Tôi cứ trải qua một đêm thấp thỏm như vậy, nhưng không có cách nào, cho đến sáng hôm sau Lâm Dật cũng không hồi đáp, nhất thời tôi có chút bực mình, sau khi hoàn thành công việc một chút liền mò theo địa chỉ trên tư liệu đi tới trường học của nam chính Vệ Túc Uyên —— đại học H.

Tôi nghĩ, trước cứ đặt Lâm Dật qua một bên đi, chỉ là đặt qua một bên, để tôi đi nhìn nam chính cái đã.

Tuy rằng tôi đã từ bỏ theo đuổi nữ chính, nhưng nam chính vẫn còn chưa biết, lỡ như để hắn bằng cách nào đó biết chuyện đêm đó giữa tôi và nữ chính ở trong tiệm cơm, về sau xử lý sẽ rất phiền phức.

Át chủ bài mà tôi có, cũng chỉ là biết nam chính là ai mà thôi, thế này thì quá ít rồi.

Tôi kêu đàn em đi liên lạc với nhà trường, nhà trường liên tục đáp ứng, trực tiếp mở một buổi giao lưu để doanh nhân thành đạt gặp gỡ trao đổi với sinh viên.

Tôi cười khổ một tiếng, bây giờ chỉ có thể dựa những thứ này để kiếm chút an ủi cho tâm hồn.

Tôi lại nhìn di động một lần nữa, sau khi xác định không có bất kỳ tin tức gì, liền ngồi vào xe chạy tới đại học H. Tôi chọn chiếc xe mà mình thích nhất, đúng, nếu có thể nhìn thấy Lâm Dật, nói không chừng còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, tốt nhất lại dò hỏi ý nguyện của hắn ta một chút.

Có thể thuận lý thành chương một cách tự nhiên là tốt nhất.

Hội nghị giao lưu lần này nhà trường mở ở học viện kinh tế, điều này làm cho tôi rất tán đồng, dù sao thì Lâm Dật và nam chính đều ở chỗ này, tốt nhất là làm cho Lâm Dật cảm nhận được khí thế của tôi, lại làm nam chính sinh lòng kính sợ đối với tôi thì tốt rồi. Diễn thuyết kết thúc rất thuận lợi, sau khi xuống đài tôi nhìn chung quanh nhưng vẫn không thấy Lâm Dật đâu, tôi do dự một hồi vẫn là lấy di động ra gọi điện thoại cho hắn ta.

Chuông vang lên hai tiếng đã được nối máy, tôi căn bản không kịp phản ứng, chỉ kêu tên một tiếng rồi không biết nói cái gì.

Đúng vậy, tôi vậy mà rất khẩn trương.

“Trịnh Thư?”

“Cậu không lưu số của tôi sao?”

Bên kia tựa hồ sửng sốt một chút, tiếp theo là giọng nói tràn ngập ý cười, “Tôi có lưu, có điều không nghĩ tới anh Trịnh Thư sẽ gọi điện thoại cho tôi.”

Tôi lúc này mới hài lòng “Vậy cậu thấy tôi vừa rồi diễn thuyết thế nào?”

“Siêu hay”.

“…… Ừ.”

……

“Lâm Dật, cậu đang ở đâu?” Tôi nhìn bốn phía, rũ mi mắt nhìn điện thoại hỏi.

“Muốn gặp tôi sao?”

“……” Người này nói chuyện sao mà kỳ quái.

Tôi mới nghĩ như vậy, trên lỗ tai liền nóng lên, tiếp theo nghe được giọng của Lâm Dật trầm thấp vang lên ở phía sau tôi.

“Anh quay đầu lại nhìn xem.”

Tôi vừa nghĩ hôm nay Lâm Dật thật bày vẽ một bên quay đầu lại nhìn, sau đó tôi liền……

Đậu xanh là ai thả tên nam chính này ra đây!!!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện