Thi đại học xong mùa hè đặc biệt dài dằng dặc.
Tạ Than cùng Phó Thanh chính thức nói câu chuyện yêu đương không muốn người khác biết. Bọn họ cùng nhau ra ngoài cả ngày, có lúc đi xem phim, có lúc Tạ Nhan bồi Phó Thanh làm việc. Người trong công ty vốn không nhận ra Tạ Nhan, bây giờ biết cậu là em trai ông chủ, là tiểu thiếu gia, ước ao cậu thật tốt số.
Từ nhỏ đến lớn Tạ Nhan vẫn luôn không tin vào số mệnh, bây giờ nghĩ lại một chút thì mệnh của cậu thật không tệ, chuyện muốn làm có thể làm, người mình thích cũng đã đuổi tới tay.
Cùng người mình thích ở cạnh nhau chính là như vậy, làm chuyện không có ý nghĩa cũng rất vui.
Cách âm ở nhà cũ không quá tốt, huống chi Phó gia gia còn thính hơn người bình thường rất nhiều, Tạ Nhan với Phó Thanh thỉnh thoảng ngủ chung phòng nhiều nhất là hôn môi, chuyện khác đều chưa từng làm.
Mãi đến một ngày trung tuần tháng tám, Phó gia gia muốn đi nghe hát, đơn giản tổ chức một đoàn lão niên đi đến thành phố bên cạnh. Không để Tạ Nhan và Phó Thanh đi cùng.
*
Buổi tối hôm ấy, sau khi Phó Thanh tắm rửa xong thì đẩy ra một cánh cửa phòng khác.
Tạ Nhan cũng mới tắm xong, ngồi ở bên giường lau tóc. Trên người cậu tràn ngập hơi nước chưa tan, mặc chiếc áo sơ mi quá mức rộng lớn, lộ ra phần da rộng lớn nơi cổ và xương quai xanh, da trắng đến phát sáng, là thân hình thiếu niên sắp trở thành thanh niên, rất gầy, nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Phó Thanh đi về trước hai bước, cầm lấy khắn trong tay Tạ Nhan, thay cậu lau nước còn lại trên tóc.
Có lẽ bởi vì ở nhà quá thả lỏng, không có cảnh giác như ở ngoài, vừa rồi lại quá chăm chú, cho đến khi bị bàn tay thô ráp giữ chặt, Tạ Nhan mới phản ứng được là Phó Thanh đến.
Phó Thanh vuốt thẳng tóc rối của cậu, hỏi: "Như vậy có đau không?"
Tạ Nhan cuối đầu, lắc lắc.
Phó Thanh để đầu đinh nhiều năm, bình thường đi tắm dùng nước gội qua một chút là được, không cần tận lực lau khô. Cho nên anh đối với tóc của Tạ Nhan rất cẩn thận, động tác lau cũng rất ôn nhu.
Qua một hồi lâu, Tạ Nhan mới nhận ra, tóc được lau khô rồi. Cậu ngẩng đầu lên, đôi môi kề sát cổ tay trái Phó Thanh, hôn lên mạch đập đang chậm rãi nãy lên, đầu lưỡi ấm áp liếm đi lên, như con mèo nhỏ, chỉ là không có gai.
Cực kỳ mập mờ, như là đang ám chỉ cậu có thể làm một số chuyện.
Phó Thanh cúi đầu, nhìn đôi mắt ướt nhẹp của Tạ Nhan, tiếng nói khàn khàn, thấp hơn rất nhiều so với lúc thường, hỏi: "Muốn làm sao?"
Tạ Nhan gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Muốn."
Xung quang rất yên tĩnh, cả tiếng hít thở cũng phóng đại lên.
Phó Thanh tắt đèn, cúi người xuống, dùng tư thế này đẩy ngã Tạ Nhan trên giường, ngồi giữa hai chân tách ra của cậu, tiện tay cởi bỏ áo lót, sờ cằm Tạ Nhan, trong bóng tối hôn lên.
Tạ Nhan rất thả lỏng, tùy ý động tác của Phó Thanh, không có chút giãy dụa hay chống lại.
Mãi đến tận khi cậu sờ đến sau lưng Phó Thanh. Tuy rằng mắt không nhìn thấy, nhưng da dẻ tiếp xúc với nhau có thể cảm nhận được vết thương đầy người đối phương.
Thật lâu trước kia, có một lần Tạ Nhan nhìn thấy, Phó Thanh cởi áo lót trước mặt mình, phía sau lưng có rất nhiều vết thương thô ráp dữ tợn bị các loại vũ khí tổn thương nên lưu lại, không thể mất đi.
Tình cảnh đó vẫn luôn rất bí mật, vẫn luôn giấu trong lòng Tạ Nhan.
Cậu ôm cổ Phó Thanh, hôn lên những vết sẹo kia, rốt cuộc cũng toại nguyện, hoàn thành xong một tâm nguyện.
Phó Thanh cởi bỏ áo lót của Tạ Nhan, da dẻ Tạ Nhan màu trắng, nhìn như ngọc thạch, cơ hồ không có tì vết.
Nhưng bây giờ lại có nhiều thêm một chỗ.
Ánh mắt Phó Thanh dời lên, rơi vào trên ngực Tạ Nhan, chỗ đó có một vết đen, giống như là hình vẽ. lại giống như hai chữ, xung quanh quá tối, không có ánh sáng, Phó Thanh không thấy rõ đó là cái gì.
Anh ôm Tạ Nhan, dựa vào ánh sáng mặt trăng, mới nhìn rõ hai chữ kia.
Là "Phó Thanh."
Thuốc màu xám đen, hai chữ nghiêm túc không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn nằm trên ngực Tạ Nhan, ở vị trí của tim.
Phó Thanh ngơ ngác, anh hiếm thấy sửng sốt trong phút chốc, sau một lát ngón tay mới dán vào, nhẹ giọng hỏi: "Xăm lúc nào?"
Tạ Nhan không cho là anh sẽ nhìn thấy lúc này, nên là sáng sớm mai, cũng có thể là một ngày nào khác Phó Thanh cũng sẽ biết đến, cậu không có ý che giấu: "Lúc sinh nhật mười tám tuổi, muốn tự tặng mình một món quà, liền đi xăm."
Sau khi trưởng thành mười tám tuổi, cậu có thể hoàn toàn phụ trách cho hành vi của mình, làm chuyện bản thân muốn làm.
Tạ Nhan không có dư thừa dục vọng hay dồi dào tình cảm, cậu thích Phó Thanh, lại muốn đem đối phương lưu lại trên thân thể của mình.
Loại này là dấu ấn cả đời, không có cách nào tiêu trừ.
Phó Thanh không tiếp tục nữa, dán vào ngực Tạ Nhan một hồi lâu hỏi: "Có phải là rất đau?"
Tạ Nhan nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Có chút đau, nhưng vẫn chịu được."
Người bình thường nếu làm một chuyện khiến mình thấy đau đớn sẽ nghĩ, đã bắt đầu, nếu không tiếp tục sẽ rất đáng tiếc, lúc trước chịu khổ uổng phí rồi. Bọn họ ôm suy nghĩ như vậy, có người kiên trì được có người không.
Tạ Nhan sẽ không như vậy. Đối với cậu mà nói, đau đớn này là đáng giá, là vì làm chuyện mình yêu thích mà trả giá cao, mỗi một khắc đau đớn đều đang nhắc nhở cậu, đã cách suy nghĩ đạt được nguyện vọng gần hơn một chút.
Phó Thanh không tiếp tục dỗ cậu, đã qua rất lâu, ngoại trừ nỗi đau bị đâm vào thịt, đau đớn đã sớm biến mất, anh nói: "Anh cũng đi xăm tên tiểu Tạ."
"Những người không quan trọng kia đều từng lưu lại dấu vết không thể biến mất trên người anh, trở thành một phần cuộc sống trước đây. Tiểu Tạ là người quan trọng nhất trong đời anh, cho nên cần phải khắc vào trong tim, đúng không?"
Tạ Nhan không có cách nào phản đối.
Tất cả những chuyện tiếp theo đều rất thuận lợi, thân thể Tạ Nhan rất lạnh, Phó Thanh làm cậu nóng lên.
(hahaha)
Lúc Phó Thanh tỉnh lại, Tạ Nhan còn đang ngủ mơ mơ màng màng, nửa khuôn mặt chôn trong gối đầu, chỉ lộ ra cái mũi đang hít thở.
Anh vén chăn lên từ từ xuống giường, bất quá là phút chốc, lại nhìn thân thể trần trụi trắng như tuyết của Tạ Nhan đầy dấu hôn loan lổ, đầu gối cùng mắt cá chân cũng không buông tha, hằn đỏ một vòng.
Nhìn có vẻ rất đáng thương, lại có chút đáng yêu.
Phó Thanh hít sâu một hơi, đi ra làm điểm tâm.
*
Hôm đó gần tới buổi trưa, điểm tâm đã nguội lạnh, Phó Thanh làm cơm trưa xong, Phó gia gia đã trở về, Tạ Nhan vẫn chưa có tỉnh.
Phó Thanh nghĩ, bạn nhỏ thật sự còn nhỏ tuổi, lần sau nên khắc chế một chút.
Bất quá anh cũng không có đánh thức Tạ Nhan, mà là đến phòng Phó gia gia, nói: "Ông nội, ông cho con mặt dây chuyền còn lại đi."
Phó gia gia đeo kính đen, mặt không cảm xúc hỏi: "Con xác định tìm được người ở chung cả đời?"
Phó Thanh cười cười: "Tìm được rồi."
Phó gia gia trầm mặc hồi lâu: "Tiểu Tạ thì sao? Nó có chắc không?"
Tuy rằng Phó Thanh biết ông nội có lẽ sớm nhận ra, nhưng vẫn sửng sốt một chút: "Em ấy cũng xác định."
Phó gia gia thở dài: "Ông bị mù, nhưng lỗ tai không điếc, lòng cũng không mù. Lúc mới bắt đầu biết hai đứa ở cùng nhau, ông muốn hỏi con nghĩ thế nào, mới có thể làm ra chuyện như vậy, biển thủ của công, yêu đương với tiểu Tạ mà con nhìn nó lớn lên."
Phó Thanh không lên tiếng. Trong mắt người khác, chuyện anh làm là không đúng, có hoài nghi cũng phải.
Phó gia gia đứng lên, đi tới trước ngăn tủ, lục lọi lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Phó Thanh: "Nhưng mà sau đó suy nghĩ lại, con không phải loại người sẽ làm loạn, tính khí tiểu Tạ cũng bướng bỉnh, không có khả năng để con xằng bậy. Nếu là yêu thương lẫn nhau, cho dù quan hệ thế nào tình cảnh ra sao, yêu đương thì yêu đương, người trên đời này, có thể ở cùng người mình yêu mới đáng giá."
Ông dừng một chút: "Người ngoài nghĩ thế nào, nói thế nào, chúng ta không cần xen vào, nhưng ở chỗ của ông, hai đứa phải giúp đỡ nhau đến khi đầu bạc."
Phó Thanh nói: "Được."
Lúc Tạ Nhan tỉnh lại đã xế chiều.
Cậu vẫn mơ mơ màng màng, không tỉnh táo lắm, chống hai tay ngồi dậy, bỗng thấy ngực có chút lạnh, cúi đầu nhìn thấy là một mặt dây chuyền phỉ thúy, khắc hình Di Lặc.
Phó Thanh ngồi ở chiếc bàn cạnh giường xử lý hồ sơ, thấy Tạ Nhan tỉnh rồi, trên tay đang cầm mặt dây chuyền nhìn xuyên qua.
Tạ Nhan còn chưa kịp hỏi, liền nghe anh nói: "Cái mặt dây này cùng với cái của anh là một đôi, năm đó lúc anh sinh ra, bà nội lấy đồ cưới tìm sư phụ làm ra, Quan Thế Âm là của anh, Di Lặc cho đối tượng sau này của anh, xem như là quà bà để lại cho cháu dâu."
Tạ Nhan ngơ ngác, cậu hỏi: "Vậy, hiện tại cho em sao?"
Phó Thanh gật đầu, hôn khóe mắt Tạ Nhan: "Anh lấy từ chỗ ông nội."
Anh không chờ Tạ Nhan nói câu tiếp theo, liền biết nên nói cái gì: "Ông nói, anh phải đối tốt với em, hai chúng ta sống chung đến hết đời."
Tạ Nhan mặt quần áo, trịnh trọng đem mặt dây chuyền nhét vào.
*
Đầu tháng chín trường học khai giảng, Phó Thanh làm phụ huynh, lái xe mang rất nhiều hành lý, vào ngày điểm danh cuối cùng, đưa Tạ Nhan đến trường.
Nơi này là Học viện Điện ảnh, đâu đâu cũng là sinh viên nghệ thuật, tuấn nam mỹ nữ, nhưng trước mặt Tạ Nhan đều không đáng nhắc tới.
Lúc họ đến ký túc xá, ngoại trừ Tạ Nhan tất cả những người khác đều đã có mặt đông đủ.
Phó Thanh tiến lên giới thiệu: "Tôi là anh của Tạ Nhan, sau này nhờ mọi người quan tâm em ấy."
Trên người anh có một loại khí chất khiến người ta nể phục, mời cả ký túc xá ăn cơm, lúc trở về, ba người bạn cùng phòng đi phía trước, Tạ Nhan đi phía sau với Phó Thanh.
Hai người họ càng đi càng chậm, cuối cùng triệt để cùng ba người kia tách ra.
Tạ Nhan tự nhiên mà cầm tay Phó Thanh, xuyên qua rừng cây nhỏ rậm rạp, như một đôi tình nhân vườn trường bình thường, trong rừng cây nhỏ bí mật ôm ấp, hôn môi.
*
Năm thứ hai đại học, giáo viên chủ nhiệm đề cử Tạ Nhan quay một bộ phim, điện ảnh tiểu chúng, lấy không được bao nhiêu tiền, đạo diễn là Tôn Hoài Quân, bộ phim tên, câu chuyện về thiếu niên bị câm và cá voi sát thủ.
Hai ngày trước khi vào đoàn, Tạ Nhan nằm mơ, nửa đêm tỉnh lại vùi trong lòng Phó Thanh.
Có lẽ động tác quá lớn, Phó Thanh cũng tỉnh rồi, sờ sờ bạn nhỏ, hôn trán cậu một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Nhan mơ màng ngẩng đầu lên, cũng hôn cằm Phó Thanh một cái: "Nằm mơ, mơ tới lúc còn bé trở về viện mồ côi, cũng không biết là anh không có tới hay là em không đi con đường kia, chúng ta không gặp nhau."
Phó Thanh ôm Tạ Nhan chặt hơn, dỗ dành cậu: "Chỉ là mơ thôi, không phải thật."
Nhưng giấc mơ này còn có đoạn sau.
Tạ Nhan cau mày, nói tiếp: "Nhưng lúc em sinh nhật hai mươi tuổi, đi mua bánh ngọt, hình như gặp anh trong quá cà phê."
Giống như có vòng vòng chuyển chuyển, đi nhầm một bước dẫn đến bỏ qua nhau, cuối cùng cũng có cơ hội gặp nhau.
Bởi vì số mệnh an bài.
Tạ Than cùng Phó Thanh chính thức nói câu chuyện yêu đương không muốn người khác biết. Bọn họ cùng nhau ra ngoài cả ngày, có lúc đi xem phim, có lúc Tạ Nhan bồi Phó Thanh làm việc. Người trong công ty vốn không nhận ra Tạ Nhan, bây giờ biết cậu là em trai ông chủ, là tiểu thiếu gia, ước ao cậu thật tốt số.
Từ nhỏ đến lớn Tạ Nhan vẫn luôn không tin vào số mệnh, bây giờ nghĩ lại một chút thì mệnh của cậu thật không tệ, chuyện muốn làm có thể làm, người mình thích cũng đã đuổi tới tay.
Cùng người mình thích ở cạnh nhau chính là như vậy, làm chuyện không có ý nghĩa cũng rất vui.
Cách âm ở nhà cũ không quá tốt, huống chi Phó gia gia còn thính hơn người bình thường rất nhiều, Tạ Nhan với Phó Thanh thỉnh thoảng ngủ chung phòng nhiều nhất là hôn môi, chuyện khác đều chưa từng làm.
Mãi đến một ngày trung tuần tháng tám, Phó gia gia muốn đi nghe hát, đơn giản tổ chức một đoàn lão niên đi đến thành phố bên cạnh. Không để Tạ Nhan và Phó Thanh đi cùng.
*
Buổi tối hôm ấy, sau khi Phó Thanh tắm rửa xong thì đẩy ra một cánh cửa phòng khác.
Tạ Nhan cũng mới tắm xong, ngồi ở bên giường lau tóc. Trên người cậu tràn ngập hơi nước chưa tan, mặc chiếc áo sơ mi quá mức rộng lớn, lộ ra phần da rộng lớn nơi cổ và xương quai xanh, da trắng đến phát sáng, là thân hình thiếu niên sắp trở thành thanh niên, rất gầy, nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Phó Thanh đi về trước hai bước, cầm lấy khắn trong tay Tạ Nhan, thay cậu lau nước còn lại trên tóc.
Có lẽ bởi vì ở nhà quá thả lỏng, không có cảnh giác như ở ngoài, vừa rồi lại quá chăm chú, cho đến khi bị bàn tay thô ráp giữ chặt, Tạ Nhan mới phản ứng được là Phó Thanh đến.
Phó Thanh vuốt thẳng tóc rối của cậu, hỏi: "Như vậy có đau không?"
Tạ Nhan cuối đầu, lắc lắc.
Phó Thanh để đầu đinh nhiều năm, bình thường đi tắm dùng nước gội qua một chút là được, không cần tận lực lau khô. Cho nên anh đối với tóc của Tạ Nhan rất cẩn thận, động tác lau cũng rất ôn nhu.
Qua một hồi lâu, Tạ Nhan mới nhận ra, tóc được lau khô rồi. Cậu ngẩng đầu lên, đôi môi kề sát cổ tay trái Phó Thanh, hôn lên mạch đập đang chậm rãi nãy lên, đầu lưỡi ấm áp liếm đi lên, như con mèo nhỏ, chỉ là không có gai.
Cực kỳ mập mờ, như là đang ám chỉ cậu có thể làm một số chuyện.
Phó Thanh cúi đầu, nhìn đôi mắt ướt nhẹp của Tạ Nhan, tiếng nói khàn khàn, thấp hơn rất nhiều so với lúc thường, hỏi: "Muốn làm sao?"
Tạ Nhan gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Muốn."
Xung quang rất yên tĩnh, cả tiếng hít thở cũng phóng đại lên.
Phó Thanh tắt đèn, cúi người xuống, dùng tư thế này đẩy ngã Tạ Nhan trên giường, ngồi giữa hai chân tách ra của cậu, tiện tay cởi bỏ áo lót, sờ cằm Tạ Nhan, trong bóng tối hôn lên.
Tạ Nhan rất thả lỏng, tùy ý động tác của Phó Thanh, không có chút giãy dụa hay chống lại.
Mãi đến tận khi cậu sờ đến sau lưng Phó Thanh. Tuy rằng mắt không nhìn thấy, nhưng da dẻ tiếp xúc với nhau có thể cảm nhận được vết thương đầy người đối phương.
Thật lâu trước kia, có một lần Tạ Nhan nhìn thấy, Phó Thanh cởi áo lót trước mặt mình, phía sau lưng có rất nhiều vết thương thô ráp dữ tợn bị các loại vũ khí tổn thương nên lưu lại, không thể mất đi.
Tình cảnh đó vẫn luôn rất bí mật, vẫn luôn giấu trong lòng Tạ Nhan.
Cậu ôm cổ Phó Thanh, hôn lên những vết sẹo kia, rốt cuộc cũng toại nguyện, hoàn thành xong một tâm nguyện.
Phó Thanh cởi bỏ áo lót của Tạ Nhan, da dẻ Tạ Nhan màu trắng, nhìn như ngọc thạch, cơ hồ không có tì vết.
Nhưng bây giờ lại có nhiều thêm một chỗ.
Ánh mắt Phó Thanh dời lên, rơi vào trên ngực Tạ Nhan, chỗ đó có một vết đen, giống như là hình vẽ. lại giống như hai chữ, xung quanh quá tối, không có ánh sáng, Phó Thanh không thấy rõ đó là cái gì.
Anh ôm Tạ Nhan, dựa vào ánh sáng mặt trăng, mới nhìn rõ hai chữ kia.
Là "Phó Thanh."
Thuốc màu xám đen, hai chữ nghiêm túc không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn nằm trên ngực Tạ Nhan, ở vị trí của tim.
Phó Thanh ngơ ngác, anh hiếm thấy sửng sốt trong phút chốc, sau một lát ngón tay mới dán vào, nhẹ giọng hỏi: "Xăm lúc nào?"
Tạ Nhan không cho là anh sẽ nhìn thấy lúc này, nên là sáng sớm mai, cũng có thể là một ngày nào khác Phó Thanh cũng sẽ biết đến, cậu không có ý che giấu: "Lúc sinh nhật mười tám tuổi, muốn tự tặng mình một món quà, liền đi xăm."
Sau khi trưởng thành mười tám tuổi, cậu có thể hoàn toàn phụ trách cho hành vi của mình, làm chuyện bản thân muốn làm.
Tạ Nhan không có dư thừa dục vọng hay dồi dào tình cảm, cậu thích Phó Thanh, lại muốn đem đối phương lưu lại trên thân thể của mình.
Loại này là dấu ấn cả đời, không có cách nào tiêu trừ.
Phó Thanh không tiếp tục nữa, dán vào ngực Tạ Nhan một hồi lâu hỏi: "Có phải là rất đau?"
Tạ Nhan nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Có chút đau, nhưng vẫn chịu được."
Người bình thường nếu làm một chuyện khiến mình thấy đau đớn sẽ nghĩ, đã bắt đầu, nếu không tiếp tục sẽ rất đáng tiếc, lúc trước chịu khổ uổng phí rồi. Bọn họ ôm suy nghĩ như vậy, có người kiên trì được có người không.
Tạ Nhan sẽ không như vậy. Đối với cậu mà nói, đau đớn này là đáng giá, là vì làm chuyện mình yêu thích mà trả giá cao, mỗi một khắc đau đớn đều đang nhắc nhở cậu, đã cách suy nghĩ đạt được nguyện vọng gần hơn một chút.
Phó Thanh không tiếp tục dỗ cậu, đã qua rất lâu, ngoại trừ nỗi đau bị đâm vào thịt, đau đớn đã sớm biến mất, anh nói: "Anh cũng đi xăm tên tiểu Tạ."
"Những người không quan trọng kia đều từng lưu lại dấu vết không thể biến mất trên người anh, trở thành một phần cuộc sống trước đây. Tiểu Tạ là người quan trọng nhất trong đời anh, cho nên cần phải khắc vào trong tim, đúng không?"
Tạ Nhan không có cách nào phản đối.
Tất cả những chuyện tiếp theo đều rất thuận lợi, thân thể Tạ Nhan rất lạnh, Phó Thanh làm cậu nóng lên.
(hahaha)
Lúc Phó Thanh tỉnh lại, Tạ Nhan còn đang ngủ mơ mơ màng màng, nửa khuôn mặt chôn trong gối đầu, chỉ lộ ra cái mũi đang hít thở.
Anh vén chăn lên từ từ xuống giường, bất quá là phút chốc, lại nhìn thân thể trần trụi trắng như tuyết của Tạ Nhan đầy dấu hôn loan lổ, đầu gối cùng mắt cá chân cũng không buông tha, hằn đỏ một vòng.
Nhìn có vẻ rất đáng thương, lại có chút đáng yêu.
Phó Thanh hít sâu một hơi, đi ra làm điểm tâm.
*
Hôm đó gần tới buổi trưa, điểm tâm đã nguội lạnh, Phó Thanh làm cơm trưa xong, Phó gia gia đã trở về, Tạ Nhan vẫn chưa có tỉnh.
Phó Thanh nghĩ, bạn nhỏ thật sự còn nhỏ tuổi, lần sau nên khắc chế một chút.
Bất quá anh cũng không có đánh thức Tạ Nhan, mà là đến phòng Phó gia gia, nói: "Ông nội, ông cho con mặt dây chuyền còn lại đi."
Phó gia gia đeo kính đen, mặt không cảm xúc hỏi: "Con xác định tìm được người ở chung cả đời?"
Phó Thanh cười cười: "Tìm được rồi."
Phó gia gia trầm mặc hồi lâu: "Tiểu Tạ thì sao? Nó có chắc không?"
Tuy rằng Phó Thanh biết ông nội có lẽ sớm nhận ra, nhưng vẫn sửng sốt một chút: "Em ấy cũng xác định."
Phó gia gia thở dài: "Ông bị mù, nhưng lỗ tai không điếc, lòng cũng không mù. Lúc mới bắt đầu biết hai đứa ở cùng nhau, ông muốn hỏi con nghĩ thế nào, mới có thể làm ra chuyện như vậy, biển thủ của công, yêu đương với tiểu Tạ mà con nhìn nó lớn lên."
Phó Thanh không lên tiếng. Trong mắt người khác, chuyện anh làm là không đúng, có hoài nghi cũng phải.
Phó gia gia đứng lên, đi tới trước ngăn tủ, lục lọi lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Phó Thanh: "Nhưng mà sau đó suy nghĩ lại, con không phải loại người sẽ làm loạn, tính khí tiểu Tạ cũng bướng bỉnh, không có khả năng để con xằng bậy. Nếu là yêu thương lẫn nhau, cho dù quan hệ thế nào tình cảnh ra sao, yêu đương thì yêu đương, người trên đời này, có thể ở cùng người mình yêu mới đáng giá."
Ông dừng một chút: "Người ngoài nghĩ thế nào, nói thế nào, chúng ta không cần xen vào, nhưng ở chỗ của ông, hai đứa phải giúp đỡ nhau đến khi đầu bạc."
Phó Thanh nói: "Được."
Lúc Tạ Nhan tỉnh lại đã xế chiều.
Cậu vẫn mơ mơ màng màng, không tỉnh táo lắm, chống hai tay ngồi dậy, bỗng thấy ngực có chút lạnh, cúi đầu nhìn thấy là một mặt dây chuyền phỉ thúy, khắc hình Di Lặc.
Phó Thanh ngồi ở chiếc bàn cạnh giường xử lý hồ sơ, thấy Tạ Nhan tỉnh rồi, trên tay đang cầm mặt dây chuyền nhìn xuyên qua.
Tạ Nhan còn chưa kịp hỏi, liền nghe anh nói: "Cái mặt dây này cùng với cái của anh là một đôi, năm đó lúc anh sinh ra, bà nội lấy đồ cưới tìm sư phụ làm ra, Quan Thế Âm là của anh, Di Lặc cho đối tượng sau này của anh, xem như là quà bà để lại cho cháu dâu."
Tạ Nhan ngơ ngác, cậu hỏi: "Vậy, hiện tại cho em sao?"
Phó Thanh gật đầu, hôn khóe mắt Tạ Nhan: "Anh lấy từ chỗ ông nội."
Anh không chờ Tạ Nhan nói câu tiếp theo, liền biết nên nói cái gì: "Ông nói, anh phải đối tốt với em, hai chúng ta sống chung đến hết đời."
Tạ Nhan mặt quần áo, trịnh trọng đem mặt dây chuyền nhét vào.
*
Đầu tháng chín trường học khai giảng, Phó Thanh làm phụ huynh, lái xe mang rất nhiều hành lý, vào ngày điểm danh cuối cùng, đưa Tạ Nhan đến trường.
Nơi này là Học viện Điện ảnh, đâu đâu cũng là sinh viên nghệ thuật, tuấn nam mỹ nữ, nhưng trước mặt Tạ Nhan đều không đáng nhắc tới.
Lúc họ đến ký túc xá, ngoại trừ Tạ Nhan tất cả những người khác đều đã có mặt đông đủ.
Phó Thanh tiến lên giới thiệu: "Tôi là anh của Tạ Nhan, sau này nhờ mọi người quan tâm em ấy."
Trên người anh có một loại khí chất khiến người ta nể phục, mời cả ký túc xá ăn cơm, lúc trở về, ba người bạn cùng phòng đi phía trước, Tạ Nhan đi phía sau với Phó Thanh.
Hai người họ càng đi càng chậm, cuối cùng triệt để cùng ba người kia tách ra.
Tạ Nhan tự nhiên mà cầm tay Phó Thanh, xuyên qua rừng cây nhỏ rậm rạp, như một đôi tình nhân vườn trường bình thường, trong rừng cây nhỏ bí mật ôm ấp, hôn môi.
*
Năm thứ hai đại học, giáo viên chủ nhiệm đề cử Tạ Nhan quay một bộ phim, điện ảnh tiểu chúng, lấy không được bao nhiêu tiền, đạo diễn là Tôn Hoài Quân, bộ phim tên, câu chuyện về thiếu niên bị câm và cá voi sát thủ.
Hai ngày trước khi vào đoàn, Tạ Nhan nằm mơ, nửa đêm tỉnh lại vùi trong lòng Phó Thanh.
Có lẽ động tác quá lớn, Phó Thanh cũng tỉnh rồi, sờ sờ bạn nhỏ, hôn trán cậu một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Nhan mơ màng ngẩng đầu lên, cũng hôn cằm Phó Thanh một cái: "Nằm mơ, mơ tới lúc còn bé trở về viện mồ côi, cũng không biết là anh không có tới hay là em không đi con đường kia, chúng ta không gặp nhau."
Phó Thanh ôm Tạ Nhan chặt hơn, dỗ dành cậu: "Chỉ là mơ thôi, không phải thật."
Nhưng giấc mơ này còn có đoạn sau.
Tạ Nhan cau mày, nói tiếp: "Nhưng lúc em sinh nhật hai mươi tuổi, đi mua bánh ngọt, hình như gặp anh trong quá cà phê."
Giống như có vòng vòng chuyển chuyển, đi nhầm một bước dẫn đến bỏ qua nhau, cuối cùng cũng có cơ hội gặp nhau.
Bởi vì số mệnh an bài.
Danh sách chương