“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Hàn Hàn kinh hãi.

Mục Tương nói: “Ta đuổi theo bọn họ tới đây, ngươi không sao chứ?”

Hàn Hàn lắc đầu.

Chỉ thấy trong chốc lát, Liễu Trường Nguyệt có lẽ do chém giết đến chán, tay vừa nhấc lên, trong rừng liền nhảy ra vô số cao thủ của Thanh Minh các, đám hắc y nhân bị tấn công từ bốn phía dần dần ngã xuống, mười người đến giờ chỉ còn dư lại vài người.

Bỗng nhiên một gã hắc y nhân trong đó cổ tay khẽ lật, lê hoa châm như bạo vũ từ trong tay áo bắn ra, tế châm tựa như mưa rơi đầy trời hướng thẳng vào Liễu Trường Nguyệt, vài tên thuộc hạ của Liễu Trường Nguyệt phi thân vì chủ tử ngăn trở, mà hắc y nhân kia lại nhún người nhảy về phía trước, một kiếm quét về phía cổ Liễu Trường Nguyệt.

“Không biết tự lượng sức!” Liễu Trường Nguyệt thuận thế nâng tay, trực tiếp muốn bức người nọ linh thai không môn (bước chân vào cõi Phật).

Nếu một chưởng kia đập xuống, hắc y nhân nhất định mất mạng ngay tại chỗ. Song sắc mặt Mục Tương trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, đẩy Hàn Hàn sang một bên vội vàng đi về phía trước, một kiếm đỡ lấy trọng kích của Liễu Trường Nguyệt.

Liễu Trường Nguyệt một chưởng đánh vào thân kiếm Mục Tương, máu tươi chảy xuống dọc theo mũi kiếm, hắc y nhân văng mạnh về sau mấy bước, từ môi phát ra một tiếng tiếu âm bén nhọn, sau đó những con rối còn lại lập tức ngừng tấn công, xoay người trốn vào rừng trúc.

Lúc hắc y nhân rời đi, Hàn Hàn cùng hắn hai mắt đối nhau.

Ánh mắt mang theo lãnh liệt sát ý kia giống như xuyên thấu tim y, khiến lồng ngực y một hồi đau đớn.

Y từng gặp qua ánh mắt kia, Hàn Hàn biết, y từng gặp qua ánh mắt kia.

Sự lãnh đạm và coi thường ở Tả Ý sơn trang, tại sao đến hôm nay lại hóa thành sát ý lạnh thấu xương? Đôi mắt oán hận kia khiến Hàn Hàn thực sự không rõ đến tột cùng là vì cái gì, người này vì sao phải giết Liễu Trường Nguyệt, vì sao phải giết y?

Cản trở của Mục Tương khiến hắc y nhân có thể bỏ chạy, Liễu Trường Nguyệt nhíu mắt, phân phó nói: “Đuổi theo, không được lưu lại người sống!”

“Chậm đã!” Mục Tương nói: “Đây là ân oán của nhiều năm trước, tại hạ biết Liễu các chủ hoang mang, nhưng giải quyết không phải lúc này.”

“Nga?” Liễu Trường Nguyệt cười lạnh. “Ân oán nhiều năm trước?”

Mục Tương cười nhạt nói: “Tả Ý sơn trang sau này nhất định phải hướng Thanh Minh các đòi một cái công đạo!” Sau đó không giải thích thêm nhiều, trở lại nhìn Hàn Hàn, sau khi gật đầu với y cầm kiếm lần thứ hai hướng về phía hắc y nhân thoát đi đuổi theo.

Mục Tương phía sau còn mang theo vài tên đệ tử, Hàn Hàn vội vàng kéo lấy một người trong đó, quát lên: “Lưu lại chiếu cố sư đệ của ta.” Dứt lời, liền nhanh chóng đuổi theo, bắt kịp Mục Tương.

Bọn họ từ giờ ngọ tìm đến lúc mặt trời lặn, nhưng những người đó cố ý giấu kín hành tung, thực khiến người ta khó có thể đuổi kịp.

Ban đêm Mục Tương tìm được một khách điếm trong trấn nhỏ, để mọi người nghỉ tạm, dự định ngày mai sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Mục Tương an bài Hàn Hàn cùng hắn một phòng, hai người tẩy trừ qua loa, khi Mục Tương chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, lại bị Hàn Hàn đã nằm trên giường một cước đá vào ngực, không cho hắn đi lên.

“Làm sao vậy?” Mục Tương cười khổ.

“Ngươi không cảm thấy có một số việc, phải nói cho ta biết trước sao?” Hàn Hàn lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi, y nhìn chằm chằm Mục Tương, có cảm giác như “Ngươi hôm nay không chịu hai mặt rõ ràng, đừng hòng ta cho ngủ”.

Mục Tương trầm tư hồi lâu, cuối cùng đành phải kéo băng ghế tới trước giường ngồi xuống. “Ngươi hình như cũng đã phát hiện ra?”

Hàn Hàn hừ hừ hai tiếng, quay mặt qua chỗ khác. “Là Ân tổng quản sao?”

Mục Tương nhìn vẻ mặt vài phần đắc ý lại mang theo vài phần ảo não kia thập phần yêu thương, hắn đã phân cách mấy ngày muốn ngồi trên giường đem người nọ siết chặt vào lòng, nhưng do Hàn Hàn hiện giờ còn đang giận đùng đùng, đành phải nhẫn nhịn mà thôi.

Mục Tương chậm rãi nói: “Là Ân thúc không sai.”

Hàn Hàn quay mạnh đầu. “Thật sự là hắn làm? Hắn rốt cuộc vì sao phải dùng tiền mua Thanh Minh các giết ta? Vừa rồi ta thấy hắn cũng muốn giết Liễu Trường Nguyệt, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ân thúc có uống lộn thuốc không đó?” Hàn Hàn nhất thời mồm năm miệng mười, liền bật ra cái tên trong đầu rất lâu rồi không gọi.

Mục Tương yên lặng một lúc lâu, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót. “Có lẽ nên nói, tất cả mọi điều này đều là vì ta mà dựng lên. Là ta hại ngươi thiếu chút nữa mất mạng, nhưng mãi đến sau này mới phát hiện.”

“Lại liên quan gì đến ngươi?” Hàn Hàn hoàn toàn không rõ.

“Có nhớ năm đó có người khiến Ân thúc liều mạng rời nhà, sau đó lại nhẫn tâm bỏ hắn đi không?” Mục Tương hỏi.

“Ân.” Tiếng Hàn Hàn phát ra từ xoang mũi.

Âm mũi nho nhỏ khiến Mục Tương có phần động tình, Mục Tương hít một hơi thật sâu trấn tĩnh tâm thần, lại nói: “Ta đã điều tra qua, người nọ họ Liễu, lại đem mấy chi tiết này kết hợp lại, khẳng định người nọ chính là Liễu Trường Nguyệt.”

“Cái gì!” Hàn Hàn nhất kinh nhất nộ, bất ngờ đứng lên giường, quát lớn: “Liễu Trường Nguyệt, tại sao lại là cái tên lão sắc quỷ Liễu Trường Nguyệt đó! Tên kia đầu tiên là khiến Yến cung chủ vô cùng thê thảm, lại làm hại Ân thúc thành một người như cái xác không hồn, cuối cùng lại mê hoặc Kim Hoa sống chết vì hắn! Lão thiên gia như thế nào không cho thiên lôi đánh chết tên hỗn trướng vương bát đản này đi, không có thiên lý!”

Mục Tương kéo Hàn Hàn xuống dưới, thuận tiện ngồi bên mép giường, vỗ vỗ lưng Hàn Hàn nỗ lực trấn an y.

Mục Tương thấp giọng nói: “Việc này rắc rối phức tạp, cũng phải tìm rất lâu mới biết được rõ ràng, là ai đứng sau lưng thao túng hết thảy.”

Hàn Hàn đánh một cái vào cánh tay Mục Tương đang đặt trên lưng y, ánh mắt xem thường nói: “Mục thiếu trang chủ thực sự khiêm tốn rồi, ngài thần cơ diệu toán như vậy, sao có thể ngay từ đầu không đoán ra là ai, bất quá không muốn người khác biết đến chuyện xấu của Tả Ý sơn trang ngươi mà thôi.”

“Tiểu Hàn, ngươi có phải vẫn còn giận ta?” Mục Tương thấp giọng hỏi.

“Không dám!” Hàn Hàn lớn tiếng nói.

Mục Tương dừng một chút, lại nghĩ nghĩ, chỉ sợ lời nói ra không thể diễn ý mà khiến Hàn Hàn càng thêm tức giận.

Hắn ôn nhu nói: “Ngày ấy Ân thúc bố trí muốn để ngươi và Ngọc Nhi cấu kết, ta nghĩ qua, có thể hắn cũng biết Ngọc Nhi mang thai, thậm chí còn hoài nghi đứa bé kia là của ngươi, nên mới dự tính chuyện này nhằm cho ta biết.”

“Cái gì, của ta?” Hàn Hàn chỉ vào mũi mình, vẻ mặt khó tin. “Não hắn bị hỏng rồi hay sao?”

Mục Tương lại nói: “Ân thúc không muốn thương tổn ta, nhưng khắp nơi lại nhằm vào ngươi, ta khi đó chỉ có thể tương kế tựu kế trước hết để ngươi quay về Hàn Sơn, mới có thể cách ly ngươi và hắn. Ai ngờ sau đó hắn cũng biến mất khỏi trang, cho dù ta tìm thế nào cũng không thấy. Ta sợ hắn lại hạ độc thủ với ngươi, liền phái người bảo hộ ngươi. Nhưng không nghĩ rằng ngươi cùng Bạch Linh mấy ngày trước bỗng nhiên mất tích, khiến ta tìm đến phát điên, còn tưởng rằng ngươi gặp phải bất trắc! May mà...”

Mục Tương thở dài, lộ ra nét mặt an tâm. “May mà tới kịp, hắn không thương tổn được ngươi.”

Mục Tương tình chân ý thiết như vậy, khiến trái tim Hàn Hàn mềm nhũn. Chính là việc này vạn lần không thể cho qua như vậy, vì thế Hàn Hàn lại nói: “Dù vậy, ta cũng không phải người ngươi có thể gọi thì tới, đuổi thì đi!”

Mục Tương khó hiểu.

Hàn Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi coi thường ta!”

Mục Tương ngẩn ra. “Ngươi như thế nào lại nghĩ vậy?”

Hàn Hàn nói: “Cái gì cũng giúp ta suy nghĩ tốt, có việc lại tự mình gánh vác, đem ta xem như tiểu miêu tiểu cẩu ngươi nuôi che chở trong lòng, đây không phải là coi thường ta thì là cái gì?”

“Tiểu Hàn, ta không phải có ý đó!” Mục Tương vội la lên. “Hết thảy đơn giản là vì Ân thúc là thúc thúc duy nhất của ta, ta không muốn quá tuyệt tình. Nhưng ngươi là người mà ta nhận định, ta càng không muốn hắn thương tổn ngươi!”

“Tiểu Hàn,” Mục Tương nắm lấy tay Hàn Hàn, hắn đoán không ra trong đầu Hàn Hàn đang nghĩ cái gì, chỉ có thể không ngừng nói: “Tin tưởng, ta tuyệt đối chưa từng có ý coi thường ngươi!”

Vẻ mặt nghiêm túc mà chuyên chú của Mục Tương, khuôn mặt vì mấy ngày bôn ba mà gầy hẳn đi tiến sát đến y, khiến Hàn Hàn đỏ mặt.

Thanh hương nhàn nhạt sau khi tắm rửa phảng phất giữa sương phòng, vạt áo không cố ý rơi xuống có chút lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh cùng bờ ngực khiến người người mộng mơ, hơi thở của Mục Tương, sợi tóc mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào làn da khiến y run lên, hết thảy hết thảy, làm Hàn Hàn vô pháp suy nghĩ.

Hàn Hàn lời phản bác nào cũng không thể nói ra, y đỏ mặt rống lớn, xấu hổ một cước đá Mục Tương xuống giường, tức giận nói: “Ai thèm quản ngươi có hay không, dù sao ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi sang bên cạnh tìm người của Tả Ý sơn trang ngươi mà ngủ cùng, thấy ngực của ngươi... Không đúng, thấy mặt ngươi là bực mình!”

Mục Tương bất đắc dĩ từ trên mặt đất đứng lên, Hàn Hàn lại nhanh chóng cúi đầu, không để cho đối phương trông thấy bộ dạng xấu hổ của y.

Y đã sớm không chịu nổi, rõ ràng dược tính sớm đã giải trừ, vì cái gì vừa ở gần người này một chút, trái tim liền như đánh trống không cách nào khống chế.

Mục Tương do nhìn từ trên xuống, vừa vặn chỉ có thể trông thấy mái tóc của Hàn Hàn, hắn không tức giận Hàn Hàn đối xử với hắn như vậy, chỉ âm thầm tự kiểm điểm nhất định lại có chỗ nào khiến người này sinh khí.

Mục Tương nghĩ không ra kiềm chế ý muốn chạm vào người này, hạ giọng nói: “Nhưng ta lo cho ngươi, Ân thúc có thể tấn công ngươi. Nếu không, tối nay để ta ngủ trên sàn, như vậy nếu có bất luận động tĩnh gì ta sẽ biết ngay lập tức, sẽ an tâm hơn.”

Dứt lời, Mục Tương lấy một chiếc chăn trên giường, tùy ý trải trên mặt đất, liền nằm lên đó.

Hàn Hàn sững sờ một chút, miệng mấp máy chẳng biết nên nói gì, cùng Mục Tương hai mắt nhìn nhau một hồi, đến lúc Mục Tương mỉm cười ấm áp với y, Hàn Hàn mới run lên khôi phục lại tinh thần, chui cả đầu vào chăn bông, cố gắng giả vờ ngủ.

“Tiểu Hàn...” Thanh âm của Mục Tương chậm rãi truyền đến.

“...” Hàn Hàn không đáp lại.

“Trong lòng ta, ngươi quan trọng hơn bất kì ai.” Mục Tương khẽ nói. “Cho nên ta không muốn, cũng sẽ không để bất luận kẻ nào có cơ hội xúc phạm tới ngươi.”

Tiếng mõ vang lên, đã đến canh hai.

Hàn Hàn trong bóng đêm hai mắt mở to, mặc dù không buồn ngủ, nhưng vẫn cứng ngắc không dám quay người, sợ đánh thức Mục Tương hơi thở bình ổn đã chìm vào giấc ngủ.

『 cư nhiên tình nguyện ngủ trên mặt đất cũng không nguyện ngủ trên giường với ta! 』 Hàn Hàn ở trong lòng lẩm bẩm nói.

Ngoài cửa sổ một trận gió lạnh thổi qua, hàn phong lạnh buốt khiến tay chân Hàn Hàn lộ ra ngoài chăn ớn lạnh. Bỗng nhớ ra bây giờ đã gần đông, bên ngoài còn có tuyết rơi, y nằm trên giường đắp chăn cũng không ấm lên được, huống chi Mục Tương nằm trên đất mà ngủ.

Mục Tương lúc này khẳng định mệt muốn chết rồi, sắc mặt lại tái như vậy, nếu cứ gây sức ép với hắn, cho dù Mục Tương có không khó chịu, Hàn Hàn cũng thấy đau lòng không thôi.

Lặng lẽ quay người dò xét Mục Tương, phát hiện người nọ nhắm hai mắt ngủ rất an ổn, bên miệng còn lộ ra một mạt cười nhạt, cũng không biết là mơ thấy cái gì.

Phi, không phải là mơ thấy Ân thúc của hắn đi, hừ!

Hàn Hàn rón rén bò xuống giường, điểm huyệt ngủ của Mục Tương, để Mục Tương rơi vào trầm miên.

Y tiếp đó ngồi xổm nhìn Mục Tương, một hồi lâu mới chậm chạp ôm người lên giường. Chính là nhìn không ra Mục Tương bình thường ăn rất ít, cơ thể lại vẫn rất nặng, thiếu chút nữa khiến y gãy lưng.

Cẩn cẩn dực dực đặt người lên giường, chăn bông trải trên mặt đất đem bỏ đi, Hàn Hàn bò lên giường ngủ cạnh Mục Tương, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mục Tương, chà chà vài cái, qua bàn tay y dùng nội lực giúp người này thoải mái.

Thì làm ấm tay Mục Tương, Hàn Hàn nhịn không được tinh tế quan sát mặt hắn.

“Ngươi rốt cuộc có cái gì tốt đây?” Hàn Hàn phát hiện ánh mắt của mình chỉ cần nhìn vào Mục Tương, liền như thế nào cũng không thể rời ra. Y lẩm bẩm nói: “Khiến ta đây một lòng yêu thích ngươi, cho dù có bao nhiêu người tới cũng không thể kéo ta ra khỏi vũng tình này...”

Hàn Hàn vươn tay, chạm vào phần dưới cằm ôn nhuận như ngọc của Mục Tương, xúc cảm trắng mịn kia thập phần dễ chịu, khiến y nhịn không được dùng ngón trỏ chọc chọc, có chút xúc động nghĩ muốn mở miệng cắn một cái.

“Đại nam nhân, khuôn mặt so với Kim Hoa còn mềm hơn... Thật là...”

Bỗng dưng người nọ xoay đầu lại, đôi mắt mở to trong đêm sâu thẳm như suối, toả sáng như sao. Hàn Hàn không ngờ đến biến cố như vậy, sợ tới mức ngừng thở, thiếu chút nữa té xuống giường.

Mục Tương đúng lúc kéo y lại.

“... Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Ta không phải đã điểm huyệt đạo của ngươi!” Hàn Hàn quát.

“Lúc ngươi điểm huyệt đạo ta đã tỉnh rồi, liền hơi nghịch chuyển kinh mạch, để ngươi vào một khoảng không.” Mục Tương lấy tay che miệng Hàn Hàn, mỉm cười cúi đầu “suỵt” một tiếng. “Đêm đã khuya, mọi người trong khách điếm đã ngủ, đừng làm ồn người ta.”

“Suỵt cái đầu ngươi ấy!” Hàn Hàn chỉ cần nhớ tới chuyện vừa rồi những gì làm với hắn đều bị phát hiện, liền hận không thể giết người diệt khẩu, đem tên này chôn ngay tại chỗ. Rõ ràng đem người đá xuống giường chính là y, sau khi điểm huyệt lại lôi người lên giường cũng chính là y, còn nói một lòng cái gì đó, chuyện này nếu truyền ra ngoài bảo y đường đường chưởng môn một phái như thế nào nhìn người a!

“Tiểu Hàn...” Chạm vào hai má của Hàn Hàn, Mục Tương hỏi: “Ngươi đang xấu hổ sao? Mặt nóng quá.”

“Có ngươi mới xấu hổ!” Hàn Hàn lúng túng giận dữ quát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện