Tết sắp đến rồi……
Trịnh Thư nhìn Vệ Túc Uyên mang theo vẻ mặt vui mừng đi dán câu đối xuân lại nhìn TV liên tục không ngừng phát ra《 Chúc mừng phát tài 》, yên lặng mà có loại cảm giác này.
“Thư Thư, sang đây nhìn xem tôi dán có thẳng không?”
“Đừng gọi Thư Thư nữa……” Trịnh Thư nghe thấy tiếng kêu liền đi ra ngoài, một bên bước đến bên cạnh Vệ Túc Uyên một bên không quên nói, “Lỡ như tôi không nhìn thứ này, tự cậu cũng không biết nhìn sao…… Thẳng rồi, mau xuống dưới đi.”
“Ừm.” Vệ Túc Uyên lên tiếng xong thì trực tiếp nhảy xuống, ôm lấy Trịnh Thư đang bị động tác này của hắn dọa sợ đến hồn vía lên mây mà hôn một cái.
Trịnh Thư theo thói quen nhìn ngó xung quanh bốn phía rồi kéo nam chính vào trong phòng, “Đã nói không cho phép tùy tiện hôn tôi, tôi nói cho cậu biết tôi là người có……”
“Có ngàn vạn đàn em đúng không.” Vệ Túc Uyên ôm lấy bả vai Trịnh Thư lại hôn thêm một cái nữa, ngữ khí nhẹ nhàng mà chặn đứng lời của hắn.
Trịnh Thư nhìn không chớp mắt “Ừm” một tiếng, mặt hơi cứng đờ bị Vệ Túc Uyên dắt vào phòng.
Đến buổi tối, thời điểm hai người đang ăn cơm tất niên xem tiết mục cuối năm, chuông di động của cả hai đều vang lên không ngừng. Các loại chúc mừng năm mới ùn ùn kéo đến, Trịnh Thư liếc mắt nhìn Vệ Túc Uyên một cái sau đó tịch thu di động của đối phương, trên dưới lần lượt trực tiếp tắt máy hết.
Sau một trận âm thanh va chạm chén đũa, Trịnh Thư một bên uống nước trái cây, một bên làm như vô tình mà mở miệng hỏi, “Cậu với nữ chính không còn liên lạc nữa sao?”
Nói xong vội lùa cơm vào trong miệng mình, xoay đầu qua hướng đôi mắt nhìn thẳng TV.
Giống như cứ như vậy thì người khác sẽ không nhìn ra hắn đang hoang mang khẩn trương.
“Ai là nữ chính.” Đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Vệ Túc Uyên cong lên, nhìn ngắm sắc mặt mất tự nhiên của Trịnh Thư, “Tôi là người đã có vợ rồi.”
Trịnh Thư cúi đầu không ngừng lùa cơm, một bộ dáng vẻ “Mẹ đã dặn bé lúc ăn cơm không được phép nói chuyện”, chỉ chừa lại một đôi lỗ tai đỏ bừng cho Vệ Túc Uyên thưởng thức.
Vệ Túc Uyên dứt khoát đứng dậy đi tới bên cạnh Trịnh Thư rồi khom lưng xuống, dùng cánh môi dính nước trái cây ngậm lấy lỗ tai Trịnh Thư, “Người tôi thích nhất là anh.”
“Cậu… Không được cắn.”
“Anh chính là nữ chính của tôi.”
“Tôi không phải là nữ…… Chúng ta xem tiết mục cuối năm đi… Cậu về chỗ của mình trước có được không…” Trịnh Thư lôi kéo cổ áo khoác của Vệ Túc Uyên, đẩy hắn ra bên ngoài.
Vệ Túc Uyên dứt khoát kéo một cái ghế tới ngồi sát bên cạnh, tháo mắt kính của Trịnh Thư đang vùi đầu ăn cơm xuống rồi ấn hắn vào trong lòng ngực mình.
“Tôi biết anh có ngàn vạn đàn em, Thư Thư anh thật là một người rất tuyệt rất tuyệt vời.”
Trịnh Thư cứng cổ đỏ mặt khẽ gật đầu.
“Có rất nhiều người thích Thư Thư, nhưng tôi chắc chắn là người thích Thư Thư nhất.”
Trịnh Thư chôn mặt trong áo lông của Vệ Túc Uyên, lại gật gật đầu.
“Cho dù anh có ngàn vạn đàn em, nhưng tôi chắc chắn là người yêu anh nhất.” Vệ Túc Uyên đặt tay lên đầu Trịnh Thư xoa xoa, “Trên toàn thế giới.”
Đầu Trịnh Thư cọ một chút trên áo lông, đôi tay gắt gao ôm lấy vòng eo của Vệ Túc Uyên.
“Vậy sao cậu lại tháo mắt kính của tôi xuống?” Giọng hắn rầu rĩ.
“Bởi vì nói ra những lời này tôi cũng rất mắc cỡ.” Vệ Túc Uyên học theo giọng rầu rĩ của hắn mà cười hai tiếng.
“Nói dối……”
Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa bắt đầu vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Vòng tay Trịnh Thư ôm lấy Vệ Túc Uyên càng thêm siết chặt.
“…… Tạm thời tin cậu.”
Dù cho tôi có ngàn vạn đàn em.
Lời tác giả: Nhìn thẳng vào mạch não viết yêu đương của tôi ba năm trước đây (._.)
Trong trí nhớ không còn cốt truyện nào khác, thuận lợi kết thúc, cũng coi như làm một cái tưởng niệm đi. Có tỷ lệ rất lớn, một ngày kia khi nhìn đến bộ truyện này tôi đột nhiên xấu hổ ung thư phát tác khóa nó lại……
Truyện tiếp theo là sát thủ x thần y, đại khái chính là chuyện xưa về hai người hư hỏng lẫn nhau mơ ước sắc đẹp của đối phương liều mạng muốn XXX đối phương đi OvO
TOÀN VĂN HOÀN
—
Trịnh Thư nhìn Vệ Túc Uyên mang theo vẻ mặt vui mừng đi dán câu đối xuân lại nhìn TV liên tục không ngừng phát ra《 Chúc mừng phát tài 》, yên lặng mà có loại cảm giác này.
“Thư Thư, sang đây nhìn xem tôi dán có thẳng không?”
“Đừng gọi Thư Thư nữa……” Trịnh Thư nghe thấy tiếng kêu liền đi ra ngoài, một bên bước đến bên cạnh Vệ Túc Uyên một bên không quên nói, “Lỡ như tôi không nhìn thứ này, tự cậu cũng không biết nhìn sao…… Thẳng rồi, mau xuống dưới đi.”
“Ừm.” Vệ Túc Uyên lên tiếng xong thì trực tiếp nhảy xuống, ôm lấy Trịnh Thư đang bị động tác này của hắn dọa sợ đến hồn vía lên mây mà hôn một cái.
Trịnh Thư theo thói quen nhìn ngó xung quanh bốn phía rồi kéo nam chính vào trong phòng, “Đã nói không cho phép tùy tiện hôn tôi, tôi nói cho cậu biết tôi là người có……”
“Có ngàn vạn đàn em đúng không.” Vệ Túc Uyên ôm lấy bả vai Trịnh Thư lại hôn thêm một cái nữa, ngữ khí nhẹ nhàng mà chặn đứng lời của hắn.
Trịnh Thư nhìn không chớp mắt “Ừm” một tiếng, mặt hơi cứng đờ bị Vệ Túc Uyên dắt vào phòng.
Đến buổi tối, thời điểm hai người đang ăn cơm tất niên xem tiết mục cuối năm, chuông di động của cả hai đều vang lên không ngừng. Các loại chúc mừng năm mới ùn ùn kéo đến, Trịnh Thư liếc mắt nhìn Vệ Túc Uyên một cái sau đó tịch thu di động của đối phương, trên dưới lần lượt trực tiếp tắt máy hết.
Sau một trận âm thanh va chạm chén đũa, Trịnh Thư một bên uống nước trái cây, một bên làm như vô tình mà mở miệng hỏi, “Cậu với nữ chính không còn liên lạc nữa sao?”
Nói xong vội lùa cơm vào trong miệng mình, xoay đầu qua hướng đôi mắt nhìn thẳng TV.
Giống như cứ như vậy thì người khác sẽ không nhìn ra hắn đang hoang mang khẩn trương.
“Ai là nữ chính.” Đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Vệ Túc Uyên cong lên, nhìn ngắm sắc mặt mất tự nhiên của Trịnh Thư, “Tôi là người đã có vợ rồi.”
Trịnh Thư cúi đầu không ngừng lùa cơm, một bộ dáng vẻ “Mẹ đã dặn bé lúc ăn cơm không được phép nói chuyện”, chỉ chừa lại một đôi lỗ tai đỏ bừng cho Vệ Túc Uyên thưởng thức.
Vệ Túc Uyên dứt khoát đứng dậy đi tới bên cạnh Trịnh Thư rồi khom lưng xuống, dùng cánh môi dính nước trái cây ngậm lấy lỗ tai Trịnh Thư, “Người tôi thích nhất là anh.”
“Cậu… Không được cắn.”
“Anh chính là nữ chính của tôi.”
“Tôi không phải là nữ…… Chúng ta xem tiết mục cuối năm đi… Cậu về chỗ của mình trước có được không…” Trịnh Thư lôi kéo cổ áo khoác của Vệ Túc Uyên, đẩy hắn ra bên ngoài.
Vệ Túc Uyên dứt khoát kéo một cái ghế tới ngồi sát bên cạnh, tháo mắt kính của Trịnh Thư đang vùi đầu ăn cơm xuống rồi ấn hắn vào trong lòng ngực mình.
“Tôi biết anh có ngàn vạn đàn em, Thư Thư anh thật là một người rất tuyệt rất tuyệt vời.”
Trịnh Thư cứng cổ đỏ mặt khẽ gật đầu.
“Có rất nhiều người thích Thư Thư, nhưng tôi chắc chắn là người thích Thư Thư nhất.”
Trịnh Thư chôn mặt trong áo lông của Vệ Túc Uyên, lại gật gật đầu.
“Cho dù anh có ngàn vạn đàn em, nhưng tôi chắc chắn là người yêu anh nhất.” Vệ Túc Uyên đặt tay lên đầu Trịnh Thư xoa xoa, “Trên toàn thế giới.”
Đầu Trịnh Thư cọ một chút trên áo lông, đôi tay gắt gao ôm lấy vòng eo của Vệ Túc Uyên.
“Vậy sao cậu lại tháo mắt kính của tôi xuống?” Giọng hắn rầu rĩ.
“Bởi vì nói ra những lời này tôi cũng rất mắc cỡ.” Vệ Túc Uyên học theo giọng rầu rĩ của hắn mà cười hai tiếng.
“Nói dối……”
Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa bắt đầu vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Vòng tay Trịnh Thư ôm lấy Vệ Túc Uyên càng thêm siết chặt.
“…… Tạm thời tin cậu.”
Dù cho tôi có ngàn vạn đàn em.
Lời tác giả: Nhìn thẳng vào mạch não viết yêu đương của tôi ba năm trước đây (._.)
Trong trí nhớ không còn cốt truyện nào khác, thuận lợi kết thúc, cũng coi như làm một cái tưởng niệm đi. Có tỷ lệ rất lớn, một ngày kia khi nhìn đến bộ truyện này tôi đột nhiên xấu hổ ung thư phát tác khóa nó lại……
Truyện tiếp theo là sát thủ x thần y, đại khái chính là chuyện xưa về hai người hư hỏng lẫn nhau mơ ước sắc đẹp của đối phương liều mạng muốn XXX đối phương đi OvO
TOÀN VĂN HOÀN
—
Danh sách chương