Nhưng bằng chứng rành rành ngay trước mắt.

Anh ta tức giận, lấy điện thoại di động ra định gọi cho Khương Khả.

Tôi dùng lý lẽ để giải thích, dùng tình cảm để thuyết phục, khuyên nhủ anh ta sáng sớm ngày mai đi bắt quả tang tận giường, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Anh ta thật sự rất đau khổ.

Năm giờ sáng, chúng tôi cùng nhau đến khách sạn, muốn trực tiếp hỏi số phòng của Cố Minh. Nhưng nhân viên phục vụ sống c.h.ế.t không chịu nói.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể báo cảnh sát, tố cáo Cố Minh có hành vi mua dâm.

Khi rời khỏi khách sạn, tôi lại đưa một liều thuốc mạnh cho chồng chưa cưới của Giang Khả.

“Anh có thể lấy điện thoại của Khương Khả mở ra xem thử, vợ chưa cưới của anh chơi bời rất thoải mái, không chỉ có hai người đàn ông các anh đâu.”

Sĩ diện của đàn ông không thể bị thách thức, một khi đụng đến danh dự, đạo đức và lòng tự trọng, bị cắm sừng rồi thì đúng là có thể sinh lòng muốn g.i.ế.c người.

Nhưng sau khi tôi tố cáo lối sống hỗn loạn và tác phong cá nhân có vấn đề của Cố Minh, lại nhìn thấy tin tức hot nhất trên mạng, nghiên cứu sinh ngoại tình, PPT dài 58 trang, tôi thực sự kinh ngạc.

Thực sự sốc.

Hơn nữa chuyện này thậm chí còn bị báo cáo lên trường học, thông báo cho bố mẹ cô ta, khiến Khương Khả chỉ trong vòng một đêm đã mất hết danh dự, hoàn toàn bị xã hội hủy diệt.

Cơn giận của một người đàn ông bị cắm sừng thực sự quá đáng sợ.

Tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói.

“Đối phương yêu bạn bao nhiêu thì sẽ tự giác bấy nhiêu.”

Qua đó có thể thấy, hai con người này chẳng yêu ai cả, ngoài chính bản thân mình.

Còn Cố Minh vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, anh ta biết rõ tôi đau nhất ở đâu, cứ dùng d.a.o đ.â.m vào đúng chỗ đó.

Thật sự là quá đáng ghét.

Cả đời này, tôi và gia đình ruột thịt của mình không bao giờ có thể hòa giải được nữa.

4

Vào ngày Cố Minh nghỉ việc, anh ta đã liên lạc với tôi. Anh ta biết rằng khi tôi đã làm đến mức này, giữa chúng tôi không còn cơ hội nào nữa.

Vì vậy, anh ta chỉ nói với tôi về chuyện ly hôn.

Anh ta nói mình sẽ ra đi tay trắng, ngày mai sẽ đi làm thủ tục ly hôn.

Tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của tôi.

Bố mẹ Cố Minh luôn coi thường người khác, tự cho mình là cao quý.

Bọn họ sợ nhất là bát cơm bị đập vỡ trước khi nghỉ hưu.

Tiền bạc đối với họ không quan trọng, điều họ quan tâm chính là mặt mũi, danh dự.

Tôi không thúc giục anh ta, vì tôi biết có bố mẹ anh ta lo lắng sốt ruột thay tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Bởi vì thứ tôi muốn không chỉ có thế.

Anh ta đau khổ cầu xin tôi muốn giữ lại tài sản trước hôn nhân của mình.

Tôi cúp điện thoại ngay lập tức.

Khi anh ta gọi lại, anh ta khóc.

“Mạnh Hân, sao em lại có thể nhẫn tâm như vậy?”

Tôi cười: “Anh ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt, chuyện bị lộ ra, bây giờ còn muốn tôi hỏi han quan tâm anh nữa sao? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Con người là có qua có lại, anh nên biết trân trọng những gì tôi để lại cho anh, đặc biệt là danh dự.”

Anh ta sợ tôi sẽ tiếp tục nổi điên, đến lúc đó, người xui xẻo không chỉ có mình anh ta.

Anh ta đồng ý.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi làm thủ tục ly hôn.

Anh ta thậm chí còn không quan tâm đến chuyện giữ dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng cơ bản nữa, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm thành một đống.

Khi sắp rời đi, anh ta mặt mày ủ rũ, chẳng có chút sức sống nào.

“Mạnh Hân, bây giờ em vui vẻ lắm phải không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi bật cười thành tiếng.

“Đúng vậy, thoát khỏi tên đàn ông bội bạc, cũng nhờ hồng phúc của anh mà tôi không cần phải trở về gặp những người không yêu thương tôi nữa, thật sự là quá sung sướng.”

Khi tôi quay lưng bỏ đi, anh ta đột nhiên hỏi tôi:
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
“Có phải em đã biết chuyện anh ngoại tình từ rất lâu rồi không?”

Tôi quay lại, vẫy tay về phía anh ta.

“Mọi chuyện đã qua rồi, anh biết thì có ích lợi gì đâu?”

Mọi thứ đều đã như ý nguyện.

Từng nước cờ của tôi không sai một ly, tôi thắng lợi hoàn toàn.

Mọi chuyện tưởng chừng đã kết thúc nhưng nửa tháng sau, tôi nghe người ta nói rằng bố mẹ của Cố Minh vẫn bị liên lụy.

Khương Khả mang thai, muốn Cố Minh phải chịu trách nhiệm.

Cố Minh chạy còn nhanh hơn thỏ.

Khương Khả không nhận được câu trả lời, liền chạy đến đơn vị của bố mẹ Cố Minh gây chuyện.

Bố Cố Minh không cãi lại Khương Khả, trong cơn tức giận đã giáng cho cô ta một bạt tai.

Một cái tát này làm mất đi đứa bé, mất đi công việc, mất mặt mũi, cũng mất luôn tiền bạc.

Thấy chưa, làm người vẫn là không nên quá tự mãn.

Không phải không có quả báo, mà là chưa tới lúc thôi.

5

Lâm Viện Viện và Uông Dương cũng đã ly hôn.

Tôi khuyên cô ấy suy nghĩ thật kỹ.

Cô ấy cười nhạo một tiếng, không hề quan tâm.

“Chị đây có tiền có thời gian, cần gì cái thứ của nợ ấy, giữ lại để tự chuốc phiền phức à?”

“Trên đời này thiếu tiền, thiếu tình yêu nhưng thứ không bao giờ thiếu, chính là đàn ông.”

Lúc trước kết hôn là vì hạnh phúc.

Bây giờ ly hôn cũng là vì hạnh phúc.

Ba tháng sau khi ly hôn, Giang Đào đột nhiên xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của tôi.

Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng phiền phức.

Cho đến khi anh ta tặng tôi một chiếc Mercedes, chất đầy hoa rồi tỏ tình với tôi.

“Mạnh Hân, anh đã thích em suốt mười một năm, em đã chiếm đến chín mươi phần trăm cuộc đời anh, cho anh một cơ hội, làm bạn gái của anh nhé?”

Tôi kinh ngạc.

“Không phải chứ, cuộc sống của anh có liên quan gì đến tôi? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng anh là bạn của Cố Minh, lại có mặt mũi đến tỏ tình với tôi?”

“Anh có từng nghe câu “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”' không? Xin lỗi, đừng làm phiền tôi nữa, tôi thực sự không thể chấp nhận việc dính dáng đến kiểu người như các anh.”

Sắc mặt Giang Đào thay đổi, anh ta đứng dậy vội vàng giải thích.

“Anh đã cắt đứt liên lạc với Cố Minh từ lâu nhưng vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với em, là anh đã quá đường đột.”

Những nghi vấn trước đây về Giang Đào cuối cùng cũng có câu trả lời.

Nhưng không quan trọng, tình yêu thầm lặng của anh ta không có bất cứ liên quan gì đến tôi.

Mọi thứ đều có số mệnh, tiếc nuối cũng là sự an bài của số phận.

Những thứ đã bỏ lỡ, những gì không hợp, cuối cùng đều là do không có duyên phận.

Hoàng hôn tắt, màn đêm buông xuống.

Đèn đường chiếu sáng dưới chân, trong màn đêm tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng hét kinh ngạc của Lâm Viện Viện.

“Trời ơi, Hân Nhi, hôm nay trăng đẹp quá! Nếu cậu không dùng mấy bông hoa hồng kia thì cũng đừng vứt đi, tái sử dụng, mang về làm hoa khô thì thế nào?”

(Hoàn toàn văn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện