"Yên tâm, chúng ta đã bố trí máy khống chế ám vật chất mới nhất cho hắn, sẽ vô pháp sử dụng được ám vật chất, cho dù tỉnh lại hắn cũng vô pháp đối với ngươi làm cái gì, về phần hoa văn màu trên người ngươi... Chúng ta sau đó sẽ đánh báo cáo, mời chuyên gia cấp trên tới giúp ngươi giải trừ hoạ ngầm." Làm xong ghi chép, Minh Viễn đối Thâm Bạch bảo đảm nói, xác thực nói là đối Lâm Uyên bảo đảm nói.

Thâm Bạch đã một bộ dáng buồn ngủ, tựa ở trên người Lâm Uyên, hắn thoạt nhìn như là đang ngủ.

"Xe ta đã sắp xếp xong xuôi, ngươi đánh thức Thâm Bạch, nhanh chóng về sớm, lần này tương trợ cảnh sát, ta sẽ đưa lại tới trường học, hẳn là đối với tích phân mới trong trường các ngươi có lợi." Minh Viễn nói, bỗng nhiên lộ ra một tia tươi cười miễn cưỡng có thể dùng "Nghịch ngợm" để hình dung: "Lại nói tiếp a, ta còn là học trưởng của các ngươi."

Gật đầu, Lâm Uyên đánh thức Thâm Bạch, nói một tiếng cáo biệt với Minh Viễn, hai người mới đi về phía cửa.

Thâm Bạch dọc theo đường đi đều là trạng thái hỗn loạn, hô hấp đều đều, lưu hải dài mảnh đắp lên mắt của hắn, dựa trên vai Lâm Uyên, hắn cho dù đang ngủ đều là tư thái nhu thuận.

Tha Thâm Bạch, nói lời cảm tạ với cảnh sát tiễn bọn họ trở về, mở cửa lục phòng —— hết thảy đều là Lâm Uyên làm.

Nhẹ nhàng mở rộng cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, làm tốt hết thảy, Lâm Uyên mới trầm giọng nói:

"Được rồi, đừng giả bộ ngủ, đứng lên đi."

Vì vậy, cho tới nay giống như sinh trưởng ở trên người Lâm Uyên - Thâm Bạch bỗng nhiên thoáng cái từ trên người hắn tách rời.

Tinh thần chấn hưng, trong mắt hắn một tia buồn ngủ cũng không có, lấy đâu ra hình dáng một chút tinh thần cũng không tốt?

Chạy chậm tiến phòng bếp rót hai ly nước, đưa một ly đưa cho Lâm Uyên, Thâm Bạch một bên uống ly của mình, một bên từ trên ly nhìn hướng Lâm Uyên:

"Kỳ quái, em giả bộ ngủ chưa từng có bị phát hiện qua, A Uyên anh thế nào phát hiện?"

Nói xong nhất phái đương nhiên hình dạng.

Không chút hoang mang nhấp một ngụm nước, Lâm Uyên thản nhiên nói: "Bởi vì khi cậu ngủ thực sự sẽ chảy nước miếng."

Nói xong, phảng phất như ám chỉ cái gì, hắn còn hời hợt dùng ánh mắt lướt qua bả vai của mình —— bên vừa bị Thâm Bạch dựa qua.

Thâm Bạch thiếu chút nữa bị nước nghẹn một cái!

"Không, không thể nào? Em mỗi sáng tỉnh lại... Gối đầu... Luôn luôn rất, rất khô mát... Đi?"

Nói xong lời cuối cùng, chính hắn cũng không xác định, ách, ra vẻ hắn cho tới bây giờ lăn đi chưa có xem qua gối đầu!

Đem ly nước uống một hơi cạn sạch, Lâm Uyên đưa cái ly đưa cho Thâm Bạch: "Tái rót một ly, cảm tạ."

Căn bản không ý tứ trả lời Thâm Bạch.

Vì nhiệm vụ, hai người đều là cả đêm không uống nước, mà làm ghi chép thời gian cũng rối loạn, không ai rảnh rỗi rót nước cho bọn hắn, thế cho nên bọn họ về đến nhà mới uống được một miệng nước đầu tiên.

Ở lầu một uống xong nước, hai người lúc này mới rón rén lên lầu.

Trong phòng, Lê Hoa nhi lẳng lặng nằm lỳ ở trên giường, mà Cá khô nhi đang đảo cái bụng, lẳng lặng lơ lửng trong không khí.

Lâm Uyên đóng cửa phòng ngủ, đi trước rửa sạch tay, sau đó ngồi ở trên giường, hắn dùng tay sạch sờ sờ Lê Hoa nhi.

Bị sờ thật cao hứng, Lê Hoa nhi thuận thế lăn bụng mở rộng ra hai chân, Lâm Uyên liền sờ sờ cái bụng của nó.

Sau đó, Lâm Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng một tay khác còn rãnh hướng Thâm Bạch vẫy vẫy:

Lẳng lặng nhìn Lâm Uyên, Thâm Bạch đi tới, khi hắn đi tới đứng trước mặt Lâm Uyên, Lâm Uyên hai tay đều đưa ra ngoài, vén lên tay áo của hắn, theo thói quen nhăn lại lông mi, ngón tay hướng hoa văn màu trên cánh tay Thâm Bạch.

Sau đó lấy ra công cụ, hắn bắt đầu tẩy trừ hoa văn màu cho Thâm Bạch.

Thâm Bạch nháy mắt mấy cái, trước hắn hoàn toàn không phát hiện: Lâm Uyên từ lúc nào đã mang đồ tẩy hoa văn màu tới rồi?

Ngón tay của Lâm Uyên thật lạnh, nước thuốc hoa văn màu cũng thật lạnh, nhưng mà hắn lại cảm giác da của mình nóng thêm từng chút.

Cá khô nhi không biết lúc nào cũng từ bên cạnh "Bơi" tới, trừng hai mắt cá thật tròn, Cá khô nhi cứ như vậy ở bên cạnh nhìn Thâm Bạch.

"Ai nha ~ Cá khô nhi đây là đang lo lắng ta đi? Không có chuyện gì, ba ba hoàn toàn không có việc gì á!" Thâm Bạch cười, lộ ra tay sờ sờ thân thể lạnh lẽo của nó.

"Bộ dáng nửa chết nửa sống này, cậu là từ đâu nhìn ra nhóc đó đang lo lắng?" Cau mày, Lâm Uyên tăng nhanh động tác trên tay: "Còn có, chừng nào thì cậu đã thành ba nó rồi?"

Thâm Bạch cười cúi đầu nhìn về phía Lâm Uyên: "Chỉ là một xưng hô thôi mà ~ bỏ qua cho, còn có... Em chính là biết nó đang lo lắng cho em."

Em còn biết, anh cũng đang lo lắng em.

Tuy rằng A Uyên anh cũng cho tới bây giờ đều làm mặt lạnh.

Hoa văn màu hoàn toàn bị xoá đi, cánh tay bóng loáng Thâm Bạch xuất hiện lần nữa ở trước mặt Lâm Uyên. Còn hơn cánh tay yếu nhược lúc trước, hôm nay, cánh tay hắn đã bền chắc không ít, tuy rằng phỏng chừng vĩnh viễn vô pháp dùng "Tráng kiện", "Cường tráng" các loại hình dung từ, nhưng khi nhìn rõ ràng đã có bắp thịt.

Ngón tay ở trên cánh tay Thâm Bạch vuốt ve, Lâm Uyên nỗ lực cảm thụ ám vật chất phía dưới, nhưng mà đại khái là phương thức của hắn sai, hay hoặc giả là dị hoá năng lực của hắn quá yếu, cảm thụ nửa ngày, hắn cái gì cũng không có cảm thụ được.

Thở dài, nếp uốn giữa hai chân mày sâu hơn:

"Cho dù muốn làm rõ đối phương là thế nào tập kích người, cũng không cần phải tự mình lên đi? Dù sao —— "

"Dù sao cậu thông minh như vậy, dù cho không cần phương thức này, cũng không bao lâu sẽ hiểu."

Nói, Lâm Uyên ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn vào Thâm Bạch.

Bị đôi mắt an tĩnh như vậy nhìn chăm chú, Thâm Bạch lời che giấu gì cũng không nói ra được.

Quả nhiên, cái gì cũng không có cách nào giấu diếm được A Uyên ni ~

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, ngực lại không có cảm giác chán ghét bị xem thấu, tương phản, hắn cư nhiên thật cao hứng.

Ân... Là thật cao hứng.

Ai nha ~ A Uyên lần đầu tiên chính diện khen hắn thông minh ni ~

Sờ sờ mũi, hắn nhún nhún vai: "Là muốn tự mình thử nhìn một chút, em đã ước định qua, không có việc gì xác suất thật lớn..."

"Cái xác suất này, không vượt lên trước 20% đi?" Mũi hừ lạnh một tiếng, Lâm Uyên trong mắt tất cả đều là hiểu rõ.

Loại cảm giác không biết là lo lắng hay là khuyên can dừng ở đây, Lâm Uyên chuẩn bị đem tay áo Thâm Bạch kéo xuống, nhưng mà, vừa lúc đó, trên cánh tay Thâm Bạch nguyên bản lau đi hoa văn màu lần nữa hiện lên.

Tựa như hoa văn màu trên người trước khi rửa vậy.

"Đừng lo lắng." Không đợi lông mày Lâm Uyên lần nữa nhăn lại, Thâm Bạch bỗng nhiên mở miệng.

Sau đó, ngay trước mặt Lâm Uyên, cũng không biết hắn làm cái gì, một giây kế tiếp, Lâm Uyên chợt thấy một viên nho nhỏ hắc sắc từ hoa văn màu trên cánh tay hắn hiện lên.

Một viên, lại một viên... Thật nhiều điểm màu đen từ trên da Thâm Bạch đồng thời toát ra, không chỉ như vậy, chúng nó còn chặt chẽ liên kết, từ thị giác hiệu quả mà nhìn, chúng nó luyện thành một bức họa, chính là đồ án hoa văn màu trên cánh tay Thâm Bạch!

"Hoa văn màu" từ trên cánh tay Thâm Bạch di động đi ra!

Tình cảnh kỳ diệu như vậy, may là Lâm Uyên, cũng có chút ngây ngẩn cả người.

Không phải không thừa nhận, hung thủ hoa văn màu như vậy thoạt nhìn là cực xinh đẹp.

"Đẹp chứ? Bất quá những thứ này sẽ nổ tung nga ~" Ngón tay trên không trung điểm nhẹ, Thâm Bạch vừa nói, một bên đem "Hoa văn màu" trong không trung phô bình, làm cho Lâm Uyên nhìn rõ ràng hơn: "Tựa như bom lắp đặt ở trong người."

"Hơn nữa, chúng nó còn sẽ du động, có hai loại phương thức phát động, một loại là đúng giờ phát động, một loại khác là thông qua ý niệm thao tác giả phát động."

"Mà thời gian phát động..." Thâm Bạch dừng lại.

Sau đó, ngay trước mặt hai người, không trung hoa văn màu bỗng nhiên nỡ rộ.

Không sai, chính là nỡ rộ!

Đây là một cảnh tượng rất đẹp, hung thủ nguyên bản hội chế đồ án là một loại hoa, mở ra thời gian, cánh hoa tầng tầng mở, nhị hoa phun ra, chớp mắt nỡ rộ kèm theo cảnh tượng khuếch tán, cứ như vậy, tựa như bên trong mở một hồi hoa yến, hoặc như là một hồi khói lửa thịnh hội.

"Tuy rằng đẹp, bất quá đây là bạo tạc nga ~" Thanh âm Thâm Bạch xuất hiện lần nữa ở trong phòng.

"Đây là..." Lâm Uyên rốt cuộc trứu khởi lông mi.

"Yên tâm, điều không phải người kia làm, mà là em mô phỏng theo hắn, phát động động cơ chế hắn lưu lại mà thôi." Hiểu được Lâm Uyên đang lo lắng cái gì, Thâm Bạch nói.

Bạo tạc nguy hiểm mỹ lệ thoáng qua rồi mất, có thể nghĩ chúng nó nếu như ở trong cơ thể nhân loại phát tác sẽ tạo thành thương tổn gì, hơn nữa, loại thương tổn này có thể vô thanh vô tức bám vào trong cơ thể người, sau đó, bất cứ lúc nào, chỉ cần đối phương muốn thương tổn người đó, liền có thể tùy thời phát động.

Dị hoá năng lực —— quả nhiên là năng lực đáng sợ.

Lâm Uyên lần đầu tiên thanh tỉnh có nhận thức như vậy.

Sau đó, cúi đầu, hắn lần nữa thăm dò nhìn cánh tay Thâm Bạch: Hoa văn màu đã tiêu thất, chỉ để lại mấy cái chấm đen, tựa như mực nước nhuộm trên vải sơn dầu trắng tinh.

Có điểm đáng tiếc —— Lâm Uyên nghĩ.

"Có thể đem những cái này cũng xoá đi chứ?" Hắn ngẩng đầu hỏi.

Thâm Bạch cũng nhíu mày: "Để em thử nhìn một chút a ~ "

Sau đó hắn cũng rất nỗ lực thử, thử một lát, điểm đen trên cánh tay không chút sứt mẻ, hắn nhụt chí nói: "Hình như lộng không xong rồi, đây không phải là ám vật chất đối phương lưu lại trong cơ thể em, nếu như cứng rắn hình dung... Đại khái là vết thương do tống ra ám vật chất."

"A a a a a ~ Thật đáng ghét a ~ Thật xấu!" Thoáng cái nằm ở bên cạnh Lâm Uyên, trước khi bị hắn đập phải, Lê Hoa nhi nhẹ nhảy ra.

"Xấu liền xấu đi, mạng sống không có nguy hiểm là được." Lâm Uyên lại như là thở phào nhẹ nhõm, hắn tựa hồ muốn đứng lên đi rửa mặt.

Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy y phục phía sau lưng bị người kéo.

Quay đầu đi, hắn thấy được Thâm Bạch dáng vẻ đáng thương lôi kéo mình.

"Nột ~ A Uyên nột ~ Em nói..." Thâm Bạch lông mi thật dài nhấp nháy.

"Giúp em xăm một hình đắp lại cái đồ chơi này được không? Thật xấu."

"Vẽ Cá khô nhi có được hay không?"

Lâm Uyên:...

"Cậu không cảm thấy Cá khô nhi càng xấu sao?" Một lát, Lâm Uyên nói.

Thâm Bạch:!!!!!

Một tiếng lẩm bẩm đứng lên, Thâm Bạch thuận lợi kéo xác chết trôi bên cạnh qua, bị nói xấu cũng không nhúc nhích - Cá khô nhi trảo ở lòng bàn tay, vẻ mặt bất bình, Thâm Bạch nói với hắn: "Cá khô nhi chúng ta đâu có xấu a?"

"Cá khô nhi chúng ta! Là Cá khô nhi đẹp mắt nhất trên đời này!"

Bị biểu dương cũng không nhúc nhích - Cá khô nhi lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay hắn, tựa như một con cá chết, nó trừng mắt cá nhìn hướng vũ trụ...

Ho khan một cái, không phải đùa giỡn chứ, ánh mắt Cá khô nhi chưa từng có tiêu cự, vô luận nó nhìn về phía đâu, đều có cảm giác nó cái gì cũng không thấy...

Lâm Uyên:...

"Còn có, em không muốn để cho một người mang tội giết người để gì đó ở lại trên người a..." Thâm Bạch nhỏ giọng nói.

"Tôi cũng không biết cái gì hình xăm ám vật chất, tôi xăm chính là hình xăm thông thường mà thôi." Lâm Uyên nói.

Có hi vọng! Nghe được Lâm Uyên nói như vậy, Thâm Bạch lập tức ngồi ngay ngắn, tay phủng Cá khô nhi, Thâm Bạch nói: "Không quan hệ ~ Em cần hình xăm ám vật chất làm gì?"

"Chờ tôi đi lấy đồ." Lâm Uyên đi ra ngoài.

Đợi được Lâm Uyên mang lên tất cả đồ, tay phải Thâm Bạch tựa như hắn mong muốn sinh ra một con Cá khô nhi.

Lâm Uyên vẽ phi thường tả thực, nói là cá khô hay Cá khô nhi, vừa nhìn còn tưởng rằng Cá khô nhi đang nằm úp sấp trên cánh tay Thâm Bạch.

Thành thật mà nói, rất xấu.

Nhưng mà Thâm Bạch lại vui vẻ cực a~

"Cá khô nhi! Xem! Ba ba đem ngươi vẽ nơi cánh tay này!"

Lâm Uyên:...

Cá khô nhi: Tiếp tục trở cái bụng...

Lê Hoa nhi: Meo meo meo meo?

Quá mệt mỏi, hai người cả tắm cũng không tắm liền ngủ.

Nghe tiếng hít thở Lâm Uyên dần truyền đến, Thâm Bạch nhẹ nhàng sờ sờ hình xăm mới ra lò trên cánh tay, trong bóng tối, hắn đắc ý cười cười, sau đó, lại có mấy điểm đen từ trên cánh tay Cá khô nhi bay ra.

Không sai, chính là mấy điểm đen hắn trước nói lộng không xong này.

"Cá khô nhi chúng ta trên người mới không có những lấm tấm xấu xí này nha ~ "

Hắn nhẹ giọng nói, nhìn không trung lần thứ hai hình thành mấy nụ hoa, ngón tay điểm nhẹ, trong phòng liền lần nữa nỡ rộ pháo hoa nhỏ.

Khơi mào lông mi nhìn xong, trở mình, Thâm Bạch hài lòng ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện