Vân Khuynh ném Lan Khánh xuống một khoảng đất sạch sẽ, dừng một chút, rồi hướng Tiểu Xuân nói:
“Vừa rồi, rõ ràng là hắn có cơ hội giết ta, nhưng lại do dự …”
“Ân, ta biết…” – Tiểu Xuân khe khẽ đáp lại.
“Vì sao?” – Vân Khuynh khó hiểu.
“Tâm của người cũng làm bằng thịt, ai đối tốt với ngươi, ngươi sẽ nhớ kỹ trong lòng.” – Tiểu Xuân khẽ nói – “Bởi vì Bạch Bạch ngươi đối với Tiểu Hắc rất tốt, nên Tiểu Hắc đương nhiên không thể hạ thủ.”
Lan Khánh nào phải là kẻ lòng dạ sắt đá. Suốt hơn mười ngày tẩu hỏa nhập ma, thần trí mơ màng, là ai chiếu cố hắn, là ai đối tốt với hắn, Lan Khánh chẳng bao giờ quên được…
Nguyên lai, tâm địa hắn không xấu. Ai tổn thương hắn, hắn sẽ trả gấp trăm lần, nhưng ai đối tốt với hắn, hắn liền khắc cốt ghi tâm…
Vân Khuynh trầm mặc trong giây lát mới nói: “Chúng ta nên xuống núi thôi. Kính Vương mang binh đến bao vây Yến Đãng sơn, lấy cớ dịch bệnh tràn lan, muốn phóng hỏa đốt núi xử lí đám dân chúng nhiễm bệnh. Tiện đường giải quyết luôn ma giáo giáo chúng cùng đám võ lâm cao thủ khó nhằn này.”
Tiểu Xuân run lên, nếu cứ thế này thì không chỉ có dân chúng vô tội mà tất cả mọi người đều không thể sống sót.
“Ta đã điều bách nhân thiết kỵ đến đây, nhưng tất cả đều ngoài tầm với. Phải xuống được núi chờ quân đến tiếp ứng mới có cơ hội phân cao thấp cùng Kính Vương.”
“Ngươi đã khôi phục trí nhớ?” – Tiểu Xuân kinh hỉ hỏi. Nghe thấy Vân Khuynh nhắc tới bách nhân thiết kỵ, đó chính là đội quân do y âm thầm gây dựng, người nào người nấy võ công cao cường. Kể từ khi trúng cổ mất đi trí nhớ, Vân Khuynh không hề biết đến sự tồn tại của đội quân này, hôm nay lại nhắc tới, cư nhiên là do độc tính của tử cổ đã bị trừ đi phân nửa, không thể áp chế trí nhớ của y.
Vân Khuynh nhợt nhạt cười: “Ân… nhớ ra ngươi …”
Một lời nói thanh thanh đạm đạm, nhưng lại chan chứa biết bao nhu tình…
Tiểu Xuân không biết vì sao viền mắt lại hoen đỏ, sống mũi cay cay.
Hắn vốn tưởng rằng Vân Khuynh cả đời này không thể khôi phục trí nhớ, không biết chính mình rồi sẽ ra sao, chỉ có thể ngày qua ngày chiếu cố y. Mà khi Vân Khuynh đối với hắn cười như thế, đối với từng hành động của hắn cáu kỉnh mà vẫn bất lực như thế, trong đầu luôn khắc sâu lời thề không làm hắn tổn thương. Hết thảy suy nghĩ chồng chất… đây mới chính là Vân Khuynh của hắn!
Bọn họ đã trải qua bao mưa gió trầm luân, trải qua bao đau thương mất mát, cuối cùng cũng đã ngưng thành tình, kết thành yêu. Không thể mất đi dù chỉ là một đoạn kí ức ngắn ngủi… Tìm về rồi, mới chính là toàn vẹn cho cả hai.
Tiểu Xuân cười đến gò má ửng hồng, nhìn Vân Khuynh chăm chú.
Vân Khuynh yên lặng một lúc lâu, thấy bộ dạng Tiểu Xuân dịch dung thành Lan Khánh, khó chịu nói: “Cái bộ mặt này thật khiến cho người khác phải sôi gan.” – Đoạn, y vung tay, đem diện bì xé toang vứt xuống đất.
“Ai~~” – Tiểu Xuân nhíu mày, song, chốc lát lại trở về cái vẻ hoan hỉ như thường nhật, bỡn cợt nói: “May mà đã ăn thuốc trừ đau, nên dù ngươi có xé có giằng như thế nào, ta một chút cũng không đau a~”
“Tới rồi!” – Vân Khuynh chợt ngẩng lên nhìn sang phía đối diện.
“Tiểu Thất, ngươi cùng hắn thực là vui vẻ a. Bên cạnh chém giết như vậy, hai người còn có nhã hứng nói chuyện yêu đương?”
Một tràng âm thanh từ phía đối diện truyền đến, Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh chợt phát hiện cánh quân triều đình nhất loạt mặc trụ giáp, không biết tự bao giờ đã vây kín xung quanh, giương cung lên bắn cả loạt hỏa tiễn, nhắm thẳng bình thai Miểu Nhật Phong, quyết một mất một còn với võ lâm quần hùng.
Mà kẻ dẫn đầu đội quân hoàng gia – chính là Kính Vương Đông Phương Tề Vũ đương khinh cừu hoãn đái (*) tay chắp sau lưng, dáng điệu ung dung nhàn nhã, thong thả bước đi trên sợi ô cương.
(*) nhẹ nhàng thoải mái, không có vẻ gì là vội vàng
“Tiểu Hàn!” – Tiểu Xuân kéo kéo Hàn Hàn đương lúc y nội phủ trọng thương, phải ngồi một bên mà vận công lặng lẽ: “Đem Triệu Đại Hùng lại đây, nhanh lên…”
Hàn Hàn mở mắt, dù không rõ ý đồ của Tiểu Xuân, nhưng cũng lập tức đứng lên tìm võ lâm minh chủ.
“Đông Phương Tề Vũ, trước giờ hai ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm vậy là có ý gì?” – Vân Khuynh lên tiếng.
“Ô ~ Tiểu Thất, ca ca hôm nay không phải nhắm vào ngươi. Thánh thượng giáng chỉ, lệnh bổn vương xuống phía nam tiêu trừ dịch bệnh, để đạt thành hoàng mệnh (hoàn thành sứ mệnh vua ban), bổn vương ngày đêm mất ngủ không dám lơ là trọng trách, vất vả lắm mới tập trung những người bệnh lại một chỗ để chữa trị. Nào ngờ dịch bệnh không những không ngưng lại, lại còn có dấu hiệu lan rộng hơn, càng lúc càng nghiêm trọng. Ngự y góp ý, nếu muốn diệt tận gốc đại dịch, phải dùng lửa đốt. Thiêu hết mọi ngoại tà rồi, dịch bệnh sẽ chấm dứt a.”
Tề Vũ lại nói: “Sau khi cân nhắc cả trăm lần, bổn vương mới quyết định phóng hỏa Yến Đãng sơn trừ tận cùng dịch bệnh. Trên núi này ai ai cũng đều nhiễm bệnh, không tránh khỏi dù chỉ là một người. Ca ca kỳ thực không nỡ ra tay với ngươi, thế nhưng không còn cách nào khác. Hoàng mệnh không thể trái. Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đó mà đợi hỏa thiêu đi.”
Tề Vũ sau đó nhìn về phía Tiểu Xuân: “Còn ngươi, Triệu Tiểu Xuân, bổn vương biết thân ngươi vốn bách độc bất xâm, đương nhiên không thể nhiễm bệnh. Nể tình quen biết đã lâu nên cho ngươi một con đường sống. Bổn vương đếm đến ba, ngươi lập tức lại đây, chỉ có một cơ hội duy nhất, đừng bỏ qua a.”
Vừa hay lúc Hàn Hàn mang Triệu Đại Hùng tới, Tiểu Xuân thấy người này thần tình vẫn còn mệt mỏi ốm yếu, xem ra độc vừa mới giải xong đã vội vã báo thù, dẫn quân tiến vào Miểu Nhật Phong.
“Triệu Tiểu Xuân, người tìm ta làm gì?” – Triệu Đại Hùng tức giận hỏi. – “Ngày đó hai ngươi đả thương ái đồ của ta, hại chúng suýt chút nữa mất mạng, món nợ này ta còn chưa tính sổ, hôm nay các ngươi lại tới đây quấy nhiễu quần hùng tiêu trừ ma giáo yêu nghiệt, rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Hắn nói với Tiểu Xuân một thôi một hồi, chợt nhìn thấy đám hỏa cung thủ đang sẵn sàng ở phía đối diện. Những người khác cũng giống Triệu Đại Hùng, vừa đánh, vừa chăm chú quan sát động tĩnh của đối phương.
Ma giáo, triều đình, giang hồ chính đạo. Cả ba phe đối với nhau thủy hỏa bất dung (như nước với lửa). Triều đình không thể quản thúc chính đạo, chính đạo lại không dung được Ma giáo, Ma giáo giết người cướp của khắp nơi nơi, bị triều đình cùng chính đạo coi như cái gai trong mắt. Tình thế hiện giờ hết sức nguy cấp, tất cả nghe Đông Phương Tề Vũ nói xong, chỉ sợ Kính Vương hôm nay sẽ lấy việc diệt dịch làm cái cớ, mục đích chính là giải quyết gọn gàng cả hai phe chính lẫn tà.
Tiểu Xuân nói với Triệu Đại Hùng: “Vừa hay, ta muốn nói một chút về ái đồ của ngươi.”
Tiểu Xuân cười đến híp cả mắt lại. Vân Khuynh phi thường thích bộ dạng hắn như thế này, nhịn không được liền vuốt ve khuôn mặt Tiểu Xuân.
“Ngoan nào~ chờ ta một chút.” – Tiểu Xuân líu lo với Vân Khuynh, sau lại thấy Triệu Đại Hùng đăm đăm nhìn hắn.
“Ân.” – Vân Khuynh đáp khe khẽ.
Tề Vũ đứng ở bờ đối diện hô cả tràng “Một, hai, ba”, rồi lại rống lên “Một, hai, ba”, nhưng Tiểu Xuân chẳng thèm để ý. Trên đời này có khối kẻ nói mà không biết giữ lời, Đông Phương Tề Vũ chính là một ví dụ điển hình.
“Ái đồ của ta làm sao?” – Triệu Đại Hùng trừng mắt nhìn Tiểu Xuân.
“Ngươi cũng đã thấy tình thế hiện giờ, nơi này bị cô lập không chỗ thoát thân, đường ra duy nhất chính là hai sợi ô cương căng thành cầu kia. Bát đại môn phái cùng Ô Y giáo nếu bây giờ không lui binh cùng tìm lối thoát, bọn hỏa cung thủ kia chỉ bắn một phát, Miểu Nhật Phong này đừng hòng có kẻ sống sót.” – Tiểu Xuân khoanh tay trước ngực, cứ đứng chôn chân một chỗ, run lẩy bẩy mà nói.
“Võ lâm chính đạo thèm vào mà bắt tay cùng tà ma ngoại đạo các ngươi. Chúng ta dù có phải chôn thân trong biển lửa, cũng không bao giờ nghe lời ngươi, ai mà biết ngươi sẽ lại bày ra quỷ kế gì.” – Triệu Đại Hùng phòng bị nhìn Tiểu Xuân.
“Ngươi đây là rượu mừng không muốn, lại thích uống rượu phạt.” – Tiểu Xuân hừ nhẹ, rồi cất giọng: “Đệ tử Hoa Sơn phái, NGHE!”
Các đệ tử Hoa Sơn đang tay đao tay kiếm giữa trận chiến lập tức quay đầu soát soạt, người nào người nấy diện mạo như nghi chi, thanh tú tuấn mỹ, có kẻ tuổi vẫn còn nhỏ mà mi mục như họa, thanh khiết động lòng người.
Tiểu Xuân cao giọng nói: “Sư phụ các ngươi mấy ngày trước trúng độc, tính mệnh như mành treo chuông, đã nói với ta rằng: hắn vất vả cả đời, tâm nguyện chưa hoàn thành đã phải nhắm mắt xuôi tay, như vậy không cam lòng. Đến nay tuy là kịch độc đã được giải, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, tâm nguyện của sư phụ, đệ tử các ngươi nhất định phải chung lòng hỗ trợ. Đệ tử Hoa Sơn phái các ngươi rõ rồi chứ? Triệu Đại Hùng kiếp này có phải ăn năn hối lỗi chuyện gì, thì chính là việc hắn đã mất công bồi dưỡng một đám người tốt như thế rồi, nhưng lại phải ngậm đắng nuốt cay, rốt cuộc không thể…”
Tiểu Xuân còn chưa nói xong, đã bị Triệu Đại Hùng bịt miệng.
Triệu Đại Hùng kinh hoảng nói: “Sao ngươi lại biết… không lý nào… ta chưa từng nói với bất cứ ai.”
Tiểu Xuân cười đến mức hắn phải buông tay ra: “Ngươi có đáp ứng hay không?”
Triệu Đại Hùng mặt tối sầm lại, cân nhắc một lát, mới cay đắng gật đầu: “Được. Nhưng ta mà ra mặt, Ma giáo giáo chúng sao chịu để yên?”
“Chuyện nhỏ.” – Tiểu Xuân hấp háy mắt: – “Kính lão đắc thọ, ngài trước.”
Tề Vũ đứng bên phía đối diện chờ người qua không được, tức tối giậm chân. Cuối cùng ra lệnh. Loạt hỏa tiễn đầu tiên hướng thẳng về phía Miểu Nhật phong mà phóng tới. Trên núi cuồng phong dữ dội càng trợ cường thế lửa, một mũi tên trúng đại điện, lửa lập tức bùng lên, lan nhanh không thể cứu vãn.
Triệu Đại Hùng quay về đám người đang chém giết không ngưng, hô lớn: “Các vị anh hùng, xin hãy dừng tay!!!”
Tiểu Xuân theo sau cũng thét lên không kém phần uy dũng: “Đệ tử Ô Y giáo nghe lệnh, không được đánh nữa!”
Một vài kẻ dừng lại, một vài kẻ hoang mang cực độ, hô: “Minh chủ!’
Tiểu Xuân liếc Triệu Đại Hùng một cái, cười cười, tiện thể nói: “Hiện giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, Ô Y giáo quyết định cùng Triệu minh chủ nghị hòa, trước mắt vượt qua nguy cơ, các tình tiết còn lại cùng minh ước đình chiến để khi khác tính tiếp.”
Ô Y giáo đệ tử có một chút không phục, nghĩ muốn phản kháng, Tiểu Xuân bèn lục tìm trong người, lấy ra tấm Ô mộc lệnh còn buộc dây thõng xuống, giơ lên cao: “Nhìn thấy Ô Mộc lệnh như nhìn thấy giáo chủ. Ô Y giáo kẻ nào cả gan kháng mệnh?”
Hỏa tiễn lại bắn loạt thứ hai, một mũi hướng thẳng về phía Tiểu Xuân.
Vân Khuynh bên cạnh lập tức ôm lấy thắt lưng hắn xoay người tránh, Tiểu Xuân vẫn còn cố ngoảnh lại, gân cổ lên: “Ô Y giáo đệ tử nghe lệnh, giữ mạng quan trọng hơn. Tự mình tìm cách qua bờ bên kia, không được đánh nữa, nhanh đi mau!”
Triệu Đại Hùng bên cạnh cũng hạ lệnh tương tự, trước khi đi, còn liếc Tiểu Xuân một cái, đột nhiên nói: “Ta phái đệ tử tìm người về giải độc, chăng lẽ chính là ngươi?”
Tiểu Xuân chỉ nhếch cười, không đáp.
Dòng người từ Miểu Nhật Phong ồ ạt tiến tới sợi ô cương, hướng về bờ bên thận trọng bước từng bước.
Loạt hỏa tiễn bắn ra lập tức bị gạt đi nhanh chóng, bản thân những người này đều là võ lâm cao thủ thân kinh bách chiến, kinh nghiệm dạn dày, mấy mũi hỏa tiễn nhỏ nhoi này đâu thể gây khó khăn.
“Chém đứt ô cương, bọn chúng có chạy đằng trời!” – Tề Vũ hạ lệnh. Hắn vốn đã định cho Tiểu Xuân một cơ hội, thế nhưng chính Tiểu Xuân lại tự mình muốn chết, nên đâu thể trách hắn vô tình.
Tiểu Xuân quay sang Vân Khuynh: “Ngươi hãy mang Lan Khánh đi trước, ta phải quay vào tìm Ốc Linh tiên.”
Vân Khuynh nhìn về phía Ô Y đại điện đang cháy rụi, khói lửa ngút trời: “Đừng quan tâm hắn, chúng ta phải đi cùng nhau. Lửa lớn như vậy sao có thể vào trong, lỡ ngươi bị thiêu cháy thì ta biết phải làm sao?”
“Nhưng Lan Khánh câu nệ Ốc Linh Tiên như thế ắt phải có nguyên nhân. Hắn là người dưỡng cổ, mọi điều then chốt để trừ cổ đều là ở hắn, chỉ có hắn mới có thể cứu ngươi. Ta nhất định phải vào trong.” – Tiểu Xuân nói xong liền chạy thẳng vào phía đại điện đang bốc cháy.
“Không được đi!” – Vân Khuynh dồn lực chộp lấy cánh tay của Tiểu Xuân.
“Vân Khuynh, hắn là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi.” – Tiểu Xuân rống lên, không thể hiểu đến lúc này rồi Vân Khuynh còn có thể giành giật với hắn.
Đương lúc hai người đang đôi co cãi vã, Lan Khánh từ trên mặt đất chậm rãi gượng dậy. Cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hắn liền vỗ mấy cái, đột nhiên phát hiện có thứ gì đó vướng víu khó chịu. Rốt cuộc hắn cũng tìm ra nguyên nhân, bèn từ từ rút ra cây châm bảy tấc đang ghim sâu vào Bách Hội huyệt, cản lại dòng nội lực mạnh mẽ trong người.
Lan Khánh nhìn chằm chằm vào cây kim châm, khiến cho cái người đang đỏ mặt tía tai kia giật mình dừng lại, phát giác hắn đã tỉnh.
“Sư… Sư huynh…” – Tiểu Xuân kêu khẽ một tiếng.
Lan Khánh nhanh như chớp tiến sát, bắt lấy mặt Tiểu Xuân nhìn thẳng vào. Vân Khuynh toan động thủ, liền bị Tiểu Xuân cản lại.
“Không cần.” – Tiểu Xuân mấp máy môi, nói không ra tiếng, khẩn cầu nhìn Vân Khuynh. Lan Khánh là người duy nhất có thể cứu Vân Khuynh, hắn không thể, cũng không muốn để cho Vân Khuynh đả thương Lan Khánh.
“Ngươi là ai?” – Lan Khánh nhìn chòng chọc vào mặt Tiểu Xuân, thận trọng xem xét.
“Ca ca, ta là Tiểu Thường a~” – Tiểu Xuân thăm dò.
“Không đúng! Ngươi là Triệu Tiểu Xuân!” – Lan Khánh thình lình hét lớn.
“Đúng đúng, ta là Triệu Tiểu Xuân a~~~” – Tiểu Xuân chiều theo đáp lại, việc duy nhất không thể làm lúc này, chính là kích thích kinh mạch của Lan Khánh nghịch hành khiến cho thần trí rối loạn a.
“Ngươi là Triệu Tiểu Xuân, vậy ta là ai?” – Lan Khánh nghi hoặc hỏi.
“Ách, ngươi là Lan Khánh.”
“Không đúng! Ta là Triệu Tiểu Xuân, ngươi mới chính là Lan Khánh!” – Lan Khánh đột nhiên rống lên: “Lan Khánh, ngươi dịch dung thành ta làm cái quái gì? Muốn hại ta sao?”
Nguy a! Tiểu Xuân thầm nghĩ, Đại sư huynh hôm nay thực sự là điên đến cùng rồi… ngay cả chính mình là ai đều lẫn lộn.
Ô cương phía bờ kia cơ hồ đã bị Tề Vũ hạ lệnh chặt đứt, đám võ lâm quần hùng cùng Ô Y giáo đệ tử thoát được hiện đang hợp lực chống lại quân triều đình. Trên Miểu Nhật Phong người chết như ngả rạ, người ở tiền điện càng lúc càng thưa thớt. Ngọn lửa điên cuồng thiêu rụi, hơi nóng phả vào mặt đau đớn vô cùng.
“Đừng có hỗn trướng nhiều lời, nếu ô cương đứt, bất luận là ai cũng không thể thoát khỏi nơi này, ngươi mau đi cùng ta!” – Vân Khuynh lạnh lùng giật lấy tay Tiểu Xuân, tách hắn khỏi Lan Khánh. Hễ là việc liên quan trực tiếp tới an nguy của Tiểu Xuân, đừng hòng y nhượng bộ, Tiểu Xuân phải nghe lời y!
“Vân Khuynh ngươi làm cái quái gì? Mau buông hắn!” – Lan Khánh thình lình lao vào tách cả hai ra, hắn nhìn Vân Khuynh khổ sở van cầu: “Ngươi vì cái gì mãi không buông tha hắn? Vì cái gì phải chặt đứt hai tay, phế võ công của hắn? Ngươi đã quên suốt hơn hai năm trước kia, hắn đã đối tốt với ngươi như thế nào sao?”
Vân Khuynh sửng sốt.
“Từ Thần Tiên Cốc mang theo Bách ưu giải, hắn thề sẽ vì ngươi chế dược, không từ chối bất cứ nguyện vọng nào của ngươi. Biết ngươi vẫn chưa nguôi ngoai, hắn liền không quản khó khăn, trăm cay ngàn đắng đi tìm hoa đào, chỉ cầu ngươi được vui vẻ. Hoa đào kia … hoa đào kia chính là Nhãn nhân mị, nở tận bờ Nam Hải xa xôi, vất vả lắm mới có thể hái được. Thế nhưng vì sao ngươi luôn coi khinh tâm ý của hắn, vì sao hết lần này đến lần khác muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Hắn đối với ngươi tốt đến thế, vậy mà ngươi nhất định cự tuyệt, không chịu cảm kích?” – Lan Khánh hướng về Vân Khuynh gầm lên.
Lời nói mờ mịt, những tưởng đang nói về kẻ khác, nhưng thực chất là bày tỏ lòng mình. Lan Khánh mệt mỏi vô cùng, nghĩ đến người hắn thầm yêu mà không bao giờ có được. Hắn ngưỡng mộ tiểu sư đệ của hắn đã giành được trái tim người này…
Tiểu Xuân làm sao mà không hiểu suy nghĩ của Lan Khánh, viền mắt đỏ lên, hắn nắm chặt tay Lan Khánh, nói: “Đừng nói nữa… sư huynh… đừng nói nữa … Ốc Linh Tiên mà ngươi cần đang ở trong Ô Y điện, cùng ta tìm hắn đi…”
Tiểu Xuân chợt giật mình nhìn lại Vân khuynh.
Y đến hôm nay mới được tận tai nghe Lan Khánh giải bày. Vân Khuynh vốn không phải người vô cảm, chỉ là, Lan Khánh cứ chôn chặt tình cảm trong lòng, giấu kĩ vô cùng … y không thể nào nhận ra được. Huống hồ ban đầu Lan Khánh chẳng nói chẳng rằng đã lập tức hạ độc Vân khuynh, mới khiến cho y chán ghét hắn nhiều đến thế.
Hai người đó, một người không hiểu ái tình, một người yêu nhưng không chịu bày tỏ, mới thành ra nông nỗi ngày hôm nay.
Lan Khánh gạt tay Tiểu Xuân, đối diện Vân Khuynh nói: “Ngươi nghĩ là ta thật lòng thích ngươi sao? Nếu không phải ngươi trúng độc cần ta giải, thì ta lưu lại làm gì? Ngươi ra vẻ đáng thương làm cảm động ta, làm bộ yếu đuối khiến ta không nỡ ly khai. Ta xuất cốc lần này vốn chỉ muốn đưa sư huynh trở về Thần Tiên Cốc, thế nhưng ngươi tìm mọi cách cản trở, giới hạn ta. Ngươi nghĩ rằng ta thực sự yêu ngươi sao? Không! Ta chỉ thương hại ngươi thôi, thương hại ngươi ngoài một kẻ ngu ngốc như ta, còn lại không có ai lưu luyến.”
Vân Khuynh nghe từng lời Lan Khánh nói, chết lặng nhìn Tiểu Xuân. Y không hiểu tình tình ái ái đến tột cùng là như thế nào, nhưng Lan Khánh nói như vậy nghĩa là hắn biết nhiều hơn y, hiểu Tiểu Xuân sâu sắc hơn y …
Tiểu Xuân giật mình kinh hoảng.
“Những gì hắn nói là thật phải không?” – Vân Khuynh hỏi – “Ngươi vì thương hại… nên mới ở lại bên ta?”
Tiểu Xuân cứng lưỡi, nghẹn lời: “Không. Đương nhiên không phải…”
“Không phải? Nếu không phải thì tại sao ngươi cứ chốc lát lại do do dự dự?” – Vân Khuynh nhịn không được hướng về phía Tiểu Xuân gầm khẽ, cố kiềm chế thanh âm chứa đầy những bất an: “Triệu Tiểu Xuân! Ngươi có dám nói ngươi lưu lại hoàn toàn không phải vì thương hại ta?”
Vân Khuynh nhớ lại cái đêm ước định đó, Tiểu Xuân ôm y trốn khỏi sự truy lùng của Kính Vương, độc phát làm y khó chịu, Tiểu Xuân đã vì y mà vận khí duy trì. Đêm đó, y đã kể chuyện của mình cho Tiểu Xuân nghe, chuyện mẫu thân muốn hạ độc chết y, chuyện y một thân tự trưởng thành, chưa từng có một ai quan tâm chăm sóc, xung quanh chỉ toàn là âm mưu quỷ kế, huynh đệ tương tàn. (thỉnh đọc lại chi Dược sư nhé:”3)
Y không hiểu ái tình, không thấy được tình cảm trong lòng người, y luôn nghĩ thiên hạ toàn là những kẻ phàm phu dơ bẩn, thế nên chưa bao giờ lưu luyến.
Cho đến khi gặp được Tiểu Xuân, cho đến khi thấy một đôi loan xuân thủy (*), y mới hiểu được có người để yêu thật tốt biết bao, y mới dần dần biết cách cư xử.
(*) Dòng nước mùa xuân, ở đây là chỉ đôi mắt long lanh như xuân thủy của Tiểu Xuân ấy ^^
Nhưng, hóa ra, tất cả chỉ là giả dối? Hóa ra, Tiểu Xuân chỉ vì thương hại, nên mới lưu lại bên y.
“Ngươi đừng khóc a…” – Lan Khánh đột nhiên dỗ dành: “Ta cũng chỉ thích khuôn mặt đẹp đẽ này của ngươi mà thôi. Khóc sẽ không đẹp ….”
“Ta xin ngươi đừng nói nữa!!!” – Tiểu Xuân hướng về Lan Khánh tung một quyền: “Con bà nó! Ngươi không cần phải ba hoa như thế. Đừng có nói lung tung! Tẩu hỏa nhập ma rồi mà vẫn không quên ly gián tình cảm người khác!!! Hỗn đản!!!”
Lan Khánh bắt được tay Tiểu Xuân, gập xuống, một tiếng “Kháp” vang lên, xương cổ tay đã gãy.
Tiểu Xuân nhíu mày. Cũng may, một chút cũng không đau …
“Đồ hỗn trướng nhà ngươi! Buông hắn ra!!!” – Vân Khuynh hai mắt đỏ ngầu, trên mặt vẫn chưa kịp khô nước mắt. Y lao đến Lan Khánh đánh tới tấp, tách hắn ra khỏi Tiểu Xuân.
Trên bình thai chỉ còn ba người bọn họ mà thôi, bờ bên kia giết chóc không ngừng. Tiếng gươm giáo vang động khắp trời, hỏa cung thủ bắn ra cả loạt bao dầu. Bao dầu rơi xuống ô cương liền vỡ bụp. Lửa từ Miểu Nhật Phong lan dọc theo ô cương, cháy sang tới bờ bên kia Yến Đãng. Một vài tên đệ tử Ô Y giáo không kịp qua cầu chợt kêu lên thảm thiết, toàn thân bốc cháy rơi thẳng xuống vực sâu. Sợi ô cương vì phía trước có quá nhiều người dẫm đạp, cột chống cắm trên mặt đất không chịu nổi sức nặng mà dần dần bật ra, nghiêng về phía vách đá sâu hun hút.
“Cầu treo sắp đứt! Các người chạy qua đây mau!!!” – Hàn Hàn gân cổ lên hướng về phía Tiểu Xuân hét lớn.
Lúc này bên trong Ô Y điện truyền đến một tiếng nổ vang, cùng với tiếng nam nhân kêu lên thê thảm.
“Hỏng bét! Ốc Linh Tiên!!!” – Tiểu Xuân bất chấp tất cả, quay đầu lập tức chạy thẳng vào hỏa quật. (hang lửa ‘__’~)
Không ngờ Vân Khuynh bất chợt tóm lấy đai lưng của hắn, mãnh liệt lôi hắn trở về, nói: “Ta đi! Ngươi trước tiên phải rời khỏi nơi này!”
“Không được!” – Tiểu Xuân lòng thắt lại.
“Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện gì.” – Vân Khuynh dừng lại một chút, cố kiềm lại thanh âm lạnh lẽo thấu xương. Y vỗ nhẹ gò má Tiểu Xuân, những lời của Lan Khánh khi nãy vẫn còn khiến y run rẩy. Y thấp giọng nói: “Vô luận ngươi có phải hay không chỉ vì thương hại ta, thì trong lòng ta vẫn có ngươi. Nơi này quá mức nguy hiểm, ta làm sao có thể để ngươi chạy lung tung. Vất vả lắm mới tìm được ngươi, không thể để ngươi xảy ra chuyện gì. Kẻ kia… ta sẽ tìm. Còn ngươi, nghe lời ta, rời đi trước đi …”
Giọng Vân Khuynh càng lúc càng ôn nhu, không ngờ đến cuối cùng lại trầm xuống nức nở.
“Hiểm địa ta vào, nguy nan ta chắn, miễn là ngươi bình an vô sự, còn lại mọi chuyện, ta sẽ thay ngươi hoàn thành. Mặc dù ngươi chính là …” – Rốt cuộc nói không được, Vân Khuynh một chưởng đập vào lưng Tiểu Xuân, bảy phần thận trọng ba phần ôn nhu, sẽ không tổn thương đến hắn. Đoạn, dốc toàn lực ném hắn về phía cầu treo.
Tiểu Xuân vô sự rơi bịch xuống cầu, ở vị trí hai phần ba, gần sát bờ đối diện. Hắn thảng thốt quay lại, chỉ thấy Vân Khuynh đang lặng lẽ nhìn mình, khuôn mặt băng lãnh khó nén lại đau thương, trong ánh mắt mông lung sâu thẳm, ngoài hắn ra …không còn gì khác.
“Không phải…” – Tiểu Xuân chợt hiểu lời Vân Khuynh muốn nói nhưng lại ngừng kia là cái gì, lập tức thét lên: “Ta không phải thương hại ngươi! Là ta thương ngươi!!!”
Hắn đứng giữa biển lửa mà gào đến rơi lệ: “Triệu Tiểu Xuân cả đời chỉ yêu một mình Đông Phương Vân Khuynh, không thể chỉ vì dăm ba câu dối trá là có thể thay đổi. Đông Phương Vân Khuynh ngươi nghe cho rõ! Đời này kiếp này ta chỉ yêu ngươi, chỉ đau lòng vì ngươi, ta không muốn rời xa ngươi… Ta không cho phép ngươi nghĩ quẩn! Ngươi không được nghe những gì hắn nói…”
Vân Khuynh quay lưng về phía Tiểu Xuân, cùng Lan Khánh giao thủ.
Cầu treo bén lửa cháy bùng lên, ngọn lửa dâng cao đỏ rực, bén vào giày rồi cứ thế lan dần. Tiểu Xuân vẫn không hề hay biết, lòng dạ rối bời chỉ lo nghĩ cách trở về bên Vân Khuynh, rồi sau đó hắn sẽ nói, nói, nói… thật nhiều những lời âu yếm cho y nghe. Hũ dấm chua của hắn hay bận tâm, hay phát cáu, lại sợ bị người ghét bỏ… sợ vô cùng. Hắn lúc này sao có thể một mình rời đi, để mặc y đối mặt với trận đại hỏa kia cùng tên điên Lan Khánh?
Tiểu Xuân vội vàng lao về phía trước, ô cương vốn không chịu nổi sức nặng, rốt cuộc dần dần trượt khỏi Miểu Nhật Phong. Mất đi chỗ đặt chân, lại đang ở giữa cầu, bên dưới còn là vực sâu vạn trượng, Tiểu Xuân có cảm giác chính mình đang rơi thẳng xuống.
Hắn ra sức xuất sử “Đạp tuyết vô ngân” đạp lên phần dây thừng đã bị hủy hoại phía trên, nhưng vô luận có liều mạng thế nào, vẫn không thể đến được chỗ Vân Khuynh…
Trong lòng quýnh lên, khí hải cuồn cuộn, một ngụm máu từ miệng hắn phụt ra, một trận huyết hoa lấm tấm tỏa khắp không trung.
Ô cương đột nhiên rung lên bần bật, tiếng xiềng xích va vào nhau truyền đến. Hông Tiểu Xuân bị mẩu dây tàn vòng vèo cuốn lấy, hắn gắng sức nhắm tới bờ bên kia mà tung người một cú.
Gió rít dữ dội bên tai, Tiểu Xuân trợn tròn mắt nhìn Vân Khuynh khẩn trương băng qua trận đại hỏa mãnh liệt, chạy vào trong Ô Y điện cứu người… tất cả cũng chỉ vì hắn.
Lan Khánh không dễ dàng buông tha, lập tức bám theo y cùng xông vào.
Hai thân ảnh một đen một trắng vụt biến mất trong biển lửa chói lòa. Sau đó là một tiếng nổ váng trời, liền thấy Ô Y điện nguy nga tráng lệ trên Miểu Nhật Phong đã không trụ vững được nữa, bị đại hỏa tàn phá, lập tức sụp đổ hoàn toàn.
Ngọn lửa nóng bỏng bốc lên cao ngùn ngụt, thiêu đỏ cả bầu trời.
“KHÔNG!!!” – Tiểu Xuân gào khóc thảm thiết: “VÂN KHUYNH!!!”
Hắn cuồng loạn chỉ muốn lao về phía trước, quên luôn rằng đã chẳng còn đường sang.
Trước mặt, là vực sâu thăm thẳm.
Hắn và y, sinh tử cách xa rồi …
Từng bước đạp trên không trung, Hàn Hàn lập tức kéo Tiểu Xuân trở về: “Ngươi điên rồi sao?”
Hắn liều mình chụp lấy Tiểu Xuân. Sợi ô cương nóng rực quấn quanh hông, lúc này bốc lên một đám cháy, nhưng vẫn không tài nào ngăn được người này bất chấp tính mạng, lao đầu về phía trước.
“Vân Khuynh còn ở đó… Buông ra! Để ta qua!” – Tiểu Xuân ra sức gào lên: “Buông ra! Y vẫn còn ở đó!”
“Triệu Tiểu Xuân! Nếu qua đó, chính ngươi cũng không sống được.” – Hàn Hàn mắng lớn.
“Mặ kệ ta! Nếu như y không còn, ta sống có ích gì? “ – Tiểu Xuân mất hết lý trí, liều lĩnh chạy về phía huyền nhai. (vách núi đen)
Toàn thân hắn đột nhiên đổ gục xuống phía trước, điên cuồng nôn ra một ngụm rồi lại một ngụm máu tươi. Thương thế trước kia dùng dược lực áp chế nay đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể, dược hiệu mất dần, những tràng đau đớn kịch liệt đến phác thiên cái địa (rung chuyển trời đất) dồn dập kéo tới, tứ chi dần dần mềm nhũn, thế nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, vẫn giãy giụa vô ích.
“Buông ra…” – Tiểu Xuân hướng về phía Miểu Nhật Phong mà gào khóc, lệ ngập tràn hai mắt. Vân Khuynh rõ ràng gần hắn như thế, cách nhau chỉ một tấc gang, mà lại như xa tới tận chân trời …
“Tiểu Hàn ngươi buông ra… để ta đi tìm y… y và đại sư huynh của ta đều ở bên trong… cả hai đều ở bên trong… Nếu không cứu… bọn họ… sẽ chết… sẽ chết.”
Nôn ra ngụm máu thứ ba, Hàn Hàn nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu Xuân, run rẩy đứng lên. Trên cánh tay, toàn bộ là máu của Tiểu Xuân nôn ra. Nhìn thấy hắn trọng thương như thế mà vẫn cố với tay chỉ chực lao sang bờ bên kia, trong lòng quặn thắt.
“Ô Y điện đã sập rồi, ngươi có qua đó cũng vô ích, hai người bọn họ … bọn họ… “ – Hàn Hàn nghẹn ngào nói, nhưng lời cuối cùng không thể thốt ra.
“Vân Khuynh… chờ ta… ta liền qua cứu ngươi… chờ ta…” – Thân thể Tiểu Xuân mềm oặt ngã xuống, cho đến lúc một trận choáng váng mãnh liệt ập tới, dìm hắn vào màn đêm hắc ám vô biên…
Mà, hai người hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia, chưa từng một lần quay trở lại.
“Vừa rồi, rõ ràng là hắn có cơ hội giết ta, nhưng lại do dự …”
“Ân, ta biết…” – Tiểu Xuân khe khẽ đáp lại.
“Vì sao?” – Vân Khuynh khó hiểu.
“Tâm của người cũng làm bằng thịt, ai đối tốt với ngươi, ngươi sẽ nhớ kỹ trong lòng.” – Tiểu Xuân khẽ nói – “Bởi vì Bạch Bạch ngươi đối với Tiểu Hắc rất tốt, nên Tiểu Hắc đương nhiên không thể hạ thủ.”
Lan Khánh nào phải là kẻ lòng dạ sắt đá. Suốt hơn mười ngày tẩu hỏa nhập ma, thần trí mơ màng, là ai chiếu cố hắn, là ai đối tốt với hắn, Lan Khánh chẳng bao giờ quên được…
Nguyên lai, tâm địa hắn không xấu. Ai tổn thương hắn, hắn sẽ trả gấp trăm lần, nhưng ai đối tốt với hắn, hắn liền khắc cốt ghi tâm…
Vân Khuynh trầm mặc trong giây lát mới nói: “Chúng ta nên xuống núi thôi. Kính Vương mang binh đến bao vây Yến Đãng sơn, lấy cớ dịch bệnh tràn lan, muốn phóng hỏa đốt núi xử lí đám dân chúng nhiễm bệnh. Tiện đường giải quyết luôn ma giáo giáo chúng cùng đám võ lâm cao thủ khó nhằn này.”
Tiểu Xuân run lên, nếu cứ thế này thì không chỉ có dân chúng vô tội mà tất cả mọi người đều không thể sống sót.
“Ta đã điều bách nhân thiết kỵ đến đây, nhưng tất cả đều ngoài tầm với. Phải xuống được núi chờ quân đến tiếp ứng mới có cơ hội phân cao thấp cùng Kính Vương.”
“Ngươi đã khôi phục trí nhớ?” – Tiểu Xuân kinh hỉ hỏi. Nghe thấy Vân Khuynh nhắc tới bách nhân thiết kỵ, đó chính là đội quân do y âm thầm gây dựng, người nào người nấy võ công cao cường. Kể từ khi trúng cổ mất đi trí nhớ, Vân Khuynh không hề biết đến sự tồn tại của đội quân này, hôm nay lại nhắc tới, cư nhiên là do độc tính của tử cổ đã bị trừ đi phân nửa, không thể áp chế trí nhớ của y.
Vân Khuynh nhợt nhạt cười: “Ân… nhớ ra ngươi …”
Một lời nói thanh thanh đạm đạm, nhưng lại chan chứa biết bao nhu tình…
Tiểu Xuân không biết vì sao viền mắt lại hoen đỏ, sống mũi cay cay.
Hắn vốn tưởng rằng Vân Khuynh cả đời này không thể khôi phục trí nhớ, không biết chính mình rồi sẽ ra sao, chỉ có thể ngày qua ngày chiếu cố y. Mà khi Vân Khuynh đối với hắn cười như thế, đối với từng hành động của hắn cáu kỉnh mà vẫn bất lực như thế, trong đầu luôn khắc sâu lời thề không làm hắn tổn thương. Hết thảy suy nghĩ chồng chất… đây mới chính là Vân Khuynh của hắn!
Bọn họ đã trải qua bao mưa gió trầm luân, trải qua bao đau thương mất mát, cuối cùng cũng đã ngưng thành tình, kết thành yêu. Không thể mất đi dù chỉ là một đoạn kí ức ngắn ngủi… Tìm về rồi, mới chính là toàn vẹn cho cả hai.
Tiểu Xuân cười đến gò má ửng hồng, nhìn Vân Khuynh chăm chú.
Vân Khuynh yên lặng một lúc lâu, thấy bộ dạng Tiểu Xuân dịch dung thành Lan Khánh, khó chịu nói: “Cái bộ mặt này thật khiến cho người khác phải sôi gan.” – Đoạn, y vung tay, đem diện bì xé toang vứt xuống đất.
“Ai~~” – Tiểu Xuân nhíu mày, song, chốc lát lại trở về cái vẻ hoan hỉ như thường nhật, bỡn cợt nói: “May mà đã ăn thuốc trừ đau, nên dù ngươi có xé có giằng như thế nào, ta một chút cũng không đau a~”
“Tới rồi!” – Vân Khuynh chợt ngẩng lên nhìn sang phía đối diện.
“Tiểu Thất, ngươi cùng hắn thực là vui vẻ a. Bên cạnh chém giết như vậy, hai người còn có nhã hứng nói chuyện yêu đương?”
Một tràng âm thanh từ phía đối diện truyền đến, Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh chợt phát hiện cánh quân triều đình nhất loạt mặc trụ giáp, không biết tự bao giờ đã vây kín xung quanh, giương cung lên bắn cả loạt hỏa tiễn, nhắm thẳng bình thai Miểu Nhật Phong, quyết một mất một còn với võ lâm quần hùng.
Mà kẻ dẫn đầu đội quân hoàng gia – chính là Kính Vương Đông Phương Tề Vũ đương khinh cừu hoãn đái (*) tay chắp sau lưng, dáng điệu ung dung nhàn nhã, thong thả bước đi trên sợi ô cương.
(*) nhẹ nhàng thoải mái, không có vẻ gì là vội vàng
“Tiểu Hàn!” – Tiểu Xuân kéo kéo Hàn Hàn đương lúc y nội phủ trọng thương, phải ngồi một bên mà vận công lặng lẽ: “Đem Triệu Đại Hùng lại đây, nhanh lên…”
Hàn Hàn mở mắt, dù không rõ ý đồ của Tiểu Xuân, nhưng cũng lập tức đứng lên tìm võ lâm minh chủ.
“Đông Phương Tề Vũ, trước giờ hai ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm vậy là có ý gì?” – Vân Khuynh lên tiếng.
“Ô ~ Tiểu Thất, ca ca hôm nay không phải nhắm vào ngươi. Thánh thượng giáng chỉ, lệnh bổn vương xuống phía nam tiêu trừ dịch bệnh, để đạt thành hoàng mệnh (hoàn thành sứ mệnh vua ban), bổn vương ngày đêm mất ngủ không dám lơ là trọng trách, vất vả lắm mới tập trung những người bệnh lại một chỗ để chữa trị. Nào ngờ dịch bệnh không những không ngưng lại, lại còn có dấu hiệu lan rộng hơn, càng lúc càng nghiêm trọng. Ngự y góp ý, nếu muốn diệt tận gốc đại dịch, phải dùng lửa đốt. Thiêu hết mọi ngoại tà rồi, dịch bệnh sẽ chấm dứt a.”
Tề Vũ lại nói: “Sau khi cân nhắc cả trăm lần, bổn vương mới quyết định phóng hỏa Yến Đãng sơn trừ tận cùng dịch bệnh. Trên núi này ai ai cũng đều nhiễm bệnh, không tránh khỏi dù chỉ là một người. Ca ca kỳ thực không nỡ ra tay với ngươi, thế nhưng không còn cách nào khác. Hoàng mệnh không thể trái. Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đó mà đợi hỏa thiêu đi.”
Tề Vũ sau đó nhìn về phía Tiểu Xuân: “Còn ngươi, Triệu Tiểu Xuân, bổn vương biết thân ngươi vốn bách độc bất xâm, đương nhiên không thể nhiễm bệnh. Nể tình quen biết đã lâu nên cho ngươi một con đường sống. Bổn vương đếm đến ba, ngươi lập tức lại đây, chỉ có một cơ hội duy nhất, đừng bỏ qua a.”
Vừa hay lúc Hàn Hàn mang Triệu Đại Hùng tới, Tiểu Xuân thấy người này thần tình vẫn còn mệt mỏi ốm yếu, xem ra độc vừa mới giải xong đã vội vã báo thù, dẫn quân tiến vào Miểu Nhật Phong.
“Triệu Tiểu Xuân, người tìm ta làm gì?” – Triệu Đại Hùng tức giận hỏi. – “Ngày đó hai ngươi đả thương ái đồ của ta, hại chúng suýt chút nữa mất mạng, món nợ này ta còn chưa tính sổ, hôm nay các ngươi lại tới đây quấy nhiễu quần hùng tiêu trừ ma giáo yêu nghiệt, rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Hắn nói với Tiểu Xuân một thôi một hồi, chợt nhìn thấy đám hỏa cung thủ đang sẵn sàng ở phía đối diện. Những người khác cũng giống Triệu Đại Hùng, vừa đánh, vừa chăm chú quan sát động tĩnh của đối phương.
Ma giáo, triều đình, giang hồ chính đạo. Cả ba phe đối với nhau thủy hỏa bất dung (như nước với lửa). Triều đình không thể quản thúc chính đạo, chính đạo lại không dung được Ma giáo, Ma giáo giết người cướp của khắp nơi nơi, bị triều đình cùng chính đạo coi như cái gai trong mắt. Tình thế hiện giờ hết sức nguy cấp, tất cả nghe Đông Phương Tề Vũ nói xong, chỉ sợ Kính Vương hôm nay sẽ lấy việc diệt dịch làm cái cớ, mục đích chính là giải quyết gọn gàng cả hai phe chính lẫn tà.
Tiểu Xuân nói với Triệu Đại Hùng: “Vừa hay, ta muốn nói một chút về ái đồ của ngươi.”
Tiểu Xuân cười đến híp cả mắt lại. Vân Khuynh phi thường thích bộ dạng hắn như thế này, nhịn không được liền vuốt ve khuôn mặt Tiểu Xuân.
“Ngoan nào~ chờ ta một chút.” – Tiểu Xuân líu lo với Vân Khuynh, sau lại thấy Triệu Đại Hùng đăm đăm nhìn hắn.
“Ân.” – Vân Khuynh đáp khe khẽ.
Tề Vũ đứng ở bờ đối diện hô cả tràng “Một, hai, ba”, rồi lại rống lên “Một, hai, ba”, nhưng Tiểu Xuân chẳng thèm để ý. Trên đời này có khối kẻ nói mà không biết giữ lời, Đông Phương Tề Vũ chính là một ví dụ điển hình.
“Ái đồ của ta làm sao?” – Triệu Đại Hùng trừng mắt nhìn Tiểu Xuân.
“Ngươi cũng đã thấy tình thế hiện giờ, nơi này bị cô lập không chỗ thoát thân, đường ra duy nhất chính là hai sợi ô cương căng thành cầu kia. Bát đại môn phái cùng Ô Y giáo nếu bây giờ không lui binh cùng tìm lối thoát, bọn hỏa cung thủ kia chỉ bắn một phát, Miểu Nhật Phong này đừng hòng có kẻ sống sót.” – Tiểu Xuân khoanh tay trước ngực, cứ đứng chôn chân một chỗ, run lẩy bẩy mà nói.
“Võ lâm chính đạo thèm vào mà bắt tay cùng tà ma ngoại đạo các ngươi. Chúng ta dù có phải chôn thân trong biển lửa, cũng không bao giờ nghe lời ngươi, ai mà biết ngươi sẽ lại bày ra quỷ kế gì.” – Triệu Đại Hùng phòng bị nhìn Tiểu Xuân.
“Ngươi đây là rượu mừng không muốn, lại thích uống rượu phạt.” – Tiểu Xuân hừ nhẹ, rồi cất giọng: “Đệ tử Hoa Sơn phái, NGHE!”
Các đệ tử Hoa Sơn đang tay đao tay kiếm giữa trận chiến lập tức quay đầu soát soạt, người nào người nấy diện mạo như nghi chi, thanh tú tuấn mỹ, có kẻ tuổi vẫn còn nhỏ mà mi mục như họa, thanh khiết động lòng người.
Tiểu Xuân cao giọng nói: “Sư phụ các ngươi mấy ngày trước trúng độc, tính mệnh như mành treo chuông, đã nói với ta rằng: hắn vất vả cả đời, tâm nguyện chưa hoàn thành đã phải nhắm mắt xuôi tay, như vậy không cam lòng. Đến nay tuy là kịch độc đã được giải, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, tâm nguyện của sư phụ, đệ tử các ngươi nhất định phải chung lòng hỗ trợ. Đệ tử Hoa Sơn phái các ngươi rõ rồi chứ? Triệu Đại Hùng kiếp này có phải ăn năn hối lỗi chuyện gì, thì chính là việc hắn đã mất công bồi dưỡng một đám người tốt như thế rồi, nhưng lại phải ngậm đắng nuốt cay, rốt cuộc không thể…”
Tiểu Xuân còn chưa nói xong, đã bị Triệu Đại Hùng bịt miệng.
Triệu Đại Hùng kinh hoảng nói: “Sao ngươi lại biết… không lý nào… ta chưa từng nói với bất cứ ai.”
Tiểu Xuân cười đến mức hắn phải buông tay ra: “Ngươi có đáp ứng hay không?”
Triệu Đại Hùng mặt tối sầm lại, cân nhắc một lát, mới cay đắng gật đầu: “Được. Nhưng ta mà ra mặt, Ma giáo giáo chúng sao chịu để yên?”
“Chuyện nhỏ.” – Tiểu Xuân hấp háy mắt: – “Kính lão đắc thọ, ngài trước.”
Tề Vũ đứng bên phía đối diện chờ người qua không được, tức tối giậm chân. Cuối cùng ra lệnh. Loạt hỏa tiễn đầu tiên hướng thẳng về phía Miểu Nhật phong mà phóng tới. Trên núi cuồng phong dữ dội càng trợ cường thế lửa, một mũi tên trúng đại điện, lửa lập tức bùng lên, lan nhanh không thể cứu vãn.
Triệu Đại Hùng quay về đám người đang chém giết không ngưng, hô lớn: “Các vị anh hùng, xin hãy dừng tay!!!”
Tiểu Xuân theo sau cũng thét lên không kém phần uy dũng: “Đệ tử Ô Y giáo nghe lệnh, không được đánh nữa!”
Một vài kẻ dừng lại, một vài kẻ hoang mang cực độ, hô: “Minh chủ!’
Tiểu Xuân liếc Triệu Đại Hùng một cái, cười cười, tiện thể nói: “Hiện giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, Ô Y giáo quyết định cùng Triệu minh chủ nghị hòa, trước mắt vượt qua nguy cơ, các tình tiết còn lại cùng minh ước đình chiến để khi khác tính tiếp.”
Ô Y giáo đệ tử có một chút không phục, nghĩ muốn phản kháng, Tiểu Xuân bèn lục tìm trong người, lấy ra tấm Ô mộc lệnh còn buộc dây thõng xuống, giơ lên cao: “Nhìn thấy Ô Mộc lệnh như nhìn thấy giáo chủ. Ô Y giáo kẻ nào cả gan kháng mệnh?”
Hỏa tiễn lại bắn loạt thứ hai, một mũi hướng thẳng về phía Tiểu Xuân.
Vân Khuynh bên cạnh lập tức ôm lấy thắt lưng hắn xoay người tránh, Tiểu Xuân vẫn còn cố ngoảnh lại, gân cổ lên: “Ô Y giáo đệ tử nghe lệnh, giữ mạng quan trọng hơn. Tự mình tìm cách qua bờ bên kia, không được đánh nữa, nhanh đi mau!”
Triệu Đại Hùng bên cạnh cũng hạ lệnh tương tự, trước khi đi, còn liếc Tiểu Xuân một cái, đột nhiên nói: “Ta phái đệ tử tìm người về giải độc, chăng lẽ chính là ngươi?”
Tiểu Xuân chỉ nhếch cười, không đáp.
Dòng người từ Miểu Nhật Phong ồ ạt tiến tới sợi ô cương, hướng về bờ bên thận trọng bước từng bước.
Loạt hỏa tiễn bắn ra lập tức bị gạt đi nhanh chóng, bản thân những người này đều là võ lâm cao thủ thân kinh bách chiến, kinh nghiệm dạn dày, mấy mũi hỏa tiễn nhỏ nhoi này đâu thể gây khó khăn.
“Chém đứt ô cương, bọn chúng có chạy đằng trời!” – Tề Vũ hạ lệnh. Hắn vốn đã định cho Tiểu Xuân một cơ hội, thế nhưng chính Tiểu Xuân lại tự mình muốn chết, nên đâu thể trách hắn vô tình.
Tiểu Xuân quay sang Vân Khuynh: “Ngươi hãy mang Lan Khánh đi trước, ta phải quay vào tìm Ốc Linh tiên.”
Vân Khuynh nhìn về phía Ô Y đại điện đang cháy rụi, khói lửa ngút trời: “Đừng quan tâm hắn, chúng ta phải đi cùng nhau. Lửa lớn như vậy sao có thể vào trong, lỡ ngươi bị thiêu cháy thì ta biết phải làm sao?”
“Nhưng Lan Khánh câu nệ Ốc Linh Tiên như thế ắt phải có nguyên nhân. Hắn là người dưỡng cổ, mọi điều then chốt để trừ cổ đều là ở hắn, chỉ có hắn mới có thể cứu ngươi. Ta nhất định phải vào trong.” – Tiểu Xuân nói xong liền chạy thẳng vào phía đại điện đang bốc cháy.
“Không được đi!” – Vân Khuynh dồn lực chộp lấy cánh tay của Tiểu Xuân.
“Vân Khuynh, hắn là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi.” – Tiểu Xuân rống lên, không thể hiểu đến lúc này rồi Vân Khuynh còn có thể giành giật với hắn.
Đương lúc hai người đang đôi co cãi vã, Lan Khánh từ trên mặt đất chậm rãi gượng dậy. Cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hắn liền vỗ mấy cái, đột nhiên phát hiện có thứ gì đó vướng víu khó chịu. Rốt cuộc hắn cũng tìm ra nguyên nhân, bèn từ từ rút ra cây châm bảy tấc đang ghim sâu vào Bách Hội huyệt, cản lại dòng nội lực mạnh mẽ trong người.
Lan Khánh nhìn chằm chằm vào cây kim châm, khiến cho cái người đang đỏ mặt tía tai kia giật mình dừng lại, phát giác hắn đã tỉnh.
“Sư… Sư huynh…” – Tiểu Xuân kêu khẽ một tiếng.
Lan Khánh nhanh như chớp tiến sát, bắt lấy mặt Tiểu Xuân nhìn thẳng vào. Vân Khuynh toan động thủ, liền bị Tiểu Xuân cản lại.
“Không cần.” – Tiểu Xuân mấp máy môi, nói không ra tiếng, khẩn cầu nhìn Vân Khuynh. Lan Khánh là người duy nhất có thể cứu Vân Khuynh, hắn không thể, cũng không muốn để cho Vân Khuynh đả thương Lan Khánh.
“Ngươi là ai?” – Lan Khánh nhìn chòng chọc vào mặt Tiểu Xuân, thận trọng xem xét.
“Ca ca, ta là Tiểu Thường a~” – Tiểu Xuân thăm dò.
“Không đúng! Ngươi là Triệu Tiểu Xuân!” – Lan Khánh thình lình hét lớn.
“Đúng đúng, ta là Triệu Tiểu Xuân a~~~” – Tiểu Xuân chiều theo đáp lại, việc duy nhất không thể làm lúc này, chính là kích thích kinh mạch của Lan Khánh nghịch hành khiến cho thần trí rối loạn a.
“Ngươi là Triệu Tiểu Xuân, vậy ta là ai?” – Lan Khánh nghi hoặc hỏi.
“Ách, ngươi là Lan Khánh.”
“Không đúng! Ta là Triệu Tiểu Xuân, ngươi mới chính là Lan Khánh!” – Lan Khánh đột nhiên rống lên: “Lan Khánh, ngươi dịch dung thành ta làm cái quái gì? Muốn hại ta sao?”
Nguy a! Tiểu Xuân thầm nghĩ, Đại sư huynh hôm nay thực sự là điên đến cùng rồi… ngay cả chính mình là ai đều lẫn lộn.
Ô cương phía bờ kia cơ hồ đã bị Tề Vũ hạ lệnh chặt đứt, đám võ lâm quần hùng cùng Ô Y giáo đệ tử thoát được hiện đang hợp lực chống lại quân triều đình. Trên Miểu Nhật Phong người chết như ngả rạ, người ở tiền điện càng lúc càng thưa thớt. Ngọn lửa điên cuồng thiêu rụi, hơi nóng phả vào mặt đau đớn vô cùng.
“Đừng có hỗn trướng nhiều lời, nếu ô cương đứt, bất luận là ai cũng không thể thoát khỏi nơi này, ngươi mau đi cùng ta!” – Vân Khuynh lạnh lùng giật lấy tay Tiểu Xuân, tách hắn khỏi Lan Khánh. Hễ là việc liên quan trực tiếp tới an nguy của Tiểu Xuân, đừng hòng y nhượng bộ, Tiểu Xuân phải nghe lời y!
“Vân Khuynh ngươi làm cái quái gì? Mau buông hắn!” – Lan Khánh thình lình lao vào tách cả hai ra, hắn nhìn Vân Khuynh khổ sở van cầu: “Ngươi vì cái gì mãi không buông tha hắn? Vì cái gì phải chặt đứt hai tay, phế võ công của hắn? Ngươi đã quên suốt hơn hai năm trước kia, hắn đã đối tốt với ngươi như thế nào sao?”
Vân Khuynh sửng sốt.
“Từ Thần Tiên Cốc mang theo Bách ưu giải, hắn thề sẽ vì ngươi chế dược, không từ chối bất cứ nguyện vọng nào của ngươi. Biết ngươi vẫn chưa nguôi ngoai, hắn liền không quản khó khăn, trăm cay ngàn đắng đi tìm hoa đào, chỉ cầu ngươi được vui vẻ. Hoa đào kia … hoa đào kia chính là Nhãn nhân mị, nở tận bờ Nam Hải xa xôi, vất vả lắm mới có thể hái được. Thế nhưng vì sao ngươi luôn coi khinh tâm ý của hắn, vì sao hết lần này đến lần khác muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Hắn đối với ngươi tốt đến thế, vậy mà ngươi nhất định cự tuyệt, không chịu cảm kích?” – Lan Khánh hướng về Vân Khuynh gầm lên.
Lời nói mờ mịt, những tưởng đang nói về kẻ khác, nhưng thực chất là bày tỏ lòng mình. Lan Khánh mệt mỏi vô cùng, nghĩ đến người hắn thầm yêu mà không bao giờ có được. Hắn ngưỡng mộ tiểu sư đệ của hắn đã giành được trái tim người này…
Tiểu Xuân làm sao mà không hiểu suy nghĩ của Lan Khánh, viền mắt đỏ lên, hắn nắm chặt tay Lan Khánh, nói: “Đừng nói nữa… sư huynh… đừng nói nữa … Ốc Linh Tiên mà ngươi cần đang ở trong Ô Y điện, cùng ta tìm hắn đi…”
Tiểu Xuân chợt giật mình nhìn lại Vân khuynh.
Y đến hôm nay mới được tận tai nghe Lan Khánh giải bày. Vân Khuynh vốn không phải người vô cảm, chỉ là, Lan Khánh cứ chôn chặt tình cảm trong lòng, giấu kĩ vô cùng … y không thể nào nhận ra được. Huống hồ ban đầu Lan Khánh chẳng nói chẳng rằng đã lập tức hạ độc Vân khuynh, mới khiến cho y chán ghét hắn nhiều đến thế.
Hai người đó, một người không hiểu ái tình, một người yêu nhưng không chịu bày tỏ, mới thành ra nông nỗi ngày hôm nay.
Lan Khánh gạt tay Tiểu Xuân, đối diện Vân Khuynh nói: “Ngươi nghĩ là ta thật lòng thích ngươi sao? Nếu không phải ngươi trúng độc cần ta giải, thì ta lưu lại làm gì? Ngươi ra vẻ đáng thương làm cảm động ta, làm bộ yếu đuối khiến ta không nỡ ly khai. Ta xuất cốc lần này vốn chỉ muốn đưa sư huynh trở về Thần Tiên Cốc, thế nhưng ngươi tìm mọi cách cản trở, giới hạn ta. Ngươi nghĩ rằng ta thực sự yêu ngươi sao? Không! Ta chỉ thương hại ngươi thôi, thương hại ngươi ngoài một kẻ ngu ngốc như ta, còn lại không có ai lưu luyến.”
Vân Khuynh nghe từng lời Lan Khánh nói, chết lặng nhìn Tiểu Xuân. Y không hiểu tình tình ái ái đến tột cùng là như thế nào, nhưng Lan Khánh nói như vậy nghĩa là hắn biết nhiều hơn y, hiểu Tiểu Xuân sâu sắc hơn y …
Tiểu Xuân giật mình kinh hoảng.
“Những gì hắn nói là thật phải không?” – Vân Khuynh hỏi – “Ngươi vì thương hại… nên mới ở lại bên ta?”
Tiểu Xuân cứng lưỡi, nghẹn lời: “Không. Đương nhiên không phải…”
“Không phải? Nếu không phải thì tại sao ngươi cứ chốc lát lại do do dự dự?” – Vân Khuynh nhịn không được hướng về phía Tiểu Xuân gầm khẽ, cố kiềm chế thanh âm chứa đầy những bất an: “Triệu Tiểu Xuân! Ngươi có dám nói ngươi lưu lại hoàn toàn không phải vì thương hại ta?”
Vân Khuynh nhớ lại cái đêm ước định đó, Tiểu Xuân ôm y trốn khỏi sự truy lùng của Kính Vương, độc phát làm y khó chịu, Tiểu Xuân đã vì y mà vận khí duy trì. Đêm đó, y đã kể chuyện của mình cho Tiểu Xuân nghe, chuyện mẫu thân muốn hạ độc chết y, chuyện y một thân tự trưởng thành, chưa từng có một ai quan tâm chăm sóc, xung quanh chỉ toàn là âm mưu quỷ kế, huynh đệ tương tàn. (thỉnh đọc lại chi Dược sư nhé:”3)
Y không hiểu ái tình, không thấy được tình cảm trong lòng người, y luôn nghĩ thiên hạ toàn là những kẻ phàm phu dơ bẩn, thế nên chưa bao giờ lưu luyến.
Cho đến khi gặp được Tiểu Xuân, cho đến khi thấy một đôi loan xuân thủy (*), y mới hiểu được có người để yêu thật tốt biết bao, y mới dần dần biết cách cư xử.
(*) Dòng nước mùa xuân, ở đây là chỉ đôi mắt long lanh như xuân thủy của Tiểu Xuân ấy ^^
Nhưng, hóa ra, tất cả chỉ là giả dối? Hóa ra, Tiểu Xuân chỉ vì thương hại, nên mới lưu lại bên y.
“Ngươi đừng khóc a…” – Lan Khánh đột nhiên dỗ dành: “Ta cũng chỉ thích khuôn mặt đẹp đẽ này của ngươi mà thôi. Khóc sẽ không đẹp ….”
“Ta xin ngươi đừng nói nữa!!!” – Tiểu Xuân hướng về Lan Khánh tung một quyền: “Con bà nó! Ngươi không cần phải ba hoa như thế. Đừng có nói lung tung! Tẩu hỏa nhập ma rồi mà vẫn không quên ly gián tình cảm người khác!!! Hỗn đản!!!”
Lan Khánh bắt được tay Tiểu Xuân, gập xuống, một tiếng “Kháp” vang lên, xương cổ tay đã gãy.
Tiểu Xuân nhíu mày. Cũng may, một chút cũng không đau …
“Đồ hỗn trướng nhà ngươi! Buông hắn ra!!!” – Vân Khuynh hai mắt đỏ ngầu, trên mặt vẫn chưa kịp khô nước mắt. Y lao đến Lan Khánh đánh tới tấp, tách hắn ra khỏi Tiểu Xuân.
Trên bình thai chỉ còn ba người bọn họ mà thôi, bờ bên kia giết chóc không ngừng. Tiếng gươm giáo vang động khắp trời, hỏa cung thủ bắn ra cả loạt bao dầu. Bao dầu rơi xuống ô cương liền vỡ bụp. Lửa từ Miểu Nhật Phong lan dọc theo ô cương, cháy sang tới bờ bên kia Yến Đãng. Một vài tên đệ tử Ô Y giáo không kịp qua cầu chợt kêu lên thảm thiết, toàn thân bốc cháy rơi thẳng xuống vực sâu. Sợi ô cương vì phía trước có quá nhiều người dẫm đạp, cột chống cắm trên mặt đất không chịu nổi sức nặng mà dần dần bật ra, nghiêng về phía vách đá sâu hun hút.
“Cầu treo sắp đứt! Các người chạy qua đây mau!!!” – Hàn Hàn gân cổ lên hướng về phía Tiểu Xuân hét lớn.
Lúc này bên trong Ô Y điện truyền đến một tiếng nổ vang, cùng với tiếng nam nhân kêu lên thê thảm.
“Hỏng bét! Ốc Linh Tiên!!!” – Tiểu Xuân bất chấp tất cả, quay đầu lập tức chạy thẳng vào hỏa quật. (hang lửa ‘__’~)
Không ngờ Vân Khuynh bất chợt tóm lấy đai lưng của hắn, mãnh liệt lôi hắn trở về, nói: “Ta đi! Ngươi trước tiên phải rời khỏi nơi này!”
“Không được!” – Tiểu Xuân lòng thắt lại.
“Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện gì.” – Vân Khuynh dừng lại một chút, cố kiềm lại thanh âm lạnh lẽo thấu xương. Y vỗ nhẹ gò má Tiểu Xuân, những lời của Lan Khánh khi nãy vẫn còn khiến y run rẩy. Y thấp giọng nói: “Vô luận ngươi có phải hay không chỉ vì thương hại ta, thì trong lòng ta vẫn có ngươi. Nơi này quá mức nguy hiểm, ta làm sao có thể để ngươi chạy lung tung. Vất vả lắm mới tìm được ngươi, không thể để ngươi xảy ra chuyện gì. Kẻ kia… ta sẽ tìm. Còn ngươi, nghe lời ta, rời đi trước đi …”
Giọng Vân Khuynh càng lúc càng ôn nhu, không ngờ đến cuối cùng lại trầm xuống nức nở.
“Hiểm địa ta vào, nguy nan ta chắn, miễn là ngươi bình an vô sự, còn lại mọi chuyện, ta sẽ thay ngươi hoàn thành. Mặc dù ngươi chính là …” – Rốt cuộc nói không được, Vân Khuynh một chưởng đập vào lưng Tiểu Xuân, bảy phần thận trọng ba phần ôn nhu, sẽ không tổn thương đến hắn. Đoạn, dốc toàn lực ném hắn về phía cầu treo.
Tiểu Xuân vô sự rơi bịch xuống cầu, ở vị trí hai phần ba, gần sát bờ đối diện. Hắn thảng thốt quay lại, chỉ thấy Vân Khuynh đang lặng lẽ nhìn mình, khuôn mặt băng lãnh khó nén lại đau thương, trong ánh mắt mông lung sâu thẳm, ngoài hắn ra …không còn gì khác.
“Không phải…” – Tiểu Xuân chợt hiểu lời Vân Khuynh muốn nói nhưng lại ngừng kia là cái gì, lập tức thét lên: “Ta không phải thương hại ngươi! Là ta thương ngươi!!!”
Hắn đứng giữa biển lửa mà gào đến rơi lệ: “Triệu Tiểu Xuân cả đời chỉ yêu một mình Đông Phương Vân Khuynh, không thể chỉ vì dăm ba câu dối trá là có thể thay đổi. Đông Phương Vân Khuynh ngươi nghe cho rõ! Đời này kiếp này ta chỉ yêu ngươi, chỉ đau lòng vì ngươi, ta không muốn rời xa ngươi… Ta không cho phép ngươi nghĩ quẩn! Ngươi không được nghe những gì hắn nói…”
Vân Khuynh quay lưng về phía Tiểu Xuân, cùng Lan Khánh giao thủ.
Cầu treo bén lửa cháy bùng lên, ngọn lửa dâng cao đỏ rực, bén vào giày rồi cứ thế lan dần. Tiểu Xuân vẫn không hề hay biết, lòng dạ rối bời chỉ lo nghĩ cách trở về bên Vân Khuynh, rồi sau đó hắn sẽ nói, nói, nói… thật nhiều những lời âu yếm cho y nghe. Hũ dấm chua của hắn hay bận tâm, hay phát cáu, lại sợ bị người ghét bỏ… sợ vô cùng. Hắn lúc này sao có thể một mình rời đi, để mặc y đối mặt với trận đại hỏa kia cùng tên điên Lan Khánh?
Tiểu Xuân vội vàng lao về phía trước, ô cương vốn không chịu nổi sức nặng, rốt cuộc dần dần trượt khỏi Miểu Nhật Phong. Mất đi chỗ đặt chân, lại đang ở giữa cầu, bên dưới còn là vực sâu vạn trượng, Tiểu Xuân có cảm giác chính mình đang rơi thẳng xuống.
Hắn ra sức xuất sử “Đạp tuyết vô ngân” đạp lên phần dây thừng đã bị hủy hoại phía trên, nhưng vô luận có liều mạng thế nào, vẫn không thể đến được chỗ Vân Khuynh…
Trong lòng quýnh lên, khí hải cuồn cuộn, một ngụm máu từ miệng hắn phụt ra, một trận huyết hoa lấm tấm tỏa khắp không trung.
Ô cương đột nhiên rung lên bần bật, tiếng xiềng xích va vào nhau truyền đến. Hông Tiểu Xuân bị mẩu dây tàn vòng vèo cuốn lấy, hắn gắng sức nhắm tới bờ bên kia mà tung người một cú.
Gió rít dữ dội bên tai, Tiểu Xuân trợn tròn mắt nhìn Vân Khuynh khẩn trương băng qua trận đại hỏa mãnh liệt, chạy vào trong Ô Y điện cứu người… tất cả cũng chỉ vì hắn.
Lan Khánh không dễ dàng buông tha, lập tức bám theo y cùng xông vào.
Hai thân ảnh một đen một trắng vụt biến mất trong biển lửa chói lòa. Sau đó là một tiếng nổ váng trời, liền thấy Ô Y điện nguy nga tráng lệ trên Miểu Nhật Phong đã không trụ vững được nữa, bị đại hỏa tàn phá, lập tức sụp đổ hoàn toàn.
Ngọn lửa nóng bỏng bốc lên cao ngùn ngụt, thiêu đỏ cả bầu trời.
“KHÔNG!!!” – Tiểu Xuân gào khóc thảm thiết: “VÂN KHUYNH!!!”
Hắn cuồng loạn chỉ muốn lao về phía trước, quên luôn rằng đã chẳng còn đường sang.
Trước mặt, là vực sâu thăm thẳm.
Hắn và y, sinh tử cách xa rồi …
Từng bước đạp trên không trung, Hàn Hàn lập tức kéo Tiểu Xuân trở về: “Ngươi điên rồi sao?”
Hắn liều mình chụp lấy Tiểu Xuân. Sợi ô cương nóng rực quấn quanh hông, lúc này bốc lên một đám cháy, nhưng vẫn không tài nào ngăn được người này bất chấp tính mạng, lao đầu về phía trước.
“Vân Khuynh còn ở đó… Buông ra! Để ta qua!” – Tiểu Xuân ra sức gào lên: “Buông ra! Y vẫn còn ở đó!”
“Triệu Tiểu Xuân! Nếu qua đó, chính ngươi cũng không sống được.” – Hàn Hàn mắng lớn.
“Mặ kệ ta! Nếu như y không còn, ta sống có ích gì? “ – Tiểu Xuân mất hết lý trí, liều lĩnh chạy về phía huyền nhai. (vách núi đen)
Toàn thân hắn đột nhiên đổ gục xuống phía trước, điên cuồng nôn ra một ngụm rồi lại một ngụm máu tươi. Thương thế trước kia dùng dược lực áp chế nay đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể, dược hiệu mất dần, những tràng đau đớn kịch liệt đến phác thiên cái địa (rung chuyển trời đất) dồn dập kéo tới, tứ chi dần dần mềm nhũn, thế nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, vẫn giãy giụa vô ích.
“Buông ra…” – Tiểu Xuân hướng về phía Miểu Nhật Phong mà gào khóc, lệ ngập tràn hai mắt. Vân Khuynh rõ ràng gần hắn như thế, cách nhau chỉ một tấc gang, mà lại như xa tới tận chân trời …
“Tiểu Hàn ngươi buông ra… để ta đi tìm y… y và đại sư huynh của ta đều ở bên trong… cả hai đều ở bên trong… Nếu không cứu… bọn họ… sẽ chết… sẽ chết.”
Nôn ra ngụm máu thứ ba, Hàn Hàn nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu Xuân, run rẩy đứng lên. Trên cánh tay, toàn bộ là máu của Tiểu Xuân nôn ra. Nhìn thấy hắn trọng thương như thế mà vẫn cố với tay chỉ chực lao sang bờ bên kia, trong lòng quặn thắt.
“Ô Y điện đã sập rồi, ngươi có qua đó cũng vô ích, hai người bọn họ … bọn họ… “ – Hàn Hàn nghẹn ngào nói, nhưng lời cuối cùng không thể thốt ra.
“Vân Khuynh… chờ ta… ta liền qua cứu ngươi… chờ ta…” – Thân thể Tiểu Xuân mềm oặt ngã xuống, cho đến lúc một trận choáng váng mãnh liệt ập tới, dìm hắn vào màn đêm hắc ám vô biên…
Mà, hai người hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia, chưa từng một lần quay trở lại.
Danh sách chương