Nhất Kiếm vốn lo lắng cho an nguy của Mạc Thu, lập tức đem y kéo vào lòng, chặt chẽ bảo vệ.
Cũng không hiểu tại sao, khi hắn vừa chạm đến người Mạc Thu, thân hình y liền run rẩy mãnh liệt. Phản ứng kịch liệt như vậy làm Nhất Kiếm thoáng chốc giật mình.
“ Làm sao vậy?”
Nhất Kiếm vội hỏi.
Mạc Thu vươn tay hoàn trụ lấy cổ Nhất Kiếm, hơi thở thanh lương phảng phất lướt qua cổ hắn, gương mặt vương đầy hàn hãn hướng xương quai xanh Nhất Kiếm nhẹ nhàng cọ lấy, cúi đầu rên nhẹ một tiếng.
Nhất Kiếm, trong phút chốc bi ai nhận ra, thân thể hắn đã có điểm không thể khống chế, hạ thân nhẹ ngạnh to hơn.
“Ta khó chịu…..”
Thanh âm Mạc Thu vang lên đầy mị hoặc.
Nhất Kiếm đã bị y bức đến miệng lưỡi khô khốc, tùy tay xao khởi vạt áo trước ngực, để nhiệt khí trong người thoát ra ngoài.
(Nguyệt: =.= anh là cố ý câu nhân đó hả, trong hoàn cảnh như vậy mà còn….)
Lúc này, những người võ lâm đồng đạo buổi sáng cùng Nhất Kiếm uống rượu đang đứng một bên, lăng lăng nhìn hắn cùng Mạc Thu, vừa theo dõi vừa thèm thuồng nuốt thóa dịch.
Nhất Kiếm trong lòng thầm mắng:
[ Hỗn trướng a!]
Hắn tức giận trừng mắt nhìn những người đó một cái, liền vội vàng đem Mạc Thu kéo đến sau lưng, cả người che chắn trước mặt y.
Nhưng thái độ làm người của Nhất Kiếm vốn thô lỗ, động tác lực đạo cũng không nhỏ, khi cử động lại làm vạt áo xả hạ càng thêm rộng, làm lộ ra bờ ngực cường tráng rắn chắc cùng hai khỏa nhũ thủ phấn hồng ẩn hiện.
Đột nhiên, trong đáy mắt những người kia tựa như dấy lên một cỗ nhiệt khí quỷ dị, vươn theo lục quang, cảm giác như muốn ngay lập tức nhào vào người hắn.
Nhất Kiếm nhìn quanh bốn phía, trong lòng lo lắng không thôi, liền ngưng khí nói:
“Chư vị chớ hoảng sợ, *** đãng tiêu hồn tán này vốn cũng không khó tìm ra giải dược. Thỉnh các vị ngàn vạn lần đừng để dược tính mê hoặc lý trí.”
“Đại hồ tử ngươi nói thật dễ dàng a…..”
Có một người nào đó ở một bên rên rỉ lên tiếng.
Nhất Kiếm vội la lên:
“Dâm đãng tiêu hồn tán dược lực tuy mạnh, nhưng chỉ có thể duy trì trong sáu canh giờ. Hiện nay, thỉnh các vị tĩnh tâm ngồi xuống, lòng vô tà niệm, tất quỷ kế của Phi Thiên Biên Bức kia tự nhiên sẽ sụp đổ.”
Nghe qua lời Nhất Kiếm có đạo lý. Đồng thời giữa chúng võ lâm đồng đạo, tất nhiên cũng có người đã nhận thức qua loại *** dược này. Cho nên một vị trưởng giả nổi danh mở miệng nói:
“Đơn độc khó làm nên sự, hai người hợp lại, lấy chân khí hỗ trợ đối phương, tụng niệm thanh tâm phổ thiện chú, nói không chừng có thể phù độ chúng ta thoát khỏi cửa ải khó khăn!”
“Mạnh tiên sinh nói chí phải a!”
Có người ứng thanh.
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của một vài vị đầu lĩnh trưởng giả công lực cao, đứng ra bắt những đệ tử nhỏ tuổi đang khóc nháo phải khoanh chân ngồi xuống. Sau đó cả phòng bắt đầu yên vị, nhất loạt tĩnh tọa, bài trừ tà niệm trong đầu.
“ Tiểu Thu, ngươi bình tĩnh lại cho ta một chút!”
Nhất Kiếm bắt lấy bàn tay Mạc Thu đang trên người hắn không ngừng loạn cọ, loạn khẳng.
(Quỳnh: có cơ hội…ngu mới tỉnh lại…=]])
Đôi tay bị chế trụ, Mạc Thu mê man ngẩn đầu lên, mi mục ướt át nhìn Nhất Kiếm, hờn giận nhíu mày, vẻ mặt bất mãn nói:
“ Vì cái gì không để cho ta sờ….”
Nhất Kiếm trong tâm loạn động, chút nữa đã cầm lòng không được hướng môi Mạc Thu hôn xuống. Hắn hít một hơi thật sâu, chỉ nói:
“Trước mặt mọi người mà sờ cái gì sờ, tránh ra!”
(Nguyệt: … uh, để khi nào chỉ có 2 người hãy sờ…
Quỳnh: *gật gù*)
“Nhưng phía bên kia cũng đã có người bắt đầu hành động rồi mà!”
Mạc Thu mị nhãn như tơ, hướng tả phương phiêu qua.
Nhất Kiếm nhìn theo hướng Mạc Thu, thấy có hai đệ tử nhà ai đã bắt đầu ôm lấy nhau không rời. Hắn hoảng hốt, lập tức tiến về phía đó, đem hai người bọn họ tách ra, tạm thời điểm hạ huyệt đạo của họ, từng bước dẫn dắt họ tụng niệm thanh tâm phổ thiện chú.
Bên trong đại sảnh, có một số người công lực không đủ áp chế *** dược, đã bắt đầu áp sát lấy người bên cạnh mình, lòng Nhất Kiếm hoảng hốt lo lắng tình huống có thể sẽ khống chế không được. Hắn đành liều mạng dùng nội lực áp chế dược tính trong cơ thể, sau đó nhanh chóng tham gia vào đám người đó, dùng võ lực đem từng người tách ra.
Hắn vốn biết, loại *** dược này càng vận dụng chân khí sẽ tái phát càng thêm nghiêm trọng, nhưng hắn cũng không quản.
Những nhân sĩ nơi này, mỗi người đến đây đều là một tâm muốn vì dân trừ hại, cùng nhau vây bắt Phi Thiên Biên Bức, Nhất Kiếm dù có nói thế nào, cũng không thể để cho họ gặp nạn.
Đến lúc này Nhất Kiếm đã nhẫn đến mức phát cuồng, cư nhiên Mạc Thu còn ôm lấy người hắn cọ qua cọ lại.
Thanh âm Mạc Thu nhu nhuyễn trầm thấp làm nũng với Nhất Kiếm.
“ Để cho ta sờ đi a, sờ một chút là tốt rồi!”
Mạc Thu sớm đã nhẫn nại khá lâu. Mà người trước mắt này, vốn đã từng có quan hệ da thịt với y. Dâm đãng tiêu hồn tán kia càng như ngọn lửa đốt cháy thân thể y. Ngọn lửa này, sau khi chạm được đến người Nhất Kiếm, liền tựa như đại hỏa lan tràn, cháy đến vô phương khắc chế.
Mấy ngày trước, vốn dĩ vẫn luôn hiểu lầm, nên phải độc sàn độc chẩm. Thẳng đến lúc này, *** trào dâng dường như đã đánh nát tất cả rụt rè vô vị của y, làm cho Mạc Thu Không còn để tâm đến việc cái gì gọi là trước mặt võ lâm đồng đạo.
Y đã bị áp lực, phải nhẫn nại lâu lắm rồi. Dục niệm đối với Nhất Kiếm hiện tại vô pháp ngăn chặn, cho nên nhất quyết không buông Nhất Kiếm ra.
“Tiểu Thu!”
Nhất Kiếm vừa tách một cặp khác ra thì cảm giác được Mạc Thu trong lòng ngực hắn có điểm khác thường.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đáy mắt Mạc Thu ẩn ẩn hiện hữu một luồng dục vọng mãnh liệt thiêu đốt.
Mạc Thu nhìn Nhất Kiếm, ảm đạm cười, đáy mắt ngân quang lưu chuyển. Y vươn đầu lưỡi liếm lấy đôi môi đỏ mọng. Cảnh sắc mị hoặc khôn cùng, làm Nhất Kiếm lăng lăng nhìn, ngay cả phải hô hấp như thế nào đều đã quên.
Trong khoảnh khắc này, lại phảng phất như sớm vượt qua vạn thiên niên, Nhất Kiếm mạnh hoàn hồn, nghĩ muốn đẩy Mạc Thu ra.
Nhưng dù có đẩy ra, y vẫn nhất nhất tiến đến gần làm Nhất Kiếm tựa như đã lâm vào hoảng loạn.Thẳng cho đến khi đôi môi tỏa hương thanh lương của y hàm trụ lấy làn môi hắn, mạnh mẽ liếm duyện, cả người ôm chặt lấy, làm cho hắn tái không thể nhúc nhích.
Nhất Kiếm thở gấp, bên tai tựa như có một luồng lôi quang mãnh liệt oanh hạ. Hắn cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, rốt cuộc trở nên khó có thể khống chế luồng thủy triều mạnh mẽ trào dâng trong cơ thể.
Nhất Kiếm phát giác hắn bị đẩy ngã trên mặt đất, sau đó bị Mạc Thu đè ép xuống. Mạc Thu một bàn tay vỗ về khuôn mặt hắn, tay còn lại nhẹ nhàng bắt lấy bộ vị yếu hại bên dưới của Nhất Kiếm, khinh nhu vuốt ve.
“ Ân….”
Nhất Kiếm cau mày, từ đôi môi tiếp hợp vô ý phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp động lòng người.
Thanh âm rên rỉ này tựa như lôi quang giữa đất liền bằng phẳng, làm cả đại đường chấn động.
“ Ta không chịu được nữa a!”
Đột nhiên có một thanh niên hô to.
Lập tức, cái gì song nhân tĩnh tọa, cái gì thanh tâm phổ thiện chú đều đã bị ném thẳng tới tây phương cực lạc.
(Quỳnh: tim hồng bay đầu trời hả….=]])
Người thanh niên kia ngồi bật dậy, song chưởng ôm lấy vị nho y trưởng giả đang ngồi đối diện hắn. Động tác xuất ra cực nhanh, cực ngoan, cực chuẩn.
“ Ô ác… thắt lưng của lão phu a….”
(Quỳnh: Mèn ơi…đại thúc thụ…=]])
Nhất Kiếm cả kinh, vội vàng bắt lấy một tia lý trí cuối cùng đẩy Mạc Thu ra. Nhưng vì y phát giác Nhất Kiếm cư nhiên không bị mình mê hoặc, lập tức dứt khoát bắt lấy thắt lưng hắn, trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung.
Ngay sau đó, sự tình đáng sợ rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Trong đại đường khách ***, thanh âm rên rỉ bi thống vang lên tứ phía, tình thế kịch liệt chuyển biến, tựa như lửa cháy lan tràn đồng cỏ (Quỳnh: cỏ khô…cháy lẹ), vô pháp vãn hồi.
Ý thức của Nhất Kiếm cũng dần mơ hồ, chỉ nhớ Mạc Thu không ngừng giở trò với hắn. Mà hắn cũng không nhẫn nại, tay lướt xuống phiến mông mượt mà của y nhẹ nhàng xoa nắn.
Giữa thời điểm hoảng loạn, Nhất Kiếm nghe thấy có tiếng người hô lên:
“Chịu đựng a… ta đang làm giải dược!”
Hắn trong lòng vẫn mơ màng nghĩ, có giải dược tại sao lại lâu như vậy mới làm a, chờ làm xong mọi người đã sớm hỗn loạn cả rồi.
Tiếp theo, trước mắt có lưỡng đạo bạch quang hiện lên, Nhất Kiếm mơ hồ cảm thấy mình có ảo giác. Hắn nhìn thấy một hắc y mỹ nhân thoáng qua, hai đùi ngọc tuyết trắng không hề được che chắn, lả lướt trong không trung.
(Nguyệt: =)) Lan ca ca a, anh thật là ác! Quỳnh: còn hơn cả : chuẩn, ngoan độc….=]]))
“A…”
Mạc Thu lại cắn một ngụm nơi cổ hắn, cắn đến mức Nhất Kiếm phát ra thanh âm rên rỉ.
Nhất Kiếm trước đó vốn đại động chân khí, hiện đã hoàn toàn không còn có thể khống chế dược lực của *** đãng tiêu hồn tán được nữa. Từ trong mông lung, hắn nhìn thấy có vài người hướng hắn cùng tiểu Thu đi đến, đôi mắt tựa như lang sói, vừa chảy nước miếng vừa gào thét:
“… Tiểu mỹ nhân…. tiểu mỹ nhân a…. hai khối nhũ thủ trước ngực thật lớn nha…. Để cho ca ca cắn một ngụm đi…..”
Lời vừa dứt, bàn tay liền vươn đến. Nhất Kiếm vừa định gạt ra, lại nghe thấy tiếng thét thê thảm vang lên.
Mạc Thu đang hung hăng cắn vào cổ tay của một gã nam tử, hai hàm răng khẳng cắn thấu tận xương cốt đối phương. Y lại phi một tiếng, khinh miệt đẩy người kia ra, tái xuất cước đá một gã khác bay ra ngoài.
Mạc Thu chật vật thở dốc, chặt chẽ che chắn trước mặt Nhất Kiếm, trong mắt tràn ngập âm ngoan không hề che giấu.
“ Tên hỗn trướng nào dám động tới cữu cữu, lão tử liền đánh hắn đến ngay cả nương cũng nhận không ra!”
Đôi con ngươi hung ác nham hiểm của y đột nhiên chú mục trở lại bên người Nhất Kiếm, dục vọng thiêu đốt nơi đáy mắt làm Nhất Kiếm đột ngột chấn động, tức khắc tỉnh táo lại.
Mạc Thu tiếp tục ồm chằm lấy Nhất Kiếm. Hắn kinh hãi vội xoay người tránh né, tứ chi xử lực đẩy y ra.
“Tiểu Thu, ngươi sắp thành hôn. Chúng ta không được như vậy….”
Một ý niệm đột ngột xuất hiện trong đầu Nhất Kiếm. Nơi này nhiều người như vậy, nếu ngày sau có bất kỳ lời đồn đãi nào truyền ra, nhất định sẽ hủy diệt tiền đồ của Mạc Thu.
“ Ta không thành thân… Ngươi cũng đừng nghĩ trốn tránh nữa… Ta sẽ không để ngươi đi….”
Mạc Thu không thể khống chế nhào tới áp lên người Nhất Kiếm. Vươn tay loạn khai y phục hắn, nhu nhu hai cánh mông, tay một lần nữa bắt lấy bộ vị yếu hại của hắn.
“ Không cần a!”
Nhất Kiếm lúc này đầu óc đã sớm mê võng, hoàn toàn không nghe thấy Mạc Thu vừa nói gì. Hắn chỉ còn biết ra sức đá văng Mạc Thu đang tựa như dã thú quấy phá trên người hắn xuống, nghĩ muốn tránh khai y.
Nhưng, một Mạc Thu như vậy mê man mị hoặc, đối với Nhất Kiếm mà nói cũng là vô cùng hấp dẫn.
Nhất Kiếm hào hển thở, áp lực bắt nội tâm thanh tỉnh. Hắn vội vàng ngồi dậy, gắt gao đem mông dán xuống mặt đất mà bảo vệ, trừng mắt nhìn Mạc Thu.
“ Ngươi đừng đến đây….”
Nhất Kiếm quát.
Nhất Kiếm rống người, mà hai tròng mắt mượt mà, còn vương theo hơi nước ướt át. Hơn nữa vừa rồi trong lúc giãy dụa râu giả cũng đã rơi xuống, làm lộ ra hai phiến má hồng nộn.
Vì vậy, cố gắng của Nhất Kiếm kiềm nén dục vọng, lại làm Mạc Thu rơi vào kết cục càng thêm say đắm, Mạc Thu càu nhàu nuốt một ngụm thóa dịch, một cỗ nhiệt lưu đánh thẳng xuống hạ thân, thâm tâm y lúc này chỉ còn mỗi một ý niệm không ngừng gào thét:
[ Phải áp đảo hắn…. áp đảo hắn…. phải áp đảo được người này….]
(Nguyệt: …. hảo đáng sợ ….
Quỳnh: *đỏ mặt then thùng*..sắc lang a…)
Mạc Thu bắt lấy ống quần Nhất Kiếm, mãnh lực dùng sức lạp xả.
“ Aaaaa….”
Đai lưng lập tức đứt đoạn, ống quần nhanh chóng bị kéo xuống hơn phân nữa. Nhất Kiếm hoảng sợ, tuyệt vọng hô:
“ Đừng cởi quần của lão tử a…!!!.”
(Nguyệt: … câu nói để đời của Kiếm ca là đây =))…)
Kế tiếp, chuyện gì đã xảy ra, Nhất Kiếm cũng không nhớ rõ.
Hắn chỉ cảm thấy trong óc có một trận thanh âm căng thẳng vang vọng, rồi sau đó thiên toàn địa chuyển.
Có ai đó hô lên, giải dược đã làm xong….
Nhưng thế nào phân dược phân dược…. Chính là còn chưa phân tới bên người hắn chứ…
Bát giải dược kia rốt cuộc đưa tới rồi… Nhưng lại nghe ai đó nói giải dược chỉ còn một phần… Nếu cấp cho hắn, người kia sẽ không có….
Nhất Kiếm giữa thần trí hôn mê vẫn gắt gao nhớ kỹ, không thể cùng Mạc Thu sai lầm thêm nữa.
Mạc Thu đã là Thiết Kiếm môn nhất môn chi chủ. Hiện giờ, y cũng đã trở về chính đạo, không còn yêu nam nhân.
Lòng hắn nghĩ, tiểu hài tử này về sau sẽ là một mảnh quang minh, tiền đồ thông suốt. Vô luận thế nào, hắn cũng không thể làm Mạc Thu thối lui, cùng hắn rơi vào tai tiếng.
Mặc kệ bản thân hắn như thế nào đều hảo. Tuyệt đối phải bảo vệ được Mạc thu!
Mạc Thu muốn thành hôn…. Tiểu Thu của hắn muốn thành hôn….
Người này, trước đây toàn bộ đều thuộc về hắn, nhưng nay hắn đã không còn có thể ôm trong lòng được nữa……
Hắn một khi ăn giải dược được rồi. Sau đó…. sẽ cùng Mạc Thu hảo hảo kết thúc….
-0-0-0-0-0-0-
Một mảnh bố khăn ẩm đắp lên trán Nhất Kiếm, xúc cảm lạnh lẽo đã làm hắn tỉnh táo lại.
Nhất Kiếm nắm lấy mảnh khăn, phát giác mình đã trở lại sương phòng từ lúc nào. Trước mặt hắn là Mạc Thu, vẻ mặt ửng hồng lo lắng nhìn hắn.
“ Sau khi ăn giải dược ngươi đột nhiên ngất đi. Thực dọa sợ ta không ít!”
Mạc Thu nói.
Mạc Thu hơi cúi thấp người về phía hắn. Nhất Kiếm cả kinh, theo bản năng xoay người né tránh, vốn không muốn cùng Mạc Thu tiếp cận quá gần.
Mạc Thư tựa hồ đã sớm đoán được Nhất Kiếm sẽ có phản ứng như vậy, y liền vươn tay, gắt gao ôm lấy hắn, vội vã nói:
“Cữu, ngươi đừng tránh né ta. Ta thật chịu không nổi ngươi trốn tránh ta. Ta sẽ giải thích với ngươi nhất thanh nhị sở, ngươi trước hết nghe ta nói đã!”
Thanh âm Mạc Thu mang theo tia run rẩy. Thân thể y lúc này nóng rực, do dược tính nên vẫn còn phi thường mẫn cảm. Nhưng dù vậy, lúc kề sát bên người Nhất Kiếm, y vẫn không dám có động tác gì vô thố.
“Ta biết hôm đó Lục Minh đi tìm ngươi, nên ngươi mới phát hiện chuyện của ta và Lục Dao. Nữ nhân kia chỉ vì e sợ thiên hạ bất loạn, cũng hiểu được ta một khi phân thần, chỉ chú tâm đến ngươi thì sẽ không còn lòng dạ nào ứng phó với Lục Dao. Nàng muốn Lục Dao quay lại bên người nàng, mới làm ngươi hiểu lầm ta cùng nàng có sự tình ám muội.”
Mạc Thu nghẹn ngào nói:
“Nếu không phải vì cữu lập tức tin lời nàng, cùng ta cãi nhau, không những vậy mà còn vứt bỏ ta rời đi. Thì ta sao có thể sinh khí lâu đến như vậy!
Sau đó, Lục Dao cùng Lục Minh trở mặt, nên Lục Minh mới đến tìm ta. Nàng nói, nàng sẽ giao cả Thiên Hạ viện cho ta, chỉ cần ta giúp nàng một việc. Nàng muốn chính là Lục Dao phải nếm thử tư vị đau đớn, tê tâm triệt phế. Lục Dao muốn cùng ta bên nhau, nên nàng nhất quyết sẽ không để hắn như ý nguyện.
Nàng còn nói, nàng muốn ta tổ chức hôn lễ trịnh trọng, dùng kiệu lớn tám người khiêng mà thú nàng vào cửa. Nàng muốn làm Thiết Kiếm môn môn chủ phu nhân, phải cả đời dẫm nát Lục Dao dưới lòng bàn chân.
Ngày đó ngươi ly khai, ta tức giận đến cơ hồ muốn phát điên rồi, nên những yêu cầu của nàng, ta đều không nghĩ ngợi gì mà đáp ứng tất cả. Ta đã nghĩ ngươi không còn cần ta, mà ta cũng muốn làm ngươi hối hận đến chết vì đã rời bỏ ta.
Nhưng mà, tin tức thành thân đã truyền ra ngoài, ngươi lại không có trở về. Ở Khúc Thiên trại, thật vất vả mới gặp được ngươi, thế mà ngươi kiên quyết không chịu để ta tiếp cận. Mấy ngày nay, ngươi đều thực lãnh đạm với ta. Mới vừa rồi… mới vừa rồi dù đã xảy ra chuyện như vậy, ngươi vẫn tiếp tục đem ta đẩy ra.
Ta nghĩ muốn tức giận sinh khí với ngươi, muốn cả đời cũng không nói cho ngươi biết. Ta muốn làm cho ngươi hối hận, hối hận vì cái gì lại để ta phải thành thân cùng một nữ nhân ta không thích. Thế nhưng, người hối hận đến chết, rốt cuộc lại là ta.
Ta hối hận rồi! Cữu, ta thật sự rất hối hận rồi! Ta không nên làm những việc này, không nên làm ngươi thương tâm. Ta chỉ là muốn gặp ngươi, rất muốn gặp ngươi. Ta muốn ngươi quay về, muốn ngươi trở lại bên ta. Ta sẽ không thành thân, thật sự không thành thân đâu! Ngươi đừng đẩy ta ra như vừa nãy, ta thực khó chịu đến muốn rơi lệ a….”
Mạc Thu càng nói, thanh âm phát ra càng nhỏ, tựa như một tiểu hài tử làm sai sự mà sợ hãi không được tha thứ, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Nhất Kiếm cảm thấy trên lưng mình có dấu vết ẩm ướt.
Chính là nước mắt của Mạc Thu đi.
Nghĩ đến Mạc Thu thật sự khó chịu đến phải khóc, tâm Nhất Kiếm càng thêm đau đớn.
“Tiểu Thu… Có một số việc không thể làm. Cữu cũng rất sai lầm, sai vì không hảo hảo trông coi ngươi, mới để ngươi làm ra rất nhiều việc sai lầm như vậy.”
Nhất Kiếm chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng vươn tay lau đi khóe mắt phiếm hồng của Mạc Thu.
Thời điểm Nhất Kiếm chủ động xoa lấy mặt y, nước mắt Mạc Thu cũng theo đó mà rơi xuống.
Y biết Nhất Kiếm đã tha thứ cho y. Người này thủy chung chưa bao giờ nhẫn tâm trách móc y nặng nề.
Mạc Thu dán gương mặt mình lên tay Nhất Kiếm, nhẹ giọng nói:
“Kia, từ nay về sau có ngươi trông coi ta là tốt rồi, đừng để ta rời khỏi tầm mắt ngươi. Ngươi phải bảo hộ ta, mỗi ngày phải để ta bên cạnh ngươi, ngày ngày đều đặt ta trong lòng. Ta nếu có làm nên sự tình sai lầm, ngươi liền phải nói cho ta biết. Chỉ cần có ngươi, ta sẽ sửa, tiểu Thu cả đời này đều sẽ nghe lời cữu cữu, chỉ cần trong lòng cữu có tiểu Thu.”
“Hảo!”
Nhất Kiếm nhẹ giọng nhận lời.
Chỉ một chữ này, liền làm Mạc Thu thôi khóc, mỉm cười.
Mạc Thu lúc này mi mục loan loan *** tế, tựa như *** tú trên trời đều rơi cả vào đáy mắt y, lấp lánh ánh sáng như ngọc, đơn thuần mà sung sướng, lung linh khuấy đảo nhân tâm.
Nhất Kiếm đột nhiên choáng váng, tâm tư phút chốc đều bị nụ cười kia câu dẫn.
Mạc Thu cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi Nhất Kiếm.
Y thật sự khát cầu có được Nhất Kiếm, cũng không nguyện mất đi người này một lần nào nữa.
Mạc Thu khởi đầu là khinh nhu, sau đó phát giác Nhất Kiếm không có chống cự, liền chậm rãi mạnh mẽ liếm duyện đầu lưỡi Nhất Kiếm. Y không biết đã bao lâu không được cùng Nhất Kiếm bên nhau như thế này rồi, thật sự vô cùng tưởng niệm môi hôn của hắn.
Răng Mạc Thu nhẹ nhàng khẳng cắn, đầu lưỡi chậm rãi tham nhập. Nhưng cho dù có liếm cắn đến bao lần, có chiếm giữ tất cả địa phương trong miệng Nhất Kiếm đi nữa. Tâm vẫn cảm thấy bất mãn, rõ ràng là chưa đủ.
Nhất Kiếm bị hôn đến không thở nổi, ***g ngực kịch liệt chật vật phập phồng.
Mạc Thu cảm thấy mảng râu giả giữa bọn họ thật sự rất vướng bận, liền tùy tay tháo xuống, ném sang bên cạnh.
(Quỳnh: mấy lần trước là cạo…lần này…lột =]])
Y nhìn Nhất Kiếm, đồng dạng phát hiện Nhất Kiếm cũng đang nhìn y.
Mạc Thu chậm rãi dọc theo bên má Nhất Kiếm hôn xuống, lướt qua cổ hắn, vươn tay xả hạ quần áo Nhất Kiếm, lưu luyến dây dưa nơi bờ ngực rắn chắc.
Ngẫu nhiên, y nhẹ nhàng khẳng cắn nơi khỏa nhũ thủ phấn hồng, làm người này mất đi khống chế, cúi đầu rên lên một tiếng.
Dâm dược của Phi Thiên Biên Bức tuy đã được hóa giải. Nhưng vẫn còn sót lại dược tính, làm người ta tâm thần bất tĩnh. Chỉ cần thoáng nhẹ vuốt ve, liền sẽ khó khống chế được bản thân.
(Quỳnh: ngụy biện….=3=)
Hơn nữa, hai người đều minh bạch bản thân là lưỡng tình tương duyệt, khi ở bên nhau tất sẽ động tình.
Da thịt Nhất Kiếm dưới ánh nến vương màu mật ong nhợt nhạt. Bàn tay Mạc Thu khinh nhu lướt tới cơ bụng rắn chắc, trơn nhẵn, xúc cảm hoạt thuận, làm y yêu thích đến chẳng muốn buông tay.
Hôm qua, Nhất Kiếm từng truyền nội lực cho Mạc Thu. Đã vậy, hôm nay còn phải trải qua một hồi hỗn loạn. Thế nên hiện tại, hắn chỉ có thể nằm yên trên giường tùy ý y đùa nghịch, không dậy nổi nữa điểm khí lực.
Môi Mạc thu vẫn tiếp tục lướt xuống, ngay vào thời điểm Nhất Kiếm phát hiện ra sự tình khác thường, mở miệng kêu to, y đã dùng miệng hàm trụ lấy dục vọng nơi hạ thân hắn.
“Tiểu Thu….”
Phân thân Nhất Kiếm chợt co giật, hiển nhiên thật không đoán được lại bị kích thích lớn đến như vậy, cả người căng cứng lại.
Mạc Thu ôn nhu phun ra nuốt vào nơi cội nguồn dục vọng của Nhất Kiếm, một cổ mùi vị nam nhân bay vào cánh mũi.
(Quỳnh: 0.0….0.0….0.0….)
Trước kia, y chưa từng nghĩ sẽ đối bất kỳ người nam nhân nào làm ra loại sự tình này. Thế nhưng từ khi gặp Nhất Kiếm, y cảm thấy dù có hôn, có ôm, có thân đến mức nào cũng là không đủ, y còn muốn làm nhiều hơn nữa. Đối với người này, dù có làm nhiều việc cảm thấy thẹn hơn nữa, y cũng đều nguyện ý.
(Quỳnh: ứ… sắc lang…*e thẹn nghiêng đầu*)
Hơi thở Nhất Kiếm càng lúc càng gấp gáp, nguyên bản *** thần khắc chế cùng kháng cự, dưới từng đợt khoái cảm triều dâng đã tiêu biến vô tung. Tay hắn luồn vào mái tóc hỗn loạn của Mạc Thu, không thể chống cự theo bản năng, nhẹ nhàng tiếp sức thúc giục y.
Mạc Thu như được ủng hộ, y nhịn xuống cảm giác khó chịu, đem phân thân Nhất Kiếm hàm trụ càng sâu thêm, phun ra nuốt vào càng nhanh hơn, thẳng đến khi Nhất Kiếm bắn ra một cánh nhanh chóng trong miệng y, mới rời khỏi.
Mạc Thu vươn người đến trước mặt Nhất Kiếm, khóe miệng câu lên một mạt tiếu ý không thể che giấu, dưới đôi mắt nhìn chăm chú của hắn, đem trọc dịch nguyên bản vẫn còn hàm chứa trong miệng nuốt xuống.
Cả khuôn mặt Nhất Kiếm thoáng chốc ửng hồng, hắn quay mặt đi, thẹn quá hóa giận nói”
“ Ngay cả cái kia cũng ăn được sao a!”
(Nguyệt: hoàn toàn thành một tiểu thụ rồi..=.=
Quỳnh: …=]])
Mạc Thu liếm môi, nhẹ cười nói:
“Sao lại không ăn được? Ngươi không biết thôi, hương vị của ngươi quả thực rất hảo nha!”
Nhất Kiếm thoáng giật mình nghĩ muốn ngồi dậy, lại bị Mạc Thu đè ép xuống.
Mạc Thu mỉm người nhìn Nhất Kiếm, chỉ thấy khuôn mặt, cổ cùng tai hắn toàn bộ đều đỏ ửng. Người này ngày thường bộ dáng hiên ngang, đĩnh đạc như thế, nhưng kỳ thật cũng thực rất dễ ngại ngùng a.
Nhất Kiếm lẳng lặng nằm trên giường. Mái tóc của hắn vì dược tính của nước thuốc, nay càng trở nên mềm mại bóng mượt. Từng sợi tóc đen bóng uốn lượn trên đệm chăn, tương phản với một thân da thịt màu mật ong bóng loáng nhu nhuận. Toàn thân mặc dù không phải bộ dạng băng cơ ngọc cốt, mà có khí chất anh hùng không khom lưng, cúi đầu, phi thường đoan chính, càng làm lòng người thêm mê đắm.
Mạc Thu đã giải khai y phục của bản thân, dưới ánh nến lay động, Nhất Kiếm thoáng có chút mất tự nhiên, quay đầu nhìn y.
Mạc Thu cũng không phải cố ý câu nhân. Bất quá, trong mắt Nhất Kiếm, mỹ nhân ngoái đầu mỉm cười, bên má chậm rãi triển lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, đáng yêu. Mặt tựa phù dung, mi như yên liễu, anh hùng nhìn đến cũng lập tức mất đi khí khái, lăng lăng ngây ngốc như một kẻ lỗ mảng nhìn thấy mỹ cảnh.
Ngay lúc Nhất Kiếm tựa như lạc vào tiên cảnh, Mạc Thu lấy ra một hộp dược tùy thân bằng thanh ngọc, đào ra một khối thuốc mỡ vươn hương thản nhiên. Y vươn tay mơn trớn mảng da thịt trắng mịn nơi đùi Nhất Kiếm, ngón tay đặt tại địa phương sâu kín giữa hai chân hắn, mạnh mẻ xâm nhập.
(Nguyệt: =.= em thật rất biết tranh thủ thời cơ đi….)
Nhất Kiếm hít sâu một hơi, hai mắt trừng lớn lăng lăng nhìn Mạc Thu.
“Ngươi làm cái gì!”
Mạc thu chặn người Nhất Kiếm lại, ôn nhu nói:
“ Cữu, ngươi đã được thoải mái, nhưng ta thì chưa nha!”
Dứt lời, y đem bộ phận nam tính vốn đã cương ngạnh của mình, nhẹ ma sát nơi hậu đình đang nuốt lấy song chỉ của y.
Vẻ mặt Nhất Kiếm lúc này đã hồng đến muốn xuất huyết.
“…. Kia….. kia….. kia để lão tử giúp ngươi ….”
Tay Mạc Thu vẫn thủy chung không đình chỉ, càng mạnh mẽ luận động, đem thuốc mỡ *** tế ma sát trong cơ thể hắn.
Đột nhiên đụng đến một địa phương, làm Nhất Kiếm khẽ nhíu mày, rầu rĩ rên lên một tiếng. Mạc Thu tức khắc thả chậm động tác, tay chỉ đảo quanh nhẹ nhàng, một bên còn thấp giọng mị hoặc nói:
“Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đừng nhúc nhích là đang giúp ta a!”
“… Ngoan… ngoan ngoãn?”
(Quỳnh: (ò,,ó)…)
Ngữ khí tối dị thường này của Mạc Thu làm mặt Nhất Kiếm đã đỏ đến không chịu được.
“Không, không được! Tiểu Thu, đừng gây sức ép cữu, mau rút tay ra!”
Nhất Kiếm nhớ đến đau đớn lần trước lúc Mạc Thu cường ngạnh xông vào, nên nhẹ giọng thì thầm:
“Hỗn đản nhà ngươi ngày đó thống cữu đến như vậy. Ngày hôm sau mông ta đau cứ như bị thiết chùy đánh tới vậy. Đi đường phải khập khiễng từng bước. Hôm nay còn muốn lặp lại sao? Không được không được, tuyệt đối không được!”
Mạc Thu bề ngoài tuy rằng vô sự, nhưng toàn thân đã muốn không thể khắc chế được nữa!
Mạc Thu nghe Nhất Kiếm nói như vậy, nhịn không được mà bật cười:
“ Của cữu so với ta còn lớn hơn rất nhiều sao. Vả lại có thuốc mỡ tiểu cữu cho, không phải cũng dễ dàng đi vào vậy sao? Đừng sợ, của ta so ra nhỏ hơn ngươi một chút, cẩn thận hơn, tuyệt sẽ không lộng đau ngươi như lần trước!”
Mạc Thu nhu nhu địa phương yếu hại của Nhất Kiếm, lại nói:
“Huống hồ, cữu trước kia cũng đã làm với ta không ít lần a. Bất quá lần này là thứ hai của ta thôi, sao không để cho ta làm?”
Nhất Kiếm lại chần chừ một hồi, mới hỏi:
“Kia… kia…. là thuốc mỡ gì?”
Có phải thật sự sẽ không đau không? Hắn thực lo lắng.
Nhất Kiếm cảm giác nơi hạ phúc dấy nên một trận nhiệt lưu, chính vì tay Mạc Thu lúc này loạn động lần nữa, làm hắn thực sự nói không nên lời.
“Là giảm nhiệt trừ đau a. Hai ngày trước ta còn thoa lên mặt ngươi để giảm ngứa ngáy mà, thật sự dùng tốt lắm.”
Mạc Thu cười nói.
“Cái gì, ngươi đem dược này thoa lên mặt lão tử!”
Nhất Kiếm vừa nghe liền cả kinh, lập tức rống to, khó có thể tin tưởng.
Mạc Thu rút ngón tay ra, thừa dịp Nhất Kiếm phân tâm, chế trụ lấy hông hắn mạnh mẽ thẳng tiến, hoàn toàn không bị bất cứ thứ gì cản trở, xâm nhập sâu trong cơ thể Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm không dự đoán được Mạc Thu lại đột ngột tiến vào như thế, nhất thời nhịn không được, cúi đầu rên rỉ.
Hạ thân Mạc Thu dần rơi vào căng thẳng, chỉ cảm thấy nội bích Nhất Kiếm siết chặt lấy chính mình, phi thường thoải mái. Lại nghe thanh âm hắn rên rỉ câu hồn, thiếu chút nữa chưa kịp động liền đã muốn tiết ra.
Y cố sức kiềm chế dục vọng của bản thân, nhẹ thở gấp một hơi, vươn tay nhẹ vuốt khuôn mặt tuấn lãng của Nhất Kiếm, theo đó càng tiến nhập sâu vào thân thể hắn hơn.
Lúc khởi đầu, y nhẫn nhịn thong thả va chạm. Bất quá không được bao lâu sau đã khắc chế không được nữa, bắt đầu kịch liệt trừu sáp.
Mỗi động tác mơn trớn của Mạc Thu đều làm Nhất Kiếm càng dấy lên dục hỏa. Hắn không biết bản thân mình bị làm sao, mặc dù tâm nghĩ muốn kháng cự, nhưng thời khắc nhìn thấy Mạc Thu mỉm cười, lòng cũng nhu nhuyễn xuống.
Cũng đúng a, chính mình nhiều lúc trên người y như dã thú chiếm lấy, nhưng Mạc Thu lại chưa từng cự tuyệt hắn, ngược lại luôn rộng mở bản thân, nghênh đón hắn tiến vào.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nhất Kiếm cũng không còn chống cự nữa. Cảm giác mềm mại theo đó càng chậm rãi tăng lên. Còn Mạc Thu mỗi lần sáp nhập đều thêm sâu hơn, kịch liệt như vậy làm người ta tựa hồ không thể chống đỡ được.
Nhất Kiếm nhớ tới chính mình trước kia cũng từng đối với Mạc Thu như vậy, nguyên lai khi đó, cảm giác của y là thế này sao.
“Chậm…. chậm một chút….”
Nhất Kiếm run giọng can ngăn.
Thế nhưng, Mạc thu cũng không ngừng lại.
Cảm giác tê dại đã hoàn toàn chiếm cứ đầu óc y. Mạc Thu nâng cao chân Nhất Kiếm lên, ép sát vào bờ ngực, làm mông hắn vươn càng cao hơn, ra vào cũng thập phần dễ dàng.
Tư thế như vậy làm Nhất Kiếm cảm thấy có chút thẹn. Nhất là tại nơi tư mật mập hợp còn phát ra thanh âm trừu sáp *** mỹ. Cảm nhận dị vật trong cơ thể càng ngày càng cao trướng kỳ lạ khiến Nhất Kiếm không biết làm như thế nào cho phải.
“Ngô......”
Phân thân Nhất Kiếm càng lúc càng ngẩn cao hơn, nặng nề ma sát lấy thân thể đong đưa của Mạc Thu.
Khoái cảm dâng tràn bất khả khống chế, Nhất Kiếm vươn tay xiết chặt đệm chăn dưới thân, từng trận thanh âm rên rỉ đứt quãng phát ra.
Tâm hắn đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác, mình dường như đã trở thành tiểu ngư nhi nằm trên thớt, phải cắt phải phá như thế nào, đều tùy thuộc hết vào Mạc Thu.
Nhất Kiếm cắn răng cố nhẫn không rên thành tiếng. Nhưng khoái cảm mãnh liệt cơ hồ khuynh tẫn toàn bộ tâm trí hắn, mà sở cầu của Mạc Thu lại tựa như vĩnh vô chi tẫn. Khóe mắt Nhất Kiếm không biết từ lúc nào đã dần biến hóa ướt át, ý thức trở nên tan rã.
“….. Tiểu Thu….. tiểu Thu……”
Thanh âm Nhất Kiếm đã không thể khống chế.
“Không…. dừng lại….. Mau dừng lại…..”
Mạc Thu nguyên bản áp trên người Nhất Kiếm tất nhiên sao có thể buông hắn, y chỉ nhẹ đong đưa thắt lưng, thở dốc hỏi:
“Cữu làm sao vậy?”
“Không được….. đã muốn không được rồi….”
Nhất Kiếm khó nhịn nhẹ giãy dụa.
Thân thể vốn do còn sót lại không ít dược tính mà phi thường mẫn cảm, hắn lúc này đáy mắt vươn lệ quang, khinh nhu phát ra lời nói cầu xin buông tha, hơn nữa thần tình cúi đầu thở dốc mang theo điểm thống khổ.
Mạc Thu nhìn đến vẻ mê người như vậy, chỉ cảm thấy dục vọng của chính mình chôn trong người Nhất Kiếm càng trướng lớn thêm một vòng.
“Ân.”
Mạc Thu vươn đầu lưỡi liếm lấy khóe môi ôn nhuận, không thể khống chế rên rỉ thành tiếng.
Đầu tiên vì dục hỏa, thật chưa hảo cảm giác được tư vị này. Hiện giờ y mới chú tâm nếm thử. Quả thực là tiêu hồn thực cốt nha.
Mạc Thu theo đó càng thêm kích động, hướng hậu huyệt Nhất Kiếm mạnh mẽ công thành.
Nội bích nơi hạ thân Nhất Kiếm lại ẩm lại nhiệt như vậy, lúc đi vào đều như gắt gao cô trụ lấy y không muốn nhả ra.
Y thoải mái toàn thân gần như run rẩy, thầm nghĩ kế tiếp còn có thể như thế nào đem Nhất Kiếm lật tới rồi lại lật lui, hai người tình trạng kiệt sức thành một đoàn nê, làm sao nghe lời dừng lại.
“Ân….”
Nhất Kiếm gắt gao ninh khởi mày, phân thân nơi trung gian giữa hai người, bởi vì Mạc Thu quá mức kịch liệt thẳng tiến, thấm ướt bụng cả hai.
Mạc Thu đình chỉ động tác, nhìn Nhất Kiếm thật sâu. Đến khi Nhất Kiếm tỉnh táo được một chút, y lại bắt đầu từng chút từng chút động thân.
Lúc này, mi mục hắn không còn nhăn đến như vậy nữa, đã thoáng giãn ra, nhưng thủy chung vẫn làm một bộ dáng khó nhịn.
“Cữu, không thoải mái sao?”
Mạc Thu thấp giọng hỏi.
“…. Cũng…. không phải…..”
(Nguyệt: ừh, vậy là thoải mái…..
Quỳnh: =]]..my god)
Nhất Kiếm không biết nên trả lời thế nào, chỉ nghiêng mặt tránh né ánh nhìn của Mạc Thu.
Mạc Thu nhẹ nhàng bắt lấy cằm Nhất Kiếm, để tầm mắt người này đối mặt với chính mình. Hắn chợt hoảng hốt, nội bích bất giác co rút, làm Mạc Thu nhẹ rên lên một tiếng.
Mạc Thu thâm tình nhìn người nam tử này đã tình nguyện để cho y loạn lộng rong ruổi, thỏa mãn trong lòng so với thân thể càng thêm vạn phần sung sướng.
Y mỉm cười chăm chú nhìn Nhất Kiếm, nhất thâm nhất thiển.
Hai khỏa nhũ thủ nơi ngực Nhất Kiếm bị y cắn liếm đến hóa đỏ bừng. Ngọc hành đứng thẳng khó nhịn, khóe mắt vương tia thủy quang hàm xuân, còn có cổ da thịt màu hồng mật ong phi thường mê người.
Mạc Thu thẳng tiến thật sâu, làm Nhất Kiếm thở dốc càng thêm trầm trọng. Y liếm lấy môi, đã gần như không thể khắc chế được nữa.
“ Di…. đã được chưa….”
Nhất Kiếm vươn tay xiết lấy đệm chăn, thoáng chốc giật mình, lại tiết ra trên người Mạc Thu.
“Tiếp tục thêm một chút nữa là tốt rồi.”
Mạc Thu đem khối nhiệt hỏa nóng rực nguyên bản còn chưa phóng thích rút ra khỏi cơ thể Nhất Kiếm, làm hắn một trận run rẩy.
Vừa trong lúc Nhất Kiếm nhẹ nhàng phóng tâm thở ra, nghĩ mọi việc đã muốn chấm dứt. Mạc Thu liền chế trụ lấy thắt lưng Nhất Kiếm, lật cả người hắn lại, tách hai cánh mông ôn nhuận ra, tiếng quân thần tốc.
“Tiểu Thu!”
Nhất Kiếm vô lực rên lên một tiếng.
“Một chút nữa a, một chút nữa là tốt rồi, cữu!”
Mạc thu cọ cọ bả vai Nhất Kiếm, tái mãnh liệt bắt đầu va chạm.
(Nguyệt: … sau cái đoạn H này, ta đã hoàn toàn công nhận Kiếm ca thành tiểu thụ thật rồi…. cảm thấy biểu hiện dễ thương thật >”<. Mà tội nghiệp Khuynh mỹ nhân và pé tám, biết vậy cứ giữ giải dược lại đi, đằng nào uống giải dược rồi cũng làm =.= Quỳnh: =]] sự đời vô pháp biết được tương lai… ôi cái đoạn H nó kịch liệt thế không biết…) -0-0-0-0-0-0- Sáng sớm, tước điểu thanh đề, Mạc Thu mặc trung y bạch sắc đơn bạc ngồi bên cửa sổ, lãnh phong phiêu phiêu, thổi tán đi vạt áo, làm lộ mảng da thịt tuyết trắng khiến nhân tâm mê mẩn. Nhất Kiếm nguyên bản vẫn nằm trên giường, nhẹ nhàng thở đều. Đêm qua hắn bị gây sức ép đến tận hừng đông, thật sự quá sức mệt mỏi. Nên lúc này mới ngủ sâu đến như vậy, đến giờ vẫn không có dấu hiệu sắp thức dậy. Tâm tình Mạc Thu sáng nay thực hảo. Y một bên đung đưa chân trần, một bên ngoạn thanh Huyền Thiết chủy thủ mà nhất Kiếm đã tặng y, đối với người ngoài cửa sổ nói: “Hỏa dược tới rồi thì tốt!” “….” “Ngươi đem theo một số người đi cùng, có việc gì lập tức hồi báo.” “….” “Ân!” Mạc Thu khinh nhu gõ gõ ngón tay, không chút để ý nói: “Ô Y ma giáo cùng võ lâm chính phái xung đột lớn như vậy. Người nọ lại là đà chủ phân đà hộ pháp, ta không tin hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn.” “......” Mạc Thu cười nhẹ một tiếng: “Chỉ cần nắm được người nọ trong tay, Lục Dự dù có năng lực cao đến mấy đi nữa cũng thì làm được gì?” “….” “ Hừ, đi xuống đi, đừng làm ồn kinh động đến cữu cữu ta!” Mạc Thu nói. ……..♣…….. Khi Nhất Kiếm vừa mở mắt thức dậy, thứ đầu tiên hắn thấy chính là một đôi mi mâu tỏa nắng. Đôi mắt kia cười đến mi quang loan loan, không chỉ đang chăm chú nhìn hắn, chủ nhân của ánh mắt còn đang vươn tay sờ hai má Nhất Kiếm. “Cữu, có khỏe không?” (Quỳnh: =3= giả mù sa mưa…) Mạc Thu vừa hỏi liền khiến Nhất Kiếm nhớ đến sự tình đêm qua, tức thời huyết khí trào dâng, mặt tỏa nhiệt hỏa. Nhất Kiếm thật không biết bản thân bị làm sao vậy, có thể để Mạc thu tùy hứng trên người mình lộng đảo. (Quỳnh: *Liếc*….. Sis Từ: nhìn cái gì…?) Tuy nói là do còn dư vị của *** dược nên mới mất đề phòng như thế. Chính là, lễ nghĩa liêm sỉ đều quên sạch thế kia, phía trước không đủ còn đến từ phía sau, mặt sau xong rồi lại theo từ bên sườn, thế là làm sao thế này! (Quỳnh: thì là thế đó a…) Hắn tuổi tác cũng không nhỏ. Sao có thể để tiểu hài tử này đem hắn lăn qua lăn lại cả đêm như vậy! Mạc Thu nhìn khuôn mặt Nhất Kiếm so với ánh tà dương còn hồng hơn, nhịn không được nở nụ cười. Y vươn người lên, hôn lấy môi Nhất Kiếm: “Không trả lời, vậy chính là tốt lắm, đúng không a?” Nét mặt Nhất Kiếm không nhịn được càng thêm phiếm hồng, giáng quyền lên đầu Mạc Thu, gầm nhẹ: “Ngươi là tiểu lang tử, muốn đoạt luôn mạng của cữu sao hả? Bảo ngươi ngừng lại cũng không ngừng, đến trời gần sáng mới thôi. Cữu có phải rất sủng ngươi không? Cho nên ngươi mới trở nên vô pháp vô thiên như vậy!” Mạc Thu đau đến phát khóc, y nhu nhu đầu, cố gắng nghĩ muốn biểu hiện chút hối hận, thế nhưng tiếu ý nguyên bản trên mặt có giấu đến mấy cũng không ngừng triển lộ. Y nói: “ Đó là bởi vì ngươi sủng ta, nên ta mới cao hứng đến thất tâm như vậy! Nên nói đúng ra, hết thảy đều là vì ngươi sai!” Mạc Thu vừa nói vừa muốn ôm Nhất Kiếm thêm một lần nữa, Nhất Kiếm vội vàng vươn tay lên, cản y lại. “ Ách!” Mạc Thu bất mãn. “Đã là giờ nào rồi?” Nhất Kiếm hỏi, hắn nhu nhu cánh tay, cảm thấy có chút mỏi mệt a. “Vừa qua giờ thìn, cữu nếu mệt liền ngủ thêm chút nữa đi!” Mạc Thu ngoan ngoãn ghé vào bên người Nhất Kiếm, những sợi tóc khinh nhuyễn rủ xuống giường, xen lẫn vào mái đầu ô phát đen bóng của Nhất Kiếm. “Lão tử muốn xuống lầu nhìn xem.” Nhất Kiếm nói: “Lão tử chỉ nhớ rõ tối qua đại đường một mảnh hỗn loạn. Ăn xong giải dược rồi thì không còn chút ấn tượng gì…… Hẳn không gây ra việc gì đại sự đi…….” Mạc Thu nói: “Có một số người suýt nữa gặp chuyện không may, nhưng đã bị ngươi tách ra, tóm lại là vô sự.” “Vậy là tốt rồi.” Nhất Kiếm nhẹ phóng tâm thở ra. Trong lúc nói chuyện, Nhất Kiếm giở chăn ra, nghĩ muốn đứng dậy. Cũng không ngờ động táchình như có chút quá mãnh liệt làm hắn ngã ngồi xuống giường, nhịn không được kêu lên: “Thắt lưng của lão tử a….” Nhất Kiếm gắt gao nhíu mày. “A!” Mạc Thu cười. Nhất Kiếm thẹn quá hóa giận, lại tặng thêm một chưởng nữa lên đầu y. Mạc Thu lúc này khoái ý đã tràn ngập, cũng chỉ cam chịu nhu nhu đầu, không hề oán trách. “Đều tại ta không kiềm chế được, mới gây sức ép đến như vậy. Cữu nằm úp sấp lại đi, ta giúp ngươi xoa bóp.” Không đợi Nhất Kiếm đáp ứng, Mạc Thu đẩy hắn nằm úp xấp lại, sau đó ngồi lên đùi Nhất Kiếm, hai tay bắt lấy thắt lưng cứng cỏi tế bạch, thay hắn xoa bóp. Lúc vừa bắt đầu Nhất Kiếm thực có chút không quen, hành động này trước đây là hắn thường thay Mạc Thu làm. Tại sao hiện nay quay lại thực hiện trên người mình a. Nhưng xem ra, Mạc Thu là rất thành thật thay hắn xoa bóp, Nhất Kiếm cũng liền phóng tâm, chậm rãi thả lỏng người. Chính là… không được nữa khắc sau….. “…….” Khuôn mặt Nhất Kiếm ghé sát giường, ngữ khí âm âm nói: “Tiểu Thu, lão tử chỉ là đau thắt lưng thôi. Ngươi lại dùng sức xoa mông ta làm cái gì?” Mạc Thu cúi thấp người, ghé vào bên tai Nhất Kiếm thổi vào một cổ lãnh khí, thanh âm vô tội: “Đều do mông cữu thật sự rất rắn chắc a. Làm cho người ta nhìn tới là muốn sờ, mà sờ rồi liền không nguyện buông tay!” Thời điểm Mạc Thu kề sát người hắn, Nhất Kiếm liền cảm giác được hạ thân y thoáng ngạnh lên nơi mông mình. Sắc mặt lập tức chuyển đen, Nhất Kiếm xoay người lại, thân thủ bắt lấy cổ tay Mạc Thu. Lúc này, hắn nhíu mi chặt hơn một chút, thắt lưng vẫn còn thực đau. Sau đó vươn tay chế trụ hạ thân Mạc Thu, giận dữ nói: “Tối hôm qua gây sức ép cả đêm. Thế mà hôm nay cư nhiên vẫn có *** thần như vậy!” Mạc Thu cúi đầu rên một tiếng, phiêu mắt liếc nhìn Nhất Kiếm, mị hoặc mà khiêu khích: “Đối với ngươi, nghĩ muốn không có *** thần cũng khó a!” Nhất Kiếm sửng sốt, hai mắt mở to trừng nhìn Mạc Thu. “ Hài tử ngươi thật sự là vô pháp vô thiên mà. Cư nhiên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cữu. Thực muốn chiếm tiện nghi ta đến như vậy!” Nhất Kiếm chợt xiết chặt tay, lực đạo thình lình gia tăng làm thân mình Mạc Thu run rẩy, thắt lưng khó chịu, một trận thanh âm khàn khàn nhẹ phát ra. “Cữu nếu không cho phép, ta làm sao chiếm được bất cứ tiện nghi nào a!” Mạc Thu sắc mặt ửng hồng trêu đùa Nhất Kiếm. Y nhìn hắn nguyên bản muốn giáo huấn mình nay lại cứng họng không nói nên lời, thực hảo, liền đem thắt lưng nâng lên, đem phân thân vốn cương ngạnh ma sát vào lòng bàn tay Nhất Kiếm, thanh âm phát ra khàn khàn mê người, nói: “Vẫn là cữu… nghĩ muốn bị chiếm tiện nghi…. Ân?” Nhất Kiếm nghe qua Mạc Thu phong tình vạn chủng “Ân” một từ này, “Ân” đến xương cốt hắn đều mềm nhũn. Hắn mạnh phục hồi *** thần, vội vàng buông tay ra, không dám tái nắm tiểu thiết côn của y thêm nữa. Mục nội nó, tiểu tử này không biết học được loại *** ngữ này ở đâu a. Làm tâm Nhất Kiếm khiêu mạnh không ngừng, suýt chút nữa đã nhảy hẳn ra khỏi ***g ngực. Thật không ngờ Nhất Kiếm vừa buông tay, Mạc Thu lại tựa như một con dã lang trảo dương, đem Nhất Kiếm chế trụ xuống giường. “Nương của lão tử ngươi đó a….” Mạc Thu áp trên người Nhất Kiếm, làm thắt lưng hắn thực đau đến vô lực. “Tiểu Thu, mau đi xuống, thắt lưng của lão tử….” “Không xuống!” Mạc Thu hung tợn nhìn chằm chằm Nhất Kiếm. “Trừ phi… trừ phi ngươi hôn ta một cái!” Nhất Kiếm cũng không nề hà gì thêm, một tay ấn đầu Mạc Thu xuống, dùng hết toàn lực đem nhân hôn đến thiên loạn địa ám, nhật nguyệt vô quang, thiên địa vô sắc. —————– hoàn đệ cửu —————
Cũng không hiểu tại sao, khi hắn vừa chạm đến người Mạc Thu, thân hình y liền run rẩy mãnh liệt. Phản ứng kịch liệt như vậy làm Nhất Kiếm thoáng chốc giật mình.
“ Làm sao vậy?”
Nhất Kiếm vội hỏi.
Mạc Thu vươn tay hoàn trụ lấy cổ Nhất Kiếm, hơi thở thanh lương phảng phất lướt qua cổ hắn, gương mặt vương đầy hàn hãn hướng xương quai xanh Nhất Kiếm nhẹ nhàng cọ lấy, cúi đầu rên nhẹ một tiếng.
Nhất Kiếm, trong phút chốc bi ai nhận ra, thân thể hắn đã có điểm không thể khống chế, hạ thân nhẹ ngạnh to hơn.
“Ta khó chịu…..”
Thanh âm Mạc Thu vang lên đầy mị hoặc.
Nhất Kiếm đã bị y bức đến miệng lưỡi khô khốc, tùy tay xao khởi vạt áo trước ngực, để nhiệt khí trong người thoát ra ngoài.
(Nguyệt: =.= anh là cố ý câu nhân đó hả, trong hoàn cảnh như vậy mà còn….)
Lúc này, những người võ lâm đồng đạo buổi sáng cùng Nhất Kiếm uống rượu đang đứng một bên, lăng lăng nhìn hắn cùng Mạc Thu, vừa theo dõi vừa thèm thuồng nuốt thóa dịch.
Nhất Kiếm trong lòng thầm mắng:
[ Hỗn trướng a!]
Hắn tức giận trừng mắt nhìn những người đó một cái, liền vội vàng đem Mạc Thu kéo đến sau lưng, cả người che chắn trước mặt y.
Nhưng thái độ làm người của Nhất Kiếm vốn thô lỗ, động tác lực đạo cũng không nhỏ, khi cử động lại làm vạt áo xả hạ càng thêm rộng, làm lộ ra bờ ngực cường tráng rắn chắc cùng hai khỏa nhũ thủ phấn hồng ẩn hiện.
Đột nhiên, trong đáy mắt những người kia tựa như dấy lên một cỗ nhiệt khí quỷ dị, vươn theo lục quang, cảm giác như muốn ngay lập tức nhào vào người hắn.
Nhất Kiếm nhìn quanh bốn phía, trong lòng lo lắng không thôi, liền ngưng khí nói:
“Chư vị chớ hoảng sợ, *** đãng tiêu hồn tán này vốn cũng không khó tìm ra giải dược. Thỉnh các vị ngàn vạn lần đừng để dược tính mê hoặc lý trí.”
“Đại hồ tử ngươi nói thật dễ dàng a…..”
Có một người nào đó ở một bên rên rỉ lên tiếng.
Nhất Kiếm vội la lên:
“Dâm đãng tiêu hồn tán dược lực tuy mạnh, nhưng chỉ có thể duy trì trong sáu canh giờ. Hiện nay, thỉnh các vị tĩnh tâm ngồi xuống, lòng vô tà niệm, tất quỷ kế của Phi Thiên Biên Bức kia tự nhiên sẽ sụp đổ.”
Nghe qua lời Nhất Kiếm có đạo lý. Đồng thời giữa chúng võ lâm đồng đạo, tất nhiên cũng có người đã nhận thức qua loại *** dược này. Cho nên một vị trưởng giả nổi danh mở miệng nói:
“Đơn độc khó làm nên sự, hai người hợp lại, lấy chân khí hỗ trợ đối phương, tụng niệm thanh tâm phổ thiện chú, nói không chừng có thể phù độ chúng ta thoát khỏi cửa ải khó khăn!”
“Mạnh tiên sinh nói chí phải a!”
Có người ứng thanh.
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của một vài vị đầu lĩnh trưởng giả công lực cao, đứng ra bắt những đệ tử nhỏ tuổi đang khóc nháo phải khoanh chân ngồi xuống. Sau đó cả phòng bắt đầu yên vị, nhất loạt tĩnh tọa, bài trừ tà niệm trong đầu.
“ Tiểu Thu, ngươi bình tĩnh lại cho ta một chút!”
Nhất Kiếm bắt lấy bàn tay Mạc Thu đang trên người hắn không ngừng loạn cọ, loạn khẳng.
(Quỳnh: có cơ hội…ngu mới tỉnh lại…=]])
Đôi tay bị chế trụ, Mạc Thu mê man ngẩn đầu lên, mi mục ướt át nhìn Nhất Kiếm, hờn giận nhíu mày, vẻ mặt bất mãn nói:
“ Vì cái gì không để cho ta sờ….”
Nhất Kiếm trong tâm loạn động, chút nữa đã cầm lòng không được hướng môi Mạc Thu hôn xuống. Hắn hít một hơi thật sâu, chỉ nói:
“Trước mặt mọi người mà sờ cái gì sờ, tránh ra!”
(Nguyệt: … uh, để khi nào chỉ có 2 người hãy sờ…
Quỳnh: *gật gù*)
“Nhưng phía bên kia cũng đã có người bắt đầu hành động rồi mà!”
Mạc Thu mị nhãn như tơ, hướng tả phương phiêu qua.
Nhất Kiếm nhìn theo hướng Mạc Thu, thấy có hai đệ tử nhà ai đã bắt đầu ôm lấy nhau không rời. Hắn hoảng hốt, lập tức tiến về phía đó, đem hai người bọn họ tách ra, tạm thời điểm hạ huyệt đạo của họ, từng bước dẫn dắt họ tụng niệm thanh tâm phổ thiện chú.
Bên trong đại sảnh, có một số người công lực không đủ áp chế *** dược, đã bắt đầu áp sát lấy người bên cạnh mình, lòng Nhất Kiếm hoảng hốt lo lắng tình huống có thể sẽ khống chế không được. Hắn đành liều mạng dùng nội lực áp chế dược tính trong cơ thể, sau đó nhanh chóng tham gia vào đám người đó, dùng võ lực đem từng người tách ra.
Hắn vốn biết, loại *** dược này càng vận dụng chân khí sẽ tái phát càng thêm nghiêm trọng, nhưng hắn cũng không quản.
Những nhân sĩ nơi này, mỗi người đến đây đều là một tâm muốn vì dân trừ hại, cùng nhau vây bắt Phi Thiên Biên Bức, Nhất Kiếm dù có nói thế nào, cũng không thể để cho họ gặp nạn.
Đến lúc này Nhất Kiếm đã nhẫn đến mức phát cuồng, cư nhiên Mạc Thu còn ôm lấy người hắn cọ qua cọ lại.
Thanh âm Mạc Thu nhu nhuyễn trầm thấp làm nũng với Nhất Kiếm.
“ Để cho ta sờ đi a, sờ một chút là tốt rồi!”
Mạc Thu sớm đã nhẫn nại khá lâu. Mà người trước mắt này, vốn đã từng có quan hệ da thịt với y. Dâm đãng tiêu hồn tán kia càng như ngọn lửa đốt cháy thân thể y. Ngọn lửa này, sau khi chạm được đến người Nhất Kiếm, liền tựa như đại hỏa lan tràn, cháy đến vô phương khắc chế.
Mấy ngày trước, vốn dĩ vẫn luôn hiểu lầm, nên phải độc sàn độc chẩm. Thẳng đến lúc này, *** trào dâng dường như đã đánh nát tất cả rụt rè vô vị của y, làm cho Mạc Thu Không còn để tâm đến việc cái gì gọi là trước mặt võ lâm đồng đạo.
Y đã bị áp lực, phải nhẫn nại lâu lắm rồi. Dục niệm đối với Nhất Kiếm hiện tại vô pháp ngăn chặn, cho nên nhất quyết không buông Nhất Kiếm ra.
“Tiểu Thu!”
Nhất Kiếm vừa tách một cặp khác ra thì cảm giác được Mạc Thu trong lòng ngực hắn có điểm khác thường.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đáy mắt Mạc Thu ẩn ẩn hiện hữu một luồng dục vọng mãnh liệt thiêu đốt.
Mạc Thu nhìn Nhất Kiếm, ảm đạm cười, đáy mắt ngân quang lưu chuyển. Y vươn đầu lưỡi liếm lấy đôi môi đỏ mọng. Cảnh sắc mị hoặc khôn cùng, làm Nhất Kiếm lăng lăng nhìn, ngay cả phải hô hấp như thế nào đều đã quên.
Trong khoảnh khắc này, lại phảng phất như sớm vượt qua vạn thiên niên, Nhất Kiếm mạnh hoàn hồn, nghĩ muốn đẩy Mạc Thu ra.
Nhưng dù có đẩy ra, y vẫn nhất nhất tiến đến gần làm Nhất Kiếm tựa như đã lâm vào hoảng loạn.Thẳng cho đến khi đôi môi tỏa hương thanh lương của y hàm trụ lấy làn môi hắn, mạnh mẽ liếm duyện, cả người ôm chặt lấy, làm cho hắn tái không thể nhúc nhích.
Nhất Kiếm thở gấp, bên tai tựa như có một luồng lôi quang mãnh liệt oanh hạ. Hắn cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, rốt cuộc trở nên khó có thể khống chế luồng thủy triều mạnh mẽ trào dâng trong cơ thể.
Nhất Kiếm phát giác hắn bị đẩy ngã trên mặt đất, sau đó bị Mạc Thu đè ép xuống. Mạc Thu một bàn tay vỗ về khuôn mặt hắn, tay còn lại nhẹ nhàng bắt lấy bộ vị yếu hại bên dưới của Nhất Kiếm, khinh nhu vuốt ve.
“ Ân….”
Nhất Kiếm cau mày, từ đôi môi tiếp hợp vô ý phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp động lòng người.
Thanh âm rên rỉ này tựa như lôi quang giữa đất liền bằng phẳng, làm cả đại đường chấn động.
“ Ta không chịu được nữa a!”
Đột nhiên có một thanh niên hô to.
Lập tức, cái gì song nhân tĩnh tọa, cái gì thanh tâm phổ thiện chú đều đã bị ném thẳng tới tây phương cực lạc.
(Quỳnh: tim hồng bay đầu trời hả….=]])
Người thanh niên kia ngồi bật dậy, song chưởng ôm lấy vị nho y trưởng giả đang ngồi đối diện hắn. Động tác xuất ra cực nhanh, cực ngoan, cực chuẩn.
“ Ô ác… thắt lưng của lão phu a….”
(Quỳnh: Mèn ơi…đại thúc thụ…=]])
Nhất Kiếm cả kinh, vội vàng bắt lấy một tia lý trí cuối cùng đẩy Mạc Thu ra. Nhưng vì y phát giác Nhất Kiếm cư nhiên không bị mình mê hoặc, lập tức dứt khoát bắt lấy thắt lưng hắn, trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung.
Ngay sau đó, sự tình đáng sợ rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Trong đại đường khách ***, thanh âm rên rỉ bi thống vang lên tứ phía, tình thế kịch liệt chuyển biến, tựa như lửa cháy lan tràn đồng cỏ (Quỳnh: cỏ khô…cháy lẹ), vô pháp vãn hồi.
Ý thức của Nhất Kiếm cũng dần mơ hồ, chỉ nhớ Mạc Thu không ngừng giở trò với hắn. Mà hắn cũng không nhẫn nại, tay lướt xuống phiến mông mượt mà của y nhẹ nhàng xoa nắn.
Giữa thời điểm hoảng loạn, Nhất Kiếm nghe thấy có tiếng người hô lên:
“Chịu đựng a… ta đang làm giải dược!”
Hắn trong lòng vẫn mơ màng nghĩ, có giải dược tại sao lại lâu như vậy mới làm a, chờ làm xong mọi người đã sớm hỗn loạn cả rồi.
Tiếp theo, trước mắt có lưỡng đạo bạch quang hiện lên, Nhất Kiếm mơ hồ cảm thấy mình có ảo giác. Hắn nhìn thấy một hắc y mỹ nhân thoáng qua, hai đùi ngọc tuyết trắng không hề được che chắn, lả lướt trong không trung.
(Nguyệt: =)) Lan ca ca a, anh thật là ác! Quỳnh: còn hơn cả : chuẩn, ngoan độc….=]]))
“A…”
Mạc Thu lại cắn một ngụm nơi cổ hắn, cắn đến mức Nhất Kiếm phát ra thanh âm rên rỉ.
Nhất Kiếm trước đó vốn đại động chân khí, hiện đã hoàn toàn không còn có thể khống chế dược lực của *** đãng tiêu hồn tán được nữa. Từ trong mông lung, hắn nhìn thấy có vài người hướng hắn cùng tiểu Thu đi đến, đôi mắt tựa như lang sói, vừa chảy nước miếng vừa gào thét:
“… Tiểu mỹ nhân…. tiểu mỹ nhân a…. hai khối nhũ thủ trước ngực thật lớn nha…. Để cho ca ca cắn một ngụm đi…..”
Lời vừa dứt, bàn tay liền vươn đến. Nhất Kiếm vừa định gạt ra, lại nghe thấy tiếng thét thê thảm vang lên.
Mạc Thu đang hung hăng cắn vào cổ tay của một gã nam tử, hai hàm răng khẳng cắn thấu tận xương cốt đối phương. Y lại phi một tiếng, khinh miệt đẩy người kia ra, tái xuất cước đá một gã khác bay ra ngoài.
Mạc Thu chật vật thở dốc, chặt chẽ che chắn trước mặt Nhất Kiếm, trong mắt tràn ngập âm ngoan không hề che giấu.
“ Tên hỗn trướng nào dám động tới cữu cữu, lão tử liền đánh hắn đến ngay cả nương cũng nhận không ra!”
Đôi con ngươi hung ác nham hiểm của y đột nhiên chú mục trở lại bên người Nhất Kiếm, dục vọng thiêu đốt nơi đáy mắt làm Nhất Kiếm đột ngột chấn động, tức khắc tỉnh táo lại.
Mạc Thu tiếp tục ồm chằm lấy Nhất Kiếm. Hắn kinh hãi vội xoay người tránh né, tứ chi xử lực đẩy y ra.
“Tiểu Thu, ngươi sắp thành hôn. Chúng ta không được như vậy….”
Một ý niệm đột ngột xuất hiện trong đầu Nhất Kiếm. Nơi này nhiều người như vậy, nếu ngày sau có bất kỳ lời đồn đãi nào truyền ra, nhất định sẽ hủy diệt tiền đồ của Mạc Thu.
“ Ta không thành thân… Ngươi cũng đừng nghĩ trốn tránh nữa… Ta sẽ không để ngươi đi….”
Mạc Thu không thể khống chế nhào tới áp lên người Nhất Kiếm. Vươn tay loạn khai y phục hắn, nhu nhu hai cánh mông, tay một lần nữa bắt lấy bộ vị yếu hại của hắn.
“ Không cần a!”
Nhất Kiếm lúc này đầu óc đã sớm mê võng, hoàn toàn không nghe thấy Mạc Thu vừa nói gì. Hắn chỉ còn biết ra sức đá văng Mạc Thu đang tựa như dã thú quấy phá trên người hắn xuống, nghĩ muốn tránh khai y.
Nhưng, một Mạc Thu như vậy mê man mị hoặc, đối với Nhất Kiếm mà nói cũng là vô cùng hấp dẫn.
Nhất Kiếm hào hển thở, áp lực bắt nội tâm thanh tỉnh. Hắn vội vàng ngồi dậy, gắt gao đem mông dán xuống mặt đất mà bảo vệ, trừng mắt nhìn Mạc Thu.
“ Ngươi đừng đến đây….”
Nhất Kiếm quát.
Nhất Kiếm rống người, mà hai tròng mắt mượt mà, còn vương theo hơi nước ướt át. Hơn nữa vừa rồi trong lúc giãy dụa râu giả cũng đã rơi xuống, làm lộ ra hai phiến má hồng nộn.
Vì vậy, cố gắng của Nhất Kiếm kiềm nén dục vọng, lại làm Mạc Thu rơi vào kết cục càng thêm say đắm, Mạc Thu càu nhàu nuốt một ngụm thóa dịch, một cỗ nhiệt lưu đánh thẳng xuống hạ thân, thâm tâm y lúc này chỉ còn mỗi một ý niệm không ngừng gào thét:
[ Phải áp đảo hắn…. áp đảo hắn…. phải áp đảo được người này….]
(Nguyệt: …. hảo đáng sợ ….
Quỳnh: *đỏ mặt then thùng*..sắc lang a…)
Mạc Thu bắt lấy ống quần Nhất Kiếm, mãnh lực dùng sức lạp xả.
“ Aaaaa….”
Đai lưng lập tức đứt đoạn, ống quần nhanh chóng bị kéo xuống hơn phân nữa. Nhất Kiếm hoảng sợ, tuyệt vọng hô:
“ Đừng cởi quần của lão tử a…!!!.”
(Nguyệt: … câu nói để đời của Kiếm ca là đây =))…)
Kế tiếp, chuyện gì đã xảy ra, Nhất Kiếm cũng không nhớ rõ.
Hắn chỉ cảm thấy trong óc có một trận thanh âm căng thẳng vang vọng, rồi sau đó thiên toàn địa chuyển.
Có ai đó hô lên, giải dược đã làm xong….
Nhưng thế nào phân dược phân dược…. Chính là còn chưa phân tới bên người hắn chứ…
Bát giải dược kia rốt cuộc đưa tới rồi… Nhưng lại nghe ai đó nói giải dược chỉ còn một phần… Nếu cấp cho hắn, người kia sẽ không có….
Nhất Kiếm giữa thần trí hôn mê vẫn gắt gao nhớ kỹ, không thể cùng Mạc Thu sai lầm thêm nữa.
Mạc Thu đã là Thiết Kiếm môn nhất môn chi chủ. Hiện giờ, y cũng đã trở về chính đạo, không còn yêu nam nhân.
Lòng hắn nghĩ, tiểu hài tử này về sau sẽ là một mảnh quang minh, tiền đồ thông suốt. Vô luận thế nào, hắn cũng không thể làm Mạc Thu thối lui, cùng hắn rơi vào tai tiếng.
Mặc kệ bản thân hắn như thế nào đều hảo. Tuyệt đối phải bảo vệ được Mạc thu!
Mạc Thu muốn thành hôn…. Tiểu Thu của hắn muốn thành hôn….
Người này, trước đây toàn bộ đều thuộc về hắn, nhưng nay hắn đã không còn có thể ôm trong lòng được nữa……
Hắn một khi ăn giải dược được rồi. Sau đó…. sẽ cùng Mạc Thu hảo hảo kết thúc….
-0-0-0-0-0-0-
Một mảnh bố khăn ẩm đắp lên trán Nhất Kiếm, xúc cảm lạnh lẽo đã làm hắn tỉnh táo lại.
Nhất Kiếm nắm lấy mảnh khăn, phát giác mình đã trở lại sương phòng từ lúc nào. Trước mặt hắn là Mạc Thu, vẻ mặt ửng hồng lo lắng nhìn hắn.
“ Sau khi ăn giải dược ngươi đột nhiên ngất đi. Thực dọa sợ ta không ít!”
Mạc Thu nói.
Mạc Thu hơi cúi thấp người về phía hắn. Nhất Kiếm cả kinh, theo bản năng xoay người né tránh, vốn không muốn cùng Mạc Thu tiếp cận quá gần.
Mạc Thư tựa hồ đã sớm đoán được Nhất Kiếm sẽ có phản ứng như vậy, y liền vươn tay, gắt gao ôm lấy hắn, vội vã nói:
“Cữu, ngươi đừng tránh né ta. Ta thật chịu không nổi ngươi trốn tránh ta. Ta sẽ giải thích với ngươi nhất thanh nhị sở, ngươi trước hết nghe ta nói đã!”
Thanh âm Mạc Thu mang theo tia run rẩy. Thân thể y lúc này nóng rực, do dược tính nên vẫn còn phi thường mẫn cảm. Nhưng dù vậy, lúc kề sát bên người Nhất Kiếm, y vẫn không dám có động tác gì vô thố.
“Ta biết hôm đó Lục Minh đi tìm ngươi, nên ngươi mới phát hiện chuyện của ta và Lục Dao. Nữ nhân kia chỉ vì e sợ thiên hạ bất loạn, cũng hiểu được ta một khi phân thần, chỉ chú tâm đến ngươi thì sẽ không còn lòng dạ nào ứng phó với Lục Dao. Nàng muốn Lục Dao quay lại bên người nàng, mới làm ngươi hiểu lầm ta cùng nàng có sự tình ám muội.”
Mạc Thu nghẹn ngào nói:
“Nếu không phải vì cữu lập tức tin lời nàng, cùng ta cãi nhau, không những vậy mà còn vứt bỏ ta rời đi. Thì ta sao có thể sinh khí lâu đến như vậy!
Sau đó, Lục Dao cùng Lục Minh trở mặt, nên Lục Minh mới đến tìm ta. Nàng nói, nàng sẽ giao cả Thiên Hạ viện cho ta, chỉ cần ta giúp nàng một việc. Nàng muốn chính là Lục Dao phải nếm thử tư vị đau đớn, tê tâm triệt phế. Lục Dao muốn cùng ta bên nhau, nên nàng nhất quyết sẽ không để hắn như ý nguyện.
Nàng còn nói, nàng muốn ta tổ chức hôn lễ trịnh trọng, dùng kiệu lớn tám người khiêng mà thú nàng vào cửa. Nàng muốn làm Thiết Kiếm môn môn chủ phu nhân, phải cả đời dẫm nát Lục Dao dưới lòng bàn chân.
Ngày đó ngươi ly khai, ta tức giận đến cơ hồ muốn phát điên rồi, nên những yêu cầu của nàng, ta đều không nghĩ ngợi gì mà đáp ứng tất cả. Ta đã nghĩ ngươi không còn cần ta, mà ta cũng muốn làm ngươi hối hận đến chết vì đã rời bỏ ta.
Nhưng mà, tin tức thành thân đã truyền ra ngoài, ngươi lại không có trở về. Ở Khúc Thiên trại, thật vất vả mới gặp được ngươi, thế mà ngươi kiên quyết không chịu để ta tiếp cận. Mấy ngày nay, ngươi đều thực lãnh đạm với ta. Mới vừa rồi… mới vừa rồi dù đã xảy ra chuyện như vậy, ngươi vẫn tiếp tục đem ta đẩy ra.
Ta nghĩ muốn tức giận sinh khí với ngươi, muốn cả đời cũng không nói cho ngươi biết. Ta muốn làm cho ngươi hối hận, hối hận vì cái gì lại để ta phải thành thân cùng một nữ nhân ta không thích. Thế nhưng, người hối hận đến chết, rốt cuộc lại là ta.
Ta hối hận rồi! Cữu, ta thật sự rất hối hận rồi! Ta không nên làm những việc này, không nên làm ngươi thương tâm. Ta chỉ là muốn gặp ngươi, rất muốn gặp ngươi. Ta muốn ngươi quay về, muốn ngươi trở lại bên ta. Ta sẽ không thành thân, thật sự không thành thân đâu! Ngươi đừng đẩy ta ra như vừa nãy, ta thực khó chịu đến muốn rơi lệ a….”
Mạc Thu càng nói, thanh âm phát ra càng nhỏ, tựa như một tiểu hài tử làm sai sự mà sợ hãi không được tha thứ, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Nhất Kiếm cảm thấy trên lưng mình có dấu vết ẩm ướt.
Chính là nước mắt của Mạc Thu đi.
Nghĩ đến Mạc Thu thật sự khó chịu đến phải khóc, tâm Nhất Kiếm càng thêm đau đớn.
“Tiểu Thu… Có một số việc không thể làm. Cữu cũng rất sai lầm, sai vì không hảo hảo trông coi ngươi, mới để ngươi làm ra rất nhiều việc sai lầm như vậy.”
Nhất Kiếm chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng vươn tay lau đi khóe mắt phiếm hồng của Mạc Thu.
Thời điểm Nhất Kiếm chủ động xoa lấy mặt y, nước mắt Mạc Thu cũng theo đó mà rơi xuống.
Y biết Nhất Kiếm đã tha thứ cho y. Người này thủy chung chưa bao giờ nhẫn tâm trách móc y nặng nề.
Mạc Thu dán gương mặt mình lên tay Nhất Kiếm, nhẹ giọng nói:
“Kia, từ nay về sau có ngươi trông coi ta là tốt rồi, đừng để ta rời khỏi tầm mắt ngươi. Ngươi phải bảo hộ ta, mỗi ngày phải để ta bên cạnh ngươi, ngày ngày đều đặt ta trong lòng. Ta nếu có làm nên sự tình sai lầm, ngươi liền phải nói cho ta biết. Chỉ cần có ngươi, ta sẽ sửa, tiểu Thu cả đời này đều sẽ nghe lời cữu cữu, chỉ cần trong lòng cữu có tiểu Thu.”
“Hảo!”
Nhất Kiếm nhẹ giọng nhận lời.
Chỉ một chữ này, liền làm Mạc Thu thôi khóc, mỉm cười.
Mạc Thu lúc này mi mục loan loan *** tế, tựa như *** tú trên trời đều rơi cả vào đáy mắt y, lấp lánh ánh sáng như ngọc, đơn thuần mà sung sướng, lung linh khuấy đảo nhân tâm.
Nhất Kiếm đột nhiên choáng váng, tâm tư phút chốc đều bị nụ cười kia câu dẫn.
Mạc Thu cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi Nhất Kiếm.
Y thật sự khát cầu có được Nhất Kiếm, cũng không nguyện mất đi người này một lần nào nữa.
Mạc Thu khởi đầu là khinh nhu, sau đó phát giác Nhất Kiếm không có chống cự, liền chậm rãi mạnh mẽ liếm duyện đầu lưỡi Nhất Kiếm. Y không biết đã bao lâu không được cùng Nhất Kiếm bên nhau như thế này rồi, thật sự vô cùng tưởng niệm môi hôn của hắn.
Răng Mạc Thu nhẹ nhàng khẳng cắn, đầu lưỡi chậm rãi tham nhập. Nhưng cho dù có liếm cắn đến bao lần, có chiếm giữ tất cả địa phương trong miệng Nhất Kiếm đi nữa. Tâm vẫn cảm thấy bất mãn, rõ ràng là chưa đủ.
Nhất Kiếm bị hôn đến không thở nổi, ***g ngực kịch liệt chật vật phập phồng.
Mạc Thu cảm thấy mảng râu giả giữa bọn họ thật sự rất vướng bận, liền tùy tay tháo xuống, ném sang bên cạnh.
(Quỳnh: mấy lần trước là cạo…lần này…lột =]])
Y nhìn Nhất Kiếm, đồng dạng phát hiện Nhất Kiếm cũng đang nhìn y.
Mạc Thu chậm rãi dọc theo bên má Nhất Kiếm hôn xuống, lướt qua cổ hắn, vươn tay xả hạ quần áo Nhất Kiếm, lưu luyến dây dưa nơi bờ ngực rắn chắc.
Ngẫu nhiên, y nhẹ nhàng khẳng cắn nơi khỏa nhũ thủ phấn hồng, làm người này mất đi khống chế, cúi đầu rên lên một tiếng.
Dâm dược của Phi Thiên Biên Bức tuy đã được hóa giải. Nhưng vẫn còn sót lại dược tính, làm người ta tâm thần bất tĩnh. Chỉ cần thoáng nhẹ vuốt ve, liền sẽ khó khống chế được bản thân.
(Quỳnh: ngụy biện….=3=)
Hơn nữa, hai người đều minh bạch bản thân là lưỡng tình tương duyệt, khi ở bên nhau tất sẽ động tình.
Da thịt Nhất Kiếm dưới ánh nến vương màu mật ong nhợt nhạt. Bàn tay Mạc Thu khinh nhu lướt tới cơ bụng rắn chắc, trơn nhẵn, xúc cảm hoạt thuận, làm y yêu thích đến chẳng muốn buông tay.
Hôm qua, Nhất Kiếm từng truyền nội lực cho Mạc Thu. Đã vậy, hôm nay còn phải trải qua một hồi hỗn loạn. Thế nên hiện tại, hắn chỉ có thể nằm yên trên giường tùy ý y đùa nghịch, không dậy nổi nữa điểm khí lực.
Môi Mạc thu vẫn tiếp tục lướt xuống, ngay vào thời điểm Nhất Kiếm phát hiện ra sự tình khác thường, mở miệng kêu to, y đã dùng miệng hàm trụ lấy dục vọng nơi hạ thân hắn.
“Tiểu Thu….”
Phân thân Nhất Kiếm chợt co giật, hiển nhiên thật không đoán được lại bị kích thích lớn đến như vậy, cả người căng cứng lại.
Mạc Thu ôn nhu phun ra nuốt vào nơi cội nguồn dục vọng của Nhất Kiếm, một cổ mùi vị nam nhân bay vào cánh mũi.
(Quỳnh: 0.0….0.0….0.0….)
Trước kia, y chưa từng nghĩ sẽ đối bất kỳ người nam nhân nào làm ra loại sự tình này. Thế nhưng từ khi gặp Nhất Kiếm, y cảm thấy dù có hôn, có ôm, có thân đến mức nào cũng là không đủ, y còn muốn làm nhiều hơn nữa. Đối với người này, dù có làm nhiều việc cảm thấy thẹn hơn nữa, y cũng đều nguyện ý.
(Quỳnh: ứ… sắc lang…*e thẹn nghiêng đầu*)
Hơi thở Nhất Kiếm càng lúc càng gấp gáp, nguyên bản *** thần khắc chế cùng kháng cự, dưới từng đợt khoái cảm triều dâng đã tiêu biến vô tung. Tay hắn luồn vào mái tóc hỗn loạn của Mạc Thu, không thể chống cự theo bản năng, nhẹ nhàng tiếp sức thúc giục y.
Mạc Thu như được ủng hộ, y nhịn xuống cảm giác khó chịu, đem phân thân Nhất Kiếm hàm trụ càng sâu thêm, phun ra nuốt vào càng nhanh hơn, thẳng đến khi Nhất Kiếm bắn ra một cánh nhanh chóng trong miệng y, mới rời khỏi.
Mạc Thu vươn người đến trước mặt Nhất Kiếm, khóe miệng câu lên một mạt tiếu ý không thể che giấu, dưới đôi mắt nhìn chăm chú của hắn, đem trọc dịch nguyên bản vẫn còn hàm chứa trong miệng nuốt xuống.
Cả khuôn mặt Nhất Kiếm thoáng chốc ửng hồng, hắn quay mặt đi, thẹn quá hóa giận nói”
“ Ngay cả cái kia cũng ăn được sao a!”
(Nguyệt: hoàn toàn thành một tiểu thụ rồi..=.=
Quỳnh: …=]])
Mạc Thu liếm môi, nhẹ cười nói:
“Sao lại không ăn được? Ngươi không biết thôi, hương vị của ngươi quả thực rất hảo nha!”
Nhất Kiếm thoáng giật mình nghĩ muốn ngồi dậy, lại bị Mạc Thu đè ép xuống.
Mạc Thu mỉm người nhìn Nhất Kiếm, chỉ thấy khuôn mặt, cổ cùng tai hắn toàn bộ đều đỏ ửng. Người này ngày thường bộ dáng hiên ngang, đĩnh đạc như thế, nhưng kỳ thật cũng thực rất dễ ngại ngùng a.
Nhất Kiếm lẳng lặng nằm trên giường. Mái tóc của hắn vì dược tính của nước thuốc, nay càng trở nên mềm mại bóng mượt. Từng sợi tóc đen bóng uốn lượn trên đệm chăn, tương phản với một thân da thịt màu mật ong bóng loáng nhu nhuận. Toàn thân mặc dù không phải bộ dạng băng cơ ngọc cốt, mà có khí chất anh hùng không khom lưng, cúi đầu, phi thường đoan chính, càng làm lòng người thêm mê đắm.
Mạc Thu đã giải khai y phục của bản thân, dưới ánh nến lay động, Nhất Kiếm thoáng có chút mất tự nhiên, quay đầu nhìn y.
Mạc Thu cũng không phải cố ý câu nhân. Bất quá, trong mắt Nhất Kiếm, mỹ nhân ngoái đầu mỉm cười, bên má chậm rãi triển lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, đáng yêu. Mặt tựa phù dung, mi như yên liễu, anh hùng nhìn đến cũng lập tức mất đi khí khái, lăng lăng ngây ngốc như một kẻ lỗ mảng nhìn thấy mỹ cảnh.
Ngay lúc Nhất Kiếm tựa như lạc vào tiên cảnh, Mạc Thu lấy ra một hộp dược tùy thân bằng thanh ngọc, đào ra một khối thuốc mỡ vươn hương thản nhiên. Y vươn tay mơn trớn mảng da thịt trắng mịn nơi đùi Nhất Kiếm, ngón tay đặt tại địa phương sâu kín giữa hai chân hắn, mạnh mẻ xâm nhập.
(Nguyệt: =.= em thật rất biết tranh thủ thời cơ đi….)
Nhất Kiếm hít sâu một hơi, hai mắt trừng lớn lăng lăng nhìn Mạc Thu.
“Ngươi làm cái gì!”
Mạc thu chặn người Nhất Kiếm lại, ôn nhu nói:
“ Cữu, ngươi đã được thoải mái, nhưng ta thì chưa nha!”
Dứt lời, y đem bộ phận nam tính vốn đã cương ngạnh của mình, nhẹ ma sát nơi hậu đình đang nuốt lấy song chỉ của y.
Vẻ mặt Nhất Kiếm lúc này đã hồng đến muốn xuất huyết.
“…. Kia….. kia….. kia để lão tử giúp ngươi ….”
Tay Mạc Thu vẫn thủy chung không đình chỉ, càng mạnh mẽ luận động, đem thuốc mỡ *** tế ma sát trong cơ thể hắn.
Đột nhiên đụng đến một địa phương, làm Nhất Kiếm khẽ nhíu mày, rầu rĩ rên lên một tiếng. Mạc Thu tức khắc thả chậm động tác, tay chỉ đảo quanh nhẹ nhàng, một bên còn thấp giọng mị hoặc nói:
“Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đừng nhúc nhích là đang giúp ta a!”
“… Ngoan… ngoan ngoãn?”
(Quỳnh: (ò,,ó)…)
Ngữ khí tối dị thường này của Mạc Thu làm mặt Nhất Kiếm đã đỏ đến không chịu được.
“Không, không được! Tiểu Thu, đừng gây sức ép cữu, mau rút tay ra!”
Nhất Kiếm nhớ đến đau đớn lần trước lúc Mạc Thu cường ngạnh xông vào, nên nhẹ giọng thì thầm:
“Hỗn đản nhà ngươi ngày đó thống cữu đến như vậy. Ngày hôm sau mông ta đau cứ như bị thiết chùy đánh tới vậy. Đi đường phải khập khiễng từng bước. Hôm nay còn muốn lặp lại sao? Không được không được, tuyệt đối không được!”
Mạc Thu bề ngoài tuy rằng vô sự, nhưng toàn thân đã muốn không thể khắc chế được nữa!
Mạc Thu nghe Nhất Kiếm nói như vậy, nhịn không được mà bật cười:
“ Của cữu so với ta còn lớn hơn rất nhiều sao. Vả lại có thuốc mỡ tiểu cữu cho, không phải cũng dễ dàng đi vào vậy sao? Đừng sợ, của ta so ra nhỏ hơn ngươi một chút, cẩn thận hơn, tuyệt sẽ không lộng đau ngươi như lần trước!”
Mạc Thu nhu nhu địa phương yếu hại của Nhất Kiếm, lại nói:
“Huống hồ, cữu trước kia cũng đã làm với ta không ít lần a. Bất quá lần này là thứ hai của ta thôi, sao không để cho ta làm?”
Nhất Kiếm lại chần chừ một hồi, mới hỏi:
“Kia… kia…. là thuốc mỡ gì?”
Có phải thật sự sẽ không đau không? Hắn thực lo lắng.
Nhất Kiếm cảm giác nơi hạ phúc dấy nên một trận nhiệt lưu, chính vì tay Mạc Thu lúc này loạn động lần nữa, làm hắn thực sự nói không nên lời.
“Là giảm nhiệt trừ đau a. Hai ngày trước ta còn thoa lên mặt ngươi để giảm ngứa ngáy mà, thật sự dùng tốt lắm.”
Mạc Thu cười nói.
“Cái gì, ngươi đem dược này thoa lên mặt lão tử!”
Nhất Kiếm vừa nghe liền cả kinh, lập tức rống to, khó có thể tin tưởng.
Mạc Thu rút ngón tay ra, thừa dịp Nhất Kiếm phân tâm, chế trụ lấy hông hắn mạnh mẽ thẳng tiến, hoàn toàn không bị bất cứ thứ gì cản trở, xâm nhập sâu trong cơ thể Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm không dự đoán được Mạc Thu lại đột ngột tiến vào như thế, nhất thời nhịn không được, cúi đầu rên rỉ.
Hạ thân Mạc Thu dần rơi vào căng thẳng, chỉ cảm thấy nội bích Nhất Kiếm siết chặt lấy chính mình, phi thường thoải mái. Lại nghe thanh âm hắn rên rỉ câu hồn, thiếu chút nữa chưa kịp động liền đã muốn tiết ra.
Y cố sức kiềm chế dục vọng của bản thân, nhẹ thở gấp một hơi, vươn tay nhẹ vuốt khuôn mặt tuấn lãng của Nhất Kiếm, theo đó càng tiến nhập sâu vào thân thể hắn hơn.
Lúc khởi đầu, y nhẫn nhịn thong thả va chạm. Bất quá không được bao lâu sau đã khắc chế không được nữa, bắt đầu kịch liệt trừu sáp.
Mỗi động tác mơn trớn của Mạc Thu đều làm Nhất Kiếm càng dấy lên dục hỏa. Hắn không biết bản thân mình bị làm sao, mặc dù tâm nghĩ muốn kháng cự, nhưng thời khắc nhìn thấy Mạc Thu mỉm cười, lòng cũng nhu nhuyễn xuống.
Cũng đúng a, chính mình nhiều lúc trên người y như dã thú chiếm lấy, nhưng Mạc Thu lại chưa từng cự tuyệt hắn, ngược lại luôn rộng mở bản thân, nghênh đón hắn tiến vào.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nhất Kiếm cũng không còn chống cự nữa. Cảm giác mềm mại theo đó càng chậm rãi tăng lên. Còn Mạc Thu mỗi lần sáp nhập đều thêm sâu hơn, kịch liệt như vậy làm người ta tựa hồ không thể chống đỡ được.
Nhất Kiếm nhớ tới chính mình trước kia cũng từng đối với Mạc Thu như vậy, nguyên lai khi đó, cảm giác của y là thế này sao.
“Chậm…. chậm một chút….”
Nhất Kiếm run giọng can ngăn.
Thế nhưng, Mạc thu cũng không ngừng lại.
Cảm giác tê dại đã hoàn toàn chiếm cứ đầu óc y. Mạc Thu nâng cao chân Nhất Kiếm lên, ép sát vào bờ ngực, làm mông hắn vươn càng cao hơn, ra vào cũng thập phần dễ dàng.
Tư thế như vậy làm Nhất Kiếm cảm thấy có chút thẹn. Nhất là tại nơi tư mật mập hợp còn phát ra thanh âm trừu sáp *** mỹ. Cảm nhận dị vật trong cơ thể càng ngày càng cao trướng kỳ lạ khiến Nhất Kiếm không biết làm như thế nào cho phải.
“Ngô......”
Phân thân Nhất Kiếm càng lúc càng ngẩn cao hơn, nặng nề ma sát lấy thân thể đong đưa của Mạc Thu.
Khoái cảm dâng tràn bất khả khống chế, Nhất Kiếm vươn tay xiết chặt đệm chăn dưới thân, từng trận thanh âm rên rỉ đứt quãng phát ra.
Tâm hắn đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác, mình dường như đã trở thành tiểu ngư nhi nằm trên thớt, phải cắt phải phá như thế nào, đều tùy thuộc hết vào Mạc Thu.
Nhất Kiếm cắn răng cố nhẫn không rên thành tiếng. Nhưng khoái cảm mãnh liệt cơ hồ khuynh tẫn toàn bộ tâm trí hắn, mà sở cầu của Mạc Thu lại tựa như vĩnh vô chi tẫn. Khóe mắt Nhất Kiếm không biết từ lúc nào đã dần biến hóa ướt át, ý thức trở nên tan rã.
“….. Tiểu Thu….. tiểu Thu……”
Thanh âm Nhất Kiếm đã không thể khống chế.
“Không…. dừng lại….. Mau dừng lại…..”
Mạc Thu nguyên bản áp trên người Nhất Kiếm tất nhiên sao có thể buông hắn, y chỉ nhẹ đong đưa thắt lưng, thở dốc hỏi:
“Cữu làm sao vậy?”
“Không được….. đã muốn không được rồi….”
Nhất Kiếm khó nhịn nhẹ giãy dụa.
Thân thể vốn do còn sót lại không ít dược tính mà phi thường mẫn cảm, hắn lúc này đáy mắt vươn lệ quang, khinh nhu phát ra lời nói cầu xin buông tha, hơn nữa thần tình cúi đầu thở dốc mang theo điểm thống khổ.
Mạc Thu nhìn đến vẻ mê người như vậy, chỉ cảm thấy dục vọng của chính mình chôn trong người Nhất Kiếm càng trướng lớn thêm một vòng.
“Ân.”
Mạc Thu vươn đầu lưỡi liếm lấy khóe môi ôn nhuận, không thể khống chế rên rỉ thành tiếng.
Đầu tiên vì dục hỏa, thật chưa hảo cảm giác được tư vị này. Hiện giờ y mới chú tâm nếm thử. Quả thực là tiêu hồn thực cốt nha.
Mạc Thu theo đó càng thêm kích động, hướng hậu huyệt Nhất Kiếm mạnh mẽ công thành.
Nội bích nơi hạ thân Nhất Kiếm lại ẩm lại nhiệt như vậy, lúc đi vào đều như gắt gao cô trụ lấy y không muốn nhả ra.
Y thoải mái toàn thân gần như run rẩy, thầm nghĩ kế tiếp còn có thể như thế nào đem Nhất Kiếm lật tới rồi lại lật lui, hai người tình trạng kiệt sức thành một đoàn nê, làm sao nghe lời dừng lại.
“Ân….”
Nhất Kiếm gắt gao ninh khởi mày, phân thân nơi trung gian giữa hai người, bởi vì Mạc Thu quá mức kịch liệt thẳng tiến, thấm ướt bụng cả hai.
Mạc Thu đình chỉ động tác, nhìn Nhất Kiếm thật sâu. Đến khi Nhất Kiếm tỉnh táo được một chút, y lại bắt đầu từng chút từng chút động thân.
Lúc này, mi mục hắn không còn nhăn đến như vậy nữa, đã thoáng giãn ra, nhưng thủy chung vẫn làm một bộ dáng khó nhịn.
“Cữu, không thoải mái sao?”
Mạc Thu thấp giọng hỏi.
“…. Cũng…. không phải…..”
(Nguyệt: ừh, vậy là thoải mái…..
Quỳnh: =]]..my god)
Nhất Kiếm không biết nên trả lời thế nào, chỉ nghiêng mặt tránh né ánh nhìn của Mạc Thu.
Mạc Thu nhẹ nhàng bắt lấy cằm Nhất Kiếm, để tầm mắt người này đối mặt với chính mình. Hắn chợt hoảng hốt, nội bích bất giác co rút, làm Mạc Thu nhẹ rên lên một tiếng.
Mạc Thu thâm tình nhìn người nam tử này đã tình nguyện để cho y loạn lộng rong ruổi, thỏa mãn trong lòng so với thân thể càng thêm vạn phần sung sướng.
Y mỉm cười chăm chú nhìn Nhất Kiếm, nhất thâm nhất thiển.
Hai khỏa nhũ thủ nơi ngực Nhất Kiếm bị y cắn liếm đến hóa đỏ bừng. Ngọc hành đứng thẳng khó nhịn, khóe mắt vương tia thủy quang hàm xuân, còn có cổ da thịt màu hồng mật ong phi thường mê người.
Mạc Thu thẳng tiến thật sâu, làm Nhất Kiếm thở dốc càng thêm trầm trọng. Y liếm lấy môi, đã gần như không thể khắc chế được nữa.
“ Di…. đã được chưa….”
Nhất Kiếm vươn tay xiết lấy đệm chăn, thoáng chốc giật mình, lại tiết ra trên người Mạc Thu.
“Tiếp tục thêm một chút nữa là tốt rồi.”
Mạc Thu đem khối nhiệt hỏa nóng rực nguyên bản còn chưa phóng thích rút ra khỏi cơ thể Nhất Kiếm, làm hắn một trận run rẩy.
Vừa trong lúc Nhất Kiếm nhẹ nhàng phóng tâm thở ra, nghĩ mọi việc đã muốn chấm dứt. Mạc Thu liền chế trụ lấy thắt lưng Nhất Kiếm, lật cả người hắn lại, tách hai cánh mông ôn nhuận ra, tiếng quân thần tốc.
“Tiểu Thu!”
Nhất Kiếm vô lực rên lên một tiếng.
“Một chút nữa a, một chút nữa là tốt rồi, cữu!”
Mạc thu cọ cọ bả vai Nhất Kiếm, tái mãnh liệt bắt đầu va chạm.
(Nguyệt: … sau cái đoạn H này, ta đã hoàn toàn công nhận Kiếm ca thành tiểu thụ thật rồi…. cảm thấy biểu hiện dễ thương thật >”<. Mà tội nghiệp Khuynh mỹ nhân và pé tám, biết vậy cứ giữ giải dược lại đi, đằng nào uống giải dược rồi cũng làm =.= Quỳnh: =]] sự đời vô pháp biết được tương lai… ôi cái đoạn H nó kịch liệt thế không biết…) -0-0-0-0-0-0- Sáng sớm, tước điểu thanh đề, Mạc Thu mặc trung y bạch sắc đơn bạc ngồi bên cửa sổ, lãnh phong phiêu phiêu, thổi tán đi vạt áo, làm lộ mảng da thịt tuyết trắng khiến nhân tâm mê mẩn. Nhất Kiếm nguyên bản vẫn nằm trên giường, nhẹ nhàng thở đều. Đêm qua hắn bị gây sức ép đến tận hừng đông, thật sự quá sức mệt mỏi. Nên lúc này mới ngủ sâu đến như vậy, đến giờ vẫn không có dấu hiệu sắp thức dậy. Tâm tình Mạc Thu sáng nay thực hảo. Y một bên đung đưa chân trần, một bên ngoạn thanh Huyền Thiết chủy thủ mà nhất Kiếm đã tặng y, đối với người ngoài cửa sổ nói: “Hỏa dược tới rồi thì tốt!” “….” “Ngươi đem theo một số người đi cùng, có việc gì lập tức hồi báo.” “….” “Ân!” Mạc Thu khinh nhu gõ gõ ngón tay, không chút để ý nói: “Ô Y ma giáo cùng võ lâm chính phái xung đột lớn như vậy. Người nọ lại là đà chủ phân đà hộ pháp, ta không tin hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn.” “......” Mạc Thu cười nhẹ một tiếng: “Chỉ cần nắm được người nọ trong tay, Lục Dự dù có năng lực cao đến mấy đi nữa cũng thì làm được gì?” “….” “ Hừ, đi xuống đi, đừng làm ồn kinh động đến cữu cữu ta!” Mạc Thu nói. ……..♣…….. Khi Nhất Kiếm vừa mở mắt thức dậy, thứ đầu tiên hắn thấy chính là một đôi mi mâu tỏa nắng. Đôi mắt kia cười đến mi quang loan loan, không chỉ đang chăm chú nhìn hắn, chủ nhân của ánh mắt còn đang vươn tay sờ hai má Nhất Kiếm. “Cữu, có khỏe không?” (Quỳnh: =3= giả mù sa mưa…) Mạc Thu vừa hỏi liền khiến Nhất Kiếm nhớ đến sự tình đêm qua, tức thời huyết khí trào dâng, mặt tỏa nhiệt hỏa. Nhất Kiếm thật không biết bản thân bị làm sao vậy, có thể để Mạc thu tùy hứng trên người mình lộng đảo. (Quỳnh: *Liếc*….. Sis Từ: nhìn cái gì…?) Tuy nói là do còn dư vị của *** dược nên mới mất đề phòng như thế. Chính là, lễ nghĩa liêm sỉ đều quên sạch thế kia, phía trước không đủ còn đến từ phía sau, mặt sau xong rồi lại theo từ bên sườn, thế là làm sao thế này! (Quỳnh: thì là thế đó a…) Hắn tuổi tác cũng không nhỏ. Sao có thể để tiểu hài tử này đem hắn lăn qua lăn lại cả đêm như vậy! Mạc Thu nhìn khuôn mặt Nhất Kiếm so với ánh tà dương còn hồng hơn, nhịn không được nở nụ cười. Y vươn người lên, hôn lấy môi Nhất Kiếm: “Không trả lời, vậy chính là tốt lắm, đúng không a?” Nét mặt Nhất Kiếm không nhịn được càng thêm phiếm hồng, giáng quyền lên đầu Mạc Thu, gầm nhẹ: “Ngươi là tiểu lang tử, muốn đoạt luôn mạng của cữu sao hả? Bảo ngươi ngừng lại cũng không ngừng, đến trời gần sáng mới thôi. Cữu có phải rất sủng ngươi không? Cho nên ngươi mới trở nên vô pháp vô thiên như vậy!” Mạc Thu đau đến phát khóc, y nhu nhu đầu, cố gắng nghĩ muốn biểu hiện chút hối hận, thế nhưng tiếu ý nguyên bản trên mặt có giấu đến mấy cũng không ngừng triển lộ. Y nói: “ Đó là bởi vì ngươi sủng ta, nên ta mới cao hứng đến thất tâm như vậy! Nên nói đúng ra, hết thảy đều là vì ngươi sai!” Mạc Thu vừa nói vừa muốn ôm Nhất Kiếm thêm một lần nữa, Nhất Kiếm vội vàng vươn tay lên, cản y lại. “ Ách!” Mạc Thu bất mãn. “Đã là giờ nào rồi?” Nhất Kiếm hỏi, hắn nhu nhu cánh tay, cảm thấy có chút mỏi mệt a. “Vừa qua giờ thìn, cữu nếu mệt liền ngủ thêm chút nữa đi!” Mạc Thu ngoan ngoãn ghé vào bên người Nhất Kiếm, những sợi tóc khinh nhuyễn rủ xuống giường, xen lẫn vào mái đầu ô phát đen bóng của Nhất Kiếm. “Lão tử muốn xuống lầu nhìn xem.” Nhất Kiếm nói: “Lão tử chỉ nhớ rõ tối qua đại đường một mảnh hỗn loạn. Ăn xong giải dược rồi thì không còn chút ấn tượng gì…… Hẳn không gây ra việc gì đại sự đi…….” Mạc Thu nói: “Có một số người suýt nữa gặp chuyện không may, nhưng đã bị ngươi tách ra, tóm lại là vô sự.” “Vậy là tốt rồi.” Nhất Kiếm nhẹ phóng tâm thở ra. Trong lúc nói chuyện, Nhất Kiếm giở chăn ra, nghĩ muốn đứng dậy. Cũng không ngờ động táchình như có chút quá mãnh liệt làm hắn ngã ngồi xuống giường, nhịn không được kêu lên: “Thắt lưng của lão tử a….” Nhất Kiếm gắt gao nhíu mày. “A!” Mạc Thu cười. Nhất Kiếm thẹn quá hóa giận, lại tặng thêm một chưởng nữa lên đầu y. Mạc Thu lúc này khoái ý đã tràn ngập, cũng chỉ cam chịu nhu nhu đầu, không hề oán trách. “Đều tại ta không kiềm chế được, mới gây sức ép đến như vậy. Cữu nằm úp sấp lại đi, ta giúp ngươi xoa bóp.” Không đợi Nhất Kiếm đáp ứng, Mạc Thu đẩy hắn nằm úp xấp lại, sau đó ngồi lên đùi Nhất Kiếm, hai tay bắt lấy thắt lưng cứng cỏi tế bạch, thay hắn xoa bóp. Lúc vừa bắt đầu Nhất Kiếm thực có chút không quen, hành động này trước đây là hắn thường thay Mạc Thu làm. Tại sao hiện nay quay lại thực hiện trên người mình a. Nhưng xem ra, Mạc Thu là rất thành thật thay hắn xoa bóp, Nhất Kiếm cũng liền phóng tâm, chậm rãi thả lỏng người. Chính là… không được nữa khắc sau….. “…….” Khuôn mặt Nhất Kiếm ghé sát giường, ngữ khí âm âm nói: “Tiểu Thu, lão tử chỉ là đau thắt lưng thôi. Ngươi lại dùng sức xoa mông ta làm cái gì?” Mạc Thu cúi thấp người, ghé vào bên tai Nhất Kiếm thổi vào một cổ lãnh khí, thanh âm vô tội: “Đều do mông cữu thật sự rất rắn chắc a. Làm cho người ta nhìn tới là muốn sờ, mà sờ rồi liền không nguyện buông tay!” Thời điểm Mạc Thu kề sát người hắn, Nhất Kiếm liền cảm giác được hạ thân y thoáng ngạnh lên nơi mông mình. Sắc mặt lập tức chuyển đen, Nhất Kiếm xoay người lại, thân thủ bắt lấy cổ tay Mạc Thu. Lúc này, hắn nhíu mi chặt hơn một chút, thắt lưng vẫn còn thực đau. Sau đó vươn tay chế trụ hạ thân Mạc Thu, giận dữ nói: “Tối hôm qua gây sức ép cả đêm. Thế mà hôm nay cư nhiên vẫn có *** thần như vậy!” Mạc Thu cúi đầu rên một tiếng, phiêu mắt liếc nhìn Nhất Kiếm, mị hoặc mà khiêu khích: “Đối với ngươi, nghĩ muốn không có *** thần cũng khó a!” Nhất Kiếm sửng sốt, hai mắt mở to trừng nhìn Mạc Thu. “ Hài tử ngươi thật sự là vô pháp vô thiên mà. Cư nhiên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cữu. Thực muốn chiếm tiện nghi ta đến như vậy!” Nhất Kiếm chợt xiết chặt tay, lực đạo thình lình gia tăng làm thân mình Mạc Thu run rẩy, thắt lưng khó chịu, một trận thanh âm khàn khàn nhẹ phát ra. “Cữu nếu không cho phép, ta làm sao chiếm được bất cứ tiện nghi nào a!” Mạc Thu sắc mặt ửng hồng trêu đùa Nhất Kiếm. Y nhìn hắn nguyên bản muốn giáo huấn mình nay lại cứng họng không nói nên lời, thực hảo, liền đem thắt lưng nâng lên, đem phân thân vốn cương ngạnh ma sát vào lòng bàn tay Nhất Kiếm, thanh âm phát ra khàn khàn mê người, nói: “Vẫn là cữu… nghĩ muốn bị chiếm tiện nghi…. Ân?” Nhất Kiếm nghe qua Mạc Thu phong tình vạn chủng “Ân” một từ này, “Ân” đến xương cốt hắn đều mềm nhũn. Hắn mạnh phục hồi *** thần, vội vàng buông tay ra, không dám tái nắm tiểu thiết côn của y thêm nữa. Mục nội nó, tiểu tử này không biết học được loại *** ngữ này ở đâu a. Làm tâm Nhất Kiếm khiêu mạnh không ngừng, suýt chút nữa đã nhảy hẳn ra khỏi ***g ngực. Thật không ngờ Nhất Kiếm vừa buông tay, Mạc Thu lại tựa như một con dã lang trảo dương, đem Nhất Kiếm chế trụ xuống giường. “Nương của lão tử ngươi đó a….” Mạc Thu áp trên người Nhất Kiếm, làm thắt lưng hắn thực đau đến vô lực. “Tiểu Thu, mau đi xuống, thắt lưng của lão tử….” “Không xuống!” Mạc Thu hung tợn nhìn chằm chằm Nhất Kiếm. “Trừ phi… trừ phi ngươi hôn ta một cái!” Nhất Kiếm cũng không nề hà gì thêm, một tay ấn đầu Mạc Thu xuống, dùng hết toàn lực đem nhân hôn đến thiên loạn địa ám, nhật nguyệt vô quang, thiên địa vô sắc. —————– hoàn đệ cửu —————
Danh sách chương