Đến lúc xuống xe, Diệp Khâm liền xông lên trước, cậu bước nhanh đến nỗi đằng sau đều không đuổi kịp.

Liêu Dật Phương thở hồng hộc chạy theo: “Phần lớn mọi người đều sang khu phía Đông, chúng ta vẫn nên đi cùng mọi người….”

“Các cậu cứ đi đi, không cần lo cho tôi!” Diệp Khâm nói mà không quay đầu lại.

“Tôi đi với cậu.” Chu Phong đuổi theo, nhét túi đồ ăn vặt nặng trình trịch vào trong lồng ngực Liêu Dật Phương, chỉ kẹp theo hai, ba túi đồ ăn vào trong khuỷu tay, “Lớp trưởng cậu cứ đi việc của cậu đi, cậu đến là để tìm hiểu trường học còn tôi thì chỉ đến chơi thôi.”

Chu Phong lúc thường không nghiêm túc lắm, nhưng những lời này đều là thật. Diệp Khâm cũng là bị cha mình bắt tới đây, tâm tư cậu ta căn bản là không đặt ở việc đi du học, trong nhà Chu Phong vẫn là hy vọng cậu sẽ học ở trong nước, ông nội cả đời chinh chiến của cậu còn nói nếu không thi nổi Đại học sẽ đưa Chu Phong vào Quân đội, đừng hòng mà mong được xuất ngoại, hôm nay chạy đến đây đơn thuần là vì ham vui cũng là để thuận tiện gặp gỡ bạn bè mà thôi.

Một cú điện thoại đã gọi được Triệu Dược tới, Lưu Dương Phàm đang tham gia hoạt động thực tiễn cuối tuần gì đó nên không chuồn ra được. Ba người bọn họ tìm một bãi cỏ ngồi xuống, một người thì xé một túi khoai tây chiên ra ăn, trong khi hai người còn lại vừa tán gẫu vừa thưởng thức các em gái xinh đẹp đi đi lại lại trong trường Quốc tế.

Lúc này nước mắt của Diệp Khâm đã được cậu nhịn lại, vốn không muốn khóc mà hoàn toàn là vì tức giận.

Không sai, chính là tức giận, nhận quà sinh nhật của cậu xong liền trở mặt, không nói tiếng nào đã đoạn tuyệt qua lại với cậu, còn làm bộ không hề quen biết, còn không phải là vì muốn cậu tức chết hay sao? Diệp Khâm hung hăng cắn khoai tây chiên, ở trong lòng lại muốn băm vằm Trình Phi Trì một lần nữa.

“A Khâm, cậu thật sự không muốn đi tìm hiểu thông tin các trường sao? Nếu ở nhà không thấy thoải mái, đổi một môi trường sống khác nói không chừng là lại tốt hơn đó.” Triệu Dược nói.

Diệp Khâm không để ý lắm nói: “Cha tôi muốn tôi đi ra ngoài nhưng mẹ tôi lại không nỡ, mà tôi cũng không nỡ rời xa mẹ mình.”

Vẫn còn một câu mà cậu giấu ở trong lòng không nói ra—— nếu như không có tôi ở đây, mẹ tôi bị người ta bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?

“Phụ mẫu tại, bất viễn du(*)” Chu Phong đột nhiên lại nói ra một câu cảm thán cùng với khí chất trên người cậu ta cách nhau quá xa, “Người xưa đã nói thì chẳng sai bao giờ.”

(*)= Khổng Tử nói “Cha mẹ còn sống, con cái không nên đi xa”.

Triệu Dược đạp cậu ta một cước: “Với tình trạng của nhà cậu, thì tên nhóc như cậu lại chẳng ước gì được chạy đi thật xa ấy chứ.”

Chu Phong cười khà khà không ngừng, nói: “Người hiểu tôi cũng chỉ có mấy thằng các cậu mà thôi.”

Mấy túi đồ ăn vặt kia rất nhanh đã được ba tên này đánh chén xong xuôi, Triệu Dược cùng Chu Phong đi mua thêm để lại Diệp Khâm nằm trên bãi cỏ tiếp tục ngẩn ngơ.

Bầu trời vẫn là một màu xanh biếc, nhưng trong đầu cậu còn đang mải suy nghĩ lung ta lung tung, cứ ngẩn ra nhìn như thế lại bắt đầu suy bậy nghĩ bạ, Trình Phi Trì không phải là rất hiếu thảo sao? Bình thường đều là người làm việc nhà, mẹ của người đó thoạt nhìn sức khỏe cũng không được quá tốt, nếu như Trình Phi Trì đi du học mẹ anh ta phải làm sao đây?

Đúng rồi, không phải còn có Diệp Cẩm Tường sao? Nói không chừng cơ hội đi du học cũng là ông ấy cho, vì tương lai con trai ruột của mình, người làm cha đương nhiên phải giúp đỡ.

Diệp Khâm lại càng cảm thấy bực bội.

Buổi trưa Lưu Dương Phàm đi cùng mấy người bọn họ, hai người trong trường đưa hai người ngoài trường đi đến nhà ăn, các món của nhà ăn trường Quốc tế đều được phối hợp rất tốt, chỉ có khác nhau là cơm Tây hay cơm Tàu, thắng ở hương vị không tồi cùng với hoàn cảnh ăn uống cũng sạch sẽ vệ sinh.

Chu Phong vừa ăn vừa cảm thán nơi này quả thật là quá tốt, đồ ăn của Lục Trung đều là những thứ gì chứ, khoai tây cà chua giá đậu xào đi xào lại, chẳng nhìn thấy mấy thịt, nói là đồ ăn cho heo cũng không quá đáng.

Diệp Khâm nghe vậy liền không khỏi nghĩ đến Trình Phi Trì, người kia lúc thường đều ăn cơm ở nhà ăn Lục Trung, món ăn đều phải là loại rẻ nhất, vỏ khoai tây có khi còn chưa gọt sạch, có vài miếng còn mọc cả mầm đen. Giá cả đương nhiên là xứng với chất lượng, một phần còn không đắt bằng nửa chai nước uống bình thường cậu hay uống, không biết sao tên kia lại có thể ăn được.

… Phì phì phì, lại nhớ đến anh ta làm gì chứ?

Diệp Khâm cầm cái dĩa, đâm thành mấy cái lỗ trên miếng sườn bò trước mặt cho hả giận.

Buổi chiều Tôn Di Nhiên cũng tới, chân trước vừa bước vào phòng hoạt động, đã oán trách sáng sớm không ai gọi cho cô nàng nên bị ngủ quên, chân sau trời liền đổ mưa.

Lưu Dương Phàm mới vừa ăn no còn đang buồn ngủ, trêu đùa Tôn Di Nhiên đã mang cơn mưa này đến đúng lúc. Mưa xuân lâm thâm gây trở ngại cho học sinh không thể bước ra ngoài, lần hoạt động này có tên là “Hội giao lưu” vì thế những ai đã đến rồi thì ngồi lại cùng nhau đánh bài nói chuyện phiếm.

Qua một lát, có thêm một đám học sinh đi thành nhóm bước vào phòng hoạt động lại càng khiến cho bầu không khí náo nhiệt hơn. Liêu Dật Phương lúc này cũng đã tới, rất trách nhiệm mà tỉ mỉ nói cho các bạn học cùng lớp sáng nay không đi nghe được về chính sách chiêu sinh của từng trường.

Nhưng người đang nghe chỉ có mình Diệp Khâm, cậu không thích đánh bài, lúc này lại đang lật xem những tờ rơi kia, rồi âm thầm suy đoán xem người nào đó sẽ chọn trường nào.

Liêu Dật Phương dường như biết được tâm tư của cậu, bèn nói: “Bạn học Trình là học bá của lớp (1), có thể cậu ấy sẽ chọn trường ở nước F, có một bên phỏng vấn đã nói chuyện với cậu ấy rất lâu.” Nói được một lúc lại có hơi hâm mộ: “Cậu ấy giỏi toàn diện các môn Tự Nhiên, thành tích thi cử cũng tốt, mỗi một trường đều muốn tranh cướp cậu ấy cũng là phải thôi.”

Chu Phong cười nhạo một tiếng: “Gì, tranh cướp? Cậu ta có tiền đi học chắc?”

Một bạn học nữ lớp Khoa học tự nhiên (3) nghe thấy vậy thì liền nói: “Những trường đó không phải còn có chính sách học bổng sao?”

“Học bổng có thể lo cho cậu ta hết tất cả các chi phí sinh hoạt hay không?”

“Vậy cũng không nhất định…”

Trên bàn có người vứt một con Hai đập một con Át, Lưu Dương Phàm ném ra một quả bom chặn lại nước đi của đối phương, vênh vang đắc ý nói: “Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa, sinh ra ở đâu thì đều chỉ ở đó mà thôi, đừng có cả ngày đều mơ tưởng muốn chuyển mình bước ra thế giới.”

Xung quanh đều là những học sinh có hoàn cảnh gia đình không tồi, vì vậy đối với lời này của cậu ta cũng chẳng ừ hử gì cả. Ngẫu nhiên cũng có những học sinh có hoàn cảnh bình thường, nghe thấy chói tai nhưng cũng không dám phản bác trước mặt mà tụm lại cùng nhau nhỏ giọng đàm luận.

Không biết tại sao, Diệp Khâm cảm thấy nghe mấy lời này cũng không thoải mái lắm, cậu bèn ném đống tờ rơi qua một bên rồi đứng dậy đi ra ngoài hít thở cho thoáng.

Điều kiện của trường Quốc tế tuy rằng tốt, nhưng diện tích lại không lớn bằng trường công như Lục Trung, hành lang và lớp học đều bé bé như nhau, vừa mới ra khỏi cửa rẽ một cái chưa đi được mấy bước đã đến được phòng vệ sinh của tầng này.

Cậu đi vào rửa cái tay, sau đó lấy điện thoại ra lướt lướt hai cái, nhìn thấy trong hộp thư có thư mới của “CFC” gửi đến, ngón tay hơi động muốn nhẫn tâm xóa đi nhưng một giây trước khi ấn vào nút “xóa” lại nghe thấy tiếng nói chuyện được truyền đến từ cánh cửa gỗ khép hờ phía cầu thang.

“Cậu mau nói với mình là định báo danh trường nào đi, mình sẽ nhờ cha lưu ý cho.”

“Lưu ý cái này để làm gì?”

Ngữ điệu bình bình không chút gợn sóng, không thể nghi ngờ gì nữa chính là người nào đó không thèm trả lời tin nhắn của cậu rồi.

Giọng của cô gái kia cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, còn mang theo ý làm nũng: “Thì xem trường đó thế nào, mình cũng đang chọn trường nè… Nếu biết sớm cậu cũng sẽ đi du học, thìn mình cũng không cần phải liều mạng giúp cậu giải thích rồi, đợi đến khi ra nước ngoài, sẽ không còn ai truy cứu đến những chuyện đó nữa…”

Diệp Khâm hoàn toàn không hiểu cô gái kia đang muốn nói đến chuyện gì, Trình Phi Trì ở bên đó cũng nhẹ đáp: “Tôi đã nói là mình không tính toán, cậu không cần phải nói rõ giúp tôi.”

Cô gái kia lại xem nhưng lời này như đang trấn an, còn tự mình cao hứng nói: “Mình biết cậu sẽ không giận mình mà, đều đã qua lâu như vậy rồi, có giận thế nào thì cũng đã tiêu tan hết… Lúc nghỉ Tết hẹn gặp cậu mà cậu cũng không để ý đến mình, bây giờ có rảnh không? Hoạt động bên này cũng kết thúc rồi… hay là ngày mai, ngày mai chúng ta vẫn hẹn nhau ở chỗ cũ nhé, có được không?”

Nói đến mức này, nếu còn không nghe ra một chân trời mập mờ mới được đột phá thì đúng là gặp ma rồi.

Trong đầu Diệp Khâm đầy những dấu hỏi chấm, lòng cậu rối như tơ vò, chẳng lẽ chuyện đồng tính trước đây nghe được kia là nhầm lẫn sao? Không thể nào, Lưu Dương Phàm sau đó còn giúp tìm người xác nhận cơ mà, tất cả những học sinh năm cuối của trường bên đó dường như đều biết Trình Phi Trì bị đuổi học vì một nguyên nhân không vẻ vang cho lắm, nếu như là hiểu nhầm, bên trường học sao có thể xử lý qua loa như vậy được?

Cậu ở bên này còn đang ngạc nhiên, thì bên kia Trình Phi Trì lại lạnh lùng mở miệng nói: “Không được, nếu như cậu thật sự muốn tốt cho tôi thì hãy xóa số điện thoại của tôi đi, sau này cũng đừng liên lạc nữa.”

Đến buổi chiều, thời điểm học sinh mỗi trường đều chuẩn bị ra về thì xe bus đưa đón của Lục Trung đột nhiên lại bị hỏng, không làm sao mà khởi động được, bác lái xe cũng đang gấp rút kiểm tra sửa chữa.

Vị trí của trường Quốc tế cũng không gần nội thành, xung quanh còn ít khi có taxi qua lại. Chu Phong bực mình oán trách đáng lẽ không nên ngồi xe bus mà phải tự lái xe đến mới đúng, sau đó lại lon ta lon ton kéo Tôn Di Nhiên đi về phía phòng hoạt động: “Bên ngoài trời còn mưa mà, chúng ta lại vào ngồi thêm một lát đi.”

Học sinh các trường khác dường như là đều đi về cả rồi, trong một phòng học lớn cũng chỉ còn lại gần hai mươi học sinh của Lục Trung. Giáo viên hướng dẫn dặn dò bọn họ không nên chạy lung tung, chờ sau khi xe sửa xong sẽ đi ngay, nói xong lại đi ra ngoài tìm các học sinh khác.

Trong đó bao gồm cả Trình Phi Trì.

Vừa nãy trong phòng hoạt động có người trắng trợn thảo luận về vị học bá này, cho nên sau khi anh đi vào, bầu không khí có hơi kỳ quái, mọi người nói chuyện thì đều cố gắng đè giọng mình lại, thỉnh thoảng có vài ánh mắt tò mò nhìn về phía Trình Phi Trì, nhưng cũng chỉ là thoáng qua không dám dừng lại quá lâu.

Diệp Khâm ngồi trong góc tối chơi điện thoại, vì trời mưa nên tín hiệu cũng không tốt lắm, muốn lên diễn đàn trường mà cũng khó khăn, mãi mới mở ra được thì bên trong đã có vô số người cùng đàm luận trong topic về chuyện một hotboy mới nào đó của trường sắp ra nước ngoài.

Lúc này lại không thấy mấy cô nàng quỳ liếm như mọi khi, tại bọn họ còn đang chú ý đến nội dung của topic, mỗi một cái nick đều như là người biết rõ chuyện, nói điều kiện gia đình anh kém cỏi, lúc thường việc ăn uống và ăn mặc cũng không được tốt, còn từng gõ báo cáo xin vay tiền học cho anh, vốn còn tưởng là hình tượng chàng trai nghèo khó vươn lên, mà không nghĩ đến lại xuất hiện tình huống xoay chuyển như vậy.

Phát biểu trên mạng không cần phải có trách nhiệm, bên dưới ngay cả đến suy đoán như “được phú bà bao dưỡng” cũng đều xuất hiện, đương nhiên là có người phản bác, nhưng mà những quan điểm đó đều không thoát nổi nguyên nhân duy nhất—— “bạn là đang đố kỵ người ta đẹp trai.”

Những bình luận không có chứng cứ chống đỡ không kéo dài được bao lâu, đề tài rất nhanh lại chạy lệch quỹ đạo, các cô gái lại bắt đầu vào thảo luận hotboy mới cỡ nào ngầu cỡ nào lạnh lùng rồi lại khó tiếp cận ra sao.

Có người còn kể đã từng đưa cho người kia mười bảy mười tám lá thư tình nhưng đều không được đáp lại, có người còn nói đã từng tỏ tình trước mặt hotboy ba lần nhưng người kia cũng không thể nhớ được tên mình, lướt xuống dưới thì lại có người hỏi: “Các bạn còn nhớ người chị em nào đó đợt trước hay đưa bữa sáng đến không? Gần đây bạn ấy còn đưa không nhỉ? Hay là cũng bỏ cuộc rồi?”

Gương mặt của “người chị em” Diệp Khâm hay đưa bữa sáng lúc này cũng tối lại, cậu thoát khỏi diễn đàn cất điện thoại vào trong túi, rồi quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa tạt vào cửa kính, chầm chầm rơi vào sự yên lặng của bản thân.

Xe bus không thể sửa được ngay trong một chốc một lát, mọi người đều rảnh rỗi buồn chán, bực bội ồn ào. Lớp trưởng lớp (2) Liêu Dật Phuong liền phát huy năng lực tổ chức, hướng dẫn các bạn ngồi thành một vòng cùng nhau chơi trò truyền hoa.

Không có hoa nên lấy đại một túi khoai tây chiên thay thế, cái trò mẫu giáo miễn cưỡng mới chọc cười người khác này đương nhiên không thể khiến đám học sinh cấp ba thấy hứng thú, nhất là khi có một người bạn nhận được túi khoai liền bị phạt biểu diễn, âm thanh không đồng tình trong phòng liền mạnh mẽ dâng lên.

“Không phải chứ, thời nào rồi mà còn biểu diễn ngẫu hứng?”

“Bọn tôi cũng có phải trẻ con đâu, không có ham muốn thể hiện bản thân như vậy nha.”

“Ở đây ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái cả hai mắt đều mệt và mỏi không bằng ra ngoài dầm mưa còn hơn.”



Liêu Dật Phương tay chân luống cuống, lúc này Chu Phong lại đứng ra giải vây giúp, cậu ta đề nghị chơi trò nói thật hay chịu phạt để thay thế màn biểu diễn ngẫu hứng kia, người nhận được hoa chọn một trong hai, các bạn học nhất thời dấy lên hứng thú đều ầm ầm biểu thị đồng ý.

Chuyện đứng đắn đương nhiên Chu Phong sẽ không làm, suy nghĩ lệch lạc cũng là nhiều lắm, vòng thứ nhất đã nháy mắt cho mọi người chung quanh truyền hoa cho mình, để cậu ta có cơ hội giãi bãy gì đó với Tôn Di Nhiên.

Ai biết khi Liêu Dật Phương run lên hô ngừng, hoa kia còn nửa đường nữa mới tới chỗ Chu Phong, dựa theo luật khoảng cách như thế không được, nên sẽ được tính cho Diệp Khâm đang kẹp ở giữa.

Khi bị hỏi chọn trả lời thật hay là chịu phạt, Diệp Khâm còn chưa lấy lại tinh thần, cậu ngây ra hỏi: “Cái gì là nói thật?”

“Vậy thì chọn nói thật đi.” Tôn Di Nhiên đơn giản thô bạo giúp cậu quyết định, “Lớp trưởng lớp trưởng, để mình đặt câu hỏi cho!”

Chu Phong bên này vừa giải thích quy tắc trò chơi cho Diệp Khâm xong, mà bên kia Tôn Di Nhiên cùng các bạn học nữ cũng đã đưa ra kết quả thảo luận, nụ cười giảo hoạt ngập tràn trên khuôn mặt tỏ rõ câu hỏi này tuyệt đối không đơn giản.

“Nghe cho kỹ nhẽ, đây là một câu hỏi khó à nha,” Tôn Di Nhiên hắng giọng, “Xin hỏi cậu đã có người mình thích chưa? Có ông Trời trên cao làm chứng, nhất định phải nói thật không được lừa người khác đâu nhé!”

Đây là lần đầu tiên Diệp Khâm chơi trò này, khi nghe thấy câu hỏi kia còn ngây cả người ra, nhưng lại bị Chu Phong ở bên cạnh huých vào khuỷu tay một cái, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu.

Trong tiếng ồn ào của một đám học sinh, khi vòng hoa lần thứ hai lại truyền đến tay cậu, Diệp Khâm mới ý thức được mình đang bị hầm.

Tôn Di Nhiên đã chuẩn bị xong câu hỏi từ lâu, lại thuận theo chủ đề vừa nãy nói: “Vậy người mà cậu thích có đang ở đây không?”

Các bạn học đều cười đến là vui vẻ, tiếng ồn ào càng ngày càng lớn. Diệp Khâm biết cô bạn của mình đang muốn đùa cậu, trò chơi thật thật giả giả này, cậu tùy tiện nói một chữ “không” thì sẽ kết thúc trò chơi trẻ con này.

Nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng, Diệp Khâm lại chần chừ.

Trong phòng học có gần hai mươi người ngồi thành một vòng tròn lớn, cậu không cần ngẩng đầu lên thì cũng biết được Trình Phi Trì đang ngồi đối diện với mình, nói không chừng cũng đang nhìn cậu chăm chú giống như những người khác.

Không cam lòng cũng tốt, không chịu thua cũng được, là những nguyên nhân khác mà cậu không nhìn thấu cũng tốt, ít nhất lúc này, Trình Phi Trì cũng sẽ không thể từ chối cậu lấy lòng anh, có khi cậu trong lòng anh cũng có một chút…khác biệt thì sao?

Diệp Khâm giống như cấp bách muốn chứng thực điều gì đó, trong đầu cậu đều loạn cả lên, bên trong tai vang lên những tiếng ông ông, chỉ có ý nghĩ muốn thử một lần nữa là có thể nghe thấy rõ ràng.

Trong những tiếng giục giã ồn ào ở xung quanh, cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: “Người ấy đang ở đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện