...
Ngày hôm sau.
Đúng giờ tám giờ sáng Lâm Mộc đến nhà Thẩm Tư Tư, sau đó lái chiếc Maserati mới của cô ta đến Ninh Đô.
Thẩm Tư Tư nói hôm nay cô ta phải bàn bạc hợp tác với một nhà máy rượu, sau đó sẽ trực tiếp giao hàng cho nhà máy rượu luôn.
Sau ba tiếng đồng hồ Lâm Mộc đã lái xe đến Ninh Đô, Thẩm Tư Tư bảo Lâm Mộc lái xe thẳng đến một nhà hàng Tây.
Khi bọn họ đến nhà hàng, chủ nhà máy rượu đã đợi sẵn trong nhà hàng.
“Thẩm tiểu thư, đây là ai vậy?” Ông chủ nhà máy rượu nhìn Lâm Mộc.
“Ồ, là tài xế của tôi.” Thẩm Tư Tư vừa nói vừa ngồi xuống.
Lâm Mộc cũng ngồi xuống bên cạnh cô ta.
"Thẩm tiểu thư, cô cũng đã tới rồi nên chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé.

Tôi có thể đưa ra giá cho một chai là 38.

Chi phí đóng gói của số rượu này chỉ là 28 tệ.

Chúng tôi đã điều chỉnh thành 388 tính theo giá thương mại rồi, chắc chắn sẽ đạt được doanh thu như mong đợi, Thẩm tiểu thư mang bán với giá 188, chắc chắn sẽ bán chạy! ”Ông chủ quản lý nở nụ cười.
Khi ông chủ nhà máy rượu đang nói chuyện với Thẩm Tư Tư, Lâm Mộc cũng không có việc gì chỉ đưa mắt nhìn xung quanh.

"Hả? Trần Uyển Nhi?"
Lâm Mộc đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Trần Uyển Nhi đang ngồi ở bàn đối diện với anh, vừa trò chuyện vừa ăn uống với một người đàn ông cũng khá đẹp trai, hai người nói chuyện có vẻ rất vui vẻ.
“Không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, sắc mặt Lâm Mộc đột nhiên thay đổi.
Phía xa xa, Trần Uyển Nhi đang dùng bữa, trên cổ tay cô còn đeo một chiếc vòng bằng ngọc lục bảo.
Lâm Mộc nhìn thoáng qua, chiếc vòng ngọc này có cái gì đó không ổn!
Thứ này cũng được coi như là một hung khí, nếu đeo lâu, nó có thể có nguy cơ chết người.
Loại chuyện này, bình thường chỉ có người theo tà đạo mới có thể làm ra, còn cần phải mấy người đạo sĩ mới có thể làm được, Trần Uyển Nhi sao có thể đeo nó được?
Lâm Mộc không nghĩ nữa, lập tức đứng dậy đi về phía Trần Uyển Nhi.
Dù sao nhà họ Trần cũng đã giúp đỡ anh, một khi Lâm Mộc đã nhìn thấu, đương nhiên anh không thể chỉ ngồi nhìn được.
“Lâm Mộc, cậu đi đâu vậy?” Thẩm Tư Tư nhìn thấy Lâm Mộc đứng dậy rời đi, lập tức mở miệng hỏi.
Lâm Mộc không nhìn lại cô ta mà trực tiếp đi tới trước bàn của Trần Uyển Nhi.
"Hả? Người đằng kia hình như là Trần Uyển Nhi, cháu gái của ông cụ Trần ở Kim Châu, tôi đã từng gặp cô ấy ở một sự kiện, Thẩm tiểu thư, tài xế của cô thật sự quen biết Trần Uyển Nhi sao?" .
“Cháu gái của ông cụ Trần sao?” Thẩm Tư Tư giật mình.
Thầm Tư Tư từ lâu đã nghe nói đến cháu gái của ông cụ Trần, nhưng cô cũng chưa từng nhìn thấy.
Sự tồn tại của nhà họ Trần là sự tồn tại mà Thẩm Tư Tư cũng không dám trèo cao, thậm chí cũng không dám nghĩ tới!
Sao Lâm Mộc lại quen biết được những người như vậy, còn chủ động chạy tới bắt chuyện nữa chứ? Chuyện gì đang xảy ra đây!
“Thẩm tiểu thư, tài xế của cô đúng là không đơn giản.” Ông chủ nhà máy rượu khen.
Thẩm Tư Tư cố gắng nở nụ cười, nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc.
Ở bên kia.
“Trần Uyển Nhi tiểu thư, thật trùng hợp khi gặp cô ở đây.” Lâm Mộc chào hỏi.
"Lâm Mộc? Sao anh lại ở đây?" Trần Uyển Nhi nhíu mày, dường như rất không vui vì sự có mặt của Lâm Mộc.
"Uyển Nhi, vị này là ai vậy?"
Người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc rồi lịch sự hỏi cô.
“Một thiếu gia rác rưởi của Lâm Châu, bị thất lạc gia đình.” Trần Uyển Nhi tỏ vẻ khó chịu nói.
Sau đó Trần Uyển Nhi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộc: "Lâm Mộc, anh đến tìm tôi, không phải là muốn tạo mối quan hệ đó chứ? Lần trước tôi đã nói rõ rồi, chuyện giữa hai ta đã hết rồi, tôi không muốn nói lại lần nữa với anh đâu, cũng không muốn có thêm bất kỳ chút liên quan nào tới anh nữa." Lâm Mộc có thể cảm nhận rõ ràng được Trần Uyển Nhi đang coi thường anh.
Nói cách khác, nàng hoàn toàn không coi Lâm Mộc ra gì cả.
"Tôi không quan tâm đến việc kết giao với bất cứ ai, tôi đến đây, chỉ có mục đích là giúp cô, tôi chỉ nhắc nhở cô là chiếc vòng trên cổ tay của cô có thể sẽ gây nguy hiểm, tôi cũng muốn hỏi là cô lấy chiếc vòng này ở đâu vậy?.

”Lâm Mộc nói.
"Lâm Mộc, anh cũng ấu trĩ thật đấy, chỉ vì muốn tạo quan hệ với tôi mà bịa ra hẳn một câu chuyện như vậy, Chiếc vòng tay này là do bạn trai tôi tặng cho tôi, cũng chỉ là một chiếc vòng tay ngọc bình thường, làm gì có vấn đề gì chứ? "
“Đúng vậy, tôi là người đã tặng nó cho cô ấy!” Người đàn ông đẹp trai đối diện nói.
Trần Uyển Nhi nói: "Lâm Mộc, để tôi giới thiệu cho anh một chút, anh ấy là bạn trai của tôi, anh ấy tên là Tôn Trình, tốt nghiệp MBA Harvard, đã từng được chọn là một trong mười người trẻ tuổi xuất sắc của tỉnh Giang Nam, gia tộc của anh ấy cũng là một trong ba gia tộc lớn ở Giang Nam, có ngoại hình, năng lực và xuất thân tốt! "

Trần Uyển Nhi nói với vẻ kiêu ngạo, có vẻ đang rất hài lòng với bạn trai của mình.
“Trần Uyển Nhi, tôi không quan tâm đến việc bạn trai của cô tốt như thế nào, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu cứ để mặc cái thứ này thì sớm muộn nó cũng hại chết cô thôi, cô cứ tự nghĩ lại thử xem, có phải cô thường xuyên cảm thấy không khỏe không, hoặc hay bị đau đầu.

”Lâm Mộc lại khuyên cô.
“Lâm Mộc, anh nghĩ tôi sẽ tin một kẻ như anh hay tin bạn trai của tôi.” Trần Uyển Nhi cười nhạo anh.
"Dù sao tôi cũng đã nhắc nhở cô rồi, hơn nữa, người chết cũng không phải là tôi!"
Sau khi Lâm Mộc bỏ lại câu nói này, anh liền xoay người rời đi.
Trần Uyển Nhi chợt sững người.
Vì cô bị đau đầu suốt sáu tháng qua, cô cũng đã tìm nhiều bác sĩ chuyên khoa não nổi tiếng nhưng đều không tìm ra nguyên nhân.
“Uyển Nhi, đừng để ý tới loại người này, chắc là muốn dùng chuyện này để cố gắng tạo quan hệ với em thôi, hoặc là để lừa đảo tiền bạc thôi.” Tôn Trình cười gian xảo an ủi cô.
“Ừm.” Trần Uyển Nhi cười với Tôn Trình.
...
Sau khi bàn việc ở Ninh Đô xong, Lâm Mộc lại lái xe đưa Thẩm Tư Tư trở về Kim Châu.
Suốt cả đường đi, Thẩm Tư Tư cũng không hỏi sao Lâm Mộc lại quen biết được Trần Uyển Nhi.
Đầu tiên cô ta cũng cảm thấy sửng sốt, nhưng sau đó cô ta cảm thấy chắc là do lúc trước khi nhà họ Lâm vẫn còn giàu có, Lâm Mộc tình cờ gặp được Trần Uyển Nhi, một hai lần Lâm Mộc chào hỏi nên cũng gọi là quen biết.
Vừa nãy trong nhà hàng Tây cô ta cũng nhìn thấy thái độ của Trần Uyển Nhi đối với Lâm Mộc rất lạnh nhạt, nên chắc hai người không có tình bạn gì cả.
Thay vào đó, trong lòng cô ta càng xem thường Lâm Mộc hơn, bây giờ Lâm Mộc chẳng là cái gì cả, còn muốn đến tạo quan hệ với Trần Uyển Nhi, anh có xứng không?
Khi xe sắp đến Kim Châu, Lâm Mộc đột nhiên nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin chào.” Lâm Mộc bắt máy.
"Lâm Mộc phải không? Tôi là Tôn Trình, tôi cảnh cáo anh tốt nhất là đừng nên rảnh rỗi đi quản chuyện bao đồng, nếu không anh sẽ không gánh được hậu quả đâu!"
Tút tút tút.

Bên kia chỉ nói lời cảnh cáo rồi lạnh lùng cúp điện thoại.
“Chiếc vòng đó thật sự có liên quan đến anh ta.” Lâm Mộc nhìn điện thoại cười lạnh.
Chỉ dựa vào cuộc điện thoại này, Lâm Mộc đã có thể kết luận chiếc vòng đó chính là tác phẩm của Tôn Trình.
Nhưng anh ta là bạn trai của Trần Uyển Nhi, rốt cuộc anh ta làm vậy với mục đích gì, Lâm Mộc cũng không rõ.
...
Ban đêm.
Biệt thự trên núi ở Kim Châu, trong phòng ngủ.
Trần Uyển Nhi vừa từ Ninh Đô trở về, lại bắt đầu thấy đau đầu.

Cô đang nằm trên giường, nhìn có vẻ xanh xao và mệt mỏi.

Lúc này, cô lại đột nhiên nhớ tới những gì ban ngày Lâm Mộc nói.
Mặc dù lúc đó cô đã phản bác lại, nhưng căn bệnh này thật sự rất kỳ lạ, hơn nữa cũng không thể tìm ra nguyên nhân của nó.

Vì vậy Trần Uyển Nhi cố gắng tháo chiếc vòng ngọc ra.
Sau đó, Trần Uyển Nhi cảm thấy cơn đau đầu của mình giảm đi rất nhiều.
Điều này khiến Trần Uyển Nhi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô bị như vậy là thật sự có liên quan đến chiếc vòng này sao?
"Không được, phải tìm tên này hỏi cho rõ mới được!"
Cho dù cô luôn cho rằng Lâm Mộc không đáng tin cậy, nhưng dù như vậy cô vẫn quyết định sẽ hỏi lại Lâm Mộc!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện