Nhất Kiếm đẩy Mạc Thu ra xa một chút, nhìn chăm chăm vào mắt Mạc Thu:
“Tiểu Thu, công phu của ngươi hiện nay còn không đến nơi đến chốn, không nên đi tìm Lục Ngọc gây sự.”
Mạc Thu lưu luyến không muốn rời khỏi ***g ngực Nhất Kiếm, cọ vài cái, miễn cưỡng phải buông ra.
“Hiên nay ả đang bị trọng thương, chỉ còn ba thành công lực thôi.”
“Dù chỉ còn ba thành nhưng ngươi đánh cũng không lại.”
Nhất Kiếm nói.
Từ trước đến nay võ công chính là nỗi đau canh cánh của Mạc Thu. Bây giờ lại bị Nhất Kiếm phủ phàng nói thẳng, y cảm thấy toàn thân thực khó chịu, bực bội a. Mạc Thu không cam lòng dự định phản bác, vừa mới mở miệng liền có một viên thuốc tròn tròn lọt ngay vào miệng y.
Mạc Thu le lưỡi, hai má nhất thời nhăn nhúm còn hơn cả trần bì*.
(Nguyệt: tên tuổi hoành tráng zậy chứ anh google nói nó là vỏ quýt a, vỏ quýt =.= -> suy ra: ý là cái mẹt của ẻm giống như miếng vỏ quýt phơi khô T_T)
“Đắng quá a!”
Hương vị đắng chát khiến Mạc Thu không khỏi cảm thấy kinh tởm, y làm động tác muốn nhả viên thuốc ra. Song nhãn Nhất Kiếm nguyên bản đang túy đến mê man đột nhiên bộc phát *** quang, hét lên:
“Đem nó nuốt xuống, không được nhổ ra!”
Thanh âm Nhất Kiếm trầm ổn, bẩm sinh chất giọng có tính uy nghiêm, không để Mạc Thu có một tia chống cự.
Mạc Thu bình thường dám đối với Nhất Kiếm bất phân lớn nhỏ. Kỳ thật toàn bộ là do Nhất Kiếm dung túng tính khí hài tử của y. Nhưng đến khi Nhất Kiếm dùng tư thái quản giáo y. Mạc Thu liền chỉ có từ một tiểu lang đang gầm rú biến thành tiểu miêu kêu meo meo, ngoan ngoãn nghe lời cữu cữu dạy bảo, nửa điểm cũng không dám phản kháng.
“Nuốt rồi chứ?”
Nhất Kiếm hỏi.
Mạc Thu thống khổ gật đầu, le lưỡi, trên đầu lưỡi còn dính chút dược hắc hắc, thanh thanh. Lưỡi y thực buốt, hương vị ghê tởm muốn chết đi được.
“Ác ——”
Y ợ một cái thập phần khó khăn.
Nhất Kiếm gõ một cái lên đầu Mạc Thu, ngữ khí mang theo vài điểm phóng túng, sũng nịch:
“Thứ này vạn người cầu còn không được. Đối với tiến triển võ học của ngươi trợ giúp rất lớn. Khoanh chân vận công, đem chân khí tiến nhập đan điền, nhanh đi.”
“...... Bất động chân khí?”
Mạc Thu lầm bầm vài câu.
Thế nhưng lời nói chưa kịp hoàn, y liền cảm giác được cổ họng bắt đầu bỏng rát, thân thể chậm rãi nóng lên, trong kinh mạch dần dần xuất hiện chân khí tựa hữu tựa vô, mặc dù nhược, nhưng thập phần *** thuần. Tất cả chân khí này đều không phải thuộc về mình, cho nên không thể dung nhập hoàn toàn vào cơ thể. Nhưng nó cũng không lập tức đánh trống, reo hò, tán loạn chạy khắp toàn thân.
Mạc Thu kinh nghi bất định liếc nhìn Nhất Kiếm. Nhất Kiếm trấn định đem lòng bàn tay dán sát vào ngực Mạc Thu, giống như bình thường y luôn hao phí chân khí bản thân vì Mạc Thu dẫn đường nội lực.
Mạc Thu đột nhiên hiểu được thứ vừa rồi đã ăn khẳng định kì dược mà Tiểu Thất đưa cho, không dám đình trệ, lập tức khoanh chân ngồi xong, dưới sự trợ giúp của Nhất Kiếm chậm rãi thu hồi chân khí.
Nội lực kiên cường không kém phần bá đạo thong thả rót vào cơ thể Mạc Thu, mỗi lần vượt được một huyệt đạo trắc trở, liền vững vàng bám trụ lại.
Nhất Kiếm nhắm chặt song nhãn, vầng trán toát đầy hàn hãn. Khi y phát hiện huyệt đạo trong cơ thể Mạc Thu bế tắc kinh mạch, y liền lợi dụng chân khí bản thân bí mật dẫn dụ nội lực ẩn tàng trong cơ thể Mạc Thu cường ngạnh phá giải. Sau đó y đem chân khí hòa nhập vào đan điền của Mạc Thu. Tất cả chân khí đều truyền hết cho Mạc Thu.
(_ __!! Nhức đầu đoạn này nga…)
Công lực trước kia của Mạc Thu vốn còn thấp nên y hoàn toàn không biết chân khí trong cơ thể mình sử dụng vốn là do Nhất Kiếm truyền vào. Hiện giờ có được kì dược, chỉ trong một khắc tựa hồ linh khí toàn bộ khai hỏa, liền có thể phát hiện nội lực của kinh mạch trong thân thể tự động thay đổi.
Trong lòng Mạc Thu có chút hoảng, lại có chút loạn, rồi sau đó là vạn phần cao hứng. Nội tâm y run động, mở đôi song nhãn tròn xoe, mới muốn nói gì đó, lại nghe Nhất Kiếm nói:
“Vận dụng Xích Tiêu bí quyết, tận dụng thời cơ. Hiện tại cữu đang hỗ trợ ngươi vận công, ngươi lập tức có thể bức phá tần thứ nhất, tiến tới tu luyện tầng thứ hai.”
“Cữu......”
Mạc Thu nhẹ giọng nói:
“Ngươi làm như vậy sẽ tổn hại không ít tu vi của bản thân......”
Nhất Kiếm mở song nhãn. Trong lúc Xích Tiêu bí quyết vận hành là lúc lệ khí tối trường thịnh, cho nên *** quang song nhãn của y tán đi không ít, chỉ khẽ gợi lên một mạt tiếu ý, đơn giản nói:
“Vô phương.”
Ngữ khí đơn giản lại giáng một đòn nghiêm trọng vào nội tâm Mạc Thu.
Cho tới tận bây giờ Nhất Kiếm đều hành động như vậy, đem nội lực võ luyện vạn nhân xem là tối trọng yếu, không tiếc nuối mà truyền cho mình. Vì vun đắp cho mình, y chưa bao giờ từ bỏ.
Tâm can Mạc Thu có một chút rối loạn. Nhưng cũng rất nhanh thu liễm tâm thần, tùy ý Nhất Kiếm vận hành nội công tâm pháp, không mong lãng phí khổ tâm của Nhất Kiếm.
Qua hai canh giờ, hai người chậm rãi thu hồi công lực.
Sắc mặt Nhất Kiếm tái nhợt, toàn thân đều là hàn hãn. Do hao phí quá nhiều chân khí cho nên nội phủ của y bị thương tổn, cả người suy yếu, hơi thở mệt mỏi yếu ớt.
Mạc Thu thở gấp, thật nhanh tiến sát vào ***g ngực Nhất Kiếm. Y là người đắc lợi nhiều nhất, chân khí tự vận chuyển một vòng lớn cũng không hề trở ngại, đan điền tràn đầy nội lực đầy đủ, Xích Tiêu bí kiếp tiến vào đệ nhị tần, võ công đi đến tận đây là đã có chút thành tựu.
Nhất Kiếm mất đi rất nhiều công lực. Mạc Thu chỉ cần dựa nhẹ, y liền dễ dàng bị áp đảo ở trên giường.
“...... Cữu, ngươi nói hiện nay ta có thể đánh thắng Lục Ngọc hay không?”
Dứt lời Mạc Thu thở hồng hộc.
“Còn sớm.”
Nhất Kiếm mệt đến mức mắt đều mở không lên.
“Dược của người kia còn nhiều ít, một lần nuốt hết luôn được không?”
Mạc Thu cởi túi gấm hoa sen *** tế bên hông Nhất Kiếm, có chút trọng trọng.
Nhất Kiếm trách mắng:
“Nói đến võ học ngươi cần phải chú trọng căn cơ, chưa biết đi đã đòi bay nhảy, cẩn thận té ngã là tan xương nát thịt!”
Mạc Thu gấp gáp, khinh trọng bất phân, Nhất Kiếm sợ y sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.
“Cần gì phải vậy a!”
Mạc Thu ghé vào ngực Nhất Kiếm, ngẩng đầu nhẹ nhàng dùng mũi “hừ” một cái, thanh âm có chút khàn khàn, còn mang theo âm điệu nũng nịu, ý tứ hàm xúc mà nói:
“Có cữu ở bên cạnh ta, vô luận chuyện gì xảy ra ngươi chắc chắn sẽ giúp ta, ta không cần phải sợ.”
“Ngươi, hài tử này thật là…”
Nhất Kiếm thực bất đắc dĩ.
“Hảo, mau đứng lên, đừng đè lên người cữu nữa.”
“Không muốn ta đè thì cữu tự mình đẩy ta ra là được.”
Mạc Thu xấu xa bám dính không rời.
“Trong thời gian ngắn công lực của cữu bị mất không ít. Hiện nay toàn thân đều bủn rủn, không động đậy nổi, biết không.”
Ngay cả thanh âm Nhất Kiếm cũng hư nhuyễn, vô lực.
Mạc Thu hỏi:
“Trước kia ngươi không phải đều giúp ta như vậy, cũng đâu có xảy ra cớ sự này?”
Nhất Kiếm nói:
“Bởi vì hiện tại chúng ta đang gặp người của Thiết Kiếm môn. Cữu truyền cho người thêm nhiều công lực, ngươi sẽ nhanh chóng có năng lực tự bảo vệ mình, không nghĩ tới...... chỉ có như vậy mà mệt đến thế này......”
Mạc Thu chăm chú nhìn Nhất Kiếm thật hồi lâu, thì thào lẩm bẩm một câu:
“Như vậy không phải là cố ý cho ta lợi dụng thời cơ sao......”
(*Chớp chớp*….thời cơ gì nha….hắc hắc.)
Nhất Kiếm không nghe rõ lời Mạc Thu lầm bầm, chỉ thấy Mạc Thu đột nhiên nhẹ nhàng cười, rồi sau đó khuôn mặt liền dần dần kề sát xuống dưới, đôi môi mềm mại chạm vào môi y, thong thả hôn Nhất Kiếm.
Mạc Thu vươn đầu lưỡi đảo quanh vòm miệng Nhất Kiếm, Nhất Kiếm vô lực “hừ!” nhẹ một tiếng, buông lỏng khớp hàm, theo đuổi động tác của người này đối với y.
Lưỡi Mạc Thu mềm mại linh hoạt lướt qua đầu răng Nhất Kiếm, hướng tới một chỗ hảo ấm áp, thoải mái trong vòm miệng. Nhất Kiếm chấn động cả người, có chút kinh ngạc với động tác chậm rãi thăm dò này của Mạc Thu.
Mạc Thu phảng phất như muốn đem từng địa phương trong hầu gian của Nhất Kiếm từng chút từng chút một liếm sạch sẽ, vô luận nhiều ít, lớn nhỏ đều không buông tha. Cuối cùng, tìm tới phiếm lưỡi đang cứng đờ, bất động của Nhất Kiếm, nhẹ nhàng ma xát, quấn quanh.
Chạm vào người mình thích làm sao có thể kiềm chế, hầu gian của Mạc Thu phát ra run âm *** tế, thập phần mỏng manh, nhưng vẫn kích chấn làm hai người gắt gao tiếp xúc nơi sâu nhất trong hầu gian của Nhất Kiếm.
Hạ phúc của Nhất Kiếm dâng lên cảm giác nóng rực quen thuộc. Loại cảm giác thân bất do kỷ này khiến y thập phần khó chịu. Y đem hết khí lực còn sót lại đẩy Mạc Thu ra. Nhưng mà một chút khí lực thực sự cũng không còn. Cuối cùng vẫn là Mạc Thu do phát hiện liền lui lại.
Mặt Nhất Kiếm thực hồng.
Mạc Thu bỉu môi, biểu tình rất bất mãn.
Nhất Kiếm xấu hổ đến độ ấp úng, mở miệng nhưng không biết nói thế nào.
Trong quang mâu Mạc Thu ánh chút ôn nhu xuân thủy, sẵn giọng:
“Cữu, vì sao ngươi đẩy ta ra a. Râu của ngươi làm ta đau, ta còn không tính toán mà.”
“Nếu đau thì đừng hôn!”
Nhất Kiếm lập tức nói.
Mạc Thu ai thê nhìn Nhất Kiếm hồi lâu. Trong lòng nghĩ thầm người này thật sự là “phong tình nan thấu”. Tên đã lắp trên dây, sao có thể nói không hôn liền không hôn chứ. Không thể nào bắt mình giống như lần trước, ôm hận mà ngủ, sáng hôm sau phải tự tay giặt quần a? “Chính là ta muốn hôn cữu lâu lắm rồi!”
Mạc Thu thấp giọng nói:
“Người mình thích mỗi ngày đều sờ sờ trước mặt mình. Buổi tối lại còn được ngủ bên người. Tính ta trước kia thích ăn cái gì đều nhất khẩu ăn cả vào bụng, có thể chịu đến bây giờ là giỏi lắm rồi a.”
Thanh âm y thản nhiên nhưng vẫn không che dấu chút ai oán
“Cái.. cái.. cái.. cái...... cái gì!!?”
Ăn cái gì!!? Nhất Kiếm nói lắp.
Mạc Thu cười cười, vươn tay sờ lên khuôn mặt của Nhất Kiếm, cố tình dời đi lực chú ý của y nói:
“Cữu, để ta giúp ngươi cạo râu nha?”
(=)) hồ ly háo sắc….)
Mạc Thu chợt nhớ tới mấy ngày trước đó khi y phát bệnh. Bản thân y mơ mơ màng màng thiếu chút nữa cắt đứt cổ họng Nhất Kiếm. Nhưng y lại không biết trải biến cố đó, sự tín nhiệm của Nhất Kiếm đối y còn giống như dĩ vãng, vẫn nguyện giao phó tất thảy tính mệnh vào tay y hay không?
Mặt Nhất Kiếm bị Mạc Thu sờ nên cảm thấy rất nhột. Nguyên bản y đang xấu hổ phi thường, nên không muốn lại bị Mạc Thu sờ tới sờ lui như vậy. Nhưng khi y thấy vẻ mặt Mạc Thu nhìn mình đầy mong đợi, giống như không tự chủ bản thân mà điểm đầu đồng ý Mạc Thu hành sự. Cho tới nay, y cũng chưa từng cự tuyệt thỉnh cầu của Mạc Thu.
Mạc Thu vui vẻ kêu nhỏ một tiếng, tay chân ngồi khóa trên người Nhất Kiếm. Hai gối y quỳ hai bên thắt lưng Nhất Kiếm, nhanh chóng lấy Huyền Thiết chủy thủ ra khỏi lòng ngực, “thương” một tiếng, chủy thủ tuốt khỏi vỏ, tiếng vang phi thường lớn.
Mạc Thu hứng khởi đến vậy, Nhất Kiếm khó hiểu truy vấn:
“Chỉ là cạo mặt thôi, ngươi có cần phải cao hứng đến vậy không?”
Mạc Thu cười đến mi mắt loan loan*, vui vẻ vô cùng, lúm đồng tiền trên mặt cũng sâu thêm vài phần. Y nói:
(*: cười tít mắt luôn á….. ^_^~)
“Bởi vì cữu chịu cho ta cạo râu mà, điều đó chứng tỏ ngươi tín nhiệm ta, thích ta, không chút do dự đem bản thân ngươi giao cho ta a!”
Lời vừa xuất khẩu Mạc Thu liền phát hiện mình lỡ tiết lộ tâm sự. Y có chút chọt dạ nên nhìn chằm chằm Nhất Kiếm, muốn quan sát Nhất Kiếm sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng Nhất Kiếm lại lâm vào trầm tư. Y đang cố gắng lý giải râu, sự tín nhiệm cùng yêu thích một người thì có quan hệ gì với nhau chứ…
Bộ dạng Nhất Kiếm khờ khờ như thế lại là người mình thích. Mạc Thu tay cầm chủy thủ khoa tay múa chân trên mặt Nhất Kiếm, một người vốn vô tâm như vậy, từ nơi này xuống tay hảo hay không a?
Tuy rằng chờ đợi lâu một chút, nhưng nhất định phải nhập hang xà, hóa giải khúc mắc.
Động tác sử dụng chủy thủ trong tay y chậm rãi từng nhát từng nhát một. Sắc mặt Mạc Thu thật sự rất chuyên chú cạo râu. Thế nhưng cặp mông nhỏ của y lại hoàn toàn không có ý tứ như vậy. Trên tay cạo một chút, mông liền cọ một chút, vừa ma sát lại vừa di động. Ngồi trên thắt lưng Nhất Kiếm nhích tới nhích lui.
(Hảo nhiệt….kiếm nước uống mới được….aizzz)
Lực đạo kia dùng thực vừa phải trên người Nhất Kiếm. Thành công đảo loạn hơi thở vốn nguyên bản vững vàng của Nhất Kiếm. Nhất Kiếm bị khiêu khích, phản ứng mơ hồ, rầu rĩ thở hổn hển.
(=))…hồ ly……***)
Rửa sạch gương mặt cho Nhất Kiếm, Mạc Thu đem chủy thủ cất nơi đầu giường, khẽ vuốt ve gương mặt sạch sẽ, tuấn lãng, cương nghị của Nhất Kiếm, có thể nghe rõ ràng hơi thở hỗn loạn, không thể khống chế của y.
Thần tình Nhất Kiếm đỏ bừng, đành phải mở miệng muốn đuổi người đi xuống, Mạc Thu lại chặn ngang:
“Cữu, ngươi chỉ có ta.”
Mạc Thu mỉm cười, Song mâu trong suốt, xinh đẹp, phảng phất nét trĩ tử ( hài tử non nớt….)việc đời chưa thấu tỏ. Xuất ngôn không hề mang chút ý tứ “phong hoa tuyết nguyệt” nào hết.
“Bởi vì ngươi cứ lộn xộn......”
Nhất Kiếm ho nhẹ, thấp giọng bảo:
“Còn không chịu xuống.”
Mạc Thu giương song nhãn to tròn, trong suốt, nghiêng đầu ngắm Nhất Kiếm. Y đưa tay khoát lên ngực Nhất Kiếm, tò mò nhéo nhéo mấy cái.
“Cữu, ngươi biết không. Thời gian trước đây ta luôn ngước nhìn ngươi, cảm thấy ngươi tựa như tòa sơn, cường tráng, bất khả dao động. Nhưng sau khi ngươi trở về, xa cách ta suốt từng ấynăm, ta mới phát giác sự tồn tại của ngươi không to lớn đến vậy. Nguyên lai ngươi không quá cao so với ta, cạo râu đi, ngươi liền tuấn tú gấp bội, ngươi cũng không cường kiện hơn so với ta, không mặc quần áo, nhìn sơ liền thấy rõ xương cốt.”
Giống như muốn chứng thực lời nhận định của mình, Mạc Thu giải khai đai lưng trên người Nhất Kiếm.
Vạt áo rộng mở, thân hình rắn chắc của Nhất Kiếm liền lộ ra. Nhìn từ trên xuống dưới, da thịt chắc nịch màu lúa mạch trắng mịn liêu nhân. Mạc Thu hơi xoay người cúi mình. Hương rượu hỗn loạn trộn lẫn mùi hương tươi mát trên người Nhất Kiếm làm Mạc Thu bất khả giữ lòng kiên định.
Tay Mạc Thu không ngừng dao động trên người Nhất Kiếm, dùng ý tứ *** đầy hàm xúc mà vuốt ve, thực làm cho Nhất Kiếm có chút khắc chế không được.
Cả người Nhất Kiếm đều mệt mỏi lại bị người xâm lược, hỏa giận trong lòng có chút trào dâng:
“Ngươi đang làm cái gì hử?”
Mạc Thu vô tội nói:
“Sờ ngươi a!”
“Sờ, sờ, sờ, sờ ta làm cái gì!”
Nhất Kiếm không chịu thua kém, nhưng vẫn mặt đỏ.
“Không vì cái gì cả, chỉ là rất muốn sờ thôi a!”
Mạc Thu dùng từ ngữ tối nghĩa nhưng lại nói rất tự nhiên. Y nhìn Nhất Kiếm, ánh mắt còn mang theo tính tình hài tử, khuôn mặt khờ dại mà đơn thuần, song nhãn sáng ngời bất nhiễm bụi trần, chỉ có sự khát cầu chân thành mà tha thiết. Y cúi đầu kể lể:
“Cữu không phải đã nói thích ta sao, ta cũng thích cữu nữa a! Hai người chúng ta vốn nguyện kết chung thân, đi đến bước này bất quá cũng là do tình ái mà thôi. Bởi vì rất thích, cho nên không muốn tách rời, cho nên muốn cả ngày luôn bên nhau, cho nên muốn nhẹ nhàng đụng chạm nhau, cho nên muốn xác nhận đối phương có hay không thực sực thích mình...... Cữu, ngươi đừng xua đuổi ta được không? Đã lâu ngươi không cho ta đụng vào người của ngươi rồi a. Ngươi không phải thích ta sao? Ta cũng thực thích ngươi a, cho nên ngươi cho ta sờ một chút thôi được không?”
Ôn ngôn mềm mại của Mạc Thu tuy không quá nhiều ngọt ngào tán tỉnh. Nhưng không chỉ một lần … mà … lặp đi lặp lại từ “thích, thích, thích”, làm tâm Nhất Kiếm càng thêm hỗn loạn.
“Cữu, được không a......”
Mạc Thu như tiểu động vật xinh xinh cọ vào người Nhất Kiếm, nhẹ giọng van nài.
“Kia...... kia...... sờ...... sờ vài cái là được rồi......”
Nhất Kiếm vô ý sặc thóa dịch, mạnh mẽ ho vài cái, sắc mặt càng thêm đỏ hơn.
Được Nhất Kiếm chấp thuận, cơ hồ ngay tức khắc, Mạc Thu liền luồn tay vào ngực Nhất Kiếm không ngừng vuốt ve vết răng bên ngực trái mấy ngày trước y lưu lại. Sau dó Mạc Thu nhẹ nhàng vân vê nhũ thủ hồng tươi của Nhất Kiếm.
Da thịt mang theo bạc hãn của Nhất Kiếm hiện lên một hạt tiểu hồng đậu. Một cỗ nhiệt lưu đánh thẳng xuống hạ phúc, hứng khởi run rẩy làm cho Mạc Thu phải nhíu mày cố nén. Rõ ràng chỉ là đụng chạm bình thường như vậy. Thế nhưng trong lòng lại dấy lên nhiệt hỏa. Lúc đầu chỉ là một đốm tiểu hỏa như gặp được đồng cỏ khô cháy càng thêm mạnh mẽ. Tình dục im lặng bám sâu trong cơ thể Mạc Thu bắt đầu xôn xao. Tới tận bây giờ chỉ có người này mới có thể làm cho y rung động như thế.
Bàn tay Mạc Thu lần mò đến vùng hông mềm dẻo, gầy yếu của Nhất Kiếm. Sau đó cảm thụ thắt lưng rắn rõi, *** lượng, y nhịn không được nên mạnh mẻ xoa bóp. Thế nhưng, chỉ có như vậy hoàn toàn không thể thỏa mãn, Mạc Thu cúi người, há mồm cắn vào vùng eo nơi thắt lưng của Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm phát ra tiếng rên rỉ nặng nề. Nếu cả người không vô lực thì lúc này chắc chắn y sẽ đau đến giật bắn người nhảy khỏi giường.
Nhất Kiếm lo lắng, khó chịu thở dốc, Mạc Thu ngẩn đầu lên, nhìn thấy đáy mắt ngập sâu *** vì thình lình chịu đau đớn mà giàn giụa lệ quang của người nọ.
“Thật sự là...... ngon hơn cả cơm nha......”
Mạc Thu cười nhẹ.
“Hở.....”
Nhất Kiếm mê man, cái gì ngon hơn cơm chứ?
Tay Mạc Thu trượt dọc theo thắt lưng Nhất Kiếm, dần dần đi xuống, chậm rãi tham nhập vào tiết khố của y.
“Nơi đó không sờ được a!”
Tâm Nhất Kiếm cả kinh, rống lớn.
Mạc Thu chẳng thèm để ý tới lời Nhất Kiếm, dù sao người này hiện nay chẳng thể động đậy được, muốn quản mình sao, vô phương nha. Kẻ chủ động thở hào hển dán chặt trên ngực Nhất Kiếm, bàn tay nhập sâu trong tiết khố chậm rãi cầm lấy dục vọng đang nóng rực của đối phương, bắt đầu xoa nắn.
“Tiểu..tiểu…tiểu Thu......”
Nhất Kiếm rên rỉ một tiếng thật mạnh.
Nhất Kiếm vặn vẹo thân hình, tỏ ý kháng cự, nhưng vẫn là vô ích.
Mạc Thu nghe được tiếng động nơi ngực Nhất Kiếm đập càng ngày càng mãnh liệt. Thầm nghĩ người nọ vì mình mà kích động, liền không khắc chế được, động tác trong tay càng tăng thêm.
Tiếng thở dốc của Nhất Kiếm tràn ra giữa hai cánh môi. Y kháng cự không lại sự âu yếm đầy ôn nhu, không thiếu phần chấp nhất của Mạc Thu.
Đến khi Mạc Thu hoàn toàn dựa vào người Nhất Kiếm. Trong gian mũi của y bây giờ có thể mơ hồ ngửi thấy mùi bồ kết sau khi tắm rửa từ người Mạc Thu truyền đến, càng thôi thúc khoái cảm đến dần cao trào. Làm Nhất Kiếm cảm thấy “thiên toàn địa chuyển”, cơ hồ choáng váng, thất thần.
(Thất thần sẽ thất thân….=)))
Nhất Kiếm sắp đến cao trào, phân thân trướng đại nằm trong bàn tay hỏa nhiệt khẽ rung động. Mạc Thu không muốn nhanh chấm dứt như vậy. Y buông tay ra, vươn mình, với lấy một thủy bình, cười cười nhìn về phía Nhất Kiếm.
(Run…rẫy….ai sẽ ăn ai a….?)
“Cữu, ngươi biết đây là cái gì không a?”
Mạc Thu hỏi.
Nhất Kiếm đã sớm váng đầu hoa mắt, cố gắng mở to mắt nhìn một chút, bất quá là cái gì đó màu lục lục, liền lắc nhẹ đầu.
Mạc Thu nở nụ cười thanh thúy, nắm lấy ngón tay của Nhất Kiếm, quệt vào đó một chút thuốc mỡ trắng ngà. Sau đó tách cặp đùi thon đang quỳ gối khóa chặt trên người Nhất Kiếm, nhẹ nhàng nâng mông, kề sát ngón tay Nhất Kiếm, chậm rãi đưa vào dũng đạo ở giữa hai bên cánh mông.
(Tới đây hết đoán mò nga….=)))
“Có thuốc này...... ân...... là có thể dễ dàng hơn một chút......”
Mạc Thu thoáng khó khăn dao động ngón tay. Nhưng trong mắt Nhất Kiếm, y thật quá kiều mỹ. Nên làm cho mặt Nhất Kiếm thoáng hồng thoáng hắc, nhiều lần mở miệng nhưng lại không thể phát ra ngôn.
Thô thiển va chạm vài cái, Mạc Thu rút ngón tay Nhất Kiếm ra. Song thủ đặt trên vòng bụng bằng phẳng đầy rắn chắc của Nhất Kiếm. Ánh mắt đối diện Nhất Kiếm, khi hai người đang cho nhau cái nhìn chăm chú, Mạc Thu chậm rãi hạ người, một chút một chút nuốt trọn địa phương nóng rực kia.
Hầu gian Nhất Kiếm lẩm bẩm vài tiếng, thanh âm phát ra ẩn chứa dục vọng khi bị xiết chặt, vừa đau đớn lại thập phần thoải mái.
Rõ ràng niên kỷ y lớn hơn so với Mạc Thu. Thế mà hiện giờ toàn bộ đều bị Mạc Thu đùa nghịch, hỏa giận trong lòng khó tiêu tán. Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt Mạc Thu nhu tình tựa như lưu thủy, thật khiến y không thể sinh khí được mà.
Huống chi Mạc Thu mang đến cho y từng đợt từng đợt từng đợt thống khổ, lại có thể khiến kẻ khác run rẩy, tê dại từng trận từng trận gấp rút đến độ không thể khống chế bản thân.
Vào thời điểm Mạc Thu không thông báo trước mà ngồi xuống, Nhất Kiếm rên khẽ một tiếng gần như không thể khống chế bản thân.
Mạc Thu chăm chú nhìn khuôn mặt của Nhất Kiếm, hiểu được vừa rồi Nhất Kiếm suýt nữa khắc chế không được. Y thực muốn cười thành tiếng, thế nhưng mở miệng lại phát ra thanh âm rên rỉ.
Có lẽ thật là có chút cậy mạnh, coi như có chút cưỡng chế. Cảm giác đau đớn nơi hạ thân truyền tới làm cho Mạc Thu toàn thân đầy hàn hãn.
Nhất Kiếm phát hiện Mạc Thu có điểm bất thường, lo lắng quan sát y.
“Thoải mái không?”
Mạc Thu lại hỏi.
“Ngươi sao có thể xằng bậy như vậy!”
Nhất Kiếm trách cứ.
“Còn không mau đứng lên.”
Nhìn thái dương Mạc Thu chảy tràn hàn hãn, Nhất Kiếm vô cùng đau lòng.
Phân thân cứng rắn bừng bừng phấn chấn tựa thiết trụ, cùng nội vách mềm mại hoàn toàn phù hợp, Mạc Thu thậm chí còn cảm giác được nhịp đập của đối phương truyền đến từ nơi hai người tiếp hợp.
Y nhẹ nhàng nâng người lên một chút, rồi sau đó lần thứ hai ngồi xuống, quả nhiên khiến cho Nhất Kiếm khinh suyễn. Mạc Thu chấp nhất hỏi:
“Thoải mái không?”
(o(︶︿︶)o……..tập trung…tập trung dịch……*lầm bầm*)
Nhất Kiếm há miệng thở mạnh, sau đó dưới ánh nhìn kiên trì của Mạc Thu ngại ngùng nói:
“...... thoải, thoải mái......”
Mạc Thu nhẹ nhàng cười, hai tay đặt trên eo Nhất Kiếm, bắt đầu thong thả di động.
Vừa mới bắt đầu cảm giác đau đớn tăng lên một ít, nên không chỉ Mạc Thu, ngay cả Nhất Kiếm đang nằm dưới cũng có vẻ khó chịu.
Cũng vì Mạc Thu lại dùng rất nhiều thuốc mỡ mang hương hoa, nên trong phòng tràn ngập nồng đậm mùi hoa phù dung cơ hồ khiến cho kẻ khác không thể hô hấp. Đong đưa cao thấp theo đó một lần so với một lần càng thêm mạnh mẽ, tiếng thở dốc cũng bắt đầu dồn dập hơn.
Động tác trừu sáp nuốt chặt càng thêm tê dại, mày kiếm càng ngày nhíu càng chặt, không thể khống chế.
Quần áo trên người Mạc Thu vẫn đang hoàn hảo, địa phương tiếp hợp với Nhất Kiếm được giấu dưới lớp vải sa y. Mạc Thu lay động vòng eo, giúp Nhất Kiếm tiến đến chỗ sâu nhất. Toàn thân Nhất Kiếm *** tế toát ra thủy hãn, da thịt hơi phiếm hồng. Cảm xúc sung sướng càng ngày tăng khiến người này hãm sâu, thậm chí còn vươn tay nắm chặt thắt lưng Mạc Thu, hỗ trợ y đưa đẩy.
Khi đỉnh nhọn va chạm vào một chỗ đặc biệt trong vách nội, Mạc Thu run lên mạnh mẽ, dũng đạo cũng vì thế mà không thể khắc chế, co rút kịch liệt.
Môi Nhất Kiếm hé mở, tiếng thở hồ hển dồn dập, vô thanh vô tức. Chân diện tuấn lãng, cương nghị chuyển thành nhu tình xuân thủy, hắc mâu mờ mịt lệ khí phiêu tán.
Mạc Thu chưa từng nhìn thấy qua Nhất Kiếm sa vào ***. Một người lúc nào cũng kiềm chế bản thân luôn nghiêm chỉnh như người này lại vì mình mà rơi vào mờ mịt, ngẫu nhiên không chịu nổi mà rên rĩ thành tiếng bằng giọng mũi ướt át, thanh âm vô tức vô lực lại kích động lòng người.
Giữa đôi cánh môi của Nhất Kiếm thỉnh thoảng phát ra âm thanh rên rỉ khàn khàn. Thực kích thích Mạc Thu xương cốt đều bủn rủn. Y gia tăng tốc độ lắc lư, không ngừng di động thắt lưng.
Còn chưa đủ, còn chưa đủ, y còn muốn có càng nhiều hơn, muốn chiếm đoạt tất cả mọi thứ từ người này, không muốn giao cho bất kì ai.
“Cữu......”
Thanh âm vì nhiễm đầy *** của Mạc Thu mà trở nên khàn khàn, mềm mại.
“Ân......”
Nhất Kiếm thở dồn dập.
“Kỳ thật ta rất muốn dùng thuốc này trên người ngươi. Lần sau ngươi để ta dùng được không? Ta...... ta cũng muốn sờ sờ...... nhìn bên trong của ngươi, bên trong có phải giống như phía trước...... nhiệt đến như vậy......”
Đang lúc *** cao trào, Mạc Thu đột nhiên nói như vậy, khiến cho Nhất Kiếm liên tưởng đến cảnh tượng kia, không tự chủ liền căng cứng người, dục vọng chôn sâu trong cơ thể Mạc Thu cũng cứng rắn, trướng đại hơn.
“A......”
Mạc Thu gấp gáp thở.
“Hảo đại......”
Tình triều đột nhiên tựa như thiên toàn địa chuyển càn quét qua, mãnh liệt cuốn chặt Nhất Kiếm vào trong, cơ hồ làm cho y không thể hô hấp.
Nháy mắt tràn ngập sức lực, Nhất Kiếm nắm chặt thắt lưng Mạc Thu mãnh lực trừu sáp. Phân thân nóng bỏng trong cơ thể Mạc Thu phóng thích trận trận nhiệt lưu.
Vị trí mẫn cảm của Mạc Thu bị va chạm hung ác, khiến y cất cao thanh âm rên rĩ. Phân thân cũng không thể nhẫn nại, đồng thời phun trào. Trọc dịch trắng bạch bắn tun tóe trên ngực Nhất Kiếm.
~~~~~~~~~~~
Gà gáy ban sớm, cho dù mệt đến độ thắt lưng đều đứng thẳng không được, Nhất Kiếm vẫn luyến tiếc rời chăn, cố gắng đứng dậy.
Sau khi rửa mặt, lôi xiêm y từ trong đống hành lý, chân mày Nhất Kiếm nhíu lại, xiêm y này Nhất Diệp lợi dụng thời điểm nào nhét vào a? Hành động thực khó khăn, lí lí ngoại ngoại bảy tám tầng, rốt cuộc phải mặc như thế nào đây?
“Tiểu Thu, mau thức dậy, giờ này sao còn nằm trên giường?”
Thay xiêm y sạch sẽ, Nhất Kiếm quay đầu lại nhìn người đang bám chặt giường nệm mãi không chịu rời đi…
Mạc Thu nghe Nhất Kiếm gọi to, chống thân mình muốn đứng lên, nhưng mới nhẹ nhàng chuyển mình, bên hông liền truyền đến đau nhức cùng cảm giác vô lực làm cho y lần thứ hai ngã lại xuống giường.
“Thắt lưng đau quá......”
Mạc Thu kêu rên.
“Thắt lưng sao lại đau? Để ta xem?”
Nhất Kiếm quan tâm tiến đến.
Thiếu niên nằm trên giường, hai gò má phiếm giận mang xuân sắc phấn nộn, cả người xụi lơ nằm bẹp trên sàn đan mềm mại, ngay cả mông cũng quyết không cử động, song nhãn to tròn, xấu hổ nhìn chăm chú Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm bị nhìn làm tâm hoảng ý loạn, quay mặt chỗ khác không dám nhìn trực diện Mạc Thu, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm thắt lưng Mạc Thu dùng lực chậm rãi xoa bóp.
Lực đạo vừa phải làm cho Mạc Thu nhịn không được rên rỉ. Nhất Kiếm khựng lại một lúc, rồi tiếp tục chậm rãi bồi Mạc Thu xoa bóp thắt lưng.
Mạc Thu thoải mái mà thở dài, mở miệng, đúng lý hợp tình chỉ trích cữu cữu y:
“Còn không phải đều bị ngươi làm hại, ngủ cùng ta lâu như vậy, cũng không chịu chạm vào ta, làm hại ta tối hôm qua nhịn không được, nhất thời “thiên câu động hỏa”, lắc lư đến độ mém tí là gảy thắt lưng.”
Mạc Thu nói quá rõ ràng, làm hại tay Nhất Kiếm căng thẳng, liền vươn tay đánh vào cánh mông dưới eo nhỏ.
“A ——”
Mạc Thu kêu la một tiếng, xương sống thắt lưng đau đến độ lệ thủy dâng tràn.
“Cữu, ngươi làm gì a?”
Mạc Thu quay đầu nhìn, nén giận hỏi.
Nhất Kiếm trưng ra gương mặt lúc xanh lúc hồng, tiếp theo vung tay đánh tiểu não túi của Mạc Thu, gầm nhẹ đáp:
“Ngươi không nói ta đều đã quên! Ngươi, hài tử này thật sự là.....thật sự là...đêm qua ta tân tân khổ khổ truyền chân khí, làm toàn thân đều mệt mỏi, thế mà ngươi lại...... nhưng lại......”
Nhất Kiếm nói không được nữa.
Mạc Thu tuy rằng bị Nhất Kiếm đánh đầu, nhưng lực đạo Nhất Kiếm giáng xuống lại khinh phiêu, một chút cũng không giống bộ dáng tức giận. Lại thấy hai má Nhất Kiếm toàn bộ biến hồng, nói chuyện lắp bắp, ai, này không phải bộ dáng ngượng ngùng, e lệ thì là gì a?
(Nguyệt: đánh yêu a, đánh yêu T_T)
Mạc Thu rù rì, lẩm bẩm vài tiếng, cười trộm nói:
“Tối hôm qua ta cũng chỉ làm một lần, nửa đêm về sáng chính là có người khôi phục khí lực liền bắt lấy thắt lưng của ta mạnh mẽ mà di động, ta van xin ngừng lại, y cũng không chịu dừng nha!”
“Kia...... kia...... kia......”
Nhất Kiếm lắp bắp nói “Kia” nửa ngày, thanh âm càng nhỏ, mặt cũng càng hồng.
“Là ngươi nói mà..... bởi vì thích...... chạm phải tự nhiên liền...... nhịn không được muốn......muốn......”
(=)))………)
Nghe thấy Nhất Kiếm thẳng thắn thổ lộ tình cảm, Mạc Thu mừng rỡ mém nhảy dựng lên. Y nghiêng người mình nhìn Nhất Kiếm, trên mặt tràn đầy tiếu ý, Nhất Kiếm bị y nhìn đến độ không biết nên làm như thế nào cho phải, quẫn quá e rằng phải kiếm chỗ để trốn mất thôi.
Cuối cùng Nhất Kiếm vẫn là bị hài tử niên kỷ nhỏ hơn mình đùa cợt. Trở mặt không được, thâm tâm phát hỏa, bóp chặt mười ngón tay, chân khí từ huyệt đạo rã rời bên hông Mạc Thu truyền vào, cảm giác xương cốt đau đớn của y thư giãn không ít, thực khó nhịn làm Mạc Thu rên rỉ một tiếng.
Kiều diễm âm điệu ám trầm quanh quẩn sương phòng, thái dương tràn ra nhiều hàn hãn, Mạc Thu xụi lơ nằm trên giường, nhưng người này cũng không tỉnh táo, mà ngược lại lộ ra vẻ mặt tùy người xử trí, một bộ dáng vô phương, ngón tay còn không ngoan ngoãn tiến đến người Nhất Kiếm, nhẹ nhàng ngoéo … một cái.
Nhất Kiếm thật sự nhịn không được nhìn thấy bộ dáng ngả ngớn của Mạc Thu, hung hăng hạ tay đánh.
Mạc Thu suyễn cười từng trận, trong lòng sung sướng không gì bằng.
Đó là người sau này sẽ ở bên cạnh mình cả đời.
Đơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy, toàn tâm toàn ý chỉ vì y mà suy nghĩ như vậy cũng chỉ có người này.
Mạc Thu thỏa mãn khép song nhãn, hít sâu một cái.
Thật tốt...... thật là tốt......
Tâm tình Mạc Thu thập phần khoái trá, mặc dù khi ra khỏi sương phòng liền thu hồi nét tươi cười như tiểu hài tử, nhưng khóe miệng vẫn không giấu được tiếu ý nho nhỏ làm ai cũng đoán được y thực đang có hảo tâm trạng nha.
Đi xuống lầu, chưởng quầy lập tức tiến đến, mở miệng liền nói tìm được thực đơn các món Mạc Thu từng hỏi, hai người hướng lầu dưới vừa đi vừa bàn tính.
Một thiếu nữ từ lúc nhìn thấy bọn họ xuống lầu vẫn không rời mắt, thần sắc có chút do dự. Đợi đến khi Mạc Thu rời đi, chần chừ chốc lát, rồi mới đi về phía Nhất Kiếm chắp tay chào hỏi:
“Vãn bối là môn đệ thập tam đại đệ tử của Thiết Kiếm môn Lục Minh, xin hỏi tôn giá có phải là Duyên Lăng Nhất Kiếm đại hiệp?”
“Tại hạ đúng là Duyên Lăng Nhất Kiếm. “Đại hiệp” hai chữ này ta không dám nhận. “
Nhất Kiếm nói:
“Tiểu cô nương có chuyện gì sao?”
Nhất Kiếm mặc dù nghe được cô nương này tự xưng là người của Thiết Kiếm môn. Nhưng nhìn nàng không sai biệt lắm khoản mười bốn giống Mạc Thu. Nhân diện non nớt mượt mà, thanh tú, thanh âm thanh thúy dễ nghe, nên cũng không mấy cảnh giác nàng cho lắm.
Lục Minh che dấu không được sự kinh ngạc trong lòng, hô lớn:
“Thật sự là Duyên Lăng đại hiệp!!? Ta còn đang nghi ngờ người bên cạnh Mạc Thu sư đệ có phải là Duyên Lăng đại hiêp không. Người hôm nay cùng với hôm qua quả thực như hai người khác xa a!”
Nhất Kiếm lơ đểnh, cao giọng cười to.
“Tiểu cô nương, ngươi cũng không phải là người đầu tiên nhận thấy điều này, đại khái là râu che khuất bán diện của ta, đột nhiên cạo sạch sẽ nên có người nhận không ra!”
Lục Minh cười duyên một cái, thanh thanh thúy thúy, giòn tan. Nàng trở về chính đề, nói:
“Môn chủ chúng tôi hôm nay chuẩn bị dẫn người quay về Thiết Kiếm môn. Môn chủ có nói nàng nhất định thực hiện lời đã hứa với Duyên Lăng đại hiệp, hảo hảo chiếu cố Mạc Thu sư đệ. Không biết Duyên Lăng đại hiệp có dự định gì kế tiếp không? Nếu không ngại ngần, chi bằng đến Thiết Kiếm môn làm thượng khách, được không? Thiết Kiếm môn nhận ân huệ của Duyên Lăng đại hiệp không thể bất hồi báo. Nên chúng tôi sẽ hảo hảo chiêu đãi Duyên Lăng đại hiệp. Hơn nữa Mạc Thu sư đệ cùng Duyên Lăng đại hiệp sinh cữu tình thâm*. Chắc là cũng không muốn chia lìa nhanh như vậy.”
(*: tình nghĩa chú cháu)
Nhất Kiếm trầm mặc mật lúc, âm thầm suy tính.
Thực ra Mạc Thu trước đó có nói phải trở về Thiết Kiếm môn làm nội ứng. Y từ đầu nghĩ như vậy quá mức nguy hiểm, hiện giờ có cơ hội không thể tốt hơn như vậy, hai người cùng đi sẽ dễ dàng chiếu ứng ( chiếu cố, hỗ trợ lẫn nhau…:”>), so với để Mạc Thu đơn thương độc mã xâm nhập hang hổ cường đại hơn nhiều.
Nhất Kiếm đáp ứng:
“Hảo!”
Ngẩng đầu lên lại phát giác Lục Minh đang sững sờ nhìn mình. Y nghi hoặc lên tiếng hỏi, Khuôn mặt Lục Minh lại đột nhiên đỏ lên.
Nàng ho nhẹ, nói:
“Duyên Lăng đại hiệp, xiêm y trên người ngươi thực đẹp.”
Y phục Nhất Kiếm mặc trên người, tất cả đều do Nhất Diệp dốc lòng chọn lựa. Xiêm y một thân tú công (tay nghề may vá) *** tế, sắc đỏ thản nhiên cũng không chói mắt, vạt áo thêu vân hỏa đồ đằng mâu thuẫn lẫn nhau, vân phong đạm cùng yên hỏa lưu chuyển, tú công thiên hạ vô song chỉ sợ ngay cả Ngự phường ( nơi may y phục cho hoàng cung) cũng khó làm ra được.
Bỗng nhiên xuất hiện thanh âm khác chen ngang lời hai người đàm luận.
Tiếng nói Mạc Thu từ sau lưng Nhất Kiếm truyền đến, âm trầm nói:
“Cữu ta mặc y phục tốt xem lắm a!”
Không biết từ lúc nào Mạc Thu đã đứng bên cạnh Nhất Kiếm. Nhất Kiếm nghe lời y vừa nói, sắc mặt mạnh mẽ chuyển thành một mảnh lửa đỏ. Y vươn tay nhanh chóng muốn đánh tiểu não túi của Mạc Thu, gầm nhẹ:
“Hài tử này, ngươi nói lung tung cái gì đó!!!”
Thân hình Mạc Thu nhẹ nhàng tránh né, bả vai hơi nghiệng, nhất chiêu di hình ảo ảnh sử dụng không chút mất sức lực.
Chưởng phong của Nhất Kiếm trượt ngang vành tai y, Mạc Thu nho nhỏ nói:
“Tránh thoát nhất chiêu!”
Công lực y quả thực có điểm *** tiến.
Ngay sau đó Nhất Kiếm giang hai tay đem Mạc Thu vây chặt trong ***g ngực, sợ y sẽ nói ra lời nói gì đó kinh thiên động, vươn tay liền che kín miệng Mạc Thu.
Mạc Thu”Ô ô ô ——” không ngừng kêu lên, có chút hờn giận.
Nhất Kiếm xấu hổ nói với Lục Minh:
“Hài tử tiểu Thu này đôi khi “xuất khẩu vô căn*”.”
(*: lời nói ra không căn cứ.)
Lục Minh nhìn tình cảnh của hai người, trong lòng mặc dù mơ hồ cảm thấy được cảm tình cữu sinh có điểm kì quái, nhưng cũng chỉ có thể cười đáp lại Nhất Kiếm.
Mạc Thu bị Nhất Kiếm cản trở không khí, trong chốc lát sắc mặt hồng hồng hảo chuyển xanh không ít, y thật vất vả vặn bung tay Nhất Kiếm, nhưng mới nói:
“...... Cữu......”
Liền không ngừng nôn ói.
“Tiểu Thu ——”
Nhất Kiếm thấy bộ dáng của Mạc Thu, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Kỳ thực từ sớm Mạc Thu đã cảm thấy không khoẻ. Y nghĩ là do dược tiên trong túi gấm của Nhất Kiếm gây nên. Mạc Thu hiểu rõ khi ăn dược vào, kinh mạch sẽ tái tạo, tẩy trừ ứ độc, đau đớn tuyệt đối so với “tẩy tủy hoán cốt dục” năm xưa cường liệt hơn nhiều.
Nhưng đây là khổ tâm của Nhất Kiếm. Mạc Thu hiểu rõ nên mới cắn răng nhẫn nhịn không hé răng. Chính là dược lực bất đắc dĩ càng ngày càng mạnh, thực sự vượt qua sức chịu đựng của y. Lúc này mới nôn ói trước mặt Nhất Kiếm cùng Lục Minh, phun đến rối *** rối mù.
Qua một khoản thời gian, sau khi cáo biệt Triệu Đại Hùng cùng môn hạ phái Hoa Sơn, Nhất Kiếm ôm Mạc Thu lên ngựa, theo Thiết Kiếm môn tiến về phương Bắc.
Dược tính qua chính ngọ càng phát tác mãnh liệt, Mạc Thu đau đến cả người phát run, hàn hãn tuôn ròng ròng. Thậm chí ngay cả khí lực nắm tay Nhất Kiếm cũng không có, chỉ có để Nhất Kiếm ôm chặt y, mới không bị ngã khỏi ngựa.
Mạc Thu có thể chịu đau, mặc dù cơn đau tựa như dùng rìu đục cốt, đau đến khiến thần trí y tan rã, cơ hồ hôn mê. Y vẫn là không thể chịu được trong bụng thỉnh thoảng cồn cào dâng lên toan thủy ( dịch vị…chua…>.<), thường thường y đau đến ngất đi rồi ngay sau đó lại liền nôn một phen siêu đại. “Ác ——” Mạc Thu lại nôn khan. Nhất Kiếm vỗ nhẹ Mạc Thu, dọc theo đường đi liên tục không ngừng dùng chân khí trấn an nội tức đang xao động trong cơ thể Mạc Thu. Y vẫn thủy chung bầu bạn bên Mạc Thu, chưa từng rời khỏi. Y phải trấn thủ bên Mạc Thu, thẳng đến lúc Mạc Thu bình yên vượt qua cửa này. Lục Minh vài lần dẫn ngựa tiếp cận quan tâm, Nhất Kiếm biện giải lý do Mạc Thu chỉ bị phong hàn nhập thể chưa khỏi, không có gì quan trọng. Lúc này Mạc Thu đang vì bị đau đớn mà mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt lợi hại trừng nhìn người tới, thẳng đến sau khi thấy được Nhất Kiếm, y mới lầm bầm vài câu nghe không rõ rồi chậm rãi nghiên đầu dựa vào ngực Nhất Kiếm trầm ngủ. Đa số mọi người trong Thiết Kiếm môn đều mang thương tích trong người. Cho dù Lục Ngọc vô cùng muốn về nhà, cũng vô pháp yêu cầu mọi người vung roi thúc ngựa chạy nhanh. Đối với chức vị môn chủ mà nói, Lục Ngọc coi như xứng đáng. Nhất Kiếm nhìn thấy thần sắc Lục Ngọc đang đi phía trước một ngày so với một ngày càng thêm ngưng trọng. Sóng gợi trong lòng bất an, không khỏi đặc biệt chú ý người này. Cuối cùng vẫn là Mạc Thu không muốn Nhất Kiếm luôn nhìn Lục Ngọc mà ngẩn người, đành thiếu kiên nhẫn nắm lấy tay Nhất Kiếm, viết vài lời vào lòng bàn tay y, giải thích sự tình được an bày từ sớm. Mạc Thu viết: “Phía trước ta có nhận được tin của tiểu cữu nói có người thừa dịp Lục Ngọc không ở Thiết Kiếm môn, truyền ngôn bất hảo, hơn nữa thiên gia cũng không giúp ả. Có người nhận ra trượng phu của ả xuất hiện tại Hàm Dương là ma giáo hộ pháp, đem chuyện bẩm báo. Hiện nay một số trưởng lão của Thiết Kiếm môn trước đó đã không vừa mắt ả, nay làm khó dễ, cùng nhau thương lượng phải làm sao có thể đem ả trục xuất khỏi vị trí môn chủ. Lục Ngọc hiện tại không xong!” Nhất Kiếm nghe xong, mắt trừng so với chuông đồng còn lớn hơn, viết: “Ngươi đang ở nơi này, làm sao biết được Thiết Kiếm môn phát sinh chuyện gì?” Nghĩ nghĩ một hồi lại buồn bực viết xuống: “Nhất Diệp liên hệ với ngươi sao?” Song mâu trong suốt của Mạc Thu lẳng lặng liếc Nhất Kiếm một lúc lâu, sau đó mở môi, tiếng nói suy yếu âm ngữ khàn khàn đang bệnh, miễn cưỡng cười nói: “Ngươi đoán xem?” Người này khẳng định không biết lúc này trong đám người của Lục Ngọc đã được bọn họ cài thám tử. Nếu ngay cả tin tức này cũng không thể nắm trong tay, tương lai như thế nào có thể đối phó Thiết Kiếm môn. Nhất Kiếm há mồm trả lời: “Ta hiểu rồi, các ngươi từng bước từng bước “cửu tràng loan thập bát quải*” chứ gì.” (*: ruột quanh co 9 khúc, có 18 cách hại người…0_0 đúng không nhỉ….) Mạc Thu nhìn bộ dáng còn có chút hiểu chuyện của Nhất Kiếm, hư nhuyễn nở nụ cười, chậm rãi viết: “Tâm có bao nhiêu tính toán đều hảo, chỉ có điều chúng ta đối với ngươi đều là tối chân thực, sẽ không hại ngươi.” Lực đạo đầu ngón tay của Mạc Thu xẹt qua dẫn tới tâm can Nhất Kiếm trận trận tê dại. Từ ngữ kia từng chữ từng chữ viết ra tựa như lời thề khắc sâu vào lòng bàn tay y. Nhất Kiếm nhẫn nại chờ đợi Mạc Thu viết xong, tầm mắt y cũng dừng trên ngón tay *** tế, thon dài của Mạc Thu. Bàn tay Mạc Thu non mịn, bóng loáng, ngón tay vừa trắng vừa thon dài làm Nhất Kiếm không khỏi nhớ tới trước kia từng nghe ai đó hình dung “chỉ tựa xuân thông*”. (*: ngón tay tựa cây thông mùa xuân…túm lại là đẹp.) Tay Mạc Thu trông rất đẹp mắt, chờ đến khi Nhất Kiếm tỉnh lại đã thấy tay mình đang nắm tay Mạc Thu, chăm chú vuốt ve. (*tim bay chí chóe*……hắc hắc…) “Cữu?” Cổ tay Mạc Thu bị nắm làm y có chút kinh ngạc, đợi đến khi y ngẩng đầu nhìn mặt Nhất Kiếm, mới phát giác người này có chút hoảng hốt, thất thần. “Cữu!” Mạc Thu lại hô nhỏ, Nhất Kiếm lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh. Y xấu hổ rút tay về, ra vẻ trấn định, giúp Mạc Thu chùi hãn thấp trên trán. Song nhãn to tròn của Mạc Thu lóe ra ánh nhìn vừa trêu chọc lại vừa sung sướng. Y cười cười nâng tay lên, mấy ngón tay thon dài, *** tế quơ quơ trước mặt Nhất Kiếm, hỏi: “Như thế nào, đẹp phải không?” Nhất Kiếm ho một tiếng, nhanh chóng đem tay Mạc Thu quay về ***g ngực, giấu kỹ, cố đánh lạc hướng nói: “Gió lớn dễ dàng cảm lạnh, đừng đem tay đón gió như vậy, rất dễ trúng phong.” Vành tai y lúc này có chút hồng.
“Tiểu Thu, công phu của ngươi hiện nay còn không đến nơi đến chốn, không nên đi tìm Lục Ngọc gây sự.”
Mạc Thu lưu luyến không muốn rời khỏi ***g ngực Nhất Kiếm, cọ vài cái, miễn cưỡng phải buông ra.
“Hiên nay ả đang bị trọng thương, chỉ còn ba thành công lực thôi.”
“Dù chỉ còn ba thành nhưng ngươi đánh cũng không lại.”
Nhất Kiếm nói.
Từ trước đến nay võ công chính là nỗi đau canh cánh của Mạc Thu. Bây giờ lại bị Nhất Kiếm phủ phàng nói thẳng, y cảm thấy toàn thân thực khó chịu, bực bội a. Mạc Thu không cam lòng dự định phản bác, vừa mới mở miệng liền có một viên thuốc tròn tròn lọt ngay vào miệng y.
Mạc Thu le lưỡi, hai má nhất thời nhăn nhúm còn hơn cả trần bì*.
(Nguyệt: tên tuổi hoành tráng zậy chứ anh google nói nó là vỏ quýt a, vỏ quýt =.= -> suy ra: ý là cái mẹt của ẻm giống như miếng vỏ quýt phơi khô T_T)
“Đắng quá a!”
Hương vị đắng chát khiến Mạc Thu không khỏi cảm thấy kinh tởm, y làm động tác muốn nhả viên thuốc ra. Song nhãn Nhất Kiếm nguyên bản đang túy đến mê man đột nhiên bộc phát *** quang, hét lên:
“Đem nó nuốt xuống, không được nhổ ra!”
Thanh âm Nhất Kiếm trầm ổn, bẩm sinh chất giọng có tính uy nghiêm, không để Mạc Thu có một tia chống cự.
Mạc Thu bình thường dám đối với Nhất Kiếm bất phân lớn nhỏ. Kỳ thật toàn bộ là do Nhất Kiếm dung túng tính khí hài tử của y. Nhưng đến khi Nhất Kiếm dùng tư thái quản giáo y. Mạc Thu liền chỉ có từ một tiểu lang đang gầm rú biến thành tiểu miêu kêu meo meo, ngoan ngoãn nghe lời cữu cữu dạy bảo, nửa điểm cũng không dám phản kháng.
“Nuốt rồi chứ?”
Nhất Kiếm hỏi.
Mạc Thu thống khổ gật đầu, le lưỡi, trên đầu lưỡi còn dính chút dược hắc hắc, thanh thanh. Lưỡi y thực buốt, hương vị ghê tởm muốn chết đi được.
“Ác ——”
Y ợ một cái thập phần khó khăn.
Nhất Kiếm gõ một cái lên đầu Mạc Thu, ngữ khí mang theo vài điểm phóng túng, sũng nịch:
“Thứ này vạn người cầu còn không được. Đối với tiến triển võ học của ngươi trợ giúp rất lớn. Khoanh chân vận công, đem chân khí tiến nhập đan điền, nhanh đi.”
“...... Bất động chân khí?”
Mạc Thu lầm bầm vài câu.
Thế nhưng lời nói chưa kịp hoàn, y liền cảm giác được cổ họng bắt đầu bỏng rát, thân thể chậm rãi nóng lên, trong kinh mạch dần dần xuất hiện chân khí tựa hữu tựa vô, mặc dù nhược, nhưng thập phần *** thuần. Tất cả chân khí này đều không phải thuộc về mình, cho nên không thể dung nhập hoàn toàn vào cơ thể. Nhưng nó cũng không lập tức đánh trống, reo hò, tán loạn chạy khắp toàn thân.
Mạc Thu kinh nghi bất định liếc nhìn Nhất Kiếm. Nhất Kiếm trấn định đem lòng bàn tay dán sát vào ngực Mạc Thu, giống như bình thường y luôn hao phí chân khí bản thân vì Mạc Thu dẫn đường nội lực.
Mạc Thu đột nhiên hiểu được thứ vừa rồi đã ăn khẳng định kì dược mà Tiểu Thất đưa cho, không dám đình trệ, lập tức khoanh chân ngồi xong, dưới sự trợ giúp của Nhất Kiếm chậm rãi thu hồi chân khí.
Nội lực kiên cường không kém phần bá đạo thong thả rót vào cơ thể Mạc Thu, mỗi lần vượt được một huyệt đạo trắc trở, liền vững vàng bám trụ lại.
Nhất Kiếm nhắm chặt song nhãn, vầng trán toát đầy hàn hãn. Khi y phát hiện huyệt đạo trong cơ thể Mạc Thu bế tắc kinh mạch, y liền lợi dụng chân khí bản thân bí mật dẫn dụ nội lực ẩn tàng trong cơ thể Mạc Thu cường ngạnh phá giải. Sau đó y đem chân khí hòa nhập vào đan điền của Mạc Thu. Tất cả chân khí đều truyền hết cho Mạc Thu.
(_ __!! Nhức đầu đoạn này nga…)
Công lực trước kia của Mạc Thu vốn còn thấp nên y hoàn toàn không biết chân khí trong cơ thể mình sử dụng vốn là do Nhất Kiếm truyền vào. Hiện giờ có được kì dược, chỉ trong một khắc tựa hồ linh khí toàn bộ khai hỏa, liền có thể phát hiện nội lực của kinh mạch trong thân thể tự động thay đổi.
Trong lòng Mạc Thu có chút hoảng, lại có chút loạn, rồi sau đó là vạn phần cao hứng. Nội tâm y run động, mở đôi song nhãn tròn xoe, mới muốn nói gì đó, lại nghe Nhất Kiếm nói:
“Vận dụng Xích Tiêu bí quyết, tận dụng thời cơ. Hiện tại cữu đang hỗ trợ ngươi vận công, ngươi lập tức có thể bức phá tần thứ nhất, tiến tới tu luyện tầng thứ hai.”
“Cữu......”
Mạc Thu nhẹ giọng nói:
“Ngươi làm như vậy sẽ tổn hại không ít tu vi của bản thân......”
Nhất Kiếm mở song nhãn. Trong lúc Xích Tiêu bí quyết vận hành là lúc lệ khí tối trường thịnh, cho nên *** quang song nhãn của y tán đi không ít, chỉ khẽ gợi lên một mạt tiếu ý, đơn giản nói:
“Vô phương.”
Ngữ khí đơn giản lại giáng một đòn nghiêm trọng vào nội tâm Mạc Thu.
Cho tới tận bây giờ Nhất Kiếm đều hành động như vậy, đem nội lực võ luyện vạn nhân xem là tối trọng yếu, không tiếc nuối mà truyền cho mình. Vì vun đắp cho mình, y chưa bao giờ từ bỏ.
Tâm can Mạc Thu có một chút rối loạn. Nhưng cũng rất nhanh thu liễm tâm thần, tùy ý Nhất Kiếm vận hành nội công tâm pháp, không mong lãng phí khổ tâm của Nhất Kiếm.
Qua hai canh giờ, hai người chậm rãi thu hồi công lực.
Sắc mặt Nhất Kiếm tái nhợt, toàn thân đều là hàn hãn. Do hao phí quá nhiều chân khí cho nên nội phủ của y bị thương tổn, cả người suy yếu, hơi thở mệt mỏi yếu ớt.
Mạc Thu thở gấp, thật nhanh tiến sát vào ***g ngực Nhất Kiếm. Y là người đắc lợi nhiều nhất, chân khí tự vận chuyển một vòng lớn cũng không hề trở ngại, đan điền tràn đầy nội lực đầy đủ, Xích Tiêu bí kiếp tiến vào đệ nhị tần, võ công đi đến tận đây là đã có chút thành tựu.
Nhất Kiếm mất đi rất nhiều công lực. Mạc Thu chỉ cần dựa nhẹ, y liền dễ dàng bị áp đảo ở trên giường.
“...... Cữu, ngươi nói hiện nay ta có thể đánh thắng Lục Ngọc hay không?”
Dứt lời Mạc Thu thở hồng hộc.
“Còn sớm.”
Nhất Kiếm mệt đến mức mắt đều mở không lên.
“Dược của người kia còn nhiều ít, một lần nuốt hết luôn được không?”
Mạc Thu cởi túi gấm hoa sen *** tế bên hông Nhất Kiếm, có chút trọng trọng.
Nhất Kiếm trách mắng:
“Nói đến võ học ngươi cần phải chú trọng căn cơ, chưa biết đi đã đòi bay nhảy, cẩn thận té ngã là tan xương nát thịt!”
Mạc Thu gấp gáp, khinh trọng bất phân, Nhất Kiếm sợ y sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.
“Cần gì phải vậy a!”
Mạc Thu ghé vào ngực Nhất Kiếm, ngẩng đầu nhẹ nhàng dùng mũi “hừ” một cái, thanh âm có chút khàn khàn, còn mang theo âm điệu nũng nịu, ý tứ hàm xúc mà nói:
“Có cữu ở bên cạnh ta, vô luận chuyện gì xảy ra ngươi chắc chắn sẽ giúp ta, ta không cần phải sợ.”
“Ngươi, hài tử này thật là…”
Nhất Kiếm thực bất đắc dĩ.
“Hảo, mau đứng lên, đừng đè lên người cữu nữa.”
“Không muốn ta đè thì cữu tự mình đẩy ta ra là được.”
Mạc Thu xấu xa bám dính không rời.
“Trong thời gian ngắn công lực của cữu bị mất không ít. Hiện nay toàn thân đều bủn rủn, không động đậy nổi, biết không.”
Ngay cả thanh âm Nhất Kiếm cũng hư nhuyễn, vô lực.
Mạc Thu hỏi:
“Trước kia ngươi không phải đều giúp ta như vậy, cũng đâu có xảy ra cớ sự này?”
Nhất Kiếm nói:
“Bởi vì hiện tại chúng ta đang gặp người của Thiết Kiếm môn. Cữu truyền cho người thêm nhiều công lực, ngươi sẽ nhanh chóng có năng lực tự bảo vệ mình, không nghĩ tới...... chỉ có như vậy mà mệt đến thế này......”
Mạc Thu chăm chú nhìn Nhất Kiếm thật hồi lâu, thì thào lẩm bẩm một câu:
“Như vậy không phải là cố ý cho ta lợi dụng thời cơ sao......”
(*Chớp chớp*….thời cơ gì nha….hắc hắc.)
Nhất Kiếm không nghe rõ lời Mạc Thu lầm bầm, chỉ thấy Mạc Thu đột nhiên nhẹ nhàng cười, rồi sau đó khuôn mặt liền dần dần kề sát xuống dưới, đôi môi mềm mại chạm vào môi y, thong thả hôn Nhất Kiếm.
Mạc Thu vươn đầu lưỡi đảo quanh vòm miệng Nhất Kiếm, Nhất Kiếm vô lực “hừ!” nhẹ một tiếng, buông lỏng khớp hàm, theo đuổi động tác của người này đối với y.
Lưỡi Mạc Thu mềm mại linh hoạt lướt qua đầu răng Nhất Kiếm, hướng tới một chỗ hảo ấm áp, thoải mái trong vòm miệng. Nhất Kiếm chấn động cả người, có chút kinh ngạc với động tác chậm rãi thăm dò này của Mạc Thu.
Mạc Thu phảng phất như muốn đem từng địa phương trong hầu gian của Nhất Kiếm từng chút từng chút một liếm sạch sẽ, vô luận nhiều ít, lớn nhỏ đều không buông tha. Cuối cùng, tìm tới phiếm lưỡi đang cứng đờ, bất động của Nhất Kiếm, nhẹ nhàng ma xát, quấn quanh.
Chạm vào người mình thích làm sao có thể kiềm chế, hầu gian của Mạc Thu phát ra run âm *** tế, thập phần mỏng manh, nhưng vẫn kích chấn làm hai người gắt gao tiếp xúc nơi sâu nhất trong hầu gian của Nhất Kiếm.
Hạ phúc của Nhất Kiếm dâng lên cảm giác nóng rực quen thuộc. Loại cảm giác thân bất do kỷ này khiến y thập phần khó chịu. Y đem hết khí lực còn sót lại đẩy Mạc Thu ra. Nhưng mà một chút khí lực thực sự cũng không còn. Cuối cùng vẫn là Mạc Thu do phát hiện liền lui lại.
Mặt Nhất Kiếm thực hồng.
Mạc Thu bỉu môi, biểu tình rất bất mãn.
Nhất Kiếm xấu hổ đến độ ấp úng, mở miệng nhưng không biết nói thế nào.
Trong quang mâu Mạc Thu ánh chút ôn nhu xuân thủy, sẵn giọng:
“Cữu, vì sao ngươi đẩy ta ra a. Râu của ngươi làm ta đau, ta còn không tính toán mà.”
“Nếu đau thì đừng hôn!”
Nhất Kiếm lập tức nói.
Mạc Thu ai thê nhìn Nhất Kiếm hồi lâu. Trong lòng nghĩ thầm người này thật sự là “phong tình nan thấu”. Tên đã lắp trên dây, sao có thể nói không hôn liền không hôn chứ. Không thể nào bắt mình giống như lần trước, ôm hận mà ngủ, sáng hôm sau phải tự tay giặt quần a? “Chính là ta muốn hôn cữu lâu lắm rồi!”
Mạc Thu thấp giọng nói:
“Người mình thích mỗi ngày đều sờ sờ trước mặt mình. Buổi tối lại còn được ngủ bên người. Tính ta trước kia thích ăn cái gì đều nhất khẩu ăn cả vào bụng, có thể chịu đến bây giờ là giỏi lắm rồi a.”
Thanh âm y thản nhiên nhưng vẫn không che dấu chút ai oán
“Cái.. cái.. cái.. cái...... cái gì!!?”
Ăn cái gì!!? Nhất Kiếm nói lắp.
Mạc Thu cười cười, vươn tay sờ lên khuôn mặt của Nhất Kiếm, cố tình dời đi lực chú ý của y nói:
“Cữu, để ta giúp ngươi cạo râu nha?”
(=)) hồ ly háo sắc….)
Mạc Thu chợt nhớ tới mấy ngày trước đó khi y phát bệnh. Bản thân y mơ mơ màng màng thiếu chút nữa cắt đứt cổ họng Nhất Kiếm. Nhưng y lại không biết trải biến cố đó, sự tín nhiệm của Nhất Kiếm đối y còn giống như dĩ vãng, vẫn nguyện giao phó tất thảy tính mệnh vào tay y hay không?
Mặt Nhất Kiếm bị Mạc Thu sờ nên cảm thấy rất nhột. Nguyên bản y đang xấu hổ phi thường, nên không muốn lại bị Mạc Thu sờ tới sờ lui như vậy. Nhưng khi y thấy vẻ mặt Mạc Thu nhìn mình đầy mong đợi, giống như không tự chủ bản thân mà điểm đầu đồng ý Mạc Thu hành sự. Cho tới nay, y cũng chưa từng cự tuyệt thỉnh cầu của Mạc Thu.
Mạc Thu vui vẻ kêu nhỏ một tiếng, tay chân ngồi khóa trên người Nhất Kiếm. Hai gối y quỳ hai bên thắt lưng Nhất Kiếm, nhanh chóng lấy Huyền Thiết chủy thủ ra khỏi lòng ngực, “thương” một tiếng, chủy thủ tuốt khỏi vỏ, tiếng vang phi thường lớn.
Mạc Thu hứng khởi đến vậy, Nhất Kiếm khó hiểu truy vấn:
“Chỉ là cạo mặt thôi, ngươi có cần phải cao hứng đến vậy không?”
Mạc Thu cười đến mi mắt loan loan*, vui vẻ vô cùng, lúm đồng tiền trên mặt cũng sâu thêm vài phần. Y nói:
(*: cười tít mắt luôn á….. ^_^~)
“Bởi vì cữu chịu cho ta cạo râu mà, điều đó chứng tỏ ngươi tín nhiệm ta, thích ta, không chút do dự đem bản thân ngươi giao cho ta a!”
Lời vừa xuất khẩu Mạc Thu liền phát hiện mình lỡ tiết lộ tâm sự. Y có chút chọt dạ nên nhìn chằm chằm Nhất Kiếm, muốn quan sát Nhất Kiếm sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng Nhất Kiếm lại lâm vào trầm tư. Y đang cố gắng lý giải râu, sự tín nhiệm cùng yêu thích một người thì có quan hệ gì với nhau chứ…
Bộ dạng Nhất Kiếm khờ khờ như thế lại là người mình thích. Mạc Thu tay cầm chủy thủ khoa tay múa chân trên mặt Nhất Kiếm, một người vốn vô tâm như vậy, từ nơi này xuống tay hảo hay không a?
Tuy rằng chờ đợi lâu một chút, nhưng nhất định phải nhập hang xà, hóa giải khúc mắc.
Động tác sử dụng chủy thủ trong tay y chậm rãi từng nhát từng nhát một. Sắc mặt Mạc Thu thật sự rất chuyên chú cạo râu. Thế nhưng cặp mông nhỏ của y lại hoàn toàn không có ý tứ như vậy. Trên tay cạo một chút, mông liền cọ một chút, vừa ma sát lại vừa di động. Ngồi trên thắt lưng Nhất Kiếm nhích tới nhích lui.
(Hảo nhiệt….kiếm nước uống mới được….aizzz)
Lực đạo kia dùng thực vừa phải trên người Nhất Kiếm. Thành công đảo loạn hơi thở vốn nguyên bản vững vàng của Nhất Kiếm. Nhất Kiếm bị khiêu khích, phản ứng mơ hồ, rầu rĩ thở hổn hển.
(=))…hồ ly……***)
Rửa sạch gương mặt cho Nhất Kiếm, Mạc Thu đem chủy thủ cất nơi đầu giường, khẽ vuốt ve gương mặt sạch sẽ, tuấn lãng, cương nghị của Nhất Kiếm, có thể nghe rõ ràng hơi thở hỗn loạn, không thể khống chế của y.
Thần tình Nhất Kiếm đỏ bừng, đành phải mở miệng muốn đuổi người đi xuống, Mạc Thu lại chặn ngang:
“Cữu, ngươi chỉ có ta.”
Mạc Thu mỉm cười, Song mâu trong suốt, xinh đẹp, phảng phất nét trĩ tử ( hài tử non nớt….)việc đời chưa thấu tỏ. Xuất ngôn không hề mang chút ý tứ “phong hoa tuyết nguyệt” nào hết.
“Bởi vì ngươi cứ lộn xộn......”
Nhất Kiếm ho nhẹ, thấp giọng bảo:
“Còn không chịu xuống.”
Mạc Thu giương song nhãn to tròn, trong suốt, nghiêng đầu ngắm Nhất Kiếm. Y đưa tay khoát lên ngực Nhất Kiếm, tò mò nhéo nhéo mấy cái.
“Cữu, ngươi biết không. Thời gian trước đây ta luôn ngước nhìn ngươi, cảm thấy ngươi tựa như tòa sơn, cường tráng, bất khả dao động. Nhưng sau khi ngươi trở về, xa cách ta suốt từng ấynăm, ta mới phát giác sự tồn tại của ngươi không to lớn đến vậy. Nguyên lai ngươi không quá cao so với ta, cạo râu đi, ngươi liền tuấn tú gấp bội, ngươi cũng không cường kiện hơn so với ta, không mặc quần áo, nhìn sơ liền thấy rõ xương cốt.”
Giống như muốn chứng thực lời nhận định của mình, Mạc Thu giải khai đai lưng trên người Nhất Kiếm.
Vạt áo rộng mở, thân hình rắn chắc của Nhất Kiếm liền lộ ra. Nhìn từ trên xuống dưới, da thịt chắc nịch màu lúa mạch trắng mịn liêu nhân. Mạc Thu hơi xoay người cúi mình. Hương rượu hỗn loạn trộn lẫn mùi hương tươi mát trên người Nhất Kiếm làm Mạc Thu bất khả giữ lòng kiên định.
Tay Mạc Thu không ngừng dao động trên người Nhất Kiếm, dùng ý tứ *** đầy hàm xúc mà vuốt ve, thực làm cho Nhất Kiếm có chút khắc chế không được.
Cả người Nhất Kiếm đều mệt mỏi lại bị người xâm lược, hỏa giận trong lòng có chút trào dâng:
“Ngươi đang làm cái gì hử?”
Mạc Thu vô tội nói:
“Sờ ngươi a!”
“Sờ, sờ, sờ, sờ ta làm cái gì!”
Nhất Kiếm không chịu thua kém, nhưng vẫn mặt đỏ.
“Không vì cái gì cả, chỉ là rất muốn sờ thôi a!”
Mạc Thu dùng từ ngữ tối nghĩa nhưng lại nói rất tự nhiên. Y nhìn Nhất Kiếm, ánh mắt còn mang theo tính tình hài tử, khuôn mặt khờ dại mà đơn thuần, song nhãn sáng ngời bất nhiễm bụi trần, chỉ có sự khát cầu chân thành mà tha thiết. Y cúi đầu kể lể:
“Cữu không phải đã nói thích ta sao, ta cũng thích cữu nữa a! Hai người chúng ta vốn nguyện kết chung thân, đi đến bước này bất quá cũng là do tình ái mà thôi. Bởi vì rất thích, cho nên không muốn tách rời, cho nên muốn cả ngày luôn bên nhau, cho nên muốn nhẹ nhàng đụng chạm nhau, cho nên muốn xác nhận đối phương có hay không thực sực thích mình...... Cữu, ngươi đừng xua đuổi ta được không? Đã lâu ngươi không cho ta đụng vào người của ngươi rồi a. Ngươi không phải thích ta sao? Ta cũng thực thích ngươi a, cho nên ngươi cho ta sờ một chút thôi được không?”
Ôn ngôn mềm mại của Mạc Thu tuy không quá nhiều ngọt ngào tán tỉnh. Nhưng không chỉ một lần … mà … lặp đi lặp lại từ “thích, thích, thích”, làm tâm Nhất Kiếm càng thêm hỗn loạn.
“Cữu, được không a......”
Mạc Thu như tiểu động vật xinh xinh cọ vào người Nhất Kiếm, nhẹ giọng van nài.
“Kia...... kia...... sờ...... sờ vài cái là được rồi......”
Nhất Kiếm vô ý sặc thóa dịch, mạnh mẽ ho vài cái, sắc mặt càng thêm đỏ hơn.
Được Nhất Kiếm chấp thuận, cơ hồ ngay tức khắc, Mạc Thu liền luồn tay vào ngực Nhất Kiếm không ngừng vuốt ve vết răng bên ngực trái mấy ngày trước y lưu lại. Sau dó Mạc Thu nhẹ nhàng vân vê nhũ thủ hồng tươi của Nhất Kiếm.
Da thịt mang theo bạc hãn của Nhất Kiếm hiện lên một hạt tiểu hồng đậu. Một cỗ nhiệt lưu đánh thẳng xuống hạ phúc, hứng khởi run rẩy làm cho Mạc Thu phải nhíu mày cố nén. Rõ ràng chỉ là đụng chạm bình thường như vậy. Thế nhưng trong lòng lại dấy lên nhiệt hỏa. Lúc đầu chỉ là một đốm tiểu hỏa như gặp được đồng cỏ khô cháy càng thêm mạnh mẽ. Tình dục im lặng bám sâu trong cơ thể Mạc Thu bắt đầu xôn xao. Tới tận bây giờ chỉ có người này mới có thể làm cho y rung động như thế.
Bàn tay Mạc Thu lần mò đến vùng hông mềm dẻo, gầy yếu của Nhất Kiếm. Sau đó cảm thụ thắt lưng rắn rõi, *** lượng, y nhịn không được nên mạnh mẻ xoa bóp. Thế nhưng, chỉ có như vậy hoàn toàn không thể thỏa mãn, Mạc Thu cúi người, há mồm cắn vào vùng eo nơi thắt lưng của Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm phát ra tiếng rên rỉ nặng nề. Nếu cả người không vô lực thì lúc này chắc chắn y sẽ đau đến giật bắn người nhảy khỏi giường.
Nhất Kiếm lo lắng, khó chịu thở dốc, Mạc Thu ngẩn đầu lên, nhìn thấy đáy mắt ngập sâu *** vì thình lình chịu đau đớn mà giàn giụa lệ quang của người nọ.
“Thật sự là...... ngon hơn cả cơm nha......”
Mạc Thu cười nhẹ.
“Hở.....”
Nhất Kiếm mê man, cái gì ngon hơn cơm chứ?
Tay Mạc Thu trượt dọc theo thắt lưng Nhất Kiếm, dần dần đi xuống, chậm rãi tham nhập vào tiết khố của y.
“Nơi đó không sờ được a!”
Tâm Nhất Kiếm cả kinh, rống lớn.
Mạc Thu chẳng thèm để ý tới lời Nhất Kiếm, dù sao người này hiện nay chẳng thể động đậy được, muốn quản mình sao, vô phương nha. Kẻ chủ động thở hào hển dán chặt trên ngực Nhất Kiếm, bàn tay nhập sâu trong tiết khố chậm rãi cầm lấy dục vọng đang nóng rực của đối phương, bắt đầu xoa nắn.
“Tiểu..tiểu…tiểu Thu......”
Nhất Kiếm rên rỉ một tiếng thật mạnh.
Nhất Kiếm vặn vẹo thân hình, tỏ ý kháng cự, nhưng vẫn là vô ích.
Mạc Thu nghe được tiếng động nơi ngực Nhất Kiếm đập càng ngày càng mãnh liệt. Thầm nghĩ người nọ vì mình mà kích động, liền không khắc chế được, động tác trong tay càng tăng thêm.
Tiếng thở dốc của Nhất Kiếm tràn ra giữa hai cánh môi. Y kháng cự không lại sự âu yếm đầy ôn nhu, không thiếu phần chấp nhất của Mạc Thu.
Đến khi Mạc Thu hoàn toàn dựa vào người Nhất Kiếm. Trong gian mũi của y bây giờ có thể mơ hồ ngửi thấy mùi bồ kết sau khi tắm rửa từ người Mạc Thu truyền đến, càng thôi thúc khoái cảm đến dần cao trào. Làm Nhất Kiếm cảm thấy “thiên toàn địa chuyển”, cơ hồ choáng váng, thất thần.
(Thất thần sẽ thất thân….=)))
Nhất Kiếm sắp đến cao trào, phân thân trướng đại nằm trong bàn tay hỏa nhiệt khẽ rung động. Mạc Thu không muốn nhanh chấm dứt như vậy. Y buông tay ra, vươn mình, với lấy một thủy bình, cười cười nhìn về phía Nhất Kiếm.
(Run…rẫy….ai sẽ ăn ai a….?)
“Cữu, ngươi biết đây là cái gì không a?”
Mạc Thu hỏi.
Nhất Kiếm đã sớm váng đầu hoa mắt, cố gắng mở to mắt nhìn một chút, bất quá là cái gì đó màu lục lục, liền lắc nhẹ đầu.
Mạc Thu nở nụ cười thanh thúy, nắm lấy ngón tay của Nhất Kiếm, quệt vào đó một chút thuốc mỡ trắng ngà. Sau đó tách cặp đùi thon đang quỳ gối khóa chặt trên người Nhất Kiếm, nhẹ nhàng nâng mông, kề sát ngón tay Nhất Kiếm, chậm rãi đưa vào dũng đạo ở giữa hai bên cánh mông.
(Tới đây hết đoán mò nga….=)))
“Có thuốc này...... ân...... là có thể dễ dàng hơn một chút......”
Mạc Thu thoáng khó khăn dao động ngón tay. Nhưng trong mắt Nhất Kiếm, y thật quá kiều mỹ. Nên làm cho mặt Nhất Kiếm thoáng hồng thoáng hắc, nhiều lần mở miệng nhưng lại không thể phát ra ngôn.
Thô thiển va chạm vài cái, Mạc Thu rút ngón tay Nhất Kiếm ra. Song thủ đặt trên vòng bụng bằng phẳng đầy rắn chắc của Nhất Kiếm. Ánh mắt đối diện Nhất Kiếm, khi hai người đang cho nhau cái nhìn chăm chú, Mạc Thu chậm rãi hạ người, một chút một chút nuốt trọn địa phương nóng rực kia.
Hầu gian Nhất Kiếm lẩm bẩm vài tiếng, thanh âm phát ra ẩn chứa dục vọng khi bị xiết chặt, vừa đau đớn lại thập phần thoải mái.
Rõ ràng niên kỷ y lớn hơn so với Mạc Thu. Thế mà hiện giờ toàn bộ đều bị Mạc Thu đùa nghịch, hỏa giận trong lòng khó tiêu tán. Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt Mạc Thu nhu tình tựa như lưu thủy, thật khiến y không thể sinh khí được mà.
Huống chi Mạc Thu mang đến cho y từng đợt từng đợt từng đợt thống khổ, lại có thể khiến kẻ khác run rẩy, tê dại từng trận từng trận gấp rút đến độ không thể khống chế bản thân.
Vào thời điểm Mạc Thu không thông báo trước mà ngồi xuống, Nhất Kiếm rên khẽ một tiếng gần như không thể khống chế bản thân.
Mạc Thu chăm chú nhìn khuôn mặt của Nhất Kiếm, hiểu được vừa rồi Nhất Kiếm suýt nữa khắc chế không được. Y thực muốn cười thành tiếng, thế nhưng mở miệng lại phát ra thanh âm rên rỉ.
Có lẽ thật là có chút cậy mạnh, coi như có chút cưỡng chế. Cảm giác đau đớn nơi hạ thân truyền tới làm cho Mạc Thu toàn thân đầy hàn hãn.
Nhất Kiếm phát hiện Mạc Thu có điểm bất thường, lo lắng quan sát y.
“Thoải mái không?”
Mạc Thu lại hỏi.
“Ngươi sao có thể xằng bậy như vậy!”
Nhất Kiếm trách cứ.
“Còn không mau đứng lên.”
Nhìn thái dương Mạc Thu chảy tràn hàn hãn, Nhất Kiếm vô cùng đau lòng.
Phân thân cứng rắn bừng bừng phấn chấn tựa thiết trụ, cùng nội vách mềm mại hoàn toàn phù hợp, Mạc Thu thậm chí còn cảm giác được nhịp đập của đối phương truyền đến từ nơi hai người tiếp hợp.
Y nhẹ nhàng nâng người lên một chút, rồi sau đó lần thứ hai ngồi xuống, quả nhiên khiến cho Nhất Kiếm khinh suyễn. Mạc Thu chấp nhất hỏi:
“Thoải mái không?”
(o(︶︿︶)o……..tập trung…tập trung dịch……*lầm bầm*)
Nhất Kiếm há miệng thở mạnh, sau đó dưới ánh nhìn kiên trì của Mạc Thu ngại ngùng nói:
“...... thoải, thoải mái......”
Mạc Thu nhẹ nhàng cười, hai tay đặt trên eo Nhất Kiếm, bắt đầu thong thả di động.
Vừa mới bắt đầu cảm giác đau đớn tăng lên một ít, nên không chỉ Mạc Thu, ngay cả Nhất Kiếm đang nằm dưới cũng có vẻ khó chịu.
Cũng vì Mạc Thu lại dùng rất nhiều thuốc mỡ mang hương hoa, nên trong phòng tràn ngập nồng đậm mùi hoa phù dung cơ hồ khiến cho kẻ khác không thể hô hấp. Đong đưa cao thấp theo đó một lần so với một lần càng thêm mạnh mẽ, tiếng thở dốc cũng bắt đầu dồn dập hơn.
Động tác trừu sáp nuốt chặt càng thêm tê dại, mày kiếm càng ngày nhíu càng chặt, không thể khống chế.
Quần áo trên người Mạc Thu vẫn đang hoàn hảo, địa phương tiếp hợp với Nhất Kiếm được giấu dưới lớp vải sa y. Mạc Thu lay động vòng eo, giúp Nhất Kiếm tiến đến chỗ sâu nhất. Toàn thân Nhất Kiếm *** tế toát ra thủy hãn, da thịt hơi phiếm hồng. Cảm xúc sung sướng càng ngày tăng khiến người này hãm sâu, thậm chí còn vươn tay nắm chặt thắt lưng Mạc Thu, hỗ trợ y đưa đẩy.
Khi đỉnh nhọn va chạm vào một chỗ đặc biệt trong vách nội, Mạc Thu run lên mạnh mẽ, dũng đạo cũng vì thế mà không thể khắc chế, co rút kịch liệt.
Môi Nhất Kiếm hé mở, tiếng thở hồ hển dồn dập, vô thanh vô tức. Chân diện tuấn lãng, cương nghị chuyển thành nhu tình xuân thủy, hắc mâu mờ mịt lệ khí phiêu tán.
Mạc Thu chưa từng nhìn thấy qua Nhất Kiếm sa vào ***. Một người lúc nào cũng kiềm chế bản thân luôn nghiêm chỉnh như người này lại vì mình mà rơi vào mờ mịt, ngẫu nhiên không chịu nổi mà rên rĩ thành tiếng bằng giọng mũi ướt át, thanh âm vô tức vô lực lại kích động lòng người.
Giữa đôi cánh môi của Nhất Kiếm thỉnh thoảng phát ra âm thanh rên rỉ khàn khàn. Thực kích thích Mạc Thu xương cốt đều bủn rủn. Y gia tăng tốc độ lắc lư, không ngừng di động thắt lưng.
Còn chưa đủ, còn chưa đủ, y còn muốn có càng nhiều hơn, muốn chiếm đoạt tất cả mọi thứ từ người này, không muốn giao cho bất kì ai.
“Cữu......”
Thanh âm vì nhiễm đầy *** của Mạc Thu mà trở nên khàn khàn, mềm mại.
“Ân......”
Nhất Kiếm thở dồn dập.
“Kỳ thật ta rất muốn dùng thuốc này trên người ngươi. Lần sau ngươi để ta dùng được không? Ta...... ta cũng muốn sờ sờ...... nhìn bên trong của ngươi, bên trong có phải giống như phía trước...... nhiệt đến như vậy......”
Đang lúc *** cao trào, Mạc Thu đột nhiên nói như vậy, khiến cho Nhất Kiếm liên tưởng đến cảnh tượng kia, không tự chủ liền căng cứng người, dục vọng chôn sâu trong cơ thể Mạc Thu cũng cứng rắn, trướng đại hơn.
“A......”
Mạc Thu gấp gáp thở.
“Hảo đại......”
Tình triều đột nhiên tựa như thiên toàn địa chuyển càn quét qua, mãnh liệt cuốn chặt Nhất Kiếm vào trong, cơ hồ làm cho y không thể hô hấp.
Nháy mắt tràn ngập sức lực, Nhất Kiếm nắm chặt thắt lưng Mạc Thu mãnh lực trừu sáp. Phân thân nóng bỏng trong cơ thể Mạc Thu phóng thích trận trận nhiệt lưu.
Vị trí mẫn cảm của Mạc Thu bị va chạm hung ác, khiến y cất cao thanh âm rên rĩ. Phân thân cũng không thể nhẫn nại, đồng thời phun trào. Trọc dịch trắng bạch bắn tun tóe trên ngực Nhất Kiếm.
~~~~~~~~~~~
Gà gáy ban sớm, cho dù mệt đến độ thắt lưng đều đứng thẳng không được, Nhất Kiếm vẫn luyến tiếc rời chăn, cố gắng đứng dậy.
Sau khi rửa mặt, lôi xiêm y từ trong đống hành lý, chân mày Nhất Kiếm nhíu lại, xiêm y này Nhất Diệp lợi dụng thời điểm nào nhét vào a? Hành động thực khó khăn, lí lí ngoại ngoại bảy tám tầng, rốt cuộc phải mặc như thế nào đây?
“Tiểu Thu, mau thức dậy, giờ này sao còn nằm trên giường?”
Thay xiêm y sạch sẽ, Nhất Kiếm quay đầu lại nhìn người đang bám chặt giường nệm mãi không chịu rời đi…
Mạc Thu nghe Nhất Kiếm gọi to, chống thân mình muốn đứng lên, nhưng mới nhẹ nhàng chuyển mình, bên hông liền truyền đến đau nhức cùng cảm giác vô lực làm cho y lần thứ hai ngã lại xuống giường.
“Thắt lưng đau quá......”
Mạc Thu kêu rên.
“Thắt lưng sao lại đau? Để ta xem?”
Nhất Kiếm quan tâm tiến đến.
Thiếu niên nằm trên giường, hai gò má phiếm giận mang xuân sắc phấn nộn, cả người xụi lơ nằm bẹp trên sàn đan mềm mại, ngay cả mông cũng quyết không cử động, song nhãn to tròn, xấu hổ nhìn chăm chú Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm bị nhìn làm tâm hoảng ý loạn, quay mặt chỗ khác không dám nhìn trực diện Mạc Thu, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm thắt lưng Mạc Thu dùng lực chậm rãi xoa bóp.
Lực đạo vừa phải làm cho Mạc Thu nhịn không được rên rỉ. Nhất Kiếm khựng lại một lúc, rồi tiếp tục chậm rãi bồi Mạc Thu xoa bóp thắt lưng.
Mạc Thu thoải mái mà thở dài, mở miệng, đúng lý hợp tình chỉ trích cữu cữu y:
“Còn không phải đều bị ngươi làm hại, ngủ cùng ta lâu như vậy, cũng không chịu chạm vào ta, làm hại ta tối hôm qua nhịn không được, nhất thời “thiên câu động hỏa”, lắc lư đến độ mém tí là gảy thắt lưng.”
Mạc Thu nói quá rõ ràng, làm hại tay Nhất Kiếm căng thẳng, liền vươn tay đánh vào cánh mông dưới eo nhỏ.
“A ——”
Mạc Thu kêu la một tiếng, xương sống thắt lưng đau đến độ lệ thủy dâng tràn.
“Cữu, ngươi làm gì a?”
Mạc Thu quay đầu nhìn, nén giận hỏi.
Nhất Kiếm trưng ra gương mặt lúc xanh lúc hồng, tiếp theo vung tay đánh tiểu não túi của Mạc Thu, gầm nhẹ đáp:
“Ngươi không nói ta đều đã quên! Ngươi, hài tử này thật sự là.....thật sự là...đêm qua ta tân tân khổ khổ truyền chân khí, làm toàn thân đều mệt mỏi, thế mà ngươi lại...... nhưng lại......”
Nhất Kiếm nói không được nữa.
Mạc Thu tuy rằng bị Nhất Kiếm đánh đầu, nhưng lực đạo Nhất Kiếm giáng xuống lại khinh phiêu, một chút cũng không giống bộ dáng tức giận. Lại thấy hai má Nhất Kiếm toàn bộ biến hồng, nói chuyện lắp bắp, ai, này không phải bộ dáng ngượng ngùng, e lệ thì là gì a?
(Nguyệt: đánh yêu a, đánh yêu T_T)
Mạc Thu rù rì, lẩm bẩm vài tiếng, cười trộm nói:
“Tối hôm qua ta cũng chỉ làm một lần, nửa đêm về sáng chính là có người khôi phục khí lực liền bắt lấy thắt lưng của ta mạnh mẽ mà di động, ta van xin ngừng lại, y cũng không chịu dừng nha!”
“Kia...... kia...... kia......”
Nhất Kiếm lắp bắp nói “Kia” nửa ngày, thanh âm càng nhỏ, mặt cũng càng hồng.
“Là ngươi nói mà..... bởi vì thích...... chạm phải tự nhiên liền...... nhịn không được muốn......muốn......”
(=)))………)
Nghe thấy Nhất Kiếm thẳng thắn thổ lộ tình cảm, Mạc Thu mừng rỡ mém nhảy dựng lên. Y nghiêng người mình nhìn Nhất Kiếm, trên mặt tràn đầy tiếu ý, Nhất Kiếm bị y nhìn đến độ không biết nên làm như thế nào cho phải, quẫn quá e rằng phải kiếm chỗ để trốn mất thôi.
Cuối cùng Nhất Kiếm vẫn là bị hài tử niên kỷ nhỏ hơn mình đùa cợt. Trở mặt không được, thâm tâm phát hỏa, bóp chặt mười ngón tay, chân khí từ huyệt đạo rã rời bên hông Mạc Thu truyền vào, cảm giác xương cốt đau đớn của y thư giãn không ít, thực khó nhịn làm Mạc Thu rên rỉ một tiếng.
Kiều diễm âm điệu ám trầm quanh quẩn sương phòng, thái dương tràn ra nhiều hàn hãn, Mạc Thu xụi lơ nằm trên giường, nhưng người này cũng không tỉnh táo, mà ngược lại lộ ra vẻ mặt tùy người xử trí, một bộ dáng vô phương, ngón tay còn không ngoan ngoãn tiến đến người Nhất Kiếm, nhẹ nhàng ngoéo … một cái.
Nhất Kiếm thật sự nhịn không được nhìn thấy bộ dáng ngả ngớn của Mạc Thu, hung hăng hạ tay đánh.
Mạc Thu suyễn cười từng trận, trong lòng sung sướng không gì bằng.
Đó là người sau này sẽ ở bên cạnh mình cả đời.
Đơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy, toàn tâm toàn ý chỉ vì y mà suy nghĩ như vậy cũng chỉ có người này.
Mạc Thu thỏa mãn khép song nhãn, hít sâu một cái.
Thật tốt...... thật là tốt......
Tâm tình Mạc Thu thập phần khoái trá, mặc dù khi ra khỏi sương phòng liền thu hồi nét tươi cười như tiểu hài tử, nhưng khóe miệng vẫn không giấu được tiếu ý nho nhỏ làm ai cũng đoán được y thực đang có hảo tâm trạng nha.
Đi xuống lầu, chưởng quầy lập tức tiến đến, mở miệng liền nói tìm được thực đơn các món Mạc Thu từng hỏi, hai người hướng lầu dưới vừa đi vừa bàn tính.
Một thiếu nữ từ lúc nhìn thấy bọn họ xuống lầu vẫn không rời mắt, thần sắc có chút do dự. Đợi đến khi Mạc Thu rời đi, chần chừ chốc lát, rồi mới đi về phía Nhất Kiếm chắp tay chào hỏi:
“Vãn bối là môn đệ thập tam đại đệ tử của Thiết Kiếm môn Lục Minh, xin hỏi tôn giá có phải là Duyên Lăng Nhất Kiếm đại hiệp?”
“Tại hạ đúng là Duyên Lăng Nhất Kiếm. “Đại hiệp” hai chữ này ta không dám nhận. “
Nhất Kiếm nói:
“Tiểu cô nương có chuyện gì sao?”
Nhất Kiếm mặc dù nghe được cô nương này tự xưng là người của Thiết Kiếm môn. Nhưng nhìn nàng không sai biệt lắm khoản mười bốn giống Mạc Thu. Nhân diện non nớt mượt mà, thanh tú, thanh âm thanh thúy dễ nghe, nên cũng không mấy cảnh giác nàng cho lắm.
Lục Minh che dấu không được sự kinh ngạc trong lòng, hô lớn:
“Thật sự là Duyên Lăng đại hiệp!!? Ta còn đang nghi ngờ người bên cạnh Mạc Thu sư đệ có phải là Duyên Lăng đại hiêp không. Người hôm nay cùng với hôm qua quả thực như hai người khác xa a!”
Nhất Kiếm lơ đểnh, cao giọng cười to.
“Tiểu cô nương, ngươi cũng không phải là người đầu tiên nhận thấy điều này, đại khái là râu che khuất bán diện của ta, đột nhiên cạo sạch sẽ nên có người nhận không ra!”
Lục Minh cười duyên một cái, thanh thanh thúy thúy, giòn tan. Nàng trở về chính đề, nói:
“Môn chủ chúng tôi hôm nay chuẩn bị dẫn người quay về Thiết Kiếm môn. Môn chủ có nói nàng nhất định thực hiện lời đã hứa với Duyên Lăng đại hiệp, hảo hảo chiếu cố Mạc Thu sư đệ. Không biết Duyên Lăng đại hiệp có dự định gì kế tiếp không? Nếu không ngại ngần, chi bằng đến Thiết Kiếm môn làm thượng khách, được không? Thiết Kiếm môn nhận ân huệ của Duyên Lăng đại hiệp không thể bất hồi báo. Nên chúng tôi sẽ hảo hảo chiêu đãi Duyên Lăng đại hiệp. Hơn nữa Mạc Thu sư đệ cùng Duyên Lăng đại hiệp sinh cữu tình thâm*. Chắc là cũng không muốn chia lìa nhanh như vậy.”
(*: tình nghĩa chú cháu)
Nhất Kiếm trầm mặc mật lúc, âm thầm suy tính.
Thực ra Mạc Thu trước đó có nói phải trở về Thiết Kiếm môn làm nội ứng. Y từ đầu nghĩ như vậy quá mức nguy hiểm, hiện giờ có cơ hội không thể tốt hơn như vậy, hai người cùng đi sẽ dễ dàng chiếu ứng ( chiếu cố, hỗ trợ lẫn nhau…:”>), so với để Mạc Thu đơn thương độc mã xâm nhập hang hổ cường đại hơn nhiều.
Nhất Kiếm đáp ứng:
“Hảo!”
Ngẩng đầu lên lại phát giác Lục Minh đang sững sờ nhìn mình. Y nghi hoặc lên tiếng hỏi, Khuôn mặt Lục Minh lại đột nhiên đỏ lên.
Nàng ho nhẹ, nói:
“Duyên Lăng đại hiệp, xiêm y trên người ngươi thực đẹp.”
Y phục Nhất Kiếm mặc trên người, tất cả đều do Nhất Diệp dốc lòng chọn lựa. Xiêm y một thân tú công (tay nghề may vá) *** tế, sắc đỏ thản nhiên cũng không chói mắt, vạt áo thêu vân hỏa đồ đằng mâu thuẫn lẫn nhau, vân phong đạm cùng yên hỏa lưu chuyển, tú công thiên hạ vô song chỉ sợ ngay cả Ngự phường ( nơi may y phục cho hoàng cung) cũng khó làm ra được.
Bỗng nhiên xuất hiện thanh âm khác chen ngang lời hai người đàm luận.
Tiếng nói Mạc Thu từ sau lưng Nhất Kiếm truyền đến, âm trầm nói:
“Cữu ta mặc y phục tốt xem lắm a!”
Không biết từ lúc nào Mạc Thu đã đứng bên cạnh Nhất Kiếm. Nhất Kiếm nghe lời y vừa nói, sắc mặt mạnh mẽ chuyển thành một mảnh lửa đỏ. Y vươn tay nhanh chóng muốn đánh tiểu não túi của Mạc Thu, gầm nhẹ:
“Hài tử này, ngươi nói lung tung cái gì đó!!!”
Thân hình Mạc Thu nhẹ nhàng tránh né, bả vai hơi nghiệng, nhất chiêu di hình ảo ảnh sử dụng không chút mất sức lực.
Chưởng phong của Nhất Kiếm trượt ngang vành tai y, Mạc Thu nho nhỏ nói:
“Tránh thoát nhất chiêu!”
Công lực y quả thực có điểm *** tiến.
Ngay sau đó Nhất Kiếm giang hai tay đem Mạc Thu vây chặt trong ***g ngực, sợ y sẽ nói ra lời nói gì đó kinh thiên động, vươn tay liền che kín miệng Mạc Thu.
Mạc Thu”Ô ô ô ——” không ngừng kêu lên, có chút hờn giận.
Nhất Kiếm xấu hổ nói với Lục Minh:
“Hài tử tiểu Thu này đôi khi “xuất khẩu vô căn*”.”
(*: lời nói ra không căn cứ.)
Lục Minh nhìn tình cảnh của hai người, trong lòng mặc dù mơ hồ cảm thấy được cảm tình cữu sinh có điểm kì quái, nhưng cũng chỉ có thể cười đáp lại Nhất Kiếm.
Mạc Thu bị Nhất Kiếm cản trở không khí, trong chốc lát sắc mặt hồng hồng hảo chuyển xanh không ít, y thật vất vả vặn bung tay Nhất Kiếm, nhưng mới nói:
“...... Cữu......”
Liền không ngừng nôn ói.
“Tiểu Thu ——”
Nhất Kiếm thấy bộ dáng của Mạc Thu, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Kỳ thực từ sớm Mạc Thu đã cảm thấy không khoẻ. Y nghĩ là do dược tiên trong túi gấm của Nhất Kiếm gây nên. Mạc Thu hiểu rõ khi ăn dược vào, kinh mạch sẽ tái tạo, tẩy trừ ứ độc, đau đớn tuyệt đối so với “tẩy tủy hoán cốt dục” năm xưa cường liệt hơn nhiều.
Nhưng đây là khổ tâm của Nhất Kiếm. Mạc Thu hiểu rõ nên mới cắn răng nhẫn nhịn không hé răng. Chính là dược lực bất đắc dĩ càng ngày càng mạnh, thực sự vượt qua sức chịu đựng của y. Lúc này mới nôn ói trước mặt Nhất Kiếm cùng Lục Minh, phun đến rối *** rối mù.
Qua một khoản thời gian, sau khi cáo biệt Triệu Đại Hùng cùng môn hạ phái Hoa Sơn, Nhất Kiếm ôm Mạc Thu lên ngựa, theo Thiết Kiếm môn tiến về phương Bắc.
Dược tính qua chính ngọ càng phát tác mãnh liệt, Mạc Thu đau đến cả người phát run, hàn hãn tuôn ròng ròng. Thậm chí ngay cả khí lực nắm tay Nhất Kiếm cũng không có, chỉ có để Nhất Kiếm ôm chặt y, mới không bị ngã khỏi ngựa.
Mạc Thu có thể chịu đau, mặc dù cơn đau tựa như dùng rìu đục cốt, đau đến khiến thần trí y tan rã, cơ hồ hôn mê. Y vẫn là không thể chịu được trong bụng thỉnh thoảng cồn cào dâng lên toan thủy ( dịch vị…chua…>.<), thường thường y đau đến ngất đi rồi ngay sau đó lại liền nôn một phen siêu đại. “Ác ——” Mạc Thu lại nôn khan. Nhất Kiếm vỗ nhẹ Mạc Thu, dọc theo đường đi liên tục không ngừng dùng chân khí trấn an nội tức đang xao động trong cơ thể Mạc Thu. Y vẫn thủy chung bầu bạn bên Mạc Thu, chưa từng rời khỏi. Y phải trấn thủ bên Mạc Thu, thẳng đến lúc Mạc Thu bình yên vượt qua cửa này. Lục Minh vài lần dẫn ngựa tiếp cận quan tâm, Nhất Kiếm biện giải lý do Mạc Thu chỉ bị phong hàn nhập thể chưa khỏi, không có gì quan trọng. Lúc này Mạc Thu đang vì bị đau đớn mà mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt lợi hại trừng nhìn người tới, thẳng đến sau khi thấy được Nhất Kiếm, y mới lầm bầm vài câu nghe không rõ rồi chậm rãi nghiên đầu dựa vào ngực Nhất Kiếm trầm ngủ. Đa số mọi người trong Thiết Kiếm môn đều mang thương tích trong người. Cho dù Lục Ngọc vô cùng muốn về nhà, cũng vô pháp yêu cầu mọi người vung roi thúc ngựa chạy nhanh. Đối với chức vị môn chủ mà nói, Lục Ngọc coi như xứng đáng. Nhất Kiếm nhìn thấy thần sắc Lục Ngọc đang đi phía trước một ngày so với một ngày càng thêm ngưng trọng. Sóng gợi trong lòng bất an, không khỏi đặc biệt chú ý người này. Cuối cùng vẫn là Mạc Thu không muốn Nhất Kiếm luôn nhìn Lục Ngọc mà ngẩn người, đành thiếu kiên nhẫn nắm lấy tay Nhất Kiếm, viết vài lời vào lòng bàn tay y, giải thích sự tình được an bày từ sớm. Mạc Thu viết: “Phía trước ta có nhận được tin của tiểu cữu nói có người thừa dịp Lục Ngọc không ở Thiết Kiếm môn, truyền ngôn bất hảo, hơn nữa thiên gia cũng không giúp ả. Có người nhận ra trượng phu của ả xuất hiện tại Hàm Dương là ma giáo hộ pháp, đem chuyện bẩm báo. Hiện nay một số trưởng lão của Thiết Kiếm môn trước đó đã không vừa mắt ả, nay làm khó dễ, cùng nhau thương lượng phải làm sao có thể đem ả trục xuất khỏi vị trí môn chủ. Lục Ngọc hiện tại không xong!” Nhất Kiếm nghe xong, mắt trừng so với chuông đồng còn lớn hơn, viết: “Ngươi đang ở nơi này, làm sao biết được Thiết Kiếm môn phát sinh chuyện gì?” Nghĩ nghĩ một hồi lại buồn bực viết xuống: “Nhất Diệp liên hệ với ngươi sao?” Song mâu trong suốt của Mạc Thu lẳng lặng liếc Nhất Kiếm một lúc lâu, sau đó mở môi, tiếng nói suy yếu âm ngữ khàn khàn đang bệnh, miễn cưỡng cười nói: “Ngươi đoán xem?” Người này khẳng định không biết lúc này trong đám người của Lục Ngọc đã được bọn họ cài thám tử. Nếu ngay cả tin tức này cũng không thể nắm trong tay, tương lai như thế nào có thể đối phó Thiết Kiếm môn. Nhất Kiếm há mồm trả lời: “Ta hiểu rồi, các ngươi từng bước từng bước “cửu tràng loan thập bát quải*” chứ gì.” (*: ruột quanh co 9 khúc, có 18 cách hại người…0_0 đúng không nhỉ….) Mạc Thu nhìn bộ dáng còn có chút hiểu chuyện của Nhất Kiếm, hư nhuyễn nở nụ cười, chậm rãi viết: “Tâm có bao nhiêu tính toán đều hảo, chỉ có điều chúng ta đối với ngươi đều là tối chân thực, sẽ không hại ngươi.” Lực đạo đầu ngón tay của Mạc Thu xẹt qua dẫn tới tâm can Nhất Kiếm trận trận tê dại. Từ ngữ kia từng chữ từng chữ viết ra tựa như lời thề khắc sâu vào lòng bàn tay y. Nhất Kiếm nhẫn nại chờ đợi Mạc Thu viết xong, tầm mắt y cũng dừng trên ngón tay *** tế, thon dài của Mạc Thu. Bàn tay Mạc Thu non mịn, bóng loáng, ngón tay vừa trắng vừa thon dài làm Nhất Kiếm không khỏi nhớ tới trước kia từng nghe ai đó hình dung “chỉ tựa xuân thông*”. (*: ngón tay tựa cây thông mùa xuân…túm lại là đẹp.) Tay Mạc Thu trông rất đẹp mắt, chờ đến khi Nhất Kiếm tỉnh lại đã thấy tay mình đang nắm tay Mạc Thu, chăm chú vuốt ve. (*tim bay chí chóe*……hắc hắc…) “Cữu?” Cổ tay Mạc Thu bị nắm làm y có chút kinh ngạc, đợi đến khi y ngẩng đầu nhìn mặt Nhất Kiếm, mới phát giác người này có chút hoảng hốt, thất thần. “Cữu!” Mạc Thu lại hô nhỏ, Nhất Kiếm lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh. Y xấu hổ rút tay về, ra vẻ trấn định, giúp Mạc Thu chùi hãn thấp trên trán. Song nhãn to tròn của Mạc Thu lóe ra ánh nhìn vừa trêu chọc lại vừa sung sướng. Y cười cười nâng tay lên, mấy ngón tay thon dài, *** tế quơ quơ trước mặt Nhất Kiếm, hỏi: “Như thế nào, đẹp phải không?” Nhất Kiếm ho một tiếng, nhanh chóng đem tay Mạc Thu quay về ***g ngực, giấu kỹ, cố đánh lạc hướng nói: “Gió lớn dễ dàng cảm lạnh, đừng đem tay đón gió như vậy, rất dễ trúng phong.” Vành tai y lúc này có chút hồng.
Danh sách chương