Tuy nói là chỉ ở có một tháng, nhưng Trình Phi Trì vẫn mang không ít đồ đến căn hộ chung cư ở tiểu khu Gia Viên.
… Dưới sự chỉ huy của Diệp Khâm.
“Quần áo chỉ có hai bộ thôi á? Nhỡ trời mưa phơi không khô thì biết lấy cái gì mà thay bây giờ?… Giày cũng mang nhiều hơn hai đôi đi, đỡ phải vòng về nhà lấy… Anh lau đầu lau mông chỉ dùng một cái khăn á hả? Ý cái này thì không cần về lấy đâu, để lát chúng ta cùng đi siêu thị mua là được.”
Diệp Khâm ngồi trong xe giúp Trình Phi Trì kiểm kê đồ đạc, lải nhà lải nhải mãi không dứt. Trình Phi Trì bất đắc dĩ đi lên đi xuống những hai lần, cuối cùng đồ đạc mang đi còn nhiều gấp ba so với dự định ban đầu của anh, dường như chiếm trọn toàn bộ không gian phía sau của chiếc xe.
Lúc đang lái xe trên đường, Diệp Khâm mới ngập ngừng hỏi: “Mẹ anh… có hỏi gì không?”
Trình Phi Trì nở nụ cười: “Em sợ bà hỏi cái gì? Đến ở chung với ai à?”
Diệp Khâm lại lắp bắp: “Không không, không phải, một mình anh ra ngoài ở như thế, mẹ anh nhất định sẽ lo lắng.”
Hôm nay lúc ra khỏi nhà, Diệp Khâm có nói với mẹ La Thu Lăng của cậu rằng tối nay mình sẽ không về ngủ, phải ở bên đó với cậu bạn học hai hôm.
La Thu Lăng lo lắng không yên, phải gọi điện cho cô quản lý bên kia, xem điện nước hệ thống lọc không khí đã mở hết chưa, máy điều hoà có hoạt động bình thường hay không, sau đó còn dặn đi dặn lại Diệp Khâm không được đụng đến phòng bếp, nếu có việc gì thì phải lập tức gọi cho mình.
Cậu cho rằng tất cả những người mẹ trên cõi đời này đều sẽ như vậy, đều thương yêu và nâng niu con cái của mình trong lòng bàn tay.
Độ cong nơi khoé miệng của Trình Phi Trì trở nên hơi cứng ngắc, có lẽ anh sợ doạ đến Diệp Khâm, thế nên không thể để nụ cười biến mất được: “Không có chuyện gì đâu, bà ấy cũng sẽ không lo lắng.”
Sau khi đến nơi vừa mới để đồ xuống xong, Diệp Khâm liền kéo Trình Phi Trì đến một siêu thị ở gần đó.
Trong căn hộ không thiếu thứ gì cả, La Thu Lăng thậm chí còn dặn dò cô quản lý xếp đầy đồ uống và hoa quả trong tủ lạnh, đồ dùng hàng ngày cần phải mua cũng không nhiều.
Vì vậy Diệp Khâm không e dè gì mà mua toàn đồ ăn vặt, nhét đầy một xe chở hàng còn chưa đủ, còn lấy thêm hai túi quà Vượng Vượng cỡ to để Trình Phi Trì xách.
Lúc xếp hàng tính tiền, Trình Phi Trì hỏi cậu mua thế này có nhiều quá rồi không, một buổi tối sao mà ăn hết được. Diệp Khâm liền nháy mắt nói: “Trong đó cũng có phần của anh mà!”
Xếp hàng được một lúc, Diệp Khâm lại quay sang có chút ấm ức hỏi Trình Phi Trì: “Có phải anh chỉ muốn tôi ở đây có một buổi tối thôi đúng không?”
Sau khi trở về hai người họ liền bắt tay vào việc sắp xếp đồ đạc, Diệp Khâm cực kỳ nghiêm túc treo khăn mặt của mình song song với khăn mặt của Trình Phi Trì, bàn chải đánh răng cũng thống nhất quay về một hướng, nhìn gần hay xa đều cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, cậu vỗ tay một cách hài lòng rồi đến phòng ngủ giúp anh dọn đồ.
Hành lý Trình Phi Trì mang theo phần lớn đều là sách, trong đó còn có những quyển sách bài tập lớp 11 đã từng làm qua, Diệp Khâm cuống cuồng hỏi xem có phải những thứ này là mang nhầm rồi không, Trình Phi Trì lại đáp: “Không nhầm đâu, những quyển này là để ra bài cho em làm đó.”
Diệp Khâm trợn hai mắt lên rồi ngã xuống giường, bất tỉnh nhân sự luôn.
Căn chung cư này là hai năm trước, một người bạn học của La Thu Lăng làm kinh doanh bất động sản dụ bà mua, lúc đó còn thề lên thề xuống là Chính phủ sắp dời đến khu này rồi nên giá trị của những căn hộ quanh đây sẽ lên đến vài tỷ.
Nhưng mà loáng một cái hai năm đã trôi qua, mọi phương diện của bất động sản này đều không sáng loáng như những gì đã hứa hẹn, mà chỉ có tác dụng trở thành những lời càu nhàu thường hay nhắc đến của Diệp Cẩm Tường mà thôi. Lúc ông ta tâm tình không tốt, lại tiện thể mắng mẹ cậu chỉ là đàn bà không biết suy nghĩ, nào có biết kiếm tiền chẳng dễ dàng gì.
Diệp Khâm lại cảm thấy chỗ này rất tốt, diện tích vừa vặn không lớn không nhỏ có ba phòng cùng hai gian, Nam Bắc thông suốt, phòng ngủ đủ ánh sáng, có lẽ vì ít xe cộ qua lại nên mùa hè ở đây nhiệt độ thấp, không khí cũng thoải mái hơn so với trong nội thành.
Chỉ có điều nơi này nhiều phòng quá, Diệp Khâm không tìm được lý do thích hợp để ở chung với Trình Phi Trì. Buổi tối sau khi cơm nước tắm rửa xong, cậu lề mà lề mề đi đến căn phòng bên cạnh.
Vừa đi vừa quay đầu lại, nói: “Mai mấy giờ anh đến trường? Nhớ đánh thức tôi dậy nhé!”
“Gọi em dậy làm gì?”
“Để ăn sáng với anh.”
Trình Phi Trì cũng không phải chưa từng chứng kiến người này ham ngủ đến thế nào: “Em chắc là mình có thể dậy được à?”
“Chắc chứ, sao mà không thể.” Diệp Khâm lộn hẳn lại, chỉ đạo thêm: “Nếu như tôi không dậy được, anh hãy đặt bên gối của tôi một phong sô cô la, cái loại hôm qua mới vừa mua đó, tôi ngửi được mùi sẽ dậy ngay, lần nào thử cũng linh cả.”
Trình Phi Trì đưa cậu đến cửa phòng, đồng ý mấy lượt mới khiến Diệp Khâm đang lưu luyến không rời chịu đi vào.
Sau đó anh về lại phòng mình, xếp hai túi hành lý trống không bỏ vào tủ quần áo, rồi lôi ra bình thuỷ tinh cất ở chỗ sâu nhất ra, Trình Phi Trì cũng không biết vì sao mình lại không muốn để Diệp Khâm nhìn thấy, chắc có lẽ là vì ngượng ngùng.
Mời vừa lấy chiếc bình kia ra, thì rầm một tiếng cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài, Diệp Khâm ngó đầu vào, nói: “Đúng rồi sô cô la nhớ là phải bóc vỏ ra, nếu không tôi ngửi…”
Chiêu hồi mã thương (*) này, khiến Trình Phi Trì trở tay không kịp, vội vàng giấu món đồ kia ra phía sau.
(*)= là kỹ thuật chiến đấu mà người đánh giả vờ thua chạy, nhử cho đối phương đuổi theo, rồi bất ngờ quay lại vung đao chém.
Vẫn là chậm mất rồi, Diệp Khâm đối với những món đồ đã từng qua tay mình đều cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần có 0,1 giây thôi cũng đủ để cậu nhìn thấy rõ ràng.
Những lời còn chưa nói hết nghẹn lại trong cổ họng, quẹo đến mấy lối, mãi sau mới ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, nụ cười không nhịn được mà tràn lan trên khuôn mặt:
“Nhìn kỹ một chút thì trong phòng này đúng là thiếu cái gì đó để trang trí nhỉ?”
Cuối cùng thể theo nguyện vọng của Diệp Khâm, sáng sớm hôm sau hai người cũng cùng ăn sáng được với nhau.
Ngày hôm qua đã mua bánh crepe mặn (**) loại có thể dùng được ngay ở siêu thị, Trình Phi Trì thấy trong gian bếp cũng không thiếu cái gì, sau khi ngăn lại cái tay định đụng vào lò vi sóng còn đang nóng của Diệp Khâm, anh liền đổ chút dầu vào chảo, đợi dầu sôi lên thì trải bánh ra, xắt cà chua và thái xúc xích rải đều trên mặt, cuối cùng là thêm một chút mayonnaise, dùng muôi xào lật bánh hai lần rồi đổ ra đĩa một chiếc bánh crepe mặn đáng kinh ngạc.
(**) = bánh crepe mặn được xem là một loại bánh khá nổi tiếng của Pháp, bánh mỏng dẹt, có màu vàng, có mùi thơm của bơ cùng với phần nhân thịt muối thơm ngon, đậm đà, chỉ cần được thưởng thức một lần bạn sẽ không sẽ không thể nào quên được mùi vị đó.
Diệp Khâm được ăn một chiếc bánh ngon còn uống thêm một cốc sữa đầy, vô cùng hài lòng, cơn buồn ngủ vì phải dậy sớm bị quét sạch sành sanh, còn giống như được ăn rau chân vịt của thuỷ thủ Popeye nên cảm thấy tràn trề sức mạnh, ăn uống xong không những chủ động đi rửa bát, mà còn dư sức làm thêm hai đề trắc nghiệm.
Trình Phi Trì ăn sáng xong thì đi rửa tay rồi ra khỏi nhà, Diệp Khâm tiễn anh đến tận cửa, ngón tay bám víu lấy cánh cửa ngóng ngóng hỏi anh buổi trưa lúc nào thì về, rồi buổi chiều đến mấy giờ thì tan học.
“Trong trường có nhà ăn, anh ăn ở bên đó là được rồi.”, “Em có việc gì thì cứ đi làm đi, bài tập thì cứ để ở trên bàn, buổi tối về anh sẽ xem lại.”
Diệp Khâm thì có thể có chuyện gì? Vì muốn ở cùng với Trình Phi Trì, nên cậu đã từ chối đi du lịch nước ngoài vào kỳ nghỉ hè, mấy tên kia đại khái lúc này chắc cũng lên máy bay rồi.
Cậu nằm úp sấp trên sopha, mới làm được nửa đề đã chậm rãi đứng lên rồi xoay người lại, quyết định tự mình đi siêu thị một chuyến.
Diệp Khâm đi mua mỳ ăn liền mà hôm qua Trình Phi Trì không cho cậu mua, trên đường về còn tiện mua một cái bánh trứng kẹp rau, vừa ăn vừa chán ghét chẳng ngon như của anh làm.
Sau khi về căn hộ, mới vỗ đầu một cái nhớ ra mình còn hai hộp kem mới mua, bây giờ lấy ra đã chảy hết cả rồi, cậu xịu mặt xuống tự an ủi mình rằng cứ cất tạm vào ngăn đá đợi kem đông lại rồi ăn sau vậy.
Nghiêm khắc mà nói thì đây là lần đầu tiên Diệp Khâm xa nhà và ra bên ngoài ở. Những kinh nghiệm ở bên ngoài ngày trước, khi đi cùng với cả một đống bạn kia không được tính, dù sao đến những chỗ đó cũng vẫn có người giúp việc, bây giờ có rất nhiều việc cần cậu phải tự động tay vào nên khó tránh khỏi chuyện chưa thích ứng kịp.
Buổi trưa ngủ được một lát lại chơi PS4 thêm một lúc, cảm thấy chán quá rồi mới chạy vào phòng Trình Phi Trì xem xét, sau đó vớ được bộ quần áo bẩn hôm qua anh mới thay ra liền bỏ chung vào đống đồ bẩn của mình rồi vứt vào máy giặt.
Nghiên cứu một lúc lâu, vất vả lắm mới khiến cho chiếc máy kia chuyển động, nhưng lúc giặt xong lấy ra nhìn, quần áo chưa được vắt khô nhỏ nước tong tỏng thì thôi đi, ngay cả đến bột giặt cũng chưa sạch, sờ tay vào còn thấy trơn tuồn tuột.
Chút chuyện nhỏ thế này không tiện gọi về hỏi mẹ, Diệp Khâm đành phải gọi điện cho cô bạn duy nhất là Tôn Di Nhiên. Khi cô ấy nghe cậu nói là mình đang giặt quần áo, liền làm quá lên hỏi cậu đang ở chỗ nào nói là mình muốn đến quay một đoạn phim phóng sự đánh dấu khoảnh khắc này.
Diệp Khâm giận đến mức cúp máy luôn, sau đó mới chụp những nút lệnh trên máy giặt gửi qua tin nhắn wechat cho cô bạn của mình.
Tôn Di Nhiên cuối cùng cũng chịu nghiêm túc giúp cậu giải quyết vấn đề, còn dặn Diệp Khâm đừng quên chọn chế độ giặt sạch ít nhất hai lần, sau đó còn phải chọn thời gian xả nước, rồi vẫn nhịn không được tò mò mà nhắn hỏi lại: “Hôm nay sao lại nghĩ ra tự mình giặt quần áo vậy?”
Diệp Khâm buồn bực vì cái máy giặt nát này, vừa đạp một cước cho hả giận, đáp lại: “Quanh đây không có tiệm giặt là.”
Tôn Di Nhiên: “Cậu ở đâu đấy?”
“Tiểu khu Gia Viên.”
Qua khoảng chừng mười phút, Diệp Khâm lần thứ hai khiến cái may giặt kia chuyển động, cô mới tiếp tục hỏi: “Cái khu gần trường Thập Tam ấy hả?”
Diệp Khâm chẳng nghĩ gì đã “ừ” luôn.
Khung chat lại hiện lên dòng chữ “đối phương đang nói chuyện”, Diệp Khâm liếc mắt nhìn đồng hồ cũng đã hơn năm giờ rồi, liền vội vàng gửi đi một câu “Tôi đi làm bài tập đã gặp lại sau nhé” rồi liền vứt điện thoại sang một bên, nhào lên sopha tiếp tục làm nốt đống bài còn dang dở của mình.
Khoảng bảy giờ Trình Phi Trì về đến nhà, chìa khóa mới cắm vào ổ còn chưa kịp xoay thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Diệp Khâm cầm một cái muôi thủng trong tay, trong miệng còn ngậm đũa nói không rõ ràng lắm: “Đợi một xíu nữa nhá sắp có cơm ăn rồi!”
Nói xong liền lập tức quay lại gian bếp, trên bếp đang đun một nồi mỳ, nước không biết đã trào ra mấy lần lúc này vẫn còn đang ùng ục nổi bong bóng, tay chân Diệp Khâm luống cuống đập trứng vào, nhưng lại khiến nước nóng bắn vào mình.
Trình Phi Trì vội giúp cậu tắt bếp đi, sau đó nhúng tay Diệp Khâm vào nước lạnh, xác định không có việc gì mới đóng vòi nước lại, hỏi: “Không phải đã nói là không cho em đụng vào đồ dùng trong phòng bếp rồi sao?”
Trình độ ngốc nghếch trong cuộc sống thường nhật của Diệp Khâm, đã đạt đến mức độ nào mọi người đều biết cả.
Bản thân cậu cũng không hề vì chuyện đó mà cảm thấy xấu hổ, sau khi lau tay khô xong lại kiêu ngạo nói: “Thì làm bữa tối chứ sao.”
Trình Phi Trì quay đầu nhìn nồi mỳ lổn nhổn kia, vẫn quyết định nói thật: “Anh ăn rồi.”
Trước khi quyết định đến đây ở, anh và Diệp Khâm đã đạt được thỏa thuận. Cậu vốn không muốn nhận tiền của anh, nhưng cuối cùng vì không nói lại được mà phải lấy tiền thuê rẻ hơn một nửa so với giá xung quanh đây, cậu nói đó là giá dành cho bạn trai nếu thu nhiều hơn thì chỉ là bạn học bình thường mà thôi mới khiến anh miễn cưỡng chấp nhận.
Anh cho rằng Diệp Khâm nói “ở cùng nhau” nhiều nhất cũng chỉ là ngẫu nhiên chạy đến chơi mà thôi, dù sao điều kiện ở đây bình thường như vậy dựa vào độ soi mói của Diệp Khâm mà nói có dùng từ “đơn sơ” để mà hình dung cũng không quá đáng, ở quanh đây chẳng có chỗ nào ăn uống giải trí, chỉ có những đề thi khiến người chán ghét, Diệp Khâm sao có thể ở lại đây được? Cho nên Trình Phi Trì mới không định về nhà ăn, tan học xong anh lại đọc sách thêm một lúc, tranh thủ lúc nhà ăn vắng người mới đến ăn một bát mỳ rồi trở về.
Ai biết được nhóc con này vẫn còn đang ở đây thật, đã qua một buổi tối còn chưa chịu đi thậm chí còn ở nhà nấu cơm đợi anh về.
Diệp Khâm chớp mắt hai cái, nói: “Buổi tối anh cũng ăn ở nhà ăn à?”
Trình Phi Trì “ừ” một tiếng.
Diệp Khâm cũng quay đầu lại nhìn nồi mỳ kia của mình, sau đó bỏ đũa đang ngậm trong miệng ra, ngập ngừng một lúc rồi mới kéo dài ngữ điệu mà “ờ…” một tiếng.
Dáng vẻ ỉu xìu kia muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu, lòng Trình Phi Trì bỗng dưng mềm nhũn, cầm lấy một đôi đũa trên kệ bếp, khuấy khuấy vào chiếc nồi mà trứng gà đã đóng lại thành một mảng trên bề mặt, nói: “Nhưng mà anh chưa ăn no, còn muốn ăn thêm một ít.”
Sau đó hai người liền chia nhau mỗi người một nửa chỗ mỳ kia, rồi Diệp Khâm giống như muốn khoe công mà kéo Trình Phi Trì đến ban công nhìn chỗ quần áo mà cậu đã giặt.
Trình Phi Trì lặng yên rũ ống quần đã cuộn lại với nhau ra rồi đổi hướng phơi đồ, nhìn đôi quần lót phất phơ đón gió, hầu kết lăn lộn một vòng có hơi khó mở miệng, nói: “Sau này… đồ của anh cứ để anh tự giặt đi.”
“Anh khách sáo với tôi làm gì?” Diệp Khâm hoàn toàn không get đúng điểm khiến anh lúng túng, còn chỉ vào máy giặt ở bên cạnh, hào hứng nói: “Với cả là máy giặt đó chứ, tôi chỉ cần bỏ quần áo bẩn vào ấn mấy cái nút mà thôi.”
Khi quay lại trong phòng, thời điểm đưa mấy đề mình làm cho Trình Phi Trì kiểm tra, cậu mới như bất chợt nhớ đến gì đó, bèn nói: “Có phải là anh không vui vì tôi chưa được sự đồng ý đã vào phòng anh không?”
Trình Phi Trì vừa muốn nói là không phải, thì đã trông thấy Diệp Khâm làm động tác đầu hàng, giơ hai tay lên quá đầu nói: “Tôi thật sự chỉ vào lấy quần áo thôi, không có động vào cái gì khác đâu!”
Trình Phi Trì: “…” Lẽ ra anh nên là người phải đầu hàng vì sự ngây thơ này mới đúng.
Hai người với tính cách cùng thói quen sinh hoạt khác xa nhau khi ở chung, dường như mỗi giây mỗi phút đều có thể xuất hiện những mâu thuẫn mới mẻ to to nhỏ nhỏ.
Trong đó phần lớn có thể dựa vào hoàn cảnh gia đình và ý tứ của đối phương để suy đoán, tiếp thep là đứng từ góc độ thông cảm lẫn nhau để tìm biện pháp giải quyết. Còn phần nhỏ hơn thoát khỏi phạm vi xã giao, bạn không muốn nói tôi cũng không tiện hỏi quả là có hơi khó xử lý.
Nói cách khác Trình Phi Trì không hiểu vì sao tối nay Diệp Khâm lại không chịu về phòng mình, còn tình nguyện đọc thêm một đoạn tiếng Anh ngắn, vừa đọc vừa cậy tay khiến cho móng tay sắp gẫy ra đến nơi mà vẫn nhăn nhăn nhó nhó không chịu đi.
Đồng hồ đã chỉ về con số mười một, Diệp Khâm buồn ngủ đến mức hết ngã sáng trái lại đổ sang phải, đầu bị đập mấy lần vào cạnh bàn khiến cái trán cũng đỏ bừng lên. Trình Phi Trì hết cách, bèn khom người xuống luồn tay qua dưới hai nách cậu, nửa ôm nửa kéo đưa người về phòng bên cạnh.
Đầu Diệp Khâm vừa nằm xuống gối liền không mở mắt ra được nữa, nhưng vẫn cố chấp kéo cổ áo Trình Phi Trì lại không để anh đi.
Trình Phi Trì ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi nghiêng người đến gần, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi người kia.
Diệp Khâm lập tức mở đôi mắt đen láy của mình ra, dùng sức cắn môi một cái, đuôi mắt như nhiễm phải một vệt ửng đỏ, sau đó lại vì thẹn quá hóa giận mà đẩy khuôn mặt của anh ra, lắp bắp: “Ai ai ai cần nụ hôn chúc ngủ ngon của anh hả?”
Hóa ra cái này gọi là nụ hôn chúc ngủ ngon à, Trình Phi Trì nhớ rồi.
Bắt đầu từ bây giờ trở đi, anh lại có thêm một kỹ năng cần phải học tập, đó chính là dò chuẩn tâm tư của Diệp Khâm không thể để cậu ấy thường hay xị môi ra tỏ ý không vui được.
Những công thức quen thuộc trước đây khi cho đi hay nhận lại, đều phải công bằng thì ở đây lại không dùng được, nhóc con này đáng được đối đãi bởi những điều tốt đẹp nhất, trân trọng nhất trong cuộc đời này.
Danh sách chương