“Lâm Mộc, chị đón xe buýt đến công ty rất thuận tiện, chẳng phải em tới Ninh Đô có công chuyện sao? Em đi lo liệu việc của mình đi.” Thẩm Tịch Dương nói.

“Chị Dương Dương, em làm gần hết mọi việc rồi, bây giờ rảnh rỗi, để em đưa chị đi làm, dù sao xe của em đang để đây cũng tiện mà.” Lâm Mộc nở nụ cười.

“Vậy phiền em rồi.” Thẩm Tịch Dương cũng cười với Lâm Mộc, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Kim Trì Quan.

Vũ đạo trưởng đã giải tán tất cả đệ tử trong đạo quán, bây giờ chỉ còn duy nhất ông ta.

“Chẳng ngờ cái danh ‘Cao thủ số một Giang Nam’ mà ta gây dựng suốt bao năm cứ vậy mà bị hủy rồi.” Vũ đạo trưởng đứng trong sân, ngắm nhìn hàng cây thổn thức cảm khái.

Đúng lúc này, cửa lớn của đạo quán bị đẩy ra.

“Bổn đạo quán đã đóng cửa, không tiếp khách.” Vũ đạo trưởng vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy một ông già với mái tóc bạc trắng và áo choàng trắng bước vào.

“Vũ đạo trưởng, ta là Tứ trưởng lão của Tuyết Sơn Phái.” Tứ trưởng lão bắt hai tay sau lưng, thong thả bước vào khoảnh sân.

“Trưởng lão của Tuyết Sơn Phái?” Vũ đạo trưởng nghe đối phương xưng danh thì vô cùng thảng thốt.

Sao Tuyết Sơn Phái lại đến cửa đạo quán thế này, lẽ nào Tuyết Sơn Phái cũng muốn gây phiền phức cho ông ta ư?

“Trưởng lão, không biết ông hạ cố ghé thăm có chuyện gì không?” Vũ đạo trưởng vô cùng lo sợ hỏi.

Đừng nhìn cái danh ‘Cao thủ số một Giang Nam’ của ông ta mà cho là lợi hại lắm, Vũ đạo trưởng hiểu rõ, đây chỉ là tôn xưng trong thế tục.

Tu hành Giả mạnh mẽ chân chính sống ở các môn phái ẩn dật kia kìa!
Còn Tuyết Sơn Phái là môn phái ở ẩn lợi hại nhất Giang Nam, người đang đứng trước mặt Vũ đạo trưởng còn là Trưởng Lão của phái này.

Hỏi sao ông ta không hoảng loạn cho được?
“Ta muốn hỏi người chút thông tin về một thằng nhóc tên Lâm Mộc, gần đây cậu ta từng tới tìm ông phải không?” Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái chậm rãi bước đến trước mặt Vũ đạo trưởng.

“Cậu ta từng đến đây, còn đánh bại tôi nữa, không biết Tứ trưởng lão hỏi dò thông tin cậu ta làm gì?” Vũ đạo trưởng hỏi.

“Người này đạt tới cảnh giới nào rồi?”
“Bẩm Tứ trưởng lão, Lâm Mộc có tu vi Linh Ý Cảnh sơ kỳ.” Vũ đạo trưởng thành thật trả lời, không dám nói bừa.

“Quả nhiên là Linh Ý Cảnh sơ kỳ.” Tứ trưởng lão lầm bầm lầu bầu.

Sau đó Tứ trưởng lão ngẩng đầu hỏi: “Vũ đạo trưởng, ông cũng là Linh Ý Cảnh sơ kỳ nhỉ, sao không đánh ngang tay với cậu ta?”
“Tứ trưởng lão, kẻ này có một chiêu thức rất lợi hại, tôi chịu thiệt vì chiêu thức này, bằng không cậu ta khó lòng thắng tôi.” Vũ đạo trưởng không cam lòng nói.

“Cũng đúng, một Tu hành Giả thế tục không có đủ bản lĩnh như ông, mang danh Trưởng lão bổn môn mà chỉ đạt tới Linh Ý Cảnh sơ kỳ, có đánh thắng ông cũng chẳng có gì là lạ.” Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái kiêu ngạo nói.

“Vâng vâng.” Vũ đạo trưởng cười khan đáp.

Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái nói tiếp: “Ta sẽ không để Lâm Mộc sống tới ngày mai, coi như ông chiếm được món hời lớn rồi, mượn tay Tuyết Sơn Phái chúng ta báo món thù này.”
Dứt lời, Tứ trưởng lão Tuyết Sơn Phái dứt khoát quay người rời đi.

Chỉ còn lại Vũ đạo trưởng đứng sững như trời trồng.

Tuyết Sơn Phái muốn đánh Lâm Mộc ư?
“Lâm Mộc, cậu là Tu hành Giả tuổi trẻ tài cao, chưa gì đã đạt tới Linh Ý Cảnh, tiếc thay tài năng quá khoa trương này đã chọc vào Tuyết Sơn Phái, đến môn phái ẩn dật lợi hại nhất này còn muốn ra tay tiêu diệt cậu.”
Vũ đạo trưởng mỉm cười.

“Đợi cậu ta chết, Kim Trì Quan của ta lại có thể mở cửa trở lại! Cái danh đệ nhất đạo nhân thế tục ở Giang Nam lại thuộc về ta.”
Con người ta sống trên đời, quan trọng nhất hai chữ danh lợi.

Vũ đạo trưởng vô cùng quan tâm tới danh xưng huyễn hoặc này của ông ta.

Đóng cửa đạo quán, dỡ bỏ danh hiệu cao thủ số một Giang Nam đều là yêu cầu của Lâm Mộc, chỉ cần Lâm Mộc chết đi, yêu cầu của anh đương nhiên sẽ rơi vào quên lãng.

Ông ta dám khẳng định, một khi Tuyết Sơn Phái ra tay, Lâm Mộc chỉ còn đường chết!

Ở một nơi khác.

Lâm Mộc chạy xe đưa Thẩm Tịch Dương tới một công ty quảng cáo tên Thịnh Mỹ.

Lâm Mộc vừa dừng xe trong bãi đỗ xe, một người đàn ông trung niên hơi mập cũng bước xuống từ chiếc xe BMW vừa đậu bên cạnh.

“Thẩm Tịch Dương.” Người đàn ông trung niên hơi mập gọi.

“Giám đốc, hôm nay ông tới sớm thế ạ.” Thẩm Tịch Dương cuống quýt chào hỏi ông ta, hiển nhiên ông ta chính là cấp trên của cô ấy.

“Thẩm Tịch Dương, rốt cuộc tối qua cô làm cái gì thế hả? Ai dùng điện thoại của cô nói chuyện với tôi? Ai tắt cuộc gọi của tôi?” Tên giám đốc nghiêm mặt hỏi dồn.

“Người hôm qua là tôi.” Chưa đợi Thẩm Tịch Dương trả lời, Lâm Mộc đã bước lên trước.

“Cậu là ai?” Tên giám đốc nhìn Lâm Mộc rồi lại liếc về phía xe của anh.

“Tôi là bạn của Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc khoanh hai tay trước ngực nói.

“Bạn bè ư? Tôi thấy cậu có ý đồ khác đấy, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả?” Tên giám đốc nói.

“Tốt nhất ông đừng nói mấy lời bẩn thỉu đó với tôi, nếu chọc giận tôi thì không có quả ngọt mà xơi đâu.” Lâm Mộc nói.

“Chọc giận một tên nhóc lái xe Jetta cũ như cậu thì sao nào?” Tên giám đốc cười lạnh.

“Giám đốc, chuyện này không liên quan tới cậu ấy, do giám đốc Lương Siêu của Hoằng Kiến có hành động quá đáng nên tôi mới rời đi tối qua.” Thẩm Tịch Dương nói.

Tên giám đốc bày ra bộ dạng thuyết giáo: “Thẩm Tịch Dương, sao cô không biết trân trọng cơ hội hả, Lương Siêu chẳng những là giám đốc nghiệp vụ của Hoằng Kiến, anh ta còn là thái tử gia của tập đoàn này, anh ta rành rành đã chấm cô rồi, chỉ cần cô tiếp nhận tình cảm của Lương Siêu, chúng ta có thể ký kết hợp đồng ngay có biết không? Cô còn được hời hẳn một người bạn trai là thiếu gia nhà giàu đấy nhé, chuyện này tốt biết bao.”
Tên giám đốc vừa dứt lời, tiếng một chiếc xe thể thao gầm rú trên con phố bên cạnh bỗng truyền tới.

Chỉ thấy một chiếc Porsche 911 màu xanh lam rẽ vào bãi đậu xe ngoài trời và lái đến bên cạnh đám người Lâm Mộc.


Xe thể thao dừng lại, một người đàn ông chừng 27 tuổi đeo kính râm bước xuống.

“Lương thiếu gia, sao anh lại đích thân tới công ty chúng tôi thế này?” Tên giám đốc thấy Lương Siêu thì lập tức nở nụ cười.

Lâm Mộc cũng nhìn về phía Lương Siêu, người này hiển nhiên là tên thái tử gia của tập đoàn Hoằng Kiến, cũng là kẻ đã chuốc say Thẩm Tịch Dương.

“Tịch Dương.” Lương Siêu cười vẫy tay với Thẩm Tịch Dương.

“Giám đốc Lương.” Thẩm Tịch Dương không được tự nhiên mà chào một câu.

“Tịch Dương.

Hôm nay tôi tới tìm em để ký hợp đồng.” Lương Siêu bước đến trước mặt Thẩm Tịch Dương.

Tên giám đốc đứng bên cạnh nói: “Lương thiếu gia, thế thì tốt quá!”
Lương Siêu chẳng thèm đếm xỉa đến tên giám đốc mà tiếp tục nói chuyện với Thẩm Tịch Dương: “Có điều tôi từng nghe nói em thích một nhà văn tên Thiên Hương, hôm nay nhà văn này có buổi ký tặng sách giới hạn ở Ninh Đô, tôi đưa em đi gặp cô ấy nhé, thế nào?”
“Cái này..cái này không ổn lắm nhỉ?” Thẩm Tịch Dương không nguyện ý.

“Có gì mà không ổn, tham gia buổi ký tặng xong chúng ta về ký hợp đồng, thế nào?” Lương Siêu cười hỏi.

“Thẩm Tịch Dương, cô còn nghĩ cái gì thế hả, chỉ là tham gia buổi ký tặng chứ có làm gì đâu, tham gia xong là có thể trở về công ty ký hợp đồng, chuyện tốt biết bao!” Tên giám đốc đứng bên cạnh khuyên lơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện