Sau khi hơn nửa chén cháo xuống bụng, nàng lại không cho ăn nữa, lúc trước đều ăn không nhiều lắm, lập tức ăn quá nhiều thì dạ dày không tiêu hóa được, dễ dàng khiến cho bị trướng bụng.
“Ta đi sắc thuốc, nếu mà huynh muốn đi tiểu thì gọi ta một tiếng, ta chỉ ở phòng bếp bên cạnh.
”Lục Kiều nói xong thì đứng dậy rời đi, phía sau Tạ Vân Cẩn có sắc mặt không vui vẻ nhìn nàng, một nữ nhân mà cứ há mồm là đi tiểu, còn ra thể thống gì.
Trong phòng bếp, bốn đứa nhóc đã ăn xong, nhìn thấy Lục Kiều cầm một cái chén không tiến vào, sắc mặt bốn đứa nhóc nhẹ nhàng đi không ít.
Bọn họ bò dậy liền chạy ra bên ngoài, phía sau Lục Kiều không nhịn được dặn dò bọn họ: “Chạy chậm một chút.
”Nàng rửa sạch chén trong phòng bếp, sau đó bắt đầu dùng ấm sành sắc thuốc, khi đang ngồi chờ chỉ cảm thấy quanh thân nhức mỏi, trên người không có một chỗ nào khỏe cả, cả người ngồi rồi là không muốn cử động.
Thân mình này trước kia quá lười biếng, dẫn tới hiện tại nàng làm nhiều một chút thì cả người đều đau, nhưng mà cho dù đau thì nàng cũng không định từ bỏ việc giảm béo.
Lục Kiều vừa nghĩ vừa sắc thuốc, ngoài phòng, đột nhiên truyền đến âm thanh ầm ĩ, trong âm thanh ầm ĩ còn kèm theo tiếng khóc đau thấu tim gan.
Lục Kiều tập trung lắng nghe một chút, phát hiện là nhà nhị nãi nãi bên cạnh cách đó không xa truyền lại đây.
Nhà của nhị nãi nãi đã xảy ra chuyện gì vậy?Lục Kiều nghĩ đến nhị nãi nãi lương thiện thì quyết định đi xem, cho nên dập tắt lửa đang đun ấm sành.
Nàng vừa mới đi ra ngoài đã phát hiện bốn đứa bé đang hoảng sợ ghé vào cửa mà nhìn ra bên ngoài.
Lục Kiều nhanh chóng trấn an bốn đứa bé: “Không có việc gì, các con mau vào ở với cha đi, ta qua đó nhìn xem sao lại thế này.
”Bốn đứa bé lập tức lùi về, Lục Kiều bước nhanh đi ra, đi một đường đến nhà bên cạnh.
Khi nàng đến, phát hiện trong thôn tới không ít người, đều đứng ở trong viện mà nghị luận.
“Nghe nói Tiểu Bảo bị hóc xương cá.
”“Hóc xương cá thì nhanh ăn thứ gì để nuốt nó vào đi.
”Lục Kiều nghe thôn dân nói chuyện, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, phát hiện trong phòng, nhị nãi nãi cùng với con trai trưởng và con dâu trưởng của của bà ấy gấp đến độ rớt nước mắt.
Tạ Tiểu Bảo là đứa con trai nhỏ nhất của Triệu thị, năm nay mới mười ba tuổi, ngày thường trong nhà đều rất chiều chuộng hắn, nhưng mà danh tiếng của tiểu tử này cũng không tệ lắm.
Tuy rằng không có việc gì liền lên núi đánh chim, xuống sông bắt cá, nhưng không bắt nạt trẻ con, cũng không trộm gà trộm chó, vì vậy mọi người vẫn rất thích cậu bé, không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải chuyện này.
Trong phòng, con trai trưởng của nhị nãi nãi là Tạ Lai Phúc cắn răng nói: “Lập tức đưa Tiểu Bảo đến y quán đi.
”Con trai của Tạ Lai Phúc là Tạ Hổ chạy nhanh đi ra ngoài mượn xe bò.
Lục Kiều nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, không nhịn được đi ra, hóc xương cá là chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu mà mắc ở thực quản sẽ tương đối phiền toái, nhưng nếu trôi vào dạ dày thì lại không có việc gì.
Lục Kiều vừa đi tới, thôn dân Tạ gia thôn liền phát hiện, mỗi người đều nói thầm.
“Nữ nhân này chạy tới đây làm gì?”“Xem náo nhiệt đấy, Tiểu Bảo nhà người ta đau thành như vậy, nàng ta còn chạy tới xem náo nhiệt, thật là vô tâm.
”.