Lục Dự  mang Mạc Thu quay trở về Thiết Kiếm môn. Khinh công của hắn quả thực rất cao minh, vô thanh vô tức ẩn vào phòng  mình. Thiết Kiếm môn do có nội sự  phát sinh nên nơi nơi chấn động, vậy mà không một ai phát hiện thân ảnh của hắn.

Lục Dự huy tay áo, một đạo kình phong ôn nhu lướt qua, nhẹ nhàng chấn khai bức họa khỏi tường. Sau đó một luồng chân khí từ ngón tay bắn ra, đánh vào mặt tường trơn nhẵn, một đạo thanh âm chấn động của thạch môn vang đến, mặt tường kiên cố từ từ  lui về phía sau, làm lộ ra một thông đạo u ám.

Mạc Thu lúc này bị ném xuống đất lại bật cười. Nguyên lai mật thất chính là nơi này. Bức họa mà y khinh thường không nguyện chạm tay đến, trong mắt ngoại nhân cũng chẳng đáng xem trọng đến mức liếc mắt một cái cũng chẳng thèm nhìn.

Lục Dự nắm lấy cổ tay đã gần như bị đoạn đi của Mạc Thu, lôi kéo y tiến vào mật đạo âm u.

Từng mảng, từng mảng đá trong thông đạo hung hăng va vào xương cốt Mạc Thu, mà kỳ độc cang tạng tỳ khúc trên người cũng càng lúc càng thống khổ không thôi. Thế nhưng, cho dù có bị thương nặng hơn nữa, y cũng không cam nguyện yếu thế trước mặt người này. Y cắn răng chịu đựng, thân mình run lên từng trận, vẫn nhất quyết không để cho bản thân rên rỉ dù chỉ là một tiếng.

Nền đất tù thất ẩm ướt tối tăm tràn ngập mùi hôi thối lâu năm. Mạc Thu bị Lục Dự ném tới, đâm thẳng vào thạch tường, y kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống nền đất. Trận va chạm mãnh liệt này cơ hồ làm lục phủ ngũ tạng của y chấn động mạnh đến muốn lệch khỏi vị trí.

Lục Dự  nhìn gương mặt đang tràn ngập huyết sắc cùng lệ thủy chưa tán hết của Mạc Thu. Nhìn thấy song nhãn đẫm lệ kia vẫn thủy chung hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không biết vì sao, hắn đột nhiên phá thanh ngạo tiếu.

“Cho dù Duyên Lăng Nhất Kiếm kia đối đãi ngươi có bao nhiêu hảo, có thương ngươi đến mấy, hiện tại y không có ở đây nha. Cho dù ngươi khóc thì y cũng chẳng  nhìn thấy được, nên ngươi tốt nhất nhanh tỉnh lại đi. Còn nếu ngươi muốn khóc cho ta xem, vậy thì ngươi chỉ đang lãng phí sức lực mà thôi.”

Lục Dự nói.

Mạc Thu mấp máy môi, ho vài cái rồi gian nan phát ra thanh âm khàn khàn, nghèn nghẹn. Y cũng cười như Lục Dự, tiếu diện cũng xuất hiện lúm đồng tiền nơi tả má.

“Ngày Tô Giải Dung ly khai ngươi, ngươi  cũng khóc như ta lúc này mà, không phải sao?”

Ngôn từ  Mạc Thu tràn ngập hận ý.

Trong tích tắc  khuôn mặt Lục Dự  liền chuyển sang tái nhợt.

Mạc Thu lại tiếp tục châm chọc nói:

“Ngươi nói xem, như vậy có phải là báo ứng hay không? Chia uyên rẽ thúy, làm bọn họ phải sinh tử phân ly. Cho nên Tô Giải Dung mới bỏ rơi ngươi, thà xuống tuyền lộ cũng không nguyện tái cận kề.”

Mạc Thu càng nói càng hỉ nhạc. Chống đỡ cơ thể phủ đầy thương thế nghiêm trọng, gian nan đứng dậy từ mặt đất lầy lội bẩn thỉu. Đôi môi không buông tha cho ai kia, vẫn tuôn lời cay độc:

“Khi đó ngươi khóc nhiều lắm đúng không? Khẳng định so với ta lúc này càng thê thảm hơn đi. Dù sao ngươi cũng đã hy sinh nhiều đến như thế, một thân nam nhi bảy thước lại phải phẫn thành hồng y nữ tử, lập thất gả làm nương tử người ta!”

Từng câu từng lời tựa lợi khí sắc bén, một nhát tiếp một nhát khắc sâu thêm vết thương cũ chưa lành trong thâm tâm Lục Dự, làm cho sắc mặt hắn càng lúc càng thêm tái nhợt.

Hắn nhìn Mạc Thu tựa như  sâu bọ nằm trên mặt đất đang không ngừng mấp máy môi, một trận cảm giác ghế tởm đến cực điểm tràn ra, bản thân kiếm chế không được mà hạ một cước, đá mạnh vào đùi Mạc Thu.

“A…”

Tiếng Mạc Thu kêu rên thảm thiết hòa cùng tiếng xương đùi vỡ vụn trầm đục vang lên. Y đau đến co rút tứ chi, hàn hãn tuôn ra khắp cơ thể, run rẩy không ngừng.

“Ngươi tưởng lời ta nói với Duyên Lăng Nhất Kiếm kia là thật sao. Ngươi cho rằng ta sẽ lưu tính mệnh của ngươi lại?”

Diện mục  Lục Dự lúc này đã mất đi nét đạm mạc tự nhiên cố hữu, khóe miệng câu lên một đạo tiếu ý băng hàn, đáy mắt phóng ra tầng tầng sát ý.

Mạc Thu gian nan thở hào hển, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói:

“… Thế…..thế gian này chỉ có mỗi tên ngưu đầu kia mới đi tin lời ngươi nói….”

“Vậy ngươi còn dám chọc giận ta?”

“…. Ta chỉ cảm thấy ngươi thực đáng thương mà thôi…. Nếu ta chết sẽ có người thay ta báo thù…..Còn ngươi vì tham lam, đố kị, hại chết nương của ta, hãm hại ngoại công cùng thúc bá của ta. Còn làm cho tên ngưu đầu ngu ngốc kia tự tay đẩy ta vào hoàng tuyền…. Ngươi…. nhất định sẽ gặp báo ứng…”

Ánh mắt Mạc Thu lóe ra quang mang tàn ác nham hiểm, hung tợn nói.

“Ngươi thì biết cái gì!”

Lục Dự phẫn nộ gầm nhẹ.

Tô Giải Dung…. là người duy nhất hắn yêu thương. Hắn đời này chỉ có một tâm nguyện, những mong được cùng người kia răng long đầu bạc. Thế nhưng Duyên Lăng Kí lại nắm được nhược điểm này của hắn, mọi nơi đều tìm cách quản chế hắn.

Xích Tiêu phường kia, có cái gì quang minh chính đại? Bọn họ có ngày hôm nay, đều là gieo gió gặt bão.

Mạc Thu cố sức trả lời:

“Ta như thế nào lại không biết? Ta biết a! Biết ngươi là phụ thân cùng cái hài tử như ta đều bị người người khinh khi, xuất môn cũng chẳng được tôn trọng, phụ tử lưỡng đồng đều bị người ta đối xử  không bằng một chiếc hài rách nát.”

“Không phải, là do Duyên Lăng Kí cùng Duyên Lăng Nhất Hoa, còn có tiểu tạp chủng nhà ngươi. Các ngươi ép Tô Giải Dung bỏ trốn. Cho dù các ngươi tử mười lần cũng không đền hết tội!”

Mi mục nguyên bản lạnh tựa băng hàn của Lục Dự đột nhiên hừng hực liệt hỏa, tựa như nhìn thấy quá khứ xa xưa hiện về trước mắt.

Hắn nói:

“Tiểu Ngọc…. muội muội của ta trước khi chết đã trao cơ hội này cho ta, để ta lấy thân phận nữ tữ làm vợ Giải Dung. Ta một lòng cam nguyện vì Giải Dung mà từ bỏ mọi thứ, cho dù cả đời này phải phẫn nữ tử  ta cũng cam lòng. Ta vì y như vậy …… ta vì y hi sinh nhiều như vậy…. Nếu không phải vì y muốn lưu lại hài tử nối dõi, truyền tự hương khói Tô gia thì ta làm sao có thể chấp nhận để nữ tử khác “hữu cơ khả thừa*”.”

(Quỳnh: *: lợi dụng thời cơ chiếm tiện nghi…:”D)

Thanh âm thủy chung lạnh lùng của Lục Dự dần dần chuyển biến. Nhớ tới những việc năm xưa, âm điệu có chút run rẩy.

“Y nói… Tô gia mấy đời đều là con một, cho nên ta phải để cho y thú thiếp… Y nói…. y thích Duyên Lăng Nhất Hoa, vậy nên ta mặc kệ nội môn đệ tử nhất mực phản đối, giúp y cưới nữ nhân từ gia tộc trước nay đối nghịch vào cửa…. Thế nhưng dù ta có làm nhiều việc thế nào đi chăng nữa, tâm của y thủy chung vẫn không đặt trên người ta.”

Y nói…y vừa lòng nữ tử tên Duyên Lăng Nhất Hoa kia…. Y nói… y vừa nhìn thấy nàng tâm tình liền trở nên thực vui sướng…. Y nói, Nhất Hoa nhất định phải trở thành mẫu thân nhi tử của y… Y đối với Nhất Hoa luôn tươi cười sáng chói như vậy, khiến cho ai ai nhìn thấy cũng đều ca ngợi bọn họ là một đôi hảo uyên ương thiên tác….

Sau cùng ta rốt cuộc cũng tỉnh lại. Ta biết, nếu nữ nhân kia thực sự  sinh hạ hài tử cho y. Chắc chắn tâm của y sẽ mãi mãi sẽ không trở lại bên ta.”

Lục Dự dừng lại trước mặt tường đá nở nụ cười, cười đến mao cốt tủng thiên. Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển xuống, nhìn gương mặt tràn ngập hận ý sâu nồng của Mạc Thu, thâm tâm sinh ra chán ghét che giấu không được.

Lục Dự nói với Mạc Thu:

“Nữ nhân kia cùng đệ đệ Duyên Lăng Nhất Kiếm của nàng đều thực giống nhau. Ngu ngốc quá mức. Chỉ cần đối tốt nàng một chút, nàng liền phóng tâm không đề phòng. Nàng quả thực thập phần tin tưởng ta. Thẳng cho đến đêm hôm đó ta chiếm đoạt nàng, nàng ta vẫn không rõ ta vì cái gì lại….”

Vẻ mặt Duyên Lăng Nhất Hoa bị phản bội đêm đó đột nhiên xuất hiện trong đầu Lục Dự.

Nữ nhân kia quả thực quá ngốc, lúc đó rõ ràng biết giữa bọn họ ân oán bất phân, nàng lại luôn miệng “tỷ tỷ, tỷ tỷ” mà gọi hắn… lại còn gọi ngọt ngào đến như thế….

Lục Dự đột ngột cảm thấy buồn nôn, hắn chăm chú nhìn Mạc Thu, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tại ngươi, đều là tại ngươi. Ngươi căn bản không nên sinh ra mới đúng! Nếu không vì ngươi, ta đối với nàng làm ra sự tình như vậy, loại nữ tử mất trinh tiết như nàng nhất định không có mặt mũi nào ở lại bên cạnh Giải Dung. Vậy mà không ngờ sau đó nàng lại trở về, nói rằng nàng hoài thai hài tử của ta, nàng nhất định phải sinh nó ra! Loại nữ nhân như vậy thực ghê tởm, ngươi cũng thực ghê tởm, các ngươi tất cả đều đáng chết!

(Quỳnh: *trợn mắt chỉa chỉa*…chém, người đâu lôi ra chém….ứ…dám mắng nữ nhân ghê tởm…chém nát bét cho ta…)

Nàng trúng một chưởng của ta, rõ ràng hơi thở cũng đã tắt. Vì cái gì ngươi vẫn có thể sống ?(Quỳnh: vì đây là danmei a….và chúng là là fangirl….há há) Nếu không vì nàng, nếu không vì ngươi, Giải Dung sao có thể bỏ ta mà đi. Ta sao có thể rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay! Duyên Lăng gia các ngươi nhất định phải bức ta đến cái thảm trạng nào mới vừa lòng buông tha ta a!”

Trước mắt Mạc Thu bỗng xuất hiện một đạo cuồng phong thổi qua, trên cổ truyền đến một trận đau xót, y bị nắm lên, ném thẳng vào tảng thạch bích.

Cảnh tử bị nắm chặt, tay Lục Dự  như  hổ trảo xiết chặt cổ y làm Mạc Thu cơ hồ không thể hô hấp.

Gương mặt Lục Dự chậm rãi tiến gần đến Mạc Thu, mi mắt lạnh lùng nhìn người đang bị quản chế trong tay hắn, tựa như nhìn kiến tử nhỏ nhoi, sinh mệnh mong manh dễ dàng hủy diệt.

Mạc Thu vùng vẫy làm  túi gấm ngọc bích trong ngực rơi ra ngoài, mấy viên đan dược chứa bên trong cũng bị văng ra, lăn lóc nằm trên mặt đất tạo nên những đạo  tiếng vang khe khẽ.

Tầm mắt Lục Dự  dõi theo túi gấm liên hoa vừa rơi xuống, mi quang nhẹ nhàng rung động. Lực đạo đáng ra cắt đứt cảnh tử của Mạc Thu, phút chốc dừng lại.

Song nhãn Mạc Thu cơ hồ toàn là huyết sắc, tựa như Tu La hàn băng, hung ác nham hiểm. Hận ý tán thiên cùng hỏa giận đầy ắp tựa như  sắp tràn ra. Thế nhưng khi mở miệng, ngôn từ lại lộ ra tiếu ý lạnh lùng:

“Giết ta a, sao lại ngừng tay như thế…. Năm đó nếu không phải cữu cữu mổ thi đem ta lấy ra từ bụng mẹ, ta cũng đã sớm vong mạng rồi….. Nhưng ngươi giết ta một lần không đủ, còn phải giết đến lần thứ hai. Giết ta a…. Cớ gì không động thủ? Ta vốn nên là con y…. khụ….. chứ không phải của ngươi… Nếu tên yêu nhân âm dương quái khí nhà ngươi không tồn tại, chen ngang làm khó dễ, cớ sự đâu đến mức biến thành như bây giờ…Ta chỉ cần tưởng tượng ta là do ngươi sinh hạ là cảm thấy thực ghê tớm đến muốn nôn!”

Lục Dự nghe Mạc Thu nói như vậy, ánh mắt chậm rãi mông lung:

“Ngươi….vốn nên là con hắn….”

Hắn nhớ tới tình cảnh nhiều năm trước kia, Gải Dung dán tai lên bụng Nhất Hoa, nhẹ giọng thì thầm gọi tên của đứa trẻ chưa xuất thế. Giải Dung khi đó…. cười có bao nhiêu là ôn nhu… Nếu như không nói  tất thảy mọi việc cho y biết, ba người bọn họ có lẽ sẽ không đến nông nỗi ngày hôm nay!”

Lục Dự buông đôi tay tựa như  gông cùm kiềm hãm Mạc Thu ra, y mất đi lực chống đỡ, cả người ngã mạnh xuống, nằm dài trên nền đất.

Đôi môi nhỏ nhắn của Mạc Thu gian nan khép mở hớp lấy từng ngụm không khí, hàn hãn cùng máu tươi quyện vào nhau, chảy dọc trên mặt, chảy đến  khóe miệng. Y vươn đầu lưỡi lặng lẽ liếm lấy huyết dịch, cơ thể y đau đớn tựa hoả nhiệt thiêu đốt,  tâm lại lạnh lẽo như  bị vùi giữa hầm băng.

Từ bao lâu, loại cảm giác tuyệt vọng không sinh ra? Có lẽ là từ khi gặp được Nhất Kiếm!

Vì Nhất Kiếm quý trọng y, che chở y, thế nên dần làm cho y quên đi cảm giác này, cái loại cảm giác sống không bằng chết,  bản thân không bằng loài lợn cẩu.

“Ta sẽ để cho ngươi sống thêm mấy ngày.”

Thanh âm Lục Dự chậm rãi bình phục, hiện đã không còn nghe ra một tia dao động nào.

“Sau đó, ta muốn ngươi chết trong tay ta. Người của Duyên Lăng gia, một mạng ta cũng quyết không lưu lại.”

Lục Dự nhặt lấy túi gấm từ mặt đất, mở miệng túi ra, đem những viên thuốc nâu đen nho nhỏ còn sót lại ném xuống đất.

Rồi sau đó, lưu lại Mạc Thu, ly khai mật thất.

Ngay khi thanh âm thạch môn nặng nề di động đóng lại vang lên, huyết dịch Mạc Thu  vẫn đang cố cưỡng chế mạnh mẽ trào ra khiến y nôn xuống mặt đất phát ra một tiếng “ba đát” *** tế.

Đau đớn vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, hàn hãn tuôn chảy thấm đẫm xiêm y. Mạc Thu cố hết sức thở từng ngụm vất vả, cắn răng kiềm nén đau đớn. Phải kiên trì, phải nhẫn nại, tuyệt đối không thể bỏ mạng nơi này, không thể thỏa mãn ý nguyện của tên yêu nhân âm dương quái khí Lục Dự kia.

Mạc Thu khó khăn dùng khuỷa tay chống xuống đất, từng chút từng chút trườn người đi, dán môi kề sát sàn đất lầy lội, dơ bẩn, nuốt lấy từng viên dược đan vào miệng.

Nếu là chính mình trước kia, thương thế nặng thế này hẳn đã nhanh xuống hoàng tuyền. Nhưng nhờ loại thiên địa kỳ dược Nhất Kiếm cầu về đã giúp y tìm được sinh lộ.

Hiện giờ Nhất Kiếm rời đi, bản thân y thì vừa bị trọng thương vừa bị giam cầm. Nếu muốn tiếp tục sống sót, chỉ đành nhờ vào kỳ dược Lục Dự  xem như rác rưởi này mà bảo trụ tính mạng.

Mạc Thu ngậm lấy một viên nuốt xuống, gian nan điều tức khí lực, cố gắng giãy dụa đứng dậy xem thương thế bản thân. Xương cốt của cổ tay và chân phải đều vỡ nát, nhưng may mắn tay trái chỉ bị trật khớp.

Y cắn răng nâng cánh tay trái lên, hướng mặt đất đập mạnh xuống, một trận đau đớn xông đến làm y rên lên một tiếng, lại phát giác ra vẫn chưa liền trở lại, tiếp tục ra sức va chạm đến khi một đạo thanh âm tiếp hợp nho nhỏ truyền đến, khớp xương đã trở về đúng vị trí.

(Quỳnh: ô ô ô…hành vi trẻ con không được bắt chước.)

Hàn hãn chảy ròng ròng, tiếp tục ngậm lấy một viên thuốc, phun thóa dịch hòa đan dược xuống chỗ bị thương. Tuy phục dược có thể cứu lấy mạng, nhưng chỉ có thể làm mã què. Y hy vọng thoa dược ngoài da sẽ  có chút tác dụng tốt với đoạn cốt.

Y không muốn phải táng thân nơi đây.

Y không cam lòng,  có chết cũng không cam lòng.

Mạc Thu cắn chặt răng, chỉ nghĩ tới giây phút sinh tử vừa qua,  hận đến run rẩy toàn thân. Quang mâu thâm thúy lạnh lùng bất chợt xuất hiện sát ý mãnh liệt mãnh liệt.

Lục Dự không phải phụ thân của y, người có ơn sinh thành với y, kể từ lúcnhẫn tâm hạ độc, đã coi như bị chính Lục Dự xuống tay giết chết, trả dứt hết ơn sinh thành mà khi xưa y thiếu hắn.

Còn  Duyên Lăng Nhất Kiếm ngu ngốc lúc trước đã cứu y một mạng kia, vừa rồi đã lạnh lùng  giao y vào tay Lục Dự, xem như y cũng đã sảng khoái trả hết nợ ân tình xưa nay vẫn gánh.

Vì cái gì, vì cái gì hai người y tối để ý nhất, bọn họ đều vô tâm tiếp tay đưa y vào tử lộ? Lục Dự tạm thời lưu lại cho y một mạng, là vì nhìn thấy túi gấm thuộc về Tô Giải Dung kia, thủy chung vẫn là mong đợi tên tạp chủng này có thể dẫn dụ Tô Giải Dung lộ mặt. Bởi do thân nương của y, Duyên Lăng Nhất Hoa chính là nữ tử mà Tô Giải Dung yêu thương.

Mà Duyên Lăng Nhất Kiếm......

Cữu cữu…. A Ngưu ca của y …..

Từ trước đến nay, người kia không biết đã cứu y biết bao lần, đã cho y không ít thâm tình ấm áp, cũng chỉ có mỗi người kia nguyện giữ y bên người, ôm y đồng miên, dạy y võ công, làm cho y mỗi sớm thức dậy mở mắt ra đều có thể thấy dạ hồ ti* mọc lỏm chỏm trên mặt ai kia, khiến y vui vẻ, hạnh phúc đến rơi lệ.

(Quỳnh: *= râu mọc về đêm… ầy dạ tuyến lông tóc của Kiếm ca hoạt động thật là mạnh mẽ….*mơ màng*

Nguyệt: ài, Tiểu thu có vẻ thik râu của Kiếm ca ghê a …)

Y hiểu được bản thân không thể vong ân bội nghĩa. Nhưng kể từ thời khắc bị bỏ rơi ấy, tâm y đã không thể khống chế mà sinh ra oán hận người kia.

(Nguyệt: vì yêu quá sâu mà sinh ra oán hận O.O

Quỳnh: yêu là hận…hận lại càng yêu…*tiếp tục mơ màng*)

Chính là bởi vì thích người kia như vậy, toàn tâm toàn ý thầm mong được gần bên y, cùng nhau đi hết một đời nên mới không thể chịu đựng được bản thân lại có thể dễ dàng bị đối phương ném đi như thế.

Chính vì yêu như vậy, một khi bị phản bội, hận ý như “phô thiên cái địa”  mạnh mẽ đè ép, làm cho ***g ngực tê tái thống khổ vô phương khắc chế.

“Duyên Lăng Nhất Kiếm......”

Nhớ đến gương mặt tuyệt nhiên* kia của Nhất Kiếm, Mạc Thu đau đớn, tê tâm khóc lớn.

(Quỳnh: *= tuyệt tình, thản nhiên….=-= hày…ta nhớ anh ấy có thế đâu…

Nguyệt: khó trách khó trách, đã hận rồi mà, nhìn thấy lại càng thống hận…)

Lệ y rơi là vì ai kia kể từ khi y còn nhỏ, rất nhỏ, đã chiếm cứ  một mảng thật lớn, thật mềm mại ôn nhu nơi đáy lòng y.

Cũng bởi vì y coi trọng người kia như thế cho nên tổn thương lần này cũng thật sâu nặng, thương đến mức cả người đau đớn, thống khổ không thôi.

~~~~~~T^T~~~~~~

Một mảnh nông gia hoang phế xa xa, vị thiếu niên gặp chuyện bất bình lại thiếu chút nữa mệnh mình cũng giữ không được cùng với Trục Nhật đỡ lấy Nhất Kiếm cuồng tử  hành tẩu.

Sau lưng chính là nữ ma đầu sát nhân không chớp mắt, tiểu Khuyết mới vừa ra giang hồ “nhất thiên nhị dạ”, thật không hiểu mình gặp phải vận rủi gì, cư nhiên lần đầu thấy việc nghĩa hăng hái xuất thủ tương trợ, không ngờ lại rơi vào tình thế chật vật không chịu nổi.

(Nguyệt: =.= thật tội nghiệp pé  T_T

Quỳnh: tội ham hố nó thế…há há)

Nhớ rõ phụ cận gần đây có một phân đà, tiểu Khuyết tìm kiếm đại phương có khắc ấn ký thất sắc liên hoa. Không được bao lâu, Trục Nhật bị chặt đứt một cánh tay không thể tiếp tục gắng gượng, dần rơi vào hôn mê. Tiểu Khuyết hoảng sợ, lo sợ chưa kịp cứu nhân, hai người sẽ mất mạng trước, đành cắn răng liều chết kéo hai đại nam nhân đi về phía phân đà.

Một cước đá văng đại môn phân đà ẩn trong dân trạch, Tiểu Khuyết lo lắng há miệng la to:

“Có ai ở đây không a?”

Màn đêm nguyên bản đang im ắng, đột nhiên từ hậu viện xuất hiện hai thân ảnh phi thân xuống, chấp kiếm hỏi:

“Người tới là người nào?”

“Ta là Yến Khuyết, bằng hữu của ta bị thương, mau gọi đại phu đến đây!”

Tiểu Khuyết vội la lên.

Hai người kia vấn tiếp tục truy vấn:

“Ám hiệu?”

Tiểu Khuyết gấp đến độ muốn đạp một cước:

(Quỳnh: đạp ai thì tự hiểu…=]])

“Cái kia… cái kia… “Hoàng Lương Phù Hoa mộng nhất hồi”, còn một câu nữa ta quên rồi, ai nha, người ta sắp chết đến nơi, gọi đại phu tới trước có được không a!”

Hai người này chưa từng gặp qua Tiểu Khuyết, cũng không hề biết thân phận y, chỉ biết người này nửa đêm đến quấy rầy phân đà Phù Hoa Cung, còn không nói hết ám hiệu, trường kiếm trong tay nhoáng lên đánh thẳng về phía ba người tiểu Khuyết.

“Dừng tay!”

Lúc này, từ nội phòng truyền ra thanh âm. Đại đường nguyên bản tối đen vụt sáng. Từ trung đường một bóng người thong thả đi ra, luôn miệng ngáp dài, liếc mắt nhìn tiểu Khuyết một cái, lên tiếng nói:

“Tiểu tổ tông này ngay cả ta còn không dám động. Các ngươi mà dám thương tổn y dù chỉ là nửa cọng mao tơ, tương lai có chạy tận “thiên trường địa cửu”, khẳng định cung chủ cũng lôi các ngươi trở về, dùng bách la khổ hình tận tình hầu hạ đó nha.”

(Quỳnh: tiểu Thất, tiểu Thất nè….*gào thét*)

Tiểu Khuyết vừa nghe thanh âm này, nhãn tình liền vụt sáng hô lớn:

“A Ương!”

(Nguyệt: *khều khều* Quỳnh a, xuất hiện rồi kìa =3=

Quỳnh: ứ ừ…ta biết a…*chớp chớp*…*tim bay tá lả*)

Hai tên phân đà hộ vệ liền chắp tay cung kính:

“Phó cung chủ.”

Nhân ảnh dưới ánh đèn nhàn nhã xuất hiện, quang ám lần lượt thay đổi, mơ hồ nhìn thấy diện mạo cương nghị, xen lẫn mạt biếng nhác vô tà, có lẽ là do  đang say giấc nồng nữa chừng lại bị đánh thức. Trên thân chỉ khoác hờ nhất kiện ngoại bào tùy tiện đi ra ngoại viện.

Người này là nhân tại Phù Hoa cung “dưới một người trên vạn người”, phó cung chủ Lâm Ương.

Lâm Ương vừa nhìn thấy song nhân đầm đìa huyết dịch hôn mê tựa vào lưng tiểu Khuyết. Gương mặt vốn băng hàn tựa thái sơn bất biến trong tích tắt bị phá vỡ  thành nhiều mãnh.

Lâm Ương hắc diện nói:

“Tiểu tổ tông, sao ngươi đánh nhau ở đâu để rồi lôi hai người bầm dập như vậy về đây?”

Tiểu Khuyết bối rối nhìn sang Nhất Kiếm cùng Trục Nhật, quay đầu nhìn lại Lâm Ương nói:

“Vừa mới tương ngộ ở ngoại ô! Còn gặp phải một nữ ma đầu võ công rất lợi hại nha…”

Lâm Ương nhíu mày, vung tay áo lên chặn đứng lời Tiểu Khuyết:

“Nơi này không thể lưu lại!”

Y quay đầu lại phân phó với hai tên hộ vệ:

“Vài người lưu lại giải quyết hậu quả, còn lại cùng ta mang tiểu cung chủ rời đi.”

Nãi nãi cái hùng, tìm nát cả Phụng Thành này, nữ ma đầu lợi hại chắc chắn chỉ có mỗi mình ả kia mà thôi….

Thiết Kiếm môn môn chủ …. Lục Ngọc!

~~~~~$o$~~~~~

Thần trí Nhất Kiếm hỗn loạn, không biết chính mình đang ở nơi nào.

Tam vị chân hỏa nóng rực như trong lò luyện thiêu đốt toàn thân khiến y cơ hồ vô pháp hô hấp.

Y hoang mang, mờ mịt, cước bộ nặng tựa ngàn cân, mệt mỏi hoàn mệt mỏi, nhiệt hỏa tựa diễm dương hừng hực cháy trên đỉnh đầu. Làn da phảng phất có thể cảm nhận được cảm giác bức bối khó chịu, cước bộ mệt mỏi, hư  nhuyễn vẫn thủy chung không dừng lại.

Phía xa kia có một toà lương đình, trong đình có hai nam hai nữ. Nơi đó xem ra phi thường mát mẻ, có điều thân ảnh bốn người kia đồng dạng làm cho y cảm thấy có chút quen thuộc.

Y chậm rãi bước tới gần. Đột nhiên một gã nam tử trong đình viện vụt đứng dậy, tiếng nói vang dội tựa như đất bằng sinh lôi ầm vang, long trời lở đất. Nhưng người đó nói cái gì, Nhất Kiếm lại nghe không được.

Tướng mạo nam tử kia bị hắc ám trong đình nội che khuất, mặc dù không nhìn rõ bộ dạng người nọ, nhưng lòng y lại trào dâng một loại cảm xúc mạnh mẽ mong muốn được đi đến bên cạnh người kia. Ngay lúc y một mực tiến lên phía trước, đột nhiên có một cái gì đó thật lạnh lẽo bắt lấy tay y.

Y cúi đầu nhìn xuống, lập tức phát giác một tiểu oa nhi đang vươn bàn tay phấn điêu ngọc mài, níu kéo y không tha.

Nhất Kiếm thong thả dụi dụi mắt, nhìn lại tiểu oa nhi này.

Búp bê bạch ngọc, đôi phiến má phấn nộn, ngũ quan *** xảo, thập phần xinh đẹp, mượt mà. Oa nhi nắm lấy tay y, đưa y đến bên một hồ nước, gợi lên tiếu ý, lộ ra hai khỏa răng nanh nho nhỏ.

“A…”

Nhất Kiếm đột nhiên liền nhớ tới cái tiểu oa nhi này là ai.

(Quỳnh: răng khểnh há há…ai ta ai ta…khửa khửa

Nguyệt: chảy nước kìa…

Quỳnh: nghẹn)

Thật lâu, thật lâu trước kia, thời điểm bọn họ còn là tiểu khất cái, tiểu Thất luôn đi theo sau y cùng Nhất Diệp. Chỉ cần đem mặt y rửa sạch sẻ là sẽ thấy bộ dáng thế này nha.

Bỗng có nam nhân thứ hai đi ra khỏi đình viện. Nhất Kiếm ngẩn đầu, nhìn thấy gương mặt mà y ngày đêm mong nhớ.

Đó là một thiếu niên. Thiếu niên nọ có một đôi mi như lưu thủy mùa thu trong suốt, xinh đẹp, song nhãn vẫn như ngày xưa luôn mỉm cười nhìn y. Thế nhưng lúc này còn vương vấn tầng hơi nước mỏng manh. Đôi mi khẽ chớp, lệ châu liền từng giọt thi nhau rơi xuống.

Thiếu niên vươn tay ra, miệng thì thào khép mở.

Đôi mắt kia, thủy chung vẫn luôn mong được nhìn thấy y, luôn ngóng trông y.

Nhất Kiếm thân thủ muốn nắm lấy tay thiến niên, y muốn đến gần bên người kia. Rồi lại thấy thiếu niên kia rơi lệ, thủy châu lăn trên hai phiến má non mềm, nhẹ nhàng tích lạc lăn xuống chiếc cằm đầy đặn, rơi xuống mặt đất đầy bùn nhơ.

Tim Nhất Kiếm phút chốc lạc nhịp, trận trận đau đớn quán triệt tâm can.

Y liều mạng mong muốn nghe được đối phương đang nói gì, cũng liều mạng muốn  đi đến bên cạnh đối phương. Y biết, y nên nắm chặt lấy tay người kia, sau đó vĩnh viễn không buông ra nữa.

Lời hứa này, do chính miệng y thốt ra, trọn đời này không rời một bước…

Chính y đã hứa như thế…

Nhất Kiếm lúc này cả người tựa như bị chế trụ, vô luận ra sức giãy dụa thế nào đi nữa cũng không thể di động.

Ngay lúc ấy, đôi tay tiểu oa nhi rét lạnh kia đột nhiên truyền vào người y một cổ chân khí băng hàn. Trong nháy mắt cả người Nhất Kiếm như rơi vào hầm băng, thân thể tựa hồ bắt đầu kết băng *** hàn trụ.

Hàn ý thấu tận xương cốt trong khoảng khắc lan tỏa toàn thân, âm khí xuyên thấu đến kỳ kinh bát mạch. Thân thể cho dù mỏi mệt cực độ, nhưng hộ thể chân khí trong người Nhất Kiếm gặp biến, tự nhiên liền phản kích.

Một cỗ chân khí nổ tung hóa thành hai, hai lại tan thành bốn, kịch liệt va chạm, đối nghịch với luồng chân khí xâm lấn từ ngoại lai kia.

Kết quả của sự đối nghịch này khiến lục phủ ngũ tạng nguyên bản đã bị tổn thương nặng của y càng thêm họa vô đơn chí, đau đớn mãnh liệt tầng tầng đánh úp, huyết mạch không ngừng nghịch chuyển cơ hồ làm y vô phương khống chế.

Bên tai truyền đến  thanh âm ai đó đang lo lắng, nghẹn ngào hô:

“…Ca, ca… đừng chống cự… Tiểu Thất đang cứu ngươi… Đừng chống cự chân khí của hắn…”

Đột nhiên lại truyền đến tiếng thét chói tai:

“Ca… Tiểu Thất hộc máu… ngươi đừng hại chết hắn như vậy a. Cũng đừng hại chết chính mình… đừng kháng cự chân khí của tiểu Thất a. Ngươi có nghe thấy không…”

“….”

Một bạt tay giáng xuống mặt nhất Kiếm, hai mắt y chậm rãi mở ra.

“Duyên Lăng Nhất Diệp, ngươi đi ra ngoài cho ta. Ngươi hành động như thế sẽ khiến người sống cũng bị ngươi đánh thành tử nhân…”

Nhất Kiếm nghe được thanh âm của Tiểu Thất, mặc dù không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng có thể hiểu được bản thân nếu không thu lại nội lực thì sẽ liên lụy đến Tiểu thất, vì thế liền cố sức áp chế hộ thể chân khí, tùy ý cho hàn khí của Tiểu Thất tiến nhập đan điền, trấn áp loạn khí trong người y. Cuối cùng đau đớn chậm rãi nhạt dần, thiên địa trước mắt phút chốc tối sầm lại, lâm vào hôn ám.

“A Ngưu ca, ngươi đã đáp ứng ta rồi mà…. Đừng bỏ rơi ta…”

Tại lương đình,  đôi môi thiếu niên kia không ngừng khép mở, thanh âm vốn không rõ ràng lại đột nhiên mạnh mẽ tựa ngân châm bén nhọn tiến vào đầu Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm mạnh mở mắt ra, bật người ngồi dậy làm rơi tấm chăn đang đắp trên người xuống.

Y nhìn tả hữu xung quanh, không tìm được thân ảnh quen thuộc,  sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, xoay người lảo đảo xuống giường. Cước bộ dồn dập, vất vả đi về phía ngoại môn, quyết tâm phải tìm người nọ trở về.

Nhất Kiếm vừa bước ra cửa phòng, Nhất Diệp đang cúi đầu phân phó tôi tớ làm việc liền lập tức phát hiện. Nhìn thấy Nhất Kiếm cước bộ chật vật tựa như  cuồng dại, nhắm thẳng ngoại môn mà đi. Trong lòng kinh hoảng, vội vàng chạy lên phía trước cản đường.

Nhất Diệp lo lắng nói:

“Ca. Ngươi làm cái gì a. Thương thế của ngươi còn chưa hảo, không thể xuống giường nha.”

Nhất Kiêm tựa như bừng tỉnh trong đại mộng, ngẩn đầu lên, hai mắt mờ mịt nói:

“Tiểu Thu bảo ta…. y nói ta không được bỏ rơi y…”

Nhất Diệp vừa nghe xong, hốc mắt phút chốc liền nóng lên, nắm lấy tay Nhất Kiếm, nhẹ giọng nói:

“Tiểu Thu hiện đang ở Thiết Kiếm môn. Bất quá ngươi an tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu y ra. Ngươi nên về phòng nghỉ ngơi thật tốt được không? Tiểu Thất nói lục phủ ngũ tạng của ngươi hiện nay đều bị trọng thương. Hắn đã phái người tìm dược. Trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải hảo hảo tĩnh dưỡng, đợi hắn quay về.”

Nhất Kiếm phảng phất tựa như không nghe lời Nhất Diệp nói. Ánh mắt vẫn thủy chung nhìn cổng vòm tiểu viện cách đó không xa, tâm như muốn hướng địa phương kia đi tới.

“Ca… nơi này là Lan Châu, là Tiểu Thất đem ngươi về đây. Tiểu Thu lại đang ở Phụng Thành. Cho dù hiện tai ngươi có trở về cũng vô dụng. Lục Dự sẽ không buông tha người đâu!”

Nhất Diệp gấp đến độ hô to.

Đêm qua, thời điểm Tiểu Thất đưa người đến, Nhất Diệp quả thực sợ đến mức ba hồn bảy vía cơ hồ đều phi tán.

Tất cả ám vệ y an bài bên người Mạc Thu đều chết, chỉ còn lưu lại một mạng, cư nhiên người duy nhất còn sống kia lại bị tước đoạn đi một cánh tay.

Nghe qua Trục Nhật kể lại đầu đuôi sự tình, nhìn lại ca ca mình vẫn còn đang trong cơn hấp hối, Nhất Diệp cả người không ngừng run rẩy.

Một đường này trở về nếu không có thủ hạ của Tiểu Thất thay nhau độ khí, còn có tự thân hắn bất chấp nguy hiểm truyền chân khí thay Nhất Kiếm hộ mệnh, ca ca lúc này sợ chỉ còn là một cổ thi thể.

Vẻ mặt Nhất Kiếm lúc này đờ đẫn, trống rỗng, miệng thì thào khép mở:

“Tiểu Thu bị bắt lại Phụng Thành…”

Trí nhớ vốn đang mơ hồ của Nhất Kiếm phút chốc vì lời nói của Nhất Diệp mà đồng loạt khai thông. Một hồi huyết *** giết chóc dưới dạ tuyết thiên vụt quay trở về, vạn phần rõ ràng.

Đôi môi khô nứt đọng huyết của Nhất Kiếm bắt đầu run rẩy, cặp mắt dần tràn ngập sương thủy.

Phảng phất tựa như chuyện chỉ vừa mới xảy ra trong chốc lát. Mạc Thu như vẫn đang ở trước mắt mình, y khóc thực thương tâm, thực đau lòng. Rồi sau đó chính mình đã nhẫn tâm đem ném y tới dưới chân Lục Dự, dùng tất cả tín nhiệm Mạc Thu trao cho mình, đổi về tính mạng một người khác.

Nhất Kiếm nhìn Nhất Diệp, thanh âm thoát phá:

“Ta… bỏ rơi y… ta đáp ứng sẽ ở bên y…. cư nhiên lại bỏ rơi y… Nhất Diệp… làm sao bây giờ…ta phải  làm sao bây giờ….”

Từ khóe mắt có một tia ấm áp gì đó không ngừng rơi xuống, dần dần thấm ướt khuôn mặt. Cảnh vật trước mắt Nhất Kiếm trở nên mơ hồ, y cũng vô tâm để ý đến thứ ôn nhuận kia là gì, vẫn không ngừng nói:

“Không được, ta phải quay về… Tiểu Thất sao lại đem ta đưa đến nơi này… rời y xa như vậy… ta… phải nhanh chóng trở về …. Ta sao có thể đến Lan Châu này… xa như vậy….phải nhanh trở về…”

Nhất Diệp ôm chặt lấy người Nhất Kiếm:

“Ngươi đừng quá xúc động a. Nếu Lục Dự lưu lại tiểu Thu, vậy có nghĩa là tính mệnh y còn có giá trị sử dụng. Tiểu Thu nhất định không có việc gì!”

Nhất Kiếm quay đầu lại nhìn Nhất Diệp, sau một hồi lâu không nói nên lời, bất chợt lên tiếng:

“.. Chính là… ta… ta vừa mới nhìn thấy nương… Nhìn thấy Nhất Hoa tỷ tỷ… Còn nhìn thấy cha… Tiểu Thu và bọn họ ở cùng một chỗ… Ngươi nói có phải hay không… có phải hay không bọn họ muốn một nhà đoàn tụ…muốn dẫn tiểu Thu đi…”

Nhất Diệp chưa từng thấy bộ dáng này của Nhất Kiếm, bị dọa đến cả người đều run lên, thanh âm nghẹn ngào:

“Sẽ không a. Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung. Vừa rồi ngươi đang ngủ mà sao lại thấy cha nương cùng tỷ tỷ được. Huống hồ bọn họ biết ngươi sẽ luyến tiếc tiểu Thu nên chắc chắn  không dẫn y đi sớm như vậy!”

Vành mắt Nhất Diệp phiếm hồng, lại tiếp tục nói:

“Ca, ca, ngươi đừng khóc! Ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không để tiểu Thu xảy ra việc gì. Thương thế của ngươi thật sự rất nặng, về phòng nằm nghỉ có được không, Tiểu Thất nói không được cho ngươi xuống giường.”

Nhất Kiếm liều lĩnh nhất mực giãy dụa, nghĩ muốn đi ra ngoài, Nhất Diệp khăng khăng kéo y lại, như thế nào cũng không chịu thỏa hiệp.

Lúc này ***g ngực Nhất Kiếm quặn thắt, không thể hô hấp. Y dán tay lên ngực đề khí, kết quả phế phủ truyền đến một trận đau nhức, mùi vị *** ngọt xuất hiện trong hầu gian, huyết dịch khó có thể khống chế từ miệng phun ra.

“Ca…”

Nhất Diệp thất thanh kêu to.

Nhất Kiếm suy kiệt nắm lấy cổ áo Nhất Diệp, thân hình không thể khống chế mà run rẩy quỳ rạp xuống đất.

Thần trí Nhất Kiếm hoàn toàn tan rã, gian nan nói:

“…. Đừng để cho cha, nương… đem…. tiểu Thu mang đi… Tỷ tỷ…. lưu… tiểu Thu lại…”

Nhất Diệp cũng tựa như phát cuồng mà hô lên:

“Đại phu, đại phu ở đâu… ca ca ta sẽ chết a… Thất gia đã trở về chưa…. Mau đi gọi Thất gia quay về cứu mạng a….”

Lần này Nhất Kiếm vừa mới tỉnh lại liền ngất xỉu, dọa Nhất Diệp đến mức bạc đi mấy lần tóc. Lát sau, Tiểu Thất quay về, cơ hồ là bị lôi kéo tiến vào nội phòng Nhất Kiếm.

“Sao, sao?”

Nhất Diệp run run hỏi.

Tiểu Thất đem dược nhét vào miệng Nhất Kiếm hiện vẫn đang hôn mê, thay y bắt mạch, sau đó quay đầu liếc Nhất Diệp một cái:

“Đã nói với ngươi khi y tỉnh đem ứ huyết phun ra thì sẽ không có việc gì rồi mà. Ngươi có cần phải kinh động một trận như vậy không?”

“Ngươi vừa rồi không nhìn thấy y thì mới dám nói như vậy. Sắc mặt y lúc đó bạch sắc tựa quỷ. Còn lảm nhảm nói mộng cái gì cha nương của lão tử cùng tỷ tỷ muốn đem tiểu Thu đi. Lão tử  nghe xong bị dọa sợ đến chết khiếp. Ta thực sợ bọn họ cũng muốn đem ca ca của lão tử  mang theo luôn. Lúc đó ai mà còn nhớ rõ cái gì ứ huyết!”

Tay Nhất Diệp xoa xoa ngực, sắc mặt chuyển bạch hề hề, cả người không ngừng run rẩy.

Với tình huống này,  so ra Tiểu Thất cũng không tốt hơn hai người kia là bao, diện cụ y đeo trên mặt tuy chế tác *** tế, thế nhưng sắc mặt tiều tụy nguyên bản từ bên trong cũng nhợt nhạt thể hiện ra bên ngoài.

Y xuy thanh nói:

“Mỗi lần gặp phải chuyện của ca ca ngươi, ngươi liền trở nên đại loạn.”

Nhất Diệp quay lại trừng mắt với y một cái:

“Cái gì là  ca ta chứ hả. Y chỉ là ca của mỗi mình ta hay sao?”

“Rồi rồi rồii!”

Tiểu Thất buông tiếng thở dài, vỗ vỗ vạt áo, ngồi xuống mép giường Nhất Kiếm.

“Theo lý thuyết, “ca ca ta” võ công so ra cũng không thua kém Lục Dự là bao. Như thế nào lại biến thành nông nỗi thế này a?”

Nhất diệp ghé vào sát vào người Nhất Kiếm, quan sát sắc mặt y.  Sau khi phát hiện y uống thuốc xong rồi, nhân diện đã tốt hơn rất nhiều, mới thở phào nhẹ nhõm. Đắp cho Nhất Kiếm hảo chăn, lại bĩu môi nói:

“Tiểu Thu lần trước gửi thư, có nói xuẩn đại ca này của ta đem ba thành nội lực truyền cho y để trợ y trúc cơ, Thiết Kiếm môn rất nguy hiểm, ca nghĩ muốn y có năng lực tự bảo vệ mình. Ai ngờ tên xuẩn đản này căn bản không nghĩ tới chính mình mất đi ba thành công lực sẽ đánh không lại Lục Dự. Vậy mà còn vì võ công của tiểu Thu có tiến triển mà thực vui vẻ.”

Tiểu Thất trầm ngâm một hồi, cũng thản nhiên nói:

“Đích xác hắn sẽ làm ra loại chuyện này nha.”

“Ta đã cho người đưa tin đến Hoa Sơn phái. Mặt khác cũng thăm dò tin tức phía Lục Dự. Mạng Tiểu Thu, mặc kệ là vì Duyên Lăng gia hay là vì ca ca, ta nhất định sẽ đem y cứu trở về.”

“Ân…”

Tiểu Thất búng búng ngón tay, không biết đang mông lung suy nghĩ cái gì.

(Quỳnh: nhớ Hắc ca chăng….*cười tà*)

“Trục Nhật nói Lục Dự  cố ý dùng kế, ép ca ca phải giao ra tiểu Thu. Hắn nếu như cần tiểu Thu như vậy, tất phải có sở đồ. Chỉ cần biết hắn muốn gì, ta nắm chắc sẽ đem được Tiểu thu sống sót quay về”

“Úc…”

Tiểu Thất gãi gãi cằm

Nhất diệp liếc nhìn tiểu Thất, dừng một chút lại nói:

“Tiểu Thất, ngươi hẳn sớm đã biết thân phận chân chính của Thiết Kiếm môn môn chủ Lục Ngọc rồi phải không!”

Lời của y nói, không phải là truy vấn mà là thập phần khẳng định.

Tiểu Thất im lặng một lúc lâu, sau đó mới mơ hồ ứng thanh:

“Xem như là vậy  đi…”

Nhất Diệp đột nhiên có chút sinh khí, người này rõ ràng biết chút đầu mối, cư nhiên thủy chung im miệng, thực không phải là hảo huynh đệ a.

Nhất Diệp cũng không thèm quanh co, dứt khoát nói luôn:

“Trục Nhật nói Lục Dự vốn trực tiếp muốn lấy mạng tiểu Thu. Thế nhưng ngay trong giây phút sinh tử, hắn lại nhìn thấy túi gấm rơi ra từ ngực tiểu Thu nên mới dừng tay. Túi gấm kia là khi ca ca mất tích ở Hàm Dương để đi gặp ngươi mà cầm trở về. Tên tiểu tử nhà ngươi nhất định biết Tô Giải Dung ở đâu phải không?”

Tiểu Thất sắc mặt khẽ biến, cắn nhẹ môi.

Nhìn thấy bộ dáng này của y, Nhất Diệp liền biết Tiểu Thất nhất định có nhận thức người kia, thương tâm nói:

“Chúng ta làm huynh đệ bao nhiêu năm, ngươi cũng thần thần bí bí suốt bấy nhiêu năm. Hay là ngươi thủy chung vẫn nhớ  ta cùng ca ngày xưa rời khỏi nơi cư ngụ lúc chúng ta còn là khất cái kia mà không mang ngươi theo, trong lòng vẫn còn khó chịu? Ngươi chắc phải biết bọn ta sau đó đã không ít lần quay lại tìm kiếm ngươi chứ? Lão khất cái kia nói ngươi đã đi rồi, bọn ta vẫn nhất mực không tin, những nơi dành cho khất cái cư ngụ phụ cận quanh đó bọn ta cũng đã loạn tìm, cuối cùng mới đành thất vọng bỏ cuộc.

Hiện nay chúng ta đều đã trưởng thành, đều đã trải qua rất nhiều chuyện, tuy rằng không thể quay về như xưa kia, thế nhưng trong mắt ta cùng ca ca, ngươi vẫn luôn là tiểu đệ đệ nắm lấy góc áo đi theo bọn ta cả ngày không rời.

Ngươi a, chốc lát liền biến mất, chốc lát lại dịch dung, chốc lát lại trở thành Tô Giải Dung, lát sau lại cùng Phù Hoa cung có quan hệ. Nếu là trước kia, việc này ngươi không nói ra ta cũng sẽ không bức ngươi. Dù sao nếu không phải năm xưa bọn ta không bỏ rơi ngươi, ngươi cũng sẽ không biến thành cái bộ dạng như ngày hôm nay. Có điều hiện nay tiểu ngoại sinh của ta tính mệnh khó bảo toàn, có thể nào không cứu. Ngươi cũng biết ca ca ta cả một đời này đã nhận định người kia, nếu người kia có mệnh hệ gì, ca ta nhất định không sống được!”

Nhất Diệp thở hắt ra, lại nói:

“Người Lục Dự  tối để ý nhất chính là Tô Giải Dung. Sau đó mới là địa vị  môn chủ của hắn. Hắn đại phí đem tính mạng của hai người ra mà đổi lấy Mạc Thu. Rõ ràng tâm đã xác định chúng ta, Tô Giải Dung cùng Xích Tiêu bảo kiếm có quan hệ. Xích Tiêu kiếm ta hiện đã truy không được tung tích, lão nhân Lục Đương Quy kia quả thực rất khó đối phó. Nhưng mà về phần Tô Giải Dung thì ngay từ đầu y đã có quan hệ với ngươi, ngươi nếu không cấp huynh đệ bọn ta một cái công đạo, nói cho ta nghe tin tức, vậy thì cứ xem như tình huynh đệ bao năm nay của chúng ta theo lưu hà đổ bạch hải dương đi!”

Nhất Diệp nói ra lời này, quả thực cũng vô cùng đau đớn. Mà Tiểu Thất nghe qua không khỏi nhíu chặt mi tâm. Nhưng mà sự tình thực rất trọng đại, liên lụy đến không ít người, không phải chỉ đơn giản liên can một mình Tô Giải Dung a.

Tiểu Thất có chút buồn rầu, tròng mắt chuyển tới chuyển lui, cân nhắc xem nên ứng phó thế nào.

Nào biết chuyển a chuyển, lại đột nhiên phát hiện người nguyên vẫn đang yếu sức nằm trên giường kia không biết tỉnh lại từ khi nào, đôi mắt to tròn gắt gao dõi theo hắn, tựa như nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống hắn a.

Nhất Kiếm trong mắt nhiễm hồng tơ máu, giãy dụa đứng lên, đôi tay nhiệt hỏa nóng bỏng nắm chặt tay Tiểu Thất, môi gian nan khép mở, thanh âm khàn khàn phun ra ngôn từ không toàn vẹn:

“...... Tiểu...... Tiểu Thất......”

Đúng như lời Nhất Diệp nói, năm xưa lúc bọn họ vẫn là tiểu khất cái không có cơm ăn mặc dù rất chật vật, thê thảm. Nhưng Nhất Kiếm cũng sẽ không có cái bộ dạng như lúc này đâu nha.

Tiểu Thất nhìn người nguyên lai đang gánh chịu trong thương vô lực, lại thủy chung gắt gao nắm chặt tay của mình.

Người huynh đệ này trước nay nhẫn thần vẫn luôn kiên định, không mang nữa điểm dao động. Hiện giờ đáy mắt lại ngập tràn chua xót. Làm cho hắn phảng phất nghĩ, nếu mình mở miệng nói không, tên này sẽ đau đớn rồi trực tiếp ngã quỵ chết đi cho thống khoái quá nha.

Lương tâm của Tiểu Thất bị đả kích bởi bộ dạng yếu ớt chưa từng có này của Nhất  Kiếm mà bắt đầu ẩn ẩn đau, rối rắm, bất an ngày một tăng.

Đôi mắt Nhất Kiếm chớp mạnh, vẻ mặt cố nén bi thương làm lòng người càng thêm khó chịu. Nam nhi lệ không dễ rơi, nhưng tới lúc thương tâm thì làm sao có thể ngăn trở, từ hốc mắt cứng như thép vẫn đang cố gắng kiềm chế kia, từng giọt từng giọt lệ thủy thi nhau rơi xuống.

Tiểu Thất cùng Nhất Kiếm ở chung cũng đã nhiều năm, sao có thể kham được khi nhìn thấy huynh đệ như vậy.

Chỉ biết Nhất Kiếm lại nhìn hắn một cái, Tiểu Thất liền ngửa mặt lên trời thở dài:

“Tô Giải Dung là không có khả năng, nhưng ta biết được Xích Tiêu kiếm ở nơi nào. ta nói cho ngươi, ngươi làm ơn tha cho ta đi a!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện