Bộ phim kia tên là 《Bạch kình》, vai nam chính là Lục Phùng Xuân, sinh ra ở một làng chài nhỏ trên đảo, lúc mười hai tuổi cha mẹ đều mất vì tai nạn trên biển, từ đó về sau luôn sống một mình, năm mười sáu tuổi vì sốt cao dẫn đến vừa câm vừa điếc, bởi vì sinh ra ở làng chài, cơ hồ tách biệt hoàn toàn với thế gian, lại không có người thân cho nên không được học qua khẩu ngữ.

*Bạch kình: cá voi trắng

Đây chỉ là bối cảnh nhân vật được đặt ra, kịch bản cụ thể ba ngày sau quay thử mới có.

Tạ Nhan tạm biệt Vương Ninh, từ chối toàn bộ vai diễn bên Trần Thụ. Hình tượng Lục Phùng Xuân trong lòng Tạ Nhan vẫn chỉ là cái bóng mơ hồ, cậu lấy ra sổ ghi chép, đem câu chuyện đại khái viết ra, bởi vì không có tình tiết, không cách nào triển khai tính cách cùng tâm lý, chỉ có thể từ điều kiện khách quan của nhân vật mà bắt đầu.

Hắn là người câm điếc, lại không biết thủ ngữ, nên giao lưu thế nào? Tất cả cách thức văn minh đối với Lục Phùng Xuân đều không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào bản năng.

Tạ Nhan nhìn gương suy nghĩ một hồi, làm sao có thể thuần túy dùng tứ chi biểu đạt ý nghĩ. Việc này rất khó cũng rất thú vị, bất quá trong thời gian ngắn cũng không luyện ra được.

Ba ngày tiếp theo, Tạ Nhan lấp kín lỗ tai, không nói thêm câu nào.

Quay thử sắp xếp vào buổi sáng, cậu biết đây là cơ hội hiếm có, cũng đã sớm chuẩn bị những gì mình có thể chuẩn bị, dùng hết khí lực của toàn thân, nếu như vậy vẫn không được nhận thì chứng minh là bản thân vốn không được, cũng không lo lắng hay tiếc nuối.

Huống hồ cậu không cảm thấy bản thân sẽ không diễn được.

Đạo diễn của《Bạch kình》 là Tôn Hoài Quân, năm nay hơn bốn mươi tuổi, người không cao, da dẻ ngăm đen, rất tháo vát cường tráng. Hắn từ nhỏ quay mấy phim tài liệu được giải thưởng lớn, lại quay điện ảnh, cũng được giải thưởng, bất quá đều rất cao siêu ít người hiểu được. Giá trị thương mại không cao, đầu tư cơ bản không thấy có lời. Sau đó rất khó kéo tài trợ. Thêm vào Tôn Hoài Quân vốn là cái tính bướng bỉnh, không thích bị người khác nắm mũi dẫn đi, đơn giản liền tài trợ cũng không thèm kéo, dựa vào tiền tiết kiệm của chính mình cùng công ty của vợ, cũng chậm rãi bắt đầu《Bạch kình》, chính là thời gian tiêu hao dài một chút.

Tôn Hoài Quân cùng Vương Ninh là bạn tốt nhiều năm, đối với người đối phương đề cử vẫn là hoàn toàn tín nhiệm. Cho dù biết Tạ Nhan xưa nay không chưa diễn qua vai nào nghiêm túc cũng không để ở trong lòng, ngược lại còn rất mong đợi.

Thứ nhất chưa quen với ống kính, rất nhiều linh khí ngây ngô bình thường, tương xứng với nhân vật, thứ hai, chính là tiện nghi.

Về phần kỹ năng diễn xuất thế nào, Tôn Hoài Quân cũng không có để trong lòng, chỉ cần chăm chỉ, có thể chịu được khổ, hắn sẽ dạy dỗ kỹ năng diễn xuất.

Kết quả khi người đến còn chưa thấy mặt đã thấy xa xa một đầu tóc xanh, như bụi cỏ tán loạn. Tôn Hoài Quân cáu kỉnh, sắc mặt lập tức thay đổi, oán giận với giám chế bên cạnh: "Đây không phải là đùa giỡn hay sao? Một đầu tóc lục đến diễn Lục Phùng Xuân, ngày hôm nay còn rất nhiều chuyện phải làm, không được để cho hắn trì hoãn."

Khi đang nói chuyện, Tạ Nhan đi tới trước mặt hai người họ, tháo khẩu trang xuống, Tôn Hoài Quân mới nhìn rõ gương mặt cậu. Đạo diễn thấy cả người bất đồng, Tôn Hoài Quân xem người trước tiên xem cốt cách, mặt có thể dựa vào hoá trang thay đổi, cốt cách thì không. Ống kính điện ảnh cực giỏi dìm người ta, có mấy người đẹp thì đẹp, dưới ống kính điện ảnh lại hiện ra dung tục bình thường.

Tôn Hoài Quân ánh mắt tỉ mỉ mà từ trên mặt Tạ Nhan xẹt qua.

Tạ Nhan trưởng thành quá tốt đi, đường nét sâu sắc, ngũ quan nổi bật, không cần đèn tụ quang cùng ống kính cũng có thể khiến ánh mắt người xung quanh tập trung lên mình.

Tôn Hoài Quân cuối cùng cũng nở nụ cười, nói: "Tốt! Tiểu Tống, cho cậu ấy kịch bản."

Nếu như cửa ải xem mặt này không qua, kịch bản cũng không cần xem nữa.

Tạ Nhan không để ý ánh mắt của người khác, cậu từ nhỏ đến lớn bị người khác nhìn nhiều rồi, Cậu rất phiền chán, sau khi rời khỏi viện mồ côi ra ngoài đều sẽ mang khẩu trang.

Tôn Hoài Quân cũng không vội vã, "Kịch bản cho cậu, cậu có thể xem kỹ một hồi, suy nghĩ xem muốn diễn màn nào."

Tạ Nhan không lên tiếng, gật gật đầu.

Giám chế là bạn cũ của Tôn Hoài Quân, nghe vậy hỏi: "Lão Tôn, ông khi nào lại tốt tính, dễ nói chuyện như vậy?"

Tôn Hoài Quân cười đến rất đắc ý, "Xem mặt mũi này, rất xứng đóng phim của chúng ta."

Câu chuyện 《Bạch kình》 bắt đầu khi Lục Phùng Xuân mất đi tiếng nói. Sau khi hắn mất đi cha mẹ người trong thôn đối với hắn đều rất đồng tình, sau đó hắn lại bị sốt cao, vừa câm vừa điếc, liền giúp hắn nhiều hơn. Nhưng mà lâu ngày dài tháng, cũng không biết ai là người bắt đầu, bên trong đồng tình thương hại lại ẩn dấu trào phúng.

Dù sao chỉ là người tàn phế thôi.

Tạ Nhan lật về sau hai trang, chính là cảnh tưởng Lục Phùng Xuân còn nhỏ lần đầu tiên gặp phải cá voi sát thủ.

Một người cô độc, gặp phải một con cá voi cô độc.

Cậu chọn diễn đoạn này.

Tôn Hoài Quân vừa nghe liền mắng: "Tiểu tử này ỷ đẹp làm càng, vừa đến liền chọn đoạn khó như vậy."

Giám chế còn muốn khuyên nhủ, chỉ thấy Tôn Hoài Quân vỗ bàn: "Mày mày đẹp đẽ, lá gan cũng nên lớn như vậy!"

Giám chế: "...được thôi, ông vẫn luôn là ép người ta đến điên."

Cảnh này cũng không có nhiều diễn biến tình cảm, lại cực kỳ tỉ mỉ. Lục Phùng Xuân là người câm, thân thế đáng thương, người trong thôn từ đồng tình đến kín đáo bài xích mà cách li hắn ở ngoài. Hắn ngây thơ lại mẫn cảm mà nhận ra được tất cả những thứ này, lại như một du hồn cô độc, tự do tại ngoài thôn, thậm chí hồi lâu chưa cùng người khác trao đổi.

Một ngày kia, Lục Phùng Xuân như mọi ngày lái chiếc cũ thuyền trong nhà, một mình trên mặt biển xanh lam tắm nắng, nhưng mép thuyền chợt sóng nước cuồn cuộn, Lục Phùng Xuân nhìn thấy một mạt bóng màu đen.

Là một con cá voi sát thủ

Nó rất đẹp, nhưng cũng không giống như trưởng bối trong thôn nói, cùng nhân loại thân cận, mà là đứng ở địa phương xa xa nhìn Lục Phùng Xuân.

Lục Phùng Xuân bị cá voi sát thủ xinh đẹp hấp dẫn, không nhịn được hướng tới gần nó, cá voi sát thủ vẫn là ở tại chỗ cũ, mãi đến tận khi lpc đưa tay chạm vào nó, nói mới đột nhiên nghiên người xuống bắng lên trời đầy bọt nước, mà thân thể Lục Phùng Xuân vì quá nghiên mà rơi xuống biển.

Cậu là đứa trẻ lớn lên ở bãi biển, không thể nào không biết bơi, mượn cơ hội này đến gần cá voi sát thủ.

Cá voi sát thủ lại cho là cậu chết chìm cho nên bơi vây quanh thuyền.

Cảnh này không chỉ là tình cảm tỉ mỉ chuyển ngoặc, đồng thời còn phải dựa vào tứ chi cùng thần thái thể hiện, rất khó đưa người ta vào cảm giác. Cảnh tượng trước mặt cùng yêu cầu trong phim khác nhau quá nhiều, cũng dễ tạo thành trò cười. Sau khi phim điện ảnh quay xong, sẽ dùng thực cảnh hoặc là hiệu ứng để bù đắp, mà ở hiện trường muốn đưa khán giả vào cảm giác, yêu cầu kỹ năng diễn xuất quá cao.

Tạ Nhan nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã hoàn toàn bất đồng, không còn là Tạ Nhan táo bạo xấu tính kia, mà là cô độc, mẫn cảm, khóe mắt đuôi mày đều là Lục Phùng Xuân ngây thơ.

Cậu chỉ diễn một màn, ngẩng đầu, thân hình gầy gò tạo thành độ cong đẹp đẽ, từ trên ghế ngồi đi tới cá voi sát thủ đang bập bềnh.

Cá voi sát thủ cách quá xa.

Lục Phùng Xuân ngừng thở, đi về phía trước đủ rồi, rốt cuộc, đầu ngón tay chạm tới da dẻ mềm mại.

Tạ Nhan mặc cho chính mình từ trên ghế ngồi trượt xuống, phảng phất thật sự đã rơi vào giữa biển.

Ánh nắng xuyên qua nước biển ấm áp trong suốt, loạng choà loạng choạng mà rơi vào trên mặt Lục Phùng Xuân.

Cậu ngây thơ, vui mừng, hiếu kỳ, lại ẩn dấu đi một tia không cam lòng không dễ bị phát hiện.

Rõ ràng trưởng bối đều nói, cá voi sát thủ rất thân thiết với ngừoi, tại sao không thân cận chính mình?

Lẽ nào đến cá voi sát thủ cũng cảm thấy được chính mình không khiến người yêu thích sao?

Cho nên Lục Phùng Xuân không gấp gáp bơi lại trên thuyền, mà hướng cá voi sát thủ bơi qua, nhưng Tạ Nhan không bơi được, cậu tóm lược phần này, cánh tay hơi dùng sức, ở trong hư không ôm lấy cá voi sát thủ kia.

Chỗ quay thử yên lặng như tờ.

Sau một chốc, Tạ Nhan đứng dậy, hướng Tôn Hoài Quân nghiêng mình, xung quanh mới như vừa tình giấc chiêm bao.

Tôn Hoài Quân cũng mới phản ứng được, âm thanh áp cực thấp, "Không phải chứ, Tiểu Tạ trưởng thành như vậy, diễn được như vậy, thậm chí ngay cả một bộ phim cũng chưa diễn qua sao?"

Bất quá vừa ngẩng đầu, ông lại thay đổi khuôn mặt, bắt đầu trêu chọc, "Tuy rằng diễn không sai, bất quá cậu có phải là không biết bơi?" 

"Đúng rồi, " Tôn Hoài Quân đánh gãy lời của mình, liền suy nghĩ một hồi, "Cậu, bao lâu chưa hề nói chuyện."

Tạ Nhan phải cúi đầu, mới có thể nhìn thẳng Tôn Hoài Quân, "Ba ngày không lên tiếng. Hiện tại không biết bơi, bất quá có thể học."

Giám chế suy nghĩ Tôn Hoài Quân là cái vận khí gì, tùy tiện đi thử vai liền gặp Tạ Nhan, tựa như muốn cùng Tạ Nhan lập tức ký kết, sợ cậu chạy mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện