Mạc Thu được hộ ra khỏi linh đường, y lại lắc đầu liều mạng nguyện quay trở lại, giãy dụa nghĩ muốn trở về bên người Nhất Kiếm đang cùng Lục Dự chiến đấu sinh tử bên trong.

Sau khi mọi người đã an toàn ra ngoài, linh đường phút chốc liền sụp đổ. Nhưng không ngờ người kia đáng lẽ cũng đã thoát ra, lại vì bảo hộ một tiểu cô nương nên bị trúc bằng ngã xuống đè dưới thân.

“Cữu…”

Mạc Thu gấp đến độ hốc mắt phiếm hồng, bối rối quay lại nhìn người đang gắt gao níu giữ y, liều mạng la:

“Cữu…. Cữu… Ngươi buông ra, nhanh đi cứu cữu cữu…”

Tro bụi phiêu tán dần lắng xuống, ngay khi  lệ thủy của Mạc Thu gần như đã rơi đến cạn khô. Từ đống trúc bằng đổ nát truyền đến một đạo tiếng vang khe khẽ. Rồi sau đó là một thanh âm chấn động, có ngươi từ dưới phế tích giãy dụa đi ra.

Trong tay Nhất Kiếm ôm một hồng y tiểu cô nương thân hình vẫn còn run rẩy sợ hãi. Hắn vừa nâng chân nghĩ muốn bước tới, cước bộ đột nhiên lắc lư bất ổn, Nhất Kiếm phải nhanh chóng cố gắng trấn định.

Sắc mặt Nhất Kiếm dính toàn tro bụi, nôn ra một ngụm huyết dịch, ho khan hai tiếng, sau đó dùng sức vươn thủ lau đi huyết bọt còn đọng nơi khóe miệng.

Mạc Thu kinh hoảng nhìn tình cảnh trước mặt, gấp gáp thoát khỏi vòng tay những người đang chế trụ mình, vội chạy chạy đến bên người Nhất Kiếm.

Y đẩy tiểu cô nương đang nằm trong ***g ngực Nhất Kiếm ra, vòng tay gắt gao ôm lấy hắn.

“Ngươi làm cho ta sợ muốn chết a!”

Mạc Thu rống to, hung tợn lên án người trong lòng.

“Cứu người, cứu người cái gì. Ngươi thiếu chút nữa đã đoản mạng, có biết hay không!”

Thất mà phục cũng không có làm cho Mạc Thu cảm thấy quá mức kinh hỉ. Y đang thập phần sợ hãi, sợ nếu không nhanh tay ôm lấy người này, thì chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi di dời tầm mắt, người này sẽ vĩnh viễn biến mất.

“… Tiểu Thu ….”

Nhất Kiếm lăng lăng ngây ngốc để Mạc Thu ôm lấy mình. Sau đó đột nhiên lấy lại *** thần, phát hiện người trước mặt kia chính là tâm can ái nhân, mới mãnh liệt đem Mạc Thu khảm sâu vào ngực, gắt gao ôm chặt lấy.

“Ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt rồi, ta rất sợ sẽ không kịp… Thật tốt quá… Thật tốt quá…”

Tâm Nhất Kiếm kích động, không ngừng niệm thanh.

Lực đạo của Nhất Kiếm quá lớn, xương cốt của Mạc Thu bị ôm đến run rẩy, thương tích trên người nguyên bản chưa lành nay lại tái phát đau đớn. Y phút chốc nhớ lại những chuyện mình đã phải trải qua, đáy lòng bỗng dâng trào phẫn nộ, lập tức giãy dụa cố thoát khỏi vòng tay ôm xiết của Nhất Kiếm.

“Làm sao vậy?”

Nhất Kiếm mơ hồ hỏi.

“Ngươi còn hỏi ta làm sao vậy?”

Mạc Thu thâm tâm kích động, ngực liên tục phập phồng cơ hồ không thở nổi.

Nhất Kiếm ngây ngốc một lúc đâu, sau đó mới hiểu được Mạc Thu đang nói đến sự kiện gì, trong mắt y dần chuyển lưu quang ướt át, thấp giọng nói:

“ … Cữu không nên bỏ rơi ngươi … May mắn ngươi không có việc gì …. Nếu ngươi gặp phải chuyện bất trắc …. Cữu có xuống đến hoàng tuyền cũng không biết phải tìm ngươi như thế nào…”

Mạc Thu hốc mắt nóng lên, vì che giấu dòng lệ sắp rơi nên hung hăng hướng ngực Nhất Kiếm cắn một mảng lớn, không nguyện để người này thấy bộ dạng mình đang chật vật rơi lệ.

Nhất Kiếm ngay cả đau đớn cũng không phát ra thanh âm, hắn chỉ gắt gao ôm lấy Mạc Thu, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc y.

“Thật tốt quá, ngươi không có việc gì thật tốt quá….”

(Quỳnh: có xu hướng nghiện ngược thân ùi nhỉ…=]])

Nhất Kiếm không ngừng lẩm bẩm.

Ngay lúc đó, tiểu cô nương lúc nãy Nhất Kiếm cứu ra được nội công của nàng đến đón, hướng Nhất Kiếm nói:

“Ta xin ghi nhớ phân ân tình này của đại nhân!”

Sau đó mọi người xung quanh cũng nhanh chóng li khai nơi thị phi này.

Tiểu cô nương kia lúc sắp rời đi vẫn cứ liên tục ngoái nhìn về phía Nhất Kiếm, khuôn mặt phiếm hồng thoáng lộ nét e lệ, chỉ tiếc ánh mắt Nhất Kiếm giờ khắc này hoàn toàn đặt trên người Mạc Thu, không tái liếc nhìn ai khác.

Sau trận hỗn loạn, Thiết Kiếm môn tạ lỗi với các vị khách nhân, nhất nhất mời mọi người ly khai nơi này. Nhất Kiếm cũng có ý muốn mang Mạc Thu rời đi, liền bị Lục Dao ngăn cản.

“Chậm đã!”

Lục Dao vẫn thủy chung nhất nhất thong dong, khóe môi mang theo tiếu ý giả tạo, cười nói:

“Ta cùng các sư thúc đây có chút việc chưa được thông suốt. Duyên Lăng đại hiệp ngài hiện đang nắm trong tay Xích Tiêu bảo kiếm của bổn môn, sao có thể nào không công đạo rõ ràng đã vội vàng rời đi như thế?”

Lục Dao nói ra song tự “đại hiệp” kia nhấn mạnh thanh âm, mang theo một loại cảm giác khinh miệt. Nhất Kiếm mặc dù không nghe ra, nhưng đối với loại người bại hoại này xưa nay tuyệt chưa từng có một phân điểm hảo cảm nào, thần sắc ngưng trọng, nhướn mày nhìn hắn nói:

“Cái gì mà công đạo hay không!!! Hôm nay ta đến đây chính là muốn mang Tiểu Thu ly khai nơi này, ai dám đứng ra ngăn trở!”

Ngày thường Nhất Kiếm mặc dù ít khởi ngôn, nhưng do luyện môn võ công này, chỉ cần có chút điểm khó chịu, trên người sẽ phát ra khí phách vô hình phô thiên cái địa. Khí thế nguyên bản của Lục Dao lập tức bị đè ép, sắc mặt hắn thoáng chốc biến chuyển, buộc phải thoái lui hai bước.

Thiên la thất kiếm lập tức bước lên phía trước, hướng Lục Dao trách mắng:

“Lui ra!”

Lục Dao ủy khuất đáp:

“Vâng!”

Liền lui ra phía sau Thiên la thất kiếm.

Thất nhân nhìn về phía Nhất Kiếm, trái ngược với thái độ trách cứ Lục Dao mới vừa rồi, mỗi người đều mang một vẻ ôn hòa, khuôn mặt tươi cười trong suốt. Một người nói:

“ Nhất Kiếm sư đệ nếu không có việc gì liền mời tới phòng nghị sự một chuyến a, sư phụ chúng ta cho mời.”

Nhất Kiếm vốn định trả lời:

[Ai là sư đệ của các ngươi]

Nhưng lại nhớ đến ngày trước đúng là đã hướng Đương Quy lão nhân dập đầu, trên danh nghĩa cũng coi như là người của Thiết Kiếm môn. Nói không giữ lời, chuyện tình này y làm không được. Câu kia nghẹn tại cổ họng bất khả ngôn dụ, khiến cho y nén đến sắc mặt phát hồng.

Mạc Thu kéo tay Nhất Kiếm:

“Ta nghĩ cũng nên đem sự tình giải thích nhất thanh nhị sở a.”

Mạc Thu đã nói như vậy, Nhất Kiếm cũng không tái tiếp tục kiên trì, hai người liền bị dẫn đi về phía nghị sự phòng. Đi được một nữa, Mạc Thu lại nói:

“Cữu, có thể tạm thời cho ta mượn Xích Tiêu kiếm được không?”

Nhất Kiếm không chút do dự.

“Này kiếm khá trọng a.”

Y đem Xích Tiêu đưa cho Mạc Thu.

“…. Ngươi cứ giữ trước thay ta là được.”

Mạc Thu thấp giọng nói.

Đi vào tới nghị sự đại sảnh của Thiết Kiếm môn, đại môn treo môn bài ‘Thiên Hạ Ẩn Kiếm’ phi thường chói mắt.

“Thiên hạ ẩn kiếm, anh hùng tàng kiếm, oán phẫn phân tiêu, thiên niên thái bình.”

Đây chính là tôn chỉ lập môn ngày trước của Thiết Kiếm môn.

Phàm, cành lá tươi tốt sẽ xuất hiện sâu mọt, ích lợi liền sinh gút mắt thị phi, tranh quyền đoạt thế, hết thảy đều là nguyên nhân làm cho Thiết Kiếm môn một phân thành hai, tái chia làm ba. Nếu không nhờ nhiều lần giữ vững quy củ, môn chủ vị nhất nhất truyền cho chi tử chính dòng, bất truyền chi thứ. Nếu không, một môn phái to như vậy chắc đã sớm tứ phân ngũ liệt.

Khi Mạc Thu cùng Nhất Kiếm tiến vào, thái thượng hoàng Lục Cẩu Kỷ đang ngồi trên môn chủ đại vị nhàn nhã phẩm trà, tựa như biến cố vừa phát sinh lúc nãy chưa từng xảy ra.

Đại môn được người cuối cùng bước vào là Lục Dao thân thủ đóng lại. Mùi đàn hương lượn lờ trong không khí truyền đến, đại sảnh mang một loại cảnh tượng tựa như vừa trải qua một trận thay đổi triều đại.

Lão Cẩu Kỷ ngồi tại chủ vị, Thiên la thất kiếm đứng bên cạnh. Lục Dao đi đến ngồi tại ghế bên trái chủ vị, vốn chính là vị trí của Ẩn Kiếm viện viện thủ Lục Tam Thất nay đã qua đời. Phía bên phải, vị trí vốn là của Tàng Kiếm viện, nay đã biến thành nơi Thiên Hạ viện đứng, mà người đứng đằng trước chính là Lục Minh diện mạo thanh thuần.

Thái thượng hoàng nhấp một ngụm trà, bắt đầu nói:

“Mấy hôm nay thật làm khó cả hai người cữu sinh các ngươi. Tiểu Ngọc đứa nhỏ này mặc dù không phải do ta chăm nom từ bé, nhưng ta cũng là sư thúc tổ của nàng. Thật không nghĩ tới nàng ngay cả sư thúc của mình cũng dám ra tay sát hại, có thể làm ra loại chuyện bại hoại nề nếp gia phong như thế này.”

Lão buông chén trà, mắt nhìn Xích Tiêu Kiếm trong tay Nhất Kiếm, sau chạm đến tầm mắt lạnh băng của Mạc Thu, tái tiếp tục lên tiếng:

“Hiện nay các ngươi đã trong sạch, việc quá khứ cũng không tính tới, các ngươi chỉ cần an phận theo khuôn phép một chút, Thiết Kiếm môn liền sẽ cho các ngươi một chỗ yên thân, không tái làm khó dễ. Bất quá, Tiểu Ngọc đã đi, Mạc Thu nếu vẫn giữ thân phận thiếu môn chủ nơi này, thật sự có chút bất ổn…”

Một vài lão nhân đồng lứa với Lục Cẩu Kỷ lập tức mở miệng:

“Bẩm sư thúc, việc này chúng ta sẽ lập tức chiếu cáo nội môn. Mạc Thu vốn là nghịch tử của ma giáo yêu nghiệt Tô Giải Dung lưu lại, không phải chính dòng của bổn môn, tự nhiên không thể nối nghiệp môn chủ vị của Tiểu Ngọc được.”

Nhất Kiếm vừa nghe, liền phát hỏa đứng bật dậy, hét lớn một tiếng:

“Hảo thối!”

Xích Tiêu kiếm trong tay hướng địa diện hạ một kích, oanh động mặt đất.

Mọi người trong sảnh nghe thấy thanh âm vang dội kia bị chấn động đến run lên, lại nghe Nhất Kiếm giận dữ nói:

“ Tử lão nhân nhà ngươi ít dùng cái vẻ mặt thi ân bố đức này đi. Lão tử là cữu cữu của y, cả đời y sau này lão tử sẽ chiếu cố lấy, không cần cái hạng người dối trá nhà ngươi ở đây giả mù sa mưa!”

“Tử lão nhân?”

Lập tức có mấy lão giả sắc mặt thoáng chốc biến đổi.

“Ngươi này quả thực vô lễ, phát ngôn lôi thôi lỗ mãng như thế, còn dám nói sư thúc chúng ta là tử lão nhân!”

Nhất Kiếm đang muốn tiếp tục phát hỏa, Mạc Thu liền kéo kéo ống tay áo y, nhẹ lắc đầu.

Lão Cẩu Kỷ lại nhấp một ngụm trà, thần sắc tự nhiên nói:

“Các ngươi có thể đi thì đi nơi nào chứ. Muốn rời đi hay không cũng phải xem lão phu ta có gật đầu đồng ý hay không đã. Tiểu Ngọc dù sao cũng là người đứng đầu môn phái, lão phu thật không thể tin nàng vì một điểm tư oán liền ra tay phá hủy cơ nghiệp bao năm gầy dựng. Mạc Thu vừa rồi trên linh đường lời nói ý tứ thập phần mơ hồ bất minh. Hay là, ngươi tái đem sự tình đầu đuôi nói lại cho mọi người nghe, thế nào?”

Mạc Thu mở miệng:

“Tằng sư thúc tổ, ngài xác định phải ở trước mặt nhiều người như vậy đem sự tình nói hết ra sao? Chuyện này cũng không được thể diện là mấy a.”

Ngữ điệu Mạc Thu nói ra đạm đạm, ôn hòa như nước, nhưng mi trung lại thâm trầm khôn cùng. Nhất Kiếm lúc này đang trừng mắt nhìn Cẩu Kỷ lão nhân nên không phát hiện ra ánh mắt bức nhân dọa người không rét mà run này của y. Nhưng mọi người xung quanh đều thấy, loại hơi thở trầm ổn kia không giống như một thiếu niên niên kỷ mười sáu nên có.

“Có cái gì lại không thể?”

Lục Cẩu Kỷ lơ đễnh hỏi.

Mạc Thu cười cười, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ bên tả má.

“Hảo, ta đây liền nói. Ta thật ra chính là con của Lục Dự, cho dù ta không muốn thừa nhận, nhưng trên người ta, vẫn chân chính mang huyết nhục của Lục gia.”

Lão Cẩu Kỷ nghe đến lời Mạc Thu, cơ hồ như muốn nhảy bật lên khỏi ghế. Hắn trừng mắt nhìn vào lúm đồng tiền nho nhỏ bên má Mạc Thu, ngay nơi này, bộ dáng tươi cười này, sự phụ của lão … Thiết Kiếm môn môn chủ Lục Vô Song ngày trước cũng giống như vậy a!

Cẩu Kỷ lão nhân lập tức hô lên:

“Tất cả mọi người lập tức ra ngoài cho ta, Thất Kiếm, canh cửa, một con ruồi cũng không được phép tiến vào!”

Vài tên trưởng lão chụm đầu ghé tai có chút nghi hoặc, nhưng hiện nay chủ tọa thái thượng hoàng lớn nhất, lời lão nói chính là thánh chỉ. Đám lão nhân gia dù thực muốn nghe Mạc Thu nói cũng không được, thật giận chính mình không được như Lục Cẩu Kỷ sống lâu đến như vậy, đành phải ủy khuất lui xuống.

Lần này, công thần đã đem Lục Dự đuổi xuống khỏi ngai vàng môn chủ chính là Lục Dao, thật không nghĩ thời khắc tối mấu chốt này mình lại bị đuổi ra khỏi phòng nghị sự. Trong lòng không khỏi rùng mình, nhất thời hiểu được chính mình đã bị Lục Mạc Thu này bày mưu tính kế.

Lục Dao đi ngang qua người Mạc Thu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng ngươi có thể qua sông liền đoạn cầu!”

“Lục Dao sư huynh, ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ!”

Mạc Thu thần sắc bình tĩnh, trầm ổn đối đáp.

Sau đó chính là Lục Minh, hướng nhìn hai người, vẻ mặt thoáng nét tiếu ý nồng đậm mãnh liệt, mang theo một loại biểu tình hàm xúc không rõ.

Sau khi tất cả mọi người đã ra khỏi phòng, đại môn bị đóng chặt lại, trong sảnh chỉ còn lại ba người Nhất Kiếm, Mạc Thu cùng lão Cẩu Kỷ.

Nhưng Mạc Thu lại không vội nói, chỉ hơi ngẩn đầu nhìn về phía Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm bị ánh mắt mang theo hận ý của Mạc Thu nhìn đến, cả người cứng lại. Vươn tay muốn sờ khuôn mặt Mạc Thu, y lại quay đầu né tránh.

“Ngươi đi tìm Lục Đương Quy?”

“Ân!”

Nhất Kiếm gật đầu một cái. Bất quá đầu vừa hạ xuống, liền cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển trước mặt tối sầm lại, liền nhanh chóng tái nâng đầu lên.

“Nhất Diệp nói Lục Dự bắt ngươi chính là vì muốn dùng ngươi đổi lấy Tô Giải Dung cùng Xích Tiêu Kiếm. Ta không tìm được Tô Giải Dung, chỉ tìm được cuồng lão nhân kia… ách … phải gọi lão là sư phụ…”

Mạc Thu đem thần sắc mỏi mệt, chật vật của Nhất Kiếm thu cả vào trong mắt, trong lòng đột nhiên nhói đau, nhưng vẫn gắt gao xiết lấy song thủ, không cho phép chính mình đối với người này mềm lòng.

“Ngươi bái lão làm sư phụ, nên lão đem Xích Tiêu cho ngươi?”

Mạc Thu tiếp tục truy vấn.

“Ân!”

Nhất Kiếm ứng thanh, cũng không dám tái gật đầu nữa. Ngất xỉu sẽ không tốt, y phải duy trì thần trí thanh tỉnh, để Mạc Thu không phải bị đám người Thiết Kiếm môn lương tâm chó gặm này khi dễ.

“Ngươi dập đầu mấy cái?”

Hai mắt Mạc Thu đã bắt đầu phát đỏ.

Y nhìn thấy trên trán Nhất Kiếm đầy những miệng vết thương băng bó dữ tợn. Những vết thương này nguyên bản đã bất hảo, nay vì trận giao chiến kịch liệt khi nãy đã nứt ra, hiện đang rỉ máu, dọc theo mi tâm uốn lượn chảy xuống.

“Đã quên.”

Nhất Kiếm nói.

Mạc Thu thanh âm nghẹn ngào.

“Chính ngươi cũng biết việc ta tối hy vọng ngươi làm không phải việc này?”

Nhất Kiếm nhìn đôi mắt của Mạc Thu, cảm thấy nơi đáy mắt kia thoáng ẩn hiện nhất mạt lạnh lùng, xa cách. Tâm y cũng vì thế mà đau nhói, đau đến phải nhíu mi lại.

“Ta biết.”

Nhất Kiếm vươn tay chạm vào hai má Mạc Thu, hốc mắt cũng dần nóng lên, mở miệng nói:

“Ta biết ngươi không muốn ta bỏ ngươi lại, một mình rời đi. Sẽ không tái có lần sau. Về sau cho dù có chết, ta cũng sẽ chết bên cạnh ngươi.”

“Cữu….”

Mạc Thu vươn tay ôm lấy khuôn mặt Nhất Kiếm.

Lục Cẩu Kỷ nghe qua đoạn đối thoại này của hai người, cả da đầu đều run lên không ngừng.

Lão dĩ nhiên biết hai người này sinh cữu tình thâm, cảm tình hảo đến nỗi cả ngày đồng chốn, đêm ngủ đồng sàn.

Nhưng cái loại lời nói buồn nôn thế này, cho dù năm đó khi vợ lão còn sống, lão cũng không có đối với nàng nói được nữa là… Thế mà hai nam nhân này lại có thể tay vuốt mặt đối phương, mắt thâm tình chăm chú nhìn nhau, miệng nói toàn cái gì tử cũng nguyện tử cùng một chỗ? Lão nghe qua liền cảm thấy rét run người.

Hảo lạnh a!

Lục Cẩu Kỷ ho khan một tiếng, ý đồ muốn nhắc nhở Nhất Kiếm cùng Mạc Thu nhớ tới còn có sự hiện diện của lão thái thượng hoàng này a. Nhưng Mạc Thu tựa hồ vẫn chưa muốn để ý tới lão, tiếp tục nói với Nhất Kiếm:

“Ngươi có biết khi ta bị nhốt trong lao lý trở thành cái bộ dạng gì không? Xương cốt bị đoạn, ta đành phải phục dược mà ngày trước ngươi cho ta. Lại còn không dám dùng nhiều, bởi vì Lục Dự không cho ta ăn uống gì cả. Sau khi ăn dược xong rồi, ta liền ăn đến rêu xanh mọc trên tường, hết cả rêu xanh rồi, ta liền liếm lấy nước bùn trên mặt đất. Đúng rồi…”

Mạc Thu đột nhiên nở nụ cười.

“Ta còn ăn hai con tiểu thử a.”

Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu vẻ mặt tươi cười nồng đậm, hoàn toàn không nói nên lời. Y không biết Mạc Thu lúc này đang miễn cưỡng cười vui, hay là vẫn đang cảm thấy bản thân mình thật may mắn, mới có thể bắt được tiểu thử để ăn no bụng.

Bởi vì từ ngày còn bé gặp được Mạc Thu, y cái gì cũng không sợ, duy chỉ sợ đói bụng, sợ không có gì để ăn.

Y nhớ tới năm ấy, phát hiện Mạc Thu đói đến da bọc xương. Hài tử kia vì mẩu thịt nhỏ mà không ngần ngại kêu gào [Ta đói, ta đói a]. Một cổ toan vị trong lòng lại dấy lên vô pháp áp chế.

Vì một quyết định mà làm cho Mạc Thu phải chịu đau khổ như vậy, Nhất Kiếm quả thực không thể tha thứ cho bản thân.

Khóe mắt y cũng nhanh chóng tràn ngập lệ thủy, cố kiềm nén nhiệt thủy kia lại, không muốn để nó thoát ra.

Thế nhưng ngay khi Mạc Thu nhìn y, đáy mắt mang theo một tia oán giận nhợt nhạt, nhẹ nhàng nói:

“Cữu, ta hận ngươi… Ta thật sự hận ngươi…”

Nhất Kiếm nhắm mắt lại, thủy lệ nóng rực liền nhanh chóng chảy xuống.

Lão Cẩu Kỷ chờ hai người sinh cữu này thật lâu, tất cả Thiết Kiếm môn cho tới bây giờ không ai không nhìn sắc mặt lão, cũng không ai dám xem nhẹ sự tồn tại của lão. Đã có Duyên Lăng Nhất Kiếm là người thứ nhất, rồi nay lại đến ngoại sinh của y là người thứ hai.

Ngay khi sắc diện lão chuyển sang giận dữ, nặng nề đem trà trản phóng xuống đất, Mạc Thu rốt cuộc đã đem ánh mắt quay trở về bên người lão.

Nhưng cho dù đối mặt với thịnh nộ của lão, Mạc Thu cũng không có vẻ hoảng hốt, sợ hãi như bao người khác. Thần sắc y chỉ có điểm hờn giận, mâu trung bất mãn, phiêu mi liếc nhìn.

Nhất Kiếm cả người chao động vài cái. Khí lực cùng kiệt, nỏ mạnh hết đà.

Mạc Thu trong lòng thực tuy vẫn oán người này, nhưng thân thể vừa phản ứng, liền nhanh tay bắt lấy Nhất Kiếm, dìu y đến ngồi bên ghế. Mạc Thu vẫn là luyến tiếc người này, mặc dù người này đã từng đối với mình tuyệt tình.

Mạc Thu ôn nhu lau đi vết máu chảy trên mặt Nhất Kiếm, một mặt lãnh đạm vững vàng nói với lão Cẩu Kỷ:

“Lục Tiểu Ngọc thiên sinh thể nhược nhiều bệnh, kể từ ngày dưỡng bệnh nơi Nam Thành đã sớm qua đời. Lục Đại Dự khi đó do coi trọng Tô Giải Dung, nên nam phẫn nữ trang quay về Thiết Kiếm môn, đối ngoại nhân nói chính mình đã lưu lại lệnh bài mất tích, tái lấy thân phận Lục Tiểu Ngọc tiếp nhận môn chủ vị, sau mới kén rể Tô Giải Dung tham nhập Thiết Kiếm môn.”

Lục Cẩu Kỷ nghe xong lập tức cảm thấy tựa một trận kình thiên phích lịch giáng xuống, không nghĩ tới một khi Mạc Thu mở miệng, lại có thể nói ra loại sự tình kinh người thế này.

Nhưng Mạc Thu vẫn không thèm để ý tới lão Cẩu Kỷ kia thần sắc đang kinh hoảng, nghẹn họng trân trối nhìn, tái tiếp tục nói:

“Mà Tô Giải Dung chung quy vẫn muốn có con nối dõi, kế thừa hương hỏa Tô gia, trong khi Lục Dự cùng Tô Giải Dung đều là nam nhân, không thể sinh tử được!”

Mạc Thu nhất tự nhất tự đều nói rất trọng, Nhất Kiếm tìm về được Mạc Thu, cho nên gánh nặng nguyên bản đè chặt trong lòng được buông xuống, lại được Mạc Thu nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nên dần chìm vào hôn mê, đột nhiên nghe Mạc Thu nói như vậy, thùy đầu lại mạnh mẽ nâng lên.

Mạc Thu thân thủ yên lặng, đem Nhất Kiếm đang phi thường mệt mỏi kéo về phía mình. Làm cho Nhất Kiếm tựa đầu vào vai y.

Mạc Thu nói:

“Sau đó vì Tô Giải Dung coi trọng nương của ta, Lục Dự đành miễn cưỡng để y cưới nương của ta về. Nhưng người nọ lòng dạ hẹp hòi, phác giác trong lòng Tô Giải Dung chỉ có mỗi một mình nương của ta, vì hận thù mà lăng nhục nàng, cuối cùng mới có ta.”

Nhất Kiếm nguyên bản sợ lực đạo của mình sẽ làm mỏi đầu vai của Mạc Thu, cho nên từ đầu cố nương nhẹ lực đạo. Thế nhưng sau khi nghe được thanh âm vững vàng của người này, cảm nhận hơi thở quen thuộc của y, liền dần mất đi khống chế, chậm rãi hoàn toàn tựa hẳn vào người Mạc Thu, ngủ thiếp đi.

Mạc Thu vươn tay nhu nhu lên mái tóc đen lòa xòa, hỗn độn của Nhất Kiếm, tiếp tục nói:

“Năm đó, hắn đặt tên ta là “Mạc Thu”, chính là vì không muốn tiếp nhận sự tồn tại của ta. Sau lại còn muốn mượn đao giết người, diệt trừ ta cùng cữu cữu, đem ta nhốt vào mật thất hơn mười ngày, ta vô tình mà biết được sự việc này từ lời hắn nói.

Lục Cẩu Kỷ nghe xong, vươn tay cầm lấy trà trản, nghĩ tái muốn nhấp thêm một ngụm, nhưng chén đã trống không, đành trả lại về chỗ cũ.

Đôi mắt lão thâm ý nhìn Mạc Thu, nói:

“Ngươi nên biết, cho dù nói cho lão phu nghe việc này, lão phu vẫn không có khả năng mạo hiểm thay ngươi đính chính danh phận. Nếu để cho người trong thiên hạ biết ngươi là do Lục Dự cùng Duyên Lăng Nhất Hoa sinh ra, đối với Thiết Kiếm môn ảnh hưởng thật quá lớn.”

Mạc Thu lạnh nhạt cười, gật đầu.

Lão Cẩu Kỷ phóng cho y một nụ cười hàm ý “trẻ nhỏ dễ dạy”, khuôn mặt già nua nguyên bản đã đầy nếp nhăn nháy mắt biến dạng tựa như mảnh giấy Tuyên Thành, nhăn nhó đến đáng sợ.

“Như vậy đi.”

Cẩu Kỷ lão nhân lấy từ trong ngực áo ra một khối huyền thiết phiến đưa cho Mạc Thu.

“Thân thế của ngươi đã không thể công chư hậu thế, là Thiết Kiếm môn nợ ngươi. Lão phu nay tuổi đã cao, cũng đã đến lúc nên an nhàn hưởng phúc. Lệnh bài Tàng Kiếm viện viện thủ nay liền cấp cho ngươi, xem như lão phu giao viện thủ lại cho ngươi. Cố sự trước kia nhất nhất xóa bỏ cả đi, ngươi cũng nên cùng cữu ngươi hảo an phận ngụ tại nội môn. Đem Xích Tiêu Kiếm giao ra đây, chờ nội môn trưởng lão thương nghị thỏa đáng rồi, ngươi giúp bọn họ đề cử môn chủ tiếp theo, chấn hưng Thiết Kiếm môn!”

Ý tứ của lão Cẩu Kỷ này xem như cũng khá dễ hiểu, đem địa vị viện thủ kia đổi lấy sự im lặng của Mạc Thu, vị trí môn chủ tương lai thích hợp sớm cũng đã được định đoạt cả rồi, lão sẽ lựa chọn một trong những đồ đệ của mình kế thừa.

Mạc Thu cầm lấy viện thủ lệnh bài, nói:

“Cữu của ta đã dùng cả mồ hôi, huyết nhục ra chú lại Xích Tiêu kiếm, đem cả tính mệnh ra đổi lấy, ta sẽ không chấp thuận cho bất luận kẻ nào có chủ ý với thanh kiếm này.”

Cẩu Kỷ lão nhân mặt biến sắc, quát:

“Ngươi đã nhận lấy lệnh bài, há có thể lật lọng!”

Mạc Thu nói:

“Thiết Kiếm môn nợ của ta! Đây chính là vừa rồi ngươi nói, tằng sư thúc tổ nếu bây giờ thu hồi lại viện thủ lệnh bài, ta nghĩ đó mới là lật lọng a!”

“Ngươi!”

Lục Cẩu Kỷ không nghĩ tiểu tử này lại có thể tính kế lão nên tức giận đến hoành mi thụ mục.

Khóe miệng Mạc Thu nhẹ nhàng gợi lên một mạt tiếu ý. Lúm đồng tiền nho nhỏ bên má kia thoạt nhìn không hề mang nét khờ dại đơn thuần, mà là toát ra một loại thanh mị hoặc nhân.

“Còn nữa, tằng sư thúc tổ có phải hay không đã quên, nội môn quy củ xưa nay, môn chủ vị truyền chính tông, truyền nội bất truyền ngoại. Tả chấp môn chủ lệnh bài, hữu nắm Xích Tiêu bảo kiếm, chỉ có trưởng tử trưởng tôn Lục gia mới có thể hiệu lệnh Thiết Kiếm môn. Ta đã là nhi tử thân sinh của Lục Dự, cũng là huyết mạch chân chính duy nhất của hắn, là người mang dòng máu Lục gia. Ngài sao có thể chọn người nào khác kế thừa, trọng chỉnh Thiết Kiếm môn?

Hay là, tằng sư thúc tổ đây không cho rằng ta có hảo bản lĩnh gánh vác được Thiết Kiếm môn, muốn ta mang một thân thế bất minh bị trục xuất ra khỏi Thiết Kiếm môn? Nhưng nếu như ngày nào đó ta không giữ được miệng mình. Chuyện ngày xưa tiền môn chủ cam nguyện thư phục dưới thân nam tử, lại đố kị sinh hận mà gian *** thê tử người khác, còn muốn giết thân sinh nhi tử của mình để hủy đi chứng cứ, tất cả đều nhất nhất truyền ra ngoài… Đến lúc đó, Thiết Kiếm môn trên giang hồ làm cách nào còn có thể tồn tại lưu danh?”

“Ngươi đây cũng dám uy hiếp lão phu!”

Lục Cẩu Kỷ giáng chưởng xuống bàn. Lão chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ đến mức này.

Lúc này, Nhất Kiếm thủy chung vẫn đang tựa vào người Mạc Thu, nặng nề ngủ. Cho dù cả khi lão Cẩu Kỷ gây ra tiếng vang lớn như vậy, y vẫn không có dấu hiệu chuyển tỉnh.

“Mạc Thu không dám.”

Y không hề có lấy nữa điểm sợ hãi.

“Chỉ là đang luận sự mà thôi.”

Lão Cẩu Kỷ tức giận đến mức mi gian co giật, lạnh lùng nói:

“Nay ngươi tay cầm Xích Tiêu kiếm, dù bất luận xuất thân, đích xác cũng đã có đủ tư cách cùng người khác phân tranh môn chủ vị. Nhưng dù tọa được, thì tọa có được an ổn hay không, cũng đã phải trải qua một hồi sự sau này. Bất quá, một cái mao đầu tiểu tử như ngươi mà cũng dám uy hiếp lão phu sao. Mặc dù ngươi thượng vị, nhưng vẫn không có năng lực thống lĩnh Thiết Kiếm môn. Kết cục của ngươi so với phụ thân ngươi, chỉ sợ lại càng thê thảm hơn.”

Lão Cẩu Kỷ lời vừa xuất, tâm Mạc Thu liền thoáng có điểm lo lắng. Y phút chốc khí thế suy yếu, nói:

“Mạc Thu xin thành tâm thỉnh giáo, nhưng kính thỉnh tằng sư túc tổ chỉ điểm một phần.”

Cẩu Kỷ lão nhân hừ mạnh một tiếng, trầm giọng nói:

“Vì lo nghĩ cho Thiết Kiếm môn mấy trăm năm cơ nghiệp, lão phu sẽ lui một bước. Nhưng, cũng cận này nhất bước. Nếu ngươi có tài năng, nội trong ba tháng đem phụ thân ngươi bắt về Thiết Kiếm môn chịu thẩm tra. Thu hồi lại được môn chủ lệnh bài, lão phu ta liền thừa nhận ngôi vị môn chủ này là của ngươi.”

(Quỳnh: =_= lão gian tà..người đã tử ẹo lấy gì mà bắt…

Nguyệt: tử lúc nào a >”<) “Quân tử nhất ngôn.” Mạc Thu thùy hạ mi mắt, khóe miệng ánh lên một tia tiếu ý nhè nhẹ. “Khoái mã nhất tiên.” (Quỳnh: ngựa hảo chỉ cần quất một roi….đồng nghĩa câu quân tử nhất ngôn…=_=) Lục Cẩu Kỷ lão nhân cũng không có nữa điểm hờn giận, thống khoái đáp lời. “Chính là, dù ngài có hay không thừa nhận ta thì cũng là một chuyện. Nhưng Thiết Kiếm môn không thể một ngày vô chủ, mong rằng tằng sư thúc tổ trước tiên nên hảo hảo ngẫm lại, bước tiếp theo phải làm thế nào?” Tiếu ý trên mặt Mạc Thu đột nhiên càng thêm nồng đậm rực rỡ, nhưng cũng mang theo nét khờ dại tựa như một tiểu thiếu niên hài tử. Nét thâm trầm, tính kế trên mặt y chậm rãi biến mất, mi quang trở về  sạch sẽ vô ba. Thực làm cho người ta không thể tưởng tượng được người này là người mới vừa rồi gây sự. “Ngươi….” Lão Cẩu Kỷ cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua loại vãn bối được một tấc lại muốn tiến một trượng thế này, chỉ mới qua một đoạn thời gian trò chuyện thực ngắn ngủi, hắn đã muốn sinh ra một trận hỏa bạo giận dữ. ~~~~Quỳnh: sao xẹt kìa….~~~~~ Nhất Kiếm thương thế không nhẹ. Ngày ấy, nếu nói y tựa vai Mạc Thu ngủ. Chi bằng nói là đã ngất xỉu thì có vẻ thỏa đáng hơn. Nếu không, chiếu theo tính cách của y làm sao lại nhằm vào lúc Mạc Thu đang đối mặt với lão Cẩu Kỷ mà bất tỉnh nhân sự được. Nhất Diệp nghe tin biết nhất Kiếm hôn mê qua mấy ngày, liền thỉnh đại phu đến khám. Đại phu nói do bị mệt nhọc quá độ, mới ngủ say bất tỉnh. Chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, sau đó không lâu sẽ tự mình tỉnh lại. Biết được sự tình Nhất Kiếm vô trở ngại, Nhất Diệp lưu lại một ít dược liệu trân quý liền nhanh chóng rời đi. Lục Dự hiện nay không biết tung tích nơi nào, bọn họ hiểu được, nếu mong ngày sau yên ổn vô sự, thì phải bắt được người này. Nhất Kiếm cùng Mạc Thu nguyên bản vẫn ngụ tại tiểu viện cũ. Mỗi ngày vô luận dù có bận rộn thế nào, Mạc Thu vẫn tự tay giúp Nhất Kiếm phục dược, chậm rãi uy dược cho hắn xong mới xuất ngoại giải quyết việc mình cần làm. Vì ngoại viện lưu lại mười hai vệ thủ áo xám võ công cao cường, Mạc Thu mới có thể bình tâm, không lo lắng việc Nhất Kiếm gặp điều ngoài ý muốn khi không có mình bên cạnh. Nhất Kiếm ngủ mất bảy ngày mới chuyển tỉnh. Khi y tỉnh lại, Mạc Thu liền kể cho y nghe tin mình đã kế vị Thiết Kiếm môn môn chủ. Nhất Kiếm hiển nhiên không ngờ được sự tình sẽ phát triển như thế này, toàn bộ khiếp sợ hoảng hốt đều viết hết lên mặt. Mạc Thu hiểu được suy nghĩ trong lòng Nhất Kiếm cho nên đối với vẻ mặt kinh ngạc kia, y nguyên bản chỉ định bày ra một bộ dạng lãnh đạm đối địch, nhưng miệng lại không tự chủ được, chậm rãi bắt đầu giải thích. Y nói: “Theo quy củ Thiết Kiếm môn, môn chủ vị chỉ truyền cho trưởng tử hoặc trưởng tôn. Khối thịt này nếu đã dâng đến miệng, không ăn mới là ngu ngốc a.” Lại nói tiếp: “Tiểu cữu cũng đồng ý để ta tiếp quản Thiết Kiếm môn. Huống chi, sau này khi trùng kiến Xích Tiêu phường cần có nhiều trợ lực. Danh tiếng Thiết Kiếm môn trên giang hồ cũng không nhỏ, có nó, cái gì cũng không thành vấn đề.” Nói xong, Mạc Thu lại bắt đầu ão não. Rõ ràng khi Nhất Kiếm còn hôn mê, chờ y tỉnh lại đã dự tính phải đối với y lãnh đạm như thế nào. Thế nhưng khi bắt gặp khuôn mặt của y, nhìn vào ánh mắt kia, những dự tính trước đó phút chốc tan biến tựa như yên vụ. “Quên đi!” Mạc Thu oán giận thầm nghĩ. Mỗi khi ngoảnh nhìn người này, lòng liền đau tê tái, làm sao còn nhớ rõ dự định muốn chọc giận y như thế nào a! Sau một lúc suy nghĩ khá lâu, Nhất Kiếm mới gật đầu nói: “Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, nếu có thể trụ lại trong Thiết Kiếm môn này, ngày sau xuất thủ giúp đỡ trùng kiến Xích Tiêu phường, việc này cũng không tồi. Muốn làm việc gì cứ đi làm. Cữu sẽ không ngăn cản ngươi.” Sau đó, Mạc Thu bưng tới một chén dược, để Nhất Kiếm hảo hảo uống. Nhất Kiếm đem dược đưa đến bên miệng, một hơi uống hết, tiếp đó dừng lại một chút, song mâu nhìn Mạc Thu không ngừng cao thấp loạn chuyển, vòng tới vòng lui. “Như thế nào?” Mạc Thu cầm chén dược đặt lại bàn, trở về bên người Nhất Kiếm. Y thân thủ sờ sờ mặt mình, nhìn lại y phục trên người mình, rồi ngại ngùng hỏi: “ Lăng lăng nhìn ta như thế làm gì, ăn mặc như vậy rất kỳ quái hay sao?” “Ân?” Nhất Kiếm có chút nghi hoặc ngẩng đầu, sau mới nói: “Không, không phải việc này.” Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu một hồi lâu. Đối mặt với vẻ trầm mặc như thế của y, Tâm Mạc Thu lo lắng không thôi. Thẳng đến cuối cùng, Nhất Kiếm vỗ lấy song chưởng, cười hô: “Ta hiểu rồi. Tiểu Thu, ngươi là cao lên phải không? Khó trách ta nhìn có điểm không đúng, nhưng vẫn không nói ra được là không đúng ở điểm nào a!” Tiểu hài tử này xưa nay thân hình bất hảo, nhưng nhờ vào linh đan diệu dược Tiểu Thất tặng cho, hiện nay người đứng trước mặt Nhất Kiếm dĩ nhiên không còn là bộ dáng yếu đuối *** tế tựa ngày đầu lúc bọn họ vừa sơ ngộ. Vẻ trẻ con trên mặt Mạc Thu đã đạm đi, hai má nguyên bản trắng nõn đẫy đà nay đã gầy đi không ít. Đôi mi quang kia sau nhiều lần rèn luyện đã không còn vẻ nhu nhược, bi thương, thay vào đó là nét thản nhiên thong dong hòa cùng kiêu ngạo. Mạc Thu đích xác nên kiêu ngạo, Nhất Kiếm nghĩ vậy. Trải qua một đường phong ba, vẫn cắn răng không gục ngã, chịu bao nhiêu khổ nhục vẫn không cúi đầu. Nay mới có thể từ thạch đá mài dũa thành bộ dáng trân ngọc quý giá nhường này, cả người phát ra *** quang sáng chói mắt. Không chỉ mỗi mình Mạc Thu nên kiêu ngạo, ngay cả Nhất Kiếm cũng vì y mà cảm thấy vạn phần kiêu ngạo. Cũng từ những ngày đó yên ổn vô ba, Mạc Thu càng dần trở nên xinh đẹp hơn. Dung mạo tựa họa, mi mục lấp lánh *** quang, khuôn mặt nguyên bản ngây thơ không tì vết trước kia, không bởi vì thân hình bỗng chốc cao lên mà biến mất, ngược lại mang chút ngây ngô non nớt hòa cùng thần thái trong trẻo lạnh lùng. Có thể nói đó là loại vẻ đẹp ngọc thụ lâm phong, khuynh thành vô song. Một đầu ô phát được buộc gọn bằng bạch ngọc quan, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thần tú. Thân vận trường sam màu nguyệt nha cẩm tú, vạt áo và cổ tay thêu hỏa diễm ám hoa, tựa như được bao bọc bởi một đoàn lãnh hỏa, càng tôn thêm nét ngạo nghễ, phong lưu trên vẻ mặt đạm mạc. Một nhân vật như vậy, ngay cả khi Nhất Kiếm nhìn thấy, thần trí cơ hồ hầu như rơi vào mê muội. Mạc Thu nhận thấy Nhất Kiếm đang dùng một loại ánh mắt nóng bỏng lăng lăng nhìn mình. Y cho dù da mặt có dày mấy đi nữa, cũng không thể chịu nổi ánh mắt nóng rực thiêu đốt kia của đối phương. Mạc Thu nhịn không được, gương mặt thoáng chốc thiêu đốt ửng hồng, cúi đầu lúng túng nói: “Ta chỉ cao thêm một ít thôi a. Bất quá, ta vốn cho rằng ngươi sẽ không cao hứng nếu ta đột nhiên cao thêm nhiều như vậy.” “Ngươi một khi khỏe mạnh, thân hình liền sẽ tốt hơn, cữu như thế nào hội mất hứng đâu!” Nhất Kiếm cười to. Kỳ thật, trước khi Nhất Kiếm gặp gỡ y, cho tới nay vẫn không thích qua nam tử. Mạc Thu hiểu được điểm ấy, mới sợ hãi chính mình nếu ngày càng cao lên, ngày càng không giống với loại chim nhỏ nép vào người của Nhất Kiếm, sẽ bị ghét bỏ a. (Nguyệt: trong mắt em anh là luyến đồng phích hay sao hả O.O Quỳnh: lời biện minh  vì sao Mạc Thu sợ như thế nằm ở quyển một chapter 3 hay 4 gì đó….:”D) Bất quá… Mạc thu dừng một chút, nghĩ nghĩ, môi thoáng ẩn hiện tiếu ý yếu ớt thỏa mãn. Y thấp giọng nói: “Ân, cữu có thật vĩnh viễn sẽ không so đo việc này với ta.” Thích một người là thích hết thảy mọi thứ của người đó. Vô luận người nọ xấu đi hay biến lão, bệnh tật tàn suy. Yêu thích kia đối với người đó chỉ có thể ngày càng tăng, ngày càng sâu theo năm tháng. Mạc Thu nay đã hiểu được tâm ý của Nhất Kiếm, những vu tâm phẫn hận rối rắm ngày trước phút chốc đều nhất loạt tiêu tán. Tiếu ý trong mắt ngày càng thâm, tia sáng từ đáy mắt cũng ngày càng tỏa ra *** quanh tựa ngọc. Nhất Kiếm thật sự không thể theo kịp tâm tư của Mạc Thu đang không ngừng biến hóa, Y cho dù không hiểu vì sao Mạc Thu cười, nhưng chỉ cần thấy Mạc Thu vui vẻ thoải mái, tâm chính mình cũng theo đó mà trở nên thật vui vẻ. Nhất Kiếm phút chốc liền xốc chăn, bước xuống giường nói: “Đến a, để cho cữu nhìn xem ngươi so với cữu có cao hơn hay không!”. Tâm tình y vui sướng, ko ngờ vừa đứng đậy, liền cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển. (Quỳnh: yếu mà còn ra gió..há há….) Mạc Thu nhất thời phát giác Nhất Kiếm sắc mặt bất chợt chuyển trắng, gấp gáp vội vàng lao đến ôm lấy y. Sau đó thật cẩn thận y trở về giường. “Cẩn thận một chút, thân thể ngươi còn hư nhược, đừng nóng vội đứng dậy!” Mạc Thu nói có điểm hờn giận. “Ai.. Khí lực ngươi cũng lớn hơn rồi!” Nhất Kiếm thực cảm động, vui mừng, nhịn không được cười to. “Còn có thể mắng được cữu nữa!” Mạc Thu hoành mi liếc Nhất Kiếm một cái, vốn là định mắng người, nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng, chỉ sẵng giọng: “Ta còn kém ngươi hơn nữa cái đầu a, có thể nào trong thời gian nhanh như vậy liền cao được bằng ngươi đâu, kia còn không thành yêu quái hay sao chứ!” Nhất Kiếm thoải mái cười to. “Nói cũng phải a!” Nói qua nói lại, tất cả phiền não đau lòng đều phút chốc đã gạt bỏ vô tung. Sau khi Mạc Thu giúp cho Nhất Kiếm hảo hảo nằm xuống, nhìn thấy bộ dáng tươi cười thoải mái của y, thoáng chốc giật mình, cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh người kia. Mạc Thu hỏi: “Cữu… Nếu sau này ta lớn lên, cũng cao như ngươi, mạnh khỏe như ngươi, thì ngươi vẫn còn thích ta, phải không?” “Mặc kệ tiểu Thu trưởng thành ra bộ dáng gì đi nữa, cữu đều thích cả.” Nhất Kiếm cười vui hớn hở, mặc dù khí lực không hoàn hảo, thanh âm có chút hư nhược, nhưng sau cơn bệnh không nhẹ kia, hôm nay y thật sự rất vui vẻ. Nhất Kiếm luôn như vậy, rõ ràng chỉ là những lời nói vô tư không có mục đích, phát ngôn cũng không thèm trau chuốt suy nghĩ, nhưng luôn làm cho Mạc Thu nghe qua tâm liền rung động, hốc mắt phát nhiệt. Mạc Thu đột nhiên xoay người, hung hăng chế trụ lấy Nhất Kiếm, cúi đầu dùng sức khẳng cắn miệng Nhất Kiếm. Cánh môi Nhất Kiếm no đủ, ôn nhuyễn lại hương diễm. Mạc Thu một khắc hàm trụ liền không muốn rời ra. Nhất Kiếm bị hôn đến phải chật vật thở dốc, cơ hồ không thể hô hấp thông thuận, trên người chỉ còn mặc độc nhất kiện nội bào. Mạc Thu vươn tay liền dễ dàng tiến nhập ***g ngực y mà sờ lộng, phút chốc làm cho Nhất Kiếm không thể chịu đựng nổi. Đầu ngón tay nóng rực của Mạc Thu nhẹ nhàng lướt qua ***g ngực rắn chắc của y, một bên tại nơi đầu lưỡi dây dưa, một bên khe khẽ nói: “Đã lâu không được sờ như vậy rồi… Cữu a, làn da ngươi vẫn thật trắng mịn như xưa, sờ hảo thuận tay nha… Thật là tốt đến mức làm cho người ta muốn cắn một ngụm…” (Quỳnh: đừng nói, cứ việc cắn đi…nói thế người ta cũng muốn a…*che mặt*) Mạc Thu nói xong, nhẹ vươn tay trêu đùa nơi đầu nhũ thủ của Nhất Kiếm, làm y đột nhiên run lên. Mạc Thu cảm giác hạ thân của Nhất Kiếm va chạm nơi bộ vị nam nhân của mình, đang dần ngạnh lên. “Như vậy có thoải mái không?” Ngón tay của Mạc Thu không ngừng trêu đùa, loạn động trên ***g ngực Nhất Kiếm, sau đó lại hướng trở về nơi khỏa hồng anh kia, nhu hòa va chạm. Thanh âm do mang theo mùi vị *** mà biến khàn đi, không còn trong trẻo như thường ngày. Nhất Kiếm cảm thấy hành động này của Mạc Thu tựa như đang đùa giỡn một cô nương. Mặt y phút chốc đỏ lên, muốn xoay người áp Mạc Thu trở về. Đáng tiếc, vô luận có cố gắng thế nào, vì khí hư thể nhược mà bất khả loạn động. (Quỳnh: lật đổ quyền lực thành công….chúc đồng chí vui vẻ….=]]) Nhất Kiếm cuối cùng đã mệt đến mức phải thở dốc từng ngụm chật vật, nhưng thật không dự đoán được, miệng vừa mở ra như vậy, liền gặp nguy hiểm a. Mạc Thu đương nhiên sẽ không phí hoài một hảo cơ hội như vậy, y linh hoạt vươn đầu lưỡi thừa cơ xâm chiếm, cơ hồ không gặp phải bất cứ kháng cự nào, liền bạo liệt nhanh chóng thâm nhập vào vị trí sâu nhất trong khoang miệng. Đầu lưỡi Mạc Thu như đang chậm rãi liếm lộng ma sát từ cổ họng ra bên ngoài. Một nụ hôn sâu như vậy, nháy mắt liền làm cho Nhất Kiếm cảm giác khó chịu cùng mệt mỏi đồng thời ập đến, nhưng đi cùng với loại cảm giác này, lại có thêm một loại tê dại bất khả ngôn dụ quanh quẩn nơi yết hầu, có chút ngứa ngáy quái lạ cùng sung sướng. Mỗi điểm loạn động của Mạc Thu đều luôn làm cho Nhất Kiếm không thể tự chủ được bản thân. Mạc Thu ngày càng thêm mạnh bạo tham nhập nơi đầu lưỡi, năng nề liếm mút đến mức ngay cả môi bản thân cũng muốn phát đau. Y khó có thể tự khống chế chính mình, thầm nghĩ muốn nhiều hơn nữa, muốn làm cho Nhất Kiếm có thể cảm thụ được tất cả điên cuồng y trao cho. Động tác đang đần thong thả, âu yếm cùng Nhất Kiếm dây dưa, theo từng cảm xúc mềm mại động chạm, nghe được thanh âm nhẹ thán của Nhất Kiếm phát ra nơi yết hầu, Mạc Thu theo đó cũng cảm giác chính mình đã bất khả khống chế, bộ vị nơi khố hạ càng lúc càng nóng rực lên. Mạc Thu chậm rãi di chuyển đầu lưỡi liếm lộng dần xuống. Tay đang lưu luyến trêu đùa không dứt nơi khỏa hồng anh trên bờ ngực dần cũng chuyển xuống dần hạ thân của Nhất Kiếm. Nhất Kiếm bị Mạc Thu hôn đến cả người đều nóng lên, bất khả hô hấp, thần tình tán loạn. Hiện giờ, bên ngoài, trừ bỏ đối phương ra, cái gì cũng không còn để vào tai vào mắt. Môi Mạc Thu lướt trên mặt Nhất Kếm không ngừng hôn cắn, mãnh liệt tựa như muốn đem cả người người kia nuốt vào trong bụng. Nhất Kiếm lúc này trong đầu mơ hồ suy nghĩ, đứa nhỏ này có phải lại đói hay không, tựa như khát cầu không ngừng dùng sức cắn mút lấy đầu lưỡi hắn, phát ra từng đạo âm thanh tha thiết *** mỹ. Phảng phất lại thoáng có chút hoan hỉ. Tay Mạc Thu dần tham nhập xuống tiết khố của Nhất Kiếm, thân thủ bắt lấy bộ vị đang dần từng chút nóng rực hỏa nhiệt kia, đầu lưỡi vẫn dùng sức ma xát lấy từng bộ phận bên trong miệng Nhất Kiếm, tiến nhập ngày càng sâu vào khoang miệng ẩm ướt nóng ấm. Nhất Kiếm một tay chế giữ phân thân của Mạc Thu dao động, một tay nhu lộng bên cặp mông cánh hoa ôn nhuận, sau đó sáp một đầu ngón tay, chầm chậm tiến vào. Mạc Thu nhẹ thán thanh, rời môi khỏi mặt Nhất Kiếm, dựa đầu vào bả vai hắn, nhẹ nhàng *** tế thở dốc. Y thân thủ vỗ về chơi đùa nhiệt khối giữa hai chân Nhất Kiếm, cảm giác như cả người mình cũng đang chìm trong một luồng nhiệt hỏa thiêu đốt. Nhất Kiếm trước sau xâm nhập, đầu ngón tay lần tìm ra điểm tối mẫn cảm trong cơ thể y, sự đụng chạm *** tế làm cho y bất khả khống chế khẽ rên lên một tiếng. Đầu ngón tay Nhất Kiếm bắt đầu ra sức nhu lộng, làm cho y run rẩy rên rỉ không ngừng. Mạc Thu lắc mông, nhợt nhạt dao động thân mình theo tay Nhất Kiếm, động tác trừu sáp kia cũng bởi vì từ người trước mắt là người mà y vọng tưởng đã lâu mà dần dần kiên trì không được, càng thêm nhanh hơn. Mạc Thu khó nhịn thở dốc. Lực đạo trên tay Nhất Kiếm chế trụ phân thân y càng tăng thêm, một tay Mạc Thu cũng nắm lấy hành bộ Nhất Kiếm, một tay nắm bắt hai khỏa cầu phía dưới vô động. Nhất Kiếm hơi thở càng lúc càng trở nên mê loạn, thở dốc càng lúc càng biến điệu, tiếng rên rỉ trầm thấp nhợt nhạt tràn ra, Mạc Thu nghe qua cả người khô nóng, vài lần đã muốn tiết ra. “Cữu… cữu…. để cho ta chạm vào, sờ một chút, có được không….” Mạc Thu bên tai Nhất Kiếm thầm thì nỉ non. “Sờ…sờ cái gì….?” Không phải đang sờ hay sao chứ? Nhất Kiếm mờ mịt nghĩ. (Quỳnh: còn tỉnh chán….=]]) “Ngươi mở chân ra một tí…” Miệng Mạc Thu hàm trụ vành tai Nhất Kiếm, nhẹ nhàng khẳng cắn, vươn đầu lưỡi tiến vào nhĩ động nhẹ nhàng liếm lộng. “Ân…” Thanh âm Nhất Kiếm rên rĩ mang theo nồng đậm giọng mũi, mơ hồ đem hai chân mở rộng ra. Thủ Mạc Thu vuốt ve dọc theo song túi dần hạ xuống, đầu ngón tay không ngừng ma sát. Nhất Kiếm nói không nên lời loại cảm giác này. Y hơi hơi nhíu mày, ngón tay đang ra vào trong cơ thể Mạc Thu cũng dần chậm lại. Ngón tay Mạc Thu bởi vì dính thứ ướt át gì đó của Nhất Kiếm, cơ hồ không có trở ngại liền xâm nhập vào bí động chưa bao giờ được khai mở. Ngay tại thời điểm ngón tay y xâm nhập vào những nếp uốn liêu nhân kia, lực đạo mạnh mẽ xâm chiếm là lúc Nhất Kiếm phát hiện ý đồ của Mạc Thu, khuôn mặt nháy mắt bạo hồng. Nhất Kiếm mạnh đem cả người Mạc Thu áp xuống chế trụ, nhanh tay đem tiết khố nguyên bản đã gần như rơi ra của y thẳng cởi xuống, mở to hai chân Mạc Thu ra, sau đó dùng hung khí nhiệt hỏa nóng rực của mình hung hăng tiến đến, dùng sức xâm nhập vào cơ thể Mạc Thu. (Quỳnh: ầy làm ta tưởng cách mạng thành công ai dè thất bại..=]] Nguyệt: =)) còn lâu nàng a, còn lâu, quá trình phản công của em còn lâu mới thành công a =))) “A…” Mạc Thu thất thanh rên lên. Y bị động tác mãnh liệt xâm nhập này bức đến không ngừng rên rỉ. “Cữu.. ngươi… chậm, chậm một chút,…. Quá nhanh….. a…..” Nhất Kiếm không để ý đến oán giận của Mạc thu. Mạc Thu bị y đặt dưới thân kia mặc dù không ngừng hô chậm, nhưng thu mâu vương lệ, mị nhãn hàm xuân, vẻ mặt tựa oán tựa si, đôi môi khẽ nhếch còn thấp thoáng đầu lưỡi đỏ hồng khinh động bên trong. Hơn nữa y một thân y phục chỉnh tề, nhưng hạ thân nơi cùng Nhất Kiếm mập hợp kia lại phơi bày cảnh xuân *** sắc. Cảnh tượng như thế kia *** mỹ, nếu Nhất Kiếm ngừng lại, thực không phải là một đại nam nhân a. Ra sức dao động trong thân thể Mạc Thu, nội vách bị va chạm nhanh chóng trở nên càng thêm chặt chẽ khỏa phúc, mỗi lần rời khỏi, cái miệng nhỏ kia phảng phất không chịu phóng buông mà càng thêm ngậm chặt, làm Nhất Kiếm một thoáng khó chịu rồi lại vạn phần thoải mái. Nội vách nóng rực bất chợt co rút, làm cho Nhất Kiếm khó nhịn kêu lên một tiếng đau đớn. Mạc Thu phát ra thanh âm rên rỉ, liền bắn ra một đạo bạch dịch, thấm ướt cả người mình cùng Nhất Kiếm, một trận xâm lược mạnh mẽ làm cho y bất khả nhẫn nại mà bắn ra. Cả người sung sướng hư nhuyễn vô lực, lại tiếp tục bị Nhất Kiếm ôm lấy đặt ngồi trên đùi, dùng sức tái tiếp tục đĩnh động. Nội vách mềm mại co rút từng đợt. Mạc Thu mơ hồ ngồi trên đùi Nhất Kiếm. vô lực phản kháng để y ôm lấy, dùng sức lộng một hồi lâu, cuối cùng Nhất Kiếm gầm nhẹ một tiếng, đem trọc dịch bắn vào trong cơ thể Mạc Thu. “Ân…..” Mạc Thu cọ cọ vào bên má Nhất Kiếm, vòng tay ôm lấy người y, nhẹ nhàng thở dốc bên tai. Nhất Kiếm vẻ mặt thoáng lại biến hồng, vật thể kia đang chôn thật sâu trong cơ thể Mạc Thu, bởi động tác này của y, mà từ tro tàn liền lại có dấu hiệu tái dấy lên nhiệt hỏa. (Quỳnh: vâng trâu bò mà…=]] Nguyệt: *chỉ chỉ* đấy là con người lúc nãy vừa hư nhuyễn vô lực đến đứng dậy không nổi đó nhah =3=)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện