16

Khi Mạnh Hân trở về, vừa nhìn thấy tôi quỳ gối dưới đất, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi.

Cô ấy định quay người đi nhưng lại bị mẹ vợ kéo lại.

“Hân Hân, đừng làm mình làm mẩy như trẻ con nữa, mẹ biết con đã phải chịu uất ức.”

“Nhưng trên đời này làm gì có con mèo nào không ăn vụng? Thế này đi, con bảo Cố Minh sang tên tất cả nhà và xe cho con, rồi hai vợ chồng mua thêm một căn nhà nữa, sinh một đứa con, chẳng phải sẽ sống rất tốt sao?”

Mặt tôi dần cứng đờ, trong lòng không nhịn được mắng thầm: “Đồ cáo già ranh ma.”

Thôi kệ đi, cứ dỗ trước đã, dỗ xong rồi thì chẳng phải tôi nói gì cũng được sao? Mạnh Hân nhìn mẹ cô ấy bằng ánh mắt không thể tin nổi, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Cơ thể cô ấy như chiếc lá mùa thu héo úa, run rẩy không ngừng.

Mái tóc che nửa khuôn mặt, bàn tay nhỏ bé hung hăng lau đi nước mắt, rồi khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã đầy phẫn uất.

“Bố, mẹ, hai người có thật sự yêu thương con không?”

“Hai người có bao giờ hiểu suy nghĩ thật sự của con không?”

“Ngoài việc kiểm soát con, hai người còn biết làm gì khác không?”

Mẹ vợ tức giận, chỉ vào mũi cô ấy mà mắng.

“Bố mẹ làm vậy không phải vì muốn tốt cho con sao? Ly hôn rồi con chính là phụ nữ đã qua một đời chồng, con tưởng mình vẫn là cô gái mười tám trong sáng à?”

“Cố Minh đối với con không tốt sao? Cho con tiền tiêu, cho con ăn uống đầy đủ, con cứ coi như nó ra ngoài chơi bời một chút không được à? Đứa trẻ này, sao con vẫn không hiểu chuyện vậy?”

“Từ nhỏ đến lớn, con có bao giờ làm cho bố mẹ đỡ phải lo lắng cho con chưa?”

“Cố Minh không phải là con tự mình lựa chọn sao? Trước đây là ai c.h.ế.t đi sống lại vì Cố Minh?”

Mạnh Hân lúc đầu chỉ nhìn mẹ cô ấy với ánh mắt trống rỗng, rồi sau đó trực tiếp bật khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, cô ấy ôm lấy đầu hét lên một tiếng.

Giống một con Khổng Tước đang than khóc trong đau đớn.

Cô ấy nhìn bố mẹ của mình, nói một cách căm phẫn.

“Con thật sự rất ghét hai người! Cuộc hôn nhân này, con nhất định phải ly hôn!”

Bố vợ tôi giật mình, tiến lên hai bước, giáng cho cô ấy một bạt tai.

“Đồ hỗn láo, bố mẹ sinh con ra nuôi con khôn lớn vất vả như vậy, cuối cùng đổi lại được một câu nói này của con sao? Không có bố mẹ, làm sao có con?”

Tại sao chuyện này lại phát triển theo chiều hướng tồi tệ thế này?

Tôi vội vàng đứng dậy, mạnh mẽ ôm Mạnh Hân vào lòng.

“Bố mẹ, chuyện này vốn là lỗi của con, Mạnh Hân tức giận là đúng. Xin lỗi, xin lỗi, con sẽ dẫn cô ấy về nhà.”

Mạnh Hân để mặc tôi ôm cô ấy, tôi vui mừng nắm lấy tay cô ấy trong lòng bàn tay mình.

Khi chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy đột nhiên quay đầu lại nói một câu.

“Bố mẹ sinh con ra, có hỏi qua ý kiến của con không?”

Bố vợ tôi tức giận đưa tay chỉ vào cô ấy, môi mấp máy cả buổi mà không nói được gì.

Nhưng Mạnh Hân chẳng thèm để ý, quay người bước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
17

Sau khi ra ngoài, Mạnh Hân đột nhiên hất tay tôi ra, không còn vẻ bình tĩnh lúc trước.

Mãi đến khi xuống tầng trệt, tôi mới nhìn thấy Lâm Viện Viện đang đứng dưới lầu.

Cách đó không xa, Uông Dương cũng đứng phía sau cô ta.

Lâm Viện Viện nhìn thấy Mạnh Hân đi xuống, ánh mắt cô ta tối sầm lại, bước nhanh tới, kéo tay che mặt của Mạnh Hân ra.

“Ai đánh cậu? Bố mẹ cậu lại đánh cậu phải không?”

Mạnh Hân hít mũi một cái: “Không sao đâu, đừng lo lắng, không đau.”

Từ trước đến nay gia đình Mạnh Hân lúc nào cũng có không khí như vậy.

Kể từ lần đầu tiên tôi gặp bọn họ, tôi đã nhận ra đây là một cặp bố mẹ có tính kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ.

Không chỉ vậy, bọn họ còn mê tiền đến mờ mắt, ích kỷ đến cực độ.

Khi tôi kết hôn với Mạnh Hân, bọn họ yêu cầu tôi đưa sáu mươi sáu vạn tiền sính lễ.

Nhưng của hồi môn thì lại không cho một xu nào.

Hai người này đi du lịch khắp đại giang nam bắc nhưng lại không hề quan tâm gì đến con gái mình.

Mạnh Hân không có cảm giác an toàn, đã từng nói với tôi.

“Chồng à, anh là người thân duy nhất của em trên đời này.”

Sau khi ở bên cô ấy, tôi dành toàn bộ tình yêu cho cô ấy.

Tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy, cũng chưa từng bạo lực gia đình với cô ấy, tôi cảm thấy mình vẫn có cơ hội dỗ dành cô ấy quay trở lại.

Tôi tiến về phía trước một bước, thấp giọng nói với Mạnh Hân.

“Hân Hân, xin lỗi, anh thật sự biết lỗi rồi.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Mạnh Hân còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Viện Viện đột nhiên quay phắt lại, giáng cho tôi một bạt tai.

“Cút xa một chút được không? Đồ súc sinh không bằng heo chó. Anh có tư cách gì mà ở đây làm bộ làm tịch? Nếu không phải anh cố tình dùng bố mẹ Hân Hân để trói buộc cậu ấy, Hân Hân đã lớn thế này rồi mà vẫn còn bị đánh sao? Anh thật là đáng ghê tởm.”

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cô ta, giơ tay định phản đòn thì Uông Dương đã lao đến, đẩy tôi ngã xuống đất.

“Đồ khốn kiếp, mày dám đánh vợ ông, ông sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày, thằng cặn bã.”

Tôi đá một cước vào chỗ hiểm của cậu ấy.

“Mày nghĩ mày là cái thá gì hả? Mày chưa bao giờ đi tìm gái à? Hay chưa từng tìm cô sinh viên nào?”

“Mẹ kiếp, mày nói nhảm, mày có bằng chứng gì chứng minh ông đây từng đi tìm gái, từng đi tìm sinh viên?”

Tôi lập tức nói ra hết tất cả những chuyện quá khứ của cậu ấy, cậu ấy thậm chí còn không kịp bịt miệng tôi lại.

Hai người chửi nhau ầm ĩ giống như đổ đậu ra rổ.

Mãi cho đến khi kiệt sức ngã sang một bên, ngẩng đầu lên mới phát hiện, Mạnh Hân và Lâm Viện Viện đã sớm không còn ở đó.

Uông Dương đứng dậy đá tôi một cước, giọng nói mang theo vẻ nghẹn ngào.

“Đồ khốn, vì mày, vợ tao cũng muốn ly hôn với tao rồi. Sau này đừng liên lạc với tao, ông đây cắt đứt quan hệ với mày.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện