Lúc ông ta vừa đi vào, ánh mắt đều nhìn về phía Lão Trần, không hề để ý đến Lâm Mộc đang ngồi ở sô pha bên kia.

Nhìn thấy Lâm Mộc đang ở trong biệt thự của Lão Trần, làm sao mà Hội trưởng Lưu không sợ cho được?
Lão Trần mở miệng nói: "Hội trưởng Lưu, để tôi giới thiệu với cậu, đây là Lâm Mộc, vị khách quý của tôi, tôi gọi cậu đến đây để giới thiệu nó với cậu."
Cái gì!
Nghe vậy, đầu của Hội trưởng Lưu ong ong, cả người đơ ra một chỗ.

Cậu ta, Lâm Mộc, hóa ra là vị khách quý mà Lão Trần muốn đích thân giới thiệu?
Ông trời quả thật rất thích trêu đùa ông ta.

Cậu ta không phải là Lâm Mộc, một công tử vô dụng ăn chơi trác táng sao? Những chuyện này trước đây ông ta đã nghe qua.

Lão Trần thực sự có thể vì cậu ta mà tự mời ông ta đến đây sao?
Điều này đúng là không thể tin được!
“Hội trưởng Lưu, trước khi rời khỏi nhà ông, tôi đã nói rằng ông sẽ trực tiếp đến gặp tôi, tôi không hề thất hứa đúng không?” Lâm Mộc vẫn mang một nụ cười nhẹ trên mặt.

"Cái này...!Cái này..." Hội trưởng Lưu lắp bắp một hồi, sắc mặt trở nên xấu hổ vô cùng.

Lão Trần mở miệng nói: "Hội trưởng Lưu, Lâm Mộc đang chuẩn bị làm chuyện gì đó ở Kim Châu, có thể cần sự giúp đỡ của cậu, nếu cậu đồng ý cho tôi chút thể diện, vậy thì hợp tác tốt nó đi, đương nhiên, nếu cậu không đồng ý cho tôi thể diện, vậy cũng không sao.”
“Lão Trần, làm sao tôi...!Tôi không dám!” Hội trưởng Lưu nhanh chóng nở một nụ cười khô khốc.


Giờ phút này, trong lòng Hội trưởng Lưu càng thêm sợ hãi.

Nếu không giúp Lâm Mộc, có nghĩa là không cho Lão Trần mặt mũi!
Trần Lão thực sự đã nâng Lâm Mộc lên một vị trí cao như vậy?
Ông ta không thể tưởng tượng được một người ăn chơi như Lâm Mộc trước kia làm thế nào lại có thể khiến Lão Trần giúp cậu ta như thế này!
Hội trưởng Lưu biết rất rõ việc bám lấy Lão Trần và nhờ Lão Trần giúp đỡ sẽ khó khăn đến mức nào, chưa nói đến giúp đỡ, ngay cả việc tận mắt nhìn thấy Lão Trần cũng đã vô cùng khó khăn.

Lão Trần dựa vào sô pha nói: "Hội trưởng Lưu, chỉ cần cậu chịu giúp đỡ, tôi sẽ không để cho cậu giúp vô ích, sau này khi nào cậu cần giúp đỡ, lão già này cũng sẽ báo đáp lại."
" Lão Trần, có những lời này của ông, họ Lưu tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Hội trưởng Lưu lập tức tỏ rõ quyết tâm.

Cho dù Lão Trần từ trên cao lui về ở ẩn, trở về Kim Châu an dưỡng tuổi già, cho dù xế chiều thì uy danh vẫn còn đó.

“Được, vậy chúng ta nói chuyện, cậu ngồi trước đi.” Lão Trần xua tay.

“Cảm ơn Lão Trần.” Hội trưởng Lưu sau khi cảm ơn xong liền ngồi đối diện với Lâm Mộc.

Lão Trần nhìn Lâm Mộc nói: "Lâm Mộc, cháu có thể nói chuyện cháu muốn nhờ, ông tin tưởng Hội trưởng Lưu sẽ hoàn toàn đồng ý giúp đỡ cháu."
Lão Trần như đang nói với Lâm Mộc, nhưng trên thực tế ông ấy là đang muốn nói điều đó với Hội trưởng Lưu.

“Vâng.”
Lâm Mộc đáp xong, quay đầu nhìn Hội trưởng Lưu.


"Hội trưởng Lưu, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, gần đây tôi vừa thành lập một công ty mới với bạn bè của mình và công ty mới của tôi cần phải mở rộng nhanh chóng, trong quá trình mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, Bằng Gia sẽ giúp tôi hoàn thành chuyện này, tôi hy vọng Hội Thương mại Kim Châu cũng hợp tác giúp đỡ tôi." Lâm Mộc cho biết.

Sau khi Hội trưởng Lưu nghe được điều này, trong lòng ông ta lại hoảng sợ.

Tên nhóc Lâm Mộc này còn kéo được cả Bằng Gia đến giúp cho cậu ta sao?
Sau khi nhà họ Lâm sụp đổ, Lâm Mộc không có xuất thân, không có tiền bạc, làm cách nào để khiến Bằng Gia đồng ý làm việc cho cậu ta vậy?
Hội trưởng Lưu đã nhận ra Lâm Mộc của hiện tại không đơn giản, nếu không thì Bằng Gia và Lão Trần cũng sẽ không giúp đỡ cho cậu ta!
Chỉ là ông ta không hiểu, Lâm Mộc có ý gì khi nói Bằng Gia sẽ giúp cậu ta mở rộng việc kinh doanh?
"Lâm Mộc, cậu nói Bằng Gia sẽ giúp cậu làm việc sao? Ý cậu là sao? Mặc dù nổi tiếng ở Kim Châu, nhưng anh ta không phải là người có mục tiêu cụ thể, cũng không có kinh nghiệm gì trong việc kinh doanh, anh ta có thể giúp gì được cho cậu?” Hội trưởng Lưu thắc mắc.

Sau đó, Hội trưởng Lưu như nghĩ ra điều gì, liền kêu lên: “Cậu không phải là muốn anh ta can thiệp bằng vũ lực đấy chứ?”
“Đúng vậy, nhưng không phải hoàn toàn bằng vũ lực.” Lâm Mộc dựa vào ghế sô pha, khóe miệng nở một nụ cười.

"Chuyện này..., chuyện này là không đúng quy tắc, đấu tranh thương mại thì có thể dùng các thủ đoạn thương mại, làm sao có thể dùng thủ đoạn khác chứ! Đây là chuyện mà toàn bộ Hội Thương mại Kim Châu không thể chấp nhận!" Hội trưởng Lưu nghiêm mặt nói.

Không phải Hội Thương mại Kim Châu là để duy trì và giữ gìn trật tự bình thường của các doanh nghiệp ở Kim Châu sao?
Tóm lại, nếu ai dám cố tình gây rối cho các doanh nghiệp ở Kim Châu, thì Hội thương mại Kim Châu sẽ triệu tập toàn bộ các doanh nghiệp còn lại ở Kim Châu để cùng nhau đối phó.

“Đương nhiên là tôi biết, đó là lý do tôi nhờ Hội trưởng Lưu đến đây để nói chuyện, đó cũng là lý do tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.” Lâm Mộc vẫn cười.


"Cái này ..." Hội trưởng Lưu im lặng một hồi.

Đây không phải là vấn đề nhỏ!
Nếu như là một mình Lâm Mộc nói ra chuyện này, Hội trưởng Lưu có lẽ đã mắng cho Lâm Mộc một trận từ lâu rồi, lá gan cậu ta cũng quá lớn rồi!
Nhưng giờ phút này, ông ta không dám, dù sao thân phận hiện tại của Lâm Mộc chính là khách quý của "Lão Trần".

“Không sao, Hội trưởng Lưu, ông có thể ngồi đây suy nghĩ kỹ càng trước đã.” Lâm Mộc.

Sau đó Lâm Mộc quay người lại.

“Trần Uyển Nhi, tôi nói chuyện hơi lâu rồi nên khát quá, cô đi rót cho tôi cốc nước đi.” Lâm Mộc nói thẳng với Trần Uyển Nhi đang ngồi ở bên kia.

“Lâm Mộc, anh!” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Lâm Mộc.

Thân phận của nàng là gì chứ, Lâm Mộc thật sự xem cô làm người làm sao?
“Nói cô đi thì cô cứ đi đi, đừng có chống đối tôi nữa, cô biết hậu quả rồi mà.” Lâm Mộc cười mỉm.

“Anh..., hừ, tôi không thèm so đo với anh.”
Sau khi Trần Uyển Nhi hừ một tiếng thì mới đứng dậy đi rót nước cho Lâm Mộc.

“Tiểu thư, để tôi đi.”
Quản gia muốn làm thay cho Trần Uyển Nhi.


“Không, tôi sẽ tự mình rót nước cho anh ấy.” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa đi lấy nước cho Lâm Mộc.

Rất nhanh sau đó, Trần Uyển Nhi đã bưng nước quay lại.

“Đây, nước đến rồi.” Trần Uyển Nhi đưa cốc nước cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc trực tiếp cầm lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn thấy tình huống này, Hội trưởng Lưu sững sờ, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Trần Uyển Nhi là một tiểu thư nổi tiếng ở Cẩm Châu, vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo.

Vậy mà Lâm Mộc có thể gọi Trần Uuyển Nhi đi rót nước cho cậu ta, giống như gọi người làm vậy? Điều quan trọng hơn là Trần Uyển Nhi thực sự đã đi? Thật không thể tin được!
Trời ạ, cuối cùng thì Lâm Mộc sở hữu năng lực gì nào!
Lâm Mộc uống nước xong, đặt cốc nước xuống, lại quay đầu nhìn Hội trưởng Lưu.

“Hội trưởng Lưu, ngài suy nghĩ như thế nào rồi?” Lâm Mộc vẫn cười, hỏi.

Hội trưởng Lưu vội vàng cười nói: "Không thành vấn đề! Đương nhiên là không thành vấn đề rồi, Lão Trần cũng đã nói rồi, muốn tôi hỗ trợ hết mình, tất nhiên tôi không thể làm trái ý rồi!"
Lâm Mộc nghe thấy Hội trưởng Lưu đã tỏ thái độ đồng ý giúp đỡ, tảng đá trong tim anh cuối cùng cũng hạ xuống.

Với tình hình hiện tại, chỉ cần nhận được sự giúp đỡ và ủng hộ của Hội trưởng Lưu, thì những việc lớn đều có thể hoàn thành!
“Hội trưởng Lưu, nếu vậy thì tôi phải nói cảm ơn ông trước!” Lâm Mộc đứng dậy cảm ơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện