố Vân Sương làm cho sôi máu, tuy rằng biết y chỉ là bị thất tâm cổ mê hoặc tâm trí thôi, nhưng mà cái kiểu nói này thật khiến người khác khó chịu.
Ninh Tử Hàn cưỡng chế chút tức giận vừa mới nhen nhóm trong lòng, cũng không quan tâm Cố Vân Sương vì cái gì mà giận bọn nô tài, liền sai Tiểu Đông Tử đem hết mấy người này ra ngoài quỳ, sau đó dùng giọng điệu hòa hảo để hỏi Cố Vân Sương “Đồ ăn sáng ngon không?”
Lần này Cố Vân Sương đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nói thẳng,“Mấy việc nhỏ nhặt này không nhọc Hoàng Thượng quan tâm.”
Ninh Tử Hàn cũng ý thức được hiện tại hắn căn bản là không thể cùng Cố Vân Sương nói chuyện được, bằng không chính mình sẽ bị y làm cho tức chết.
Ninh Tử Hàn thở dài một hơi, giúp Cố Vân Sương sửa sang lại quần áo, lần này y lại không né tránh, Ninh Tử Hàn hơi có chút vui mừng, cho rằng này xem như có điểm tiến bộ rồi, kết quả câu tiếp theo của Cố Vân Sương lại khiến hắn vừa mới vui mừng lại rơi xuống đáy vực.
Cố Vân Sương vẫn giữ cái vẻ mặt đăm chiêu kia,”quần áo mà Hoàng Thượng đã chạm qua, phải trung tu lại không ít tiền đâu.”
Ninh Tử Hàn dùng ánh mắt cương ngạnh nhìn Cố Vân Sương, nhưng thần sắc y lại không có một chút thay đổi, Ninh Tử cười khổ,“Ngươi…., thôi bỏ đi, nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa ta lại đến thăm ngươi.”
Cố Vân Sương nhếch môi cười lạnh lùng,“Nếu Hoàng Thượng mắc chứng thích bị ngược thì thần sẵn lòng phụng bồi.”
Ninh Tử Hàn dừng lại ở cửa cung, ánh nắng tháng bảy rất độc, ánh nắng chiếu xuống dưới giống như muốn nướng chín người vậy, Ninh Tử Hàn ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến hắn có chút đau.
Một lát sau, Ninh Tử Hàn mới đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, Ninh Tử Hàn liền hỏi Tiểu Đông Tử sáng nay rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Tiểu Đông Tử thoáng ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Hàn, trong ánh mắt của vị hoàng đế kiêu ngạo này cư nhiên lại chứa đầy nước mắt, Tiểu Đông Tử vội vàng cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói,“Hồi Hoàng Thượng, mấy người đó là bởi vì kêu chủ tử một tiếng ‘Nương nương’ mới bị chủ tử phạt quỳ ở bên ngoài.”
Cố Vân Sương không thích xưng hô này, cũng là vì ngại với cấp bậc lễ nghĩa nên hắn cũng chưa từng nói qua. Chỉ đáng thương cho đám nô tài đó.
Mặt trời càng ngày càng gay gắt, Ninh Tử Hàn nâng nâng tay,“Đều đứng lên đi, về sau cẩn thận một chút, gọi hoàng hậu là chủ tử.”
Nói xong, Ninh Tử Hàn xoay người rời đi, phía sau đám người đang quỳ hô lên những tiếng cảm tạ.
Chiến sự ở Bắc Cảnh rốt cuộc cũng đến giai đoạn kết thúc, các tướng sĩ một lần lại một lần thông qua chiến đấu mà rút ra được kinh nghiệm, còn thêm Cố Lâm cùng Mộ Vân Sơn một ngày một đêm nghiên cứu thương thảo nên cuối cùng họ cũng tìm ra được mắt xích của Huyền Thiên trận này.
Hóa ramấu chốt để phá Huyền Thiên trận chính là ở phía đông nam của Huyền Thiên trận, cũng chính là khảm quẻ trong thuyết âm dương.
Quẻ này chứa thủy, mà thủy hỏa tương khắc tướng sinh, hỏa tiễn chính là phương pháp để phá trận này.
Đến khi Thiết Mộc Chân lại khiêu chiến một lần nữa, Mộ Vân Sơn liền an bài bảy đội binh lính phân biệt hướng đông, tây, nam, bắc, tây bắc, đông bắc, từ phía đông nam hướng toàn lực phóng tỏa ra, lại vây Đông Nam lại. Thiết Mộc Chân vừa thấy trận pháp, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, xem ra Huyền Thiên trận bị phá rồi, Thiết Mộc Chân vội vàng sai Armand về đại doanh mang theo lương thảo trước tiên bỏ lại, bỏ lại ở Thanh Sơn, không sợ không có củi đốt.
Quả nhiên, ngay sau đó, trên tường thành xuất hiện vô số binh lính cầm trong tay □□, hỏa tiễn, ngay sau đó, hỏa tiễn cánh trái cánh phải đều hướng tới Huyền Thiên trận phía đông nam hướng bắn ra, phía đông nam hướng đầu trận tuyến bị nhiễu loạn, toàn bộ Huyền Thiên trận không thể thay đổi đội hình, toàn bộ chiến sĩ của Hạ quân phóng ra, đem Bắc quân đoàn đoàn vây lại, tiếng giết đầy trời, người Hạ quân đều giết địch đến đỏ cả mắt.
Vỏn vẹn tám vạn Hạ quân, đều là huynh đệ của nhau, huynh đệ vào sinh ra tử a, bọn họ toàn bộ đều chết trong Huyền Thiên trận, còn có nhiều dân chúng vô tội cũng đã chết trong tay người Bắc man này.
Khắc cốt ghi tâm đến vậy, có thể không oán, có thể hận được sao. Hiện tại Hạ quân chỉ hận bản thân giết địch còn chưa đủ nhiều, tốc độ giết người còn chưa đủ nhanh.
Máu tươi nhiễm đỏ đất Minh thành, giết người thì đền mạng,đây là chuyện hiển nhiên, Bắc quân là nợ Hạ quân, là mạng trái, nên phải dùng mạng để trả lại. Mấy tháng nay nén giận, đều là vì giờ khắc này để giết địch vô cùng nhuần nhuyễn, trả thù rửa hận.
Thiết Mộc Chân thấy đại thế đã mất, vội vàng hạ lệnh triệt binh, nhưng thời cơ đã quá muộn.
Rõ ràng Bắc quân mới là những kẻ mạnh, nhưng xem đứng lên Hạ quân mới là quân đội chân chính liều chết cận chiến, nhuần nhuyễn tới cứng rắn, cứng rắn tới mức không cần mạng. Hiện tại Hạ quân chính là chém giết quên cả sinh tử.
Thiết Mộc Chân một bên chỉ huy tàn quân đấu tranh đến phút cuối cùng, một bên lui về phía sau.
Cố Lâm vẫn trên tường thành vào lúc này liền thúc ngựa, một đường chạy nhanh đến trước mặt Thiết Mộc Chân, Thiết Mộc Chân vốn đã sớm [người kiệt sức, ngựa hết hơi], đối mặt với Cố Lâm há mồm liền nói,“Cố nguyên soái đường đường là một nhân vật anh hùng, vậy là lại chơi trò cận chiến không công bằng, chẳng lẽ không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng hay sao?”
Cố Lâm lạnh lùng cười cười,“Hôm nay Cố Lâm nếu là thả hổ về rừng, kia mới là thực có lỗi với ngàn vạn dân chúng Đại Hạ ta. Về phần công bằng hay không, Thiết Mộc tướng quân vẫn là lên trời hỏi các tướng sĩ của Đại Hạ ta đi!”
Dứt lời, Cố Lâm rút kiếm ra chiêu, tại Minh thành thành lâu hạ cùng Thiết Mộc Chân triển khai cuối cùng đánh nhau.
Ninh Tử Hàn nằm trên long sàng tại Dưỡng Tâm điện, nghĩ ngợi không dứt, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau sau khi bãi triều, Tô Hoàn liền đến Ngự Thư phòng xin cầu kiến.
Ninh Tử Hàn vừa thấy người đến là Tô Hoàn, lập tức hỏi,“Sao? Có tra ra manh mối gì không?”
Tô Hoàn hạ giọng,“Thỉnh Hoàng Thượng cho kẻ hầu người hạ lui hết xuống ạ.”
Ninh Tử Hàn thần sắc thay đổi, sai An Hỉ mang hết cung nhân hầu hạ bên cạnh lui hết ra ngoài.
“Bây giờ thì nói đi, ngươi rốt cuộc là tra ra cái gì rồi?”
“Hoàng Thượng còn nhớ tử y giáo không?”
Nghe được ba chữ này, Ninh Tử Hàn ngẩn người,“Tử y giáo, quật khởi hô mưa gọi gió, bá chủ hai mươi bốn năm trời, sau đó giáo chúng của tử y giáo đều bị phụ hoàng hạ lệnh chém giết.”
Tô hoàn cầm quyển [ Nam Cương cổ kỷ ] tối hôm qua tìm được ra, lật đến chương về thất tâm cổ sau đó giao cho Ninh Tử Hàn,“Hoàng Thượng nhất định biết, tử y giáo sở dĩ là tà giáo lớn nhất giang hồ, chính là bởi vì thất tâm cổ này.”
Ninh Tử Hàn cẩn thận đọc ghi chép trong sách,“Thất tâm cổ, cổ trùng sinh sản trong hang đá của Nam Cương, tính thích âm, không nhìn được ánh sáng, có thể chế thành tán nhỏ, khi hạ cổ thì chỉ cần dung hợp vào máu của người muốn hạ cổ là được, người bị hạ cổ lúc đầu là rơi vào hôn mê, giống như trúng phải mê dược.”
Ninh Tử Hàn lật qua trang sau,“Tính tình của người trúng cổ thay đổi cực lớn, nếu muốn giải được cổ này, phải dùng một loại kỳ hoa ở Nam Cương cho người trúng cổ––– Ức Vãng Tích, mới khá được.”
“Xem ra, hoàng hậu hẳn là đã trúng thất tâm cổ này rồi.”
Tô Hoàn gật gật đầu,“Vi thần cũng nghĩ như vậy, đây là cách giải quyết tốt nhất đối với tình trạng của hoàng hậu nương nương lúc này.”
Ninh Tử Hàn khép sách lại, trong lòng có chút buồn bã, may mắn là, Cố Vân Sương cũng không phải vô tình vô nghĩa với hắn, y chỉ là trúng cổ mà thôi, nhưng, người hạ cổ này rất hiếm, kỳ hoa ở Nam Cương cũng khó tìm, nếu định ra một thười gian nhất định, chỉ sợ một tháng không đủ. Nhưng Cố Vân Sương hoàn toàn không chú ý đến thân thể mình, cũng không chú ý đến thai nhi trong bụng, đối với hắn thì châm chọc khiêu khích, không chịu phối hợp với Tô Hoàn để trị liệu. Ninh Tử Hàn thật sự thực lo lắng, nếu cứ như vậy, thân thể của Cố Vân Sương chỉ sợ không trụ nổi.
Ninh Tử Hàn thở dài một hơi, bàn tay xương xương thô ráp không ngừng đánh xuống mặt bàn,“Hiện tại có biện pháp gì có thể khiến hoàng hậu quan tâm một chút đến thân thể mình không?”
Tô Hoàn nghĩ nghĩ,“Biện pháp thì cũng có, chỉ là không biết Hoàng Thượng có thể đồng ý hay không thôi.”
Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày,“Đừng cùng trẫm thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là có biện pháp gì?”
Tô hoàn nói,“Dùng an thụy hương, chỉ cần hoàng hậu nương nương ngủ, vi thần mới có thể bắt mạch trị liệu cho y, Hoàng Thượng cũng có thể đút cho y ăn thêm một chút dược thiện để bổ sung dinh dưỡng.”
Ninh Tử Hàn mày nhăn càng sâu,“An thụy hương? Có tác hại gì không?”
Tô Hoàn lắc lắc đầu,“An thụy hương không có tác hại nào cả, chỉ là khiến người ngủ yên mà thôi. Chỉ là, một khi đã dùng an thụy hương, hoàng hậu nương nương chỉ sợ có thể ngủ mê man đến tận mười ngày nửa tháng, cho nên thần mới không biết là Hoàng Thượng có đồng ý hay không.”
Ninh Tử Hàn một lần nữa cầm lấy thư,“Ngoại trừ kỳ hoa Ức Vãn Tích ra thì không có biện pháp khác có thể giải được cổ này sao?”
“Vi thần hôm qua tìm sách thuốc, cũng không thấy có biện pháp khác được ghi lại.”
Ninh Tử Hàn khoát tay,“Ngươi lui xuống trước đi, để trẫm suy nghĩ đã.”
Trong nước trà phản chiếu khuôn mặt hắn, Ninh Tử Hàn cầm chung trà lên, sau đó khuấy loạn mặt nước tĩnh lặng. Trên bàn xếp từng chồng lại từng chồng tấu chương, nhưng hiện tại hắn lại không có tâm trạng xem.
Ninh Tử Hàn thở dài một hơi, tóm lại vẫn là phải đối mặt thôi.
“An Hỉ.”
An Hỉ vội vàng chạy tới,“Có nô tài.”
“Tới Thái Y viện, bảo Tô Hoàn đưa hương qua.”
An Hỉ vâng lời xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Ninh Tử Hàn gọi lại,“An Hỉ, ngươi là lão nhân đã đi theo trẫm rất lâu rồi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi cần phải nhớ kỹ.”
An Hỉ đáp lại,“Vạn tuế gia yên tâm, nô tài biết rồi ạ.”
Sau khi An Hỉ đi, Ninh Tử Hàn liền đứng dậy, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm xà ngang phía trên Ngự Thư phòng, mặt trên khắc một đồ án vô cùng phức tạp, phức tạp đến vậy nhưng lại cùng tâm tình hiện tại của hắn giống nhau.
Thở dài, Ninh Tử Hàn vẫn là rời khỏi Ngự Thư phòng, tới Vị Ương cung, việc gì nên đối diện thì trước sau gì cũng phải đối diện thôi.
Không ngồi ngự liễn, cũng không để người đi cùng, Ninh Tử Hàn một mình dọc theo con đường nhỏ ở Ngự Hoa viên đi về phía trước, thi thoảng sẽ ngắt vài cái lá, sau đó vô ý thức nghiền nát trong lòng bàn tay, hắn xòe hai tay ra nhìn nó chậm rãi bay theo gió cuốn, phân tán khắp nơi.
Người trong cung chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng như thế này, trên mặt không có biểu tình gì, hỉ nộ không rõ.
Ninh Tử Hàn thật sự hi vọng, thời điểm hắn trở lại Vị Ương cung, người hắn nhìn thấy là một Cố Vân Sương ngoài lạnh trong nóng, chứ không phải là Cố Vân Sương lạnh như băng hôm qua.
Đáng tiếc, Cố Vân Sương vẫn làm hắn thất vọng. Vừa đến cửa Vị Ương cung, Ninh Tử Hà đã thấy ngoài điện không ít người đang quỳ, mà Cố Vân Sương đang đứng ở ngoài cửa đại điện, vẻ mặt đăm chiêu.
Thấy cảnh này, Ninh Tử Hàn liền đi vòng qua mấy người này rồi trực tiếp đi đến bên cạnh Cố Vân Sương,“Đây là sao? Mấy tên nô tài này chọc giận ngươi?”
Cố Vân Sương liếc mắt nhìn Ninh Tử Hàn,“Thần còn tưởng rằng Hoàng Thượng không đến. Hôm qua Hoàng Thượng không phải là rất tức giận sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng có máu thích bị ngược?”
Ninh Tử Hàn lại bị Cố Vân Sương làm cho sôi máu, tuy rằng biết y chỉ là bị thất tâm cổ mê hoặc tâm trí thôi, nhưng mà cái kiểu nói này thật khiến người khác khó chịu.
Ninh Tử Hàn cưỡng chế chút tức giận vừa mới nhen nhóm trong lòng, cũng không quan tâm Cố Vân Sương vì cái gì mà giận bọn nô tài, liền sai Tiểu Đông Tử đem hết mấy người này ra ngoài quỳ, sau đó dùng giọng điệu hòa hảo để hỏi Cố Vân Sương “Đồ ăn sáng ngon không?”
Lần này Cố Vân Sương đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nói thẳng,“Mấy việc nhỏ nhặt này không nhọc Hoàng Thượng quan tâm.”
Ninh Tử Hàn cũng ý thức được hiện tại hắn căn bản là không thể cùng Cố Vân Sương nói chuyện được, bằng không chính mình sẽ bị y làm cho tức chết.
Ninh Tử Hàn thở dài một hơi, giúp Cố Vân Sương sửa sang lại quần áo, lần này y lại không né tránh, Ninh Tử Hàn hơi có chút vui mừng, cho rằng này xem như có điểm tiến bộ rồi, kết quả câu tiếp theo của Cố Vân Sương lại khiến hắn vừa mới vui mừng lại rơi xuống đáy vực.
Cố Vân Sương vẫn giữ cái vẻ mặt đăm chiêu kia,”quần áo mà Hoàng Thượng đã chạm qua, phải trung tu lại không ít tiền đâu.”
Ninh Tử Hàn dùng ánh mắt cương ngạnh nhìn Cố Vân Sương, nhưng thần sắc y lại không có một chút thay đổi, Ninh Tử cười khổ,“Ngươi…., thôi bỏ đi, nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa ta lại đến thăm ngươi.”
Cố Vân Sương nhếch môi cười lạnh lùng,“Nếu Hoàng Thượng mắc chứng thích bị ngược thì thần sẵn lòng phụng bồi.”
Ninh Tử Hàn dừng lại ở cửa cung, ánh nắng tháng bảy rất độc, ánh nắng chiếu xuống dưới giống như muốn nướng chín người vậy, Ninh Tử Hàn ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến hắn có chút đau.
Một lát sau, Ninh Tử Hàn mới đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, Ninh Tử Hàn liền hỏi Tiểu Đông Tử sáng nay rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Tiểu Đông Tử thoáng ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Hàn, trong ánh mắt của vị hoàng đế kiêu ngạo này cư nhiên lại chứa đầy nước mắt, Tiểu Đông Tử vội vàng cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói,“Hồi Hoàng Thượng, mấy người đó là bởi vì kêu chủ tử một tiếng ‘Nương nương’ mới bị chủ tử phạt quỳ ở bên ngoài.”
Cố Vân Sương không thích xưng hô này, cũng là vì ngại với cấp bậc lễ nghĩa nên hắn cũng chưa từng nói qua. Chỉ đáng thương cho đám nô tài đó.
Mặt trời càng ngày càng gay gắt, Ninh Tử Hàn nâng nâng tay,“Đều đứng lên đi, về sau cẩn thận một chút, gọi hoàng hậu là chủ tử.”
Nói xong, Ninh Tử Hàn xoay người rời đi, phía sau đám người đang quỳ hô lên những tiếng cảm tạ.
Chiến sự ở Bắc Cảnh rốt cuộc cũng đến giai đoạn kết thúc, các tướng sĩ một lần lại một lần thông qua chiến đấu mà rút ra được kinh nghiệm, còn thêm Cố Lâm cùng Mộ Vân Sơn một ngày một đêm nghiên cứu thương thảo nên cuối cùng họ cũng tìm ra được mắt xích của Huyền Thiên trận này.
Hóa ramấu chốt để phá Huyền Thiên trận chính là ở phía đông nam của Huyền Thiên trận, cũng chính là khảm quẻ trong thuyết âm dương.
Quẻ này chứa thủy, mà thủy hỏa tương khắc tướng sinh, hỏa tiễn chính là phương pháp để phá trận này.
Đến khi Thiết Mộc Chân lại khiêu chiến một lần nữa, Mộ Vân Sơn liền an bài bảy đội binh lính phân biệt hướng đông, tây, nam, bắc, tây bắc, đông bắc, từ phía đông nam hướng toàn lực phóng tỏa ra, lại vây Đông Nam lại. Thiết Mộc Chân vừa thấy trận pháp, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, xem ra Huyền Thiên trận bị phá rồi, Thiết Mộc Chân vội vàng sai Armand về đại doanh mang theo lương thảo trước tiên bỏ lại, bỏ lại ở Thanh Sơn, không sợ không có củi đốt.
Quả nhiên, ngay sau đó, trên tường thành xuất hiện vô số binh lính cầm trong tay □□, hỏa tiễn, ngay sau đó, hỏa tiễn cánh trái cánh phải đều hướng tới Huyền Thiên trận phía đông nam hướng bắn ra, phía đông nam hướng đầu trận tuyến bị nhiễu loạn, toàn bộ Huyền Thiên trận không thể thay đổi đội hình, toàn bộ chiến sĩ của Hạ quân phóng ra, đem Bắc quân đoàn đoàn vây lại, tiếng giết đầy trời, người Hạ quân đều giết địch đến đỏ cả mắt.
Vỏn vẹn tám vạn Hạ quân, đều là huynh đệ của nhau, huynh đệ vào sinh ra tử a, bọn họ toàn bộ đều chết trong Huyền Thiên trận, còn có nhiều dân chúng vô tội cũng đã chết trong tay người Bắc man này.
Khắc cốt ghi tâm đến vậy, có thể không oán, có thể hận được sao. Hiện tại Hạ quân chỉ hận bản thân giết địch còn chưa đủ nhiều, tốc độ giết người còn chưa đủ nhanh.
Máu tươi nhiễm đỏ đất Minh thành, giết người thì đền mạng,đây là chuyện hiển nhiên, Bắc quân là nợ Hạ quân, là mạng trái, nên phải dùng mạng để trả lại. Mấy tháng nay nén giận, đều là vì giờ khắc này để giết địch vô cùng nhuần nhuyễn, trả thù rửa hận.
Thiết Mộc Chân thấy đại thế đã mất, vội vàng hạ lệnh triệt binh, nhưng thời cơ đã quá muộn.
Rõ ràng Bắc quân mới là những kẻ mạnh, nhưng xem đứng lên Hạ quân mới là quân đội chân chính liều chết cận chiến, nhuần nhuyễn tới cứng rắn, cứng rắn tới mức không cần mạng. Hiện tại Hạ quân chính là chém giết quên cả sinh tử.
Thiết Mộc Chân một bên chỉ huy tàn quân đấu tranh đến phút cuối cùng, một bên lui về phía sau.
Cố Lâm vẫn trên tường thành vào lúc này liền thúc ngựa, một đường chạy nhanh đến trước mặt Thiết Mộc Chân, Thiết Mộc Chân vốn đã sớm [người kiệt sức, ngựa hết hơi], đối mặt với Cố Lâm há mồm liền nói,“Cố nguyên soái đường đường là một nhân vật anh hùng, vậy là lại chơi trò cận chiến không công bằng, chẳng lẽ không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng hay sao?”
Cố Lâm lạnh lùng cười cười,“Hôm nay Cố Lâm nếu là thả hổ về rừng, kia mới là thực có lỗi với ngàn vạn dân chúng Đại Hạ ta. Về phần công bằng hay không, Thiết Mộc tướng quân vẫn là lên trời hỏi các tướng sĩ của Đại Hạ ta đi!”
Dứt lời, Cố Lâm rút kiếm ra chiêu, tại Minh thành thành lâu hạ cùng Thiết Mộc Chân triển khai cuối cùng đánh nhau.
Danh sách chương