Bình thành.

Tiểu ngũ cùng tiểu lục dò xét trong đống hoang tàn.

Không mất nhiều thời gian, tiểu ngũ nhặt lên một mảnh ván vỡ nát nói [Là chữ ‘Thiên’.]

Tiếp đó tiểu lục cũng nhìn thấy một mảnh khác, hô lên [Chỗ này ta cũng thấy một khối chữ ‘hương’!]

A nhị cúi đầu nhìn chữ ‘lâu’ dưới chân, đại khái đã có thể xác định cái nơi bị tàn phá đến thảm hại này chính là đại khách điếm của Bình thành trước kia xa gần biết tiếng, khách nhân nối đuôi theo vào, Thiên hương lâu.

[Xem tình hình này, bọn họ cũng đã đi qua đây. Chúng ta vậy là vẫn chậm một bước.] A nhị nói.

Tiểu tam từ xa lững thững bước đến, gương mặt mệt mỏi đến mức nhợt nhạt, thể lực của hắn cũng không bằng nhị sư huynh hay tiểu ngũ tiểu lục kia, cả đường đi chỉ băng băng dùng khinh công lao về hướng nam, bây giờ có muốn nói chuyện cũng không mở miệng nổi.

Thế nhưng tiểu tam cứ lạch bạch đi như vậy, ơn trời cuối cùng cũng đến được bên cạnh nhị sư huynh, tạm gọi là bắt kịp mọi người, lại được nghe những lời gây kích động nhất trong tình hình hiện tại ở vị trí hiện tại.

[Được rồi, đi thôi! Đi tiếp vài ngày nữa, có thể sẽ đuổi kịp Tiểu Xuân!]

[Cái gì?] Tiểu tam uể oải cất cao giọng thảng thốt [Chúng ta ngày đêm chạy hộc tốc như vậy, nhị sư huynh nhìn mắt ta đi, đen ngòm hết, không thể nghỉ ngơi, ngủ một chút hả?]

[Tiểu ngũ, đi tìm một con ngựa cho tam sư huynh vô dụng của ngươi, tiểu lục, đi với ta.] A nhị vừa nói xong, liền búng người nhảy lên tiếp tục phi thân về phía trước.

Tiểu ngũ tiểu lục nhận lệnh hô ‘vâng’ một tiếng, nhanh nhẹn tản ra.

Chỉ còn lại tiểu tam đứng trước tàn tích thở hổn hển, cắn răng lầm bầm [Triệu Tiểu Xuân tên tiểu tử chết bằm nhà ngươi, chờ ta tìm được ngươi, ngươi phải biết thế nào là thảm!]

~~

[Tư Đồ Vô Nhai, Tư Đồ vô sỉ, Tư Đồ lão tặc, Tư Đồ tiểu nhân, ngươi rốt cuộc còn muốn nhốt ta tới bao giờ, mau thả ta ra…]

Tiểu Xuân bị giam giữ trong lao liều mạng đập vào song sắt, mà vô luận lời nói ra khó nghe bao nhiêu, vô luận kêu gào bao lâu, vẫn không thấy Tư Đồ quay lại.

[Mau thả ta ra, Tư Đồ tiện nhân ngươi nghe thấy hay không? Ô y giáo vây núi là chuyện của nhà ngươi, ngươi muốn chết cũng đừng có kéo người khác chết theo, ta còn phải quay về gặp Vân Khuynh, ta cảnh cáo ngươi mau thả ta ra, nếu như Vân Khuynh có chuyện gì bất trắc, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi…]

Từ sáng sớm đã la hét cho đến tối mịt, lòng bàn tay điên cuồn đánh vào cửa sắt cũng sưng lên như muốn nứt ra, trên ván cửa còn lấm vết máu của hắn, đỏ sậm loang lổ, nhưng vẫn không ai để ý đến Tiểu Xuân, chỉ mặc kệ hắn phát điên phát cuồng la hét, hét đến đứt hơi kiệt sức, hét đến cổ họng cũng khàn đặc.

[Mau thả ta ra a…] Tiểu Xuân ho mấy tiếng, yếu ớt dựa vào ván cửa trượt xuống bùn đất.

Hắn từng tiếng từng tiếng một vẫn đập cửa, từ giữa trưa binh binh bang bang cho tới nay chỉ còn từng tiếng gián đoạn, dùng tẫn khí lực, hắn muốn vung tay cũng không nổi nữa, chỉ cảm thấy băng lãnh từ ngón tay từ từ truyền lên người, khiến hắn bắt đầu run lên khe khẽ.

[Khục…] Tiểu Xuân đứt hơi, thân thể kiệt quệ làm hắn thấy mê man, thấy mệt mỏi, thế nhưng hắn không cho phép mình nhắm mắt lại, không thể đế chính mình cứ như vậy ngủ đi.

Chống người lên, hắn lại liều mạng đập vào ván cửa thiết lao, trong đầu chỉ nghĩ: phải ra ngoài, phải ra ngoài mới được! Vân Khuynh vẫn đang chờ thuốc cứu mạng, không ra ngoài, Vân Khuynh chắc chắn sẽ chết! Hắn không thể để Vân Khuynh chết, tuyệt đối không thể!

[Tư Đồ vô sỉ… Tư Đồ tiểu nhân… thả ta ra ngoài…]

Càng gõ lực đạo càng trở nên yếu đi, Tiểu Xuân cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, hắn tự biết mình phải ngủ lấy một giấc, cũng như trước kia để khôi phục thể lực mới đúng, thế nhưng không được, Vân Khuynh của hắn, lúc này tính mạng đang lay lắt a…

[Tư Đồ Vô Nhai… thả ta ra ngoài…] hễ nghĩ đến Vân Khuynh, Tiểu Xuân lại chịu không được.

Hắn đột nhiên lại hét to lên, liều mạng để hét [Ngươi làm gì có tư cách làm minh chủ võ lâm, ngày đó ở đại hội anh hùng cái mạng của ngươi cũng là do ta cứu, hôm nay lấy oán trả ân đặt ta vào tình cảnh này, ngươi còn không biết ngượng tự xưng là chính đạo. Mau thả ta ra, Vân Khuynh không thể đợi được nữa, ta không quay về hắn sẽ chết… ngươi biết hay không… hắn sẽ chết…]

Tiểu Xuân liều mạng gào lên, cặp mắt đỏ ngầu [Để ta quay về… để ta quay về…]

Thương nặng chưa lành lại thêm khí cấp công tâm, huyết khí trong người hắn cuồn cuộn không ngừng, đột ngột cổ họng lại tanh nồng, khí huyết dâng lên, hắn cũng không thể tiếp tục áp xuống, cho nên phun ra lại một ngụm máu nữa.

Tiểu Xuân lảo đảo một hồi, không hề nhận ra nước mặt đã rơi xuống, tay vẫn tiếp tục vỗ vào cái ván cửa ngăn cách giữa hắn và Vân Khuynh, gào lên [Thả ta ra… thả ta ra… Vân Khuynh không thể chết… không thể…]

Nhưng mà, vẫn là không ai chịu nghe lời khẩn cầu của hắn, trong địa lao yên tĩnh, chỉ có tiếng gào loạn điên cuồng phẫn nộ cùng bi thương vang vọng không ngừng.

Trong đêm, Tiểu Xuân ho khùng khục, mỗi một tiếng mỗi một âm vang vọng, đều có vị máu theo đó lan ra.

Một kiếm của Tư Đồ đâm vào lưng trọng thương đến phế mạch, khiến hắn mỗi khi hít thở đều không ngừng đau đớn thống khổ, thật lâu vẫn không cách nào dịu bớt.

Cũng đã quên mất chính mình bị giam trong Tả ý sơn trang đến ngày thứ mấy, từ khi thuốc của Vân Khuynh hết đi, đánh mất sinh cơ, hắn đã không muốn nhớ đến hôm nay là ngày nào, dẫu sao, có cái gì còn quan trọng đâu.

Bên ngoài địa lao nhè nhẹ vang lên tiếng bước chân, cửa sắt chầm chậm mở ra.

Tiểu Xuân nghiêng người nằm trên đống cỏ, ánh mắt đờ đẫn nhìn người kia.

Chỉ thấy một đôi mắt lộ ra dục vọng hèn hạ, tay cầm chủy thủ, từng bước từng bước bức tới gần.

Tiểu Xuân ghê tởm nhìn cái kẻ mình không hề quen biết, thanh âm thoát ra khàn đục, khinh thường hỏi [… Dám hỏi đại hiệp này… có chuyện gì… khục… cần…]

[Nghe nói ăn được dược nhân có thể tăng thêm một giáp công lực, tại hạ quả thật không tin, hôm nay may mắn có được cơ duyên gặp tiểu huynh đệ, không biết tiểu huynh đệ có hay không nguyện ý cho mượn một cánh tay để tại hạ được mở mang tầm mắt. Nếu như dùng xong thật sự vô hiệu, tại hạ cũng sẽ thay mặt tiểu huynh đệ làm sáng tỏ mọi chuyện với người trong thiên hạ, trả lại sự thanh tĩnh cho tiểu huynh đệ.] Người kia bày ra bộ mặt tươi cười thô thiển, tay giơ chủy thủ từng bước tiến tới gần.

Tiểu Xuân khóe miệng co giật, nói [Nếu như ta không bằng lòng… khục… vậy ngươi có hảo tâm cút xéo khỏi đây không?]

[Không bằng lòng cũng không được.] Nam tử giơ cao chủy thủ, một nhát định đâm xuống lồng ngực Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân chật vậy xoay người, vung chân đạp văng kẻ kia, nhưng vừa thở ra mấy hơi, hắn lại xông tới lần nữa, đè Tiểu Xuân xuống.

Mặc dù người bị trọng thương chưa lành khí lực mất hết, Tiểu Xuân vẫn không để người khác muốn làm gì thì làm.

Hắn dùng tay không đối chiến với nam tử kia, chủy thủ mấy làn hạ xuống cắt vào thân thể sớm đã thương tích chằng chịt, đột nhiên một mảng thịt lớn trên tay bị cắt ra, nam tử vội vàng đoạt lấy khối thịt, sự thèm khát trong mắt càng mạnh mẽ.

Tiểu Xuân nhân cơ hội dùng hàm răng sắc bén làm hung khí, hung hắng cắn vào bàn tay nam tử, cắn đến mức nam từ chịu không được đau, chủy thủ vì thế rơi xuống.

Nam tử mất đi lợi khí, tức giận đánh một quyền vào lồng ngực Tiểu Xuân, Tiểu Xuân đau đớn rên lên một tiếng, lập tức co gối hướng vào bộ vị mềm mềm giữa háng của nam tử đạp cho một phát, kẻ kia kêu lên ‘A..au’, cả người văng vào ván cửa bằng sắt, vang lên một tiếng ‘Phịch’ thật kêu.

Nam tử nén đau, cả gương mặt méo mó rặn ra nụ cười ngọt [Thịt của dược nhân, cuối cùng ta lấy được thịt của dược nhân rồi!]

Nam tử dùng ánh mắt hung ác dè chừng Tiểu Xuân, trong lúc Tiểu Xuân cũng nhìn chăm chú vào hắn, ngửa hàm lên, đem khối thịt vừa cắt ra trên người Tiểu Xuân máu chảy đầm đìa nhét vào miệng, ra sức nhai nuốt, thỏa mãn như vừa được hưởng thụ mỹ vị trân tu.

Tiểu Xuân nhìn cảnh này chỉ thấy buồn nôn, thiếu chút nữa là phun ra thật.

Nam tử sau khi nuốt thịt của dược nhân vào bụng, chống người đứng lên, cảm giác thể nội từ đan điền dần dần dâng lên một cỗ noãn lưu, sau đó chậm rãi chảy khắp toàn thân, khiến hằn vô cùng khoan khoái.

Dòng noãn lưu sau đó càng lúc càng nóng, cảm giác tựa như có một luồng chân khí vô cùng vô tận trào ra, lấp đầy khí hải, tinh lực toàn thân trở nên sung mãnh hơn bao giờ hết.

[Hữu hiệu, thật là hữu hiệu!] Nam tử mừng ra mặt, nhìn xuống cánh tay đột ngột hằn gân xanh [Thì ra lời đồn là sự thật, ta hiện tại đúng là còn thừa tinh khí chưa dùng hết, cả người đều căng lên! Chỉ mới một khối thịt đã vậy, dược nhân này thật quá thần kỳ, khó trách ma đầu kia lại đem ngươi làm trân bảo, vô luận thế nào cũng muốn đoạt ngươi trở về!]

Nam tử kinh hỉ nhìn Tiểu Xuân, từng bước từng bước lại tiến tới, nói [Nếu như, nếu như ta ăn ngươi toàn bộ không sót một mảnh, vậy sáu mươi năm công lực liền vào trong tay ta. Như vậy trong thiên hạ cũng sẽ không còn ai địch lại ta, ta đương nhiên sẽ trở thành nhất đẳng cao thủ!]

Tiểu Xuân lần này lại không né tránh, chỉ khẽ nhếch miệng cười vô tình [Như vậy có phải hay không ta trước tiên cần phải chúc mừng ngươi đây… khục… cao thủ đại hiệp…]

Chỉ trong tích tắc sau khi Tiểu Xuân nói xong, nam tử đang bước đi đột nhiên sắc mặt vặn vẹo nặng nề rất khó coi, thân thể cứng đờ không nhúc nhích lấy chút nào, sau đó từ trong cổ họng thốt lên tiếng rên rỉ vô cùng quỷ dị, sau đó từ rên rỉ hóa thành kêu gào thảm thiết.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Tiểu Xuân, gân xanh chằng chịt nổi lên vằn vện trên người nam tử từng chỗ từng chỗ cường liệt nổ tung, huyết dịch đục ngầu phun ra như sương bụi, khiến cho địa lao vốn nồng nặc mùi ẩm mốc nay lại thêm một luồn tanh nồng khó ngửi. Nam tử vì thế lăn ra đất không ngừng kêu khóc, lại phát ra âm thanh thê lương nhưng khó nghe.

Tiểu Xuân nhặt thanh chủy thủ rơi trên đất lên, nỗ lực vực dậy thân thể tàn tạ đến tột cùng, từ từ đứng dậy trên đống cỏ khô.

Hắn liếc nhìn nam tử, thản nhiên nói [Ngu ngốc, huyết nhục của dược nhân tính liệt lại cương mãnh, người bình thường làm sao chịu được… ngu ngốc, võ công của ngươi vậy là đã bị phế sạch, muốn làm cao thủ, quay về khổ luyện thêm lần nữa đi… mộng tưởng!]

Nói xong, tự chống thân thể lảo đảo, dựa vào bờ tường chầm chậm ra ngoài đại lao.

Bên ngoài địa lao Tư Đồ đã sai người canh gác, người kia cũng không biết làm sao mà mò vào được. Nhưng vậy cũng tốt, mất đi một miếng thịt, một cơn đau nhỏ nhỏ ngoài da thịt, đổi lại là cơ hội chạy thoát. Với hắn mà nói, thập phần đáng giá.

Tiếp theo đây, đương nhiên phải nghĩ cách đối phó với mấy người đang canh giữ bên ngoài.

Tiểu Xuân đi được mấy bước, lại quay vòng về chỗ cũ, kéo cái tên cao thủ đại hiệp còn đang phun máu dở sống dở chết kia lôi ra ngoài. Có người làm tin trong tay, xem ra vẫn an toàn hơn chút.

~~~~

Ngày đó Tiểu Xuân rời đi chưa quay về, Vân Khuynh mơ hồ cảm thấy được đã có chuyện phát sinh.

Tiểu Xuân biết rõ giải dược của mình vô cùng quan trọng, tuyệt đối sẽ không vô tâm với chuyện sinh tử, vô luận găp phải tình huống thế nào, Vân Khuynh biết Tiểu Xuân chắc chắn sẽ gấp rút trở về.

Thế nhưng đêm đó lấy ra giải dược mà Tiểu Xuân để lại định dùng, lại phát hiện bên trong cư nhiên nằm trơ trẽn những ba viên thuốc, trong lòng Vân Khuynh bùng lên một trận tức khí, Triệu Tiểu Xuân này khẳng định đã có mưu đồ từ trước, nếu không phải muốn đi chơi bời tới ba ngày mới chịu quay về, làm sao có chuyện để lại tới ba viên.

Thế mà, cho đến khi ngày thứ tư kết thúc vẫn không thấy Tiểu Xuân trở về, Vân Khuynh mới kinh hoảng phát hiện ra tình thế đã nghiêm trọng.

Ba ngày đã qua, cũng không có được phần giải dược thứ tư, Vân Khuynh hiểu được Tiểu Xuân không phải là không trở về, mà là vô pháp trở về.

Tiểu Xuân xảy ra chuyện rồi.

Vân Khuynh nôn nóng cầm kiếm tìm đến Tả ý sơn trang, giữa đường độc phát càng lúc càng dữ dội, hắn cũng không cần biết, chỉ biết phải sớm tìm cho ra Tiểu Xuân.

Khó khăn lắm mới tìm được đường đến Tả ý sơn trang, nhưng bên dưới sơn trang không biết vì sao lại có vô số Ô y giáo chúng đang mai phục.

Trong lòng Vân Khuynh thấy ớn lạnh, mấy ngày này tìm không ra Lan Khánh, thì ra đã chuyển mục tiêu sang hướng bát đại phái, Tiểu Xuân lại đang trên núi, không phải sẽ lại bị liên lụy vào? Vân Khuynh căm hận nói [Hỗn trướng, bõ công hắn bao nhiêu lần giúp ngươi, ngươi vẫn chẳng hề thay đổi, bỏ mặc hắn sống chết một bên.]

Vân Khuynh chấp kiếm, lao thẳng vào trong ngọn núi bị bao phủ trong đêm đen mịt mù ẩm thấp âm hàn, từng ngọn lại từng ngọn đuốc sáng giơ cao, người của Ô y giáo mặc hắc y từ trong bóng đêm bước ra.

[Thánh lệnh của giáo chủ, kẻ nào dám tự ý xông vào Lạm Thương sơn, giết không tha.]

Trong đêm, ám khí tẩm kịch độc phá không phóng tới, ngân sương kiếm của Vân Khuynh múa ra hình bán nguyệt, trong giấy lát ám khí bắn ngược trở lại, mấy tên hắc y nhân kêu lên thảm thiết, ngã xuống mất mạng.

Vân Khuynh nhảy lên phía trước, vô luận có bao nhiêu người xông ra cũng không quan tâm, hắn chỉ thẳng một mạch lao tới trước, lại lao tới trước. Hắn phải đến được chỗ Tiểu Xuân, xác định Tiểu Xuân bình an vô sự, bằng không sự lo lắng ưu phiền trong lòng hắn vĩnh viễn không từ bỏ được.

Đột nhiên lồng ngực nhói lên một trận đau đớn kịch liệt, khiến Vân Khuynh lệch bước lảo đảo ngã ra đất.

Hắn lúc này mới phát hiện ra xung quanh đây dày đặc một mùi hương thơm mát hệt như hoa mới nở, trên mặt đất cũng lưu lại bột phấn màu bạc li ti.

Độc này vừa nhập vào thân thể lập tức giao hòa với Nguyệt bán loan sẵn có trong người, choáng váng cùng với đau đớn kịch liệt đồng thời kéo tới, Vân Khuynh cả người không thể đứng vững, chỉ có thể dùng kiếm chống người, loạng choạng hướng tới trước.

Hắc y nhân đuổi theo không rời phóng ra trước mặt, đao quang lóe lên, Vân Khuynh xoay người vung kiếm chém, chặt đứt ngang eo hắc y nhân, máu tươi trào ra tứ phía, hắn nhíu chặt đôi mày, lần thứ hai xoay người tăng tốc bước tiếp.

Máu trên thân thể này có là gì, hắn vẫn có thể chịu đựng, cho dù có bẩn hơn nữa cũng không còn quan trọng, chỉ cần có thể đến bên Tiểu Xuân, hắn sẽ có thể tự thuyết phục chính mình không cần bận tâm.

Vân Khuynh bên trong ngọn núi cứ thế liều mạng xông tới, áp chế Nguyệt bán loan trong thân thể cùng với kịch độc Lan Khánh bày ra dọc đường.

Hắn không cho phép chính mình dừng lại, chỉ cố gắng nén xuống, chịu đựng tìm kiếm một con đường có thể dẫn đến Tả ý sơn trang, cũng là dẫn hắn đến bên Tiểu Xuân.

Cuối cùng, sau mấy phiên giao chiến với hắc y nhân trong núi, bạch y đã chuyển sang sắc đỏ, hắn mới nhìn thấy vách tường dựng thẳng trên đỉnh núi.

[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh cắn răng bức công vận kình, đạp lên cây tùng bên ngoài, mượn lực mà vượt tường, lọt vào bên trong Tả ý sơn trang.

Thế nhưng vì dùng lực quá trớn mà độc phát công tâm, sau khi tiếp đất lại phải tiếp thêm một trận đau đớn, mà hắn vẫn như cũ miễn cưỡng đứng dậy.

Hắn không biết bản thân mình còn có bao nhiêu thời gian, chỉ nghĩ là, phải nhanh gặp được, phải nhanh gặp được Tiểu Xuân.

[Ai?!]

Bên dưới tường phía nam, là phạm vi canh giữ của Thiết kiếm môn.

Đại hồ tử tay cầm thanh Thiết kiếm nặng hơn mười cân đang đứng chặt cây trút giận, lại nghe thấy tiếng y sam phiêu động, hô to một tiếng quay đầu lại, nhận ra người đi cùng với ân nhân cứu mạng của mình, biểu hiện kinh ngạc còn hơn vui mừng, vội vàng lớn tiếng gọi [Vân thiếu hiệp!]

[Triệu Tiểu Xuân đang ở đâu?] Vân Khuynh dùng thanh âm băng lãnh mục quang hung ác hỏi lại.

[Triệu thiếu hiệp bị Tư Đồ lạn nhân giam giữ trong địa lao, đi hướng này!] cháu trai của đại hồ tử từ bên cạnh chạy ra, nhanh nhẹn dẫn Vân Khuynh vào trong trang.

[Ô y giáo hạ kịch độc dọc đường, Vân thiếu hiệp trúng độc nặng, yêm lập tức sai người đến chỗ Tư Đồ lạn nhân lấy giải dược. Hắn lấy mất vạn linh đan của Triệu thiếu hiệp, toàn bộ đồ đạc trên người Triệu thiếp hiệp đều bị hắn lấy đi, thật là thứ ô quy vương bát!] Đại hồ tử dẫn theo mấy môn đồ, vừa chạy theo bọn họ vừa nói.

[Tư Đồ cả gan giam giữ Tiểu Xuân!] Vân Khuynh nghiến răng nói. Hắn lập tức lấy ra dược bình mà Tiểu Xuân giao cho trước khi đi, lấy ra hơn mười viên vạn linh đan uống xuống, hy vọng có thể tạm thời áp chế độc tính.

Lục liễu sơn trang nếu không phải nhờ có hắn nâng đỡ sau lưng mà đối kháng với Lan Khánh, mấy năm gần đây làm sao có được vị thế như hôm nay. Tư Đồ Vô Nhai lại còn dám đối xử với người của hắn như vậy, món nợ này hắn nhất định sẽ tính sổ.

Đoàn người cấp tốc đi về phía địa lao, thế nhưng vào lúc sắp đến được nơi giam giữ Tiểu Xuân, Vân Khuynh nghe được âm thanh binh khí tương giao.

[Con bà nó… khục… biến hết sang một bên cho ta, bằng không ta lập tức cho tên gia hỏa này về thăm ông bà!]

Vân Khuynh trong lòng hoảng hốt, chính là giọng nói của Tiểu Xuân, thế nhưng giọng của Tiểu Xuân làm sao lại biến thành thế này, không chỉ khàn khàn kiệt quệ, lại còn hao tổn chân khí suy nhược bất kham.

[Tiểu Xuân!] Vân Khuynh gạt cây cối hai bên, nhìn thấy cái người đã nhiều ngày không gặp kia.

Cũng là nhìn thấy người kia toàn thân lấm máu, trên dưới không có chỗ nào còn nguyên vẹn, tóc tai hỗn độn rối bời, sắc mặt tái nhợt cực kỳ. Y phục trên người lại càng tàn tạ dơ bẩn, đen ố đan xen, nhìn kỹ hơn nữa, thì nhận ra đó là vết máu đã khô để lại. Từng nhát từng nhát chằng chịt hỗn loạn, xem mà kinh hoàng.

Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn thấy bóng người phía trước đang bước về phía mình, cả người cứng đơ ra [Vân Khuynh…]

Nam tử bị Tiểu Xuân dùng chủy thủ khống chế, giữ chặt trong tay thoi thóp một hơi, Tiểu Xuân vừa buông tay, người đó vậy là rơi xuống mặt đất, vô lực rên rỉ.

[Toàn bộ lui hết đi cho yêm!] đại hồ tử thấy bộ dạng của Tiểu Xuân thì kinh hoàng không ngớt, dùng ngữ khí nghiêm khắc hô lên [Gọi Tư Đồ Vô Nhai đến gặp ta, hắn không phải đã đáp ứng sẽ không dùng hình với Triệu thiếu hiệp hay sao, cái này là thế nào? Thứ đồ hỗn trướng còn hơn lão tử, yêm từ hôm nay cũng sẽ không bao giờ thừa nhận đồ bỏ đi đó là võ lâm minh chủ!]

[Vân Khuynh, ngươi làm sao tới đây?] Tiểu Xuân vươn tay về phía Vân Khuynh, giọng điệu rầu rĩ.

[Bởi vì ngươi nói láo lừa ta, không chỉ để lại ba viên thuốc, còn đi tuốt luốt không thèm quay về!] Vân Khuynh sắc mặt trắng không còn chút máu.

[Ngươi lừa ta một lần, ta lại lừa ngươi một lần, vậy là huề nhau được không?] Tiểu Xuân gượng cười, nhẹ giọng nói.

[Ngươi nói huề là huề sao?] Vân Khuynh nói.

[Ta không phải cố ý không quay lại…] Tiểu Xuân nhìn Vân Khuynh, dùng sức cố gắng nặn ra một nụ cười cho Vân Khuynh nhìn, rốt cuộc chỉ khiến cho quầng mắt đỏ lên [Tư Đồ Vô Nhai nhốt ta lại, không chịu thả đi…]

[Ta biết rồi.] Vân Khuynh loạng choạng hai bước, mặc dù dáng đi là thập phần bất ổn, thế nhưng vẫn cố gắng bước đến trước mặt Tiểu Xuân.

Hắn nhìn kỹ toàn thân người này trên dưới đều là thương tích không biết phải làm sao chạm vào, cuối cùng vẫn quyết định một tay kéo vào trong lòng ôm thật chặt, mạnh mẽ xác nhận người trong ngực này thật sự đã trở lại, luôn miệng lầm bầm [Ta biết.]

[Ta hại chết ngươi rồi…] Tiểu Xuân vùi đầu vào ngực Vân Khuynh, thấp giọng nói.

[Không liên quan đến ngươi.] Vân Khuynh nói.

Tư Đồ Vô Nhai tới lúc này mới hối hả chạy tới, thấy Vân Khuynh cũng có đó, mặt liền tái mét, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.

[Thất gia, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe?] Tư Đồ vẫn như thường chào hỏi Vân Khuynh.

[Tư Đồ Vô Nhai, cái vị trí trang chủ Lục liễu sơn trang là ta giúp ngươi, võ lâm minh chủ cũng là ta cho ngươi. Ngươi vô dụng, để cho hỗn trướng kia hủy diệt Lục liễu sơn trang, tổn hại của ta mấy nghìn binh lực cũng bỏ đi, ta xem như ném xương cho chó, lỗ vốn thì là lỗ vốn. Thế nhưng ngươi còn dám đả thương người này, ngươi có biết hắn là thứ qian trọng nhất của ta, ta ngay cả đánh hắn còn không dám dùng lực, ngươi lại có gan làm ra như thế này!] Vân Khuynh giọng điệu băng lãnh, nói ra lời nào lời nấy đâm vào lòng người.

[Người này quan hệ với ma giáo quá sâu, trước khi chưa làm rõ mọi chuyện, không thể tùy tiện thả ra, vẫn là xin thất gia thứ tội.] những chuyên ô uế ngấm ngầm của Tư Đồ mấy năm nay, trong phút chốc bị Vân Khuynh tuôn ra toàn bộ, thể diện cũng mất hết, nộ khí vậy là đột ngột dâng trào, nghiến răng nghiến lợi nói.

[Ma giáo thì thế nào? Cho dù hắn có là ma giáo giáo chủ, ta vẫn như vậy không cho phép bất kỳ ai đả thương một sợi lông của hắn!] Vân Khuynh nộ khí công tâm, đẩy Tiểu Xuân sang một bên, lao về phía Tư Đồ.

Tư Đồ lập tức né người, vung kiếm cẩn thận đối qua với Vân Khuynh mấy chiêu, phát hiện người này công lực càng phát càng tụt, cuối cùng ngay cả mũi kiếm cũng bắt đầu run lên.

Tư Đồ gặp thời không thể để mất, mạnh mẽ trở người hất văng Ngân sương kiếm, không chút lưu tình chém ngang hổ khẩu, mũi kiếm chỉ thẳng lên yết hầu Vân Khuynh.

Vân Khuynh hơi lảo đảo, ngẩng cao đôi mắt trong veo giận giữ nhìn Tư Đồ, sau đó kịch liệt phun ra một ngụm máu đen, cả người không thể chống cự được nữa, ngả xuống đất.

[Vân Khuynh!] Tiểu Xuân hoảng loạn chạy đến bên cạnh ôm lấy Vân Khuynh, vội vàng bắt lấy mạch môn của Vân Khuynh xem thử.

[Đừng dọa ta… ngươi đừng dọa ta…] quầng mắt Tiểu Xuân nóng rực, cúi đầu lặng nhìn Vân Khuynh nhẹ giọng nói, đột nhiên lại ngẩng đầu trợn mắt rống lên với Tư Đồ [Tư Đồ Vô Nhai, giải dược của hắn đâu? Cái bình màu thiên thanh, ngươi lấy giải dược của hắn mang đi đâu?]

[Đến biệt viện của Hàn thiếu gia lấy thuốc!] Tư Đồ áp chế nộ khí ra lệnh cho hạ nhân.

Giải dược lập tức được mang đến, Tiểu Xuân run rẩy mở bình, đổ ra ba viên định đưa Vân Khuynh uống, nhưng Vân Khuynh bởi vì cơn đau đớn quá dữ dội đến nỗi gần như hôn mê bất tỉnh, khớp hàm cắn chặt tưởng chừng không thể mở ra.

Tiểu Xuân gấp đến mức phát điên, hắn run giọng nói [Vân Khuynh, hảo Vân Khuynh của ta, đừng có cắn răng, mở miệng ra để ta cho ngươi uống thuốc. Thuốc này có thể giảm đau, ngươi ăn nhiều hơn mấy viên sẽ không đau vậy nữa, nhanh nào, mở miệng ra đi…]

Tiểu Xuân liều mạng dùng ngón tay cạy miệng Vân Khuynh, không dễ dàng gì giúp hắn dùng thuốc, thế nhưng sắc mặt của Vân Khuynh càng lúc càng trắng bệch ra, toàn thân co giật, hắn thống khổ ôm lấy Vân Khuynh thật chặt, hận chính mình không thể thay hắn chịu đựng cơn đau đớn dày vò này.

[Thật xin lỗi, thật xin lỗi, lẽ ra ta phải sớm quay về, ta về sớm một chút ngươi đã không xảy ra chuyện.] Tiểu Xuân không ngừng lảm nhảm bên tai Vân Khuynh [Là ta hại ngươi, ta hại ngươi, là ta sai, tất cả là ta sai!]

[Người đâu, đem Triệu Tiểu Xuân nhốt trở lại lao phòng, trước khi chưa chứng minh được hắn không phải là gian tế của Ô y giáo, không được thả hắn ra. Mặt khắc đưa thất gia đến biệt viện chiếu cố cẩn thận, nghìn vạn không được sơ suất với thất gia.] Tư Đồ nói xong, thuộc hạ của hắn đã xông vào kéo Vân Khuynh khỏi Tiểu Xuân.

[Làm cái gì, Tư Đồ tên vô sỉ tiểu nhân nhà ngươi lại muốn làm cái gì với Vân Khuynh? Ngươi không được chạm vào hắn, ngươi dám tổn thương hắn, ta tuyệt đối không tha ngươi!] Tiểu Xuân không biết sức lực lấy từ đâu ra, sống chết giữ lấy Vân Khuynh không buông. Nhưng thuộc hạ của Tư Đồ đánh hắn một chưởng, thô bạo tách rời hai người, hắn bị đánh ngã xuống đất, phẫn nộ vùng vẫy đòi bò trở lại.

[Thất gia là khách quý của lục liễu sơn trang, tất nhiên không giống như ngươi! Mà ngươi tốt nhất là cứ an phận trong lao đi, còn dám vọng động, ta cũng không thể đảm báo hắn sẽ thế nào.] Tư Đồ lạnh lùng nói.

[Tư Đồ, ngươi thế này có phải khinh người quá đáng!] đại hồ tử chặn trước mặt Tư Đồ, giận giữ trừng mắt.

[Hiện nay ma giáo tấn công Tả ý sơn trang, tất cả mọi người mệnh như chiều tối, Tư Đồ bất tài, ngày trước đã được mọi người đề cử làm minh chủ, thì hôm nay tất có trách nhiệm bảo hộ mọi người, xoay xở ứng phó ma giáo! Tại hạ còn phải cùng với bát đại chưởng môn cộng thương đối sách, Thiết kiếm môn nếu có chuyện muốn nói, chờ tới khi ma giáo lui binh rồi nói cũng không muộn, thứ lỗi cho tại hạ phải cáo từ.] Tư Đồ vô tình đáp lại.

[Ngươi… đừng cho rằng ngươi là võ lâm minh chủ thì yêm không dám làm gì ngươi!] đại hồ tử vung Thiết kiếm lao về phía Tư Đồ.

Trong mắt Tư Đồ lóe lên, cũng định ra tay giáo huấn cả người này.

[Bây giờ là lúc nguy cấp tồn vong, hai vị hà cớ gì phải gây xích mích nội bộ?] giọng nói của Hàn Trai đột nhiên truyền đến.

Ánh mắt của mọi người đều dời sang hướng Hàn Trai, phát hiện bên cạnh ông ta còn có Hàn Hàn sắc mặt trắng xanh, phải có người đỡ mới đi được.

Tư Đồ cười lạnh, nhất định là vì mới nãy phái người đi lấy thuốc đã làm lộ chuyện, khiến Mục Tương Hàn Hàn phát hiện sự lạ, bèn mời Hàn Trai đến đây.

[Vân thiếu hiệp là khách quý của Tư Đồ trang chủ, cũng là khách quý của Tả ý sơn trang. Trước đây nhờ có Vân thiếu hiệp tương trợ, mới bắt được vạn ác dâm tặc Phi thiên biên bức, lần này Vân thiếu hiệp đại giá quang lâm, Tả ý sơn trang thượng hạ có thể cho là vinh dự khó có, không bằng Tư Đồ trang chủ nhượng một bước, cho tệ trang một cơ hội làm nhiệm vụ của mình, chiêu đãi Vân thiếu hiệp?] Mục Tương giữ nụ cười ôn hòa xin phép Tư Đồ.

[Tư Đồ, người trẻ tuổi cứ nên để cùng một chỗ, ngươi thôi thì cùng ta đi tìm Liễu Sân đại sư hạ bàn cờ đi!] Hàn Trai vuốt râu, đứng trước mặt Tư Đồ.

Bối phận của Hàn Trai trên giang hồ so với Tư Đồ còn cao hơn mấy lần, lại còn là thân tiền bối đức cao vọng trọng được người người tôn quý, Tư Đồ cho dù mang danh là võ lâm minh chủ, vẫn phải nhún nhường đi ba phần. Thấy biểu hiện của Hàn Trai cũng không có ý thoái nhượng, Tư Đồ chỉ có thể nói một tiếng [Mời!] Tiếp đó theo Hàn Trai rời khỏi khu vực này.

Kẻ ngáng đường đã không còn, Tiểu Xuân lại ôm lấy Vân Khuynh thật chặt vào trong lồng ngực. Vân Khuynh run rẩy đưa tay vuốt lên gò má Tiểu Xuân trong chốc lát, sau nôn một ngụm máu rồi rơi vào hôn mê.

[Ô…] một ngụm máu này của Vân Khuynh đã bức ra nước mắt nén chặt trong lòng Tiểu Xuân, hắn nức nở không kiềm chế được nữa phải tiết ra phần nào, ra sức ôm lấy Vân Khuynh dang bất tỉnh nhân sự, toàn thân run lên bần bật.

[Các người nghe đây, kể từ hôm nay, địa lao là do Thiết kiếm môn canh giữ, tất cả những kẻ đang canh giữ ở đây xuống thủ nam tường cho yêm!] đại hồ tử hét to về phía đệ tử của lục liễu sơn trang được Tư Đồ sai đi canh giữ ngay lối vào địa lao, khiến cho bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.

Mục Tương đến gần Tiểu Xuân thấp giọng nói [Ô y giáo sắp tấn công vào rồi, tới lúc đó cả đám hỗn loạn chẳng ai quản nổi ai, ngươi chờ cơ hội mang hắn ra đường tắt đã dùng đến đây để rời khỏi.] tiếp đó đưa trả lại Tiểu Xuân thuốc men với long ngâm song kiếm đã bị Tư Đồ lấy đi, thêm cả chìa khóa địa lao cũng giao nốt.

Tiểu Xuân đỏ mắt ngẩng đầu, trên mặt vệt nước mắt nhạt nhòa. Hắn mím môi một tiếng cũng không nói được, đem mấy bình vạn linh đan cuối cùng giao hết cho Mục Tương.

Mục Tương vừa cảm kích vửa day dứt, đưa Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh vào lao.

Cửa khóa lại xong, trong lao trở về vẻ yên ắng ban đầu.

Tiểu Xuân ôm lấy Vân Khuynh, để hắn tựa lên đùi mình, áp tay vào ngực Vân Khuynh đem chút chân khí còn lại từng đợt đứt quãng truyền vào người.

Biết là chuyện này chẳng có tác dụng, biết là không thể giúp ngừng đau, nhưng Tiểu Xuân vẫn cứ hy vọng có thể giúp Vân Khuynh bớt đi chút khổ sở, để hắn ngủ thêm yên ổn được phần nào.

Đêm sâu, đêm tĩnh mịch.

Tiểu Xuân chăm chú nhìn Vân Khuynh, vuốt nhẹ tóc hắn, chậm rãi nói [Yên tâm, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, Triệu Tiểu Xuân chính là thần y, có ta ở đây… ngươi làm thế nào có thể xảy ra chuyện… tin ta… sẽ không có chuyện đâu…]

Nhìn ngắm dung nhan của Vân Khuynh, rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn.

[Sẽ không có chuyện đâu…] hắn dịu dàng ôm lấy người này, thấp giọng nói.

Trong lòng, sớm đã hạ một quyết định.

Một quyết định chưa từng có qua.

Vân Khuynh tỉnh lại mấy lần, cũng hôn mê đi mấy lần.

Càng về sau thời gian hắn thanh tỉnh lại càng ngắn, Tiểu Xuân cũng biết, thời điểm sắp cận kề.

Có lúc Vân Khuynh mê man rất lâu, Tiểu Xuân cũng sẽ lay tỉnh Vân Khuynh, bắt hắn phải cùng mình nói chuyện. Bởi vì Tiểu Xuân trong lòng hiểu rõ, khoảng thời gian này là duy nhất bọn họ còn lại, nếu lỡ bỏ qua, thì đời này cũng vô phương thấy lại.

[Ngươi còn nhớ được sự tình khi chúng ta lần đầu gặp nhau không?] Tiểu Xuân hỏi.

[Nhớ được…] gương mặt Vân Khuynh mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng tiếp chuyện Tiểu Xuân [Ta lúc đó nghĩ, ở đâu ra một con khỉ hoang, nửa đêm trèo lên cây xem người ta chém giết, mắt lại còn phát sáng lấp lánh, thật là hiếu kỳ.]

[Ai, cái tên này, sao lại nói ta là khỉ!] Tiểu Xuân phì cười, lại nói [Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi a, đã cảm thấy vận khí sao lại tốt đến như vậy, vừa rời cốc không bao lâu đã gặp được một đại mỹ nhân thiên thượng địa hạ tuyệt thế vô song. Nào ngờ tới lúc lật vạt áo ra giúp ngươi trị thương ta mới ngã ngửa, con bà nó, ngươi cư nhiên vậy mà là nam! Ta ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã thích ngươi mất rồi, lúc đó thật là cay đắng mà, không phải chỉ hai ba câu là diễn tả được đâu!]

[Gặp được ta là vận khí tốt sao? Ta không cảm thấy như vậy.] trong ngữ khí bình thản của Vân Khuynh, còn có chút luyến tiếc.

Giữa hắn và Tiểu Xuân vẫn là Lan Khánh, sau khi gặp hắn, Tiểu Xuân với Lan Khánh là địch, chịu qua bao nhiêu khổ sở ngoài da thịt, Vân Khuynh không phải là không biết. Người này trước nay sợ nhất vẫn là sợ đau, lại vì hắn mà phải chịu thế này. Vân Khuynh không hiểu, làm sao Tiểu Xuân vẫn có thể nói đây là vận khí tốt.

[Ta cứ cảm thấy như vậy mà.] Tiểu Xuân lại nói [Ta cùng ngươi có thể cùng một chỗ, ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, chuyện này mà không gọi là vận khí tốt, vậy trên đời này còn có cái gì gọi là tốt nữa đây?]

[Nếu như để ta chọn lại lần nữa, có lẽ, ngày hôm đó khi tỉnh lại nhìn thấy ngươi, sẽ lập tức giết chết ngươi.] ngữ khí của Vân Khuynh vẫn lãnh đạm không đổi.

[Vì sao?] Tiểu Xuân hơi kinh ngạc, khó hiểu hỏi lại.

[Ngươi khiến ta cảm thấy trong lòng rất đau.] Vân Khuynh nói.

[Trong lòng đau?]

Vân Khuynh chậm rãi nói [Không nhìn thấy ngươi, trong lòng đau; nhìn thấy ngươi, lại cảm thấy bảo vệ ngươi không tốt, để người khác đả thương ngươi, trong lòng cũng đau. Trước kia không có ngươi, cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Ai trái ý ta thì ta giết người đó, không ai có thể khiến ta không thoải mái, nhưng gặp ngươi rồi, ngươi ở thì ta bực bội, ngươi đi ta lại khổ sở. Thì ra yêu mến một người lại là cảm giác dày vò đến vậy, nếu như ngày đó chỉ đơn giản giết chết ngươi, ngày hôm nay cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì.]

[Ngươi cũng khiến ta đau đớn a!] nghe xong mấy lời bộc bạch không chút che giấu của Vân Khuynh, Tiểu Xuân cười xán lạn [Nhưng thứ ta chịu đựng là nỗi đau ngoài da thịt, lúc nào cũng để ngươi dùng làm bia, đến mức bàn tọa của ta mỗi ngày đều lủng lỗ chỗ.]

Vân Khuynh hừ lạnh [Ta từ lâu đã không còn làm như vậy, cũng không phải mỗi ngày đều làm.]

[Vậy ngươi hiện tại trong lòng còn đau không?] Tiểu Xuân cười hỏi.

Vân Khuynh lại hừ lạnh tiếng nữa.

Tiểu Xuân cúi đầu, đặt lên môi Vân Khuynh liên tiếp mấy cái hôn, âm thanh đụng chạm thanh thúy vang lên trong lao phòng, sau đó là tiếng cười [Hôn ngươi một chút, sẽ không đau nữa.]

[……] Vân Khuynh im lặng, thật không biết Tiểu Xuân học từ ai mấy cái trò này.

[Đúng ha, trong lòng thấy ngọt ngào, sẽ không đau nữa.] Tiểu Xuân nói.

[Ai nói.] Vân Khuynh không đồng tình [Ta đau muốn chết.]

[Vậy cứ làm tiếp.] Tiểu Xuân cười híp cả mắt, nâng đầu Vân Khuynh lên, ‘tách tách’ vừa thơm nhẹ vừa hôn, tới mức Vân Khuynh suýt nữa thì thở không ra hơi.

Những ngày tìm vui trong đau khổ này kéo dài không bao lâu, vài ngày sau, mỗi lần Vân Khuynh phát tác thì dường như kéo dài cả nửa ngày, mà mỗi lần đều đau đến ngất đi, rồi lại đau đến phải tỉnh dậy.

Tiểu Xuân nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám tùy tiện điểm huyệt đạo cho Vân Khuynh ngủ mê đi.

Hắn sợ nếu như điểm vào huyệt đạo, độc phát lại không chỗ tiết ra, Vân Khuynh không đủ sức chịu đựng, vậy càng dễ mất mạng tại chỗ.

Thế nhưng vẫn còn có một người…

Nếu như người đó chấp nhận…

Tiểu Xuân biết, Vân Khuynh vẫn còn một tia hy vọng.

Bên ngoài địa lao chấn động vang trời, Tiểu Xuân giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh đầm đìa chảy ướt quần áo.

Vân Khuynh không biết từ lúc nào cũng đã tỉnh lại, thẳng lưng bật dậy, sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ nhìn thẳng ra cửa lao, chăm chăm không rời.

Độc đang trong cơn phát tác, Tiểu Xuân biết được từ phản ứng nắm chặt tay đến chảy máu và thân thể co giật của Vân Khuynh, nhưng nhìn theo ánh mắt của Vân Khuynh, lại nhìn thấy một người.

Lan Khánh tiếu dung đầy mùi tà mị, mà kiểu cười như vậy đặt trên gương mặt lãnh diễm của hắn, vẫn là khiến người khác không rét mà run.

Tiểu Xuân nhẹ nhàng ôm Vân Khuynh vào trong ngực, cẩn thận từng chút một thắt chặt vòng tay, giống như tình cảnh mấy lần trước đó độc phát vậy, Vân Khuynh nằm trong lòng hắn rồi sẽ không căng thẳng nữa, nhắm chặt hai mắt, mặc cho huyết khí phiên giang đảo hải xung đột kịch liệt trong huyết quản, mặc cho thống khổ dày vò cứ thế tuôn ra.

[Triệu Tiểu Xuân, lại là ngươi phá hỏng chuyện của ta.] Lan Khánh cười lạnh [Đáng lẽ trận chiến ngày hôm nay chỉ cần dùng độc đã có thể dễ dàng giải quyết toàn bộ mọi chuyện, vạn linh đan của ngươi lại thật nhiều, chỉ tung ra một lượt, Tả ý sơn trang lập tức đã biến thành cái thòng lọng vây bắt Ô y giáo, hại ta rơi vào một trận khổ chiến, hao binh tổn tướng không biết bao nhiêu.]

[Sư huynh ta hỏi ngươi, lời ngươi nói với ta đêm đó trên mái nhà, còn tính không?] Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn Lan Khánh hỏi.

[Ể? Tới hôm nay rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi?] Lan Khánh cảm thấy thú vị, chớp mắt cười nói [Lời sư huynh đã nói qua đương nhiên vẫn tính, chỉ cần ngươi dám gật đầu, cho dù là lúc nào cũng được!]

Vân Khuynh tuy đau đớn tận cùng, thế nhưng vẫn thận trọng lắng nghe Tiểu Xuân cùng Lan Khánh nói chuyện, hắn dùng sức kéo tay áo Tiểu Xuân hỏi [Ngươi lại cùng hắn nói những gì?]

[Yên tâm…] Tiểu Xuân cúi đầu thì thầm một tiếng, sau đó đột ngột điểm lên đại huyệt toàn thân của Vân Khuynh, từ từ đặt hắn xuống, để hắn ổn định nằm lên đống cỏ khô nghỉ ngơi.

Vân Khuynh không dám tin mở tròn đôi mắt nhìn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân chỉ phủ tay lên mặt hắn trấn an.

[Điều kiện vẫn như cũ, trong hai chọn một, nhưng là chuyện để ngươi hồi cốc… ta muốn đổi lại…] Tiểu Xuân lục trong đống đồ tùy thân lôi ra một thanh chủy thủ sắc bén, chùi chùi lên người, phủi sạch bụi bặm trên thân kiếm.

[Cứu ngươi một mạng, mang ngươi an toàn rời khỏi Tả ý sơn trang?] Lan Khánh hỏi lại hắn vẻ trêu chọc.

Mà đôi mắt sáng lòa của Tiểu Xuân nhìn lại Lan Khánh, trong mắt mang ý cười, khóe miệng mang ý cười, nụ cười dần trở nên xán lạn đến chói mắt, làm hắn không thể nhìn thẳng.

Lan Khánh đột nhiên cảm thấy có gì không ổn.

Chính vào lúc này, Tiểu Xuân thình lình giơ cao chủy thủ đâm thẳng vào ngực, không chút do dự khiến mũi dao đâm sâu ngọt xớt, chỉ còn đến chuôi kiếm.

Vân Khuynh trợn mắt nhìn, đô mắt đỏ sậm, hắn liều mạng muốn trùng phá huyệt đạo, thế nhưng động đậy không nổi, chỉ có thể giương mắt nhìn Tiểu Xuân đem chủy thủ đâm vào tim, trên mặt trưng ra nụ cười dứt khoát.

[Triệu Tiểu Xuân, ngươi điên rồi sao?] Lan Khánh sau cơn chấn động mạnh, định thần lại hét to.

[Ngươi đáp ứng ta rồi, đừng để hắn xảy ra chuyện. Mạng ta cho ngươi, từ nay về sau, đừng tổn thương hắn một phân hào nào, được không?] Tiểu Xuân đau đớn, kiềm nén, khàn giọng hỏi.

Lan Khánh vẻ mặt khó thể tin được nhìn hắn.

[Sư huynh…] Tiểu Xuân choáng váng một chốc, sau lại có gắng giữ vững thân thể, trước khi có được đáp án, hắn tuyệt không thể ngã xuống [Sư huynh… đáp ứng Tiểu Xuân được không? Cầu ngươi… cầu ngươi…]

[Ngươi dựa vào cái gì bắt ta đáp ứng ngươi?] Lan Khánh điên cuồng hét lên, trở tay tát Tiểu Xuân một tát.

Một chưởng này của Lan Khánh kình lực mạnh mẽ, chấn động đên mức Tiểu Xuân rút cả chủy thủ trong ngực ra.

Đột nhiên, hương khí tràn lan trong thiết lao âm u ẩm thấp, tâm khiếu linh huyết màu tía từ lồng ngực phun ra như suối.

Lan Khánh gương mặt giận dữ vận lực phân âm dương, một tay làm linh huyết bốc hơi, một tay cuốn vòng ngưng tụ linh huyết, trong chốc lát hương khí nồng đậm tản ra, Tiểu Xuân không còn chống cự được lăn ra đất, máu được thu lại trên tay Lan Khánh, cuối cùng chỉ còn lại băng huyết màu tím kết thành hàn sương. (Thế sao không ngưng tụ ngay từ đầu nhỉ:”D)

Tiểu Xuân mỉm cười, khục một tiếng.

Lan Khánh giữ linh huyết đi qua bên người Tiểu Xuân, căm giận rồi lại hất gương mặt đang né qua một bên của hắn quay lại, sau đó ra tay điểm huyệt đạo trên lồng ngực hắn, kéo hắn ném qua một bên tường không thèm quan tâm.

[Mất tâm khiếu huyết rồi, ngươi chờ chết đi!] Lan Khánh không màng nén giận, nói [Ngươi muốn ta cứu hắn, ta cứu hắn. Ta cho hắn sống, còn phải để hắn nhìn thấy ngươi dần dần chết đi ngay trước mắt!]

Lan Khánh bước đến bên Vân Khuynh, đối với đôi mắt đang giận dữ đỏ rực lên kia làm như không thấy.

Hắn dùng lực định bóp rời hai hàm Vân Khuynh, cảm thấy Vân Khuynh cứng đầu không chịu mở miệng [Ngươi còn không mở miệng, ta bóp nát khớp hàm ngươi nhét vào cũng chẳng sao!]

[Vân Khuynh nghe lời ta, ngươi đáp ứng ta phải nghe lời. Mở miệng ra, nuốt vào, chỉ một lúc nữa thôi, ngươi sẽ không khổ sở nữa.] Tiểu Xuân ôn nhu khuyên bảo.

Thấy Vân Khuynh vẫn không chịu mở miệng, Tiểu Xuân lại nói [Hoặc giả, ngươi là lại muốn làm ta thương tâm!]

Vân Khuynh khóe môi run rẩy, sau khi nghe Tiểu Xuân nói mới chầm chậm mở miệng. Lan Khánh đem linh khiếu huyết đưa vào trong, nhấc hàm Vân Khuynh, lại thấy từ trong khóe mắt Vân Khuynh, lệ đã rơi xuống.

[Dou, khóc rồi!] Lan Khánh cười mỉa [Lãnh tình lãnh thanh thất hoàng tử cư nhiên lại khóc, nếu không phải được thấy tận mắt, ta làm sao dám tin đây!]

Vân Khuynh trừng mắt giận dữ nhìn hắn, hận không thể dùng ánh mắt mà khoét thủng một lỗ trên người Lan Khánh.

[Hừ!] Lan Khánh cười lạnh, dùng lực vỗ Vân Khuynh mấy cái, sau đó lại kéo Vân Khuynh dậy, dùng hai tay đánh vào lưng hắn, mượn công lực dẫn dắt tâm khiếu linh huyết trong người hắn, dung hợp chân khí vốn có của Vân Khuynh với linh khí của dược nhân, đả thông sinh tử huyền quan, giúp hai luồng khí từ từ hợp làm một.

Nửa canh giờ sau, Lan Khánh thu tay, thở hổn hến nhấc người khỏi đống cỏ khô thô ráp. Vân Khuynh mất đi chỗ dựa, tiếp đó lại ngã ra sau, nằm vật trên đống cỏ.

Bên ngoài địa lao vẫn đang rầm rầm chấn động, hẳn là võ lâm nhân sĩ chính phái đang giao chiến khốc liệt với Ô y giáo.

Sắc mặt Tiểu Xuân đã sớm không còn chút máu, thảm đạm như giấy trắng, có lẽ cũng chẳng còn một chút nào giống với sắc mặt của người thường.

[Sư huynh… đa tạ ngươi…] Tiểu Xuân thản nhiên cười.

[……] Lan Khánh chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.

[Vân Khuynh về sau này giao thác cho ngươi, sư huynh, xin ngươi thay ta chăm sóc hắn.] Tiểu Xuân nói.

[Vì cái gì ta phải thay ngươi chiếu cố hắn, ta giết hắn còn không kịp.] Lan Khánh lạnh lùng nói.

[Ta biết ngươi thật lòng yêu mến Vân Khuynh, yêu mến một người, sẽ muốn đối tốt với hắn, sau này cũng đừng ức hiếp hắn, đối hắn tốt một chút.] Tiểu Xuân chậm chậm nói.

Lan Khánh trở tay lại tát Tiểu Xuân cái nữa.

[Ngươi có đánh ta mấy lần, những điều ta muốn nói vẫn chỉ có như vậy.] Tiểu Xuân cười.

[Ngươi dựa vào cái gì đòi quyết định tất cả? Ngươi bảo ta chiếu cố hắn, ta phải chiếu cố hắn? Tin hay không ta bây giờ lập tức một chưởng đánh chết hắn, cho hắn tắt thở còn sớm hơn ngươi?] Lan Khánh phẫn nộ nói.

[Bởi vì sư huynh thương ta nhất… không phải sao…] Tiểu Xuân ngẩng đầu lên vốn định cười với Lan Khánh, không ngờ nước mắt không nhịn được tuôn rơi [Ca ca thương ta nhất… ta vẫn biết như vậy…]

Một tiếng ca ca này của Tiểu Xuân, khiến cái tát của Lan Khánh đang vung lên lại dừng giữa không trung, run rẩy, không cách nào hạ xuống.

[Hai người là những người quan trọng nhất trong đời này của Tiểu Xuân… cho nên… ca ca… Tiểu Xuân đi rồi… Vân Khuynh xin ngươi chiếu cố hắn nhiều hơn…] không muốn để bị nhìn thấy mình rơi nước mắt nữa, Tiểu Xuân lại cúi đầu xuống.

[Ngươi… sẽ không chết…] Lan Khánh áp chế cảm xúc cuộn trào, nói [Ta mang ngươi về Thần tiên cốc… cầu… cầu xin sư phụ cứu ngươi…]

Lan Khánh không còn cười nữa, dung nhan lãnh liệt mà cương ngạnh. Hắn một tay kéo Tiểu Xuân dậy, cõng hắn lên lưng, lồng ngực dựa mạnh vào lưng Lan Khánh, đau đến mức hắn nhíu mày.

Lan Khánh liếc qua Vân Khuynh sắc mặt đương lộ nét thê lương, cũng không có ý giải khai huyệt đạo, ôm lấy Vân Khuynh rồi bước ra ngoài.

[Đợi đã… kiếm với thuốc của ta…] Tiểu Xuân yếu ớt nói.

Lan Khánh gảy mũi chân, hất cả Long ngâm song kiếm cùng dược bình văng lên không.

Tiểu Xuân đưa tay đón lấy, sau mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

[Ta biết ngươi nhất định sẽ rất hận ta đã làm như vậy, thế nhưng một người chết, dù sao vẫn tốt hơn so với hai người chết.]

Tiểu Xuân dựa trên lưng Lan Khánh, nói với Vân Khuynh đang nằm trong ngực Lan Khánh.

[Trước kia ngươi tìm ta, nói đã làm mất giải dược, ta từng nghĩ đã không có cách nào chế lại giải dược, thì thôi trực tiếp lấy kiếm đâm vào ngực một nhát, lấy tâm đầu huyết cho ngươi. Vậy ra ta đã cho rằng những thứ vô cùng quan trọng, đem so với ngươi cũng chẳng đáng gì…]

Bốn phía đao quang kiếm ảnh, nguy hiểm trùng trùng, mà ngữ điệu của Tiểu Xuân vẫn cứ dịu dàng mềm mỏng.

[Ta biết ngươi còn muốn nói ta không tuân thủ lời hứa, thế nhưng ta có, ta vẫn luôn khắc sâu trong lòng.] hắn thấp giọng thổ lộ [Ta lấy tâm khiếu huyết dung nhập vào trong thân thể ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn, cùng ngươi ở một chỗ, vĩnh viễn vĩnh viễn, không rời xa ngươi.]

[Câm miệng.] Lan Khánh cũng không muốn nghe tiếp.

Tiểu Xuân cười nhẹ hai tiếng.

CHƯƠNG 6 (HẠ)



Người đến bao vây Lan Khánh càng lúc càng đông, mà Lan Khánh còn phải gánh tới hai người, thêm nữa mới rồi vận công dẫn khí cho Vân Khuynh đã sử đến mức chân khí hao tổn quá độ, tới giờ thân thể trì trệ không cách nào linh hoạt.

Tiểu Xuân hiểu rõ cứ tiếp tục tình hình này Lan Khánh cũng sẽ không thể thuận lợi mang Vân Khuynh rời khỏi đây, hơn nữa sớm hiểu được sẽ gặp phải tình cảnh này, dĩ nhiên cũng sớm nghĩ ra cách giải quyết.

Tiểu Xuân lôi trong ngực ra dược bình màu xanh lục, ngẩng đầu lên đổ hết vào miệng. Thuốc này tuy hung hiểm, thế nhưng đối với một kẻ đã chết đến nơi mà nói, có tính là gì.

Vận hết một vòng khí, thể nội vốn đang trống rỗng đột nhiên trở nên sung mãn, trong lúc Lan Khánh đang cố sức nhảy người lên muốn vuợt qua bức tường cao của Tả ý sơn trang, Tiểu Xuân nhẹ nhàng tặng hắn một chưởng, đẩy hắn ra ngoài.

Lan Khánh an toàn tiếp đất, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tiểu Xuân.

[ ‘Long cân hổ đảm’ dược hoàn, kiệt tác cuối cùng của Triệu Tiểu Xuân, chỉ cần một viên, khiến ngươi dũng hơn hổ mãnh hơn rồng, tinh lực toàn thân cuồn cuộn không dứt, dời non lấp biển đều nhẹ tựa lông hồng.] Tiểu Xuân cầm dược bình trống không ném đi, nhìn Lan Khánh cười tiêu sái, sau đó ho khùng khục mấy tiếng [Yên tâm, sư đệ ngươi không phải thứ vô dụng, sư huynh mau chạy đi, ta thay ngươi ngăn cản mấy người này.]

Lan Khánh một khắc do dự, rốt cuộc vẫn phóng người lao đi, hướng về cầu treo giữa hai toà sơn.

Trong khoảng khắc Lan Khánh xoay người, nhìn thấy vẻ bi thương phẫn nộ cùng tuyệt vọng trên gương mặt Vân Khuynh. Tiểu Xuân mấp máy hai môi, khẽ giọng nói với Vân Khuynh [Nhớ kỹ lời ta, đừng quên…]

Tiếp đó, sau lưng Lan Khánh, Tiểu Xuân rút thanh kiếm dẻo đang quấn quanh cổ tay, đứng chặn trước mặt vô số truy binh đang xông tới.

Tư Đồ Vô Nhai dẫn đầu mọi người chạy đến, Hàn Hàn, Mục Tương, Thiết kiếm môn cùng bát đại phái chưởng môn theo sát phía sau.

Bởi vì tác dụng của vạn linh đan, những giáo chúng giỏi dùng độc trong Ô y giáo cũng trở thành người bình thường không đáng sợ, bọn họ vừa giao chiến với Ô y giáo, vừa chém giết về phía Tiểu Xuân.

Tư Đồ hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Xuân [Triệu Tiểu Xuân, bây giờ chứng cứ rành rành, ngươi còn nói mình không phải người của Ô y giáo!]

[Nếu muốn nói cho ngươi hiểu, chỉ sợ phải mất cả trăm năm nữa!] Tiểu Xuân nỗ lực đề khí, thúc cho dược hiệu lên mức cao nhất, trong tai truyền đến tiếng lùng bùng, toàn thân gân mạch nghịch chuyển khí huyết đảo lưu, biết rõ thân thể này cầm cự không nổi nửa canh giờ sẽ sụp đổ, giờ này khắc này vung kiếm đáp trả lời đàm tiếu, có còn chút nào là ngỗ ngược.

[Ngươi cho rằng ngươi cản được bọn ta?] Tư Đồ giận dữ nói.

Tiểu Xuân đứng đó hiên ngang, gió từ khe núi xua tới, thổi loạn mái tóc rối bời, không hoảng sợ không lo lắng, trong đôi ngươi đen nhánh sáng ngời hiện ra lưu quang lấp lánh, mang theo tiếu dung, cười trước hết thảy người đối diện.

Giả như những người này nhất tề xông lên, hắn tuyệt đối không đủ khả năng ngăn cản, có điều ngăn không được cũng vẫn phải ngăn, hắn Triệu Tiểu Xuân cái gì cũng không có, chỉ có cái gọi là ngạo khí vốn đã thấm sâu trong xương cốt. Với ai cũng không cúi đầu, liều một hơi thở cuối cùng cũng chỉ muốn bảo vệ người hắn sở ái mà thôi.

[Người của Tả ý sơn trang nghe đây!] Mục Tương vốn đang đứng phía sau Tư Đồ Vô Nhai đột nhiên lên tiếng [Tả ý sơn trang thượng hạ đều nhờ Triệu thiếu hiệp tặng dược mà tránh được kiếp nạn diệt trang, hôm nay giao chiến các người mới vây được Ô y giáo, phàm là đệ tử sơn trang không được đả thương Triệu thiếu hiệp phân hào nào, ân oán phân minh, mới là hành vi của chính đạo.]

Cả trăm đệ tử do Mục Tương dẫn đầu đều đồng thanh hô lên [Tuân mệnh thiếu chủ.]

Mục Tương đã nói như vậy, Hàn Hàn đi theo sao có thể im lặng đứng nhìn.

Hàn Hàn trúng độc mới khỏi cũng yếu ớt mở miệng [Đệ tử Hàn sơn phái nghe đây! Chúng ta Hàn sơn phái tuyệt không phải loại vong ân bội nghĩa, hôm nay ai dám đả thương họ Triệu một sợi lông mao, thì đừng hòng tự nhận là đệ tử Hàn sơn phái.]

Đệ tử Hàn sơn phái lập tức lui về sau một bước, đồng loạt hô lên [Đệ tử lĩnh mệnh!]

Đại hồ tử kia của Thiết kiếm môn còn chưa kịp ra mặt, cháu trai hắn đã bước ra, tiếng nói trong trẻo vang lên [Người Thiết kiếm môn cũng nghe ta, Triệu thiếu hiệp tư cách quang minh lỗi lạc, cứu qua ta cùng cữu cữu của ta vô số lần, đối với Thiết kiếm môn là đại ân. Ngày hôm nay ai cũng đánh được giết được, chỉ có Triệu thiếu hiệp các ngươi không được đả thương.]

Chúng nhân Thiết kiếm môn hô to [Tuân môn chủ khẩu dụ!]

Sau đó tam phái này bỏ đi diệt trừ dư nghiệt của Ô y giáo, căn bản không ai thèm quan tâm Tư Đồ Vô Nhai.

[Các người cả gan cãi lại mệnh lệnh của minh chủ!] Tư Đồ tức giận đến xanh mặt.

[Ha ha ha ha ha…] Tiểu Xuân thấy tình huống trở thành thú vị như vậy, nhịn không được bật cười to [Tư Đồ, ngươi làm minh chủ làm được thật xứng đáng, oa ha ha ha… cười chết người… ta đau bụng chết mất…]

[Triệu Tiểu Xuân ngươi bớt đắc ý đi!] Tư Đồ lập tức hạ lệnh cho những người còn lại vây đánh, bản thân hai tay cầm song kiếm, không cho phép Tiểu Xuân nhiều lời, đã lao về phía Tiểu Xuân.

Đột nhiên, Tiểu Xuân ngưng cười, chỉ thấy hắn ngưng khí quán nhập vào thân kiếm, tức thời long ngâm phượng lệ (*) như sấm rền chấn động, cây lá đều rung bần bật, cùng vang lên xào xạc.

(*) long ngâm phượng lệ = rồng thở phượng kêu, để hán việt nghe hay nhỉ ^___^

Âm thanh long ngâm thâm hậu mãnh liệt kết hợp với phượng lệ chói tai nhiễu loạn, hai luồng kình lực âm dương vừa phân lại vừa hợp tương hỗ giao dung, chúng nhân tại đó trúng đòn nặng, thuộc hạ của Tư Đồ Vô Nhai kẻ hôn mê người bất tỉnh, chỉ còn lại mười mấy cao thủ cố gắng chống đỡ còn đứng nguyên chỗ cũ.

Khí huyết trong lồng ngực Tư Đồ cuồn cuộn, sau khi cường áp lập tức tấn công Tiểu Xuân, Tiểu Xuân hai tay cầm kiếm phản kích, nhất thời đao quang hỏa thạch ầm ầm tác hưởng.

Kiếm của Tư Đồ là ngạnh kiếm, cương ngạnh có thừa, chỉ thiếu khéo léo; kiếm của Tiểu Xuân là nhuyễn nhận, hư hư thực thực, cương nhu đều đủ. Hai người, bốn thanh kiếm tương giao giữa không trung, phi thân như kinh hồng, xoay vòng như du long, thân ảnh linh động, thoăn thoắt như thần.

Tiểu Xuân dùng một kiếm thủ, một kiếm công, hư thực thay nhau đối địch. Thế nhưng đối thủ của hắn không chỉ có một mình Tư Đồ, những kẻ đứng ngoài chỉ chờ giữa hai người lộ ra một khe hở, lập tức tập kích vào đó.

Càng lúc càng nhiều người gia nhập vào chiến cục, Tiểu Xuân vừa đánh vừa lui, giao chiến qua mấy hồi, cảm thấy càng lúc càng vất vả, chân khí tiêu hao quá thậm tệ, cũng sắp rơi vào cảnh nỏ mạnh hết đà.

Ngoài xa mấy trượng, nhìn thấy Lan Khánh cùng Vân Khuynh còn thiếu có mấy bước nữa là lên được trên cầu treo, lại thấy sau lưng hắn dày đặc truy binh, Tiểu Xuân lập tức xoay người đuổi theo phía sau Lan Khánh, ngăn cản những kẻ đang đuổi đánh Lan Khánh, mà cũng là ngăn không cho bọn họ đả thương Vân Khuynh một phân một hào.

Thế nhưng hắn chỉ một mình, chống không lại bấy nhiêu người. Tư Đồ Vô Nhai đã lại đuổi đến, Tiểu Xuân không còn nghĩ ngợi được nữa, liếc qua cầu treo bị cuồng phong trong sơn cốc lay động phiêu diêu bất định, lại nhìn Lan Khánh mới qua được một phần ba mặt cầu.

Tiểu Xuân nghiến răng hét lên [Sư huynh, Vân Khuynh ta giao cho ngươi!]

Nói xong, hắn đem toàn bộ chân khí trút vào Phượng lệ kiếm, vung tay chém xuống, tức thời Phượng lệ kiếm phóng ra thành một vòng bán hồ, cắt đứt dây thừng thô sần trên mặt cầu.

Cầu treo liên kết giữa sơn cốc vừa buông lỏng, dây thừng ngay sau đó rơi thẳng xuống vực, Lan Khánh liền dùng kình lực, lấy tuyệt đỉnh khinh công đạp lên đoạn dây thừng cuối cùng, mượn lực búng người bay lên, cuối cùng an toàn đến được bờ bên kia.

Cầu treo đã không còn, truy binh cũng không thể đuổi theo, Tiểu Xuân một lần nữa chấp kiếm lao về phía Tư Đồ, cười một cái rạng rỡ.

[Bọn họ trốn thoát, nhưng ngươi tuyệt đối trốn không được!] Tư Đồ một kiếm chém qua lồng ngực Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân vội lui hai bước, ngạo nghễ cất lời [Trốn không được đã làm sao, ta nếu như dám một mình lưu lại đoạn hậu, cũng không nghĩ sẽ sống sót rời đi!]

[Chết đến nơi còn kiêu ngạo như vậy, ta xem cái nghênh ngang này của ngươi còn giữ được đến bao giờ!] Tư Đồ liên thủ với chúng nhân, quyết không cho Tiểu Xuân một cơ hội đứng thở.

Tiểu Xuân dùng Long ngâm kiếm đối kháng cường địch, không kinh không sợ, cho dù trên người đao thương kiếm thương từng nhát từng nhát không ngừng gia tăng, cho dù máu đã sớm đầm đìa, hắn cũng không còn để vào mắt.

Chuyện hắn muốn làm, đều đã hoàn thành. Người hắn muốn che chở, cũng đã an toàn.

[Tư Đồ vô sỉ ngươi nghe đây, Triệu Tiểu Xuân ta đời này, ngửa mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, cho dù hôm nay mất mạng nơi này, vẫn muốn như vậy nghênh ngang, như vậy kiêu ngạo.]

Tiểu Xuân cười lớn, hắn hiểu được đã đến lúc, chân khí trong cơ thể từng sợi từng sợi đang dần khô kiệt, khí lực từ đầu ngón tay dần dần biến mất, hắn bắt đầu thấy mệt mỏi, mệt mỏi, cả bước chân cũng không còn vững, đứng cũng không đứng được nữa.

Tư Đồ giận dữ hét lên một tiếng, song kiếm vung lên, một mực bức Tiểu Xuân về phía sau, bức thẳng tới vách đá, chém xuống Tiểu Xuân. Tiểu Xuân kiếm như linh xà uyển chuyển, Tư Đồ ép hai kiếm chập thành một kẹp lấy long ngâm kiếm, sau đó đánh một chưởng vào lồng ngực Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân ngừng lại, hai chân kiên định đứng sát mép vách núi.

Sinh lực cuối cùng chấn khởi, Long ngâm kiếm khẽ rung lên phát kình tách khỏi giữa song kiếm của Tư Đồ, tiếp đó vô thanh vô tức xoắn vòng bật từ dưới lên trên, chỉ trong chớp mắt hất văng song kiếm trong tay Tư Đồ, nhắm thẳng vào điểm yếu tại yết hầu.

Tư Đồ mồ hôi lạnh tuôn như nước, đây chẳng phải chính là một chiêu đồng quy vu tận? Hắn dừng mắt nhìn mũi kiếm đâm vào cổ họng, một giọt máu rớt xuống, thế nhưng cùng lúc đó Long ngâm kiếm đột nhiên mềm oặt xuống, vạch ra trên cổ Tư Đồ một vệt máu nhẹ tênh.

Mà chưởng lực Tư Đồ vừa đánh ra lúc này đã đánh vào lồng ngực Tiểu Xuân, một chưởng này ngưng tụ toàn bộ công lực, phá nát xương ngực hắn, càng đẩy hắn đến gần mép vực hơn.

Tiểu Xuân trúng đòn nặng, phun ra một ngụm máu lớn, mưa máu vẩy lên gương mặt Tư Đồ.

Trên người Tiểu Xuân thấm đẫm máu tươi, cũ mới lẫn lộn, thế nhưng vẫn cười đến vừa lòng mãn ý.

Hắn tới giờ cũng chẳng còn chút lực nào, một trận huyết chiến, đã lấy sạch toàn bộ chân khí.

Mệt mỏi kiệt sức từ từ truyền tới, từ đầu ngón tay chậm chậm tản lên trên, hắn thấy đuối, thân thể trở nên nặng nhọc vô cùng, cả quơ cào hắn cũng không còn ham hố nữa, chỉ thư thái nhắm mắt lại, mặc cho bản thân không ngừng sa vào trong hắc ám thâm trầm dài đằng đẵng, thả mình rơi xuống.

Tư Đồ đã thấm ướt mồ hôi, vừa nãy trong khoảnh khắc thập tử nhất sinh nếu không phải Tiểu Xuân phát tiết chân khí, lúc này mất mạng hẳn phải là hắn. Hắn hoảng loạn vội vàng vươn tay ra định kéo lấy Tiểu Xuân, nhưng lại sai mất một tấc, không kịp nắm vào vạt áo loang lổ bay bay trong gió.

Cuồng phong thổi ào ào đáy cốc, khiến Tiểu Xuân có chút lạnh.

Thế nhưng người có thể cho hắn hơi ấm, lại không thể ở bên hắn nữa…

Chuyện phải làm, đều đã làm.

Tâm nguyện đã thành, cũng không nuối tiếc.

Tới nay chỉ còn hy vọng người mà hắn yêu mến, sau này có thể sống vui vẻ, từ nay về sau cũng đừng vì hắn mà thương thần, cũng đừng vì hắn mà thương tâm.

Kiếp này tuy vô duyên, cũng đã chân tâm chân ý cùng hắn đi một đoạn.

Đã vui, đã yêu mến, đã bi, đã thống, vì hắn mà buông tay một lần, tới nay, đều cảm thấy đáng giá.

[Vân Khuynh mỹ nhân…] lời cuối cùng thốt ra trên môi Tiểu Xuân, là ái luyến dịu dàng.

Chỉ vì người kia, tất cả đều đáng giá.

Lan Khánh ở bên bờ đối diện vẫn luôn nhìn theo, thế nhưng đến khi thân thể của Tiểu Xuân bị đánh văng ra, nhẹ nhàng bay xuống vách núi, chính hắn đã không còn minh bạch bản thân đang nhìn thấy thứ gì.

Vân Khuynh vẫn luôn bị ôm trong lòng Lan Khánh, hai mắt đỏ quạch, hắn bất chấp bản thân vận khởi nội lực toàn thân, dù có chết cũng phải trùng phá huyệt đạo.

Bóng hình của Tiểu Xuân, rơi vào trong đáy mắt, hắn hối hả cùng thống khổ nhìn theo người kia, không hiểu người kia vì sao rời bỏ hắn, một mình lưu lại đối đầu với bao nhiêu người.

Tới khi hắn nhìn thấy Tiểu Xuân rơi xuống từ trên vách núi, lồng ngực một cơn đau đớn mãnh liệt khiến hắn thổ huyết, hắn mới đột ngột hồi tỉnh lại phát hiện bản thân đã trùng phá huyệt đạo, tiếp đó lập tức từ trên tay Lan Khánh lăn người xuống, ngã lên mặt đất.

Cũng không cần biết trên mặt đất, cát đá có bao nhiêu bẩn thỉu khó chịu, hắn dùng mười đầu ngón tay bấu vào nền đất, tứ chi khổ sở lao trên bụi bặm, vùng vẫy tới tận vách đá, nhưng tích tắc hắn lao tới bờ vực, chính mắt nhìn thấy Tiểu Xuân rơi vào sóng lớn cuồn cuộn đang chảy xiết, thân thể cùng với mặt sông va vào nhau vang lên một tiếng ầm thật lớn, thân ảnh mất dạng.

[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh bi thống gào lên, cơn đau thâm nhập và cốt tủy, tựa như khiến hắn vô pháp chống đỡ.

[Vân Khuynh…] trong đầu Vân Khuynh hiện lên gương mặt lúc nào cũng tươi cười của Tiểu Xuân.

Nghe thấy lời thề thốt chân thành của hắn [Triệu Tiểu Xuân dẫu lừa thần gạt quỷ, cũng không lừa ngươi!]

Nghe thấy hắn thảm thiết cầu xin [Đừng đâm ta nữa được không?]

Cùng với tiếng nói đầy nhu tình cuối cùng của hắn [Triệu Tiểu Xuân cả đời này sẽ không rời khỏi Đông Phương Vân Khuynh, cả đời này yêu mến Đông Phương Vân Khuynh.]

[Vĩnh viễn vĩnh viễn… cùng ngươi một chỗ… vĩnh viễn vĩnh viễn… không rời xa ngươi…]

Vân Khuynh thần sắc hoảng hốt vùng đứng dậy, nhìn xuống mặt sông đang chảy xiết, nhớ lại lời nói của Tiểu Xuân, nhớ lại nụ cười của Tiểu Xuân, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm [Vĩnh viễn vĩnh viễn… không rời xa ngươi…]

Hắn bước chân ra, nhảy xuống vách núi.

Vĩnh viễn không phân ly, Triệu Tiểu Xuân với Đông Phương Vân Khuynh, đời này kiếp này, vĩnh viễn không phân ly.

Lan Khánh suốt nãy giờ vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Vân Khuynh, nhìn thấy Vân Khuynh có biểu hiện bất thường, ngay trong tích tắc Vân Khuynh quyết định từ bỏ sinh niệm liền lao lên ôm lấy hắn kéo về, hoảng loạn điểm vào hôn thụy huyệt, khiến Vân Khuynh mất đi ý thức rơi vào hôn mê.

[Ngươi không thể chết…] trong mắt Lan Khánh lộ vẻ đau xót, mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa kịp nhận ra, dùng thanh âm run rẩy nói [Ta đã đáp ứng Tiểu Xuân… sẽ không để ngươi chết… sẽ không…]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện