Tạ Vân Cẩn không hé răng, Lục Kiều không nhanh không chậm mở miệng nói.

“Tạ Vân Cẩn, chắc là ngươi biết, trước kia ta ở nhà mẹ đẻ, không phải cái dạng như hiện tại, khi đó tuy rằng ta có chút điêu ngoa nhưng sẽ không thô lỗ vô lý như vậy.

”Lục Kiều nói chính là lời nói thật, khi nguyên chủ ở nhà mẹ đẻ, chỉ là có chút điêu ngoa, đối với người ngoài vẫn rất thoải mái, cũng không giống như bây giờ động một chút là la lối khóc lóc lăn lộn, không cãi lại được thì đánh người.

Nàng biến thành như vậy, cũng có một phần là do Tạ Vân Cẩn.

“Ta biến thành như vậy, là bởi vì cầu mà không được.

Lòng ta tràn đầy chờ mong gả vào Tạ gia, muốn cho ngươi thích ta, đối tốt với ta một chút, đáng tiếc trong mắt ngươi chẳng những không có ta, còn chán ghét ta.

”Lòng tràn đầy chờ mong gả vào Tạ gia, vốn tưởng rằng sẽ được một phu quân, kết quả lại được một phu quân lạnh nhạt, cho nên nguyên thân liền trở nên càng ngày càng không nói lý, động một chút là la lối khóc lóc lăn lộn, còn chuyện đánh nhi tử của mình, là bởi vì đó là chuyện duy nhất làm Tạ Vân Cẩn tức giận.


Nguyên chủ thấy mình đánh nhi tử khiến Tạ Vân Cẩn tức giận, liền có một loại khoái cảm sau khi trả thù, cho nên càng đánh càng mạnh.

Đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân mà Lục Kiều không nói đến, nguyên chủ là tùy tâm sở dục, muốn thế nào thì như thế.

Nhưng Lục Kiều quyết định đem cái này trở thành một cái cơ hội chuyển mình, làm nguyên nhân khiến tính tình nàng thay đổi, nếu không nàng cứ phải luôn giả dạng làm người đàn bà đanh đá, như vậy quá mệt mỏi.

“Hiện tại ta mệt mỏi rồi, quyết định không muốn quấn lấy ngươi nữa, ta quyết định hòa li với ngươi.

”“Hòa li?”Lần này cuối cùng thì thần sắc của Tạ Vân Cẩn cũng thay đổi, khuôn mặt âm trầm không nói lời nào, khóe miệng càng nhếch ra ý chê cười.

Cho nên nữ nhân này lăn lộn một vòng lớn như vậy, chính là muốn hòa li, rời khỏi mấy phụ tử bọn họ.


Đây là thấy hắn nằm liệt, cho nên không muốn hầu hạ hắn.

Ý cười mỉa mai nơi khóe miệng Tạ Vân Cẩn càng ngày càng mãnh liệt, mặt mày âm trầm đến có thể ép ra nước.

Lục Kiều nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Vân Cẩn, có chút nói không được nữa, nhưng mà vẫn căng da đầu nói tiếp.

“Nhưng mà ngươi yên tâm, không phải hiện tại hòa li, mà là chờ chân ngươi tốt lên thì sẽ hòa li, lúc trước không phải đại phu của Bảo Hòa Đường đã nói sao? Đại phu giỏi giang trong quân đội có thể trị chân cho ngươi, ta sẽ tìm được đại phu trị chân tới làm phẫu thuật cho ngươi, chờ chân của ngươi khỏi rồi, chúng ta lại hòa li, ngươi thấy thế nào?”Tạ Vân Cẩn cười lạnh: “Thay ta tìm đại phu giỏi giang trong quân, ngươi đến chỗ nào để tìm?”Lục Kiều nhướng mày: “Cái này không cần ngươi lo lắng, ta khẳng định sẽ tìm được, ngươi yên tâm.

”“Nếu mà không tìm thấy?”“Không tìm thấy thì ta sẽ không đi, trước khi chắc chắn chữa khỏi chân cho ngươi.

”Lục Kiều không lo lắng cái này một chút nào, tự nàng ra tay thì cũng tốt thôi, hiện tại trong không gian có thuốc, công cụ giải phẫu cùng với dụng cụ tương ứng, phẫu thuật cũng sẽ không có một chút vấn đề nào.

Ánh mắt Tạ Vân Cẩn trên giường thâm sâu nhìn chằm chằm Lục Kiều, hiện tại nữ nhân ngu ngốc này lại giống như trở nên thông minh một chút, lời nói việc làm rất có trật tự, chỉ sợ nhạc mẫu dạy nàng đã phí không ít tâm tư.

Tạ Vân Cẩn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Lục Kiều một cái, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật sự tìm được đại phu chữa khỏi chân ta, ngày nào chân ta tốt thì ngày đó ta sẽ đưa một phần thư hòa li cho ngươi.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện